[Novel] Tôi phải giấu em trai tôi trước.

Chương 7.8: Chế độ phạt điểm của học viện ký túc xá Krati



Thời gian trôi qua và cuối học kỳ đã đến.
Tôi đang rất vui vẻ vì kết quả thi của tôi rất tốt.

"Kayla, tất cả các môn học đại cương đều đạt điểm tuyệt đối! Cậu giỏi quá!"

"Quản lý và kế toán là những môn đặc biệt khó, nhưng cậu thực sự rất giỏi đó."

Philia và Iris vừa cảm thán vừa nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra của tôi.
Những môn học cơ bản thì hơi khó đối với tôi vì tôi chưa từng sống ở thế giới như thế này, nhưng quản lý và kế toán thì khác.
Nó làm tôi nhớ lại thời gian đi làm ở công ty.
Việc huấn luyện ở sân tập cũng càng ngày tốt hơn.
Bây giờ cơ thể tôi đã hoàn toàn quen thuộc với kiếm pháp cơ bản của hiệp sĩ và tôi đang được học cách đấm vào điểm yếu.
Phải sử dụng thanh kiếm tốt với lưỡi kiếm mỏng manh để đâm vào các điểm yếu quan trọng của đối thủ cùng một lúc.
Tôi vốn dĩ rất yếu trong kĩ thuật đâm chém, nhưng qua khóa huấn luyện này tôi cảm thấy yếu điểm của mình đang dần được cải thiện.
Nói chung tất cả đều rất tốt.
Kỳ nghỉ cũng sắp đến.
Sau khi tắm xong, tôi lê cơ thể mệt mỏi lên chiếc gường tầng hai.
Tâm trí tôi mơ màng như cơ thể tôi đang dần biến mất. Cảm giác như ai đó đang kéo tôi xuống nước.
Tinh thần trở nên mơ hồ.
Không biết là mơ hay ảo tưởng.
Chắc là mơ nhỉ?

Đứa trẻ đó lại ở phòng khách một mình.
Đèn tắt và chỉ bật TV trong phòng khách yên tĩnh.
Em trai tôi đang nhìn chằm chằm vào màn hình màu sắc thay đổi nhanh chóng.
Thời gian là 10 giờ tối.
À, thì ra là 'ngày đó'.
Sau khi tăng ca xong, tôi quá mệt mỏi nên không có thời gian nhìn em tôi.
Nằm phịch xuống giường và nhắm mắt một lúc.
Sau khi kết thúc bài thuyết trình, giám đốc hài lòng với kế hoạch của tôi và đã đề cử em họ của ông ta làm người phụ trách mới.
Tôi đã không ngủ mà chuẩn bị kế hoạch đó cả tháng.
Và bị cướp hết công việc bởi ô dù.
Lúc đó tôi không muốn làm gì cả.
Tổi chỉ muốn nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.
Không phải buồn ngủ nhưng tôi chỉ không muốn làm gì cả.

"Chị ơi."

Em trai cẩn thận mở cửa và gọi tôi.

"Cơm thì sao ạ?"

Trong khoảnh khắc tôi đột nhiên hét lên đầy bực bội với em tôi. Đáng lẽ tôi không nên làm vậy.

"Đã làm việc tới tận bây giờ mới về mà giờ còn phải chuẩn bị đồ ăn cho mày sao? Sao mày không tự biết mà ăn đi!"

Em tôi đứng yên nhìn tôi và cẩn thận đóng cửa lại.
Có lẽ em trai tôi không muốn nói với tôi là chuẩn bị cơm mà là hỏi tôi đã ăn hay chưa.
Nhưng tôi không biết.
Bởi vì tôi không hỏi.
Cơ thể mệt mỏi rã rời nhưng lại không ngủ được nên tôi ngồi dậy và ra khỏi phòng và ồn ào.
Tắm rửa, thay đồ rồi đi ngủ sẽ đỡ khó chịu hơn.
Bên ngoài vẫn tối om.
Trong phòng khách tối tắm đó, em trai tôi nhìn chằm chằm vào Tivi không phát ra tiếng động.
Tại sao em ấy lại tắt âm lượng TV.
Tôi tắm xong cũng không nói chuyện với em ấy và vào lại phòng.
Nằm xuống giường, có lẽ đã tốt hơn nên tôi bật điện thoại lên.
Trong thời gian qua, tôi thường xem các bộ phim truyền hình hoặc chương trình giải trí. Tôi nhấn vào webtoon.
Tôi nhìn thấy truyện tranh BL mà tôi thường đọc khi bị căng thẳng.
<Ảo ảnh của ma thuật>
Ngoại trừ bức tranh đẹp ra thì không có gì tôi ưng ý cả.
Tất cả mọi thứ từ nhân vật cho đến lời kể đều tệ.
Nhưng vì tôi đã trả tiền để xem nó như một chi phí giải tỏa.
Xem câu chuyện vô lý nhưng lại giúp tôi giải tỏa được căng thẳng chút ít trong giây phút đó.
Tôi biết rồi.
Hôm đó tôi không nên như vậy.
Mặc dù biết nó là giấc mơ nhưng nước mắt đã chảy ướt cả gối.
Nếu có thể qua lại lúc đó thì tôi sẽ nói với em ấy như thế này.

"Em đã ăn cơm chưa?"

"Dạo này việc học như thế nào?"

"Có chuyện gì khó khắn không?"

"Xin lỗi vì chị đã không để ý sớm hơn. Thật sự xin lỗi em."

Chị.... lúc nào cũng đứng về phía em.

***

Còn 15 ngày là đến kỳ nghỉ nên chúng tôi có rất nhiều thời gian rãnh rỗi.
Bây giờ tôi chỉ còn kỳ thi thi vượt cấp, bạn bè của tôi cũng học các lớp bổ túc và hoàn thất những điểm số còn thiếu.

"Kayla, chúc mừng vì cậu được tham gia vào kì thi vượt cấp! Từ học kỳ sau mình sẽ không thể cùng lớp với cậu nữa rồi. Tiết quá."

Tôi và bạn bè cùng đến nhà hàng đồ ngọt tổ chức một buổi tiệc nhỏ chúc mừng tôi được tham gia kỳ thi vượt cấp.

"Mình vẫn chưa thi và điểm vẫn chưa được quyết định mà."

Nếu lỡ không đậu thì sẽ rất xấu hổ đó.
Nhưng bánh chocolate và bánh dâu tây ở đây thực sự rất ngon.
Ăn đồ ngọt làm tôi cảm thấy như được sống lại vậy.
Sẽ rất lãng phí nếu để thừa món tráng miệng, nên chúng tôi ăn hết chúng ở đây.
Vì nếu được đóng gói đem về đi chăng nữa thì chúng cũng sẽ nhanh chóng hư vì không có tủ lạnh.
Hôm nay Marian Dmiroff lớp A cũng đã tham gia cùng với chúng tôi.
Bằng cách nào đó, Marian đã trở thành bạn thân của bạn tôi.

"Nhận tiện thì Marian đã tham gia buổi lễ ra mắt rồi à?"

Philia không còn gọi Marian là 'tiểu thư' nữa.

"Đúng vậy, mình đã tổ chức cùng với những người khác trong hoàng cung vào năm mới."

Marian vẫn dành những lời lẽ tôn trọng với mọi người. Không chỉ các bạn cùng lớp mà còn với những người thân quen của mình. Nghĩ lại, Kayla Vesta trong nguyên tác cũng đã từng như thế.
Sau khi nhập vào, tôi đã bắt chước cách nói chuyện và hành động như là Kayla trong một thời gian.
Nhưng dần dần, tính cách ban đầu của tôi đã bộc lộ, và bây giờ gia đình tôi vẫn không có cảm giác kỳ lạ khi nói chuyện với tôi.

"Woa, hoàng cung? Chắc là ngầu lắm. Kayla và Iris vẫn chưa được ra mắt nên mình không có ai để kể nghe cả."

Marian lắc đầu khi Philia cảm thán.

"Cũng không có gì đặc biệt. Mặc váy màu vàng hoặc hồng, khiêu vũ, nghỉ ngơi và rồi lại khiêu vũ. Mình nghĩ điều vui nhất đó chính là được về nhà trước nửa đêm.

Giọng nói của Marian không chứa một sự hứng thú nào.

"Bạn nhảy thì sao? Là vị hôn phu Franz sao?"

"Cha tôi đã thay thế cậu ấy."

Tôi nhớ là ngày hôm đó Franz đã bị cảm nên không thể đến vũ hội ở hoàng cung.
Lúc đó cha mẹ tôi đã xin lỗi rất nhiều.

"Kể từ đó mình cũng không tham gia vào bất kỳ buổi tiệc nào nữa. Không phải mình cố ý không đi, nhưng vì quá bận nên mình cũng quên mất là nhận được lời mời."

Marian cười tươi như thể không có chuyện gì lớn lắm.

"Ngay từ đầu mình cũng không thân với họ cho lắm."

Dường như Marian không quan tâm đến những mối quan hệ không quan trọng.
Trước đây, khi lần đầu gặp nhau trong kỳ nghỉ hè, tôi đã biết Marian sẽ là người bạn tốt.

"Mình có nghe được một điều từ người chị họ đã kết hôn. Dạo này trong giới quý tộc đang náo động vì một cô gái rất xinh đẹp trong gia tộc nhà Aizar đã ra mắt.

Iris nhấp một ngụm hồng trà.

"Gia tộc Aizar?"

'Đúng vậy, là họ hàng với Ritaus Aizar. Có tin đồn là vị hôn thê mới của ngài Ritaus. Tên là gì nhỉ. Mình không nhớ nữa."

Sau đó Iris nhìn sang tôi.
Vì đẫ đưa vị hôn thê đã hủy hôn vào chủ để bàn tán nên cậu ấy sợ tôi tổn thương.

"Mình ổn mà , Iris. Chuyện đó chúng mình đã giải quyết ổn thỏa rồi."

"Không, mình xin lỗi. Lần sau mình sẽ cẩn trọng hơn."

Tôi thực sự không sao nhưng Iris nhất quyết xin lỗi tôi.

"Ngay cả khi nó có gì đi chăng nữa thì không sao. Nhưng mà mình thực sự không biết. Là có một cô gái đẹp như vậy trong gia đình nhà Aizar."

Tôi thể hiện sự quan tâm đến chủ đề mà Iris đã đề cập để thay đổi bầu không khí.
Tôi nhớ lại những ký ức của Kayla Vesta, nhớ đến những người đã gặp khi đính hôn.
Nhiều người quá nên tôi không thể nhớ từng khuôn mặt.

"Mình đã từ chối tất cả các bữa tiệc trà nhưng các bữa tiệc thì phải tham dự. Vì vậy, khi mình đến nhà họ hàng ở Thủ đô, mình đã gặp cô ấy trong bữa tiệc."

"Thực sự rất đẹp sao?"

Không biết có phải vì tò mò không mà Philia đã nhanh nhảu hỏi.

"Không đến mức quá đẹp đâu."

Thật không giống với lời Iris vừa kể.

"Tóc bạch kim và đôi mắt tím.... phải diễn tả thế nào nhỉ? Có cái gì đó rất lạ."

"Có cái gì lạ?"

Biểu cảm của Iris trở nên nghiêm trọng.
Là biểu cảm như thể không trả lời câu hỏi đó được.

"Mình cũng không biết nữa. Mỗi khi đến bữa tiệc, mình luôn thấy cô ấy đeo một vòng cổ đính kim cương ôm sát, độ dài của vòng cổ cỡ này, hoặc là mặc chiếc váy cao qua cổ."

Iris tạo một khoảng trống giữa ngón cái vào ngón trỏ theo hình dạng của chiếc vòng cổ.

"Người đẹp có cổ dài."

Philia lẩm bẩm cảm thán.

"Chắc cha mẹ nghiêm khắc lắm."

Trong trường hợp là một người phụ nữ độc thân, có một số gia đình không muốn con gái họ lộ cổ hoặc vai.
Nhưng Iris lắc đầu.
Có vẻ đó không phải là điều mà cậu ấy muốn nói.

"Chưa ai nghe cô ấy nói chuyện cả."

"Là người không nói được à?"

Philia lắng nghe Iris một cách thích thú.
Từ trước Philia rất quan tâm đến giới quý tộc.

"Không phải đâu. Cố ấy có vẻ hiểu mọi người đang nói gì. Hình như cô ấy bị thương ở cổ."

"Woa, thật giống trong chuyện cổ tích. Cô gái xinh đẹp thần bí không thể nói."

Mắt của Philia lấp lánh.
Mặc dù tôi giả vờ hứng thú với câu chuyện đó vì Iris, nhưng tôi cũng chỉ lắng nghe những điều trong giới quý tộc có chừng mực.
Vì sau này tôi cũng không có ý định tham dự lễ ra mắt.
Nhưng thế giới xã hội lại là một thứ khác.
Đó là một chiến trường mà những con người giả vờ cao quý vừa cười, vừa tấn công, vừa phòng thủ, vừa tạo phe phái với nhau.
Việc giao thiệp với nhau không giới hạn ở bất kỳ nơi nào, kể cả những nói công cộng, vì thế nói mà mọi người tụ tập đều là địa điểm gặp gỡ.
Điều này có nghĩa là nếu tôi không qua tâm đến giới xã hội thì nó sẽ gây cản trở cho tương lai của tôi.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật