[Novel] Tôi phải giấu em trai tôi trước.

Chương 7.4: Chế độ phạt điểm của học viện ký túc xá Krati



"Ai vậy!"

Nicholas đang chơi vui vẻ thì bị cản trở nên quay lại bực bội.
Nicholas bắt đầu cười như điên khi xác nhận là Kayla Vesta đang ở trong lớp học nam.

"Gì vậy, chị gái? Chị gan thật đấy. Dù ở đây không có trừ điểm nhưng các bạn nữ cũng không được vào...."

Nicholas nhặt găng tay mà Kayla đã ném.

"Đây là đơn xin đấu tay đôi à?"

Tôi nghe thấy giọng cười khúc khích của những học viên nam đang đứng xung quanh.
Nhưng Kayla Vesta cũng không nhúc nhích.

"Thật sao?"

Nicholas hỏi lại như thể không tin được.

"Chị à, không phải lúc đó em đã nói cho chị biết sao? Cấm sử dụng dụng cụ ma thuật. Nếu không thì chị sẽ không thể thi vượt cấp đâu."

Giọng nói của Nicholas giả vờ lịch sự nhưng khuôn mặt của thằng nhóc đó đang cười mỉa tôi.

"Tôi sẽ không sửa dụng [Shuette]."

Tiếng cười của những học viên trong lớp học trong khoảnh khắc bắt dâdu lớn hơn.

"Vì là chị gái của thằng Franz nên việc đó thật vô lý. Thằng nhóc đó cũng chỉ biết quan sát chim vào những ngày hư cấu."

Nicholas mang găng tay của Kayla đưa lên mũi mình.
Và bắt đầu ngửi.

"À, mùi thơm quá. Chị ơi, em có thể lấy vật này làm kỷ niệm được không?"

Đến những học viên nam đang đứng xem cũng thấy Nicholas đang trả lời Kayla một cách không đứng đắn.
Tuy nhiên Kaylas Vesta cũng không quan tâm và chỉ nói những điều mình muốn nói.

"Sẽ không có trọng tài."

Nụ cười của Nicholas biết mất.
Nhìn có chút nực cười, thằng nhóc đó cảm thấy được chính mình bị coi thường, nên đã có chút tức giận.

"Chị đang đùa đấy à! Phải có trọng tài thì chị mới được giúp đỡ chứ."

Nhưng tôi lắc đầu.

"Không phải phương thức thi đấu mà là chiến đấu thực tế, tôi không cần thiết phải luyện tập thêm. Hãy chọn vũ khí mà cậu thấy thoải mái và mang nó đến."

"Chị ơi, có vẻ chị hơi mất trí nhỉ. Chị nói rằng chị sẽ đấu với một người đàn ông mà chị không sợ hãi sao?"

Những học viên nam xung quanh nhìn Kayla như một sinh vật kỳ lạ.

"Chị ơi, chị có biết việc chiến đấu thực tế khó như thế nào không."

Trước cảnh báo của Nicholas, tôi chỉ nâng miếng lên một chút và cười như một quý tộc.

"Tôi.... chỉ đối mặt với một người thôi."

Nicholas cười phá lên.
Nhìn này? Thằng nhóc ấy đặt môi của mình lên tai tôi.

"Tất nhiên là chị đang nói đến giường rồi đúng không?"

Đám đông xung quanh một lần nữ bắt đầu cười khi nghe lời Nicholas thì thầm.
Ngay cả trong khoảnh khắc bị xúc phạm đó, tôi vẫn duy trì khuôn mặt lạnh lùng của minhg.

"Vâng, nếu chị của em muốn như vậy, thì tất nhiên phải đồng ý rồi."

Nicholas vui vẻ chấp nhận.
Các học viên cùng lớp có thể thấy được sự nham hiểm trên khuôn mặt của Nicholas.

***

Sau ngày Kayla đăng ký đấu với Nicholas, học viện Krati đã trở nên hỗn loạn.
Tất cả mọi người ai cũng đều biết một cô gái cầm kiếm chưa được bốn tháng nhưng đã đăng ký đấu thực chiến với một học viên nam của lớp hiệp sĩ.

"Kayla, cậu đang nghĩ gì vậy? Không có [Shuette] thì sao có thể thực chiến!"

Philia ngăn cản tôi.
Nhưng tôi lơ đi không nghe.

"Cậu nói rằng cậu chỉ mới học kiếm pháp của hiệp sĩ đúng không? Cậu nói rằng kiếm pháp còn khá khó khăn với cậu. Nhưng cậu lại đăng ký thực chiến?"

Iris Klein cũng đã nghe từ Philia.

"Đúng vậy. Nếu không có [Shuette] thì thật quá sức. Nicholas Chiad là người có năng lực khá tốt. Bây giờ cậu chỉ mới học kiếm thuật thì một cô gái làm sao có thể thắng được? Và cậu cũng chưa có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm."

Iris lắc đầu cùng với Philia bên cạnh đang nắm chặt tay tôi.

"Bây giờ chúng ta hãy xoa dịu cậu ta đi. Quay lại chuyện chưa từng có. Tuy có hơi xấu hổ chút nhưng cũng không sao. Tốt hơn là cậu không bị thương."

"Đứng vậy, Philia nói đúng đó. Hủy trận đấu đi Kayla."

Tôi cẩn thận rút tay ra và đặt lên vai Philias.

"Đừng lo lắng cho mình. Mình đã suy nghĩ kĩ rồi nên mới làm vậy."

Philia và Iris thở dài.
Rốt cuộc Kayla nghĩ gì mà lại làm việc liều lĩnh như vậy.
Bạn tôi lo lắng.
Ngay cả khi Philia hỏi, tôi cũng chỉ cười và không trả lời.
Ngày hôm đó, tôi cũng nói chuyện với quản gia của mình thông qua con chim điện báo.
Nhưng ngay khi nghe về việc tôi nhờ, ông ấy vẫn không thể hiểu tôi đang muốn làm gì.

"Buổi sáng tôi đã gửi điện báo cấp tốc. Ông đã xem nó chưa?

-Tôi đã xem một chút rồi. Chỉ cần làm theo những gì viết trong đây đúng không?

"Hãy làm giống như vậy. Tôi sẽ rất biết ơn nếu ông làm đúng trọng lượng của nó."

-Vâng, tôi sẽ làm ngay. Nhưng cô đã có kế hoạch sử dụng thứ này ở đâu chưa?

"Đã có chỗ để sử dụng rồi. Nên tôi chờ ông có thể làm nhanh."

- Được ạ.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với quản gia, tôi đưa con chim ra ngoài cửa sổ, tôi leo lên giường của mình.
Philia rất lo lắng cho tôi.

"Kayla, cậu đang nghĩ gì vậy. Có cách nào để thắng không?"

Tôi lắc đầu.

"Không có. Mình chỉ làm theo cách của mình thôi."

"Ý cậu là sao?"

Khi Philia hỏi, tôi đặt tay lên môi mình.

"Bí mật."

Philia cuối cùng cũng không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ. Chỉ có thể cầu nguyện cho bạn bè mình bình an vô sự.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày đấu thực chiến, nhưng Kayla Vesta trông có vẻ bình tĩnh.
Không có huấn luyện gì thêm mà chỉ là trải qua cuộc sống thường nhật.
Như thường lệ, tôi đi học, ăn các bữa ăn tại nhà ăn, một ngày khác tôi cùng các học viên nữ ăn kem tại cửa hàng The Jert.
Mỗi khi tôi đi ngang qua, các học viên lại xì xầm bàn tán.
Đến cả Marian Dmiroff của lớp A cũng đến mắng tôi.

"Rốt cuộc chị đang nghĩ gì vậy? Chị không thể đối mặt với Nicholas ác độc đó mà không có [Shuette]."

"Bình tĩnh đi Marian. Chị đã suy nghĩ kỹ rồi."

"Em sẽ gửi thư cho ngài Hầu tước...."

Tôi vội vàng nắm lấy áo Marian.

"Đây là việc của chị, những cũng là vì Franz."

Ánh mắt tôi nhìn Marian nghiêm túc.
Cuối cùng Marian cũng từ bỏ.
Ngay cả trong trường, các học viên nữa cũng liếc nhìn tôi.
Tất cả học viên ngoài tôi đang bàn chuyện về trận đấu giữa tôi và Nicholas.
Một giáo viên kiến thuật bước đến trước mặt tôi.

"Học viên Kayla, tôi đã nghe chuyện về trận quyết đấu thay đôi. Mọi thứ đang chuẩn bị tốt chứ?"

Tôi mỉm cười gượng ngạo và gật đầu.

"Việc đó quyết định mà không có trọng tài. Em đang nghỉ gì vậy?"

Tôi không trả lời và chỉ mỉm cười.

"Ngày hôm đó tôi cũng sẽ đến trận đấu. Tuy không có trọng tài nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng có thể ngăn chặn được."

Lúc này tôi mới lên tiếng.

"Cảm ơn cô, cô Kelly."

Kelly, một hiệp sĩ trực thuốc đoàn hiệp sĩ, là người đã dõi theo Kayla từ khi nhập học.
Mặc dù Kayla có thói quen kỳ lạ nhưng lại có cảm giác và khả năng phản xạ tốt.
Ban đầu thể lực cũng bình thường không có gì đặt biệt, nhưng bây giờ đã bắt kịp các học viên nữ lớp hiệp sĩ.
Tài năng về kiếm cũng rất xuất sắc.
Kiếm pháp cơ bản cũng chỉ bị gặp vấn đề trong giai đoạn đầu, nhưng bây giờ các đường kiếm pháp cũng đã đẹp hơn.
Dù vậy cũng đúng.
Nicholas có sự khác biệt lớn về kỹ năng cùng với kinh nghiệm đấu tay đôi.
Khi ngày thi đấu càng đến gần, những người xung quanh ngày càng lo lắng cho tôi.
Tuy nhiên, tôi vẫn luyện tập như thường lệ, như không có chuyện gì xảy ra.
Thỉnh thoảng tôi ngồi ngồi nghỉ ngơi và nhìn Nicholas.
Tôi theo dõi cẩn thận từ hình ảnh Nicholas luyện tập với các vũ khí và hình ảnh đối đầu với các học viên khác.
Một cách tỉ mỉ từng chi tiết.

***

Cuối cùng ngày thi đấu cũng đến.
Trong sân đấu tập trung các sinh viên, các giáo viên và các sinh viên đã được bổ nhiệm làm hiệp sĩ.
Trong số đó, Ritaus, cựu hôn phu của Kayla cũng ở đó.

'Rốt cuộc cô ấy muốn làm những việc vô lý đến mức nào.'

Ritaus đeo kiếm và súng lục trên thắt lưng để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Nếu Kayla rơi vào tình huống nguy hiểm, anh ta sẽ áp đảo Nicholas.
Lúc đó Nicholas nhận được sự hoan hô của các học viên nam và bước vào sân đấu.
Trên tay Nicholas là một thanh đại kiếm dài và lưỡi lắc bén.

"Dùng thanh đại kiếm để chiến đấu với phụ nữ."

Ngoại trừ nhóm bạn của Nicholas, những người trong sân đấu đều có cảm giác khó chịu.
Dù là thực chiến mà không có trọng tài thì cũng không đến mức này.
Rốt cuộc thì Kayla Vesta đang nghĩ gì?
Lúc đó trong phòng thay đồ, tôi buộc tóc lại và ra ngoài.
Tôi nghe thấy tiếng xầm xì trộn lẫn với nhau ở xung quanh.
Sự náo loạn còn lớn hơn khi Nicholas xuất hiện.

"Cái gì vậy?"

"Nó..... có phải vũ khí không?"

Trang phục của tôi vẫn là bộ đồ luyện tập thường mặt ở sân tập.
Tóc buộc cao cũng không khác gì bình thường.
Nhưng trong tay tôi là một thứ kỳ lạ.

"Cái đó có phải là cán của cây lau nhà không?"

"Bên kia đang cầm cái gì thế?"

Tất cả ánh mắt của đám đông đều tập trung vào vũ khí của tôi mang đến.
Thanh gỗ làm liên tưởng đến tay cầm lau nhà.
Trên thân thanh gỗ có vẻ như được phủ tấm kim loại, và trên tấm kim loại còn được đính một thứ lấp lánh không rõ danh tính.
Kayla Vesta cười vui vẻ.
Nicholas thì thầm với cô ấy bằng một âm lượng không thể nghe được.

"Này chị gái, tôi đã từng giết người rồi đấy."

Nhưng ánh mắt đó không có gì đáng sợ cả.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật