[ Tường Lâm/翔霖 ] Lão Đại! Tha Cho Tôi Đi

Chương 24: Nhất Định Phải Đến!



Tuấn Lâm : "Tôi tin tưởng anh! Anh nhất định phải đến đón tôi... Tôi chờ anh...Tôi sợ...".

.

Một nhóm Nghiêm Hạo Tường gồm bảy người đi tiếp, Tuấn Lâm hướng đường cũ mà chạy về đến đúng điểm rơi lúc nãy bỏ lại ba người đang bị thương trong nhóm Nghiêm Hạo Tường chỉ đem theo hai người là A Luân và Mạc Quân, dù sao chút nữa cũng phải vòng lại chỗ này.

Hơn nữa mang người càng nhiều nguy hiểm càng cao, lúc tiến về phía biển bọn họ càng nhận rõ ra sự rung lắc cùng tiếng sóng ngầm đập vào hai bên tường.

Tuấn Lâm tim đập thình thịch sợ nhưng mà vẫn phải cố không run rẩy, tránh cản đường Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường chú ý Tuấn Lâm, ôm cậu đến càng chặt lạnh lùng nói -"Tôi ở đây! sợ cái gì?".

Tuấn Lâm đột nhiên mắt nóng nên, bao nhiêu cái sợ hãi kìm nén nãy giờ bật hết ra ngoài, cậu không thuộc dạng trái tim sắt đá, thực sự từ lúc bước vào đây Tuấn Lâm đã rất sợ nhưng chỉ là không muốn ảnh hưởng đến người khác cho nên luôn kìm nén.

Cũng chỉ có hắn mới thẳng thắn chạm vào nỗi sợ của Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường khiến cậu vừa ghét vừa tin tưởng, nước mắt tràn xuống răng cắn chặt môi ngớn người ôm chặt lấy cổ Nghiêm Hạo Tường giọng run run nói -"Tôi không muốn...không muốn chết...".

Nghiêm Hạo Tường mặt không đổi sắc, ánh mắt hắn hiện lên vài tia lạnh lẽo -"Em sẽ không chết! Ngoài tôi ra không ai có thể giết em".

Tuấn Lâm co vòng tay ôm càng chặt, bây giờ cậu không thể làm gì khác ngoài tin tưởng hắn.

Nghiêm Hạo Tường dừng lại tại hai ngõ rẽ, hắn nhìn một chút rồi đi sang bên trái, không cần Tuấn Lâm hắn cũng có thể tìm ra đường lối mà nhóm Mã Gia Kỳ đi qua dựa trên vết chân để lại, cho dù là mờ đến đâu hắn cũng có thể tinh ý nhìn ra.

Cả một đoạn đường đều đi theo Nghiêm Hạo Tường, Tuấn Lâm không nói gì cả, ban đầu cậu có hơi nghi hoặc một chút nhưng nhìn đến vị trí của bọn họ ngày càng gần nhóm của Mã Gia Kỳ liền an tâm.

Không hiểu sao ở trong căn hầm này không hề có một chút sóng tần âm nào, Nghiêm Hạo Tường đã sử dụng thiết bị hỗ trợ mang theo để liên lạc ra bên ngoài nhưng không hề có tín hiệu nên mới bị mắc kẹt tại đây hơn mười bốn tiếng đồng hồ.

Lúc ở trong hầm mộ, yên tĩnh một chút hắn cũng có thể nghe ra tiếng ù ù, khẳng định bên ngoài sảy ra chuyện nhưng không nghĩ đến lại là biển động.

Bên dưới chân rung lắc đến càng dữ dội, phần trên trần nhà chảy xuống nước từ các khe nứt như mưa xối ướt người.

Tuấn Lâm cảm thấy tình hình không ổn liền nói -"Anh thả tôi xuống! Tôi chạy được!!".

Nghiêm Hạo Tường không nói gì cũng không thả Tuấn Lâm xuống, hắn một đường chạy tới khu đổ nát phía trước rồi dừng lại.

-"Tuấn Lâm".

Tuấn Lâm ngửa đầu ra cầm lên iPad tra rõ địa điểm của nhóm Mã Gia Kỳ, bọn họ lại xa hơn một khoảng nữa -"Anh thả tôi xuống được không?".

Một trong những lí do mà Tuấn Lâm muốn xuống khỏi tay Nghiêm Hạo Tường chính là vết thương ở sau lưng, tay Nghiêm Hạo Tường tì vào cộng với động tác chạy liên tục nãy giờ liền bị cọ sát đến đau đớn.

Nghiêm Hạo Tường hắn vẫn nhất nhất để cậu trên tay, Tuấn Lâm ngang bướng quậy như con lươn nhảy xuống, khó chịu nhăn mặt nói -"Anh tì vào vết thương tôi đau!!".

Mạc Quân đằng sau nhíu mày -"Cậu!! Lễ phép một chút!!".

Tuấn Lâm hiểu tại sao bọn họ lại nói như vậy, ai cũng thế họ đều khó chịu với cách hành xử của cậu với Nghiêm Hạo Tường thế nhưng cậu không thể đối kẻ đẩy cả gia đình cậu vào chỗ chết mà ôn nhu nhẹ nhàng được.

Đống đổ nát phía trước khẳng định là nơi Mã Gia Kỳ mất liên lạc với Tuấn Lâm lúc trước, bây giờ mảng tường đổ xuống chắn đường đi hiện tại không thể qua.

Nghiêm Hạo Tường hướng Tuấn Lâm nói -"Còn đường khác không?".

Tuấn Lâm lắc đầu, phía cuối của căn hầm này chỉ có một lối rẽ duy nhất nhưng Tuấn Lâm khẳng định nó không phải ở chỗ này, cậu cúp mắt nhìn xuống dưới chân một mảng bước lõng bõng tràn đến nửa đôi giày của cậu.

Tuấn Lâm trợn mắt nhấc một bên chân lên trừng trừng nhìn ra phía sau, từ nãy đến giờ nước ở phía trên đầu bọn họ chảy xuống xuống không ngừng, nhưng Tuấn Lâm tưởng rằng nhất định với cái hầm rộng như thế này ít nhất cũng phải cự được thêm được chút thời gian nữa.

Nghiêm Hạo Tường hắn đã sớm phát hiện, ánh mắt hắn đảo qua mảng đổ nát phía trước rồi nói -"Em có thể chạy hết sức bao xa?".

Tuấn Lâm ban đầu ngẩn người sau lại vừa suy nghĩ vừa cắn chặt môi dưới, cậu không chắc có thể chạy được quá xa hắn có dự tính của hắn, cậu có dự tính của bản thân, ít nhất bọn họ có chung một ý phải sống.

-"Không quá năm mươi mét!!".

A Luân -"Quá ngắn!!".

Đúng là thực sự nó quá ngắn nhưng đó là cực hạn của cậu, Tuấn Lâm thân thể yếu lại thêm vết thương năm mươi mét đối với cậu là quá dài rồi.

Nghiêm Hạo Tường nhìn thân thể Tuấn Lâm tàn tạ, trên mặt cùng áo trắng trải dài vết bẩn, hắn cũng đoán được Tuấn Lâm không thể chạy quá xa, năm mươi mét Tuấn Lâm chưa chắc đã chạy đủ.

Tuấn Lâm đối ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường không đoán ra hắn nghĩ gì cậu lại cho rằng bản thân gây cản trở liền nói -"Nếu như...".

-"Câm ngay!!Nếu em có thời gian suy nghĩ những chuyện khác thì hãy nghĩ tôi sẽ giáo huấn em như thế nào đi!!" Nghiêm Hạo Tường chặn họng Tuấn Lâm gằn giọng nói.

Cái gì? Vẫn còn muốn giáo huấn sao?

Tuấn Lâm từ ủy khuất chuyển sang tức giận trừng mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường.

Nước đã dâng lên đến hơn mắt cá chân, Bây giờ không làm gì đó thì chỉ có nước chờ chết, trần nhà nứt vỡ chống không được bao lâu nữa.

Nghiêm Hạo Tường hướng Mạc Quân và A Luân mà nhìn, bọn họ cũng hiểu ý liền gật đầu.

Cả hai đi lên gỡ từng đống hỗn độn rơi từ trần nhà xuống, nước chảy qua khe đá theo mỗi một đoạn bị gỡ ra chảy càng thêm siết.

Nghiêm Hạo Tường đẩy Tuấn Lâm xuống dưới nói -"Chạy hết sức có thể! Hiện tại xem thử nơi này còn lối rẽ hay mật thất nào nữa không?!".

Tuấn Lâm ôm iPad trong tay như bảo bối, đầu ngó hết nơi này đến nơi kia liền chọn ngay viên đá dưới đống đổ nát hướng ánh sáng từ iPad lên tường rồi vẽ lại những nét loằng ngoằng.

Tuấn Lâm chỉ phác lại vài nét bắt đầu từ chỗ bọn họ bỏ lại ba người theo Nghiêm Hạo Tường cho đến hết căn hầm này.

Nghiêm Hạo Tường nhìn qua đại khái cũng nắm được địa hình nơi này, hắn cầm lên cục đá trên tay Tuấn Lâm hướng vết chéo gạch một dấu x nói -"Chỗ này cách bao xa?".

Tuấn Lâm suy tính một chút rồi nói -"Một trăm bảy mươi mét! Tầm đó!!!" trong bản đồ của Tuấn Lâm vẽ ra hoạc đúng hơn là cơ sở dữ liệu Tuấn Lâm cóp nhặt về ghép lại không cho biết rõ từng xen ti mét, nhưng Tuấn Lâm dựa vào bước chân và khoảng cách đo đếm của chính bản thân mình mà phán đoán.

Nghiêm Hạo Tường đối Tuấn Lâm không lấy một điểm nghi hoặc lập tức trả lời lại -"Một khi gỡ được đống kia ra nước nhất định sẽ nhấn chìm nơi này! Em tìm cách chạy tới nơi này mở mật thất trước tôi sẽ theo sau".

Tuấn Lâm đờ người nhìn Nghiêm Hạo Tường -"Anh... Anh định làm gì?!!".

-"Không phải việc của em!".

Còn không để Tuấn Lâm kịp nói ra, phía bên Mạc Quân cùng A Luân đã gỡ ra được một cái hố nhỏ nước ồng ộc tràn vào tiếng nước ầm ầm có thể nghe rõ cả tiếng biển động bên ngoài.

Thành tường rung lắc tạo ra nhiều vết nứt, nước ở chân đã dâng lên đến tận đầu gối, Tuấn Lâm hốt hoảng nhảy câng câng cả lên -"Anh...Làm sao...".

Mạc Quân và A Luân cũng mặc kệ nước đang dâng vẫn tiếp tục gỡ đống đất đá chắn phía trước.

Nói không sợ là không có khả năng, Tuấn Lâm cậu đối chuyện nguy hiểm như thế này một lần cũng chưa từng trải qua hơn nữa cậu không biết bơi nhất định sẽ chết trước khi cứu được người mất.

Nghiêm Hạo Tường -"Sợ cái gì? Chỉ mới mức độ như thế này cũng đủ dọa em không chạy được hay sao?".

Tuấn Lâm cứng họng không phát ra nổi một tiếng, suýt chút nữa cậu quên mất người đàn ông đang đứng bên cạnh cậu là người như thế nào.

Để ngồi lên vị trí cao nhất không có nghĩa là mọi nơi mọi lúc đều thoải mái an nhàn không phải đối mặt với chuyện gì, ngược lại ngồi lên cái vị trí không ai vớn được đồng nghĩa với việc hắn phải đối mặt với nguy hiểm thường xuyên điển hình như ngày hôm nay chẳng hạn.

Ngồi càng cao càng chở thành tâm điểm chú ý, có người sẽ phục tùng và theo hắn nhưng cũng có kẻ vì sự chói lóa của hắn mà sinh ghen ghét biến hắn chở thành mục tiêu, hơn nữa thế giới ngầm đầy rẫy các loại mưu mô xảo trá, đừng nói là kẻ thông minh có thể đứng vững chỉ có kẻ mang tâm địa độc cùng với cái não thì mới có thể sống.

Nghiêm Hạo Tường hắn cũng vậy, Tuấn Lâm thì không rõ làm sao hắn có thể ngồi nên vị trí này, Ba cậu còn làm ở Nghiêm Gia lúc đó kim chủ là Ba của hắn, bên dưới gồm có ba người con hắn là con út.

Có tin đồn rằng phía sau tiểu thiếu gia thứ ba là quá khứ của người mẹ không mấy trong sạch, cậu cũng chỉ nghe đại loại như thế chứ cũng chẳng biết thực hư thế nào.

Mải đờ đẫn nhìn Nghiêm Hạo Tường đến mức không biết hắn nhìn lại mình chăm chú từ khi nào, ba giây thoát khỏi ý nghĩ liền giật bắn cả người co ro vào một góc không giám nhìn nữa.

Nghiêm Hạo Tường cũng không muốn nói hướng ánh mắt sang chỗ khác.

Nước đã dâng quá nửa đùi, với Tuấn Lâm là như vậy tại vì cậu thấp.

Nhóm A Luân và Mạc Quân vẫn tiếp túc gỡ đống đổ nát kia ra cả người đều ướt đẫm nhưng vẫn không dừng tay.

Bọn họ đào ra một cái hố nhỏ xuyên sang bên kia, lỗ hổng ở bên trên bọn họ cũng chặn lại nước bây giờ chỉ có lọt qua như mưa thôi chứ không hẳn là ầm ầm chảy xuống như vừa rồi.

Nhưng nhìn đến vẫn có thể thấy sự rung lắc của nó, Tuấn Lâm biết nó không thể chống đỡ được lâu liền nói -"Anh nói tôi biết! Anh định làm gì?!!".

Nghiêm Hạo Tường nắm tóc Tuấn Lâm kéo gần lại phía hắn, ánh mắt hắn trở lên vô cùng lạnh lẽo -"Em chỉ cần chạy! Càng nhanh càng tốt đến chỗ cửa mật thất tìm cách mở nó ra, năm phút sau khi mở xong tôi sẽ đến".

Tuấn Lâm tim đập bình bịch, không hiểu sao cậu có dự cảm chẳng lành.

A Luân thở hồng hộc vứt miếng bê tông của trần nhà cuối cùng sang một bên, nước bên họ rút bớt chảy sang bên kia dần một nửa.

Nghiêm Hạo Tường túm tóc Tuấn Lâm hướng cái lỗ kia mà dúi sang -"Ngoan ngoãn nghe lời! Chạy cho nhanh".

Tuấn Lâm mắt như sắp rớt nước, cả người chà sát vào cái ô nhỏ vừa đau vừa sót, miệng phì phà hét lên với Nghiêm Hạo Tường vài câu sau đó ăn luôn cả bê tông.

Người Tuấn Lâm nhỏ lên với cái ô bé tẹo này chui sang cũng rất vừa, không mất nhiều thời gian đã chui sang được, bên này không có nước chảy như bên kia, chỉ có từ cái lỗ Tuấn Lâm vừa chui qua chảy sang một mảng.

Tuấn Lâm ngó vào cái ô vươn tay qua ô nhỏ nói -"Mau qua nhanh!! Bên này không có nước!!".

Ngay sau khi Tuấn Lâm nói bên trên đầu cậu rơi xuống một cục bê tông to đùng từ đống đổ nát làm hở ra một cái hố, viên bê tông đập xuống nền sát người làm Tuấn Lâm ôm đầu thụi vào một góc.

Đúng là lời nói ra hoàn toàn trái với thực tế.

Nghiêm Hạo Tường bên này chẳng biết là có cái gì!! Giọng hắn trầm đến đáng sợ nói -"Tôi bảo em chạy!! Tai em điếc sao??"

Tuấn Lâm giật bắn người hướng cái lỗ vừa rồi cậu chui bò lại, nhưng chỉ thấy nước bên kia chàn qua cái lỗ rất nhanh cái lỗ sập xuống, trên đầu Tuấn Lâm cũng vang lên tiếng nứt nứt.

Bây giờ Tuấn Lâm mới nhận thấy mình bị ngu thật rồi, ngu đến mức vẫn còn ngồi một chỗ.

Rốt cuộc bị cái ngu vả cho mấy phát vào mặt mới tỉnh ra, hướng phía sau chạy như điên.

Nghiêm Hạo Tường nói phải chạy thật nhanh bởi chỗ cậu sang còn bảy bảy bốn chín lần nguy hiểm hơn chỗ của hắn.

Một khi trần nhà bên cậu đổ sập sẽ không có một màng chắn nào ngăn nước như bên Nghiêm Hạo Tường, nước biển chỉ cần ào ào vào trong vòng ba phút cũng đủ nhấn chìm chỗ này.

Nhưng...nhưng nếu sập chẳng phải chỗ cậu và chỗ của Nghiêm Hạo Tường sẽ hoàn toàn đứt đôi hay sao?Hơn nữa một khi đứt đôi nước biển cùng sóng ngầm đập vào khu đổ nát cũng không đỡ được.

Tuấn Lâm sợ hãi đến độ vừa chạy vừa khóc, so với suy tính chạy năm mươi mét ban đầu càng có nghị lực muốn chạy xa hơn.

Phía sau Tuấn Lâm nước đã xông thẳng vào bên trong, chỗ Tuấn Lâm chạy phía trước bắt đầu rơi đất đá xuống cùng nước như mưa qua các khe nứt.

Trần nhà rơi xuống như muốn sống chết bắt lấy Tuấn Lâm, nước chảy đã đến ngang mắt cá chân chạy vô cùng khó khăn.

Sầm một tiếng cả phía trước, phía sau Tuấn Lâm đều đổ xuống trần nhà, Tuấn Lâm không chuyển bị kịp liền bị một mảng bê tông từ trần nhà đập trúng đầu.

Va chạm làm Tuấn Lâm đang chạy hết tốc lực văng ra một đoạn xa, mặt nền rung động kịch liệt phía tường hai bên cũng dò ra nước. Cho dù đau đến mấy Tuấn Lâm cũng vẫn ngoan cố vớn lấy cái iPad trong nước đứng dậy.

Ba bước một cú ngã, hơi thở Tuấn Lâm yếu dần vẫn còn một đoạn xa nữa mới tới, Tuấn Lâm chạm tay vào tường chống đỡ bản thân.

Mắt Tuấn Lâm tối dần, phía trước không nhìn thấy gì nữa bên tai chỉ là tiếng ầm ầm không dứt cuối cùng chịu không được nữa liền sụp xuống.

"Chạy!! Tuấn Lâm chạy mau!! Chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà Dì...mau chạy!"

Ba con chờ Ba đến...

"Em chỉ cần chạy! Càng nhanh càng tốt đến chỗ cửa mật thất tìm cách mở nó ra, năm phút sau khi mở xong tôi sẽ đến".

Nghiêm Hạo Tường tôi...tôi chờ anh đến.

Tuấn Lâm rơi vào mê sảng hoàn toàn.

-"Tuấn Lâm nghe anh nói không? Bạch Hiền tỉnh!! Mau tỉnh lại!!"

-"Nghiêm...Nghiêm Hạo Tường...anh tới rồi! ".

-"Không phải!! Là anh Đinh Trình Hâm!! Em mau tỉnh!".

-"Đinh...Đinh Trình Hâm! Nghiêm...tên chết bầm đó bảo em chờ hắn....".

-"Anh biết rồi...anh biết rồi!! Em tỉnh lại trước đã!! Trả lời anh em ổn không?!!".

Tuấn Lâm không trả lời.

Bên kia Mã Gia Kỳ mình mẩy cũng chẳng khá hơn Tuấn Lâm là mấy, đừng nói chỉ có chỗ Tuấn Lâm lúc nãy là đổ sập, nguyên một đoạn hắn và Đinh Trình Hâm đi chỗ nào cũng sập nhưng may mắn vị trí nằm ở trần có đất nên không có nước tràn vào.

Vì bảo vệ Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ liều mình ôm lấy chắn liên tiếp mấy miếng bê tông rơi xuống, vừa nãy trong khoảng cách hơn một trăm mét Mã Gia Kỳ có thể nghe rõ ràng tiếng ầm ầm từ phía xa.

Cả hai người liều mình chạy đến vì có khả năng cao là nhóm cứu trợ, ai mà ngờ được vừa chạy đến đã thấy một trận đổ sập đập trúng người Tuấn Lâm phía xa.

Lúc Tuấn Lâm ngã xuống, thì vết nứt cũng không đỡ nổi mà rơi xuống, Mã Gia Kỳ liều mình chạy đến đỡ thay cho Tuấn Lâm.

Rốt cuộc bây giờ phần cánh tay cùng xương lưng bị tổn thương nghiêm trọng, Đinh Trình Hâm đã tiêm thuốc giảm đau cùng thuốc mê để cho Mã Gia Kỳ nghỉ ngơi bên cạnh.

Hiện tại những mảng bê tông lớn đã chặn hết lối, nước chỉ còn chảy róc rách qua khe, bên ngoài biển đã ngừng động có vẻ khá hơn một chút.

Tuấn Lâm nằm trên mặt đất nhìn vào khoảng không tối mờ, nuốt liên tiếp ba bốn ngụm nước bọt rồi lại ho sặc sụa. Đinh Trình Hâm vuốt nhẹ lưng Tuấn Lâm nói -"Lão Đại đã cứu ra được rồi thì không phải lo cái gì hết! Ngài ấy nhất định sẽ đến tìm chúng ta!".

Tuấn Lâm được Đinh Trình Hâm đỡ người dựa vào tường mơ hồ đảo mắt xung quanh, ánh đèn yếu ớt soi được một khoảng, đối diện Tuấn Lâm chính là Mã Gia Kỳ cả người ướt sũng cùng nhiều vô kể vết thương trên người.

Quá tàn bạo, đừng nói là nghĩ, Tuấn Lâm còn không giám tưởng tượng chuyến đi này lại nguy hiểm như thế.

Đinh Trình Hâm thấy Tuấn Lâm ổn rồi mới lôi bọc thuốc trong người ra đặt một vài thứ xuống đất -"Để anh thay băng cho em! Lão Đại mà nhìn thấy em như thế này nhất định giết chết anh mất!".

Cho dù thế nào! Chuyến này mà về được chắc chắn sẽ bị Nghiêm Hạo Tường cho ăn nhừ đòn, không chừng còn bị bắt đi Châu Phi ngắm chuột.

Tuấn Lâm không còn sức chống cự, để mặc Đinh Trình Hâm làm gì thì làm, đau cũng không rên lên được, phải nói là đuối vô cùng.

Đinh Trình Hâm thay xong cho Tuấn Lâm liền chỉ để cậu mặc duy nhất một chiếc quần nhỏ, còn đâu đều là băng quấn quanh người như xác ướp đặt Tuấn Lâm một bên.

Hiện tại Tuấn Lâm không sao rồi, chỉ là Mã Gia Kỳ thì không ổn cho lắm xương phía lưng sờ lên có biểu hiện sưng tấy, tay bên trái bị gãy xương hoàn toàn là do đỡ mấy lượt bê tông mới thế.

Đinh Trình Hâm chẳng biết làm gì ngoài lau đi khuân mặt ướt át của Mã Gia Kỳ, lúc nãy bọn họ chạy ngược lại về địa điểm cũ, bây giờ biển ngừng động hết rung lắc rồi, chổ này nằm trong phần đất nên tương đối an toàn.

Hơn mười phút sau, Tuấn Lâm trong trạng thái nửa tỉnh nữa mê gật gờ mở mắt, miệng rên lên vài tiếng.

Đinh Trình Hâm bên này cũng giật mình mở lên đèn chiếu thẳng vào Tuấn Lâm, nhướn người bò sang -"Tuấn Lâm! Thế nào rồi?!!".

Tuấn Lâm gật đầu nhè nhẹ, cổ họng khàn đặc phát ra tiếng -"Nghiêm...Nghiêm Hạo Tường... Vẫn chưa tới sao?!!".

Đinh Trình Hâm lắc đầu -"Vẫn chưa! Em đừng lo Lão Đại nói đến là sẽ đến, hiện tại chúng ta nghỉ ngơi một chút đã".

Tuấn Lâm -"Mã Gia Kỳ...bị làm sao vậy?".

Đinh Trình Hâm hướng ánh mắt sang Mã Gia Kỳ nói -"Không thành vấn đề!! Không chết được, có điều càng nhanh ra ngoài chữa trị thì càng tốt".

Tuấn Lâm -"Đây là chỗ nào?".

Đinh Trình Hâm -"Ba mươi mét từ chỗ em ngất!!".

Tuấn Lâm đột nhiên đứng lên, bám vào tường mà trụ, khoảnh cách cậu chạy được trước lúc ngất đi là bốn mươi mét, hiện tại chạy xa thêm ba mươi mét là bảy mươi mét, cách mật thất còn một trăm mét nữa!!.

-"Cách chúng ta một trăm mét nữa có một mật thất nối tường, chúng ta đến đó trước, mở lối! Nghiêm Hạo Tường nói chờ hắn năm phút sau khi mở xong, mau...mau đi thôi".

Đinh Trình Hâm không nhiều lời, lập tức thu dọn đồ đạc cùng đỡ Mã Gia Kỳ lên đi theo Tuấn Lâm, ba người đi với tốc độ rất chậm thi thoảng trên trần nhà liền rơi xuống đống cát bụi, tường nứt quá xâu một trận sóng ngầm nữa khẳng định đổ sập hoàn toàn.

Không biết đi được bao lâu, Tuấn Lâm đã tới cực hạn cho phép liền lảo đảo ngã vào tường. Đinh Trình Hâm đang đỡ Mã Gia Kỳ không thể đỡ Tuấn Lâm được liền nói -"Tuấn Lâm!! Em ổn không? Chúng ta dừng lại nghỉ một chút đi!!"

Tuấn Lâm thế mà lắc đầu, quần áo vừa mặc ướt sũng thấm qua băng gạc chạm vào vết thương đau đớn vô cùng, nhưng càng đau càng làm Tuấn Lâm tỉnh táo.

Đinh Trình Hâm không cản Tuấn Lâm nữa, bây giờ đi được bao nhiêu hay bấy nhiêu, Tuấn Lâm cũng không đến mức chết được nếu ngã xuống chỉ cần nghỉ ngơi đôi chút là có thể khá hơn.

Ngược lại Mã Gia Kỳ thì không, càng ở đây lâu càng nguy hiểm.

Tuấn Lâm tính số bước chân mình đi, cùng tự đo đếm khoảng cách càng tới gần Tuấn Lâm càng ngó nghiêng xung quanh nhiều hơn, nhưng rốt cục là tìm không ra một cánh cửa ẩn hoạc một cái chỗ đễ mở cửa.

Đinh Trình Hâm nhìn Tuấn Lâm liền nói -"Chỗ này không phải Mã Gia Kỳ chưa tìm qua, đều không phát hiện gì! Ngoại trừ...".

Tuấn Lâm -"Ngoại trừ?".

Đinh Trình Hâm đặt Mã Gia Kỳ xuống đất để dựa vào tường sau mới đứng dậy nói -"Ngoại trừ cửa ẩn trong đất, muốn mở phải sử dụng cần gạt ở bên ngoài! Ba bức tranh bên trên nhà thờ, khẳng định là một trong số đó!!".

Tuấn Lâm nghe xong mặt tím tái, bây giờ cậu không mang trong người thiết bị liên lạc với bên ngoài, chỉ có nhóm A Luân và Mạc Quân mới có, nhưng trong căn hầm không có lấy một khe hở của sóng tần âm này thì không thể nào liên lạc với bên ngoài.

Cả người Tuấn Lâm run lên, tay trái để lên huyệt thái dương suy nghĩ tìm cách, cái IPad ngấm nước bị hỏng không thể lên hình được nữa.

Tuấn Lâm vừa giận bản thân mình vô dụng, vừa ghét tình cảnh hiện tại dậm chân bình bịch -"Làm sao bây giờ!!".

Đinh Trình Hâm đối thái độ gấp gáp của Tuấn Lâm không có điểm gì bất ngờ, sợ là điều đương nhiên, nhiều lần rồi sẽ quen thôi nên Đinh Trình Hâm chỉ có thể nhìn Tuấn Lâm.

Đinh một tiếng, đầu Tuấn Lâm như cuồn cuộn lên ý nghĩ đối Đinh Trình Hâm trợn mắt nói -"Anh....!!!".

Đinh Trình Hâm bị dọa cho giật mình liền chớp mắt liên tục ba phát, còn không nói ra cậu Tuấn Lâm đã chen vào -"Anh... Mã Gia Kỳ dùng thiết bị gì liên lạc với em?!!".

Đinh Trình Hâm đầu lắc lắc như cái máy hết dầu nhìn xuống tay Mã Gia Kỳ, cuối cùng cúi xuống gỡ cái vòng tay như cái đồng hồ đưa cho Tuấn Lâm.

Tiếc rằng nó đã bị bóp méo một bên, không thể sử dụng được nữa -"Em sửa được không?".

Tuấn Lâm cắn chặt môi dưới, không cam đoan là sửa được, nhưng không thử sao mà biết -"Không chắc! Nhưng em muốn thử!!".

Đinh Trình Hâm gật đầu hướng cái đèn soi sát vào vật kia lại nói -"Cái này chỉ có thể liên lạc với thiết bị còn lại của nó, ngoài ra không thể liên lạc với cái khác, một cái em đang cầm...".

Tuấn Lâm lắc đầu -"Cái đó lúc vừa vào em đã ném nó cho Cố Thanh rồi!! Hiện tại chúng ta sửa cái này trước nếu liên lạc được với bên ngoài thì có thế thử mở cửa mật thất".

Đinh Trình Hâm tia mắt hiện lên điểm vui vẻ nhìn Tuấn Lâm cười -"Tiểu Hạ!! Thực thông minh!!".

Tuấn Lâm nhìn nụ cười của Đinh Trình Hâm đờ đẫn mất mấy giây, xinh đẹp vô cùng tỏa sáng đến rạng rỡ.

Vì không có nhiều thời gian nên cả hai bắt đầu thực hiện phục chế thiết bị, không có đồ công nghệ cao để sửa chỉ có tay không nhưng Tuấn Lâm vẫn làm được, mạch nối của thiệt bị méo mó không sài được, cậu liền cải tiến nó bằng cách đập luôn cái iPad để lấy mạch bên trong nối vào.

Tuấn Lâm sốt ruột đến mức mồ hôi rơi xuống như mưa, cả người trở nên nóng rực.

Cậu cầm lấy con dao y tế mà Đinh Trình Hâm đưa cắt lấy mạch của iPad, động tác tay run rẩy không ngừng, IPad chỉ có duy nhất một phần mạch có thể thay thế cho đoạn mạch hỏng vứt đi, nếu bây giờ mà cắt hỏng sẽ không còn đoạn mạch nào có thể bù vào nữa.

Đinh Trình Hâm thấy Tuấn Lâm run rẩy liền nói -"Bình tĩnh, Em làm được!!".

Tuấn Lâm gật đầu hít lấy vài ngụm khí rồi quay trở lại cắt mạch, sau một hổi tỉ mỉ cất công cuối cùng cũng cắt xong.

-"Em không chắc là sóng sẽ tốt! Đoạn mạch này không cùng đẳng cấp với món đồ của Mã Gia Kỳ, nó chỉ chạy được một hai phút thôi là sẽ cháy!!cho nên anh nói nhanh nên nhé!!".

Đinh Trình Hâm gật đầu, đại khái tình hình Đinh Trình Hâm đã nắm rõ, hai phút là quá đủ.

Tuấn Lâm cầm cái kẹp y tế của Đinh Trình Hâm gắp đoạn mạch đút vào bên trong, nguồn được mở sẵn cho nên khi hai đoạn mạch giao nhau liền tóe ra một ít ánh sáng xong rồi lại thôi.

Màn hình ở giữa bé bằng ngón tay cái chập chờn sáng rồi lại tắt, Tuấn Lâm dí thật mạnh nó mới duy trì được, bóng đỏ ẩn hiện bên dưới chớp nhoáng dò tín hiệu sau đó liền hiện nên màn hình nhỏ một cái như rada.

Đinh Trình Hâm nhíu mày chờ đợi, mất ba mươi giây đầu bên kia mới ù ù lên tiếng, Đinh Trình Hâm và Tuấn Lâm nhìn nhau cười vui vẻ, cuối cùng cũng làm được.

Cố Thanh bên kia gọi một vài tiếng, Đinh Trình Hâm nghe rõ được mới trả lời -"Cố Thanh!! Là tôi Đinh Trình Hâm đây!!".

Cố Thanh -"Đại Nhân!! Bên trong thế nào rồi? Qua một tiếng rồi vẫn không thấy mọi người ra!!".

Đinh Trình Hâm -"Hiện tại đều ổn!! Ngay bây giờ cậu mang theo ba người vào trong nhìn thấy ba bức tranh hai trên trần nhà, một ở tường gỡ nó ra, rồi kéo cần gạt xuống!! Chú ý dưới chân, làm xong lập tức ra ngoài!!".

Cố Thanh -"Rõ!!".

Tuấn Lâm bên này lại chen thêm câu -"Bên ngoài tình hình thế nào? Còn mưa nữa không?".

Đáy mắt Cố Thanh hướng ra bên ngoài trực thăng -"Thời tiết không tốt, vừa tạnh một chút hiện tại lại mưa lớn, thủy triều dâng tràn lên gần sát mép nhà thờ rồi!!".

Tuấn Lâm mặt biến sắc răng cắn chặt môi nhìn Đinh Trình Hâm, nếu tiếp tục mưa cộng thêm thủy triều dâng sóng ngầm hoạt động càng mạnh nữa thì cho dù có tìm ra được mật thất cũng sập hết không có lối ra.

Đinh Trình Hâm nói với Tuấn Lâm -"Trước một đợt sóng ngầm nữa! Chúng ta phải ra khỏi đây!!".

Tuấn Lâm gật đầu.

Tay cậu bắt đầu run lên, nhưng vẫn cố nhịn nói nhanh vài câu với Cố Thanh -"Mau...mau đem toàn bộ người trở về trước!! Chuyển bị trực thăng chờ sẵn ở bên ngoài, về phần nhà thờ gạt cần gạt xong nhớ chú ý dưới chân làm xong lập tức a... Lập tức...ra ngoài!!!".

Cây kẹp của Tuấn Lâm rơi xuống đất, tay Tuấn Lâm bị cây kẹp chuyền lên một lượng điện nhỏ, thiết bị truyền âm của Mã Gia Kỳ ngay lập tức bị cháy rẹm vứt dưới đất.

Tuấn Lâm bật ngửa người ra sau thở dốc liên tục, cho dù chỉ là một lượng điện nhỏ không đáng kể nhưng do cơ thể Tuấn Lâm ướt nên sinh ra khó chịu vô cùng.

Đinh Trình Hâm đỡ lấy lưng Tuấn Lâm để cậu tựa vào tường nói -"Nghỉ ngơi một chút đi!!".

Đúng năm phút sau khi cuộc gọi kết thúc, Cố Thanh bên ngoài đã tìm được vị trí của cần gạt, toàn bộ ba bức tranh đều cùng một lúc bị họ gỡ xuống, gạt xong liền lập tức ra ngoài, phía sau vang lên tiếng ầm ầm bọn họ cũng không quay lại.

Chỉ là đi ra có chút khó khăn bởi bọn họ chạy đúng một vòng nhưng không thấy lối ra, may sao Cố Thanh nhìn thấy một sợi dây màu hồng dài tầm hai mét lọt qua một cái khe sau đó mới ra được.

Bên dưới chỗ Tuấn Lâm cũng nghe rõ cả tiếng ầm ầm, Đinh Trình Hâm cùng Tuấn Lâm ngước nên nhìn trần nhà, vết nứt ngày càng to ra.

Xác định nó sẽ rơi xuống Đinh Trình Hâm liền gào với Tuấn Lâm -"Mau!! Tránh ra chỗ khác!!".

Nói rồi bản thân cũng dùng hết sức đỡ Mã Gia Kỳ vừa ôm vừa lăn sang một bên.

Trần nhà quả nhiên đổ sập ngay sau lưng Tuấn Lâm, chỉ thiếu chút nữa thôi là trúng người.

Thật khủng khiếp.

Tuấn Lâm vấp ngã bệt mông xuống đất, âm thanh ầm ầm đó vẫn chưa biến mất mà càng ngày lại càng to hơn. Đinh Trình Hâm nói -"Sao tiếng càng ngày càng to như vậy?!! Đụng trúng cái gì rồi sao?!!".

Tuấn Lâm cũng cảm thấy như vậy, lòng lo lắng không thôi, mà càng lo lắng vết thương trên đầu càng đau, Tuấn Lâm cắn răng đặt tay nên tường chống đỡ cơ thể đứng dậy.

-"Aaa...!!!".

Tiếng Tuấn Lâm thất thanh vang lên làm Đinh Trình Hâm giật mình quay người lại, nhưng...nhưng lại không thấy người đâu -"Hạ... Tuấn Lâm!!!".

Tuấn Lâm thì không thấy nhưng trước mặt Đinh Trình Hâm lại xuất hiện một mảng đen xì trên tường, thảo nào tiếng lại to như vậy, hóa ra là cửa mật thất ngay bên cạnh bọn họ.

Đinh Trình Hâm ngó đầu vào bên trong gọi -"Tuấn Lâm!!".

Tuấn Lâm chống tay bị hụt liền lăn mấy vòng xuống cầu thang bên dưới, nghe Đinh Trình Hâm gọi liền trả lời lại -"Em không sao!! Em lên liền!!!".

Tuấn Lâm bò lên khỏi cửa mật thất thờ hồng hộc nói -"May quá!! Đoán trúng rồi!!".

Đinh Trình Hâm -"Đừng vui mừng quá sớm!!".

Tuấn Lâm lại trầm sắc mặt gật đầu, ngay từ lúc mở được cửa Tuấn Lâm đã đếm từng giây từng phút một, Nghiêm Hạo Tường hắn nói năm phút sau khi mở xong hắn sẽ tới, hiện tại đã mất hơn bốn mươi phút bắt đầu từ lúc Nghiêm Hạo Tường hắn dúi đầu cậu sang bên này.

Ngồi chờ quả nhiên đáng sợ, từng giây trôi qua đều làm Tuấn Lâm sợ hơn, chưa biết bằng cách nào mà Nghiêm Hạo Tường hắn có thể tới đây, nhưng riêng khoản gỡ hết đám bê tông rơi xuống từng chỗ một đã là khó khăn rồi.

Tuấn Lâm -"Sao vẫn còn chưa đến!! Có chuyện gì xảy ra rồi sao?!!".

Đinh Trình Hâm nhìn vẻ mặt lo lắng của Tuấn Lâm liền nói -"Còn chưa hết năm phút! Chúng ta còn thời gian! Lão Đại nói đến là sẽ đến không cần lo".

Tuấn Lâm bó gối ngồi ngay cạnh cửa, nghĩ đủ mọi loại truyện linh tinh rồi rơi luôn cả nước mắt -"Tôi tin tưởng anh! Anh nhất định phải đến đón tôi... Tôi chờ anh...Tôi sợ...".


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật