[ZSWW] - Gặp Đúng Người Đúng Thời Điểm

20



Cố Hy đã tìm cho Nhất Bác một xưởng phim chuyên quay phim cấp ba, phim người lớn, ở trong xưởng phim này Nhất Bác đã tìm được một cậu thanh niên cùng tuổi với mình, nhưng cuộc đời lại vô cùng éo le.

Cậu ấy tên là Lâm Canh, bố mất sớm, mẹ lại là người phụ nữ lẳng lơ, chơi bơi, thường xuyên mang đàn ông về nhà mây mưa, thậm chí ngay cả khi ở trước mặt Lâm Canh bà ấy cũng không ngại ngùng thân mật với đám đàn ông. Lâm Canh không được dạy dỗ từ bé nên bỏ bê việc học hành, đàn đúm với đám bạn hư hỏng, đến một ngày không còn tiền tiêu sài cậu ấy đã cùng đồng bọn đi ăn trộm đồ rồi đem bán, khi bị cảnh sát bắt mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Lâm Canh.

Mẹ của Lâm Canh vì phải mất một khoản tiền lớn để bảo lãnh cho cậu ấy ra khỏi trại giảm nên vô cùng tức giận, bà ta thuê một ngôi nhà nhỏ rồi để cho Lâm Canh dọn ra đó ở riêng, bà ta nói tiền nhà bà ta sẽ trả, còn tiền ăn uống, sinh hoạt Lâm Canh phải tự mình lo liệu.

Không có học thức, công việc bán thời gian ở các cửa hàng ăn nhanh với tiệm café lại trả quá ít lương, cuối cùng Lâm Canh đã tìm tới hộp đêm để xin làm việc. Với khuôn mặt đẹp trai, nam tính của mình Lâm Canh được rất nhiều các bà cô, đàn chị để ý, mỗi lần qua đêm, phục vụ bọn họ Lâm Canh đều thu lại được cho mình một khoản hoa hồng kha khá, điều này làm cậu ấy cảm thấy thích thú với công việc làm trai bao này.

Một lần cùng với phú bà kia vào khách sạn, Lâm Canh đã bị người của chồng bà ta lôi ra đánh cho một trận bầm dập, ông ta còn yêu cầu hộp đêm đuổi việc Lâm Canh, nếu không sẽ cho người đập phá hộp đêm đó. Trong lúc đi tìm nơi làm mới, Lâm Canh đã gặp được giám đốc của xưởng phim đen, ông ta rất hài lòng với hình dáng của cậu ấy và ngỏ ý mời hợp tác, hứa hẹn mang lại cho Lâm Canh một tương lai sáng lạn hơn. Vậy nhưng không ngờ khi ký hợp đồng xong Lâm Canh mới biết mình bị lừa, ngoài việc phải đóng phim nhạy cảm với phụ nữ, cậu ấy còn phải đóng với cả đàn ông. Lâm Canh muốn nghỉ việc thì lại bị tên giám đốc đó lấy hợp đồng ra đe doạ, nói nếu cậu dám làm trái hợp đồng thì phải bồi thường số tiền lớn hơn gấp năm lần số tiền mà trong thời gian qua ở xưởng phim Lâm Canh kiếm được. Số tiền lớn như vậy có thể kiếm ở đâu ra, không trả được sẽ bị kiện ra toà và ngồi tù, đi bước nào cũng là ngõ cụt, vậy nên Lâm Canh đành nhắm mắt buông xuôi, để mặc cho cuộc sống đưa mình tới nơi cần tới.

Tần suất Lâm Canh phải đóng phim ngày một nhiều, bởi phim do cậu ấy đóng được người xem săn đón, có những lúc Lâm Canh phải nhập viện vì lao lực, kiệt sức, liên tiếp quan hệ với bốn, năm người phụ nữ, sau đó lại là quan hệ ba với bốn người đàn ông trong một ngày, mà mỗi lần quan hệ kéo dài ít nhất là một giờ đồng hồ, cho dù Lâm Canh trẻ tuổi, sức dài vai rộng đến đâu cũng không chịu nổi sức ép lớn như thế. Tên giám đốc ham lợi không màng tới sức khoẻ của diễn viên, hắn chỉ nghĩ cách làm sao để bán được nhiều bản phim nhất, vì vậy mà đã ép Lâm Canh uống thuốc kích dục để tiếp tục hoàn thành những cảnh quay sau.

Nhất Bác cho người tới đàm phán với Lâm Canh, có cơ hội thoát ra khỏi nơi địa ngục này, cậu ấy ngay lập tức níu lấy. Khi thuộc hạ của Cố Hy đưa Lâm Canh tới gặp Nhất Bác, Lâm Canh quỳ xuống xin Nhất Bác hãy cho cậu ấy một cơ hội, cho dù phải bỏ mạng cậu ấy cũng sẽ cố hoàn thành nhiệm vụ được giao. Chết ở bên ngoài còn tốt hơn nhiều so với chết trong sự nhục nhã, đau đớn trong xưởng phim đen.

Nhất Bác nói công việc lần này nói dễ không dễ mà khó cũng không khó, chỉ cần Lâm Canh làm hết khả năng của mình, cho dù không thành công thì Nhất Bác sẽ vẫn trả tự do cho cậu ấy, còn tạo điều kiện giúp cậu ấy có một công việc ổn định trong Vương thị.

Lâm Canh được Cố Hy tạo điều kiện cho việc gặp gỡ, tiếp xúc với Dương Dung, bà ta thường xuyên tham gia vào các buổi tiệc kín để tìm cho mình những tình nhân trẻ tuổi. Sau vài lần va chạm Dương Dung đã đổ gục trước Lâm Canh, bà ta cưng chiều cậu ấy còn hơn cả Thiên Thiên, nhiều lúc Thiên Thiên tìm Lâm Canh gây sự đã bị Dương Dung cảnh cáo nhiều lần.

Những cuộc làm tình bạo lực của Dương Dung đều bị Lâm Canh âm thầm quay lại hết, và những video đó đã giúp Nhất Bác có được hai bản ký kết quan trọng, trả lại sự tự do cho Tiêu Chiến. Nhất Bác còn nói với Dương Dung, nếu như bà ta không muốn bản thân bị liên luỵ bởi Thiên Thiên, tốt nhất là nên cắt đứt mọi quan hệ với cậu ta, bởi trước hay sau Nhất Bác cũng sẽ khiến cho Thiên Thiên bị chìm xuống dưới đáy bùn, vĩnh viễn không ngoi lên được.

Tiêu Chiến đặt hai bản ký kết lên mặt tủ đầu giường, anh ôm lấy eo của Nhất Bác kéo cậu vào trong lòng

"Nhất Bác, cảm ơn em, cảm ơn em vì tất cả"

Nhất Bác ôm cổ Tiêu Chiến, "Anh cảm động sao? Nếu cảm động như vậy thì mau làm gì để thể hiện tấm lòng của anh đi, đừng nói không như vậy"

Vừa dứt lời, đôi môi nhỏ của Nhất Bác đã bị người áp tới gặm cắn không thương tiếc. Tiêu Chiến đè bạn nhỏ xuống giường, nắm lấy cẳng chân của cậu quấn lên hông, sau đó mạnh bạo đưa côn thịt vào trong hậu huyệt thúc thật sâu.

"Á... đau, Tiêu Chiến, anh trả ơn em kiểu gì vậy?"

Nhất Bác gồng mình siết lấy tấm lưng rộng lớn của Tiêu Chiến, anh đang dồn toàn bộ sức lực mà xuyên xỏ vào trong cơ thể của cậu.

Tiêu Chiến thì thào, hổn hển đáp lại, "Chẳng phải đây là ý đồ của em hay sao? Toại nguyện cho em chính là sự trả ơn có giá trị nhất rồi"

Nói xong Tiêu Chiến nâng Nhất Bác dậy ngồi trên đùi mình, anh siết chặt lấy thắt lưng của cậu rồi từ dưới đỉnh nhanh như vũ bão.

"Tiêu Chiến... Tiêu Chiến, dừng lại, cứ như vậy thì ngày mai em sẽ không thể đứng lên nổi mất"

"Không cần lo, anh sẽ cõng em"

Mặc kệ Nhất Bác kêu la tới khàn cả giọng, Tiêu Chiến vẫn hăng say trả ơn cho người yêu nhỏ theo đúng như ý muốn của cậu. Cả hai lăn lộn tới gần sáng mới chịu tha lôi nhau vào trong nhà tắm tẩy rửa. 

Lương Bằng đang say giấc nồng thì bị Nhất Bác dựng dậy để nhờ đổi phòng, nhìn căn phòng lộn xộn còn vương lại mùi vị của cuộc chiến tình ái, Lương Bằng nhìn Trương Linh bằng ánh mắt hình viên đạn, còn cô chỉ cười hề hề mấy tiếng, sau đó đi tới đánh lên cánh tay Tiêu Chiến

"Cậu quá đáng rồi đó, sao không biết tiết chế lại một chút?"

Tiêu Chiến thản nhiên trả lời, "Chị họ, người ế lâu năm như chị không hiểu được mấy chuyện tình yêu này đâu"

Trương Linh đen mặt, câm nín trước lời châm chọc của Tiêu Chiến, cô ấy đi về phía Lương Bằng buông lời trách móc, "Tất cả là tại cậu, đang tự nhiên gọi tôi làm cái gì? Để giờ lòng tự trọng của tôi bị tổn thương"

Khi Trương Linh đi khỏi, Lương Bằng lên tiếng, "Tiêu Chiến, anh có biết ngày mai Nhất Bác phải đến công ty tiếp nhận chức vị không? Giờ anh hành hạ cậu ấy tới thân tàn ma dại như vậy, hỏi tôi phải trả lời chú Vương thế nào?"

Nhất Bác đi tới trước gương ngắm bản thân một lượt, ngoài mấy dấu hôn đo đỏ còn lưu lại ở trên cổ, nhìn cậu cũng đâu đến nỗi, sắc mặt còn hây hây hồng, thần sắc thoải mái, khoan khoái như vừa được đi du lịch nghỉ dưỡng, đâu có giống như thây ma.

"Tiểu Bằng, cậu đừng làm quá lên như thế, tôi vẫn khoẻ, đi lại vẫn rất bình thường, lễ nhậm chức ngày mai cậu không cần lo"

Lương Bằng xua tay xuỳ xuỳ mấy tiếng, cậu ấy nói bản thân cũng không muốn bị tổn thương tinh thần giống như Trương Linh, bởi vậy mà hai người nhanh chóng sang phòng mới nghỉ ngơi đi, đừng khiến cậu ấy chướng mắt. Nói xong Lương Bằng cũng tức tối bỏ về phòng của mình ngủ tiếp.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, mở điện thoại lên xem thử qua một lượt, tin tức trên mạng xã hội đều nói về buổi biểu diễn của Thiên Thiên, đặc biệt là đoạn video ngắn của những người được cho là dân nghèo tới đây để nhận quà từ thiện, bọn họ thú nhận bản thân đúng là những gia đình nghèo khó được mời tới đây, nhưng chuyện Thiên Thiên tới nơi sống của họ từ thiện là không có, cậu ta chỉ tìm tới những gia đình nghèo, dùng tiền mời bọn họ đến buổi biểu diễn và nói dối trước công chúng theo như kịch bản đã được dựng sẵn. Còn về món quà đặc biệt mà Thiên Thiên tuyên bố sẽ tặng bọn họ là không có thật, cậu ta còn bắt họ ký tên vào bản cam kết sẽ hoàn trả lại món quà từ thiện đặc biệt đó sau khi buổi biểu diễn kết thúc, nhưng đó là món quà gì thì cậu ta không nói rõ.

Nhất Bác rúc vào người Tiêu Chiến, vòng tay siết lấy eo của anh, "Đến trưa còn có tin tức đặc biệt hơn nhiều, anh sẽ ngạc nhiên cho mà xem".

[....]

Công ty thương mại YB là một chi nhánh chính của tập đoàn Vương thị, ngoài ra còn nhiều cơ sở nằm rải rác khắp cả nước chịu sự điều hành của YB, nó nắm giữ sự sống còn của hầu hết các khu trung tâm thương mại lớn nhỏ trong cả nước. Việc để Nhất Bác trở thành giám đốc điều hành là một thử thách lớn với cậu, tuy nhiên, nếu như Nhất Bác làm tốt phận sự của mình, ba mẹ Vương sẽ để cậu tự ý quyết định mọi việc mà cậu muốn, miễn sao không làm ảnh hưởng tới tập đoàn.

Kết thúc buổi lễ nhận chức, Nhất Bác với Lương Bằng trở về khách sạn. Tiêu Chiến và Trương Linh đang ngồi chờ hai người để cùng nhau dùng bữa trưa. Đến giữa bữa ăn, Trương Linh há hốc miệng, không ngừng ô ô, cô đưa điện thoại tới trước mặt ba người đang ngơ ngác nhìn mình

"Cái bài viết này quá đỉnh, Nhất Bác, cậu đúng là thiên tài của thiên tài"

Nhất Bác lắc đầu, cậu nói chuyện này không phải chỉ có một mình cậu nghĩ ra, An Nhi cùng với ông xã Cố Hy đã góp ý cho Nhất Bác không ít, còn trợ giúp cậu nhanh chóng hoàn thành khu nhà tình thương ở những nơi mà Thiên Thiên nói dối là tới từ thiện. Nhất Bác nói người dân ở đó đã quá khổ rồi, không nên lợi dụng bọn họ, bởi vậy Nhất Bác sẽ thay cậu ta hoàn thành tâm nguyện cho những con người khốn khổ đó, nhưng người được nêu tên trong bài viết là Tiêu Chiến chứ không phải Nhất Bác.

Hai tiếng sau lại có một tin tức, công ty giải trí nổi tiếng "Chấp cánh ước mơ" muốn ký kết hợp đồng với Tiêu Chiến, bọn họ ngưỡng mộ tấm lòng lương thiện và tài năng của anh, vậy nên họ muốn cùng anh phát triển sự nghiệp lâu dài. Để tỏ rõ thành ý của mình, tổng giám đốc của công ty tặng cho Tiêu Chiến một phòng làm việc với đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp riêng biệt, còn tuyên bố sẽ không cấm cản, tham gia vào đời sống cá nhân của anh, chỉ cần việc Tiêu Chiến làm không ảnh hưởng tới danh tiếng và lợi ích của công ty, còn lại đều do anh quyết định.

Tiêu Chiến, Lương Bằng và Trương Linh quay sang nhìn Nhất Bác, cậu xua tay, lắc đầu nói việc này không phải là chủ ý của cậu, tuy hai năm qua được chị gái đưa đi tạo mối quan hệ nhiều, nhưng để quen biết và trở nên thân thiết với những người có địa vị cao, tiếng tắm lớn như thế này là chưa thể.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trương Linh đi tới mở cửa thì ngạc nhiên bởi sự xuất hiện của Vương Dật Đạc, anh ta tiêu sái bước vào, còn thoải mái đưa tay vẫy vẫy thay cho lời chào hỏi.

"Đa Đa ca, tại sao anh lại ở đây?"

Vương Dật Đạc ngồi xuống cạnh Nhất Bác, chống một tay vào cằm rồi đáp lời, "Tôi đến để thăm người quen cũ cũng không được sao? Tiện thể muốn hỏi qua Tiêu Chiến nghĩ sao về việc hợp tác với công ty của chị họ tôi"

"Chẳng lẽ, chuyện đó là do anh làm..."

Dật Đạc trợn mắt nhìn Nhất Bác, "Chuyện đó là do tôi làm thì cũng có gây ra thiệt hại gì đâu, cậu không cần phải căng thẳng"

Lương Bằng tiếp lời, "Anh có điều kiện gì?"

"Điều kiện gì? mấy người thấy tôi giống người xấu lắm sao?"

Tiêu Chiến giải thích, "Bọn tôi không có ý đó đâu, chỉ là vì có chút bất ngờ thôi, chúng tôi không nghĩ là anh cũng để tâm tới chuyện của tôi. Cảm ơn anh, Đa Đa ca"

Dật Đạc xua tay, anh ta nói Tiêu Chiến đừng vội cảm ơn, chị họ của anh ta là một bà chủ kỹ tính, nếu như nhân viên không có năng lực, không có sự phấn đấu, tính cách hay khoe mẽ không coi ai ra gì, nhất định sẽ không thể trụ lại được. Vì vậy việc Tiêu Chiến có thể vượt qua bà ấy hay không còn tuỳ thuộc vào khả năng của anh. Dật Đạc làm chuyện này cũng là vì tình nghĩa bạn bè với An Nhi.

An Nhi đã tìm tới Dật Đạc để hỏi về chuyện mở một công ty giải trí ở Bắc Kinh, cô ấy sẽ để Nhất Bác làm chủ công ty ấy, khi đó cậu có thể thoải mái chiêu nạp những nghệ sĩ có tài năng, thậm chí bản thân cậu cũng có thể lấy tư cách là một nghệ sĩ để tham gia vào một số dự án ca nhạc, phim ảnh. Vậy nhưng Dật Đạc lại nói nếu An Nhi làm vậy sẽ khiến dư luận dậy sóng, bọn họ sẽ đồn thổi toàn bộ sự việc lúc trước đều là do Nhất Bác cố ý làm ra, vì muốn đưa Tiêu Chiến trở lại chiếc ghế ảnh đế, hơn nữa một mình Nhất Bác trở thành chủ nhân của hai công ty một lúc, áp lực của cậu sẽ tăng lên gấp đôi, bước đi này của An Nhi cho dù nghĩ thế nào cũng là không có lợi. Sau khi suy tính kỹ càng, Dật Đạc quyết định tìm đến chị họ của mình là Quách Thanh Thanh, người đứng đầu một trong những công ty giải trí lớn nhất Bắc Kinh để tìm sự giúp đỡ. Quách Thanh Thanh không thể nào không biết đến Tiêu Chiến, cũng biết những vụ lùm xùm của anh hiện tại, nhưng vốn xuất thân từ một nghệ sĩ gạo cội, Thanh Thanh hiểu rõ sự trắng đen ở trong cái giới giải trí phức tạp đó, cũng nhìn ra Tiêu Chiến là một người có tài, lại vô cùng tâm huyết với điện ảnh, sân khấu, bởi vậy mà bà ấy đã quyết định mở cho anh một cơ hội.

Vương Dật Đạc lấy từ túi xách của mình ra một tập hồ sơ, anh ta nói trong đây là tất cả điều khoản và quy định của công ty, Tiêu Chiến cứ xem cho thật kỹ, nếu có chỗ nào không hợp lý, hoặc muốn bổ sung thêm điều kiện gì thì cứ nói, anh ta sẽ trở về bàn bạc với chị họ của mình, nếu OK thì sẽ hợp tác lâu dài.

Tiêu Chiến nhận lấy tập hồ sơ trên tay của Dật Đạc, anh nghiêm túc xem qua một lượt, sau đó không cần suy nghĩ thêm mà nói với Dật Đạc

"Được vào làm việc trong môi trường tốt như vậy, tôi còn cần phải suy nghĩ nữa sao? Hơn nữa chị gái của Nhất Bác còn là bạn của anh, mà tôi lại đặt hết niềm tin của tôi vào Nhất Bác thì tất nhiên đối với những người ở xung quanh em ấy tôi cũng hết mực tin tưởng"

Nhận được cái gật đầu của Tiêu Chiến, Trương Linh như hiểu ý liền đi lấy bút mang tới, Tiêu Chiến không do dự ký tên mình vào hai bản hợp đồng được kẹp riêng với nhau, trên đó đã có sẵn chữ ký và con dấu của tổng giám đốc công ty giải trí. Người ta là chủ của một công ty nổi tiếng, lại xem trọng, tin tưởng anh tới mức không cần gọi anh đến để phỏng vấn qua, trực tiếp tuyên bố sẽ hợp tác lâu dài, còn tặng cho anh một văn phòng làm việc với đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp riêng, trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy rất biết ơn về cơ hội hiếm có này, anh tự nhủ phải làm việc chăm chỉ, cố gắng mang về cho công ty nhiều danh tiếng và lợi nhuận.

Tiêu Chiến đưa lại một bản hợp đồng cho Dật Đạc, còn nâng tay bắt tay với anh ta, "Hợp tác vui vẻ"

Vương Dật Đạc quả là một người cục mịch, thẳng thắn, anh ta bắt tay với Tiêu Chiến rồi nói một câu khiến mọi người mất hứng

"Người cậu hợp tác là chị họ của tôi, không phải tôi, hà cớ gì mà tôi phải vui vẻ"

Sau câu nói này của Dật Đạc, mọi người cười ầm lên, còn nói con người anh ta vô duyên như vậy, chắc chắn ế tới mòn kiếp.

[....]

Hai tháng sau.

"Nhất Bác, cậu có cần phải trang điểm nổi bật như vậy không? Hôm nay cậu chỉ là khách mời thôi đó, muốn khiến nhân vật chính bị lù mờ bởi hình ảnh sáng chói này của cậu sao?"

Lương Bằng đứng khoanh tròn hai tay trước ngực ngắm Nhất Bác qua tấm gương to đại, càng nhìn cậu ấy càng cảm thấy không được ổn lắm cho lắm, còn ngỡ như Nhất Bác đang chuẩn bị lên xe hoa.

Vương Dật Đạc đang chăm chú chỉnh sửa lại chút son môi cho Nhất Bác lại bị câu nói của Lương Bằng làm cho mất hứng, anh ta phóng cặp mắt sắc như dao về phía của cậu ấy

"Chỗ này không phải chỗ dành cho những người có gu thẩm mỹ kém, phiền giám đốc Lương ra ngoài cho"

Giọng nói sắc xéo của Dật Đạc làm Lương Bằng gai người, "Tôi là giám đốc, tất nhiên là cần phải quan tâm tới nhân viên của mình rồi"

Dật Đạc im lặng một lúc, chăm chú chỉnh sửa nốt tác phẩm của mình, xong xuôi anh ta vỗ lên vai Nhất Bác như muốn báo hiệu rồi đi tới đứng trước mặt Lương Bằng

"Tôi cũng là nhân viên của cậu, sao cậu không quan tâm đến tôi? Cậu có biết lời nói của cậu lúc nãy khiến tôi không được vui hay không? Nhất Bác tham gia buổi biểu diễn lần này với tư cách là nghệ sĩ của công ty cậu, việc nhân viên của mình trở nên nổi bật trước ống kính, trên sân khấu là không nên hay sao? Cậu là giám đốc kiểu gì thế hả?"

"Anh... được, được, là tôi sai, tôi sai, tôi xin lỗi hai người"

Lương Bằng thở dài, từ lúc lập ra cái công ty giải trí "Tầm nhìn mới" này, cậu ấy tuy là ông chủ nhưng lại bị cái người gọi là nhân viên trang điểm kia bới móc khuyết điểm thường xuyên, thậm chí còn lên án Lương Bằng trước mặt các nhân viên khác khiến Lương Bằng không biết rúc mặt đi đâu để trốn. Còn người bạn thanh mai trúc mã giờ đây lại trở thành nghệ sĩ của công ty, là nhân viên dưới quyền Lương Bằng lại vô cùng biết phép tắc, thấy bạn bị mất mặt như vậy cũng không lên tiếng nói đỡ, chỉ biết đứng một chỗ mà cười khoái trí. Lương Bằng thầm nghĩ, cậu ấy bất đắc dĩ trở thành ông chủ là vì ai chứ? Không phải là vì Nhất Bác sao?

Sau khi Nhất Bác nhậm chức, sức nặng của công việc đè lên vai khiến cậu không trụ vững được mà đau ốm liên miên, cho dù là thế, chỉ cần có thời gian rảnh Nhất Bác lại hoà mình vào với đam mê, ước mơ. Nhìn đứa con nhỏ ngày càng gầy rộc đi, hai bàn tay đầy các nốt thâm tím bởi mỗi lần đi truyền nước biển mà mẹ Vương không tránh khỏi sự xót xa, chỉ là Nhất Bác quá cứng đầu, cho dù bà khuyên nhủ thế nào cậu vẫn không chịu từ bỏ đam mê nhảy nhót, ca hát của mình.

Có những lần làm việc ở công ty tới tối muộn, Nhất Bác vẫn tới phòng tập nhảy, thư ký của cậu quay lại video gửi cho mẹ Vương, nhìn Nhất Bác mệt mỏi tới nỗi chân đứng không vững, lúc nhảy còn mệt quá mà nằm vật ra sàn thở dốc, mẹ Vương không đành lòng đã bắt chuyến bay sớm nhất về Trung quốc và tới gặp ông ngoại Vương, xin ông cho Nhất Bác tạm ngừng việc giữ chức tổng giám đốc điều hành và được theo đuổi ước mơ, đam mê của cậu. Sau bao nhiêu cố gắng, ông ngoại Vương đã đồng ý thỉnh cầu của mẹ Vương, nhưng ông vẫn giữ yêu cầu lúc trước, đó là không một ai trong gia đình được phép nâng đỡ, trợ giúp Nhất Bác, nếu đó đã là ước mà và đam mê thì cậu sẽ phải tự bước bằng đôi chân của chính mình. Nhưng rồi người bạn thân thiết Lương Bằng đã vì Nhất Bác mà mở ra công ty giải trí có tên "Tầm nhìn mới", cậu ấy nói rằng sẽ để cho cả thế giới này biết Nhất Bác của ấy là người tài giỏi như thế nào, và bọn họ sẽ có ánh nhìn khác dành cho Nhất Bác.

[....]

Hôm nay công ty giải trí "Chấp Cánh Ước Mơ" tổ chức Concert cho các nghệ sĩ nổi bật của mình, Tiêu Chiến cũng nằm trong số đó, chỉ khác sân khấu và nơi diễn ra buổi Concert không được hoành tráng như những đồng nghiệp lâu năm trong công ty, cũng không được công chiếu rộng khắp cả nước và thế giới, vé vào lại rẻ, thậm chí ở những khu vực xa còn để người xem miễn phí. Tuy nhiên không có ai thắc mắc hay thấy oan ức gì cả, bởi một nghệ sĩ mới gia nhập công ty hơn một tháng đã có được buổi concert này là cả một ưu ái lớn rồi, Tiêu Chiến còn nói người đưa ra ý tưởng này quả thật rất thông minh, một nghệ sĩ đã từng dính vào tai tiếng như anh nay quay lại với sân khấu chẳng khác nào một thực tập sinh mới vào nghề, không ai lại bỏ cả một đống tiền để mua vé vào xem một nghệ sĩ không chuyên biểu diễn cả, vé được bán ra là để dành cho fan cũ từng hâm mộ anh, còn chỗ miễn phí là dành cho những người đang đứng giữa ranh giới ủng hộ hay không ủng hộ cho anh. Việc của Tiêu Chiến là phải thể hiện toàn bộ khả năng của mình để thuyết phục, chứng minh cho bọn họ thấy những tin tức không hay lúc trước đều là bịa đặt, anh giành được hào quang ánh sáng hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân, chứ không phải dựa vào bất cứ thế lực đen nào đứng phía sau.

Khi buổi Concert bắt đầu, ở dưới sân khâu chỉ có lác đác khoảng hai chục người ngồi ở vị trí đặc biệt, hay còn gọi là vị trí VIP. Bọn họ cầm bảng tên, bảng khẩu hiểu cổ vũ cho idol của mình, còn không ngừng cùng nhau hô to gọi tên Tiêu Chiến. Nhìn khung cảnh vắng vẻ như vậy Tiêu Chiến cũng không thấy buồn, không thấy nản, anh bắt đầu cất lên tiếng hát của mình thay cho lời cảm ơn fan hâm mộ bên dưới, Tiêu Chiến còn rời khỏi sân khấu tới gần bắt tay với từng người, cùng họ hoà vang lên đoạn điệp khúc.

Dần dần người kéo tới đông nghịt, ai không có bảng tên, đèn led thì dùng điện thoại thay thế, không khí buổi biểu diễn khi thì sâu lắng, lúc thì sôi động kéo theo tâm trạng của mọi người cũng lên xuống thất thường, nhưng vẻ mặt ai nấy cũng đều thấy vui và mãn nguyện.

Mười phút cuối cùng của buổi Concert, Tiêu Chiến cúi đầu, gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới toàn bộ khán giả và fan hâm mộ đã dành thời gian tới tham gia buổi biểu diễn của anh, cũng như cảm ơn công ty đã cho anh cơ hội trở lại với sân khấu, được đứng ở đây dùng giọng hát của mình để gửi tặng khán giả, fan hâm mộ các bài hát tâm huyết nhất.

"Tiếp theo đây tôi muốn nói lời cảm ơn tới một người, có lẽ mọi người sẽ đoán ra được sau khi nghe tôi nói những lời sau đây, tôi chỉ muốn nói, nếu mọi người đã chấp nhận, đồng ý cho tôi một cơ hội thì cũng hãy mở lòng ra với em ấy, đối với mọi người em ấy chỉ là một người dưng, và đối với tôi, em ấy cũng từng như vậy. Nhưng bây giờ thì khác, em ấy là người quan trọng nhất với tôi, là người cho tôi niềm tin vào cuộc sống, cho tôi sự dũng cảm để tiến về phía trước, là người không bỏ rơi lúc tôi gặp khó khăn, cũng là người đã cùng tôi vượt qua giông bão, vì tôi mà em ấy sẵn sàng từ bỏ ước mơ, đam mê của mình. Nhất Bác, cảm ơn em, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi, đồng ý ở bên cạnh, sánh bước cùng tôi trong lúc tôi khó khăn nhất. Cảm ơn em"

Sau lời nói của Tiêu Chiến, fan hôm mộ ở bên dưới cùng nhau hô to tên của Nhất Bác, có một nhóm fan ngồi ở vị trí đặc biệt còn đọc một câu rất dài, "Nhất Bác, cảm ơn đã ở bên cạnh Tiêu Chiến của chúng tôi, mong hai người bình an, hạnh phúc mãi mãi". Và khẩu hiệu này đã được fan hâm mộ có mặt tại buổi biểu diễn lặp đi lặp lại, cho tới khi Nhất Bác bước ra sau cánh gà bọn họ mới reo hò, đứng lên vỗ tay ầm ầm.

Nhất Bác cúi đầu chào khán giả bên dưới, còn nói đùa với họ là bản thân có mặt tại đây với tư cách fan hâm mộ của Tiêu Chiến.

"Cảm ơn mọi người đã dành thời gian tham gia buổi biểu diễn hôm nay, cũng thay mặt Tiêu Chiến gửi lời cảm ơn tới những người đã luôn tin tưởng ở bên cạnh động viên, ủng hộ cho anh ấy. Tiêu Chiến là một người tốt, khoảng bốn, năm năm trước đây có một thanh niên ngất xỉu ở tại khách sạn mà anh ấy đang ở, Tiêu Chiến không ngại thân phận ảnh đế của mình, bất chấp hình tượng chạy tới ôm cậu thanh niên đó lên rồi mang về phòng tự tay chăm sóc, một lần nữa lại gặp cậu thanh niên ấy bị người ta ức hiếp, Tiêu Chiến lại đứng ra giúp cậu ấy lấy lại công bằng, danh dự, rồi lại đến khi biết người thanh niên ấy gặp khó khăn trong công việc, Tiêu Chiến lại một lần nữa giúp đỡ cậu ấy. Chắc mọi người đang thắc mắc, tò mò không biết người thanh niên may mắn ấy là ai? Chính là tôi, tôi là người thanh niên may mắn ấy. Thời điểm tôi cảm thấy bản thân mệt mỏi, bật lực nhất thì Tiêu Chiến đã xuất hiện, anh ấy quan tâm, an ủi tôi, cho tôi sự ấm áp, vui vẻ và cả sự hạnh phúc, anh ấy che chở, bảo vệ khi tôi bị đồng nghiệp ức hiếp. Đối với tôi thì Tiêu Chiến giống như là ánh mặt trời soi sáng cho cuộc đời u tối, không lối thoát của tôi"

Nhất Bác xoay người đứng đói diện với Tiêu Chiến, cậu mỉm cười ngọt ngào với anh rồi nói tiếp, "Tiêu Chiến, cảm ơn anh ngày đó đã xuất hiện và kiên nhẫn ở bên cạnh chịu đựng em. Em nghĩ trong cuộc đời của em chỉ có anh mới là người thích hợp để em tin tưởng và ở bên cạnh, anh có đồng ý ở bên cạnh em hay không?"

Đám đông ở bên dưới gào thét, hô hào, bọn họ nói Nhất Bác là đang muốn cầu hôn Tiêu Chiến có phải không? Nhất Bác đáp lại bọn họ, cậu nói nếu đúng là như vậy thì họ có ủng hộ cậu không? thì ở bên dưới đồng thanh trả lời là sẵn sàng trang phục để đi ăn cưới.

Tiêu Chiến ôm lấy Nhất Bác, anh nói cả đời này sẽ ở bên cạnh che chở, bảo vệ cho cậu, cho dù Nhất Bác có muốn trốn khỏi anh cũng không được, bởi dù có trốn tới đâu anh cũng sẽ tìm ra cậu cho bằng được.

Bài hát cuối cùng kết thúc buổi Concert là bài, "Gặp người đúng lúc" do Tiêu Chiến và Nhất Bác song ca, fan ở bên dưới cũng hát vang cùng với họ.

"Chúng ta đã cùng khóc, chúng ta đã cùng cười..."

Màn hình lớn trên sân khấu chiếu cận cảnh khuôn mặt của Nhất Bác và Tiêu Chiến, giọt nước mắt cùng nụ cười hạnh phúc của hai người hiện rõ ở trên đó, fan ở bên dưới cũng không kìm lòng được mà cùng khóc trong sự vui vẻ, hạnh phúc.

"Bởi vì tôi đã gặp người đúng lúc, nên mới có thể lưu giữ những ký ức tươi đẹp, gió thổi, hoa rơi, nước mắt chảy như mưa, chỉ vì không muốn chia tay... Bởi vì tôi đã gặp người đúng lúc, lưu giữ mười năm chờ đợi, nếu như có gặp lại nhau, có lẽ tôi sẽ vẫn nhớ người" ( Trích "Gặp người đúng lúc"_Cao Tiến)

--------------------------------------------------------

[End] Cuối cùng thì cũng hoàn rồi ạ =)) Chap này hơi dài (phải nói là quá dài) vì là t muốn nó tròn tròn 20, nên mọi người chịu khó kiên nhẫn đọc tạm giùm t nhen, còn ko muốn đọc có thể kéo xuống dưới để đọc lời nhắn nhủ này :)). Không biết cái kết như thế này có nhàm quá không, nhưng mà thực sự cái bản cũ bị xoá đi mất làm t không thể mường tưởng lại tí quá khứ, kí ức nào, nhưng thôi kệ đi, tôi thấy ổn là được =))). Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, theo dõi fic này của t nhen ♥‿♥. Ai nớp ziu all...:x 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật