[EDIT] Nữ Phụ Nhà Giàu Dựa Vào Tiêu Tiền Thay Đổi Vận Mệnh - Thời Tinh Thảo

● Chương 73 ●



Beta: -JL-

------------------- (●ˇ∀ˇ●)

Nói xong, Khương Thu Nghi bỗng cảm thấy có chút xấu hổ.

Từ trước tới nay, thứ Lục Minh Thừa không thiếu nhất chính là quà tặng.

Vậy có mua hay không mua đối với anh cũng có khác gì đâu.

Cảm nhận được sự im lặng, Lục Minh Thừa dường như hiểu được điều cô đang nghĩ.

Anh khẽ nhướng mày, trầm giọng mà hỏi: “Vậy em mua gì?”

“…”

Khương Thu Nghi mím môi, đứng dậy đi tới ghế sô pha.

Sau khi ngồi xuống, cô trả lời: “ Chỉ có… một chiếc kẹp cà vạt thôi”

Chẳng hiểu sao, cô có hơi không muốn nói cho Lục Minh Thừa biết về chiếc kẹp ấy, cô cảm thấy nếu như nói ra thì nó có thể sẽ biến thành một ý tầng ý nghĩa gì khác nữa.

Mắt phượng của Lục Minh Thừa khẽ nhếch, nói như ấm ức: “Chỉ có vậy thôi sao?”

Khương Thu Nghi: “?”

Cô sững sờ, vô thức mà hỏi: “Vậy anh còn muốn gì nữa?”

Lời nói này tựa như cảm giác bất lực với những đòi hỏi vô lý của đứa con mình.

Sau khi Khương Thu Nghi nói xong, cô bỗng định thần lại, lúng túng mà nói: “Em không có ý gì đâu, em chỉ … chỉ muốn hỏi rằng liệu anh còn muốn thêm gì nữa không thôi?”

Lục Minh Thừa trầm mặc không đáp.

Khương Thu Nghi thất thần nhìn lên mấy chiếc đèn pha lê trên trần, cô phát hiện mỗi ngọn đèn dường như đều phản chiếu hình ảnh của cửa ra vào.

Nhìn chằm chằm một lúc, cô khẽ nói:
“Ngày mai và ngày mốt đều được nghỉ, em định đi dạo phố cùng với Diệu Diệu và mọi người.”

Lục Minh Thừa cười trầm mấy tiếng, anh hơi cúi đầu: “Không sao”

Khương Thu Nghi đang định đáp lời thì đã nghe thấy anh nói: “Miễn em thích là được”

“…”

Trong lúc hoảng sợ, Khương Thu Nghi vô thức cúp điện thoại.

Lục Minh Thừa nhìn điện thoại bị cúp thì khẽ nhíu mày, nhưng cũng không có ý tức giận.

Khoé miệng anh mỉm cười, trong lòng nảy sinh chút suy đoán.

Đầu bên kia, sau khi cúp điện thoại, Khương Thu Nghi vội ném nó ra thật xa vào một góc ghế sô pha.

Cô nhìn chằm chằm vào đó một lúc, rồi nằm bẹp xuống.

Khương Thu Nghi thuận tay vơ lấy chiếc chăn bên cạnh che kín người mình, không muốn động đậy.

Tiêu rồi.

Cô cảm thấy Lục Minh Thừa còn khó hiểu hơn cả những gì cô từng biết về anh.

Trước đây Lục Minh Thừa là kiểu người sẽ nói ra những điều buồn nôn như vậy sao?

Không!

Khương Thu Nghi không tài nào hiểu được.

Trong lúc rối bời, tâm trí cô vô thức nghĩ tới những lời mà Lê Diệu cùng Giản Hạ từng nói.

Lục Minh Thừa thích cô?

Cô không dám chắc trăm phần trăm về điều đó.

Cứ cho là vậy, dù anh có thích cô thật đi chăng nữa, đó cũng có thể chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi.

Khương Thu Nghi chưa bao giờ thôi nghĩ ngợi về cuộc ly hôn nửa năm sau, thậm chí còn lôi chuyện đó ra để cảnh tỉnh bản thân nhiều lần.

Cô ngả người suy nghĩ, nếu bản thân không biết trước cốt truyện thì tốt biết bao. Không có nó, hiện tại có lẽ cô sẽ vô cùng vui vẻ.

Khương Thu Nghi thẫn thờ nhìn xa xăm, bần thần vô định.

Cũng không biết bao lâu, cô mới uể oải đứng dậy khỏi sô pha, đi vào phòng tắm.

Sau khi ngâm người xong, đầu óc Khương Thu Nghi tạm thời được thanh tỉnh.

Từ phòng tắm đi ra, cô nhấc điện thoại khỏi sô pha rồi mở máy lên.

Trên đó đã hiện ra tin nhắn của Lục Minh Thừa và mấy người Giản Hạ.

Khương Thu Nghi vừa bước tới giường vừa đọc.

Tin nhắn của Lục Minh Thừa gửi tới ngay lúc cô vừa cúp máy, anh không gặng hỏi cô lý do, chỉ nhắc cô nhớ nghỉ ngơi sớm.

Về phần Giản Hạ, họ đang trò chuyện trong nhóm, kể về chuyến dạo phố đêm của cô với Lê Diệu.

Khương Thu Nghi lướt lên, thấy video livestream của Lê Diệu háo hức khoe với mọi người tối nay cô nàng đã nua cái gì.

Trong số đó, có nói đến quà năm mới mà cô tặng cho Giản Hạ cùng mọi người, cũng nhắc đến quà năm mới mà cô mua tặng cho Lục Minh Thừa.

Ngay khi cô ấy nói xong, Giản Hạ và những người khác đồng loạt rep tin.

Giản Hạ: [?cà vạt?]

Thịnh Thanh Nghê: [Mua mấy cái thế]

Giản Hạ: [Khương Thu Nghi, cậu có biết ẩn ý của việc tặng cà vạt cho đàn ông là gì không thế!]

Giản Hạ: [Tớ quyết định, đêm nay sẽ viết thêm 7749 nghìn chữ cho kịch bản mới về truyện của cậu]

Lâm San San: [Kịch bản mới gì vậy??]

Giản Hạ: [Câu chuyện chiếc cà vạt tình yêu muhaha]

Thịnh Thanh Nghê: [Ba chữ muhaha này có vẻ không trong sáng lắm nha]

Lê Diệu: [+1]

Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm vào màn hình, thật sự rất muốn bổ não Giản Hạ ra xem trong đầu cô nàng chứa cái gì mà cứ suốt ngày suy nghĩ mấy thứ đâu đâu.

Im lặng một lúc, sau cô bắt đầu gõ chữ: [Tớ cũng mua một chiếc kẹp cà vạt! Điểm mấu chốt ở đây là kẹp cà vạt, hiểu chưa? Cà vạt chỉ là thuận tay mua mà thôi]

Lê Diệu: [Có tật giật mình]

Giản Hạ: [Nguyên bộ cơ à, được đấy Thu Nghi.]

Thịnh Thanh Nghê: [Cà vạt hiệu gì thế?]

Khương Thu Nghi: [Nói không lại mấy người, tớ đi ngủ đây.]

Giản Hạ: [Cậu như vậy có được tính là đang trốn tránh không nhỉ, nhìn Diệu Diệu người ta mà xem, mua gì thì mua, hào phóng thừa nhận, mua quà cho chồng cũng đâu có gì đáng xấu hổ đâu.]

Khương Thu Nghi: [Trước đó tớ đã định mua cho mỗi người một cái đồng hồ mới, nhưng bây giờ thì có mình cậu là nằm mơ đi.]

Giây tiếp theo, đã thấy màn hình chat hiển thị “Tin nhắn đã được thu hồi” từ Giản Hạ.

Cô hừ nhẹ một tiếng, gửi thêm cho cô nàng một cái icon.

Hai người như trẻ con mà nói qua nói lại lung tung trong nhóm. Tới khi cảm Khương Thu Nghi cảm thấy mệt rồi, cả hai mới có ý định dừng lại.

Cô đang định đi ngủ, thì Giản Hạ, không biết là đang quan tâm tới quà năm mới của mình, hay thực sự muốn bầu bạn tâm sự cùng cô, gọi tới.

“Ngủ thật hở?”

Khương Thu Nghi dở khóc dở cười: “Cậu nghĩ sao vậy, đi ngủ thật mà.”

Giản Hạ: “Không có gì, chỉ là muốn tâm sự với cậu một chút.”

“Ồ” khoé môi Khương Thu Nghi nhếch lên “Vậy cậu nói đi, tớ nghe, nhưng nếu không có gì thú vị thì tớ sẽ ngủ trước.”

Giản Hạ nghẹn giọng: “Cậu có thể nghiêm túc một chút được không, bổn cung đang lãng phí thời gian nghỉ ngơi của mình chỉ để tâm sự cùng cậu thôi đấy."

“Ồ”

Khương Thu Nghi nghiêm giọng nói “Vậy tớ đây sẽ nghiêm túc một chút. Thế cậu muốn tâm sự chuyện gì?”

Giản Hạ trầm mặc một hồi, gãi gãi đầu, nói: “Thật ra thì.. tớ cũng không biết nên nói thế nào, nhưng thực sự dạo này tớ cảm thấy cậu có gì đó hơi lạ, đặc biệt là sau câu nói kia.”

Khương Thu Nghi sửng sốt, chui vào chăn, nhắm mắt lại, hỏi: “Câu nói gì cơ?”

Giản Hạ: “Đừng có giả ngốc, tớ thực sự cảm thấy Lục Minh Thừa có ý với cậu, cậu thấy sao? Không muốn thử tiến thêm một bước nữa với anh ấy à?”

Khương Thu Nghi trầm mặc một lúc, sau đó nhỏ giọng đáp: “Vậy nếu cuối cùng không có kết quả thì sao?”

Giản Hạ: “Hả? Tại sao lại không có kết quả, dù kết cục có tệ như nào đi chăng nữa thì so với mối quan hệ vợ chồng như người lạ hiện tại chẳng tốt hơn sao?”

Khương Thu Nghi không vừa lòng với câu trả lời này.

Cô phản bác lại: “Mối quan hệ bây giờ của chúng tớ đang rất tốt, cậu đừng có mà đặt điều.”

Giản Hạ nghẹn lời, trợn mắt mà nói: “Chẳng lẽ nếu tiến thêm thì mối quan hệ sẽ tệ hơn sao?”

“…” Khương Thu Nghi suy nghĩ một lúc “Chắc vậy”

Việc ly hôn đương nhiên là chuyện không mấy tốt đẹp rồi.

Và cô cũng không muốn tự làm đau bản thân mình.

Có những lúc Khương Thu Nghi cực kì ích kỉ ở một số việc, nếu đã biết trước kết cục sẽ chẳng tốt đẹp, thì cô sẽ rất khó để mở lòng ngay lập tức.

Tất nhiên chỉ là về chuyện tình cảm.

Còn việc tiêu tiền thì đương nhiên vẫn phải trải nghiệm và tận hưởng rồi.

Hai chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến nhau.

Nghe lời nói của cô, Giản Hạ không thể tin được mà hỏi: “Làm sao có thể? Chẳng lẽ nếu cuối cùng phát hiện hai người không hợp nhau, Lục Minh Thừa sẽ ly hôn với cậu sao?”

Lông mi Khương Thu Nghi run lên, cô im lặng không đáp.

Giản Hạ nâng tông giọng lên mà nói: “Không thể như vậy được”

Khương Thu Nghi im lặng, và rồi lần đầu tiên cô tâm sự với bạn về chuyện này:“Nếu nó thực sự xảy ra thì sao?”

“Nếu gì?” Giản Hạ hơi sửng sốt, không thể tin mà hỏi lại: “Nếu thực sự hai người ly hôn?”

“Ừ” Khương Thu Nghi nói tiếp: “Trong chuyện tình cảm, chẳng hiếm việc có một người đàn ông hôm nay tha thiết yêu cậu, nhưng ngày mai anh ta sẽ cảm thấy cậu thật đáng ghét, phải không?”

Giản Hạ thở dốc, đương muốn lên tiếng phản bác, nhưng chợt nhớ đến người bạn chung tên Lâm San San của họ.

Năm đó, chồng cũ của Lâm San San đã theo đuổi cô nàng vô cùng oanh liệt, khiến không biết bao bạn học cảm động.

Sau khi chuyện hai người ở bên nhau được lan truyền, ai cũng đều nói rằng Lâm San San hoàn toàn có thể đặt niềm tin vào Trắc Bằng, vào việc anh ta sẽ yêu cô ấy mãi mãi.

Vậy nên khi tin đồn ngoại tình của Trắc Bằng xuất hiện, chẳng một ai tin điều đó. Họ cho rằng ai cũng có thể ngoại tình, nhưng Trắc Bằng thì chắc chắn sẽ không.

Anh ta đã theo đuổi Lâm San San ba bốn năm trời, sao có thể làm chuyện có lỗi với nữ thần của anh ta được.

Nhưng thực tế thì luôn tàn nhẫn.

Trắc Bằng không chỉ từ bỏ nữ thần của mình, mà anh ta thậm chí còn bạo hành cô ấy.

Cái gì ghê tởm nhất ở đàn ông, anh ta đều làm hết.

Tuy Lục Minh Thừa có lẽ sẽ không phải tuýp người ghê tởm như Trắc Bằng, nhưng trong tình yêu, chẳng ai nói trước được điều gì cả.

Trong khoảng khắc, Giản Hạ quả thực sự không tìm được lời nào để phản bác lại Khương Thu Nghi.

“Thấy chưa.”

Nhận thấy sự lặng im từ đầu bên kia, Khương Thu Nghi cười nói “Cậu cũng đồng tình với điều tớ nói phải không?”

Giản Hạ trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi: “Vậy chẳng lẽ chỉ vì nguyên nhân này, mà cậu định cả đời sẽ như vậy sao?”

Cô nghiêm túc nói: “Nếu như kết quả sẽ tốt đẹp, nhưng chỉ vì sợ hãi mà cậu bỏ lỡ, cậu không tiếc nuối sao?”

“Không có nếu như."

Khương Thu Nghi khẳng định: “Kết cục của chúng tớ sẽ chẳng vui vẻ gì đâu.”

“Sao có thể chắc chắn như vậy?” Giản Hạ thắc mắc “Ai có thể đoán trước được tương lai?”

Khương Thu Nghi nghẹn ngào.

Cô có không biết trước được tương lai, nhưng cô biết kết quả cuộc hôn nhân của cô với Lục Minh Thừa trong quãng thời gian sắp tới.

Giản Hạ phàn nàn: “Không thể đúng không? Nếu cậu không thể, thì hãy thử xem sao. Cậu còn trẻ, có thêm trải nghiệm không phải một điều đáng quý sao?”

Cô ấy cười và nói tiếp: “Dù cho thất bại đi chăng nữa, thì cậu vẫn luôn có chị em bên cạnh mà!”

Khương Thu Nghi cười khúc khích “Ồ, vậy chị em thì có lợi ích gì nào?”

“…” Giản Hạ nghẹn lời “Tớ vẫn mong cậu tiến về phía trước, nếu cậu thích Lục Minh Thừa thì cứ thử xem. Nếu đúng như lời cậu nói, sau này có lẽ sẽ ly hôn. Nhưng chẳng phải điều đó còn tốt hơn là việc kết hôn, trải qua quãng thời gian không có chút tình cảm nào với nhau, rồi ly hôn sao.”

Logic của Giản Hạ với Khương Thu Nghi không giống nhau.

Hai người lớn lên trong hai môi trường sống và hoàn cảnh gia đình khác nhau.

Giản Hạ tin rằng tình yêu đích thực tồn tại trên đời này, nhưng Khương Thu Nghi thì không.

Khương Thu Nghi vẫn im lặng.

Giản Hạ khẽ hừ một tiếng: “Cậu còn lo lắng sao… Lo lắng rằng một ngày nào đó mình thực sự thích Lục Minh Thừa, rồi sẽ không nỡ ly hôn với người ta à?”

Khương Thu Nghi phải thừa nhận quả thật Giản Hạ vô cùng xứng đáng với vị trí bạn tốt hơn mười năm của cô.

Cô ấy hoàn toàn biết chính xác những gì cô trăn trở.

“Không phải chứ, cậu thực sự lo lắng về chuyện này à?” Giản Hạ kinh ngạc mà nói:“Tớ nói này, nếu đây là điều duy nhất khiến cậu băn khoăn, vậy thì  không cần bận tâm. Nếu tới một ngày mà cậu không buông xuống được, bổn cung chắc chắn sẽ tìm được cách kéo cậu lên."

Khương Thu Nghi cười khúc khích, nhướng mày: “Ừm, cậu làm thế nào để bắt tớ buông bỏ đây?”

Giản Hạ cười và đáp lời: “Ngày mai tớ sẽ dắt cậu tới câu lạc bộ để mở mang đầu óc, thấy sao?”

Khương Thu Nghi bị câu nói của cô nàng chặn họng, lúc này mới nhớ ra còn có nơi như vậy.

“Cậu thật là — ” Cô dở khóc dở cười “Ý kiến hay đấy”

Giản Hạ “Ừm, thật ra tớ không thích ép buộc cậu, nhưng tớ biết cậu thường hay chần chừ sợ hãi mỗi lúc đối mặt với những điều như vậy. Tớ chỉ muốn nói là, nếu thực sự có ý thì nên thử, nhưng nếu không thì cũng đừng ép bản thân mình làm gì.”

Khương Thu Nghi "ừ" một tiếng, rồi im lặng một lúc: “Tớ suy nghĩ nghiêm túc."

Giản Hạ “Vậy cậu ngủ sớm đi, tớ đi viết truyện H cho Lê Diệu đây.”

Khương Thu Nghi “… Thay mặt Lê Diệu cảm ơn cậu."

Giản Hạ nghịch ngợm đáp “Không cần khách sáo như vậy, đều là chị em với nhau mà."

“…”

Sau khi tắt đèn xong, dù đã nằm xuống và nhắm mắt, Khương Thu Nghi vẫn không tài nào ngủ được.

Cứ mỗi khi cô vừa nhắm mắt, những lời mà Giản Hạ nói lại vang lên trong đầu.

Và hình ảnh của Lục Minh Thừa lại xuất hiện đâu đó trong tâm trí cô.

Khương Thu Nghi không thể phủ nhận rằng những điều Giản Hạ nói có phần đúng.

Tuy nhiên, lòng cô đã tồn tại một cái gai không thể nhổ bỏ, khiến cô vô thức rút chân lại mỗi khi muốn tiến về phía trước.

Khương Thu Nghi cứ suy nghĩ lung tung mãi như vậy tới nửa đêm mới chợp mắt được.

Đột nhiên, điện thoại trên bàn chợt rung lên.

Khương Thu Nghi vô cùng ngạc nhiên, cô bật đèn ngủ lên và với tay lấy điện thoại.

Ánh sáng hơi chói khiến cô mất một lúc mới có thể nhìn rõ được màn hình hiển thị.

Là tin nhắn của Lục Minh Thừa, anh nói rằng mình vừa hoàn thành xong công việc và chuẩn bị đi ngủ.

Khi anh ấy gửi tin này, có lẽ cũng chẳng mong sẽ nhận được lời hồi đáp từ Khương Thu Nghi.

Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu, sau đó nhấp vào dấu cộng của Wechat, nhìn dòng chữ bên dưới một lúc.

Cô quyết định nhấn vào nút call video với anh.





Hihi chap này là do một bạn ẩn danh edit giúp mình.

Mình khá là bận và không có thời gian edit thường xuyên, nên bạn đã ib và ngỏ lời giúp.

Trơi ơi cảm ơn bạn nhiềuuuu lắmmmm.

Ngàn tym gửi đến bạn, người ẩn danh đáng iu 😍😍


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật