[BFYJR] Bí mật

Chuyện ôm, hôn và ngủ chung (Hết)



Mốc thời gian trong chap này sẽ lộn xộn, không theo thứ tự.

48. Cho dù là thời điểm Trương Gia Nguyên vẫn còn thấp hơn Nhậm Dận Bồng nửa cái đầu hay là khi cậu đã nhổ giò cao hơn anh, cậu đều có thể dễ dàng ôm gọn anh vào lòng. Trước đây Nhậm Dận Bồng hay ngại, mỗi khi được ôm đều sẽ ngại ngùng đỏ mặt, hai tay luống cuống không biết đặt vào đâu. Hai lần bọn họ công khai ôm lấy nhau trước mặt mọi người và ống kính máy quay là chung kết của Minh Nhật Chi Tử và Sáng tạo doanh. Hai cái ôm công khai đều vào thời khắc bước ngoặt của cuộc đời, nhưng tâm tình khi đó thật sự rất khác nhau. Trên sân khấu Minh tứ, cái ôm đó mở ra mối quan hệ của bọn họ, khiến cho họ bắt đầu nhận ra rằng mình không chỉ coi đối phương như một đồng đội đơn thuần. Trương Gia Nguyên nhiều lúc thật sự hoài niệm khoảng thời gian vô tư vô lo đó, cả ngày chỉ sống với niềm đam mê của mình, không cần để ý hình tượng mà thoải mái ở cạnh những người anh thân thiết, còn có liếc mắt một cái đều sẽ thấy Nhậm Dận Bồng đang ở cạnh mình.

Còn mỗi lần nhớ lại đêm chung kết Sáng tạo doanh, cậu chỉ hận bản thân không thể quay về mà mắng mình một trận sao có thể không để ý đến tâm tư của Bồng Bồng như vậy, suýt nữa là tình yêu của bọn họ tan tành rồi. Thật may là cuối cùng cậu vẫn dỗ được anh quay lại, thoải mái mà ôm anh, giống như lúc này Nhậm Dận Bồng đang dựa vào lồng ngực cậu mà chuyên chú tập đàn guitar, mặc kệ Trương Gia Nguyên hết nhéo nhéo hai má bầu bĩnh của mình lại nghịch nghịch mấy sợi tóc sau gáy.

"Bồng Bồng anh lại gầy đi rồi, thế này làm sao em yên tâm được đây."

"Như hiện tại không phải rất tốt à?"

Nhậm Dận Bồng luôn ám ảnh với việc giảm cân và làm thế nào để xương hàm thật đẹp, cho nên anh vô cùng tận hưởng dáng vẻ hiện tại, cho dù không có cơ bụng như Trương Gia Nguyên nhưng cũng không tệ chút nào.

Trương Gia Nguyên thì lại khác, cậu luôn muốn vỗ béo anh, mỗi lúc anh lén bay ra Bắc Kinh gặp cậu đều sẽ đưa anh đi ăn đồ ngon hoặc tự mua đồ về nấu. Phó Tư Siêu không nhịn được còn thầm mắng, mày nuôi thỏ cho béo rồi làm thịt hay gì. Những lúc như vậy Gia Nguyên chỉ lườm một cái, nói "Anh thì hiểu làm sao được." Trước đây ôm Bồng Bồng đều là một thân mềm mềm nhiều thịt, cảm thấy vô cùng đáng yêu, hiện tại anh vẫn rất đáng yêu, nhưng tay chân gầy gầy làm cậu không nhịn được đau lòng, sẽ lại nhớ tới quãng thời gian anh mắc chứng chán ăn kia mà tự giận mình.

Cho nên bạn nhỏ Gia Nguyên vẫn luôn hừng hực khí thế nuôi béo anh người yêu của mình, mặc kệ Nhậm Dận Bồng có phụng phịu không chịu ăn thế nào vẫn sẽ kiên nhẫn mà dùng thức ăn ngon dỗ dành anh.

Ôm một con thỏ tròn tròn mềm mềm vẫn sẽ thích hơn phải không nào.

49. Nụ hôn đầu của Trương Gia Nguyên và Nhậm Dận Bồng chính là vào cái ngày tuyết đầu mùa năm đó ở Bắc Kinh. Hôm ấy ba người Kiều Gia Nhậm luyện tập đến tối, sau đó Phó Tư Siêu vì có hẹn cùng Từ Dương làm nhạc mà trở về ký túc xá trước, phòng tập rộng lớn chỉ còn lại Nhậm Dận Bồng cùng Trương Gia Nguyên.

Nhậm Dận Bồng còn đang chăm chú nhìn nhạc phổ, không để ý tới Gia Nguyên đang tiến sát lại gần. Cho đến khi khuôn mặt cậu đột nhiên xuất hiện, anh bị doạ cho giật mình, ngả người về phía sau, cello suýt nữa thì đổ xuống đất. Cũng may mà Trương Gia Nguyên phản ứng nhanh kịp đỡ lấy cây đàn, lại dựng ra một góc thật cẩn thận rồi mới quay lại ngồi xuống cạnh anh. Nhậm Dận Bồng ổn định nhịp tim, khẽ đánh vào vai cậu.

"Em làm gì thế, anh còn đang luyện tập mà."

"Bồng Bồng, anh không cảm thấy chúng ta thiếu cái gì sao?"

Nhậm Dận Bồng nhíu mày không hiểu, hiện tại bọn họ đang thiếu cái gì? Trương Gia Nguyên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh cũng biết anh không rõ ý mình, thở dài một hơi rồi chợt nhào người về phía anh, dùng cánh tay và thân người vây anh trong chiếc ghế.

Nhậm Dận Bồng cả người căng thẳng, cứng đờ nhìn cậu không dám chớp mắt, hoàn toàn quên việc mình lớn hơn người trước mặt bốn tuổi, thậm chí còn cao hơn gần nửa cái đầu. Anh giống như một con thỏ nhỏ bị tóm gọn bởi một con sói, ở dưới ánh mắt nóng rực của người kia mà run rẩy.

"Em hỏi anh, chúng ta là cái gì?"

"Là... người yêu...", cho dù bản thân là người tỏ tình trước nhưng Nhậm Dận Bồng vẫn vô cùng xấu hổ khi phải chính miệng nói ra mối quan hệ của hai người.

"Vậy anh đối xử với em có chút nào giống người yêu không?"

Trương Gia Nguyên trong lòng bực bội, tuy nói rằng bọn họ sau cái lần tỏ tình kia đã chính thức ở bên nhau, nhưng mọi thứ so với trước đây chẳng có gì khác biệt. Thậm chí dạo này vì luyện tập mà Nhậm Dận Bồng còn ngó lơ cậu, lúc nào cũng kè kè cạnh Phó Tư Siêu và Vũ Tinh bàn luận âm nhạc. Ban nãy cậu còn phải trơ mắt nhìn Phó Tư Siêu cầm tay Bồng Bồng dạy anh kéo contrabass nữa chứ.

Còn chưa kể, vì để ba thành viên trong nhóm không phát hiện chuyện yêu đương của hai người, Nhậm Dận Bồng nhất quyết không chịu để cậu nắm tay hay là ôm anh, chỉ cần cậu mò tới cạnh anh một chút là anh như phải bỏng mà đẩy ra ngay. Suýt nữa cậu còn tưởng Nhậm Dận Bồng ngày đó đứng trước mặt cậu e thẹn nói "Anh yêu em" chỉ là ảo giác.

Nhậm Dận Bồng chớp chớp mắt, khuôn mặt vô tội nhìn cậu, trong miệng lí nhí.

"Anh... anh không biết phải làm thế nào. Đây là lần đầu anh yêu đương mà..."

Nếu anh mà dày dặn kinh nghiệm tình trường thì đã không ở trước mặt Long tổng cũng tất cả mọi người mà ngốc nghếch hỏi chuyện tình yêu, sau đó bị cười đến đỏ cả mặt mũi. Trương Gia Nguyên cũng hết cách, chỉ có thể từng bước dụ dỗ anh.

"Nhắm mắt lại đi."

Nhậm Dận Bồng ngoan ngoãn làm theo, giây kế tiếp, một thứ ấm ấm mềm mềm phủ lên môi anh, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng hôn lên, sau đó dường như cảm thấy chưa đủ mà khẽ miết nhẹ. Anh vô thức hé miệng khiến cho Trương Gia Nguyên càng được đà mà lần tới, một tay cậu đặt sau gáy anh, hoàn toàn không để anh có đường trốn chạy.

Mà Nhậm Dận Bồng cũng không có ý định trốn chạy, hai tay vô thức bám lấy cánh tay cậu, bị hôn đến choáng váng cả đầu.

Vì nghĩ đến quá trình hô hấp của hai người mà Gia Nguyên rốt cuộc cũng buông tha cho đôi môi đã đỏ bừng lên của Nhậm Dận Bồng, hài lòng nhìn anh dựa vào người mình thở dốc.

"Em không phải trước đây từng yêu đương với ai khác rồi đó chứ..."

Còn nói là chưa yêu ai bao giờ, vậy mà hôn người khác thuần thục đến thế, Nhậm Dận Bồng hơi bĩu môi, ngón tay vẽ loạn trên ngực cậu. Trương Gia Nguyên bắt lấy tay anh không để cho anh nghịch nữa, lại cúi người hôn lên gò má trắng mềm của người kia, mỉm cười.

"Không có ai cả, chỉ có anh thôi."

Bên ngoài chợt có tiếng xôn xao, Nhậm Dận Bồng từ trong ngực cậu ngẩng đầu, qua cửa sổ trong phòng có thể nhìn thấy từng bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống, là tuyết đầu mùa.

Anh phấn khích muốn kéo cậu cùng ra ngoài, lại bị Gia Nguyên giữ tay lại, cậu kéo khoá áo anh lên sau đó lại quàng khăn thật kín, khi đã chắc chắn không còn chỗ nào có thể bị gió lùa vào mới yên tâm nắm tay anh, mười ngón tay đan chặt, cùng anh ra sân đón mùa tuyết đầu tiên của bọn họ.

50. Trương Gia Nguyên lúc trước không có thói quen ngủ cùng người nào khác. Ngay từ khi bắt đầu đi học tiểu học, cậu đã được bố mẹ cho ngủ riêng rồi, cứ như vậy mà dần dần hình thành tâm lý muốn một mình sở hữu cả một căn phòng riêng có cái giường rộng lớn, muốn nằm thế nào thì nằm, xoay ngang xoay ngửa cũng không ảnh hưởng tới ai.

Cho đến lúc cậu tham gia Minh Nhật Chi Tử, đó là lần đầu cậu ngủ chung phòng với người khác, tuy có không quen nhưng may sao vẫn là mỗi người một giường, người ở trên kẻ ở dưới, ít nhiều có không gian riêng tư. Nhưng khi Hệ Ngân Hà bắt đầu chuyển vào ở chung một phòng với nhau, cái sáng kiến đẩy tất cả giường vào sát lại thật khiến Gia Nguyên đau đầu, muốn nói lại thôi, quyết định thôi thì miễn cưỡng bản thân một chút vậy.

Đêm đầu tiên nằm cạnh người khác, cậu không ngủ được. Cho dù cậu cố tình chọn chỗ ở cạnh tường, nhưng bên kia vẫn có Nhậm Dận Bồng đang nghiêng người về phía cậu mà ngủ say, khuôn mặt trắng nõn của anh thả lỏng hơn ban ngày rất nhiều, hơi thở đều đều, bộ dạng ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

Mặc dù anh hơn cậu bốn tuổi, đã là sinh viên đại học rồi.

Trương Gia Nguyên nhịn không được mà quan sát anh, nhìn kỹ mấy cái nốt ruồi nằm rải rác trên má người kia, thầm nghĩ quả thực giống chòm sao Bắc Đẩu. Cậu nhìn đến ngẩn cả người, tay không tự chủ được mà suýt nữa chạm vào gò má anh, sau đó lại giật mình rụt lại, tự trách bản thân thất thố.

Cứ như vậy, Trương Gia Nguyên mỗi lần không ngủ được đều sẽ lấy việc ngắm khuôn mặt khi đang say giấc của Nhậm Dận Bồng để giết thời gian, thậm chí có những hôm còn nhìn thấy anh cau mày như là gặp ác mộng, cậu lấy hết can đảm duỗi tay xoa nhẹ lên đôi lông mày đang nhíu chặt, còn nhẹ nhàng vỗ về vai anh an ủi.

Dần dần Gia Nguyên đã quen với việc ngủ cùng với những người khác, đến mức khi Hệ Ngân Hà ký hợp đồng với Wajijiwa và chuyển đến ký túc xá ở, cậu đứng giữa căn phòng của bản thân ngơ ngẩn một hồi, trong lòng có chút nhớ lúc bọn họ còn nằm ngủ cùng nhau ở Minh Nhật.

Thế nên vào một đêm nọ, Trương Gia Nguyên đánh liều một phen, lén lút mở cửa vào phòng của Bồng Bồng, mới chỉ kịp cởi dép bò lên giường một bước đã bị Nhậm Dận Bồng hốt hoảng đạp xuống. Khi nhận ra mình vừa lỡ chân đá cái người mới làm bạn trai mình được vài ngày kia lăn xuống đất, Nhậm Dận Bồng nhỏ giọng cuống quýt.

"Anh... anh không biết là em... Nhưng nửa đêm em mò sang đây làm gì, không sợ mọi người biết à."

Cho dù Trương Gia Nguyên có bày ra bao nhiêu vẻ mặt cún con tội nghiệp thì vẫn không lay chuyển được Nhậm Dận Bồng. Anh xấu hổ đẩy cậu ra ngoài, ấp úng nói không nên lời, cứ lắp bắp "Không được, không được" mãi. Cậu cũng chỉ muốn cảm nhận được việc có người nằm cạnh khi đi ngủ thôi mà, đâu có làm gì sai trái đâu, Gia Nguyên tủi thân nghĩ.

Thẳng tới lúc lên khách sạn cách ly ở Hải Nam, Trương Gia Nguyên hí hửng dắt tay Nhậm Dận Bồng đi vào phòng đôi, tới lúc mở cửa mới nhận ra đó là phòng hai giường. Cũng đúng, bọn họ lên đảo để tham gia show sống còn chứ có phải đi tuần trăng mật đâu mà chương trình sắp xếp cho ở phòng một giường.

Thời điểm chọn phòng ký túc xá, Gia Nguyên im lặng nhìn Nhậm Dận Bồng theo Tưởng Đôn Hào vào ở phòng sáu người, còn mình cùng Phó Tư Siêu ở một phòng khác. Mười hai con người ngủ chung thật sự rất đông, nhưng cậu làm cách nào thì vẫn cảm thấy vô cùng trống trải. Miệng thì nói là nhớ cảm giác ngủ cùng người khác, nói đúng hơn là nhớ dáng vẻ ngủ say của Nhậm Dận Bồng ở bên cạnh mình. Lúc đó mỗi ngày trở về phòng, cho dù là trước khi đi ngủ hay mở mắt thức dậy đều không thể nhìn thấy anh. Điều này khiến cậu như rơi vào trạng thái không an toàn, giống như là đã để anh chạy mất vậy.

Sự thật là Gia Nguyên đã để anh chạy mất thật, lần chia tay đó quả thực khiến cậu sợ hãi vô cùng. Sự tự tin vốn luôn ngập tràn trong người mãnh nam Đông Bắc đã bị đả kích sau lần ấy. Cậu rất sợ mất anh một lần nữa, cho nên ngay khi cảm thấy thời cơ đã đến rồi liền gạo nấu thành cơm, trực tiếp biến anh thành người của mình.

Vậy nên hiện tại, Trương Gia Nguyên hoàn toàn cảm thấy an tâm, cậu cúi đầu nhìn người đang nằm ngủ trong lòng mình, khắp nơi trên làn da trắng mềm đều là dấu vết mình để lại.

Nhậm Dận Bồng không biết mơ thấy cái gì, khẽ "ưm" một tiếng, lại càng rúc sâu vào ngực cậu hơn. Chiếc chăn theo động tác của anh mà hơi trượt ra ngoài, Trương Gia Nguyên sợ anh bị lạnh liền kéo lên che thật kín cho anh, vòng tay ôm anh chặt hơn.

Thực ra cậu vẫn biết Nhậm Dận Bồng chưa lúc nào thôi lo lắng về tương lai của bọn họ. Cho dù hiện tại hai người đang vô cùng tốt đẹp nhưng đâu ai chắc chắn được rằng sẽ không có một biến cố nào đó ập đến, đưa mọi chuyện đi vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tuy biết mọi thứ còn mơ hồ không rõ ràng, nhưng Gia Nguyên không hề nghĩ tới chuyện buông tay. Cậu muốn cùng Nhậm Dận Bồng vượt qua mọi chuyện, muốn bản thân mạnh mẽ bảo vệ anh, muốn tiếp thêm cho anh sự dũng cảm để tiếp tục tình yêu của bọn họ. Vậy nên cứ để mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên thôi, không cần phải lo nghĩ quá nhiều nữa. Bọn họ ở trước mặt mọi người vẫn là đồng đội cũ, phương Bắc có Gia Nhậm vẫn là cặp đôi bị đồn là SE, những lời như "trở mặt nhau, không thân thiết" đã nghe đến nhàm tai, bây giờ cũng không còn quan trọng.

Nhậm Dận Bồng yêu Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên yêu Nhậm Dận Bồng, bọn họ cứ như vậy mà ở bên nhau, ở nơi không ai biết mà dành cho nhau những điều ngọt ngào nhất.

Câu chuyện tình yêu vẫn sẽ diễn ra trong bí mật, nhưng nhất định sẽ có một ngày Trương Gia Nguyên công khai nắm tay Nhậm Dận Bồng mà nói rằng, anh ấy là người yêu của tôi, mọi người hãy chúc phúc cho chúng tôi nhé.

End.
————————————————
Quà tất niên cho mọi người đây ❤️ Thế là tui đã lấp xong cái hố này trước khi năm mới sang 😆  Thật ra ban đầu tui có một cái kết OE và chỉ dừng lại ở đoạn Nguyên níu kéo thui, nhưng rồi không hiểu sao mọi chiện lại thành ra thế này =))) Cảm ơn mọi người vì đã đọc đến đây và kiên nhẫn chờ đợi tui lấp hố nha ❤️ Năm mới vui vẻ ❤️ Mong 2022 sẽ dịu dàng với chúng mình và với Gia Nhậm ❤️


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật