[ĐAM - EDIT] TRĂM TỶ VÕNG HỒNG THIÊN SƯ - Hoà Cửu Cửu

Chương 46 + 47




CHƯƠNG 46

Xích Tiêu Tử trơ mắt nhìn oán quỷ trước mắt biến thành bạt. Bạt giống phi cương, bất sinh bất tử, không phải người cũng không phải quỷ, càng giống quái vật hơn, hơn nữa sẽ đánh mất lý trí, tuỳ ý đả thưởng người, không chết không ngừng, mãi đến khi xung quanh không còn chút nhân khí nào mới thôi.

Ba mươi năm trước, Tây Bắc có một thôn xóm, trong một đêm toàn bộ mọi người trong thôn đều biến mất một cách thần bí. Sau đó, một tiểu đội nghiên cứu khoa học vừa lúc đi ngang qua, ở hồ nước cách thôn không xa, phát hiện thi thể thôn dân. Xác chết trôi xếp chồng chất, một người trong nhóm lúc đó phát bệnh tim suýt nữa mất luôn. Lúc ấy khoa học kỹ thuật còn lạc hậu, bọn họ đi một suốt một dặm đến đồn công an báo án, trên đường đi vừa lức gặp được hung thủ giết toàn thôn, đúng là bạt.

Hồn biến thành quỷ, quỷ biến thành oán quỷ, oán quỷ biến thành lệ quỷ, lệ quỷ biến thành yêu ma quỷ quái, sau đó tích tụ oán khí, chấp niệm không buông, biến thành bạt. Một khi luyện thành bạt liền mất đi cơ hội được siêu độ chuyển thế đầu thai, kết quả cuối cùng chỉ có một con đường là bị nghiệp hoả thiêu đốt. Năm đó có một người thần bí xuất hiện giết bạt mang đi, nhờ đó tiểu đội nghiên cứu khoa học mới may mắn thoát nạn.

Hiện giờ bạt đang xuất hiện trước mắt, một khi thả ra chính là cảnh sinh linh đồ thán. Xích Tiêu Tử chớp mắt thấy toàn thân lạnh ngắt. Hắn mà lại thất bại? Cùng lắm cũng chỉ là một oán quỷ, hắn thế mà lại thất bại! Cả người hắn giống như bị ai đó nắm chặt tay dộng một phát thật mạnh. Hắn không nghĩ tới người mẹ trước mặt thế nhưng có chấp niệm sâu đến vậy, có thể trực tiếp biến từ oán quỷ thành bạt.

Đây rốt cuộc là vì cái gì, lại làm bà từ bỏ hết thảy, biến thành quái vật không cách nào quay đầu. Mà bản thân toàn tâm toàn ý muốn cứu người, lại không nghĩ đến chính hắn lại sắp hại chết biết bao nhiêu mạng người. Quỷ quái quả nhiên là vật hại người, hiện tại hắn càng thêm khẳng định như vậy. Hắn một lòng muốn nổi danh, muốn có danh tiếng, có danh tiếng mới càng có nhiều phú thương tới tìm hắn giúp đỡ, vậy mới có thể chứng minh thực lực với sư thúc hắn. Chứng minh hắn không làm mất mặt môn phái, hắn có thể phát dương quang đại môn phái, hắn có thể đưa giới phong thuỷ từ suy thoái trở về huy hoàng. Nhưng hắn còn chưa thực hiện được bước đầu tiên đã muốn mất mạng ở nơi này.

Xích Tiêu Tử trong đầu trống rỗng, hắn nhìn phú thương và Phó Khiêm, rống to, "Các người đi mau!"

Khu bình luận không ngừng nhảy, mọi người ồn ào muốn báo cảnh sát lại bị Xích Tiêu Tử ngăn lại, "Báo cảnh sát cũng vô dụng, các người đi mau đi, hôm nay dù ta để lại mạng ở đây cũng không thể để bà ấy rời khỏi nhà này một bước!"

Tuy rằng không cam lòng nhưng ngay lúc nhìn thấy bạt, hắn liền quyết định dù phải thí mạng hắn cũng tuyệt đối không thể để bà ấy đi ra ngoài làm hại người khác. Cái livestream này sẽ ghi lại quá trình hắn tử vong, Xích Tiêu Tử nghĩ, mặc dù hắn không còn mạng, nhưng nếu có thể đối phó bạt, vậy cũng có thể chứng minh thực lực của mình mạnh như sư thúc đi.

"Đi mau!" Xích Tiêu Tử đẩy Phó Khiêm, "Bạt giết người không chớp mắt, ngươi đi mau!"

"Ta không đi!" Phó Khiêm gắt gao nhìn mẹ mình, "Bà là mẹ ta, bà sẽ không hại ta!"

Hai mắt hắn ngập nước mắt, muốn đi qua ôm mẹ thì bị Xích Tiêu Tử ngăn lại, "Bà ấy đã biến thành bạt, không còn nhận ra ngươi, ngươi mau đi đi, nếu không sẽ bị bà ấy cắn chết!"

Phó Khiêm nhìn làn da xám đen, đôi mắt đỏ sậm, cùng thần sắc hoàn toàn dữ tợn không còn vẻ ôn nhu của mẹ.

"Đều tại mày!" Phó Khiêm xách cổ áo Xích Tiêu Tử, "Tao và mẹ tao vất vả lắm mới được gặp lại, vì sao mày lại xuất hiện, vì sao lại không thể buông tha bà ấy!"

"Nếu không phải vì mày, nếu không phải vì cứu tao, mẹ sẽ không biến thành như vậy!" Phó Khiêm hận không thể giết chết Xích Tiêu Tử.

"Bà ấy là quỷ." Xích Tiêu Tử nhìn thấy Phó Khiêm bi thương muốn chết, nhíu mày, lúc này cảm thấy có chút không đúng lý hợp tình lắm.

"Bà ấy là mẹ tao! Dù bà có là cái dạng gì cũng đều là mẹ tao! Mày CMN không có mẹ có phải không! Vì sao lại muốn hại mẹ tao!" Một thanh niên cao lớn như Phó Khiêm bất lực ngồi quỳ trên mặt đất, khóc rống không ngừng, tựa như muốn khóc cho thoả mười mấy năm uỷ khuất.

Xích Tiêu Tử trầm mặc, "Tôi chỉ là, làm chuyện một phong thuỷ sư nên làm."

Đúng vậy, hắn chỉ làm đúng bổn phận, con gái phú thương bị bệnh nặng vì nhiễm oán khí, oán quỷ bất tử, oán khí không tiêu, nhân quỷ thù đồ, hắn đương nhiên phải diệt oán quỷ cứu người. Nhưng nhìn đến oán quỷ vì cứu con trai mà bùng nổ thành bạt, con trai lại bi thương như vậy, hắn bỗng nhiên không nói nên lời. (Khúc này lại nhớ tới Pháp Hải trong Thanh xà bạch xà. Haizzz, t cũng nghẹn lời!)

"Cẩn thận!" Bình luận chạy vèo vèo, đầy cả màn hình.

Trong lúc hai người cãi nhau, người mẹ liền hung hăng nhào tới hai người. Xích Tiêu Tử lập tức kéo Phó Khiêm, đối diện với móng vuốt sắc bén đủ gọt đứt xương cánh tay hắn. Xích Tiêu Tử quyết định không cần cánh tay này nữa, nhào tới cứu Phó Khiêm. Bỗng nhiên, một luồng gió lớn phóng xoẹt qua tai hắn, Xích Tiêu Tử còn chưa kịp phản ứng đã thấy người mẹ đang giơ móng vuốt bỗng giống như bị người điểm huyệt ngừng giữa không trung, người mẹ thét chói tai giống như yết hầu bị xé rách, thân thể muốn động lại không thể động.

Xích Tiêu Tử ngay lập tức kinh ngạc khó tin, bạt bị khống chế? Bạt bị một lá bùa khống chế?

Hắn nhìn chằm chằm lá bùa, ánh mắt trầm xuống, bởi vì hắn biết rõ, đây là chuyện ngay cả sư thúc hắn cũng không làm được.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới lời sư thúc, "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, con chỉ thấy ta là cực hạn, ta lại được chứng kiến cực hạn chân chính, ta bất quá chỉ là một hạt bụi trong thiên địa mà thôi."

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên ...... Như vậy trời đến tột cùng là cao bao nhiêu, hắn tưởng tượng không được. Con người sợ hãi nhất điều mình không biết, càng không thể tưởng tượng càng khiến người sợ hãi kính sợ. Tâm tình Xích Tiêu Tử lúc này rất phức tạp, phức tạp đến tay run run.

"Sao lại thành thế này?" Xích Tiêu Tử nghe được âm thành, trong lòng liền kích động, hôm nay hắn muốn nhìn một chút, trời đến tột cùng là cao như thế nào.

Xích Tiêu Tử xoay người, chớp chớp mắt, lại cúi đầu, đối diện với người đi tới, đôi mắt trợn tròn, "Là cậu?!"

Thế nhưng lại là thiếu niên xinh đẹp hắn gặp ở khách sạn lúc chiều, lúc ấy cậu ta nói mình là phong thuỷ sư, Xích Tiêu Tử chỉ coi cậu ta đang nói đùa. Không nghĩ tới cậu không chỉ là phong thuỷ sư, năng lực lại còn mạnh như vậy. Nghĩ đến lời nói và thái độ lúc trước của hắn đối với Lục Chỉ, còn từ chối Lục Chỉ giúp hắn tham gia chương trình, nháy mắt Xích Tiêu Tử cảm giác như bị người tát cho một cái thẳng mặt, hận không thể đào hố nhảy xuống, lại nhịn không được muốn tới làm quen với Lục Chỉ, lại thấp thỏm không biết cậu còn có thể để ý tới mình hay không.

Lục Chỉ nhìn Phó Khiêm ngã trên đất khóc lóc, nhìn Xích Tiêu Tử, "Sao lại thế này, oán quỷ sao lại biến thành bạt?"

Xích Tiêu Tử nhúc nhích môi lại không có mở miệng, phú thương vốn cho rằng mình phải từ giã cõi đời ở đây hôm nay, vô cùng tuyệt vọng, đột nhiên nhìn thấy cậu trai trẻ được Nam tổng cưng chiều, cùng nhóm người Nam tổng Cửu gia xuất hiện, còn tưởng rằng chính mình hoa mắt. Chờ đến sau khi nhìn thấy lá bùa của cậu trai kia chế phục quỷ quái, ông mới hồi thần, lộ ra thần sắc kính sợ khi thấy thần tiên.

"Đại sư, đại sư, cuối cùng ngài cũng đến rồi, nếu không chúng tôi đều phải bỏ mạng ở đây rồi."

Ông sớm đã quên di động còn mở livestream, ống kính vừa lúc đối diện sườn mặt Lục Chỉ.

Phòng livestream lập tức điên rồi.

"Choa moạ ơi, thật là lợi hai! Streamer không trị được mà cậu ấy chỉ cần một chiêu đã thu phục."

"Đại sư này thật đáng yêu a!!!"

"Tôi sao thấy cậu ấy có chút quen mắt, có phải là tiểu thần tiên đợt trước lên hotsearch không?"

"Đệch, đúng cậu ấy rồi! Tiểu thần tiên, chị yêu cưng a!!!"

"Quả nhiên vẫn là tiểu thần tiên lợi hại, so sánh mới thấy, streamer chỉ là trình độ mẫu giáo."

Lục Chỉ liếc nhìn phú thương một cái, thấy mặt mình trên màn hình di động, lập tức nhíu mày, "Livestream? Lúc này mà còn có tâm tình đi livestream? Tắt nhanh."

Phú thương vừa nghe vội vàng làm theo, chỉ là ông vốn không quen với mấy cái phần mềm di động này, hơn nữa đây còn là điện thoại của Xích Tiêu Tử, thành ra chỉ đem livestream thu nhỏ lại, mà chuyện này, mọi người không ai biết. Nhưng đây cũng khiến đa số người xem livestream bất mãn.

"Tôi còn muốn xem tiểu thần tiên a!!!"

"Các người nghe đi, vẫn còn nghe được âm thanh, không có tắt hẳn."

"Vãi cả chưởng, tiểu thần tiên này nhìn đáng yêu, vậy mà thật có khí thế, nói phát khiến streamer cứng họng không trả lời được."

"Vãi, quá ngầu!"

"Đại sư, chuyện là như này." Phú thương kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra.

Lục Chỉ lập tức nổi giận, nói với Xích Tiêu Tử, "Quả thật hồ nháo!"

Đừng nhìn cậu ngày thường mềm mụp, thế nhưng tức giận lên thì không ai dám mở miệng khuyên can. Mà Nam Thừa Phong cũng không muốn đi khuyên, hắn biết, hiện tại mà khuyên sẽ chỉ làm Lục Chỉ càng tức giận thôi. Cửu gia nghĩ nghĩ, cũng quyết định chờ Lục Chỉ nói hết cái đã.

Xích Tiêu Tử bị trách cứ sắc mặt tái nhợt, câu "Ta là hội viên vinh dự hiệp hội Phong Thuỷ" vốn luôn treo trên miệng, thân phận hắn luôn lấy làm kiêu ngạo, lúc này lại không dám hó hé đề cập. Hắn vốn còn không cảm thấy gì khi nhìn thấy Lục Chỉ, nhưng sau khi chứng kiến cậu nhẹ nhàng khống chế bạt, hắn thế nhưng cảm thấy thật xấu hổ cho cái thân phận này.

Hắn ngày xưa cuồng ngạo, giờ nói, "Tôi ... Nhân quỷ thù đồ, tôi chỉ không muốn oán quỷ hại người, tôi cũng không nghĩ tới bà ấy sẽ biến thành bạt."

"Bà ấy là oán quỷ, nhưng cũng là một người mẹ, bà sở dĩ biến thành bạt là vì bảo hộ con trai bà." Lục Chỉ lạnh lùng nhìn Xích Tiêu Tử.

"Ngươi nếu là người của hiệp hội Phong Thuỷ, không nên không biết, oán khí của oán quỷ tỷ lệ thuận với thời gian chấp niệm, càng ngày càng đậm, càng ngày càng nhiều."

"Nếu oán khí của bà ấy ảnh hưởng tới hàng xóm xung quanh, ngươi nên biết bà không phải oán quỷ bình thường, đây lại không thèm nghĩ biện pháp thanh trừ oán khí, siêu độ bà ấy, tại sao lại có thể mạnh mẽ cưỡng chế tiêu diệt bà."

"Chỉ bằng phần tình thương của mẹ này của bà ấy, cũng không nên đối xử thô bạo với bà như vậy, là ngươi quá tự cho mình là đúng, quá bảo thủ, không biết suy xét vì người khác mới tạo ra kết quả ngày hôm nay."

Nếu trước đó có người nói với Xích Tiêu Tử rằng hắn sẽ bị một thiếu niên răn dạy, nhất định hắn sẽ cảm thấy người kia đang kể chuyện nghìn lẻ một đêm à, dựa vào năng lực của hắn, giới phong thuỷ có ai có tư cách trách cứ hắn, chỉ có mình sư thúc hắn thôi. Nhưng lúc này, Xích Tiêu Tử bị Lục Chỉ chỉ trích muốn cứng họng không trả lời được, hắn thừa nhận chính mình quá nóng vội, không cẩn thận phân tích, hành động khinh suất, mới tạo ra hậu quả này.

"Nhưng bà ấy là quỷ, bà ấy không phải người." Xích Tiêu Tử là người cố chấp, từ nhỏ hắn đã học cách đuổi quỷ, biết được quỷ sẽ hại người thế nào, nhìn thấy quỷ hại người lập tức muốn đánh cho tan thành mây khói.

"Nếu không phải người, bà ấy sao lại biến thành quỷ."

Lời Lục Chỉ nói như khai mở trí tuệ, Xích Tiêu Tử xao động, nhìn lại tướng mạo Phó Khiêm, lại nhìn sang người mẹ, tính toán nửa ngày, tính ra biến cố rất lớn trong cuộc đời hai người, lập tức trắng bệch cả mặt. Hắn nhìn Phó Khiêm đang bi thương muốn chết, thở một hơi thật dài.

"Là tôi sai rồi." Sai vì không nhìn được hết thảy, sai vì bảo thủ, quan trọng nhất là sai khi xem nhẹ sức mạnh vĩ đại của tình mẫu tử.

"Thật xin lỗi." Xích Tiêu Tử xin lỗi với Phó Khiêm.

Phó Khiêm cơ bản không cách nào tiếp nhận, thương tổn người khác, xong việc chỉ nói một câu xin lỗi, hữu dụng sao? CMN có ích lợi gì!

"Lăn, tao không nhận!" Phó Khiêm quát, xoay người nói với Lục Chỉ, "Đại sư, đại sư, tôi cầu xin ngài hãy cứu mẹ tôi, mẹ và tôi bị chia cách mười mấy năm nay, vất vả lắm mới được gặp lại, đại sư, ngài đã giúp tôi một lần, có thể giúp tôi thêm lần nữa được không?"

Phó Khiêm sớm đã không còn vẻ kiêu ngạo như ban ngày, hắn toàn tâm toàn ý cầu xin Lục Chỉ, chỉ muốn cứu được mẹ hắn.

"Đại sư, nếu ngài cứu được mẹ tôi, ngài chính là ân nhân lớn nhất của tôi, ngài kêu tôi làm gì tôi nhất định làm đó, cả đời này đều nghe ngài, mạng cũng đều cho ngài!"

Phó Khiêm mong đợi nhìn Lục Chỉ, giống như tín đồ thành kính cầu nguyện với thần linh.

Xích Tiêu Tử lắc lắc đầu, một khi trở thành bạt, ngoại trừ dùng nghiệp hoả thiêu chết, không còn biện pháp nào khác. Cho dù là cao nhân lúc trước, cũng là giết mang đi thiêu chết.

Hắn trước kia vẫn không coi quỷ ngang hàng với người, cho rằng quỷ chính là tà vật, nhưng lúc này, hắn thế nhưng cảm giác được hối hận, hắn chính tay chia rẽ một cặp mẹ con cửu biệt trùng phùng, thương tổn tình cảm của bọn họ. Chuyện này kết thúc, hắn quyết định rời khỏi giới phong thuỷ, lấy đó để trừng phạt hành động ngày hôm nay. Hắn nghĩ đến sư thúc, cúi thấp đầu xuống, chung quy, vẫn làm ông ấy thất vọng rồi.

"Có thể, tôi có thể giúp mẹ anh khôi phục."

Xích Tiêu Tử chấn động, phảng phất như sấm sét nổ bên tai, hắn không dám tin nhìn Lục Chỉ, "Cậu nói cái gì?"


Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


CHƯƠNG 47

"Sao có thể được, bà ấy đã biến thành bạt!"

Xích Tiêu Tử nói vậy cũng không phải thật sự nghi ngờ Lục Chỉ, đây cũng giống như hắn khinh thường khi bị phong thuỷ sư không bằng hắn nghi ngờ, đồng dạng hắn cũng biết bản thân không có tư cách nghi ngờ một Lục Chỉ mạnh hơn hắn rất nhiều lần. Nhưng mà, trở thành bạt liền giống như thời gian đã trôi qua, giống như bát nước đổ đi không vớt lại được, không cách quay đầu, chỉ có một con đường duy nhất.

Nếu nói Lục Chỉ có thể giết chết bạt, Xích Tiêu Tử sẽ tin tưởng hoàn toàn, bởi vì cậu chỉ cần một lá bùa cũng khống chế được bạt, đây đã là cực kỳ không tưởng tượng được, mà giết chết lại đơn giản hơn khống chế nhiều. Năm đó, cao nhân hao hết sức lực để giết bạt, sau đó trở thành truyền kỳ, nhưng bản chất truyền thuyết là không thực tế, là một loại tưởng tượng với những sự vật sự việc con người không biết. Mà Lục Chỉ nếu có thể giết bạt đã đủ trở thành truyền thuyết, cậu thế nhưng có thể giúp bạt khôi phục, đây chính là không thể tưởng tượng hơn cả truyền thuyết. Xích Tiêu Tử không cách nào không chấn động, không hồ nghi, không lấy cái ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Lục Chỉ.

"Bạt là từ sát khí tích tụ quá nhiều mà dẫn tới biến hoá, chẳng qua sát khí của bạt không giống với sát khí bình thường, là từ oán khí hoá thành lệ khí, lệ khí hoá thành quỷ khí, quỷ khí hoá thành sát khí, từng bước mà thành, thế nên lợi hại hơn sát khí bình thường rất nhiều, rất khó đối phó." Lục Chỉ cơ bản không để ý đến nghi ngờ của hắn, thật giống như người lớn sẽ không tức giận với mấy đứa nhỏ, kiên nhẫn giải thích.

"Kỳ thật đối phó với bạt cũng được, yêu ma quỷ quái cũng được, chỉ cần tiêu trừ sát khí của họ liền ổn, giống đạo lý đối phó với oán quỷ, lệ quỷ vậy."

"Tiêu trừ?"

Xích Tiêu Tử nghe mà ngơ ngẩn, giống từ trắng biến thành đen thì dễ, từ sạch sẽ biến thành dơ bẩn thì dễ, nhưng ngược lại thì cực kỳ khó khăn, tiêu trừ so với trực tiếp loại bỏ khó khăn hơn rất nhiều, hơn nữa còn phải tốn một lượng linh khí và thời gian cực lớn. Bất quá, Xích Tiêu Tử sở dĩ cảm thấy tâm tình vi diệu cũng không phải năng lực hắn không đủ để tiêu trừ oán khí lệ khí của quỷ hồn, mà hắn trước giờ không hề nghĩ đến tiêu trừ, ngay từ đầu đã nhận định quỷ hồn cần phải bị hôi phi yên diệt (dùng để chỉ sự biến mất rất nhanh như bụi, như khói), mới là phương pháp đuổi quỷ đúng đắn. Bởi vì hắn chưa từng xem quỷ hồn ngang bằng với con người, nhưng chuyện xảy ra trước mắt khiến hắn bỗng nhiên nhận ra chênh lệch giữa hắn và Lục Chỉ.

"Phong thuỷ sư cường đại không ở chỗ ngươi tiêu diệt được nhiều ít quỷ quái, mà ở ngươi chân chính có thể giúp được bao nhiêu người."

Nam Thừa Phong nhìn Lục Chỉ thật chăm chú, cường đại ở chỗ ngươi chân chính có thể giúp được bao nhiêu người ......

Người đều có tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh, đối với người bên ngoài hắn chính là cường giả tuyệt đối, ai cũng sợ hắn, không dám bất kính với hắn, sùng bái hắn, mà hắn cũng đồng dạng giống như một cường giả, chết lặng không có cảm tình, không chê vào đâu được. Nhưng giờ khắc này, Nam Thừa Phong lại biết, có thể nói ra những lời này một cách hiển nhiên, Lục Chỉ mới là cường giả chân chính. Mà hắn cũng cam tâm tình nguyện trở thành tín đồ thành tín nhất của Lục Chỉ.

Lời Lục Chỉ nói giáng một cú thật mạnh thật sâu vào Xích Tiêu Tử, không chỉ bởi những lời này nặng nề đả kích tín niệm Xích Tiêu Tử vẫn luôn kiên định cho tới nay, còn có một nguyên nhân khác mà hắn không thể nào có thể tin được.

"Đúng vậy, ta nhìn ra được." Tựa hồ biết từng suy nghĩ của hắn, Lục Chỉ mở miệng xác minh suy đoán của hắn.

Xích Tiêu Tử mấp máy môi, trên mặt thay đổi đủ loại biểu cảm, cuối cùng biến thành kinh sợ. Cửu gia lắc lắc đầu, đối với một người cuồng ngạo mà nói, cho hắn biết mình chỉ là phù du trước mặt đại thụ, đó là trừng phạt lớn nhất.

Xích Tiêu Tử cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể như bị rút cạn, nhiều năm qua hắn nhận định chết một định lý, hiện giờ thế nhưng lại thành sai lầm trí mạng của hắn. Đây so với hung hăng đánh hắn một trận còn khó chịu hơn nhiều.

Lục Chỉ rũ rũ mắt, nhìn cũng không nhìn Xích Tiêu Tử, nhàn nhạt nói, "Hài cốt bà ấy ở ngay trong nhà này, nếu thời điểm ngươi nhìn thấy bà ấy, đào hài cốt bà mang đi chôn cất đàng hoàng, oán khí của bà sẽ tự nhiên biến mất, con gái ông chủ kia cũng tự nhiên bình phục."

Xích Tiêu Tử rốt cuộc không nói được một chữ nào, sự tình đơn giản như vậy, vào tay hắn lại biến thành như vậy, hắn quả thật ...... Xích Tiêu Tử nháy mắt không chỗ dung thân, thất bại suy sút lắc lắc đầu, thầm than chính mình ngu xuẩn cùng bảo thủ.

Lục Chỉ không để ý hắn nữa, xoay người về phía Phó Khiêm vẫn luôn nhìn mình chờ mong tha thiết, ôm ấp tia hy vọng cuối cùng. "Tôi có thể tiêu trừ sát khí của mẹ anh, bao gồm cả oán khí mãi không tiêu tan mà bà tích tụ trước đó, để bà có thể trở thành một quỷ hồn bình thường, để bà có thể đầu thai vãng sinh, bắt đầu một đoạn nhân sinh mới."

Ơn cứu mẹ sâu nặng như biển, Phó Khiêm vội gật đầu lạy không ngừng, sự cảm kích không ngôn từ nào có thể biểu đạt được, chỉ biết nói, "Cảm ơn, đại sư, cảm ơn ngài!"

"Chỉ là, sau khi khôi phục, bà vẫn là quỷ hồn như cũ, không phải nhân loại, nếu anh ở bên bà thời gian dài nhất định sẽ ảnh hưởng thọ mệnh của anh, tôi cần phải nói rõ ràng với anh điểm này."

Phó Khiêm hơi đình trệ, nháy mắt hiểu được suy nghĩ của mình bị Lục Chỉ nhìn thấu, đây cũng là đương nhiên, hắn biết Lục Chỉ đương nhiên có năng lực cường đại như vậy.

"Đại sư, tôi không sợ, vì mẹ, tôi cái gì cũng không quan tâm, tôi chỉ muốn được nhìn thấy mẹ." Phó Khiêm kiên định nói, hận không thể moi tim ra để chứng minh quyết tâm của mình.

Giờ khắc này, ngoại trừ mẹ hắn, hắn cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không cần, có thể vì ý niệm này mà vượt lửa băng sông cũng không hối tiếc.

Lục Chỉ gật đầu, không có bất kỳ chỉ trích nào với chấp niệm của Phó Khiêm, con trai muốn ở bên cạnh mẹ ruột, thiên kinh địa nghĩa (đạo lý rõ ràng, không thay đổi, đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ), đặc biệt lại còn vì hiểu lầm mà xa cách mười mấy năm, lại càng là chuyện phải.

"Ta hôm nay tới đột ngột, cũng không mang theo pháp khí, mượn của ngươi dùng tạm vậy." Lục Chỉ xoay người đối diện với Xích Tiêu Tử đang tái nhợt, một vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Xích Tiêu Tử đang lo sợ không yên bỗng nghe thấy lời này, đột nhiên cả kinh, đây ... chẳng lẽ cậu ấy lại dùng pháp khí của người khác để tiêu trừ sát khí của bạt?

Pháp khí tựa như kiếm của hiệp khách, là đồ vật cùng sinh tồn, sống nương tựa lẫn nhau, hơn nữa phải đến người kiếm hợp nhất mới có thể phát huy thực lực mạnh nhất. Hơn nữa, pháp khí nhận chủ, người khác dù có lấy về, cũng phải mất mấy năm luyện chế đến khi tiêu huỷ toàn bộ dấu vết của chủ nhân trước đó, mới có thể một lần nữa sở dụng (sở hữu sử dụng). Nhưng Lục Chỉ không chỉ không có pháp khí cố định, còn có thể tuỳ tiện mượn dùng pháp khí của người khác để làm loại chuyện không có khả năng hoàn thành này. Trong đầu Xích Tiêu Tử trống rỗng, chỉ còn một ý niệm mãi tuần hoàn, đả kích quan niệm tồn tại của hắn: Cậu ấy rốt cuộc mạnh như thế nào ......

Lục Chỉ nhận lấy pháp khi Xích Tiêu Tử dâng lên bằng hai tay, thấy pháp khí hắn dùng như một vũ khí trừ ma đậm sát khí.

"Pháp khí của ngươi lệ khí thật đậm, trách không được ngươi lại suy nghĩ cực đoan như vậy." Lục Chỉ nhíu nhíu máy.

Pháp khí hiển nhiên không có bất kỳ vấn đề gì nhưng hiển nhiên Xích Tiêu Tử đã dùng cái pháp khí này tiêu diệt không ít lệ quỷ, lấy sát ngăn sát có lẽ là biện pháp hữu hiệu đơn giản nhất, nhưng lại không phải là biện pháp tốt nhất.

Xích Tiêu Tử ngẩn ra, chưa từng nghĩ tới chính mình thế nhưng sẽ bị pháp khí ảnh hưởng. Hắn đột nhiên đỏ mặt, chỉ có phong thuỷ sư cấp thấp nhất mới có thể bị pháp khí ảnh hưởng, nội tâm hắn vô cùng cuồng ngạo, thế nhưng lại mắc phải loại sai lầm cấp thấp này. Xích Tiêu Tử quắn quéo đứng cũng không được, đi cũng không được, chỉ có thể cúi đầu, đỏ mặt đứng im tại chỗ phản tỉnh.

Lục Chỉ lấy ra một lá bùa, nắm chặt nắm tay một cái, sau khi mở ra, lá bùa thế nhưng đã biến thành bột phấn màu vàng kim, cậu từ từ rải bột phấn lên pháp tiên (dây thừng làm phép). Pháp tiên bỗng nhiên run rẩy lên giống như một con rắn đang uốn lượn, đối mặt với hiện tượng siêu nhiên đang xảy ra trước mặt này, mọi người hãi hùng khiếp vía, phú thương lại càng né ra một khoảng thật xa. Phản ứng của pháp tiên bất quá chỉ vài giây liền ngừng lại.

Những người khác có lẽ chỉ thấy pháp tiên tự động đậy đã đủ kinh dị rồi, nhưng Xích Tiêu Tử tâm ý tương thông với pháp khí của mình, lại có thể rõ ràng cảm nhận được bản thân vốn giống như đang khô nóng liền được nước suối mát lạnh gột rửa, lập tức trở nên trầm tĩnh an nhàn, đạt đến thăng hoa.

Tối nay kỳ tích Xích Tiêu Tử chứng kiến đã đủ nhiều rồi, sớm đã không còn bất kỳ suy nghĩ gì cả. Hắn lúc này chỉ nhìn chằm chằm Lục Chỉ, tỉ mỉ nhìn từng động tác từng bước của cậu, thật giống như một đứa nhỏ đam mê võ thuật gặp được thiên hạ đệ nhất võ công, không tự chủ được một học trộm một hai chiêu. Nhưng bất đắc dĩ là cơ sở quá kém, không cách nào học lén được, nhưng có thể được nhìn tận mắt, đó đã là thu hoạch cùng tài phú lớn nhất.

Lục Chỉ lắc lắc pháp tiên, giờ dùng tốt hơn nhiều, lệ khí nhiều như vậy, hại người hại mình.

Cậu làm xong, sau đó đi đến trước mặt Nam Thừa Phong, "Sát khí của bạt quá mạnh, tôi sợ rò rỉ ra dù chỉ một chút cũng sẽ thương tổn người vô tội, anh tới giúp tôi trấn trận, có anh ở, sát khí cũng không dám vọng động."

Nam Thừa Phong không chút do dự gật đầu.

Trợ lý Thân lo lắng: "Lục đại sư, việc này có thể gây tổn hại cho Nam tổng ......"

Hắn còn chưa dứt lời đã bị Nam Thừa Phong liếc nhìn trừng mắt một cái, lập tức ngậm miệng. Mặc kệ có hay không, chỉ cần Lục Chỉ mở miệng, Nam Thừa Phong nhất định phải làm cho bằng được.

"Sẽ không, đương nhiên sẽ không." Lục Chỉ cười với Nam Thừa Phong và trợ lý Thân, làm hai người an tâm, "Chuyện làm ảnh hưởng dến Thừa Phong, tôi cũng sẽ không làm."

Nam Thừa Phong cảm động, ngón tay hơi run rẩy.

"Mệnh cách Nam tổng các anh vô cùng cường hãn, ai thấy đều phải trốn, yên tâm đi, không có việc gì đâu." Lục Chỉ lại bồi thêm một câu.

Trợ lý Thân vội vàng gật đầu, "Tốt, vậy tôi an tâm rồi."

Nam Thừa Phong chăm chú nhìn Lục Chỉ, đôi mắt thâm trầm, đáy mắt hiện ra một tia vui sướng ngoài ý muốn, vô cùng hưởng thụ. Cửu gia mím môi, đến phương diện này hắn cũng không bằng Nam Thừa Phong, không thể giúp được Lục Chỉ sao? Hắn không có quấy rầy Lục Chỉ, tự nhấn chìm loại cảm xúc không vui này.

Lục Chỉ ném pháp tiên qua chỗ người mẹ đang bị cố định. Tim Phó Khiêm nảy lên, thiếu chút nữa gào khóc hô lên "Xin đừng thương tổn mẹ tôi!" Nhưng lại thấy roi hướng đến người bà nhưng cũng không đánh bà đến tróc da tróc thịt, mà chỉ quấn lên người bà, người mẹ vẫn gào rống như cũ, nhưng hiển nhiên không chịu phải bất kỳ thương tổn nào từ pháp tiên.

Lục Chỉ nhắm mắt lại, thấp giọng niệm chú ngữ. Xích Tiêu Tử dựng tai lên nghe, phá lệ cẩn thận, thế nhưng nghe không hiểu cậu đến tột cùng là niệm cái gì, chỉ vì từng học qua một ít từ thượng cổ, miễn cưỡng nhận biết một hai chữ. Thượng cổ đuổi ma chú, cậu ấy chẳng lẽ mà người Tiêu Dao Phái trong truyền thuyết?! Xích Tiêu Tử kinh nghi bất định (không biết có nên tin hay không). Cái gì gọi là có mắt không thấy Thái Sơn, hiện giờ Xích Tiêu Tử đã hoàn toàn thể nghiệm đủ.

Cùng với chú ngữ Lục Chỉ niệm, thân thể người mẹ không ngừng vặn vẹo giãy giụa, mà hắc khí dường như đang bị chú ngữ rút ra từ trong cơ thể, bao quanh bà, muốn tìm đường chạy thoát, lại bị pháp tiên hấp thụ vào trên roi không sót chút nào.

Phó Khiêm nhìn mẹ mình kêu la thảm thiết, bộ dáng giãy giụa đau đớn, lòng chịu không nổi, hung hăng cắn chặt răng mới kiềm chế được không có tiến lên. Hắn tin tưởng đại sư, hơn nữa chỉ có thể tin tưởng đại sư, nếu ngay cả đại sư cũng không thể giúp mẫu tử bọn họ đoàn tụ, vậy mẹ liền phải thật sự hoàn toàn biến mất rồi.

Cùng với hắc khi bị rút ra từ cơ thể người mẹ, tiếng thét chói tai của bà cũng dần dần nhỏ lại, thân thể bà cũng khôi phục lại bộ dáng trầm tĩnh ôn nhu phía trước.

"Mẹ!" Phó Khiêm vui mừng quá đỗi, kích động lớn tiếng kêu lên, giống như muốn hét ra hết mọi sự sợ hãi trước đó tích tụ.

Người mẹ mở mắt nhìn thấy Phó Khiêm, tức khắc lộ ra gương mặt tươi cười. Bà vừa mới rồi nhìn thấy Phó Khiêm vì cứu mình mà bị Xích Tiêu Tử đẩy ngã trên mặt đất, bộ dáng thống khổ của Phó Khiêm nháy mắt làm bà nhớ đến cảnh sau khi mình chết, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Khiêm bị tiện nhân kia đánh té ngã trên đất, lại không làm được gì, chỉ có thể bất lực khóc rống. Một cái chớp mắt kia, bà hoả cấp công tâm, chỉ cảm thấy trong cơ thể có một luồng lực lượng cuồn cuộn phát ra, chỉ có một chấp niệm kiên định đó là bảo vệ tốt con trai, tuyệt đối tuyệt đối không thể lại để bất kỳ kẻ nào xúc phạm tới con dù chỉ là một đầu ngón tay.

Sau khi lực lượng này tích tụ đến một mức độ nhất định, người mẹ liền mất đi ý thức, quên hết tất thảy, giống như bị một nhân cách khác ẩn mình tận sâu thẳm thay thế, vĩnh viễn không có ngày thức tỉnh. Mãi cho đến vừa rồi, bà thế nhưng khôi phục ý thức, dần dần thức tỉnh lại. Bà mở mắt thấy cơ thể bị pháp khí quấn quanh, thấy Lục Chỉ đọc chú ngữ, lại nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Phó Khiêm khi nhìn cậu. Nháy mắt hiểu được đây là người tốt đi, cậu ấy muốn siêu độ cho mình sao? Chính mình đã phạm phải lỗi lầm to lớn, vì báo thù mà tổn thương người hác, có phải hay không cần phải chịu trừng phạt hồn phi phách tán?

Người mẹ không có oán giận, bà chỉ cảm thấy mọi oán giận, bi phẫn của mình đều từ từ phai nhạt biến mất, bởi vì bà nhìn thấy Phó Khiêm hoàn hảo không có tổn thương gì. Đối với bà mà nói, chỉ cần con trai không có việc gì, đó chính là tâm nguyện lớn nhất của bà. Kiếp này bà mệnh khổ, lúc trẻ bị nhà mẹ đẻ liên luỵ, còn bị em trai ruột hại chết, tiếc nuối duy nhất là không thể ở bên chăm sóc con trai, dõi theo quá trình trưởng thành của con. Chỉ tiếc, bà đã không có kiếp sau để đền bù.

Thân thể càng ngày càng nhẹ, thậm chí đến lông chim cũng không so được với bà. Người mẹ ý thức được bản thân sắp biến mất, không có chút khổ sở nào, chỉ có nhìn Phó Khiêm, trong lòng tràn đầy vui mừng. Trời cao nhân từ, thấy được bà chấp nhất khổ sở canh giữ ở nhà này suốt mười mấy năm, cho bà được một lần nữa gặp lại con trai là bà đã thoả mãn rồi, tuy rằng thời gian ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho bà buông tiếc nuối mà rời đi.

"Về sau con phải tự chăm sóc mình cho thật tốt, nhất định phải khoẻ mạnh bình an, mặc kệ mẹ biến thành hình dạng gì đều sẽ ở bên bảo vệ con." Môi người mẹ khẽ nhúc nhích, âm thanh bà không lớn lại ký thác chấp niệm cùng tâm nguyên lớn nhất, đủ khiến mọi người cảm động, thậm chí rơi nước mắt.

Chân Tùng nhớ tới mẹ mình, lau lau nước mắt, trợ lý Thân vỗ vỗ vai hắn, Chân Tùng vội cười nói, "Không có gì, chỉ là tôi nhớ đồ ăn mẹ làm thôi."

Trợ lý Thân khẽ cười cười, ánh mắt cũng dịu dàng, hắn cũng đã lâu không về nhà rồi. Hắn vẫn luôn cảm thấy đưa tiền cho ba mẹ để bọn họ muốn mua gì thì mua làm gì thì làm, muốn đi đâu chơi thì đi, là đã đủ hiếu thuận, giờ khắc này, hắn lại cảm thấy mình thật quá tệ. Đêm nay về gọi điện thoại cho ba mẹ thôi.

"Ô ô ô ô ô ô."

Chân Tùng và trợ lý Thân quay mặt qua, đừng thấy ngày thường đầu trọc hung thần ác sát, giờ lại đang nước mắt nước mũi tèm lem, "Quá cảm động, tôi nhớ mẹ tôi quá, ô ô ô ô ô."

Trong lòng Cửu gia vốn dĩ còn thấy chua xót, nghe thấy hắn khóc, lập tức tức giận, "Khóc cái gì, ta còn chưa chết đâu."

Đầu trọc gật đầu, chỉ có thể cắn chặt môi, "Cửu gia, ngài nhất định sống lâu trăm tuổi."

"Đó là đương nhiên." Cửu gia hừ một tiếng, ngơ ngẩn nhìn Lục Chỉ.

"Chỉ Chỉ từng nói ta sẽ sống lâu trăm tuổi, ta nhất định có thể sống lâu trăm tuổi." Sau đó, vẫn luôn vẫn luôn ở bên cạnh cậu.

Nam Thừa Phong nhìn Lục Chỉ thật sâu, kiên định đứng phía sau cậu, giống như đây là chuyện duy nhắt hắn muốn làm, giống như thiên địa vạn vật đều không thể thắng nổi một hình bóng của cậu.

Phó Khiêm chắp tay trước ngực, trong lòng khẩn trương cầu nguyện.

"Không cần khổ sở, không cần khổ sở...." Người mẹ cảm thấy thân thể càng ngày càng nhẹ, biết bản thân sắp biến mất, tuy rằng không muốn nhưng vẫn như cũ cười với Phó Khiêm.

"Khiêm Khiêm, con nhất định phải hạnh phúc."

Người mẹ nói xong, chỉ cảm thấy thân thể đã hoàn toàn không có trọng lượng. Phải đi rồi. Bà biết, thật luyến tiếc con trai, nhưng đây cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể như vậy ...

"Mẹ!"

Sau khi Lục Chỉ thu hồi pháp tiên, Phó Khiêm lập tức nhào tới, nhưng đưa tay ôm bà thì lại thấy tay mình xuyên qua người bà.

Hắn kinh hoảng nhìn Lục Chỉ, "Đại sư, đại sư, đây là có chuyện gì?"

"Vốn quỷ hồn không có thật thể, bà ấy là bởi vì oán khí quá nặng mới ngưng kết được thành thật thể, cũng chính vì lý do đó, mới có thể sau khi bị kích thích liền biến thành bạt, bà ấy không phải người, không có thật thể đối với bà mới là chuyện tốt."

"Đa tạ đại sư." Phó Khiêm nghe xong mới yên tâm, nhìn người mẹ vẫn giống y như trong trí nhớ, nhịn không được cười nói, "Mẹ, mẹ, mẹ mở mắt ra nhìn con đi."

Người mẹ cho rằng mình đã biến mất, lại nghe thấy tiếng con gọi, mờ mịt mở mắt ra nhìn Phó Khiêm, lại nhìn hai tay mình, "Khiêm Khiêm? Mẹ ...... Mẹ không có hồn phi phách tán?"

"Vâng, là đại sư, là đại sư đã giúp mẹ khôi phục." Phó Khiêm kích động chỉ chỉ Lục Chỉ.

Người mẹ kinh hãi, lập tức nói cảm ơn với Lục Chỉ, "Đại sư, đa tạ ngài đại sư."

Lục Chỉ xua xua tay, nói với người mẹ, "Bà hiện giờ chính là quỷ hồn bình thường, không có bất kỳ oán khí nào, theo lý thuyết hẳn nên trực tiếp đi vãng sinh đầu thai mới tốt."

Người mẹ vừa nghe vội kêu lên, "Đại sư, tôi muốn ở bên con trai có được không?"

Phó Khiêm cũng nói, "Đại sư, có biện pháp làm để mẹ tôi ở lại được không?"

"Ở hay không ở vốn chính do các người tự quyết định." Lục Chỉ nói.

Đây rốt cuộc cũng không phải thế giới thần thoại, không có Thiên Đình cũng không có Địa Phủ, quỷ hồn tử vong tự nhiên không có bất kỳ oán hận nào sẽ trực tiếp đầu thai chuyển sinh, quỷ hồn nào ở lại cơ bản đều vẫn còn chấp niệm, sẽ có phong thuỷ sư và thiên sư đến xử lý. Có phong thuỷ sư lựa chọn tiêu diệt, có người sẽ lựa chọn siêu độ, thậm chí càng có người tu luyện sát khí của quỷ hồn để gia tăng tu vi. Cho nên, làm phong thuỷ sư biết phân thiện ác là quan trọng nhất.

"Nhưng bà nếu muốn lưu lại trên đời thời gian dài nhất định sẽ ảnh hưởng đến hồn phách, làm không khéo sẽ không cách nào chuyển sinh đầu thai, bà thật muốn sao." Lục Chỉ nói với người mẹ, lại nhìn về phía Phó Khiêm.

"Tôi không sợ." Người mẹ kiên định trả lời, chỉ cần có thể ở bên con trai, bà đều có thể tiếp thu.

"Tuy rằng anh vì thời thơ ấu dẫn tới tính cách vặn vẹo, nhưng rốt cuộc cũng đã làm tổn thương tình cảm của rất nhiều người, chỉ sợ đời này ở phương diện tình cảm đều không có kết đẹp, đây là nhân quả của anh." Lục Chỉ nói rõ ràng hết thảy công đạo.

Phó Khiêm hơi sửng sốt, gật gật đầu, "Đây là báo ứng của tôi, tôi nguyện ý chấp nhận."

Lục Chỉ gật đầu, "Làm nhiều việc thiện, tích phúc cho bản thân, có lẽ có thể giảm bớt nhân quả của các người, giúp thay đổi vận mệnh của các người."

Lục Chỉ vừa nói vừa dùng lá bùa thấp thụ sát khí cùng oán khí trên pháp tiên, sau đó đốt lá bùa thành tro, rồi trả pháp tiên lại cho Xích Tiêu Tử.

Phó Khiêm nhìn mẹ, "Mẹ, thật tốt quá."

Người mẹ ôm lấy Phó Khiêm, tuy rằng Phó Khiêm cái gì cũng không cảm nhận được, cũng không ôm được bà, nhưng hắn chỉ cần được nhìn thấy mẹ, cũng đã quá thoả mãn rồi.

Hình ảnh mẹ con gặp lại quá mức ôn nhu làm mặt Xích Tiêu Tử đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn bất kỳ ai dù chỉ là một cái liếc mắt. Lời Lục Chỉ nói còn văng vẳng bên tai, để lại cho hắn bài học sâu sắc nhất. Bỗng nhiên, một bóng người xông vào, mọi người quay sang nhìn. Xích Tiêu Tử thấy người tới cũng kinh hãi.

"Sư thúc?" Sư thúc hắn sao lại tới đây?

Hắn ngơ ngẩn nhìn người mình sùng bái nhất đi vào, nháy mắt cảm thấy ngũ vị tạp trần. Chẳng lẽ sư thúc nhìn thấy livestream nên tới bắt hắn. Đây là ngại mình làm mất mặt môn phái cùng hiệp hội Phong Thuỷ đi, ai ... đều là hắn gieo gió gặt bão, trách không được người khác. Ngày thường Xích Tiêu Tử thích đứng cạnh sư thúc nhất, lúc này lại đứng tại chỗ không dám động, thậm chí sợ hãi sư thúc nhìn thấy mình. Vì mục tiêu được sư thúc công nhận, không ngờ đó lại biến thành trò cười thảm hại nhất.

Xích Tiêu Tử làm tốt chuẩn bị chờ đợi sư thúc quở trách, lại không nghĩ tới sư thúc chỉ nhìn hắn một cái liền thu hồi tầm mắt, ánh mắt tiếp tục tìm tòi trong đám người. Bỗng nhiên, Xích Tiêu Tử thấy sư thúc hắn mặt đầy vui sướng chạy về phía Lục Chỉ, kích động hưng phấn hô to mộ tiếng: "Sư phụ!"

"Sư phụ?"

Xích Tiêu Tử trợn mắt há mồm nhìn vị sư thúc ngày thường nghiêm túc của mình đang giống như chú cún lớn cọ cọ Lục Chỉ lấy lòng, tức khắc cảm thấy thế giới vỡ vụn rơi lả tả.

Cái gì? Lục Chỉ là sư phụ của sư thúc hắn?! Vậy Lục Chỉ chẳng phải là —— sư công của hắn?!

Mà hắn hôm qua dám nói với sư công của mình, "Phong thuỷ cũng không phải chuyện phổ thông"?

Ông trời ơi, Xích Tiêu Tử muốn hét lớn lên. Giết hắn đi!


Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật