Ở trong game chạy trốn làm đại lão

87.Nhà tù Alcatraz 07



Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn

Không biết cánh cửa đã bị mở ra có thể có được lớp bảo vệ nữa hay không, nếu như hai người lại trốn vào trong phòng thì nếu quái vật đi vào được, ngược lại càng phiền toái.

Sở Tu biết đối đầu trực diện với quái vật rất nguy hiểm, nhưng đồng thời đây cũng là một cơ hội.

Nhóc nhiều chuyện liều mạng lắc đầu, vố dĩ cậu ta không phải là người gan dạ, vẫn luôn được mọi người trong gia đình yêu thương bảo vệ, tuổi lại không lớn, lúc này nước mắt đều sắp trào ra, cậu ta hơi nức nở kêu: “Chị vào đi, mau vào đi, nhanh lên đi mà!”

Giọng nói của cậu ta có hơi run, như thế nào cũng không chịu đóng cửa lại, mặc dù quái vật không thông minh, nhưng nó cũng biết rõ cái gì gọi là bắt nạt kẻ yếu, nó muốn ăn nhóc nhiều chuyện trước, sau đó mới đối phó với Sở Tu, bởi vậy lập tức quay đầu đi về phái nhóc nhiều chuyện.

“Tôi bảo cậu đóng cửa lại!” Sở Tu vội vàng cao giọng, nói nhanh: “Tôi không là gì của cậu cả, sẽ không vì cứu cậu mà liều mạng, bây giờ cậu đóng cửa lại, như vậy là đã giúp tôi rồi, ok?”

Nhóc nhiều chuyện hơi do dư, sau đó cắn chặt răng, chắc là thật sự cho rằng mình sẽ kéo chân sau cho nên nhanh chóng đóng chặt cửa, làm người ta cảm thấy may mắn chính là cửa đã bị quái vật mở ra vẫn có tác dụng bảo vệ.

Sau khi quái vật phát hiện nó không đi vào được, nó liền quay đầu nhằm vào Sở Tu. Sơ Tu nỗ lực muốn dụ quái vật ra xa một chút, bởi vì cô vẫn nhớ một chuyện, tên ngốc ở cách vách đã đào được một cái lỗ trên bức tường ở giữa hai phòng của cô và cậu ta...

Hiện tại cửa phòng của nhóc nhiều chuyện vẫn đang mở, quái vật có thể dễ dàng ra vào, mặc dù không biết quái vật có phát hiện ra cái lỗ đó không, nhưng nếu có thể thì cách xa một chút cho tốt.

Sở Tu dẫn quái vật ra khỏi khu vực cư trú, hiện tại quái vật vẫn trong trạng thái đói khát, dù là phần còn lại của chân tay bị cụt, hay là mảnh vụn cũng đều bị nó tiêu hóa hết, ở giữa chất lỏng phát ra tiếng ùng ục ùng ục, rất giống tiếng con người đói bụng.

Vốn dĩ nó đang bò chậm rì tới chỗ Sơ Tu, nhưng bởi vì tốc độ quái chậm nên hoàng toàn không đuổi kịp, rồi có thể là vì sốt ruột nên một đống chất nhầy màu đỏ đột nhiên nhảy về phía trước và dính chặt vào trần nhà, nhưng nó không dừng ở đó mà lại bắn thẳng về phía trước, thoạt nhìn giống như một quả cầu cao su...

Mặc dù so với hành lang thì quả cầu màu đỏ sậm có hơi lớn hơn một chút, nhưng nó vẫn di chuyển rất nhanh. Vận tốc chạy cao nhất của Sơ Tu cũng không nhanh hơn nó bao nhiêu, nhưng cô cũng không quá lo, thứ nhất là vì có thực lực cho nên có tự tin, thứ hai là vì cô không chỉ có một mình.

Cô có đồng đội.

Sở Tu vừa ra khỏi khu vực của mình thì lập tức có một mũi tên xuyên qua không trung và bắn về phía cô. Thậm chí Sở Tu không hề trốn, mũi tên vụt qua mặt cô, ngay sau đó liền có một tiếng trầm vang.

Cô quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào mà ở giữa quả cầu màu đỏ sậm xuất hiện một lỗ, sức mạnh của mũi tên quá lớn còn cơ thể của quái vật thì lại quá yếu ớt. Bởi vậy lúc mũi tên xuyên qua, rất lâu sau cái lỗ cũng không khép lại, thậm chí còn có thể nhìn thấy mũi tên cắm trên tường từ cái lỗ tròn xoe.

Diệp Tuần đến.

Sở Tu lập tức nhận ra được điều này, cô nhìn về hướng mũi tên bắn qua lúc nãy. Diệp Tuần đứng trong bóng đêm, trong tay cầm một cây cung, nhẹ nhàng vẫy tay với cô.

Sở Tu nhanh chóng đi lại chỗ Diệp Tuần, hai người lập tức hội hợp, Diệp Tuần thấp giọng nói: “Úc Thời Dịch đã đi vào.”
“Ở chỗ cửa có biển cảnh báo?” Sở Tu quy đầu lại nhìn, cơ thể con quái vật đã hoàn toàn khép lại, đang nhanh chóng lăn lại phía hai người họ.

Đúng vậy, giống hệt như một quả bóng cao su, hơn nữa nó còn lăn lại đây với tốc độ rất nhanh, làm cho người ta cảm giác nó càng giống bowling, chuẩn bị một lưới tóm gọi hai người họ.

Nhưng mà hai người họ chạy trốn vô cùng nhanh, hơn nữa lại cùng chạy đến chỗ không cho ai ra vào đó. Úc Thời Dịch đã đi vào, rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, hai người họ có giá trị vũ lực tương đối cao nên nhanh chóng đến đó đưa đồng đội trở về.

Có vài chỗ không mở cửa, nơi bọn họ tiến vào chính là chỗ cách khu vực Sở Tu ở gần nhất. Sau khi tới gần liền phát hiện cửa đã bị cạy ra, hiển nhiên lúc này bạn Úc Thời Dịch đã ở bên trong.

Hai người vào cửa một trước một sau, lúc này đột nhiên Sở Tu chợt phát hiện con quái vật kia không theo kịp.

Nó dừng lại ở phía trước cửa lớn, nhưng không giống như là bị cửa nhà tù ngăn cản như lúc trước, mà càng giống như là có chỗ nào đó sợ hãi cho nên không chịu tiến vào, nó không ngừng qua lại trước cửa, chất lỏng màu đỏ sậm đang ùng ục ùng ục tạo ra bong bóng, không biết vì sao lại tạo cho người ta có cảm giác nó đang rất nóng nảy.

Nó muốn đi vào, nhưng lại không dám vào.

Sở Tu cũng mặc kệ nó có vào hay không, quái vật có đi vào thì đêm nay cô cũng phải tra xét chỗ này.

Sở Tu và Diệp Tuần nhanh chóng đi sâu vào trong, quái vật ở cửa do dự rất lâu, cuối cùng chậm rãi chui vào.

Nhưng bây giờ Sở Tu và Diệp Tuần đã đi vào trong, tạm thời gạt con quái vật qua một bên. Úc Thời Dịch tới tương đối sớm, bây giờ không biết đã đi đâu, nhưng vẫn có một vài đánh dấu trên đường đi để dẫn đường cho hai người.

Hai người đi theo đánh dấu, bên ngoài cùng nhìn như văn phòng bình thường, các cửa phòng đều đóng lại, nhưng bên trong ngoại từ một ít bàn ghế thì không có bày biện thứ gì khác, ở cửa thậm chí còn có một cái máy lọc nước.

Sở Tu đi vào nhìn một chút, phát hiện nơi này chắc là nơi bình thường cảnh ngục làm việc, trên bàn có một ít tư liệu trong nhà tù nhưng không có gì quan trọng, xem mấy chồng chỉ phát hiện một vài thứ vụn vặt.

Chẳng hạn như khu Đông có hai phạm nhân đánh nhau, cảnh ngục đến xử lý, đưa bọn họ vào phòng tối, rồi khi được đưa ra thì viết một bản tường trình nộp lên.

Chẳng hạn như khu Tây mới đưa vào hai gã phạm nhân, là loại bên ngoài đã giết không ít người cho nên phải chú ý đến chúng, bởi vậy tài liệu được in thành nhiều bản, trên mỗi bàn của cảnh ngục đều có.

Còn có một vài đơn đặt hàng của nhà ăn trong nhà tù...

Sở Tu dạo qua một vòng cũng không phát hiện tin tức quan trọng liền rời khỏi, hai người tiếp tục vào sâu bên trong, bên ngoài càng bình thường liền chứng tỏ nơi này càng không đơn giản, bởi vì nếu chỉ có vài thứ như bên ngoài thì không cần phải cấm người khác tiến vào.

Nhất định phải có thứ gì đó ẩn sâu dưới những đồ vật bình thường bên ngoài, còn chưa bị bọn họ phát hiện.

Hai người một đường đi theo manh mối mà Úc Thời Dịch để lại, loại việc như tìm manh mối nên giao cho Úc Thời Dịch, anh giỏi cái này nhất, hơn nữa ở phó bản đầu có được năng lực đặc biệt nên dẫn tới việc Úc Thời Dịch vô cùng dễ dàng phát hiện ra những manh mối ẩn giấu tương đối kín.

Hơn nữa trí nhớ của anh cũng siêu đỉnh, rất dễ phát hiện ra logic giữa các manh mối, đem những manh mối nhìn có vẻ không hề liên quan liên kết lại với nhau.

Vì sao bọ họ lại muốn tạo thành một nhóm? Đương nhiên là bởi vì mỗi người am hiểu một phương diện, Sở Tu và Diệp Tuần đều là loại có giá trị vũ lực cao, nhưng ai có thể phủ định việc Úc Thời Dịch, người giỏi giải mã không phải là một đại lão?

Anh siêu giỏi trong phương diện tìm manh mối, đúng không?

Như vậy nghĩ lại thì nhóm bọn họ cũng rất mạnh, vừa có giá trị vũ lực cao, lại có một đồng đội thông minh, thực sự rất cân bằng.

Hiện tại chỉ là một phó bản bình thường, trước hết bọn họ phải thử hợp tác, quan trọng nhất chính là bồi dưỡng sự ăn ý, về sau đến khi vào phó bản cao cấp, mới thực sự là nơi để họ thể hiện thực lực của mình.

Diệp Tuần đã từng nói, càng vào trong phó bản cao cấp, số lượng người tạo thành đội càng nhiều, bởi vì người vào phó bản cao cấp rất rõ việc đồng đội phối hợp quan trọng như thế nào, sức lực của môt người có hạn, càng quan trọng hơn chính là, những người chơi ở cấp bậc này phần lớn đều dành điểm tích phân của mình để lập đội với đồng đội.    

Thậm chí có rất nhiều người chơi đều có đồng đội cố định, giống như bọn họ, mỗi phó bản đều đi vào cùng nhau.

Mục đích của Sở Tu cũng vậy, hy vọng ba người họ có thể trở thành đồng đội cố định, về sau cùng nhau vượt qua các phó bản, như vậy thì khả năng sống sót của mọi người cũng sẽ lớn hơn.

Hai người im lặng đi về phía trước, sau đó phát hiện hành lang nơi này thật sự quanh co khúc khuỷu, nếu là người lần đầu tiên tới, không quen biết đường thì rất dễ bị lạc.

Sở Tu mơ mơ màng màng đi, cũng may trí nhớ Úc Thời Dịch rất tốt, đánh dấu ở trên tường rất nhiều, hai người họ đi theo đánh dấu, cũng không đến mức như đi mê cung, đi mãi rồi liền vào đường chết, quay đầu lại bắt đầu đi vào hướng khác, cuỗi cùng cũng không biết mình đang tới nơi nào.

Chỉ là đi theo đánh dấu, đi rồi đi, cuối cùng đánh dầu lại ngừng ở bên ngoài một căn phòng.

Sở Tu mở cửa ra thì thấy hai bên trái phải phòng rất giống ký túc xá, nhưng phòng ở giữa lại là phòng chứa đồ, bên trong chất đầy các loại đồ vật lung tung.

Đánh dấu của Úc Thời Dịch đến đây liền hết, nói cách khác, rất có khả năng Úc Thời Dịch đã vào phòng chứa đồ này, sau đó phát hiện ra gì đó.

Vì thế hai người cũng đi theo vào phòng chứa đồ, phòng này không nhỏ, hơn nữa vì để quá nhiều đồ cho nên có vẻ căn phòng hơi hẹp.

Hai người ở trong phòng dạo qua nhiều vòng, trong khoảng thời gian ngắn không có thu hoạch gì, cuối cùng đột nhiên Diệp Tuần ngừng ở bên cạnh một kệ để hàng, anh ta cẩn thận quan sát một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: “Hình như tôi phát hiện ta một thứ gì đó.”

Sở Tu đang tìm kiếm, nhìn xem có cơ quan gì hay không thì nghe thấy Diệp Tuần nói như vậy, liền buông đồ trong tay xuống, cô lại nhìn thì lập tức biết vì sao đột nhiên Diệp Tuần kêu cô.

Bởi vì phòng chứa đồ này thoạt nhìn không thường có người tiến vào, rất nhiều đồ vật đều phủ một tầng bụi, nhưng chỉ có cái kệ này là có dấu vết dịch chuyển.   

  


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật