[TR] Hoa của Phạm- Lệ của Người

Hồng Bạch và Hồng Nhung.



Bella nghĩ kiểu gì họ cũng cho người để ý cô nên Bella không đi đôi cao gót xinh đẹp đó ở Hội thảo mà chờ ngày về. Rindou nói sẽ đón cô ở ga, cô sẽ không kì kèo được nên chấp nhận.
Người đàn ông mặc suit đứng tựa ở chiếc xe ô tô đen kiêu bạc, hắn hút thuốc và đầy vẻ chờ đợi.
Bella rời khỏi đám người cùng khoa, cô kính cẩn chào Chủ nhiệm rồi vội đi.
- Anh chào đón tôi bằng thứ mùi khó chịu này hả?
Rindou vội dập thuốc, cười rạng rỡ, giang tay định ôm lấy Bella thì cô đã đẩy vali về phía hắn.
- Anh đứng đây cho hết mùi thuốc đi rồi vào. Tôi ngửi không nổi.
Rindou xách vali và càm ràm:
- Thôi nào, đừng như thế! Tôi vẫn vào đấy!
Bella đan tay sau lưng, đá chân:
- Ừ, thế vào đi, tôi đứng ngoài. Khỏi lên.
Sanzu từ ghế lái phụ hạ kính xuống nói:
- Đúng đó, mày đứng ngoài đi, hoặc tự cuốc bộ về cũng được.
Rindou cốc vào đầu Sanzu một lực mạnh hơn bình thường. Ran ở trong xe mở cửa ra mà kéo Bella ngã vào lòng hắn. Hắn xoa lưng cô:
- Ôi ya! Cái mùi hương này, tôi nhớ em chết con mẹ nó mất.
Bella gỡ Ran ra, vuốt các nếp váy rồi ngồi xuống.
Sanzu ra hiệu cho xe lái đi thì Bella đưa tay ra:
- Thôi mà, cho anh ta đứng một lúc đi. Xấu xa thật, bỏ đồng nghiệp.
Sanzu quay xuống, không kiềm được nói:
- Đoá hồng tôi tặng cô thế nào? Đẹp chứ? Tôi đặt hàng trước đấy nhé! Nó đâu rồi?
Bella vuốt tay:
- Vứt rồi.
Hắn xồ lên:
- Sao lại vứt? Hư đốn thật! Mắc công tôi chọn lắm đấy! Không được,bắt đền cô.
Bella cười:
- Hoa đẹp lắm cơ mà bị bẩn mất rồi, không xứng nữa.
Ran khoác vai Bella:
- Nếu em thích hoa đến vậy thì lát ghé hàng hoa mua mấy bó về Phạm cắm. Như thế sẽ rất có sinh khí. Haruchiyou này, hoa bẩn là do tiện nhân cầm. Mày tặng cũng đéo đúng lúc.
Bella giật mình:
- Biết ngay mà, anh theo dõi tôi.
Ran nhún vai:
- Con điếm đó đánh em, người của tôi chưa kịp lên mà em đã phản công rồi. - Hắn nâng cằm cô lên - Nhưng mà em làm tốt thật đấy! Dùng hoa của nó tặng để làm con đó chảy máu. Khéo thật đó!
Sanzu phấn khích nhảy cẫng lên mất, hắn cười vang:
- Trời! Sói Con, cô dùng hoa để tô màu rồi! Giỏi quá ha! Hôm nay chúng ta phải "tô màu" mới được. Luôn nhé! Để tôi gọi thuộc hạ chuẩn bị "màu". Haha ! Phấn khích quá! Phấn khích chết tôi.
Rindou từ ngoài cũng nhảy vào xe, túm lấy Bella:
- Có người bắt nạt cô? Sao cô không nói? Mẹ kiếp, đã bảo là đéo an toàn rồi mà.
Bella giữ người ra, vỗ vào người hắn:
- Không phải các anh mới nguy hiểm sao hả? Bày đặt! Tại Sanzu cả, tại hai anh hết.
- Không phải! Chết tiệt, bắt cô ta đem cho lũ chó hiếp rồi vứt mẹ đi mất anh Ran. Dám đụng vào đồ của tao. Con đó là ai?
Ran gật gù:
- Từ từ nào , lát rồi làm cho đã. Anh nghĩ được mấy trò đấy.
Sanzu ngồi trên cười một cách kinh dị:
- Sói Con, ta lấy máu ả để tô nhé!
Bella ghê người vì đám điên cuồng này. Phải, mỗi bước chân cô đi đều có ánh nhìn chiếu rọi vào, thiêu đốt những gì cản đường con mắt ấy.
Bella siết chặt tay, lúc này đừng cầu xin. Phải nghĩ cách. Tiếng cười mỗi lúc một ghê hãi, chỉ có cô là muốn nhảy khỏi xe và chạy thoát.
Bella nuốt khan, khoanh tay, hắng giọng:
- Bớt đi. Thay vì đi làm trò vô bổ ấy thì sao các anh không đi làm việc đi, kiếm tiền mà mua bánh cho tôi là một ý tưởng hay đấy!
- Ôi chà, em nhận thức được miếng ăn của mình ở Phạm rồi đó! - Ran xoa đầu Bella.
Cô cầm lấy tay hắn, gõ lên mu bàn tay cứng cỏi ẩn chứa sức mạnh tàn sát hung bạo tiềm tàng, nói:
- Anh để tâm nhiều tới phụ nữ ghê nhỉ? Nhất là phụ nữ quanh tôi. Phụ nữ rất phức tạp, mà tôi ghét phức tạp. Anh dính líu đến vậy, tôi thấy phiền lắm! Về sau ít gặp tôi đi thì tôi khoẻ hơn đó.
Rindou ôm lấy Bella như một con gấu bông, hắn tì cằm lên đầu cô:
- Đúng đó, Haru-chan này, tôi chỉ chơi với mình cô thôi. Các cô ả khác thật phiền và ngu dốt. Kệ anh ấy đi, chúng ta chơi cùng nhau là được.
Bella cười khẽ:
- Được đó! Anh dẫn tôi đi ăn pate gan ngỗng sẽ tốt hơn là "Quý ngài phiền phức" kia. Để anh ta tự do với phụ nữ của anh ta đi.
Sanzu ở ghế trên se mắt nhìn biểu hiện của Ran, hắn cứ cười khúc khích mà nhìn.
Ran siết chặt tay lại, mặt như máy biến đổi màu sắc. Hắn im lặng, rồi lại xoa gáy, cựa cái đầu. Tất cả mọi thứ đều tiềm tàng chất tà khí.
Bella vẫn ngồi đó, nhìn anh ta đầy khiêu khích. Bản chất của những thằng đàn ông chiếm hữu là rất đề cao tự tôn và sẵn sàng lột bỏ dư thừa để có được vật trong tay.
Bella vẫn đánh cược xem liệu hắn có trái tính không. Nhưng...
Ran sáp lại gần, ôm má cô và hôn lên đôi môi ấy. Mẹ kiếp! Đồ của hắn chọn là nhất!
Rindou đẩy Ran ra, hắn lấy giấy ăn cẩn thận lau vết son lem ra do nụ hôn. Bella cau mày, Ran nỉ non nơi bàn tay cô:
- Em nói đúng. Biết sao giờ tôi cũng không muốn bị em đuổi nữa. Được rồi, con nhỏ đó em cũng tự xử được rồi, đàn bà phiền phức. Tôi sẽ không dây dưa nữa, để còn có thời gian ở cạnh em. Em mà cũng ghen tị đấy!
Bella như mở cờ trong bụng: Sập bẫy.
Cô đưa tay áp má hắn ta:
- Anh thức thời sớm phải tốt hơn không. Tôi không muốn thêm phiền toái nữa. Chuyện gì tôi tự giải quyết được thì đừng đụng vào. Biết chưa? Không thì tôi chán ghét anh đấy.
Hắn dụi mặt vào lòng bàn tay cô và liếc nhìn đôi cao gót xinh xắn trên đôi chân nhỏ kia và trả lời:
- Được. Vì em đã đi giày tôi mua nên lần này chiều ý em.
- Tôi đói rồi.
- Ăn pate gan ngỗng mau thôi. Thêm váng sữa nữa thì tuyệt! - Rindou búng tay một cái.
...
Phạm Thiên.
Một căn phòng tràn đầy hơi thở "Nghệ thuật" ghê rợn với hoa hồng bạch và hoa hồng nhung được cắm đầy bình pha lê. Màu đỏ, của máu? Không chắc nữa.
Tấm bình phong tông vàng lấp lánh đã vấy máu người. Vết máu dài và sắc. Sanzu đứng cạnh tấm bình phong, cầm Katana cười với Bella.
Mikey thì ngồi chễm chệ giữ tay Bella nhìn hắn. Sanzu nhúng ba bông hồng bạch vào vũng máu lên chảy tong tỏng và bước về phía Bella.
Bella làm rơi cây cọ trong tay với màu đỏ nước đang tô dở lên bình hồng bạch. Sanzu đã chém người mang hoa đó. Cô không biết người đó mắc tội gì.
- Nào! Cô coi đi. Có phải màu đỏ đẹp nhất là máu không? Nó sẽ thấm vào và hoá đỏ nâu đẹp nức lòng trên cánh hoa. Tô xấu quá! Lại đây, tôi chỉ cô.
Bella xô đổ lọ hoa cô đã tô xuống theo yêu cầu trước đó khiến gai và thuỷ tinh xẹt qua tay và chảy máu. Cô giận dữ:
- Ghê tởm! Tôi đã nói rồi, tôi không thích!
Sanzu càng tới gần hơn:
- Vậy có khóc không? Khóc không?
Mikey đứng lên:
- Đủ rồi. Tao hết thấy vui rồi. Haruchiyou mày làm Sói chảy máu rồi. Thu dọn đi. Cho cô ta xem ngươi xử lí tội đồ chứ cho ngươi làm chuyện tào lao à. Sanzu vứt bó hồng đi, năm lấy tay Bella, máu kia và máu trên tay Bella như hoà vào nhau. Mikey đá Sanzu ra:
- Mày đừng dùng đôi tay bẩn đó để chạm vào Sói.
Anh ta quay sang Bella, cầm tay cô:
- Bẩn quá! Chói cả mắt! - Rồi anh ta hét lên- Ran, Rindou, chúng mày đâu rồi?
Hai anh em nọ đi vào. Rindou vội vã cầm tay Bella lên. Cô thất thần người đi, gục đầu vào người Rindou lẩm bẩm:
- Đau... đau và bẩn.
Ran liếc xéo Sanzu, hắn đấm Sanzu một cú:
- Mày làm Nhím đau, tao cho mày biết tay.
Sanzu vuốt má:
- Cô ta tự xô ấy chứ! Chưa tô xong mà bé ngoan.
Rindou muốn xồ lên vật hắn ra nhưng Mikey cứ chằm chằm nhìn vào Bella nên hắn bế cô lên và đi.
Đi cả rồi Mikey túm cổ Sanzu và nói:
  - Haruchiyou, mày làm như thế thì trái ý tao rồi. Cô ta sẽ lại làm loạn lên.
    - Tôi sẽ giải quyết cho cô ta im lặng.
    Mikey hét lên:
   - Tao đéo bảo cô ta im lặng. Cô ta sẽ trái ý tao.  Và mày làm cô ta đau, cô ta mà nhiễm trùng thì sao? Cô ta sẽ ... lỡ cô ta...
    - Thủ lĩnh, không chết được. Không chết được đâu. Sói Con rất mạnh mẽ kia mà. Cô ta vẫn chưa sợ lắm nữa là.
    Mikey gằn tiếng:
   - Mày tự tiện làm cô ta đau. Cô ta mà có vết sẹo nào thì tao sẽ rạch mày gấp bội.
    " Sói à, thật sự là hồng bạch không đủ với cô. Hồng nhung hoang dã mới thật hợp. Tìm được rồi."
     Mikey đi khỏi đó, anh ta sẽ trong lúc chờ cô được băng bó sẽ đi mua bánh ngọt... để giảm căng thẳng.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật