[ Tường Lâm/翔霖 ] Lão Đại! Tha Cho Tôi Đi

Chương 47: Hoàn Thành Nhiệm Vụ.



Tuấn Lâm nghe trong miệng Mã Gia Kỳ phát ra một cái tên xong liền quay đầu lại nhìn cô gái kia miệng lẩm bẩm -"Sở Ninh Kiều?".

Sở Ninh Kiều mỉm cười nhìn Lưu Vũ, lại bước lại gần ba bước nói -"Lưu Vũ Đại nhân! Lâu rồi không gặp không biết ngài còn nhớ Ninh Kiều không?!".

Lưu Vũ -"Tất nhiên là không!".

Tuấn Lâm ở phía sau nghe được liền nhịn không được quay mặt đi cười, không ngờ Lưu Vũ hắn cũng có tài đi cà khịa người khác như vậy.

Vẻ mặt Sở Ninh Kiều không có biến đổi gì, vẫn cứ mỉm cười nói -"Hôm nay đến đây đột ngột không kịp mang thứ gì tạ lễ mong Lưu Vũ Đại nhân không trách!!".

Lưu Vũ chớp mắt một cái, ý vị đầy thâm sâu -"Cút ngay trước khi tôi nổi điên!".

Tuấn Lâm không có thiện cảm với phụ nữ mưu mô, đặc biệt nhìn cái dáng vẻ cười đầy giả tạo kia liền liên tưởng đến Thẩm Thanh Thanh, trong ngực dồn lên ghê tởm đến mức buồn nôn.

Không ngại Sở Ninh Kiều là người như thế nào liền mon men đến gần Lưu Vũ nói -"Ai vậy? Ái mộ anh sao?!".

Cùng lúc đó Mã Gia Kỳ cũng đi đến, hắn kéo Tuấn Lâm lại phía sau lưng nói -"Không phải việc của cậu! Im miệng!!".

Sợ Ninh Kiều nhìn Tuấn Lâm, gương mặt có chút biến đổi. Miệng bật ra một câu -"Thật xinh đẹp! Tôi rất ghét người xinh đẹp hơn tôi".

Tuấn Lâm liếc mắt nhìn Mã Gia Kỳ sau đó lại không kiêng nể nói -"Vừa hay tôi cũng không thích kẻ xấu xí hơn tôi!!".

Lưu Vũ -"Rất tốt! Tự mình đến tìm chết không cần tôi vất vả đi kiếm!".

Sở Ninh Kiều thôi cười, giọng thanh thoát nói -"Lưu Vũ Đại nhân! Ninh Kiều đến đây không phải để tắm máu chỉ là muốn đem Nhạc Quân Huyền đi thôi! Nếu ngài chịu thả người Ninh Kiều sẽ đi ngay!!".

Mã Gia Kỳ hừ lạnh một tiếng -"Ý cô là cái mẩu xương khô của Nhạc Quân Huyền? Hắn sớm chết từ lâu rồi vẫn còn hi vọng người còn sống sao?!".

Sở Ninh Kiều mặt trùng xuống, mắt hiện lên vài tia sát khí. Tuấn Lâm nhìn Sở Ninh Kiều hơi nhíu mày một chút, rõ ràng là không có ý tứ gì tốt đẹp. Loại người này chỉ cần đem Nhạc Quân Huyền giao lại thì chắc chắn một trăm phần trăm là sẽ trở mặt.

Người Sở Ninh Kiều đem đến đây tương đối nhiều, nhưng để đối phó hết với người trong trại thì chắc chắn Sở Ninh Kiều không thể thắng.

Thế Nhưng nếu trận chiến xảy ra, Lưu Vũ không thể đem viện trợ tới kịp lúc đó mới là chuyện đáng quan ngại, Tuấn Lâm đảo mắt một chút sau đó nhanh chóng làm ra vẻ mặt ngu ngơ cầm lấy tay Mã Gia Kỳ nói -"Không phải hôm qua hắn vừa bị mang xuống hầm sao? Hôm nay thế nào đã thành xương khô rồi?!!".

Lời Tuấn Lâm nói ra đều làm Lưu Vũ và Mã Gia Kỳ phản ứng không kịp, hai người quay đầu nhìn Tuấn Lâm. Sở Ninh Kiều người hơi động, sau đó miệng lại nhoẻn lên nụ cười nói -"Mã Gia Kỳ Đại nhân, ngài không thể ăn không nói có như vậy được!! Ngay cả đến thuộc hạ của ngài cũng thẳng thắn nói thật ngài sao lại làm thế?!".

Mã Gia Kỳ định quay lại hướng Sở Ninh Kiều mà nói, thể nhưng đầu ngón tay cảm nhận được Tuấn Lâm đang siết lấy, hắn ngước mắt lên nhìn thì vẫn thấy gương mặt ngơ ngác của Tuấn Lâm, Mã Gia Kỳ hiểu Tuấn Lâm đang cố gắng làm gì đó liền thôi không tức giận nữa.

Hắn đổi sắc mặt cực kì nhanh, quay lại nhìn Sở Ninh Kiều bằng gương mặt cười tươi -" Lời tôi nói cô không tin thì thôi! Thằng nhóc hỗn láo này đáng phải chết rồi!!".

Tuấn Lâm bị chửi liền nổi giận, trợn mắt như thói quen nhìn Mã Gia Kỳ, biểu tình không phải là diễn nữa mà là thực sự nổi giận nói -"Anh nói ai hỗn láo!!!".

Mã Gia Kỳ mạnh tay túm lấy tóc Tuấn Lâm trước dí xuống đất -"Chó con hỗn láo sẽ bị phạt! Thật mất mặt quá!!".

Sở Ninh Kiều nhìn một màn trước mắt, không phân biệt được là thật hay đang diễn nhưng lúc cúi xuống nhìn vào bản mặt căm ghét ra tận mặt của Tuấn Lâm liền tự mình lùi lại hai bước nói -"Lưu Vũ Đại nhân! Nếu ngài không chịu thả người Ninh Kiều cũng hết cách, có điều sau này nhất định trả mối thù này!!".

Sở Ninh Kiều khẳng định được rằng Lưu Vũ hắn sẽ không ra tay, nhìn là biết hắn đang chuẩn bị người đến Nam Phi, nếu trận chiến có sảy ra bây giờ tuy không chắc phần thắng nhưng cũng chẳng sao thiệt hại chỉ có Nghiêm Gia.

Lưu Vũ quả nhiên không động người nã súng, một đám người đến rồi lại đi. Mã Gia Kỳ quay qua Tuấn Lâm nói -"Cậu vừa làm cái gì?!".

Tuấn Lâm vẫn còn bị Mã Gia Kỳ đè dưới đất, tức giận quát hắn -"Anh thả tôi ra!!! Tên khốn nạn!!".

Mã Gia Kỳ vội vàng bỏ tay ra khỏi đầu Tuấn Lâm đỡ người lên, Tuấn Lâm nhăn mặt phủi bụi trên quần áo mình nói -"Mã Gia Kỳ!! Tra nam khốn khiếp thừa cơ chửi tôi sao?!!".

Mã Gia Kỳ chậc chậc mấy tiếng lại nói -"Nghiêm túc đi!!".

Lưu Vũ phất tay cho người hạ súng xếp hàng lên trực thăng trước sau đó hướng Tuấn Lâm nói -"Nếu vừa rồi chỉ là tùy ý nói ra! Thì tự mình chịu trách nhiệm".

Tuấn Lâm -"Anh mau mang người đến viện trợ Nghiêm Hạo Tường đi, tôi biết mình phải làm gì!! Tôi không vô dụng đừng coi thường tôi!!".

Mã Gia Kỳ cũng hướng Lưu Vũ gật đầu đồng ý, Tuấn Lâm thấy hắn vẫn còn nghi ngờ liền nói -"Nếu anh cẫn còn không yên tâm tôi lấy mạng ra để đổi, tôi sẽ bảo vệ người trọng trại không để Nhạc Quân Huyền thoát, nếu có chuyện gì sảy ra tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm".

Dừng một chút Tuấn Lâm cắn môi nói -"Người tại bản doanh bao giờ sẽ đến?!".

Lưu Vũ -"Sáu tiếng nữa!".

Tuấn Lâm gật đầu -"Tôi sẽ cố gắng trong sáu tiếng đó!! Ở đây còn có Mã Gia Kỳ nữa nên tôi nghĩ có thể trụ được!!".

Dựa vào kiểu cách cũng như ánh mắt đảo liên hồi thâm sâu khó đoán của Sở Ninh Kiều, dám kênh kiệu hướng Mã Gia Kỳ công kích lại đứng trên địa bàn Nghiêm Gia mà lộng hành thì chắc chắn Sở Ninh Kiều kia không phải cái loại tầm thường sẽ chịu nhượng bộ ai.

Bây giờ chỉ cần Lưu Vũ đem người đi đủ xa, Sở Ninh Kiều sẽ quay lại đem người tấn công trại.

Lưu Vũ nhìn Tuấn Lâm một chút rồi quay đầu đi lên trực thăng, Tuấn Lâm không nhận được bất cứ lời nào của hắn thì lại nhìn Mã Gia Kỳ thấy hắn gật đầu rồi mới yên tâm một chút.

Chỉ cần chống đỡ đến khi người từ bản doanh đến là được, trực thăng chưa cất cánh Tuấn Lâm đã kéo Mã Gia Kỳ vào bên trong vừa đi vừa nói -"Hiện tại chúng ta chế tạo thêm một vài quả bom kích nữa đi!! Vẫn còn đủ thời gian trước khi Lưu Vũ đi xa!!".

Mã Gia Kỳ -"Không cần tôi còn dư một vài quả bom kích dự phòng có thể lấy nó!!".

Tuấn Lâm lắc đầu -"Không được, lực công kích của nó quá lớn nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ trại và người trong trại nếu sử dụng nó khác nào tự hại mình, bây giờ tạo ra một thứ nhỏ hơn đi giảm sóng xung kích xuống khoảng một trăm ba mươi decibel là đủ!!".

Mã Gia Kỳ -"Cậu muốn bẫy sống Sở Ninh Kiều?!!".

Tuấn Lâm -"Đúng!".

Mã Gia Kỳ nhíu mày -"Quá nguy hiểm cô ta là con gái nuôi của Lão Hoàng, căn bản không dễ bị lừa đừng có đánh liều phải chắc chắn thì mới làm!!".

Tuấn Lâm mỉm cười -"Chẳng phải lúc nãy chúng ta diễn được qua mắt cô ta một màn hay sao? Tôi bị đa nhân cách anh không tin à?!".

Mã Gia Kỳ vẫn không an tâm, lúc tạo thêm mấy quả bom kích loại nhỏ vẫn liên tục nhắc nhở Tuấn Lâm, nhưng Tuấn Lâm không nghe vẫn kiên quyết làm cho được.

Tuấn Lâm ngồi trên ghế nói -"Sở Ninh Kiều kia... Là người như thế nào?!".

Mã Gia Kỳ nói đơn giản -"Con gái nuôi của Lão Hoàng, theo chân lão già đó cũng được mấy năm thôi thế nhưng cũng không thể xem thường, tôi thừa sức đánh lại con nhãi đó nhưng mà lực lượng cô ta mang đến quá đông chúng ta không thể đối kháng!!".

Tuấn Lâm -"Tức là anh có thể đánh thắng nếu tách riêng lẻ?!".

Mã Gia Kỳ gật đầu, ngay sau đó Tuấn Lâm lại nói -"Thôi! Để Sở Ninh Kiều tôi lo, tôi sẽ tách cô ta ra khỏi đám người đó anh có thể trụ ở đây được không? Xong việc tôi sẽ về ngay!!".

Mã Gia Kỳ -"Được!".

Nói xong thì Mã Gia Kỳ cũng hoàn thành đủ mười quả bom kích, Tuấn Lâm chỉ cầm đi có một quả còn đâu để lại cho Mã Gia Kỳ phòng khi không có đủ đạn để dùng.

Hai người cẩn thận ngó ra ngoài xem có ai hay không mới mỗi người một hướng mà đi, lần này chúng sẽ không công khai tiến vào nữa mà sẽ âm thầm từ bên ngoài đột kích vào bên trong, Tuấn Lâm đoán vậy.

Sở Ninh Kiều trong câu nói của Mã Gia Kỳ có phần nguy hiểm, cô ta biết suy nghĩ. Chắc chắn vừa rồi gặp Lưu Vũ đã có cảnh giác đề phòng, Lưu Vũ trong cái giới này nhắc đến nói không biết là không thể, hắn mưu trí khó đoán, không có gì đảm bảo hắn sẽ không phòng ngừa Sở Ninh Kiều.

Tuấn Lâm nhét quả bom kích nhỏ vào trong người, sau đó đi với kiểu rất lén nút hết ngó đông rồi ngó tây cẩn thận đi ra được đến ngoài cửa.

Lấy hết dũng khí một lần nữa, Tuấn Lâm mới buông thả mặt tự nhiên mà đi ra ngoài, qua một đường cây cối rậm rạp Tuấn Lâm phải cực kì tập trung mới có thể nghe được tiếng sột soạt nhẹ, biết rằng thời cơ đã đến liền dẫm chân mấy cái bình bịch.

Vừa đi vừa sút đá ven đường, tốt nhất là trúng tên nào càng tốt. Miệng lẩm bẩm vài câu mắng Mã Gia Kỳ là đồ chó...

Sau lưng Tuấn Lâm có hai bóng người, bọn họ vẫn luôn theo Tuấn Lâm từ lúc cậu bước vào chỗ hoang vu này, nhưng cách một khoảng xa, hiện tại hai cái bóng đó đi lên gần sát cậu, Tuấn Lâm còn cho rằng đó là người mà Mã Gia Kỳ phái đi bảo vệ cậu nhưng mà càng lúc càng gần, Tuấn Lâm nhíu mày sau đó quay đầu lại.

Rất tiếc không thể thoát, một cái đập vào sau gáy khiến Tuấn Lâm ngã lăn xuống đất, không thể ngất luôn được thế nhưng cũng không thể chống cự, một trong hai tên kia tiêm một chất gì đó vào trong người Tuấn Lâm, nơi kim chạm vào có cảm giác vừa ngứa vừa tê, khoảng một phút sau Tuấn Lâm đã không còn một chút ý thức nào nữa.

Hai tên áo đen kia lôi Tuấn Lâm ra sau bụi cây, lê lết trên đất đến một đoạn xa rồi vứt xuống trước mặt Sở Ninh Kiều nói -"Ninh Kiều! Cô lại định làm cái gì? Tự dưng kêu bắt thằng nhóc này làm cái gì?!".

Sở Ninh Kiều -"Hủy dung!!! Tôi rất ghét những người xinh đẹp hơn tôi Lăng Kiệt đem dao đến đây!".

Người bên trái là Lăng Kiệt cũng là người vừa nói, anh ta không đồng ý cho rằng nó mất thời gian liền cáu ngược lại Sở Ninh Kiều -"Tôi không phải tùy tùng của cô, đừng quên chúng ta đến đây để làm gì! Nhạc Quân Huyền vẫn còn ở trong trại cô lại ở đây làm ra cái chuyện chó má vớ vẩn muốn làm thì tự đi mà làm!!".

Sở Ninh Kiều nhíu mày dơ tay đánh hắn không một chút chần chừ, Lăng Kiệt tránh được lùi ra sau mấy bước hắn cúi xuống kéo lê lết Tuấn Lâm mang đi, Sở Ninh Kiều nổi giận quát -"Lăng Kiệt!! Cha để vụ này cho tôi anh không có quyền can vào!!!".

Sở Ninh Kiều không cản được Lăng Kiệt liền quay ra sau nói -"Lăng Hàm!! Em trai anh giỏi nhỉ lời của tôi cũng không coi ra gì!!".

Lăng Hàm hừ lạnh sau đó đi qua luôn Sở Ninh Kiều, điều này càng khiến Sở Ninh Kiều tức giận.

Hai người kia lôi Tuấn Lâm đến chỗ tập chung người rồi mém xuống, cho người đem một trai nước mang ra xả vào mặt Tuấn Lâm, một trai chưa tỉnh liền một lúc ba trai. Tuấn Lâm bị nước vào mũi bật người dậy ho sặc sụa.

Vừa tỉnh đã cảm thấy sau gáy đau dữ dội, vết tiêm trên tay cũng không khá hơn cảm giác mạch trong người Tuấn Lâm đều co lại máu không thể tuần hoàn bình thường được, còn chưa kịp nhìn xung quang thì cổ áo đã bị nắm chặt xách lên.

Lăng Hàm -"Nhạc Quân Huyền đang ở đâu?!".

Tuấn Lâm mơ hồ nhíu mày nhìn người gần trong gang tấc, sau cũng không trả lời ngay mà ngửa cổ ra sau nhìn, hơi ngược một chút nhưng có thể thấy rất nhiều cái chân...

Tuấn Lâm khóc rất thật tâm...

Sở Ninh Kiều sút vào người Tuấn Lâm thật mạnh -"Mày còn định lừa tao à?!!".

Tuấn Lâm bị đá vào bụng liền co người lại quận thành một cục, lòng chửi rủa Sở Ninh Kiều. Trong vài phút ngoài tiếng sột soạt lúc Tuấn Lâm lăn lộn ra thì không còn gì, Lăng Hàm nắm lấy tóc Tuấn Lâm giật ra hỏi một lần nữa -"Nhạc Quân Huyền đang ở đâu?! Nói hoặc chết!!".

Tuấn Lâm run rẩy nuốt xuống một ngụm khí lạnh -"Nếu tôi nói... Các người sẽ không giết tôi đúng không?!".

Không ai nói gì, Tuấn Lâm cũng vẫn biểu lộ ra vẻ mặt sợ hãi nhưng trong đầu sớm biết bọn họ định thủ tiêu cậu ngay lập tức nếu cậu chịu nói, bọn người này chẳng có ai tốt đẹp cả.

Giọng Tuấn Lâm run run tiếp tục hỏi bọn chúng -"Nếu các người dám giết tôi sẽ chẳng ai có thể tìm thấy Nhạc Quân Huyền đâu!!! Đường ở trại như mê cung tôi thách các người vào được sau đó cứu người ra!!".

Sở Ninh Kiều mỉm cười, lại nhẹ nhàng nói như muốn dỗ ngọt Tuấn Lâm -"Vậy thì ngoan ngoãn nói tôi sẽ tha cho cậu! Nếu Nghiêm Gia biết việc không chứa chấp cậu nữa muốn đầu quân cho Lão Hoàng tôi cũng sẽ nói giúp".

Tuấn Lâm nhìn Sở Ninh Kiều mắt không biểu hiện ra cái gì, lúc sau mới mỉm cười nói lại -"Tôi không biết rõ đường trong trại đâu!".

Nụ cười trên miệng Sở Ninh Kiều biến mất, mày nhíu lại hướng Lăng Hàm nói -"Cậu ta đang nói dối!".

Tia mắt Tuấn Lâm khẽ động, Sở Ninh Kiều có thể nhìn được người khác có hay không đang nói dối, thảo nào Mã Gia Kỳ hắn mới bảo rằng Sở Ninh Kiều rất nguy hiểm. Nếu vậy, tất cả hành động của Tuấn Lâm bây giờ nếu không thật tâm sẽ bị phát hiện nhanh chóng.

Lăng Kiệt rút sẵn con dao từ phía sau kề vào cổ Tuấn Lâm, hắn dí xuống một cái nhẹ máu chảy từ trên cổ xuống, Tuấn Lâm trợn mắt không dám động đậy. Đây không phải chuyện nói là có thể giải quyết gọn lẹ nữa, không ai ở đây là người của Nghiêm Gia bọn chúng có thể giết Tuấn Lâm bất cứ lúc nào, tim đập liên hồi lần đầu tiên đối mặt với kẻ địch ngang hàng với Nghiêm Gia, nói không sợ là sai hoàn toàn.

Tuấn Lâm hé miệng ra nói -"Tôi... Tôi sẽ dẫn các người đi mà!! Đừng giết tôi... Đừng giết tôi!!".

Lăng Kiệt dí mạnh con dao hơn một chút, cổ Tuấn Lâm lại ướm ra máu đến lúc Sở Ninh Kiều gật đầu hắn mới buông ra. Tuấn Lâm không dám chạm tay lên cổ sợ nhiễm trùng vết thương nhưng nó quá đau, tay Tuấn Lâm nắm chặt lại nhịn xuống.

Lăng Hàm nhấc Tuấn Lâm lên khỏi mặt đất, hắn vẫn chưa tin tưởng hoàn đáy mắt hắn hiện lên vài tia cảnh giác đầu ngó xung quanh xem có phục kích hay không mới đẩy Tuấn Lâm về phía trước.

Người sẽ để lại ở đây cho Lăng Kiệt, hắn cùng Sở Ninh Kiều sẽ theo Tuấn Lâm vào bên trong, lúc đi Lăng Hàm cảnh cáo Tuấn Lâm một câu -"Đừng làm điều thừa thãi muốn sống thì câm miệng lại!!".

Tuấn Lâm sợ toát cả mồ hồi gật đầu lia lịa, ngay sau đó vết thương ở cổ lại ứa thêm máu, Tuấn Lâm phải cởi áo khoác ngoài ra xé lấy cánh tay áo rồi bó vào cổ tránh máu chảy quá nhiều, từng động tác của Tuấn Lâm đều có con mắt dán sát vào nhìn.

Ngay cả cái áo đã không còn mặc được nữa, Tuấn Lâm muốn vứt nó trên đường cũng không được, Sở Ninh Kiều cầm hai tay Tuấn Lâm vô cùng mạnh bạo siết chặt lấy rồi giật cái áo của Tuấn Lâm quấn quanh tay trói lại.

Tuấn Lâm nhịn xuống cơn tức giận, nhưng nỗi sợ hãi lại cứ thế tỏa ra ngoài, một khi đã biết được khả năng của Sở Ninh Kiều, Tuấn Lâm hoàn toàn có thể xoay sở được, người như nam nhân kia mới đáng sợ không nói gì chỉ im lặng cảnh giác trong mắt mới đáng phải chú ý.

Tuấn Lâm nhẩm thời gian, chắc cũng được hơn một tiếng rồi cần phải trụ vững thêm vài tiếng nữa đến khi viện trợ đến mới được.

Nhưng vẫn sẽ có một trận chiến sảy ra trước khi họ tới lúc nãy có một tên kề dao vào cổ Tuấn Lâm hắn nhất định có địa vị, nếu không có Sở Ninh Kiều và nam nhân bên cạnh này chắc chắn bọn chúng vẫn sẽ tự động tiến công.

Tuấn Lâm suy nghĩ quá nhiều, Lăng Hàm đã chú ý liền cản Tuấn Lâm lại -"Ninh Kiều!!".

Sở Ninh Kiều đang khoanh tay rất thoải mái đi phía trước liền quay đầu -"Cái gì!!".

Lăng Hàm nhìn Tuấn Lâm vừa nhíu mày vừa dò xét -"Đang đi đâu?".

Tuấn Lâm chớp mắt mấy cái nói -"Đang... Đang đi đến trại!!". Từ nãy đến giờ đúng là hướng đi đến trại mà, chẳng nhẽ đi sai. Tuấn Lâm ngó xung quanh mặc dù là buổi tối nhưng sao trời ở đây rất sáng đủ nhìn cảnh vật xung quanh, xác định không có đi lạc mới lại quay qua nhìn Sở Ninh Kiều.

Không phát hiện được Tuấn Lâm đang nói dối, Sở Ninh Kiều lại quay đầu đi tiếp -"Nó nói thật đấy! Mau đi thôi!".

Lăng Hàm -"Vừa rồi đang đăm chiêu nghĩ cái gì?!!".

Tuấn Lâm chột dạ, mày hơi nhíu lại nói thẳng ra dù sao nói dối cũng bị phát hiện vậy nói thật đi -"Tìm cách để không phải chết!".

Sở Ninh Kiều đi trước tự nhiên bật cười, Tuấn Lâm không hiểu cô ta cười vì cái gì chắc là thấy câu nói của Tuấn Lâm quá ngốc, ở Nghiêm Gia Tuấn Lâm nghe được rất nhiều về cách làm việc của Lão Hoàng, bọn chúng lật lọng sẽ không ai bằng phàm là người có thể lừa được thì lừa xong sẽ giết không tha.

Ý tứ cười của Sở Ninh Kiều chắc là như thế đi.

Ba người đi mãi đi mãi, Tuấn Lâm kéo dài thêm một tiếng đi bộ nữa, đi lòng và lòng vòng cuối cùng dẫn bọn chúng đến cửa sau của trại, trên đường đi Lăng Hàm vẫn luôn nghi ngờ Tuấn Lâm cố ý câu giờ nhưng Sở Ninh Kiều nói Tuấn Lâm không phải đang nói dối hắn mới miễn cưỡng tin.

Tuấn Lâm núp ở bụi dậm sau trại nói -"Có người... Đường này đi không được!!".

Sở Ninh Kiều -"Giết là được!!".

Lăng Hàm -"Lưu Vũ không dễ đối phó, lúc nãy đem người đến đã dứt dây động rừng hắn tất có cảnh giác, bây giờ sợ là bên trong đã có mai phục rồi".

Tuấn Lâm không nói gì, ngoan ngoãn ngồi một chỗ. Lúc sau Sở Ninh Kiều đột nhiên quay qua Tuấn Lâm nói -"Đi đuổi bọn chúng cút đi!".

Lăng Hàm kéo cổ áo Tuấn Lâm đến nhét xuống vạt áo Tuấn Lâm một thiết bị liên lạc, sau đó hắn tháo cái áo đang buộc ở tay Tuấn Lâm ném ra sau bụi nói -"Thiết bị nghe đã gắn vào người đừng có giở trò thông báo với bọn chúng nếu không ngay cả manh xác cũng đừng nghĩ mà còn!!".

Tuấn Lâm gật đầu mấy cái, mắt tràn lên đầy sợ hãi sau đó còn nuốt xuống một đường nước bọt quay đầu chui ra ngoài phủi quần áo, lấy lại bình tĩnh đi đến phía cửa sau của trại.

Mấy người canh cửa thấy Tuấn Lâm liền không chú ý nhiều, Tuấn Lâm đi vào cửa nhìn người bên trái nói -"Các anh... Mệt rồi phải không?! Hay là đi nghỉ ngơi đi!!".

-"Hạ thiếu gia! Cậu đang nói cái gì vậy? Bọn người của Lão Hoàng..." người canh cửa thấy Tuấn Lâm nháy mắt một cái vẻ mặt như muốn nói cái gì đó mà không thể được liền dừng lại một nhịp, sau đó đảo mắt một chút lại tiếp tục -"Hạ thiếu gia đừng nghịch nữa chúng tôi phải canh cửa không chơi với cậu được đâu!!".

Tuấn Lâm -"Chỗ này để tôi đứng trông cũng được, cửa phía tây cũng đang thay người Mã Gia Kỳ kêu các anh ra đó chứ tôi cũng không thèm đến đây thay các anh đâu!!".

-"Vậy... Vậy thôi được! Nếu Mã Gia Kỳ Đại nhân đã nói thì chúng ta đi".

Tuấn Lâm mỉm cười, quay người tay ra dấu ok với họ rồi vui vẻ ngồi xuống bậc cửa thấp nhất ngoan ngoãn như đang ngồi canh cửa thật.

Chốc sau mấy người kia đi hết rồi Tuấn Lâm mới không còn cười nữa, về đến trại tâm trạng Tuấn Lâm đột nhiên nhẹ đi hẳn chẳng hiểu tại sao nhưng không còn lo lắng nhiều nữa. Sở Ninh Kiều và Lăng Hàm từ trong bụi cỏ đi ra, bọn chúng tiến lại gần chỗ Tuấn Lâm nói -"Đi!!".

Tuấn Lâm ngăn họ lại chỉ vào cạnh cửa bên trên nói -"Có camera!".

Lăng Hàm hừ lạnh, hắn bước lên bậc thềm nhìn thẳng vào camera mà chẳng sợ hãi, Sở Ninh Kiều cũng vậy. Tuấn Lâm nhíu mày sau đó bước vào sau đóng cửa lại.

Sở Ninh Kiều đẩy Tuấn Lâm về phía trước dẫn đường, khi đã vào đến bên trong hai người kia liền giữ khoảng cách năm mét với Tuấn Lâm, bọn chúng không còn tùy tiện nữa mỗi một bước đi đều phải nhìn trái nhìn phải, còn Tuấn Lâm thì cứ ngang nhiên mà đi.

Một trong số những người canh cửa bị Tuấn Lâm đuổi đi, ngay lập tức dùng xe jeep trở về báo cáo cho Mã Gia Kỳ biết -"Đại nhân!! Hạ thiếu gia có chút kì lạ!!".

Mã Gia Kỳ -"Làm sao?!".

-"Trên cổ cậu ấy có vết thương, lúc nãy đuổi bọn tôi đến cửa phía tây nói chuyện còn nháy mắt liên tục cùng ra dấu hiệu nữa!!".

Mã Gia Kỳ -"Bị thương?!". Nói xong hắn liền đi đến phòng thông tin kiểm tra toàn bộ camera, từ lúc Tuấn Lâm nói chuyện với nhóm người canh cửa đến lúc Tuấn Lâm bước hẳn vào cửa.

Mã Gia Kỳ -"Sao lại không thấy ai?!!" Trên màn hình chỉ biểu thị có một mình Tuấn Lâm, ngoài ra không còn ai khác xem đi xem lại mấy lần Mã Gia Kỳ rốt cuộc nhìn ra ở dưới đất có hai cái bóng.

Hắn đập bàn thật mạnh, Sở Ninh Kiều cùng một người nữa sử dụng thiết bị dội lại hình ảnh vào camera khiến bọn chúng hoàn toàn không thể bị lộ, nhưng đèn chiếu xuống bóng của bọn chúng liền in dưới đất, loại công nghệ dội hình ảnh này trước đây hắn có tìm hiểu nhưng cảm thấy nó quá đỗi phi lý liền không quan tâm nữa.

Không nghĩ đến phía bên Lão Hoàng lại có thể chế ra loại phản camera như thế này, Mã Gia Kỳ nghiến răng bắt đầu gõ bàn phím tăng cường camera để có thể quét được vị trí của bọn chúng.

Tuấn Lâm lại tiếp tục lòng vòng trong trại, thực tế trại rất lớn phân ra làm mấy khu liền mấy tháng đầu Tuấn Lâm đến đây chỉ có bị lôi đến mấy khu tra tấn, lâu dần được Neil bao che thành quen cho nên thích đi lung tung, sau đó người khổ nhất là Mạc Vân Đình lúc nào cũng phải vất vả đi kiếm Tuấn Lâm.

Vậy là Tuấn Lâm cứ dẫn hai người kia từ khu một đến khu bốn, bọn chúng không thể đến gần đi cùng Tuấn Lâm bởi đường Tuấn Lâm đi toàn là nơi có người canh dầy đặc, bọn chúng chỉ có thể lượn một đường khác không để mất dấu Tuấn Lâm, bây giờ đã vào một trong những nơi được cho là địa ngục của Nghiêm Gia cho dù thế nào cũng không thể làm gì quá đáng.

Tuấn Lâm trụ thêm được một tiếng, chỉ còn ba tiếng nữa thôi là được. Hết đường để đi đứng trước mặt Tuấn Lâm đây là khu cuối cùng, nơi cực hình sau trại.

Tuấn Lâm quay đầu tìm hai người kia xem bọn chúng ở đâu, lại tự mình thành thành thật thật chọn một góc khuất không đi nữa mà đợi bọn chúng. Sở Ninh Kiều vừa nhảy từ mái nhà cách mặt đất hai mét xuống liền đạp Tuấn Lâm một phát -"Con mẹ thằng ranh con!!".

Lăng Hàm kéo lại Sở Ninh Kiều nói -"Đừng có nói lớn! Muốn bị tóm phải không?!!".

Sở Ninh Kiều hất tay Lăng Hàm ra nói -"Anh không thấy nó dẫn đường quá lâu sao? Nó đang câu giờ để người từ Nghiêm Gia đến!! Thằng oắt con chi bằng giết chết nó ngay bây giờ đi cho đỡ mối họa!!".

Tuấn Lâm lăn từ dưới đất bò dậy đầy sợ hãi nói -"Không phải mà!! Đường ở đây lắm lối tôi mới đi có mấy lần không nhớ hết mới phải vừa đi vừa tìm, lúc nãy cũng không có tiếp xúc với ai mà!! Hiện tại dẫn đến nơi rồi các người... Các người mà giết tôi...tôi sẽ la lên!! Hơn nữa bên trong rất phức tạp nếu không có tôi các người cũng không thể vào được đâu!!".

Sở Ninh Kiều muốn đạp Tuấn Lâm thêm mấy cái nữa nhưng Lăng Hàm giật lại, hắn lia mắt sang nói -"Kìm chế một chút đừng có làm hỏng việc!!".

Tuấn Lâm tự mình đứng dậy khỏi đất, sau đó đi qua bọn họ ngó vào trong. Người ở đây canh chặt hơn bình thường, xét thấy không thể đi từng chỗ một kêu người rời đi được Tuấn Lâm liền quay sang nói với Sở Ninh Kiều -"Các người đi đường vòng đi, ở đây tôi không có quyền hạn đuổi người đi cũng không có võ công để đánh thắng bọn họ cho nên...".

Sở Ninh Kiều mắt khẽ động, cô ta nhìn thấy Tuấn Lâm nói dối nhưng lại cảm thấy nó không phải hoàn toàn -"Nói thật chỉ có một nửa! Cái nào là thật cái nào là giả? Mày đừng có lừa tao!!".

Tuấn Lâm không đủ quyền hạn là thật, không có võ là giả đã cố ý nói xen lẫn vào nhưng lại không thể qua mắt được Sở Ninh Kiều, Tuấn Lâm tim đập nhanh hơn một chút nói -"Quyền hạn là giả...nhưng mà...nhưng mà tôi thật sự không thể đuổi hết bọn họ đi, người của Nghiêm Gia ai cũng vô cùng cảnh giác nhất là vào thời điểm các người tự ý xâm nhập vào lãnh địa, bây giờ tôi vào chạy đông chạy tây nói bọn họ đi ra ngoài bọn họ sẽ nghi ngờ! Các người muốn vào trong nhưng chẳng ai chịu theo ý tôi cả, lại còn muốn giết tôi!! Vậy giết đi tôi không làm nữa đằng nào Nghiêm Hạo Tường mà biết tôi phản bội hắn cũng sẽ giết tôi thôi!!".

Ngữ khí của Tuấn Lâm càng về sau càng nổi giận, Sở Ninh Kiều thấy Tuấn Lâm dám ba hoa múa mép ngay trước mặt liền rút rao ra đâm Tuấn Lâm một nhát, Tuấn Lâm không phản kháng.

Mũi dao xiên nhẹ đến một mảnh da bụng ứa ra máu rồi thì Lăng Hàm bắt lại tay Sở Ninh Kiều, cô ta cũng tự mình thu dao về. Một nhát vừa nãy với Tuấn Lâm có chút mạo hiểm, bởi nếu không tránh có khi cô ta đâm nhát dao kia là thật sẽ chết luôn, còn nếu tránh cô ta sẽ biết ngay là Tuấn Lâm nói dối không biết võ.

Mắt Tuấn Lâm nhắm tịt lại, sau khi Sở Ninh Kiều thu tay về liền làm ra bộ mặt sợ hãi cúi đầu tay đưa lên bụng ngăn một đoạn máu nhỏ chảy ra, nó không đau đến mức Tuấn Lâm phải gào lên nhưng trong tình huống này đành phải làm ra kiểu đau đớn đáng thương một chút.

Không dám ngẩng mặt lên vì sợ Sở Ninh Kiều sẽ phát hiện, chỉ có thể cúi xuống nói -"Sao không giết chết tôi luôn đi!!".

Sở Ninh Kiều -"Tao sẽ thành toàn cho mày nếu mày muốn, còn bây giờ nếu muốn kéo một chút hơi tàn thì dẫn tao vào bên trong!!".

Chẳng biết là ai muốn kéo một chút hơi tàn, thẳng thừng mà nói nếu Tuấn Lâm chết bọn chúng cũng sẽ bị Nghiêm Hạo Tường xiên lên bồi táng cùng Tuấn Lâm thôi, chẳng có gì là không có lời cả.

Tuấn Lâm đứng dậy khỏi mặt đất khôi phục dáng vẻ bình thường lại nói -"Cách tôi đã nói rồi đấy, các người đi đường vòng hướng sau lưng đi, chỗ đó có một cửa tự mình trốn vào tôi sẽ phân tán chú ý của người ở trong, nếu các người không vào được tôi cũng mặc kệ đấy!!".

Sở Ninh Kiều rất muốn đánh chết Tuấn Lâm nhưng vì muốn cứu Nhạc Quân Huyền ra ngoài mới nhịn xuống, cộng thêm Lăng Hàm còn ở đây hắn tất không cho Sở Ninh Kiều giết đi con tin dẫn đường.

Lăng Hàm đi trước, sau đó Sở Ninh Kiều theo sau. Tuấn Lâm nhìn bọn chúng dời khỏi sau đó liền thở hắt ra một hơi đi vào bên trong, qua cửa liền nhìn lên camera cười một cái.

Mã Gia Kỳ quan sát được liền nhướn mày, sau một hồi cố gắng hắn cuối cùng cũng có thể soi được vị trí của hai người kia trên camera, tuy không thể hiện cả người lên thế nhưng có thể hiện lên chấm đỏ là được.

Trong người Tuấn Lâm vẫn còn gắn thiết bị truyền tin của Lăng Hàm, cậu không dám buông lỏng thêm chút nào nữa, mặt biến đổi đi qua mấy lần vào cửa cuối cùng đến được khoảng sân sau trại. Ở đây có rất nhiều người, đi qua đi lại canh chặt vô cùng Tuấn Lâm cũng phải cảm thán rằng nếu bọn chúng có thể vào mà không có sự giúp đỡ của Tuấn Lâm chắc đã là người tàng hình rồi.

Tuấn Lâm đi qua một đoàn người tuần tra, bọn họ nhét vào trong tay Tuấn Lâm một cái gì đó đôi bên hết thảy chỉ lướt qua nhau không hề có nói gì, Tuấn Lâm sờ một cái liền cảm nhận được nó là cái gì ánh mắt hiện lên vài tia vui vẻ.

Cậu đang ở trong trại dưới sự bảo hộ của Nghiêm Hạo Tường, không có gì phải lo lắng. Ở đây cậu có sự tin tưởng tuyệt đối, Nghiêm Hạo Tường tin tưởng cậu vậy cậu sẽ cho hắn lại sự tín nhiệm, đây chính là cảm giác có chỗ dựa cực kì vững chắc thì chẳng có gì phải sợ.

Tuấn Lâm nhét quả bom kích vào trong người, mặc dù đã cầm theo một quả nhưng để phòng trường hợp bất đắc dĩ có thể mang ra dùng, hơn nữa đây cũng là tín hiệu mà Mã Gia Kỳ gửi cho Tuấn Lâm.

Đi thêm một đoạn nữa cuối cùng cũng ra đến giữa sân, Tuấn Lâm la một tiếng lớn tập chung người lại một chỗ, mắt liếc thấy Sở Ninh Kiều và Lăng Hàm đã nhô cái đầu trên mái liền mỉm cười, bẫy này Tuấn Lâm dùng cả mạng để đặt nếu chết cũng không có gì hối tiếc.

Người ở bên ngoài đều tập chung lại một chỗ, rất có quy củ bọn họ lại gần Tuấn Lâm đứng xếp thành hàng ngay ngắn, Tuấn Lâm không có quyền hạn là thật Nghiêm Hạo Tường chưa cho Tuấn Lâm một vị trí cố định việc điều khiển người là không có khả năng thế nhưng Mã Gia Kỳ hắn truyền lệnh xuống để bọn họ dưới quyền cậu, phải nghe lời cho dù có chuyện gì xảy ra.

Sở Ninh Kiều và Lăng Hàm lợi dụng cơ hội này nhảy xuống phía dưới ép mình vào bên trong cửa trại, cửa cách ba lớp cực kì khó mở. Tuấn Lâm cứ đứng đấy nhìn hai con người xoay sở với cái cửa mãi không xong.

Vì bọn chúng đang quay người lại với Tuấn Lâm cho nên miệng Tuấn Lâm thỏa mái mà cười, nhìn hai người kia như đám chuột đang cố gắng mở tủ để kiếm đồ ăn.

Những người đứng hàng đầu nhìn Tuấn Lâm cười đầy nguy hiểm liền cũng hừ lạnh một tiếng, biết đằng sau lưng mình có gì xảy ra nhưng không ai tò mò muốn quay đầu lại, thời gian kéo ra ngày càng dài bọn chúng vẫn không thể mở nổi cửa, Tuấn Lâm thì cứ đứng đấy luyên thuyên mấy chuyện không đâu.

Thẳng đến khi Sở Ninh Kiều nổi điên vì không mở nổi cửa liền phát ra một tiếng chửi, đám người Tuấn Lâm tập hợp một chỗ mới động. Lăng Hàm nhanh như gió kéo Sở Ninh Kiều núp sau cái cột bịt miệng lại.

Tuấn Lâm gật đầu một cái người đứng đầu hàng liền dè chừng nói -"Là ai!!!".

Không có tiếng gì phát ra, Sở Ninh Kiều cùng Lăng Hàm đứng bất động một chỗ sau cái cột, tiếng bước chân ngày càng gần Lăng Hàm rút con dao trong người ra chuẩn bị cận chiến thì Sở Ninh Kiều kéo tay hắn lại.

Lăng Hàm nhìn Sở Ninh Kiều thì thấy cô ta chỉ xuống dưới đất, theo cánh tay hắn nhìn xuống thì thấy con chuột màu trắng đang nhìn hai người, Sở Ninh Kiều định túm lấy nó nhưng nó lại ghét bỏ chạy đi, Tuấn Lâm từ xa nhìn thấy con chuột đần thối kia liền trợn mắt phi như tên lửa đến.

Chạy qua cả người đang cẩn thận đi đến lao vào túm lấy nó, lúc chạy lên rồi liền thấy Sở Ninh Kiều cùng Lăng Hàm sau cái cột, Tuấn Lâm chỉ liếc qua một chút thôi sau đó ngay lập tức biến đổi đi xuống kéo cả tay người đang bất động kia theo luôn.

Tuấn Lâm -"Không có gì đâu!! Chuột thôi!!".

Nếu không có con chuột Tuấn Lâm cũng sẽ lao lên, bọn họ chỉ đang muốn Sở Ninh Kiều và Lăng Hàm biết rằng Nghiêm Gia không hề buông lỏng cảnh giác và tin tưởng Tuấn Lâm hơn cho nên mới làm vậy.

Không thể ngờ được con mập này lại ở đây!! Không hiểu nó chui ra chỗ này bằng cách nào nữa! Tuấn Lâm cầm nó bằng hai tay, sau đó há miệng cạp cái đầu nó một cái.

Trở về đến nơi, Tuấn Lâm liền nói -"Đem con chuột này trở về cho tôi đi, Mã Gia Kỳ nói không cần canh nơi này quá chặt cửa không phải loại thường bọn chúng không mở được, bên ngoài canh giữ rất thưa lúc tôi vào không thấy có mấy người ra ngoài canh đi!!".

Đợi cho người đi hẳn ra ngoài cửa Tuấn Lâm mới phi lên trách móc Sở Ninh Kiều và Lăng Hàm không biết lượng sức, cái này là chửi từ tận đáy lòng Tuấn Lâm cho nên Sở Ninh Kiều không thể đoán được là giả.

Chửi còn phải thật giả mới chịu.

Lăng Hàm liếc nhìn Sở Ninh Kiều nói -"Chẳng được tích sự gì!!".

Sở Ninh Kiều hừ lạnh không nói gì, trên tay vẫn còn cầm một cái cạy khóa chuyên nghiệp, Tuấn Lâm từng thấy cái này một lần vào hai năm trước thì phải lúc cậu bị Nghiêm Hạo Tường bắt nhốt ở dưới hầm, lúc đó có người đã sử dụng thứ này để cứu cậu.

Loại cửa này không phải cứ dùng cái cậy khóa mà mở được, Tuấn Lâm dơ tay lên cửa gạt ra một cái cần gạt sau đó bấm mật mã mà vào, Sở Ninh Kiều trợn mắt nói -"Tại sao mày không nói là có thể mở bằng mật mã!!".

Tuấn Lâm -"Các...các người có hỏi tôi đâu?!!".

Lăng Hàm đã mất kiên nhẫn với Sở Ninh Kiều, hắn giật mạnh tóc Sở Ninh Kiều một cái nói -"Nếu cô không câm được cái mồm lại thì để tôi khâu nó lại!!".

Tuấn Lâm nhìn bọn họ rồi nghĩ -"Đoàn kết ghê!".

Cửa ục ịch mở ra, sau đó còn phải vào đến ba cái cửa nữa mới vào hẳn được bên trong, Tuấn Lâm giãn cơ mặt ra thành thật nói -"Trong này không có người đâu, không đủ nhân lực đều được điều ra ngoài hết rồi, để đảm bảo không bị xâm nhập ở đây cũng không có camera".

Tuấn Lâm nói vậy nhưng Lăng Hàm cũng không hề buông lỏng cảnh giác, một người trước hai người sau đi gần một tiếng đồng hồ cuối cùng bị lạc...

Tuấn Lâm biết bản thân bị lạc rồi thì làm đúng cái mặt thật nhất có thể lột ra ngoài, đầu ngó đông ngó tây tìm đường, Sở Ninh Kiều không làm được gì chỉ có ở phía sau liên tục chửi Tuấn Lâm, lòng vòng trong cái trại này đã ba tiếng đồng hồ mà không thấy người đâu, Lăng Hàm tự nhiên sinh ra cảm giác bất an sốt ruột.

Thời gian rành để đi lòng vòng chỗ này cũng đã mất gần một tiếng mà không tìm ra đường, Lăng Hàm giật mạnh Tuấn Lâm lại nói -"Tôi đã nói đừng làm chuyện thừa thãi!!! Đi lối nào?!!! Từ nãy đến giờ lại trở về chỗ cũ?!!".

Tuấn Lâm ngơ ngác nhìn xung quanh, nơi này chỗ nào cũng giống nhau cậu làm sao mà biết được?. Bất quá nếu về chỗ cũ rồi thì bây giờ đi đúng đường thôi -"Lúc nãy...có hai ngõ rẽ...chúng ta đi bên này đi anh đừng nổi nóng... Hahahaha!!".

Lăng Hàm đẩy ngã Tuấn Lâm xuống đất, hắn quay đầu đi vào cái ngõ còn lại Sở Ninh Kiều cũng khoanh tay bỏ lại Tuấn Lâm mà đi.

Tuấn Lâm nhướn một bên mày đứng dậy phủi quần áo, sau đó cũng theo sau, qua ba bốn lần rẽ nữa, Tuấn Lâm tính nhẩm thời gian trong đầu lúc nãy có nghe Lăng Kiệt nói với Sở Ninh Kiều, qua năm tiếng mà không thấy bọn chúng ra ngoài thì sẽ tiến công, vì sợ rằng hai người này sẽ bị bắt không còn thiết bị liên lạc để thông báo cho nên lấy mốc thời gian này làm dấu, nếu qua năm tiếng chưa ra mà còn sống thì phải thông báo.

Thời gian cũng sắp hết, Tuấn Lâm phải nhanh chóng dẫn dụ bọn chúng vào đúng nơi của Nhạc Quân Huyền giam giữ bên trong, nếu được thì có chúa cũng không cứu được.

Tuấn Lâm phía sau kinh hô lên một tiếng -"Đi bên này!!".

Lăng Hàm nhìn Sở Ninh Kiều, cô ta nhướn mày gật đầu rồi rẽ theo hướng của Tuấn Lâm, đương nhiên phải theo rồi nói thật tâm thế cơ mà.

Đi thêm một đoạn nữa cuối cũng cũng đến, Tuấn Lâm dừng lại ở một cánh cửa liền tường tim đập mạnh không thể bình tĩnh đây là lúc mà cậu phải đổi cả tính mạng mình để hoàn thành việc, tay Tuấn Lâm run rẩy chạm vào cửa sau đó lại quay lại nhìn Lăng Hàm.

Tuấn Lâm -"Các người.... Các người thấy Nhạc Quân Huyền rồi...thì...thì không được giết tôi đâu đấy...".

Sở Ninh Kiều đấm một phát thật mạnh vào lưng Tuấn Lâm -"Con mẹ lắm lời!! Mở cửa nhanh lên!!".

Bọn chúng cũng tự biết mình ở đây bao lâu, nếu viện trợ Nghiêm Gia mà đến bọn chúng khó mà thoát được, bây giờ mang được Nhạc Quân chạy khỏi lãnh thổ Nghiêm Gia nhanh phút nào hay phút ấy.

Tuấn Lâm nhịn đau đưa tay lên mở mật mã sau đó đẩy cửa nói -"Các người vào...vào trước!!".

Chưa nói xong Lăng Hàm đã dùng chân đạp Tuấn Lâm vào bên trong, Sở Ninh Kiều thấy không có nguy hiểm gì mới theo sau, từ cửa kính ngăn cách vào bên trong có thể nhìn thấy Nhạc Quân Huyền đang bị treo lên.

Sở Kiều Ninh chạy ra chỗ cửa kính đặt hai tay kên tấm kính gọi -"Quân Huyền!!! Quân Huyền!!!".

Bên kia tất nhiên là chẳng nghe thấy gì, hoàn toàn cách âm với bên ngoài Tuấn Lâm bò dậy từ dưới đất thì bị khẩu súng của Lăng Hàm chĩa vào người, Tuấn Lâm bất động dơ hai tay lên mặt đầy sợ hãi nói -"Các người chẳng hứa...sẽ không giết tôi sao?!!!".

Lăng Hàm -"Mở cửa!!".

Tuấn Lâm di chuyển đến cửa mở ra, tim đập mạnh liên hồi. Có cái gì mà đám người đó không mở nổi? Vặn cái là ra thôi mà...

Tuấn Lâm bước vào bên trong tay vẫn giơ lên tiến tới giữa phòng lại quay lại -"Tôi...Tôi phải làm gì nữa?!!".

Lăng Hàm đứng ở cửa nói với Sở Ninh Kiều -"Cô ở ngoài canh chừng!! Đừng có chạy loạn vào trong".

Sở Ninh Kiều không nói gì, ánh mắt vẫn dán vào người Nhạc Quân Huyền vẻ mắt vừa tức giận vừa lo lắng, Tuấn Lâm nhìn Lăng Hàm di chuyển vào trong súng vẫn hướng người Tuấn Lâm mà chĩa, hắn nói -"Mở khóa!!".

Tuấn Lâm nuốt xuống một ngụm khí lạnh bước đến chỗ Nhạc Quân Huyền, ánh mắt Lăng Hàm vẫn dán chặt vào người, Tuấn Lâm không thể kiếm được cơ hội nào để ra tay, hơn nữa Sở Ninh Kiều vẫn còn ở bên ngoài không biết cô ta có súng hay không, trong tay cậu cũng chẳng có dao luôn không thể tùy tiện động thủ.

Đầu Nhạc Quân Huyền chũi xuống tay dơ tít trên cao, Tuấn Lâm thấp không vớn được liền quay lại nói với Lăng Hàm -"Tôi....bị lùn không vớn được!".

Ở trong đây không có vật dụng gì có thể trèo lên, Lăng Hàm tiến lại bên cạnh Tuấn Lâm chũi xúng xuống bắt Tuấn Lâm quỳ sau đó hắn lại hướng Sở Ninh Kiều nói -"Ninh Kiều vào tháo xích!!".

Sở Ninh Kiều bị bắt đứng ở ngoài nãy giờ liền như bắt được đồ ăn ngon lao vào vên trong, Nhạc Quân Huyền là người mà Sở Ninh Kiều ái mộ nhất, hơn nửa năm không thể gặp hiện tại người gần trong gang tấc.

Sở Ninh Kiều chạy đến vớn lấy xích khóa từ trên cao cố gắng mở ra, Tuấn Lâm cúi mặt dưới đất không thể làm gì được chỉ biết cắn răng hi vọng Mã Gia Kỳ có thể làm gì đó, đã đưa được người vào đây rồi nếu bây giờ không làm gì tất cả công sức sẽ uổng phí.

Tuấn Lâm không thể đợi thêm được nửa liền lén lút đưa tay ra sau áo cố gắng lấy cho được quả bom kích kia ra, nhưng chỉ một động tĩnh này thôi Lăng Hàm đã phát hiện hắn cúi người xuống nhìn xem Tuấn Lâm định làm gì, lúc này Tuấn Lâm đã không còn có thể tiếp tục giả vở nữa.

Người nằm hẳn xuống đất dùng chân đạp vào người Lăng Hàm, Lăng Hàm tránh được liền ngay lập tức chĩa xúng xuống nổ về phía Tuấn Lâm, người Tuấn Lâm vẫn nằm dưới đất nhìn thấy ngọng xúng liền lăn sang bên cạnh nhưng tay vẫn bị sượt qua một vết.

Lăng Hàm -"Sở Ninh Kiều!!!!!".

Sở Ninh Kiều đang mải tháo xích khóa cho Nhạc Quân Huyền nghe thấy tiếng động liền quay ra, ngay lập tức thấy Tuấn Lâm phản lại liền bỏ cả việc tháo xích khóa lao đến -"Thằng nhãi ranh!!! Tôi đã bảo anh giết nó đi rồi cơ mà!!".

Tuấn Lâm bị sượt qua mấy phát đạn, cũng may ngày ngày chăm chỉ luyện tập thân thủ đã tốt hơn rất nhiều nhưng giữa bên có súng và không súng chắc chắn Tuấn Lâm bị yếu thế.

Tuấn Lâm nghiến răng la lên -"MÃ GIA KỲ!!!".

Ngay vào thời điểm này bốn góc tường với tám vòi phun xịt ra một loại khí hơi trắng xóa, Tuấn Lâm ngay lập tức rút trong người ra bom kích gỡ kíp nổ vứt xuống đất.

Lăng Hàm và Sở Kiều Ninh bị mù mịt trong làn khói trắng, bọn chúng không thể xác định được phương hướng nhưng vị trí đứng của Tuấn Lâm lúc nãy Lăng Hàm vẫn nhớ, hắn chửi lên một tiếng rồi cầm xúng chĩa về phía đó mà bắn.

Tuấn Lâm nghe thấy tiếng đạn nhưng chạy không kịp, bị đạn ghim vào giữa bắp tay trái, đau đớn dồn lên Tuấn Lâm kêu nhẹ một tiếng sau đó cười tươi như được mùa -"Chạy không thoát đâu đừng cố gắng!!!".

Sau tiếng nói của Tuấn Lâm quả bom kích cỡ nhỏ phát ra loại âm thanh khoảng tám mươi decibel, sau đó dồn lại âm thanh ngày càng lớn, đám khói bị âm thanh đánh tan sang bốn góc tường, Tuấn Lâm có thể nhìn rõ được Sở Ninh Kiều và Lăng Hàm đang ôm lấy tai.

Cậu đeo thiết bị bảo hộ không nghe thấy bọn chúng nói gì, chỉ thấy Sở Kiều Ninh quỵ xuống.

Lăng Hàm bị một nguồn âm thanh quá chói lọt vào tai, thiết bị nghe của hắn cũng bị sóng xung kích làm cho gây nhiễu rền rã kêu lên càng to, tay cầm xúng rơi xuống hắn như phát điên mà giật thiết bị liên lạc vứt xuống đất.

Sóng xung kích đạt đến cực đại, Tuấn Lâm không thể tiếp tục ở trong này nữa liền chạy ra ngoài khóa chặt cửa, một tiếng nổ lớn đùng một cái vang lên, cánh cửa gỗ Tuấn Lâm vừa khóa xong cũng rung cực kì mạnh như muốn nứt bay ra, Tuấn Lâm bị rung động làm cho té ngửa xuống đất, vì đứng quá gần cho nên âm thanh vẫn lọt vào tai Tuấn Lâm một ít, nhưng chỉ như tiếng muỗi kêu thôi.

Nhìn lên tấm kính dày cộp bị nứt bên trong, Tuấn Lâm lại nuốt xuống một ngụm khí lạnh cố gắng đứng dậy nhìn qua cửa kính vào bên trong, khói phun ra không có dấu hiệu đừng lại thế nhưng âm thanh giằng xé tất cả khói trắng đều không thể quẩn quanh nổi.

Sở Kiều Ninh đang hét lên, nhưng sóng xung kích lớn hơn tiếng của cô ta rất nhiều. Lăng Hàm quỵ xuống lấy tay che tai lại nhưng hình như hắn cũng sắp chịu không nổi.

Loại sóng xung kích này không đủ để giết chết bọn chúng nhưng đủ để khiến bọn chúng mất đi ý thức vài tiếng hoặc là cả một ngày. Tuấn Lâm đứng không vững tay phải trụ lên tường đỡ lấy, vết thương trên bắp tay vẫn còn chảy máu.

Chốc sau liền có người xông vào từ bên ngoài nói -"Thiếu gia!!! Mau chóng trở về bọn người của Sở Ninh Kiều bắt đầu tấn công rồi nơi này giao cho tôi!!".

Tuấn Lâm nghe xong liền căng mắt ra, nhất định tiếng động lúc nãy đã vang vào bộ truyền tin của bọn chúng, tinh thần vừa mới trùng xuống của Tuấn Lâm liền bị kéo căng ra, bỏ mặc vết thương trên tay vẫn còn đang đang chảy máu, Tuấn Lâm liền hướng nhóm người vừa chạy vào nói -"Báo với Mã Gia Kỳ bọn chúng còn một tên dẫn dắt nữa là Lăng Kiệt! Đây là quả bom kích cuối cùng của tôi nếu có chuyện gì cứ sử dụng, nhớ phải đứng xa một chút!!!".

Nói xong Tuấn Lâm liền chạy tốc biến ra ngoài, còn hơn một tiếng nữa người viện trợ của Nghiêm Gia mới đến, cậu phải làm tất cả những gì có thể để giúp Nghiêm Gia, không là giúp Nghiêm Hạo Tường yên tâm không cần lo lắng.

Ở Nam Phi bây giờ chẳng khác nào bị khủng bố, mà đúng thật ngày nào truyền thông nước này cũng cho rằng đây là một cuộc khủng bố tập chung, súng đạn kêu lên ngày đêm yêu cầu người dân không đến gần khu rừng Kruger.

Đây là một trong những khu rừng quốc gia lớn nhất thế giới, vì đã là quốc gia thì tất nhiên sẽ có sự can thiệp của chính phủ, thế nhưng vụ đấu súng đạn được cho là khủng bố ở đó quá mức lớn, không biết là đang nhắm vào cái gì nhưng nhiệm vụ của chính phủ chính là bảo vệ thú rừng ở đây.

Tuy rằng chưa hề ghi nhận con thú nào phải chết thế nhưng ban đầu bọn họ lại nghi ngại đây là đang săn thú liền điều người hùa hết thú rừng về phía nam, sau đó vẫn không thấy trận chiến kia dừng lại ở phía Bắc cho nên mặc kệ...

Nói mặc kệ thì hơi quá thế nhưng nếu là khủng bố hoặc ân oán cá nhân của một băng đảng nào đó thường thì các chính phủ chỉ đợi việc kết thúc sau đó đến làm màu rồi cho qua chuyện nhất là lần này càng không thể động đến.

Người Lưu Vũ đem đến viện trợ đã tới hơn một giờ trước, xâu xé nhau hiện tại Nghiêm Gia là người nắm thế chủ động, Neil dẫn người đánh đông đánh tây mình mẩy toàn vết thương nhưng hắn vẫn còn cười tươi lắm nhất là khi nghe Mạc Vân Đình đã đến.

Hắn càng đánh càng hăng chỉ mong nhanh một chút sẽ gặp được Mạc Vân Đình.

Đinh Trình Hâm cùng Nghiêm Hạo Tường tiến tranh giành từng tấc đất với Lão Hoàng không ai chịu nhường ai, cứ chạy rồi chạy, Lưu Vũ đến cũng không rảnh rang gì cùng Mạc Vân Đình chạy về phía Tây Bắc bắt đầu cuộc chiến.

Thẳng đến khi người tiếp viện của Nghiêm Gia chia nhau đến Nam Phi và trở về trại Nghiêm Hạo Tường mới hợp người về một chỗ.

Trời đã muộn, hắn đứng dưới gốc cây châm một điếu thuốc lá chờ đủ người đến. Đinh Trình Hâm dùng băng gạc và thuốc chữa trị cho mấy người bị thương chạy theo, Lưu Vũ cuối cùng cũng về đến nơi nhưng Mạc Vân Đình phải ở lại để dọn nốt dư tàn.

Lưu Vũ -"Bom kích vừa được mang đến tôi đã kêu người phân tán cho thuộc hạ! Lão Đại hiện tại chúng ta nên làm gì?!".

Nghiêm Hạo Tường -"Tiến hành đặt bom kích đi!".

Lưu Vũ -"Rõ!".

Nghiêm Hạo Tường -"Tuấn Lâm có bị thương không?!".

Lưu Vũ -"Bị một vết ghim đạn vào bắp tay, ngoài ra không có gì nghiêm trọng hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ trại tốt! Hiện tại cùng đám người bên ngoài trại giao chiến!".

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, hắn không quá lo lắng đã cho Tuấn Lâm khế ước lập ra thì tất nhiên điều đầu tiên chính là tin tưởng, lần này trở về có thể đem Tuấn Lâm ngồi lên vị trí xứng đáng được ngồi.

Lệnh hạ xuống, Neil cầm quả bom kích trên tay xoay qua xoay lại rồi nói -"Con sâu lười đó cũng có thể tạo ra thứ có sức công phá lớn thế này, về chắc chắn là vênh váo không xem ai ra gì cho xem!!".

Neil gài mốc thời gian mười năm phút rồi vứt nó xuống đất đi chỗ khác, khoảng cách của nó tương đối lớn cho nên một khoảng xa mới vứt xuống một quả, Neil ngồi trên xe nhìn thấy phía xa vang dội lên âm thanh, hắn có đeo thiết bị bảo hộ lên chỉ nghe thấy tiếng nhỏ thôi nhưng nhìn đám cỏ xung quanh như bị gió cấp bảy cấp tám giật muốn bật gốc liền nhướn mày.

Chưa dừng lại ở đó tiếng thôi đã đành, đằng này còn nổ lửa vô cùng uy lực cháy hừng hực một mảng phía Tây Bắc sáng rực cả bầu trời đêm, trên đầu Neil không thiếu các loại máy bay ào ào bay qua va chạm vào nhau hình như là bị sóng xung kích gây nhiễu.

Neil tắt xe đèn đi, thử tháo thiết bị bảo hộ ra nghe quả nhiên âm thanh chói tai lọt vào, tuy không quá mức đau nhưng vẫn rất khó nghe, hắn lái đi thật xa khỏi khu đó thả thêm vài quả bom kích rồi vui vẻ muốn trở về tìm Mạc Vân Đình.

Đến chỗ Nghiêm Hạo Tường không xa, hắn lái nhẹ mấy đường cơ bản là đến vui vẻ hết sức, nhưng đến thì lại không thấy Mạc Vân Đình đâu, tâm trạng vui vẻ liền tụt xuống tận âm phủ, người èo ợt chịu khó ngồi xuống đất chờ Mạc Vân Đình trở về.

Lưu Vũ vừa nãy nghe Mạc Vân Đình hỏi khu phía Đông đã có ai đặt bom kích chưa hiện tại Neil lại vừa đi từ phía Đông về?.

Lưu Vũ -"Khu phía Đông cậu đã thả bom kích chưa?!".

Neil -"Tôi thả rồi! Còn thấy phía Tây Bắc nổi lửa nữa bom kích Hạ Tuấn Lâm làm ra ghê...".

Chưa nói xong Lưu Vũ đã cắt ngang lời Neil -"Mạc Vân Đình đang ở phía Đông!!".

Neil bị đơ mất ba giây, hắn lập lại lời nói -"Hắn...đang ở phía đông?!".

Miệng hỏi tay chân đã động chạy vào trong xe lái nhanh đến khu phía Đông, thời gian hắn đặt bom kích chỉ có mười năm phút cho tất cả hắn rông dài mất rất nhiều thời gian, mỗi nơi hắn thả chỉ cách nhau có mấy trăm mét, nếu cùng một lúc Mạc Vân Đình hắn không thể thoát kịp...

Neil cầm lên thiết bị liên lạc cố gắng truyền tin cho Mạc Vân Đình nhưng không được, một khi đã đeo thiết bị bảo hộ âm thanh bên ngoài nhỏ như máy truyền tin cũng không thể lọt vào được, tâm trạng Neil như bị châm mấy cái kim vào, tim đập chưa bao giờ lại nhanh đến thế.

Hắn vừa đi vừa nhìn xung quanh nhưng không thấy đèn xe của Mạc Vân Đình, Neil sốt ruột đến mức hắn lái xe trên đường gập gềnh rất nhanh, nếu không cẩn thận đi vào phải ổ gà xe có thể lật nhưng hắn hết thảy đều không quan tâm.

Đi được một đoạn xa, đến bờ sông cách chỗ Nghiêm Hạo Tường rất xa rồi thế nhưng không thấy, mắt hắn lại di chuyển sang hai bên đường nhìn trái nhìn phải cuối cùng thấy một cái bóng ở ven đường trong rừng.

Xe đi quá nhanh phanh không kịp liền bị kéo lê một đường, Neil mở cửa nhảy khỏi xe để mặc cái xe vẫn lao tự do đâm vào bụi cỏ, lăn người mấy cái trên đất liền gọi lớn -"MẠC VÂN ĐÌNH!!!".

Mạc Vân Đình trong tay cầm quả bom nhìn Neil khùng khùng điên điên lao xe vào bụi cỏ, hiện tại còn muốn chồm tới bên người hắn liền nhíu mày -"Tôi đã chết đâu anh bị điên à!!".

Neil vừa thấy Mạc Vân Đình là chẳng quan tâm người nói gì, phi đến ôm chặt lấy sau đó thở hắt ra một hơi -"May quá!".

Mạc Vân Đình -"Bỏ ra!!! Tôi còn làm việc!!".

Neil căn thời gian chỉ còn một chút nữa thôi, không có thời gian cho quả bom đầu tiên nổ, hắn nắm lấy tay Mạc Vân Đình kéo đi nói -"Chỗ này lúc nãy tiện tôi đã đi đến đặt luôn rồi!! Chúng ta mau đi thôi nếu không sẽ không kịp mất!!!".

Neil kéo Mạc Vân Đình đi đến đường lớn, chiếc xe lao xuống bụi liền không thể đi được nữa liền đổi sang xe Mạc Vân Đình nhưng không thấy xe hắn đâu, Neil quay lại hỏi Mạc Vân Đình -"Xe của cậu đâu?!".

Mạc Vân Đình -"Xe hỏng vứt trên đường rồi, nơi này lắm ổ gà không đi được bao lâu đã hỏng!!".

Neil trợn mặt giọng run rẩy hơn bao giờ hết -"Vậy...Vậy thiết bị bảo hộ của cậu đâu?!!".

Mạc Vân Đình thẫn người đưa tay sờ lên tai, sờ không thấy thiết bị bảo hộ đâu hắn mới nhớ lúc nãy đã tháo nó ra để nghe tiếng động cơ sửa ôtô -"Vứt trên ôtô... rồi".

Neil nhìn đồng hồ còn một phút ba mươi hai giây trước khi bom kích nổ, hắn không chần chừ một giây nào tháo thiết bị bảo hộ vắt trên cổ ra vòng nó qua người Mạc Vân Đình muốn nhét vào.

Mạc Vân Đình không đồng ý bắt lại tay hắn -"Không cần!!!".

Neil hất tay Mạc Vân Đình ra tiến gần bên cạnh hắn quát -"Cậu bị ngốc sao? Ngay cả thiết bị bảo hộ quan trọng cũng quên được!! Não cậu bị úng nước rồi à?!!".

Mạc Vân Đình liên tục gạt tay hắn ra nhưng không được, thiết bị bảo hộ đã lắp vào tai Neil lại giữ ở đó không buông tay, Mạc Vân Đình không nghe thấy hắn nói gì càng bị hoảng -"Neil!!! Tôi nói lần cuối bỏ ra!!".

Neil lắc đầu -"Chuyện tôi muốn nói với cậu tôi chưa thể nói, bây giờ còn ba mươi giây trước khi nó nổ cậu phải nghe lời tôi!!".

Mạc Vân Đình không nghe thấy gì, không biết Neil đang nói cái gì vẫn đưa tay lên áp vào tay hắn gỡ ra cho được. Neil nhìn hành động cuống lên của hắn chỉ có mỉm cười nói -"Tôi yêu cậu mười bảy năm chưa hề thay đổi! Nếu tôi còn sống hoặc kiếp sau có gặp cậu nhất định cậu phải là người yêu tôi!! Không nghe thấy cũng được tôi chết càng mãn nguyện, đây là một lời nguyền đấy!! Chúa sẽ ban cậu cho tôi!!".

Mạc Vân Đình thôi không gỡ tay hắn nữa mà chuyển sang bịt lấy tai Neil, biết rằng không thể giảm được mức sóng xung kích vỗ vào thế nhưng Neil đã kiên quyết không cho Mạc Vân Đình gỡ được tay hắn chỉ có thể làm như vậy.

Môi Mạc Vân Đình cảm nhận được một phần ướt át, nó kéo dài mười giây, ngay sau đó Neil buông ra, Mạc Vân Đình liền đẩy hắn xuống đất cố gắng che kín đi âm thanh, ngàn vạn lần không muốn Neil phải chết.

Lưu Vũ nhìn vùng trời phía đông nổi lên ngọn lửa cùng âm thanh kinh dị, liên tiếp triền miên, quanh khu đó có không ít người của Lão Hoàng vẫn còn đang ẩn nấp tiếng vang này lớn hơn bao giờ hết.

Đinh Trình Hâm ở dưới đất ngước lên nhìn Lưu Vũ nói -"Tại sao Neil và Mạc Vân Đình vẫn chưa trở về?!".

Không có ai trả lời Đinh Trình Hâm hết, Lưu Vũ quay ra sau nói với Nghiêm Hạo Tường -"Lão Đại! Hạ Tuấn Lâm xin ý mạo hiểm muốn cho nổ trại phía Đông!".

Nghiêm Hạo Tường -"Được!".

Ba giờ sáng ở trại lan tràn lên những đốm lửa, cổng trại bị mìn của Lăng Kiệt nổ vỡ, bên trong sân la liệt máu càng vào sâu càng kinh người, Tuấn Lâm cho nổ trại phía Đông là bất đắc dĩ tất cả người mà Sở Ninh Kiều đem đến một là đã chết hai là Tuấn Lâm dẫn dụ vào đó nhốt lại, nhưng cảm thấy chống cự không được bao lâu mới mạo hiểm xin ý kiến.

Người tiếp viện đến quá muộn, Mã Gia Kỳ bị Lăng Kiệt dẫn đi chỗ khác đánh nhau, Tuấn Lâm cầm quả bom kích loại lớn miễn cưỡng tháo kíp vứt xuống đất.

Não không nghĩ gì nhiều, quay người bỏ đi. Cậu không muốn giết người nhưng như Lưu Vũ nói nếu mình không giết họ thì họ cũng sẽ giết mình tất thảy dọn dẹp cho sạch sẽ là được.

Tuấn Lâm ra khỏi cửa phía Đông tiếng nổ vang lên, nhưng không nghe thấy gì cả tiếng la hét của cả trăm người cùng sóng xung kích cực kì mạnh mẽ, làn sóng sau lưng như muốn thổi bay người Tuấn Lâm cũng không làm cậu rung lòng, không hề ngoáy đầu lại dù chỉ một cái.

Trở về đến sân trong trại, Tuấn Lâm gặp Mã Gia Kỳ hỏi hắn đôi ba câu về tình hình chỗ Nghiêm Hạo Tường, thấy hắn nói đã ổn liên gật đầu đi đến bậc thềm ngồi xuống.

Ba mươi phút sau viện trợ đến, Mã Gia Kỳ phân phó bọn họ bao quanh trại bảo vệ nghiêm ngặt tăng cường cảnh giác bên ngoài rồi trở về cửa ngồi cùng Tuấn Lâm.

Mã Gia Kỳ -"Lão Đại đang trở về!".

Tuấn Lâm -"Ừm". Dừng một chút lại nói -"Mất bao nhiêu phút?!".

Mã Gia Kỳ -"Một trăm tám mươi phút!".

Tuấn Lâm -"Tôi nhớ hắn quá... Làm sao bây giờ?! Lại còn bị thương về có bị mắng không nhỉ?!".

Mã Gia Kỳ cười nhạt -"Đinh Trình Hâm đang làm gì nhỉ?!".

Một người hai mươi năm tuổi và một người sắp mười chín tuổi, bây giờ chẳng khác nào những đứa trẻ ngồi ngoài cổng chờ mẹ đi chợ về, chỉ khác bọn họ nhớ nhung chứ không phải muốn thứ gì.

Trời rạng đông, lửa trong trại lẫn bên ngoài vẫn cứ cháy chẳng ai dập đi đằng nào cũng phải xây lại lãng phí nước dập đi không phải ý hay, mảnh sân dấu máu vết lửa đen thùi lùi chẳng khác nào có chiến tranh sảy ra.

Chưa đến ba tiếng, phía xa đã thấy một đoàn dài trực thăng trở về Tuấn Lâm mừng rỡ hớn hở đứng dậy chạy lên hai bước, trực thăng đáp xuống dưới đất chỉ có một chiếc còn đâu đều vẫn còn ở bên trên thả dây xuống.

Tuấn Lâm chú ý trực thăng đáp xuống kia, cửa đằng đuôi trực thăng hạ xuống theo đó có bốn người khênh một cái nạng đi xuống Tuấn Lâm không nhìn rõ là ai ở trên đó mảnh trắng hoàn toàn phủ lên trên người, Chỉ thấy người đi xuống cùng cái nạng đó có Mạc Vân Đình.

Mắt Tuấn Lâm căng ra chiếc nạng đến gần Tuấn Lâm càng sốc, chân chật một bước lùi xuống đến khi bốn người kia đến gần Tuấn Lâm liền kêu bọn họ phải dừng lại.

Mắt Tuấn Lâm tràn lên một tầng nước, giọng run không thể tả -"Là....là ai?...Mạc Vân Đình....! Là ai?!".

Không thấy Mạc Vân Đình trả lời tay Tuấn Lâm run đến cực điểm cầm mảnh vải trắng kéo ra -"N...Ne...Neil...".

Tuấn Lâm nhìn Mạc Vân Đình, bàn tay hắn vẫn đang nắm chặt lấy tay Neil vẻ mặt vô hồn mắt vẫn không hiện lên điều gì luôn nhìn thẳng -"Mạc Vân Đình....".

Mạc Vân Đình thẫn thờ -"Đừng nói gì hết... Tâm trạng tôi bây giờ tệ lắm...xin lỗi!!".

Nói xong bốn người liền cùng Mạc Vân Đình đi vào bên trong, Tuấn Lâm sụp đổ hoàn toàn quỵ gối xuống đất khóc như đứa trẻ, khóc đến mức miệng không thể phát ra tiếng kêu nào được.

Nghiêm Hạo Tường ngồi xuống bên cạnh nói -"Khóc lóc cái gì? Trẻ con sao?!".

Tuấn Lâm nắm lấy cổ áo hắn nói -"Anh đã nói rằng sẽ chuyển công tác của Neil trở về Nghiêm Gia kia mà?... Tại sao... Tại sao hắn....anh gạt tôi!!! Anh gạt tôi.... Mau nói rằng anh gạt tôi đi!! Hắn chỉ giả chết thôi đúng không? Anh đừng làm tôi sợ cầu xin anh!!!".

Mã Gia Kỳ đứng đờ một chỗ không thể nói lên lời, Đinh Trình Hâm vẻ mặt càng đau lòng gấp bội khi thấy Tuấn Lâm khóc, hôm đó Tuấn Lâm khóc đến ngất đi tỉnh dậy sẽ lại trách móc Nghiêm Hạo Tường nói dối gạt người.

Thẳng đến hôm sau tang lễ được tổ chức Tuấn Lâm mới thật sự tin rằng Neil đã chết.

Người tệ nhất có lẽ không phải Tuấn Lâm mà là Mạc Vân Đình người luôn im lặng nắm tay hắn cho đến lúc bỏ người vào quan tài.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật