[ AllTakemichi ] Philophobia

35



Kakuchou có lẽ sẽ không quên được khoảng khắc ấy, cái cảnh mà Takemichi của hắn dùng hết sức của mình để chắn viên đạn cho mình. Nhìn em ngã xuống trước mắt mình, tay chân hắn cứng đờ lại, không thể nhúc nhích được

Haitani cũng chứng kiến được cảnh đó, cả hai như một con thú hoang vồ đến kẻ vừa bắn đến kia. Máu từ từ thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng của em, ngứa mắt thật đó

Shinichiro chạy nhanh đến chỗ em mà ôm em vào lòng, sao máu lại nhiều thế này? Takemichi dùng chút sức lực cuối cùng của mình, đưa tay lên để chạm vào gương mặt người mình yêu, nước mắt của anh cứ rơi từng giọt trên gò má

" Shin-kun...đừng khóc, em không sao "

" Đồ ngốc Takemichi, em đừng nói gì hết, cố lên anh gọi cấp cứu rồi "

Takemichi nhìn sang Kakuchou đứng kế bên, cười nhẹ với hắn rồi nói lời cảm ơn. Cảm ơn vì đã dạy cho em nhiều thứ, cảm ơn vì đã yêu thương em

Cũng không quên anh em Haitani, nhìn người họ đầy máu mà cảm thấy hoàn niệm, lần đầu tiên gặp mặt người họ cũng đầy máu như thế. Takemichi cũng nói lời cảm ơn với họ, có lẽ cuộc đời của em chỉ đến đây thôi, đau quá! Em không chịu được nữa rồi

" Shin-kun...em yêu anh và cũng yêu cả Mikey-kun và Izana-kun....em tệ thật nhỉ? "

" Không, em không tệ! Chỉ cần em muốn thôi Takemichi, hãy cố gắng lên "

" Em muốn đợi Mikey-kun và Izana-kun đến nhưng em chịu không nổi nữa...à còn có Sanzu, Koko, Wakasa...nhiều người thế "

Shinichiro đưa tay em lên áp má mình, chút hơi ấm cuối cùng của em. Takemichi cười nhẹ, em quá tham lam trong việc này, em yêu nhiều người, em muốn có tất cả tình cảm của họ, thật là tồi tệ mà

Mắt em nặng quá, em buồn ngủ quá rồi. Tay từ từ buông xuống, Shinichiro tự hỏi tại sao hôm nau xe cứu thương lại lâu đến thế. Nắm lấy bàn tay em, không được Takemichi, Manjirou và Izana chưa đến mà

" Em buồn ngủ quá, để em ngủ nhé "

" Không được, em phải thức đừng ngủ! Manjirou và Izana chưa đến mà "

Takemichi từ từ nhắm mắt lại, tay buông thõng xuống. Shinichiro cứng đờ cả người, không tin được sẽ có một ngày, anh chứng kiến cảnh người mình yêu chết trong tay mình

Cả Kakuchou và anh em Haitani cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình, bọn họ không bảo vệ được em. Mikey đến cũng là lúc cơ thể em lạnh dần, xe cứu thương cũng không đến vào hôm đó. Ngày đó, mưa tầm tã giống như ông trời đang khóc thương cho một cuộc đời đầy màu tối của em

Shinichiro muốn đưa em về Nhật để chôn cất, đây chính là nơi mà em sinh ra cũng chính là nơi mà cả em và anh đã gặp nhau. Về phần mẹ ruột của Takemichi, bà ấy chưa gặp được con trai của mình, lúc bà đến cũng chỉ là một cái xâc đang lạnh dần của em

Hikaru ngay sau đó cũng chịu chung số phận với lão già Hotoru, cả hai đều bị tống vào tù vì tội danh bắt cóc và giết người. Mikey không bao giờ muốn bà Aki đến lễ tang của em cho dù bà là mẹ ruột của Takemichi, hắn hận không thể giết bà nhưng hắn không làm được

Tang lễ của Takemichi được tổ chức tại nhà Sano, ông nội đã mặc định em chính là cháu dâu của mình nên việc này cũng không ai phản đối

Màu sắc tang thương bao trùm lên toàn ngôi nhà, thứ duy nhất tỏa sáng chính là nụ cười của em trên tấm ảnh kia. Shinichiro, Mikey và Izana cứ túc trực kế bên linh cữu của em, ông nội cũng không thể khuyên được ba đứa cháu nhỏ nhà ông nên đành thôi vậy

Sau đó, Mikey cũng đã cho giải tán tổ chức phạm tội của mình, hắn thề sẽ không dính đến thế giới này nữa, mọi người trong tổ chức cũng không có ý kiến gì về việc này

Sau sự việc đó, ai cũng trở lại cuộc sống thường ngày của mình. Giữa ba anh em nhà Sano cũng như thế thôi, Izana sau khi kết thúc việc làm tội phạm thì đã đến cửa hàng của Shinichiro để phụ anh, Mikey thì lại tiếp quản võ đường của ông nội mình

Mối quan hệ giữa Mikey với những người bạn của mình cũng trở lại ban đầu, họ lại tiếp tục trở về những ngày hồi còn làm bất lương. Các thành viên khác của tổ chức cũng có con đường riêng của mình, Takeomi cùng Wakasa mở một công ty bất động sản, Senju thì cô nàng tích tụ được một số tiền lớn rồi sau đó đi du lịch vòng quanh thế giới. Sanzu thì không ai tin nổi là hắn lại trở thành nhà tư vấn tâm lí tội phạm đó, sợ người ta chưa nói xong là hắn đã cầm đồ băm chết người ta rồi, có lần Takeomi đã hỏi hắn thì chưa kịp gì đã bị thằng em mình đá bay ra khỏi nhà

Kakuchou và anh em Haitani thì lại trở thành nhà quyên góp từ thiện cho các trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi, Kakuchou hắn đang thực hiện tâm nguyện của em cũng như là của chính hắn. Anh em Haitani thì lại không biết làm gì nên đành phải đu theo Kakuchou, bất ngờ nhất là người đầu tư cho tổ chức của Kakuchou lại chính là Kokonoi

Kisaki và Hanma cũng không biết trôi đi đâu nữa, sau đám tang của em thì chả ai thấy hai đứa nó nữa

Cũng đã hai năm rồi, hai năm bọn hắn quay lại cuộc sống bình thường, hai năm bọn hắn không có em bên cạnh. Hiếm hoi lắm mới cả đám mới gặp lại nhau sau khi tổ chức giải tán, cầm theo một bó hoa thủy tiên đến trước mộ phần của em

Thật khó tin cũng trôi qua hai năm rồi, không có em bên cạnh bọn hắn cũng khó thể nào mà nguôi ngoai được nhất là Kakuchou và anh em Haitani

Mikey từng vẽ ra viễn cảnh hắn cùng em hạnh phúc bên nhau nhưng rồi....

" Hai năm rồi nhỉ, Takemitchy? Mày ở trên đó có hạnh phúc không? Nếu thượng đế bắt nạt mày thì sau này tao sẽ lên trên đó tính sổ với ổng "

Đặt nhẹ bó hoa xuống trước ngôi mộ của em, bọn hắn đứng một lúc lâu sau đó mới đi. Lúc sau đó, một người phụ nữ cũng đến trước mộ phần của em, bà Aki vẫn còn day dứt vụ việc năm đó, bà còn chưa kịp nhận lại con trai mình thì em đã...

Hôm lễ tang của em, bà chỉ có thể đứng ở phía xa, Mikey không cho bà đến gần linh cữu của con trai mình. Bà cũng không đôi co, Mikey hắn ghét bà cũng đúng thôi

" Mẹ xin lỗi, hãy tha thứ cho mẹ! "

Bà khóc, bà muốn chuộc lỗi lầm nhưng lại không thể nữa rồi. Bà muốn bù đắp lại những năm tháng kia, Takemichi con trai bà sẽ không tha thứ cho bà mất

Một bóng hình mờ ảo ôm từ phía sau bà, Aki không thể cảm nhận được điều đó nhưng bà có thể nghe được giọng nói thoáng qua

" Con tha thứ cho mẹ và...con yêu mẹ "

Bà bất ngờ, sau đó cười nhẹ rồi lau nước mắt, chào tạm biệt con trai mình và đi về. Trên cánh đồng xanh mướt, một thiên thần đang ngồi trên xích đu mà tận hưởng vẻ đẹp thanh bình này, chưa bao giờ em cảm thấy yên bình như thế

Cánh cửa thiên đàng mở ra, một bàn tay to lớn đưa vế phía em. Takemichi cười nhẹ rồi đi theo, hẹn gặp lại, kiếp sau có duyên sẽ cùng nhau một lần nữa

" Hẹn gặp lại, hãy sống tốt nhé! "

----------------------------------------
END!

*Đội mũ bảo hiểm, mặc giáp*

Chời ơi, kết thúc gòi nè! Hong có phiên ngoại đâu đừng mong chờ gì :)))

Tui mặc giáp gòi hê, mấy bạn không làm gì tui được đâu!

Cơ mà cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ Philophobia đến tận bây giờ, tui biết có nhiều lúc tui lươn lẹo và bẻ cua nhưng mà cảm ơn mọi người đã đón nhận nó

Yêu mọi người nhiều lắm! Bai mọi người, chạy đây :)))))


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật