[Tường Lâm] Hy vọng khi gặp lại em sẽ yêu anh

Phiên ngoại



Hạ Tuấn Lâm dạo gần đây quả thật rất quan tâm đến Nghiêm Hạo Tường, mà điều được ưu tiên quan tâm nhất tất nhiên là những việc liên quan đến cuộc phẫu thuật trước đây của cậu ấy.

Nhưng nói thế nào đi nữa, Hạ Tuấn Lâm cũng không phải bác sĩ, cho nên những thứ mà anh biết được đều là tra trên mạng ra. Nói không chính xác thì cũng không đúng, chỉ là mấy điều đó là những điều cần tránh sau khi phẫu thuật xong, ca phẫu thuật cuối cùng của Nghiêm Hạo Tường đã cách hiện tại khoảng hai năm, những món ăn cần kiêng, những thứ không nên uống, những việc cần tránh cũng không cần để tâm nhiều đến nữa.

Nghiêm Hạo Tường từng có rất nhiều lần muốn nói với Hạ Tuấn Lâm rằng những điều này thật ra không quan trọng đến thế, nhưng Hạ Tuấn Lâm chỉ cần ngước mắt nhìn một cái, tất cả mọi từ ngữ liền như bị nghẹn lại ở cổ.

Hạ Tuấn Lâm cũng có lần nhận ra Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn không muốn nhận sự giúp đỡ của mình, đột nhiên có hôm lại trợn mắt, phồng má, nghi hoặc hỏi người kia.

"Cậu cảm thấy mấy chuyện tôi làm rất dư thừa có đúng không?"

Nghiêm Hạo Tường lúc đó chớp mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm lúc lâu mới lên tiếng.

"Tôi đi nấu cơm."

Sau khi kết thúc câu nói, Nghiêm Hạo Tường liền nhanh chân chạy vào bếp, bỏ lại Hạ Tuấn Lâm ngẩn ngơ đứng giữa nhà, vài giây sau đó, cái đầu nhỏ của người kia chầm chậm ló ra, cười cười nói thêm. 

"Tôi xin thề, không có dư thừa đâu." Nghiêm Hạo Tường chỉ mấy ngón tay lên trời. "Thật sự không có dư thừa. Em đừng có tức giận đó."

Hạ Tuấn Lâm cứ như vậy bị chọc cho bật cười, cũng nhanh chóng quên mất mình đang cảm thấy ủy khuất chuyện gì, lẽo đẽo theo người kia vào phòng bếp nấu ăn.

*******

Giữa tháng sáu, thời tiết oi bức, Hạ Tuấn Lâm cùng đám nhân viên phòng thiết kế đi đến sân bay tiễn người.

Nghĩ đến cũng rất kỳ lạ, Lâm Hứa Anh vốn dĩ yêu thích Nghiêm Hạo Tường như thế, kết quả sau khi quan hệ giữa người kia cùng Hạ Tuấn Lâm được công khai liền lập tức rời đi. Hạ Tuấn Lâm từng nghĩ qua, cảm thấy hình như không nhất thiết phải như thế.

"Trưởng phòng Hạ."

Hạ Tuấn Lâm còn đang ngẩn ngơ, lại đột nhiên nghe thấy tiếng gọi, lúc ngẩng đầu nhìn thì chẳng còn thấy bóng dáng Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên đâu nữa, xung quanh chỉ còn mỗi Lâm Hứa Anh đang nhìn chằm chằm mình.

"Cái này tặng cho cậu." Lâm Hứa Anh đưa cho Hạ Tuấn Lâm một chiếc vòng đan dây, cười nhẹ nói. "Là vòng cặp với Tường ca đó, hôm qua tôi vừa đưa cho anh ấy một cái."

Hạ Tuấn Lâm nhận lấy vòng tay, cảm thấy hành động ghép đôi nhường nhịn cao thượng thế này đối với cô gái nhiệt huyết theo đuổi Nghiêm Hạo Tường trước mặt có chút hoang đường. Nhưng anh cũng không thắc mắc gì thêm, đột nhiên muốn giải thích cho sự vắng mặt của người kia.

"À, Nghiêm Hạo Tường dạo gần đây rất bận cho nên không đến được, có điều cậu ấy cũng gửi lời hỏi thăm . . .cái đó . . .cậu ấy nói . . ."  Hạ Tuấn Lâm ngừng một chút, cố bịa ra vài câu.

"Cậu không cần lừa tôi." Lâm Hứa Anh bật cười, xua tay. "Tường ca nói rõ với tôi rồi."

"Hả?"

"Thật ra trước đây anh ấy cũng hành động rất rõ ràng, ngày diễn ra ca phẫu thuật cuối cùng, lúc tôi an ủi anh ấy rằng anh ấy nhất định có thể vượt qua." Lâm Hứa Anh ngừng một lúc. "Anh ấy chỉ mỉm cười nói với tôi anh ấy đương nhiên có thể vượt qua, bởi vì anh ấy còn có người cần phải bảo vệ."

Hạ Tuấn Lâm không biết phải đáp lời thế nào, Lâm Hứa Anh lại nhẹ giọng nói thêm.

"Lúc trước không nhìn thấy đối thủ mà, không thể biết rõ tình cảm của anh ấy đối với cậu rốt cuộc sâu đậm thế nào. Sau này, tôi thông qua gia đình cậu ấy biết được một chuyện." Lâm Hứa Anh khẽ cười một tiếng. "Thì ra ngày hai người ly hôn, anh ấy vừa bước lên xe đã thấy hối hận rồi, sau đó liền quay lại đi theo cậu suốt cả quãng đường về nhà."

Trái tim Hạ Tuấn Lâm bất chợt bị bóp nghẹn, hơi thở liền cảm thấy không thông, vẫn chỉ biết im lặng đứng chôn chân ở đó, mãi đến khi Lưu Diệu Văn xếp gọn hành lý của Lâm Hứa Anh lên xe đẩy, mãi đến khi hình ảnh cô gái nhỏ khuất khỏi tầm mắt mới có thể trở lại trạng thái bình thường.

"Trưởng phòng Hạ có muốn đi ăn chút gì đó không?" Tống Á Hiên đẩy vai Hạ Tuấn Lâm, vui vẻ đưa ra đề nghị.

"Hai người đi cùng nhau đi." Hạ Tuấn Lâm mỉm cười, đưa tay bắt một chiếc xe. "Anh muốn về nhà."

Mùa hè ở thành phố lớn đông người, hình như có chút lạnh, có lẽ cần tìm ai đó để ôm thật chặt mới được.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật