[ Tường Lâm/翔霖 ] Lão Đại! Tha Cho Tôi Đi

Chương 28: Tôi Ở Đây! Sợ Cái Gì?



.

Hôm nay Nghiêm Hạo Tường hắn không đến bản doanh cùng Tuấn Lâm, thay vào đó là Lưu Vũ. Chẳng hiểu sao Tuấn Lâm có điểm mừng run người, lí do sao? Chắc chắn nếu là Nghiêm Hạo Tường dạy Tuấn Lâm khẳng định không học được.

Như vậy đấy.

Tuấn Lâm nhìn Lưu Vũ một chút, hiếm khi đứng sát như vậy quả nhiên mĩ quan của trụ cột Nghiêm Gia rất rất đẹp, hắn cao như Nghiêm Hạo Tường à thấp hơn một chút...

Phong cách đến tính cách Tuấn Lâm thấy cũng giống, nhưng không biết cách hắn dạy người khác có giống ai kia hay không!!.

Suy nghĩ lạc quan chẳng được bao lâu, Lưu Vũ đáp trả lại ánh mắt phấn khích của Tuấn Lâm thật phũ phàng

-"Đừng quá vui mừng, chỉ cần cậu mắc một lỗi nhỏ trong quá trình luyện tập tôi cũng sẽ đối cậu như những lính mới khác".

Tuấn Lâm hoàn toàn không nói được một lời nào, người đơ như khúc gỗ.

Lúc sau mới thở hắt ra -"Tôi biết rồi!".

Lưu Vũ không dễ gần một chút nào, Tuấn Lâm cảm thấy không thoải mái thậm chí còn bị áp lực hơn rất nhiều so với khi ở cùng đám Lưu Anh.

Không được học đầy đủ kĩ năng từ nhỏ nên bây giờ là bất lợi lớn cho Tuấn Lâm, bởi càng lớn càng khó học, bước cơ bản ngày bé ba cho học cũng không bù được một góc nào cả.

Trực thăng đáp xuống sân của bản doanh, Tuấn Lâm được dẫn đến khu tập bắn trước tất nhiên là khu dành cho người mới.

Tuấn Lâm -"Hôm nay tiêu chuẩn tôi phải đạt là bao nhiêu?".

Lưu Vũ -"Mười lần mười viên liên tiếp trúng hồng tâm đứng! Một lần ba mươi viên trúng hồng tâm chạy!".

Hồng tâm đứng thì Tuấn Lâm có thể, nhưng hồng tâm chạy... Còn chưa có tập qua.

Tuấn Lâm -"Một lần những ba mươi viên trúng hồng tâm chạy?!!! Làm sao tôi học nhanh như thế được?!!".

Lưu Vũ -"Cậu cho rằng người ta sẽ đứng chôn chân một chỗ cho cậu bắn à?".

Lời nói của Lưu Vũ rất đơn giản, hắn nói hết sức nhẹ nhàng nhưng lại đánh một đòn khá đau về phía Tuấn Lâm, Lưu Vũ rời tầm mắt, hắn di chuyển đến cái bàn chất đầy hộp súng, cầm ra một khẩu súng trường loại mới nói

-"Tôi sẽ làm mẫu một lần, nhìn cho kĩ và làm! Hôm nay không chỉ dừng ở việc này, cậu có một tiếng vừa học vừa hoàn thành nhiệm vụ, sau đó tôi sẽ đưa cậu sang khu hai".

Tuấn Lâm kinh hãi la lên -"Một tiếng?! Làm sao tôi có thể....".

Lưu Vũ còn chẳng bận tâm đến Tuấn Lâm, hắn đi vòng qua cậu mở cửa bước ra ngoài, một là một hai là hai. Để bắn được trúng hồng tâm mười lần, hôm đó Tuấn Lâm đã phải cầm súng hơn năm tiếng đồng hồ từ chiều đến tận hơn mười giờ đêm mới có thể lọt được liên tiếp đạn mười lần.

Hôm nay không những thời gian giảm đi chỉ còn một tiếng, mà còn thêm những ba mươi viên liên tiếp hồng tâm chạy, có phải hơi quá rồi không?

Không có thời gian để thất thần, Tuấn Lâm chỉ còn cách chạy theo và chú ý dù sao cãi cũng không được, Nghiêm Hạo Tường hắn có thể đến bất cứ lúc nào, hình phạt cũng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào nếu không hoàn thành nhiệm vụ.

Quần áo Tuấn Lâm được trang bị rất kĩ, có giáp chống đạn, túi đựng đạn, mắt kính và rất nhiều thứ, trông Tuấn Lâm bây giờ chả khác gì mấy tân binh non nớt cả.

Thời gian tập luyện của tân binh là từ bảy giờ sáng cho đến mười hai giờ trưa cho nhóm một, nhóm hai sẽ bắt đầu từ một giờ chiều đến năm giờ chiều.

Bây giờ còn khá sớm nên chưa có ai đến, điều này làm Tuấn Lâm có sức tập trung hơn rất nhiều, mặc dù Lưu Vũ chỉ mới thực hiện bỏ đạn vào trong súng nhưng Tuấn Lâm đã nhìn chằm chằm không bỏ sót một chút nào.

Từ cách Lưu Vũ cầm súng đến cách hắn nhắm bắn về phía hồng tâm chạy, Tuấn Lâm đều từng bước ghi nhớ, tiếng nổ súng đầu tiên vang lên, Tuấn Lâm không nhìn về phía đường đạn đi mà nhìn vào đầu súng nơi đạn chui ra.

Vì có giảm thanh nên tiếng không lớn lắm, yên tĩnh một chút Tuấn Lâm còn có thể nghe được tiếng đạn ghim bùm bụp vào hồng tâm chạy, đáng sợ hơn là không trượt một viên nào, tất cả số đạn đi ra đều trúng.

Người hắn không rung lấy một chút nào ngay cả khi súng vẫn có độ giật, vững chắc vô cùng, ngay sau khi Lưu Vũ hạ súng Tuấn Lâm tự hỏi nếu trình độ của Lưu Vũ đạt cảnh giới cao như thế này thì Nghiêm Hạo Tường hắn còn có thể cao như thế nào nữa?.

Bỗng dưng Tuấn Lâm nhớ đến Nghiêm Hạo Tường hắn đã tỏ thái độ như thế nào khi nói "Ngay cả khi không có em tôi vẫn có thể ra ngoài được!". Bây giờ nghĩ lại mới thấy, hắn đúng là chả phải người nữa rồi, người như hắn còn cần cậu bảo vệ nữa hay sao?.

Lưu Vũ chĩa súng về phía Tuấn Lâm, mày hắn nhíu lại nhắm bắn chuẩn xác vào giữa mi tâm Tuấn Lâm, lúc này Tuấn Lâm mới trợn tròn mắt nhìn vào đầu súng, Tuấn Lâm biết ánh mắt kia của Lưu Vũ có ý gì, lúc nãy quan sát rất kĩ mới thấy tâm mắt hắn mở lớn khi nhắm bắn, nên Tuấn Lâm phản ứng cực nhanh ngồi sụp xuống.

Lưu Vũ bắn thật, viên đạn trượt qua sợi tóc ghim thằng vào tường phía sau Tuấn Lâm năm mét.

Tuấn Lâm sợ đến mức ôm tai co thành một đống người run lộ rõ, tim đập liên tục.

Lưu Vũ -"Phản ứng của cậu vẫn chưa đủ nhanh để tránh khỏi đạn, trình độ của cậu bây giờ đến người thường cũng có thể quật ngã, từ bây giờ cậu không được phép nghỉ ngơi khi chưa hoàn thành xong hết nhiệm vụ nhớ rõ cho tôi".

Lưu Vũ cầm khẩu súng trên tay ném cho Tuấn Lâm, bản thân hắn đứng gọn vào một góc, chẳng biết hắn còn lấy đâu ra một cái thước nữa, bộ dáng vô cùng uy nghiêm.

Tuấn Lâm đứng dậy ôm lấy khẩu súng trong tay, chốc sau mới hướng bia đỡ nhắm bắn vì có giảm thanh nên Tuấn Lâm không cảm thấy sợ nữa, hết mức tập trung vào hồng tâm.

Đương lúc chuẩn bị bóp cò, ba vị trí cổ tay lưng cùng chân Tuấn Lâm bị một cái thước đánh trúng, lực đạo rất mạnh đau đến điếng người.

Lưu Vũ dùng cái thước trên tay chỉnh sửa tư thế lại cho Tuấn Lâm -"Chú ý động tác! Tư thế không đủ chuẩn mục tiêu bắn có tám mươi phần trăm bắn trượt!!".

Tuấn Lâm -"Tôi hỏi một chút được không?!".

Lưu Vũ -"Ngoài việc học của cậu tôi không có gì để trả lời!".

Không thể nhẹ nhàng một chút sao? Không thể bớt thẳng thắn một chút sao? Không thể bỏ đi cái mặt liệt đó được sao?!!?.

Tuấn Lâm nghe thế nhưng vẫn cứ hỏi -"Nghiêm Hạo Tường hắn dạy các anh là như thế này sao?!".

Lưu Vũ không trả lời, mày hắn hơi nhíu lại nhìn Tuấn Lâm cây thước trong tay có chiều hướng muốn đập về phía Tuấn Lâm một phát.

Thấy thế Tuấn Lâm mới nhanh chóng rụt người nghiêm túc cầm súng, trong tay Lưu Vũ là đồng hồ bấm thời gian -"Cậu có một tiếng! Sau một tiếng nếu bắn trượt một viên nào hình phạt tôi sẽ có đủ cho cậu!!".

Tâm trạng Tuấn Lâm bị đè ép nên không thoải mái, mấy phát đầu chỉ trúng ba điểm đến năm điểm mặc dù là hồng tâm đứng. Hơi một chút Tuấn Lâm sẽ quay ra sau lưng nhìn Lưu Vũ vì cho rằng hắn sẽ như Lưu Anh nổi giận đùng đùng vì cậu quá ngốc, nhưng mà Lưu Vũ hắn mặt vẫn chả có tí biểu cảm nào.

Chật vật một lúc, cuối cùng đã có một lần bảy viên trúng hồng tâm đứng, có chút thành công sẽ có chút vui vẻ, mà một khi vui vẻ thì nghị lực sẽ đến. Cơ thể Tuấn Lâm dần thả lỏng không còn cứng như trước nữa, xả đạn liên thanh cũng cực kì thoải mái.

Quan trọng là từ nãy tới giờ đã hơn hai mươi phút, gần một nửa thời gian mà Tuấn Lâm vẫn chưa bắn một phát đạn nào vào hồng tâm chạy, nói thật thì là Tuấn Lâm quên béng đi mất vì quá nóng máu với việc xả đạn trúng hồng tâm đứng nhiều lần.

Lưu Vũ cầm cây thước trong tay chặn lấy đầu súng của Tuấn Lâm, đạn Tuấn Lâm vẫn bắn cây thước thủng một lỗ tròn còn nứt xuống một đường dài.

Đáng ra nó phải vỡ nát vụn luôn rồi vì tay Tuấn Lâm đang cầm một khẩu súng trường tấn công loại mới , lực công kích vô cùng lớn vậy mà cái thước trên tay Lưu Vũ chỉ có nứt ra chứ không hề vỡ vụn. Hơn nữa nó còn không văng khỏi tay hắn.

What?

Tuấn Lâm bị đơ mất mấy giây mới hoàn hồn -"Anh làm cái gì vậy?".

Lưu Vũ cầm cây thước trực tiếp đánh vào tay Tuấn Lâm -"Thời gian còn lại của cậu còn ba mươi phút!!".

Tuấn Lâm quay đầu nhìn đồng hồ -"Còn bốn mươi phút!".

Lưu Vũ -"Mười phút là thời gian mà cậu bắt đầu nhiệm vụ của mình! Nếu cậu tiếp tục nhắm bắn về hồng tâm đứng cậu chắc bao nhiêu phần trăm sẽ bắn trúng vào hồng tâm chạy?".

Tuấn Lâm quên mất nãy giờ đều là quá phấn khích mà quên mất việc tập xả đạn về hồng tâm chạy, cơ bản về hồng tâm đứng Tuấn Lâm đã có khả năng nhắm bắn chuẩn xác nhưng hồng tâm chạy chỉ là con số không.

Tuấn Lâm -"Tôi biết rồi!!".

Thời gian điểm đúng bảy giờ, nhóm một tập luyện buổi sáng bắt đầu vào khu tập bắn, đương nhiên bọn họ cũng nhìn thấy Tuấn Lâm và Lưu Vũ.

Lính mới thường tò mò nhưng không dám lại gần chỉ thi thoảng liếc liếc vài cái, điều này làm Tuấn Lâm khó chịu, cậu không thích bị người khác chú ý. Tiếng súng của nhóm người tập bắt đầu áp đi tâm trí của Tuấn Lâm, sự tập trung giảm đi đáng kể.

Nhưng mà hôm nay Tuấn Lâm cũng nhìn được nhóm người tập này bắn súng vào hồng tâm chạy như thế nào, mặc dù là lính mới nhưng kĩ thuật của họ vượt xa Tuấn Lâm.

Vì thế Tuấn Lâm càng hiểu rõ cấp độ của mình trong mắt Nghiêm Hạo Tường nhỏ như thế nào.

Hồng tâm chạy ở đây không phải bia đỡ di chuyển qua lại, mà là một cái bia đạn dài treo giữa không trung, hoạt động của nó dựa vào máy móc cho nên không thể biết được nó chạy hướng nào, xác xuất bắn trúng đối với Tuấn Lâm là bốn mươi phần trăm, đó là do Tuấn Lâm tính toán.

Hồng tâm chạy lắc qua lắc lại, Tuấn Lâm bắn không một phát nào trúng. Căng thẳng càng thêm căng thẳng nhóm người kia nhìn Tuấn Lâm càng thêm chăm chú, tuy rằng bọn họ không nói gì nhưng những ánh mắt của bọn họ đều là sự tò mò hoặc khó hiểu vì sao một người kém như Tuấn Lâm lại có khả năng được các đại nhân ưu ái như vậy?.

Bàn tay cầm súng của Tuấn Lâm nặng trĩu giờ lại cảm thấy nhẹ vô cùng, vì có ai đó phía sau lưng vòng tay qua bao lấy tay cậu.

Mùi hương này rất quen, là Nghiêm Hạo Tường.

Tuấn Lâm tìm được chỗ dựa liền hơi đổ người về phía sau nói -"Tôi bắn không được...".

Nghiêm Hạo Tường hướng súng của Tuấn Lâm lên, hắn không hề tỏ ra một chút yếu lòng nào với Tuấn Lâm, vẫn là sự lạnh lùng cứng rắn đáp -"Tôi không có thời gian đến xem thất bại của em! Hôm nay tôi sẽ không nương tay cho dù em có bị thương đi nữa!".

Nghiêm Hạo Tường cầm tay Tuấn Lâm hướng về hồng tâm chạy mà di chuyển, hắn không hề nhìn vào ống ngắm nhưng vẫn xả đạn trúng mục tiêu, so với lúc nhìn Lưu Vũ bắn, Tuấn Lâm càng cảm nhận được độ chuẩn xác đến từng mi li mét.

Bắn đủ một đường đi của hồng tâm chạy Nghiêm Hạo Tường buông tay Tuấn Lâm ra, chỉ còn khoảng gần ba mươi phút nữa đối Tuấn Lâm đây là một khoảng thời gian khá ngắn, nhưng đối với những người như Lưu Vũ và đặc biệt là Nghiêm Hạo Tường đây là khoảng thời gian quá dài.

Tuấn Lâm vẫn giữ tầm súng như lúc nãy Nghiêm Hạo Tường chỉnh lại cho cậu, nhưng không hiểu sao bắn không trúng một viên nào, Nghiêm Hạo Tường ở đây làm Tuấn Lâm cảm thấy áp lực chồng chất áp lực, mỗi một viên Tuấn Lâm bắn trượt đều cảm giác được nộ khí bùng bùng phía sau lưng.

Mồ hôi chảy từ trán xuống dưới cằm rồi lại một đường chảy xuống đất, đạn trong băng đều đã bắn hết nhưng đừng nói bắn trúng hồng tâm đến mép còn không trúng nữa là...

Tay Tuấn Lâm có chút run run lấy băng đạn ở trong túi ra thay vào, nhưng mà run đến quá mức băng đạn cũng rơi xuống đất.

Lưu Vũ vẫn mang cái bản mặt liệt của mình trưng ra, bởi có Nghiêm Hạo Tường ở đây nên việc dạy dỗ Tuấn Lâm không đến lượt hắn.

Tuấn Lâm lại cứ nghĩ Nghiêm Hạo Tường hắn sẽ tức giận đi đến đánh cho đến khi nào Tuấn Lâm biết dùng súng thì thôi, nhưng mà không có. Lúc này Tuấn Lâm mới liều mạng quay ra sau.

Gì nhỉ? Cả người hắn không phát ra chút nộ khí nào khác, vậy từ nãy đến giờ đều là Tuấn Lâm tự tạo cảm giác sợ hãi cho bản thân sao? Đôi mắt Nghiêm Hạo Tường không hiện lên điều gì khác thường, Tuấn Lâm không đoán ra hắn đang nghĩ gì nhưng lòng tự nhiên nhẹ nhõm hơn hẳn.

Thời gian của Tuấn Lâm còn mười phút nữa, trong khoảng thời gian ngắn này Tuấn Lâm tự nhiên giác ngộ được làm cách nào để bắn trúng hồng tâm chạy, tuy nhiên nó hơi vặn vẹo một chút...

Mười phút ngắn ngủi, Hạ Tuấn Lâm không còn xả đạn từng viên đuổi theo hồng tâm chạy nữa, mà chuyển hướng xả đạn liên thanh tay di chuyển thật nhanh theo hướng hồng tâm chạy, mỗi một lần đi hết một lượt của hồng tâm chạy là năm giây, Tuấn Lâm cũng phải di chuyển tay thật nhanh trong vòng năm giây.

Đạn bắn ra có trúng có trượt, nhưng so với lúc nãy đã là tốt hơn rất nhiều, thêm một lượt thay đạn nữa Tuấn Lâm vẫn sử dụng chiêu thức vừa rồi nhắm bắn cho chuẩn, vì kĩ năng của Tuấn Lâm còn non nên không thể không nhìn vào ống nhòm cái này cũng là một khó khăn.

Xả đạn liên thanh thì đếm không ra được bao nhiêu cái trúng và bao nhiêu cái không trúng, nhưng mà tóm lại Tuấn Lâm có thể cam đoan một chút nữa nhất định có thể bắn trúng hồng tâm chạy.

Bởi lúc giao nhiệm vụ Lưu Vũ không hề nói phải bắn chúng ba mươi viên liên tiếp nên Tuấn Lâm vẫn có thể xả đạn liên tục miễn sao trúng đủ ba mươi viên là hoàn thành nhiệm vụ.

Đồng hồ điểm đúng bốn mươi bảy phút, bây giờ Tuấn Lâm buộc phải dừng lại để kiểm tra súng cũng như đạn trên người và trong băng, mỗi băng chứa được năm mươi viên.

Tuấn Lâm lục người, chỉ còn hai băng đạn nữa tổng là một trăm viên đủ cho nhiệm vụ đầu là mười lần mười viên, kiểm tra tiếp đến băng đạn còn trong súng thì chỉ còn hai mươi viên, như vậy không đủ.

Tuấn Lâm hiển nhiên quay ra sau định chạy vào trong nhưng Nghiêm Hạo Tường hắn lại nói -"Tất cả số đạn em có ngày hôm nay nếu sử dụng hết không được phép lấy thêm! Mỗi ngày chỉ cung cấp cho em ba trăm viên đạn".

Tuấn Lâm ngơ ngác -"Không phải các anh buôn vũ khí sao?"

Lưu Vũ tiếp lời Tuấn Lâm -"Nghiêm Gia có thể cho cậu số đạn đủ đè chết người, nhưng một ngày vẫn chỉ cấp cho cậu ba trăm viên! số đạn sẽ giảm theo từng cấp độ của cậu".

Tuấn Lâm cau mày, cấp đủ ba trăm viên đạn, bây giờ Tuấn Lâm còn hơn một trăm viên chỉ đủ bắn trúng hồng tâm đứng thôi.

Vậy là cậu mặt dày nói -"Vậy... trả lại cho tôi số đạn anh vừa bắn đi!!!".

Nghiêm Hạo Tường giương nhẹ khóe môi, chẳng phải là cười chỉ đơn giản là hắn cảm thấy Tuấn Lâm bây giờ không biết sợ là gì nữa rồi, đôi lúc quá mức tùy hứng.

Nghiêm Hạo Tường nói cung cấp cho Tuấn Lâm ba trăm viên đạn chính là ba trăm viên đạn, hắn cầm súng trên tay Tuấn Lâm xả đạn thì cũng là lấy đi đạn của Tuấn Lâm, lấy thì phải trả chắc sẽ không quá gắt với việc này đi!.

Nghiêm Hạo Tường -"Lưu Vũ!".

Lưu Vũ gật nhẹ đầu đi vào trong lấy đúng số đạn Nghiêm Hạo Tường bắn đi của Tuấn Lâm mang ra ngoài, Tuấn Lâm có thể không đếm ra chuẩn xác nhưng đại khái cũng đoán được nó rơi vào khoảng ba mươi, ba năm viên gì đấy.

Nghiêm Hạo Tường -"Không có lần sau!".

Tuấn Lâm bĩu nhẹ môi lẩm bẩm

-"Keo kiệt!!".

Mặc dù chỉ là lẩm bẩm nhưng Nghiêm Hạo Tường hắn vẫn hoàn toàn có thể nghe thấy, mày hắn hơi nhíu lại nhìn Tuấn Lâm bằng gương mặt không vừa lòng.

Tuấn Lâm đảo con mắt hết một vòng tròn coi như chưa nói chưa nhìn thấy gì, giả vờ giả vịt liếc mắt đi chỗ khác coi như vô tội, đạn được Lưu Vũ mang ra có hơn ba mươi viên tạm đủ.

Hiện tại trong tay Tuấn Lâm bây giờ có hơn một trăm viên, hoàn thành nhiệm vụ đầu chắc sẽ tốn một trăm viên, tức là nhiệm vụ thứ hai chỉ còn khoảng mấy chục viên nữa, bắt buộc ba mươi viên phải trúng hồng tâm, nếu như xả đạn liên thanh có khả năng trúng bằng năm mươi năm mươi.

Dù sao cái đó tính sau, trước mắt hoàn thành bắn vào hồng tâm đứng trước đã, để không bị mắc lỗi như những lần trước Tuấn Lâm đã đứng nhìn hồng tâm một lúc bằng mắt thường sau đó mới nhìn vào ống ngắm.

Như Lưu Vũ nói tư thế chuẩn bắn cũng sẽ chuẩn, Tuấn Lâm hoàn thành nhiễm vụ đầu tiên xuất sắc. Nỗi lo vơi đi một nửa, tâm trạng thoải mái vô cùng, cười đến ngẩn ngơ.

-"Em còn ba phút!"

Nụ cười của Tuấn Lâm tắt ngúm. Cậu bỗng nhiên cảm nhận được sự khó chịu trong lời nói của Nghiêm Hạo Tường, hắn không vừa lòng điều gì sao?.

Ba phút cuối cùng, Tuấn Lâm vẫn làm như cũ sử dụng cách bắn liên thanh di chuyển tay theo hồng tâm chạy năm giây, không biết là bản thân xả đạn trúng bao nhiêu lần Tuấn Lâm chỉ biết xả đạn cho đến khi bắn không ra một viên nào nữa mới thôi.

Cả hai bên của Tuấn Lâm, nhóm lính mới vẫn đang luyện tập vì có sự xuất hiện của hai người có vị trí cao nhất trong Nghiêm Gia ở đây bọn họ lại càng phải thể hiện bản thân mình ra, mỗi cử chỉ nhắm bắn hay chĩa súng đều uy nghiêm đẹp đẽ.

Nhưng Tuấn Lâm không quan tâm điều đó cho lắm, bởi sự căng thẳng đang đè nén trong lòng, bất động mất hai phút Tuấn Lâm mới dám quay lại, Lưu Vũ cầm trên tay thiết bị đo đạt liên kết với hồng tâm chạy kia cho ra kết quả.

Kết quả được đưa cho Nghiêm Hạo Tường xem trước, sau đó nó được đưa ra trước mặt Tuấn Lâm.

Không thể tưởng tượng được, nó quá thấp so với mức đạn mà Tuấn Lâm có, dự tính là năm mươi năm mươi nhưng thậm chí còn không đến khi mà chỉ có mười viên trúng, đến bốn mươi viên còn lại đều trượt ra ngoài vòng ba điểm.

Tuấn Lâm nhìn Nghiêm Hạo Tường, bỗng nhiên có điểm sợ hãi mà trật bước lùi ra sau, sợ hắn là vì khuôn mặt hắn lúc này chẳng khác là bao so với lần Tuấn Lâm trốn ra ngoài cứu Chu Dương cả.

Mặc dù lúc nãy trong nhiệm vụ một, Tuấn Lâm đã hoàn thành nó rất tốt không trượt một viên nào thế nhưng vẫn nghe ra giọng vô cùng khó chịu của hắn, hiện tại nhiệm vụ hai thất bại hoàn toàn...

Cây thước trong tay Lưu Vũ được đưa đến tay Nghiêm Hạo Tường, tuy chỉ là loại thước nhựa mỏng, dài bảy mươi phân thậm chí còn nứt vỡ cầm trong tay Lưu Vũ đã có bảy phần uy lực, hiện tại cầm trong tay Nghiêm Hạo Tường còn có chín phần uy lực một phần uy nghiêm.

Hắn cầm cây thước hướng Tuấn Lâm nghiến giọng nói -"Quỳ xuống!".

Tuấn Lâm biết bây giờ mà cãi lại hậu quả sẽ còn thảm hơn nhiều nên ngay lập tức bỏ súng quỳ xuống.

-"Em có biết số đạn ngày trước tôi cấp cho thuộc hạ hoàn thành nhiệm vụ là bao nhiêu không?!".

Tuấn Lâm nghĩ cái gì đó rồi lắc đầu.

Cây thước trong tay Nghiêm Hạo Tường vung lên đánh thẳng vào má trái của Tuấn Lâm, mạnh đến mức khóe môi của Tuấn Lâm rỉ cả máu đau rát đỏ ửng, cây thước phát ra âm nghe rõ cả tiếng nứt vỡ.

Tuấn Lâm vừa nãy ngây ngốc bây giờ là trợn mắt bàng hoàng, tầm mắt hướng xuống đất sau đó lại cắn răng mà nhịn ngồi cho hẳn hoi về vị trí cũ.

Cái này Tuấn Lâm học được khi nhìn vào việc mà nhóm Lưu Anh bị đánh, cho dù đau đến ngã quỵ chốc sau họ sẽ vẫn ngồi trở lại vị trí cũ vô cùng nghiêm nghị.

Nghiêm Hạo Tường vứt cây thước xuống đất tóm lấy áo Tuấn Lâm kéo lên, mặt đối mặt với Tuấn Lâm -"Tôi cho em một cơ hội nói, em có hay không tập được nghiêm túc?!!".

Từ nãy đến giờ chẳng phải vẫn luôn nghiêm túc sao? Có cái gì còn chưa nghiêm túc, Tuấn Lâm sắp rơi nước mắt ra ngoài rồi nhưng vẫn luôn nhịn, má trái đau đến tê liệt cổ ngắt quãng không nói thành lời.

Bộ dáng hung tợn của Nghiêm Hạo Tường làm Tuấn Lâm sợ đến trắng cả mặt, mặc dù biết là hắn sẽ không giết mình nhưng tim Tuấn Lâm vẫn đập thình thịch.

-"Vẫn...vẫn luôn nghiêm túc, anh đừng... Đừng nhìn tôi như vậy...".

-"Vậy em nói thử tại sao không bắn trúng?! Nếu em trả lời vừa ý tôi sẽ tha cho em".

Tuấn Lâm nhìn Nghiêm Hạo Tường, cuống đến mức nước mắt tràn ra cũng phải mau chóng lau đi vì sợ Nghiêm Hạo Tường hắn càng giận khi thấy cậu khóc, sụt sịt một lúc cuối cùng mới trả lời -" Tôi đã cố gắng để bắn trúng nhưng... nhưng...".

Nghiêm Hạo Tường nắm lấy áo Tuấn Lâm càng chặt -"Nhưng thế nào?!".

Đối với Nghiêm Hạo Tường hắn cực kì ghét những người vô dụng, ngay từ lúc ngồi lên vị trí cao nhất trong Nghiêm Gia hắn chỉ dạy dỗ duy nhất hai người là Lưu Vũ và Lưu Anh, cả hai người bọn họ hắn chỉ làm một lần duy nhất không làm được thì đánh cho đến khi nào làm được.

Nhưng bọn họ sớm có nền móng còn Tuấn Lâm thì không.

Tuấn Lâm không nhìn ra Nghiêm Hạo Tường đang tức giận vì điều gì nhưng Lưu Vũ thì có, Nghiêm Hạo Tường hắn thực sự tức giận vì câu trả lời như có như không của Tuấn Lâm.

Hắn luôn có sự công bằng đối với thuộc hạ của mình, việc gì đúng sẽ có thưởng mà sai phải nhận phạt, học không được sẽ đánh cho được, bên cạnh Nghiêm Hạo Tường là Lưu Vũ, hay ngay bên trái và bên phải là nhóm lính mới.

Đối với bọn họ số đạn mà Tuấn Lâm có lúc tập nhiều hơn gấp mấy lần bọn họ, vậy mà vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ đương nhiên Nghiêm Hạo Tường hắn sẽ tức giận, việc này là hiển nhiên nhưng cậu lại không hiểu.

Tuấn Lâm cắn chặt môi, ở cùng Nghiêm Hạo Tường lâu nên Tuấn Lâm bây giờ có thể biết một chút kĩ thuật lấy lòng hắn và cách tốt nhất là...

Tuấn Lâm đổi hướng ôm lấy Nghiêm Hạo Tường, cả tay cả chân quắp chặt bám dính lấy Nghiêm Hạo Tường không chịu buông, cách chữa cháy duy nhất mà bây giờ Tuấn Lâm có thể làm.

Nghiêm Hạo Tường ngửa người hắn dậy, mày hắn hơi nhíu lại -"Xuống!".

Tuấn Lâm càng ôm chặt -"Không xuống! Xuống rồi anh lại đánh tôi".

Người ta nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ở đây đã có mỹ nhân nhưng Nghiêm Hạo Tường hắn không phải là anh hùng hắn là đế vương, dưới chân hắn là cả ngàn cả vạn vết máu.

Lấy lòng một khắc không lấy lòng được mãi, Nghiêm Hạo Tường chỉ đối Tuấn Lâm dịu dàng một chút ngay sau đó là không nương tay kéo Tuấn Lâm một phát thật mạnh xuống đất -"Tôi cảnh cáo em, sau này nếu không hoàn thành nhiệm vụ một lần nữa tôi sẽ không dừng ở việc đánh em một phát và nếu như em không thể nghiêm túc đứng đây tôi sẵn sàng vứt em đến trại, tôi xem lúc đó em có thể dựa dẫm vào ai nữa!!".

Trại?.

Thấy Tuấn Lâm còn ngây ngốc Lưu Vũ mới giải thích cho Tuấn Lâm trại trong lời nói của Nghiêm Hạo Tường là cái gì.

Lưu Vũ -"Nói đơn giản là nơi dành cho những người thích đối kháng lại Nghiêm Gia, như nhà tù trực thuộc Nghiêm Gia nếu cậu muốn đến không ai cản, ở đó cũng có thể luyện ra một binh duệ ngang ngửa tôi, đương nhiên điều kiện sẽ khắc nghiệt hơn ở đây gấp mười lần, mỗi năm sẽ chỉ có một người duy nhất được ra ngoài, và cách duy nhất ra được là lao vào cái chết!".

Tuấn Lâm đặc biệt khủng hoảng bởi câu nói cuối cùng, miệng lẩm bẩm -"Lao vào cái chết... Như thế nào là lao vào cái chết?!!".

Lưu Vũ không nói gì, bởi câu trả lời chính là chém giết lẫn nhau. Đó là điểm mà các lính mới ở đây đặc biệt sợ hãi, chỉ cần có ý định phản nghịch lại Nghiêm Hạo Tường thì sẽ bị đưa đến nơi này, nhưng từ lúc lập ra trại thì chưa có ai tự nguyện đầu quân vào Nghiêm Gia phải tới đó, hầu như là địch thủ cùng những người được thuê tới ám sát Nghiêm Hạo Tường bị bắt mang đến.

Lý do không nói ra vì cá chắc Tuấn Lâm chả chịu nổi.

Nghiêm Hạo Tường nhấc Tuấn Lâm lên khỏi mặt đất, lau đi vết máu trên khóe môi cậu -"Cho em một cơ hội duy nhất chuộc tội! Xuống hầm, nếu còn làm không xong tôi sẽ trị em thẳng tay!!".

Lưu Vũ hơi nhíu mày, hôm nay Lão Đại hắn nói với Tuấn Lâm sẽ không tới, thế nhưng bây giờ lại tới, ban đầu Lưu Vũ cho rằng việc đã xong nên Nghiêm Hạo Tường tới xem nên không nói gì, theo lịch thì Tuấn Lâm sẽ phải sang khu hai để luyện kĩ năng phản xạ, nhưng bây giờ lại là có chuyện gì mà đích thân Nghiêm Hạo Tường hắn phải qua đón Tuấn Lâm?.

Chắc hẳn là không quá gấp đi! Nếu quá gấp không chừng đem Tuấn Lâm đi từ vừa nãy rồi.

Tuấn Lâm cũng không hiểu nên lúc cởi giáp chống đạn tiện hỏi một chút, nhưng mà vẫn còn quá sợ Nghiêm Hạo Tường nên giọng nhỏ đi hẳn -"Chuyện gì...?".

Nghiêm Hạo Tường không trả lời.

Hắn lết Tuấn Lâm lên trực thăng, theo sau còn có Lưu Vũ. Nếu đi với tốc độ bình thường phải gần hai mươi phút mới về tới thế nhưng tốc độ đi của trực thăng hôm nay nhanh kinh khủng, Tuấn Lâm ngồi bên trong còn nghe rõ tiếng xé gió bên ngoài.

Đúng mười phút đáp xuống sân sau Nghiêm Gia, còn chưa kịp thở một hơi Tuấn Lâm đã bị Nghiêm Hạo Tường bế hẳn người lên đi xuống khỏi trực thăng tiến về phía hầm.

Bên ngoài cửa đã có Cố Thanh trực sẵn để không phải tốn thời gian mở đến ba lớp cửa hầm, Lưu Vũ nhìn thấy Cố Thanh liền hỏi -"Xảy ra chuyện gì?!".

Cố Thanh vừa đi vừa nói -"Không có gì quá lớn thưa Đại nhân! Bộ máy của Nghiêm Gia bị xâm nhập đối phương đưa ra chỉ thị nhưng chúng ta đã gạt bỏ nó. Chỉ là không có Mã Gia Kỳ đại nhân ở đây cho nên một số bảo mật ngài ấy thiết lập không có cách nào vào được để xem thử có hay không gặp vấn đề".

Tuấn Lâm nghe trọn vẹn hết cả câu sau đó khá tò mò về cái chỉ thị gì gì kia mới ngước đầu ra sau hỏi -"Chỉ thị gì?".

Cố Thanh -"Tôi không rõ về mảng này lắm chỉ biết nó là một loại kí hiệu gì đó, cậu không cần lo nó đã được kiểm tra kĩ càng khi gạt bỏ rồi!".

Tuấn Lâm nhướn mày -"Không phải tôi không tin trình độ chuyên môn của các anh mà nếu đối phương là dân chuyên nghiệp có trình độ cao, cái chỉ thị đưa ra kia còn nguy hiểm hơn cả virus nhất là khi nó ở dạng kí hiệu".

"Các anh có phân tích nó ra hay không? Nếu ném trực tiếp đi vào thùng rác, dữ liệu mà các anh xóa đi cũng có thể bị xâm nhập bởi nó còn đường dẫn từ thứ mà các anh xóa virus xâm nhập vào thì cũng...".

Cố Thanh hơi bất ngờ một chút không phải vì Tuấn Lâm mà vì lời nói của Tuấn Lâm, chuyên môn của Cố Thanh không phải cái này, chỉ là biết một chút đủ dùng, nghe Tuấn Lâm nói mặt cũng có chút biến sắc.

Nghiêm Hạo Tường -"Nói nhiều như vậy tức là biết cách giải quyết?".

Hết Cố Thanh rồi đến Tuấn Lâm, lúc nãy quá tò mò cho nên mới nói, bây giờ cái miệng hại cái thân thế nào Nghiêm Hạo Tường hắn cũng sẽ bắt Tuấn Lâm phải làm cho xem.

Tuấn Lâm cúp mắt đập mặt xuống vai Nghiêm Hạo Tường nói nhi nhí -"Không biết làm...".

Những lúc như thế này sao Nghiêm Hạo Tường hắn không nghe thấy nhỉ????. Tai hắn chẳng phải thính lắm sao???.

Càng đi đến gần Tuấn Lâm càng bám chặt Nghiêm Hạo Tường, bây giờ Tuấn Lâm vẫn chưa hoàn toàn có thể tiếp nhận được ánh sáng phản ra từ máy tính chứ đừng nói đến làm việc.

Tuấn Lâm -"Không làm... Cái khác được không? Tôi vẫn chưa thể tiếp nhận được... ".

Nghiêm Hạo Tường -"Có phải em rất muốn đến trại?".

Tuấn Lâm bám lấy góc áo Nghiêm Hạo Tường -"Tôi không chịu được...".

Không chịu được? Cố mà chịu.

Tuấn Lâm không thể nói gì hết, Nghiêm Hạo Tường hắn nói một là một hai là hai. Vào đến tận trong Tuấn Lâm bắt đầu giẫy như mèo giẫy khỏi bể nước, vặn vẹo một lúc nhưng vẫn bị Nghiêm Hạo Tường lôi trở vào ghế dí chặt.

Hôm nay có khá đông người ở đây, sự xuất hiện của Tuấn Lâm trở thành tâm điểm được chú ý hơn hẳn và Tuấn Lâm không thích điều này.

Cậu nhắm tịt mắt úp mặt vào ngực Nghiêm Hạo Tường, ôm hắn như ôm cây dừa nhất quyết không chịu thò đầu ra ngoài.

Nghiêm Hạo Tường thì tuyệt không phải loại người có thể dỗ ngon dỗ ngọt người khác, đối với việc Tuấn Lâm không chịu nghe lời thẳng tay mà trị.

-"Tôi không nói một câu nhiều lần!".

Vòng tay Tuấn Lâm siết chặt thêm một chút -" Tôi không.... Anh đừng ép tôi...".

Nghiêm Hạo Tường ngoắc tay với Cố Thanh -"Mang một mảnh vải đen đến đây!!".

Tuấn Lâm hơi động nhẹ phần đầu -"Anh làm gì?!!".

-"Nếu như em không thể trực tiếp nhìn vậy bịt mắt vào và làm".

Một lời từ Nghiêm Hạo Tường vừa đủ nghe nhưng nhanh chóng lan rộng trong khoảng không yên tĩnh, một người trong nhóm quản lí hướng Nghiêm Hạo Tường nói -"Lão Đại, bịt mắt lại sao có thể làm?".

Lúc trước cũng có người nói với cậu câu này.

Lưu Vũ hơi nhếch lên khóe môi -"Chưa chắc!".

Bỗng dưng lại có cả tá ánh mắt dồn về phía Tuấn Lâm, cũng phải, được đứng cạnh Lão Đại chắc chắn chả có ai tầm thường. Bọn họ tin tưởng Nghiêm Hạo Tường, thì tức là cũng tin tưởng vào quyết định của hắn.

Mảnh vải đen được mang đến, Nghiêm Hạo Tường đưa lên mắt Tuấn Lâm che lại toàn bộ tầm sáng, không còn có thể thấy gì Tuấn Lâm không còn sợ nữa mà đổi sang lúng túng.

Nghiêm Hạo Tường đổi hướng cho Tuấn Lâm sang phía đối diện để tay Tuấn Lâm lên bàn -"Nếu muốn biết thêm cái gì có thể hỏi!!".

Cả người Tuấn Lâm vẫn còn run, tay vừa đặt lên bàn đã rụt lại quay ra sau ôm chặt lấy Nghiêm Hạo Tường, có chút muốn bám lấy để hắn tha cho lần này -"Làm... Làm cái khác...".

Mặt Tuấn Lâm được nâng lên, vị trí đầu môi được hôn nhẹ sau đó càng ngày càng sâu, giữa mấy chục người trong một căn phòng rộng, có đến cả tá ánh mắt nhưng Nghiêm Hạo Tường hắn vẫn có thể ngang nhiên mà hôn Tuấn Lâm.

Nước mắt trôi tuột ra khỏi mảnh vải đen, Tuấn Lâm thà bị hắn đùa bỡn còn hơn là làm cái việc này...

Nghiêm Hạo Tường -"Tôi ở đây, sợ cái gì?!".


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật