ĐẾ HOÀNG THƯ - Tinh Linh (Phần Hạ)

Phiên ngoại 4: Chuyện cũ Đại Tĩnh (3)



Edit: Rùa

Beta: Alice

Trang phủ, Trang Cẩm sau một đêm mới biết đến sự tồn tại của Đế Vĩnh Ninh từ miệng quản gia, sau khi trầm mặc phân phó "Bắt hắn lại, giam giữ cho kỹ" thì cũng không có phản ứng gì nhiều. Dù sao đối với thiếu thủ Thương thành như hắn mà nói, một thư sinh si tình nhỏ nhoi thực sự không đáng để vào mắt.

Ngôi miếu ở thành Nam mái thủng ngói dột, gió lạnh thỉnh thoảng lùa vào, nhưng ở một nơi lụp xụp như vậy lại giấu hơn chục đứa trẻ ăn xin. Đế Vĩnh Ninh và Hàn Trọng Viễn theo ông lão quay về nơi này, vô cùng sửng sốt khi thấy những đứa trẻ đang cuộn mình trong đại sảnh tồi tàn.

Vẻ mặt bọn chúng vàng vọt, trên người đắp vài miếng vải rách bốc mùi, hầu hết đều nổi mụn mủ hoặc không ngừng ho khan, ánh mắt sợ sệt khi thấy người lạ của những đứa trẻ ăn xin này khiến người khác không dám tùy tiện bước vào. Chúng ôm chặt mấy cái khay sắt rỉ sét trước người, vẻ mặt cảnh giác, trong đó vẫn còn chút đồ ăn thừa, thậm chí trong vài khay còn có giòi bò.

Mặc dù sinh ra trong loạn thế, nhưng Đế Vĩnh Ninh và Hàn Trọng Viễn chưa từng biết rằng mạng người còn có thể như cỏ rác đến mức này.

Một lúc lâu sau, Đế Vĩnh Ninh trầm giọng nói với Hàn Trọng Viễn: "Ta đi bốc ít thuốc cho họ, Trọng Viễn, ngươi canh giữ ở đây, đừng để hộ vệ Trang gia đuổi họ ra khỏi thành. Bọn họ cứ thế này ra ngoài, không thể sống được mấy ngày."

Hàn Trọng Viễn vô thức gật đầu, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy vẻ mặt hơi tức giận của Đế Vĩnh Ninh. Chỉ một khoảnh khắc vừa rồi, Đế Vĩnh Ninh thực sự rất giống Đế Thịnh Thiên khí thế bức người trong Hải Thần cư.

Không hổ là thế tử Đế gia, đáy lòng hắn khẽ động, ý muốn kết giao càng sâu đậm hơn, âm thầm lui ra ngoài hàng rào gỗ trong viện.

Chớp mắt đã trôi qua một ngày, mặt trời dần lặn xuống, sân viện âm u đổ nát khiến người ta cảm thấy uể oải.

Hàn Trọng Viễn đang gật gù dựa vào hàng rào gỗ đầy mạng nhện bị gió lạnh đánh thức, vừa mở mắt đã thấy Đế Vĩnh Ninh mặt đầy bụi bẩn chạy từ ngoài miếu vào, nhướng mày gọi lại: "Ấy, Vĩnh Ninh huynh!" Hai người cùng trải qua khó khăn một ngày, xưng hô cũng tùy ý hơn.

Đế Vĩnh Ninh dừng bước, dịch chuyển đống thuốc trên tay, vẻ mặt mệt mỏi: "Chuyện gì?"

"Khi nào huynh quay về Tấn Nam? Ta không còn nhiều thời gian canh ở đây nữa." Hàn Trọng Viễn đứng dậy duỗi người, kêu gào: "Lão đầu tử nhà ta không định tham gia hôn sự của Trang gia, vốn định để ta đến nhà tặng lễ vật, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa." Hắn vờ như không nhìn thấy sắc mặt đột nhiên đông cứng của Đế Vĩnh Ninh, chỉ vào gương mặt đầy bụi của mình: "Trang gia cũng là chủ một thành, huynh không thể để ta tham gia yến tiệc với bộ dạng này chứ?"

Đế Vĩnh Ninh trầm mặc, lúc lâu lâu sau mới nói: "Đợi cháu trai của Đường lão bớt sốt, chúng ta sẽ đi." Hắn nói rồi bước vội vào trong sảnh.

Nếu không dùng biện pháp mạnh, e rằng tên mọt sách này sẽ kiếm cớ trốn trong miếu rách chờ hôn lễ kết thúc rồi tự trốn về Tấn Nam. Hàn Trọng Viễn tiện tay hái một cọng cỏ ngậm trong miệng, nheo mắt dựa vào hàng rào gỗ. Bộ dạng này không giống một đứa trẻ mới mười hai tuổi chút nào.

Chiều ngày hôm sau, lầu hai Hải Thần cư.

Một chiếc sa bàn không biết đã được bày ở đại sảnh từ bao giờ, Hàn Tử An cắm một lá cờ lên một đỉnh núi ở Tấn Bắc, nói với Đế Thịnh Thiên đang uống trà bên cửa sổ: "Nơi này thế nào?"

Đế Thịnh Thiên liếc nhìn, chạm vào nắp chén: "Chỉ cần đoạt được ngọn núi này và núi Cảnh Đế tiếp giáp Bắc Tần, Lý gia sẽ bị bao vây tứ phía, nhất định sẽ bại."

Đáy mắt Hàn Tử An lộ vẻ hài lòng: "Nói hay lắm, trùng khớp với những gì ta nghĩ."

Hai ngày qua hắn và Đế Thịnh Thiên tính toán cục diện thiên hạ trên sa bàn, sách lược xuất binh của hai người giống nhau khiến Hàn Tử An càng khâm phục Đế Thịnh Thiên. Lúc này hắn đã lờ mờ cảm nhận được gia chủ Đế gia mới mười tám tuổi trước mặt có thể là đối thủ mạnh nhất của hắn trong việc thống nhất thiên hạ sau này. May thay hiện giờ hai người một Nam một Bắc, chưa đến lúc phải giao chiến.

"Ngài không lo lắng sau khi cứu trẻ ăn xin ở thành Nam, Vĩnh Ninh sẽ về thẳng Tấn Nam sao?" Thấy Đế Thịnh Thiên dửng dưng không nhắc nửa câu tới Đế Vĩnh Ninh đang bôn ba ở thành Nam, Hàn Tử An không nhịn được mà lên tiếng dò hỏi. Ngay cả hắn cũng không dám tùy tiện dạy dỗ nhi tử duy nhất trong nhà là Hàn Trọng Viễn như vậy, huống hồ hiện giờ Đế Vĩnh Ninh không phải đang đối mặt với vấn đề bình thường, nếu không chịu nổi đả kích, e rằng nửa đời sau nhất định sẽ tầm thường hèn nhát, không tài cán gì.

Mặc dù là trưởng bối, nhưng suy cho cùng vẫn còn quá trẻ, Hàn Tử An uống trà rồi lén nhìn Đế Thịnh Thiên. Tiểu cô nương Đế gia này, thực sự có thể nuôi dạy trẻ sao?

"Lo chứ." Đế Thịnh Thiên ngả người ra sau, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối: "Ta tất nhiên lo nó không thể vượt qua trở ngại này, nhưng cho dù ta là cô cô của nó, là người thân thiết nhất với nó, ta cũng không thể đưa ra quyết định thay nó, ta sẽ già sẽ chết, không thể bảo vệ nó cả đời. Nếu nó không thể vượt qua đả kích phụ mẫu hy sinh năm đó, vậy cả đời này cũng không thể đứng lên được."

"Có điều..." Đế Thịnh Thiên hơi nheo mắt, giấu đi đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, nhìn về phía thành Nam ngoài cửa sổ, giọng nói xa xăm: "Nó mất phụ mẫu, ta cũng mất huynh trưởng và đại tẩu, ta chỉ lớn hơn nó bốn tuổi, ta có thể gánh vác Đế gia, bảo vệ Tấn Nam, đợi nó trưởng thành, tại sao nó lại không thể? Chỉ dựa vào ba chữ Đế Vĩnh Ninh nó mang trên người, năm năm cũng đủ rồi."

Giọng nói của nàng vô cùng kiên định, như thể nàng chắc chắn Đế Vĩnh Ninh sẽ quay lại Hải Thần cư trước đại hôn của Trang gia.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nữ tử ở hướng ngược sáng, Hàn Tử An có chút thẫn thờ, bàn tay cầm chén trà chợt siết chặt. Một lúc lâu sau, hắn phát hiện bản thân đã thất lễ, rũ mắt xuống.

Dường như đã quá muộn. Hắn khẽ thở dài, khoẻ miệng nở một nụ cười chua xót, hắn gặp được Đế Thịnh Thiên, quá muộn.

Lại thêm một ngày, thư phòng phủ thành chủ.

Trang Hồ đang chơi cờ với nhi tử sắp đại hôn, quản gia Trang Tuyền bước vào, nhỏ giọng bẩm báo hai câu.

Trang Hồ đặt quân cờ trong tay xuống, nhíu mày: "Vẫn chưa tìm thấy Ninh Tử Khiêm?"

"Cha, ngày mai tên thư sinh nghèo đó sẽ không đến phủ làm loạn chứ?" Vẻ mặt Trang Cẩm sốt sắng, đứng dậy nói: "Không được, Tuyền thúc, phái đội hộ vệ trong thành đi tìm, nhất định phải bắt được tên tiểu tử đó về trước hôn lễ."

"Ngồi xuống!" Trang Hồ trừng mắt với Trang Cẩm, tức giận nói: "Bây giờ khắp thành đều là khách quý, chỉ chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ khiến cả thành náo loạn, con bảo đội hộ vệ gióng trống khua chiêng đi tìm, lẽ nào còn chê những người biết chuyện này chưa đủ nhiều sao!"

Trang Cẩm đỏ bừng mặt định phản bác, nhưng lại không biết nói gì, bực bội vứt quân cờ trong tay xuống: "Cha, vậy người nói xem phải làm sao, dù sao cũng không thể để tên Ninh Tử Khiêm đó phá hủy hôn lễ ngày mai được, người cũng không thể mất mặt giống con!"

"Gấp cái gì." Trang Hồ trầm giọng nói: "Một tên thư sinh yếu đuối, hắn không dám đến Trang gia gây rối, mà cho dù hắn dám đến... Trang Tuyền, ngày mai phái thêm người canh chừng, nghiêm cấm người khác trà trộn, nhất định không được để tên Ninh Tử Khiêm đó lẻn vào phủ. Chỉ cần hôn lễ kết thúc, khách khứa rời thành, Trang gia ta còn sợ một tên thư sinh sao."

Ông ta nói rồi nhìn Trang Cẩm: "Ngày mai con chỉ cần hoàn thành xong lễ, những chuyện khác đừng nhúng tay vào, không được tự ý phái người đi tìm Ninh Tử Khiêm, càng không được gây bất lợi cho người này. Đã nghe thấy chưa, lui xuống đi."

Trong lòng Trang Cẩm không vui, nhưng lại không dám phản đối, đáp một tiếng rồi lui xuống.

"Lão gia, Ninh Tử Khiêm này..." Trang Tuyền nhỏ giọng lên tiếng, trên mặt có chút nghi hoặc.

"Ta biết rồi, chuyện này cứ quyết như vậy." Trang Hồ phất tay cho Trang Tuyền lui xuống, sắc mặt tối đi. Trang gia một tay che trời ở Thương thành lại không tìm được tung tích của một Ninh Tử Khiêm, chuyện này quá kỳ lạ rồi. Ông ta không muốn Trang Cẩm ra tay tàn nhẫn, chính là vì giữ lại đường lui cho Trang gia.

Chỉ mong thư sinh Ninh Tử Khiêm đó, chỉ là một cô nhi không nơi nương tựa, đừng sinh thêm bất kỳ rắc rối nào nữa.

Trong ngôi miếu đổ nát ở thành Nam, mấy lá vàng mà Hàn Trọng Viễn mang theo đều bị Đế Vĩnh Ninh đổi thành dược liệu, cũng may hắn không tiếc vàng nên những vết sưng phù và ung nhọt trên người mấy đứa trẻ ăn xin dần biến mất, cháu trai của lão Đường cũng đã hết sốt, bảo toàn được tính mạng.

Xem như đã làm được một chuyện tốt, dù hai người mỏi đến run chân cũng phải cố nhẫn nhịn.

Đã quá trưa, Hàn Trọng Viễn tuần tra hai vòng quanh viện, hai mắt díp lại, lặng lẽ trốn sau hàng rào gỗ ngủ gật. Y phục bằng gấm trên người hắn sớm đã bám đầy bụi và rách rưới.

Khi hắn tỉnh lại, mặt trời đã ngả về Tây, trời đã chập tối. Ánh sáng đỏ mạ vàng xuất hiện trên ngôi miếu nát, giữa ngày đông, cảm giác ấm áp tráng lệ hiếm thấy.

Tiếng bước chân nho nhỏ truyền ra từ đại sảnh, hắn nhắm mắt giả vờ ngủ, thấy hai đứa trẻ ăn xin nhón chân bước tới cạnh hắn. Đứa trẻ ăn xin thấp bé lấy từ sau ra một tấm vải xanh sạch sẽ đã bị giặt đến phai màu, cẩn thận đắp lên người hắn. Sau đó, hai đứa trẻ chạy đến chỗ Đế Vĩnh Ninh đứng trong viện, đứa trẻ cao lớn lấy ra hai cái màn thầu trắng tinh trong lòng, kéo kéo tay áo Đế Vĩnh Ninh, đưa tới trước mặt hắn.

Hàn Trọng Viễn mở mắt, sờ tấm vải bông trên người, nhìn Đế Vĩnh Ninh có chút kinh ngạc rồi lại mỉm cười nhận lấy màn thầu, trái tim vẫn luôn cứng rắn của hắn chợt cảm thấy chua xót.

Thời buổi loạn lạc, mạng người như cỏ rác. Bọn họ lấy đạo nghĩa cứu người, mấy đứa trẻ lấy ân nghĩa báo đáp.

Trong viện, Đế Vĩnh Ninh vỗ đầu hai đứa trẻ, cười bảo hai đứa quay về đại sảnh nghỉ ngơi, sau đó lại đứng dưới gốc cây khô héo, không động đậy.

Một lúc lâu sau, Hàn Trọng Viễn duỗi người đứng dậy, hắn hơi cân nhắc, cẩn thận gấp vải bông trên người lại, đặt lên hàng rào gỗ, sau đó bước về phía Đế Vĩnh Ninh.

"Trọng Viễn, chúng ta đi thôi." Chưa đợi hắn tới gần, giọng nói nhàn nhạt của Đế Vĩnh Ninh đã truyền tới.

Hàn Trọng Viễn dừng cách hắn ba bước, mang theo ý cười: "Đi đâu, Tấn Nam của huynh, hay Hải Thần cư của ta?" Rõ ràng đã biết lựa chọn của Đế Vĩnh Ninh, nhưng hắn vẫn muốn hỏi lại.

Đế Vĩnh Ninh xoay người, nhìn chằm chằm hắn, đáp lại từng câu từng chữ: "Hải Thần cư."

Vẻ đau buồn trong mắt thiếu niên không biết đã lặng lẽ tiêu tan từ lúc nào, chỉ còn lại sự thản nhiên và điềm tĩnh, tựa như phá kén tái sinh.

Hàn Trọng Viễn rất kinh ngạc về sự thay đổi của hắn chỉ trong một đêm, cười hỏi: "Ồ, thay đổi chủ ý cũng nhanh đó, hai ngày trước còn đòi sống đòi chết, như thể không có Diệp Thi Lan thì không sống nổi. Sao lại nghĩ thông rồi?"

Đế Vĩnh Ninh không quan tâm đến lời trêu chọc của Hàn Trọng Viễn, chỉ nói: "Trọng Viễn, không đáng."

Hàn Trọng Viễn nhướng mày không hiểu.

Đế Vĩnh Ninh nói tiếp: "Thời buổi loạn lạc, mạng người không chút giá trị. Nếu chúng ta không động lòng trắc ẩn, những người trong ngôi miếu nát này không thể sống nổi, nhưng thiên hạ loạn, ai sẽ quan tâm đến tính mạng của bọn họ? Thế đạo này, ai chết cũng như nhau."

Không đợi Hàn Trọng Viễn phản ứng lại, hắn đã ngước mắt lên nhìn ngọn cây khô héo, chậm rãi nói: "Năm năm trước, phụ thân ta đến Nam Hải diệt thủy tặc, mẫu thân đi theo, cả hai đều không sống sót quay về."

Hàn Trọng Viễn ngây người, im lặng nghe tiếp.

"Từ đó, ta nghĩ chỉ cần ta không học võ, không cuốn vào phân tranh, không thích nữ tử xuất thân thế gia võ tướng như mẫu thân thì có thể tránh được thảm kịch như bọn họ, cho dù vô dụng thì cũng có thể bình yên một đời. Vì vậy ta rời Tấn Nam, dùng thân phận cô nhi phiêu bạt khắp nơi, động lòng với Diệp Thi Lan. Nhưng ta đã quên, đây là loạn thế, phụ mẫu ta chết trong loạn thế, ta lại hi vọng sống tạm bợ trong loạn thế, quả là nực cười."

"Ta nhìn thấy rất nhiều thành trì, đi qua rất nhiều con đường, nhưng luôn nhắm mắt làm ngơ trước thế đạo hiện tại. Chướng ngại mà ta không thể vượt qua không phải là Diệp Thi Lan, mà là trận chiến đã sớm trôi qua từ năm năm trước, là cái chết thảm của phụ mẫu ta. Ta trốn tránh trở thành đích tử Đế gia, trốn tránh gánh vác trách nhiệm, thực ra ta hiểu, điều duy nhất ta không thể lựa chọn chính là sự thật ta xuất thân từ Đế gia. Nhưng ta mang họ Đế, trong người là huyết mạch của phụ mẫu, nhận sự phụng dưỡng của bách tính Tấn Nam, ta là đích tử Đế gia, là người che chở Tấn Nam tương lai. Nếu không vượt qua được chướng ngại năm đó, Đế gia nhất định sẽ bị hủy trong tay ta, thiên hạ loạn lạc, Tấn Nam càng không được bình yên. Tấn Nam không yên, thiên hạ không yên, sẽ còn rất nhiều người mất đi người thân như ta."

"Trọng Viễn, năm năm trôi qua, ta để Ninh Tử Khiêm thay thế sự tồn tại của Đế Vĩnh Ninh."

Gió thổi, những chiếc lá khô rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay Đế Vĩnh Ninh. Hắn bóp nát lá khô, sau đó mở lòng bàn tay ra, lá khô vỡ thành nhiều mảnh, bị gió thổi bay.

Đế Vĩnh Ninh buông tay, nhìn Hàn Trọng Viễn vẫn luôn trầm mặc, khẽ nói: "Thế gian này chưa từng có Ninh Tử Khiêm, cô cô đã đợi ta rất lâu, Đế gia cũng đã đợi ta rất lâu. Trọng Viễn, ta nên quay về rồi."

Bóng dáng gầy gò của thiếu niên được nắng chiều kéo dài, phản chiếu trong sân viện nhỏ đổ nát.

Hàn Trọng Viễn nhìn thấy sự nghiêm túc và kiên nghị chưa từng có trong đáy mắt của Đế Vĩnh Ninh cách đó vài bước.

Thế tử Đế gia, nên như vậy.

Hắn tiến lên vài bước, đứng trước mặt Đế Vĩnh Ninh, lập ra lời hứa nửa đời trước của mình.

"Đế Vĩnh Ninh, con đường dẫn đến hòa bình thiên hạ, Hàn Trọng Viễn ta, xả thân đi cùng!"

Ngọn liễu đón trăng, Đế Thịnh Thiên không biết đã đứng bên cửa sổ ở lầu hai Hải Thần cư từ lúc nào.

Nàng lặng lẽ nhìn con đường dẫn đến thành Nam, vẻ mặt thậm chí còn có sự căng thẳng mà chính nàng cũng không nhận ra.

Đến khi bóng dáng của hai thiếu niên dưới ánh trăng xuất hiện ở cuối phố, đáy mắt nàng mới hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Năm năm rồi, Vĩnh Ninh chạy trốn khi đối mặt với bài vị của phụ mẫu trong từ đường Đế gia, cuối cùng đã trở lại.

Ngày hôm sau, đại hôn của Trang phủ.

Trang Hồ rất yêu thương nhi tử, ông ta gần như đã mời hết thế gia quyền quý trong thiên hạ đến tham gia hôn sự của Trang Cẩm. Những phủ đệ cao hơn Trang gia chỉ phái con cháu đến chúc mừng, còn ngang hàng với Trang gia thì gia chủ sẽ đích thân tới.

Với địa vị của Đế gia và Hàn gia, phái con cháu hay quản gia đến cũng là cho Trang gia thể diện rồi. Mấy ngày trước hai nhà đã gửi thiệp đến Trang gia, nhưng hôm nay giờ lành của đại hôn sắp đến mà khách hai phủ vẫn chưa tới. Trang Hồ quan tâm đến thái độ hai nhà Hàn Đế nhất, tất nhiên trong lòng sẽ để ý đến khách của hai nhà, tuy nhiên khách khứa quá nhiều, tiếng pháo vào cửa của tiểu thư Diệp gia đã vang lên, ông ta không có thuật phân thân, đành tạm thời nhịn lại chuyện này.

Trong tiếng pháo náo nhiệt, tân nương bước vào cổng lớn Trang phủ, giờ lành sắp đến, khách khứa đông đủ, Trang Hồ nhìn ánh mắt vui mừng của nhi tử, đáy lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Ông ta nhìn y phục tân nương của Diệp Thi Lan, hơi khựng lại.

Bỏ đi, mặc dù xuất thân nghèo khó nhưng nữ tử này cũng xem như có tài, có thể thêm chút danh tiếng cho Trang gia, xem như miễn cưỡng xứng với Cẩm Nhi. Trang Hồ thu lại sự sắc bén trong đáy mắt, bày ra vẻ mặt nhân từ.

Trang Cẩm cầm lụa dẫn Diệp Thi Lan vào giữa đại sảnh trong tiếng chúc mừng của khách khứa, thấy Diệp Thi Lan đã đứng vững trước mặt phụ mẫu, hắn nhỏ giọng gọi: "Thi Lan."

Dưới khăn trùm đầu, Diệp Thi Lan hơi đỏ mặt, kéo lụa hỉ trong tay đáp lại. Trang Cẩm như chìm trong sự ngọt ngào, ý cười trên mặt hắn càng sâu.

Giờ lành đã đến, một tiếng chiêng trống vang lên, hỉ quan bên cạnh lập tức hô lớn.

"Giờ lành...!" Chữ "đến" còn chưa nói ra, một giọng nói còn lớn hơn đã vang lên trước cổng lớn.

"Gia chủ Hàn gia, gia chủ Đế gia đến!"

Giọng nói này lấn át cả tiếng pháo rợp trời, truyền vào tai khách khứa và người của Trang gia trong đại sảnh. Trang Hồ sững sờ, còn cho rằng mình nghe nhầm, thấy vẻ mặt khó tin của mọi người, ông ta lập tức hoàn hồn, liếc nhìn nhi tử còn đang ngây người, do dự một chút rồi đích thân ra cửa nghênh đón.

Làm lỡ giờ lành tất nhiên không tốt, nhưng Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên đích thân đến, trong cả thiên hạ, còn thế gia nào có được vinh hạnh này?

Khách khứa đều đứng dậy nghênh đón khách quý, hỉ quan bên cạnh cũng không nói nốt chữ cuối cùng.

Dù sao thì cũng đã bỏ lỡ giờ lành trong đại hôn của mình, Diệp Thi Lan dưới khăn trùm đầu nhất thời lo lắng, khẽ kéo lụa hỉ.

Mặc dù cảm thấy bất lực, nhưng Trang Cẩm cũng biết hai nhà Hàn Đế không thể đắc tội, vội vàng trấn an: "Thi Lan, gia chủ hai nhà Hàn Đế đến, phụ thân đích thân đi nghênh đón khách quý rồi, nàng đợi một chút."

Diệp Thi Lan thấp giọng "Ừm" một tiếng, nhưng không hiểu sao lại có chút bất an.

Trước cổng lớn Trang phủ, Đế Thịnh Thiên và Hàn Tử An vừa xuống xe ngựa, bóng dáng của Trang Hồ đã xuất hiện.

Ông ta bước nhanh lên trước, còn chưa kịp lên tiếng, Hàn Tử An đã chắp tay cười nói: "Chúc mừng Trang thành chủ, Tử An gặp chuyện đến trễ, vẫn mong thành chủ đừng trách."

"Nào có nào có, hai vị gia chủ đích thân đến Thương thành là vinh hạnh của Trang gia ta." Trang Hồ bái kiến Hàn Tử An trước, sau đó mới nâng mắt nhìn nữ tử bên cạnh.

Nữ tử này mặc đồ đen, mặc dù lười nhác lãnh đạm, nhìn còn rất trẻ, nhưng khí chất bức người, không hề thua kém Hàn Tử An.

Trang Hồ áp xuống sự kinh ngạc trong đáy mắt, cười nói: "Vị này hẳn là Đế gia chủ, quả nhiên tuổi trẻ vô song, Trang mỗ nghe danh Đế gia chủ đã lâu, vẫn không bằng hôm nay đích thân gặp."

Câu nói này của Trang Hồ lại rất thành thật. Hàn Tử An đến năm ba mươi mới đưa Hàn gia xưng bá phương Bắc, Đế Thịnh Thiên nhỏ hơn hắn một giáp, còn là nữ tử, mới tiếp quản Đế gia ba năm mà quyền thế Đế gia đã không thua kém gì Hàn gia.

Đế Thịnh Thiên gật đầu nhận lời khen của Trang Hồ, cười nói: "Ta tình cờ gặp Hàn tướng quân trên đường, vừa hay Hàn tướng quân cũng đến quý phủ chúc mừng, vì thế bắt chuyện vài câu rồi cùng đến."

Đôi tân lang tân nương trong Trang phủ rõ ràng đã lỡ giờ lành vì bọn họ, nhưng hai người lại không hề nhắc đến, chỉ thờ ơ nhắc đến chuyện bây giờ mới tới.

Có điều hai người đích thân đến Trang phủ đã cho Trang gia đủ thể diện, Trang Hồ nào còn quan tâm tới chuyện bọn họ đến trễ. Vẻ mặt ông ta hớn hở, liên tục chắp tay: "Không sao, không sao..."

Trong lúc nói chuyện với Đế Thịnh Thiên, Trang Hồ tình cờ nhìn thấy thiếu niên như ngọc sau lưng nàng, sửng sốt nói: "Vị này là..."

Với thân phận thành chủ của Trang Hồ, ngoại trừ hai người Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên, ông ta không cần hạ mình hỏi đến những người khác, có điều thiếu niên đứng sau Đế Thịnh Thiên quá xuất chúng, chưa nói đến dung mạo anh tuấn thì khí chất cao quý đã rất hiếm thấy.

"Ồ, đây là cháu trai ta." Đế Thịnh Thiên phất tay: "Vĩnh Ninh, tham kiến Trang thành chủ."

Đế Vĩnh Ninh mặc Tấn phục, mày kiếm mắt sáng, cao quý nho nhã. Hắn tiến lên trước, chắp tay với Trang Hồ: "Vĩnh Ninh bái kiến Trang thành chủ."

"Thì ra là Đế tiểu công tử." Trang Hồ vội vàng đỡ Đế Vĩnh Ninh, vẻ mặt không khỏi cảm thán.

Năng lực của Đế Thịnh Thiên đã tuyệt thế, thế hệ tiếp theo của Đế gia lại xuất chúng như vậy, e rằng phương Nam ba mươi năm tới đều sẽ do Đế gia thống trị.

Trang Hồ chỉ lo cảm thán sự xuất chúng của Đế Vĩnh Ninh, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của quản gia Trang Tuyền theo sau. Vừa nhìn thấy dáng vẻ của Đế Vĩnh Ninh, Trang Tuyền đã định kéo tay áo chủ tử nhà mình, nhưng lại không dám nhúc nhích khi bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Đế Thịnh Thiên.

Khách khứa đằng sau đến bái kiến Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên ngày càng nhiều, thấy giờ lành đã qua, Trang Hồ dẫn Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên vào Trang phủ, quản gia ở phía sau cố đến gần nói chuyện nhưng đều bị Trang Hồ đẩy ra, cả đường chỉ nói chuyện với Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên.

Để an ủi Diệp Thi Lan, Trang Cẩm vẫn ở cạnh nàng ta trong đại sảnh, thấy ánh mắt ghen tị của khách khứa sau khi phụ thân đưa gia chủ hai nhà Hàn Đế vào sảnh, hắn hoàn toàn không còn vẻ buồn bực vì bị lỡ giờ lành vừa rồi, mặt mày hồng hào, bộ dạng vinh quang. Suy cho cùng thì hôn sự của hắn có thể khiến hai vị gia chủ đích thân đến, nếu truyền ra ngoài có thể khiến nửa thiên hạ ngước nhìn.

Trang Hồ mời Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên ngồi vào vị trí đầu tiên hai bên trái phải trong sảnh.

"Đây là tiểu nhi Trang Cẩm."

Trang Hồ chỉ vào Trang Cẩm đang mặc y phục tân lang, Trang Cẩm lập tức kích động tham kiến hai người. Khi bái kiến Đế Thịnh Thiên, ngẩng đầu nhìn lướt qua thiếu niên sau lưng nàng, Trang Cẩm nhất thời sửng sốt, tựa như nhớ đến gì đó, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc khó tin.

Hắn dán mắt vào người Đế Vĩnh Ninh: "Ngươi, ngươi..."

"Đây là tiểu công tử Đế gia." Trang Hồ nhìn vẻ mặt như thấy quỷ của nhi tử, sắc mặt nhất thời trầm xuống, vội nói.

Trang Hồ rất mất mặt, mặc dù Đế Vĩnh Ninh phi phàm nhưng biểu hiện của nhi tử nhà mình cũng quá không có tiền đồ.

"Đế hiền đệ." Bị Trang Hồ trách mắng, Trang Cẩm cuối cùng cũng bình thường trở lại. Hắn ngập ngừng chắp tay với Đế Vĩnh Ninh, mang theo chút nịnh nọt và hoảng sợ không dễ nhận ra.

Đế Vĩnh Ninh dường như không thấy sự thất lễ của hắn, ôn hoà gật đầu, hơi nâng tay lên đáp lễ, vô cùng đúng mực.

Thấy dáng vẻ ung dung của Đế Vĩnh Ninh, đáy lòng Trang Cẩm nhẹ nhõm hơn một chút.

Trang Cẩm thất lễ cũng không có gì khó hiểu, thiếu chủ Đế gia Đế Vĩnh Ninh này thực sự rất giống Ninh Tử Khiêm đã có hôn ước với Thi Lan, hắn tất nhiên sẽ hoảng sợ. Mặc dù chưa từng gặp Ninh Tử Khiêm, nhưng hắn từng nhìn thấy chân dung người này ở Diệp gia.

Có điều chỉ là hắn lo lắng vô cớ, thư sinh nghèo khó Ninh Tử Khiêm và thiếu chủ Đế gia Đế Vĩnh Ninh, một người thấp kém một người cao quý, làm sao có thể là cùng một người? Nhất định chỉ là giống nhau mà thôi. Hắn lấy lại tinh thần, gượng cười nhìn Đế Vĩnh Ninh rồi quay người lại.

Không chỉ Trang Cẩm mà Diệp Tùng đưa dâu ở một bên cũng tái mặt khi Đế Vĩnh Ninh bước vào đại sảnh, hắn không giống như Trang Cẩm chưa từng gặp Đế Vĩnh Ninh, hắn từng ở cùng Đế Vĩnh Ninh ba tháng ở Diệp gia, vừa nhìn thấy Đế Vĩnh Ninh đã nhận ra thiếu niên trước mặt chính là Ninh Tử Khiêm.

Đáy mắt Diệp Tùng lộ vẻ ngạc nhiên và khó tin, sau đó là sự sợ hãi và hối hận cực điểm.

Nhớ tới chuyện Diệp gia không chỉ từ bỏ hôn sự với Đế gia vì Trang gia mà còn đánh hắn dã man trước Diệp phủ, Diệp Tùng lập tức toát mồ hôi lạnh.

Dưới khăn trùm đầu, Diệp Thi Lan dường như cảm nhận được điều gì đó khác thường, khẽ kéo lụa hỉ. Trang Cẩm hoàn hồn, nhìn người trong lòng trước mặt, nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ nhất định bản thân đã đoán sai rồi. Hôm nay khách khứa đông đủ, dù thế nào thì hôn lễ cũng phải tiếp tục.

Trang Hồ nắm giữ Thương Thành nhiều năm, tất nhiên sẽ thông minh hơn người thường, sắc mặt của Trang Cẩm và Diệp Tùng không thể lừa được ông ta. Vừa nhìn thấy vẻ mặt của hai người, ông ta đã biết e rằng bọn họ không chỉ quen biết thiếu chủ Đế gia mà thậm chí còn từng có khúc mắc. Sắc mặt Trang Hồ trầm xuống, ánh mắt lướt qua Diệp Tùng, Trang Cẩm và Đế Vĩnh Ninh, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ vô cùng hoang đường.

Không thể nào, ngay khi ông ta đang do dự, Trang Tuyền cuối cùng cũng tìm được khoảng trống, tiến đến bên cạnh nói vào tai ông ta mấy câu.

Không biết Trang Tuyền nói gì, ánh mắt Trang Hồ thay đổi vài lần, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đế Vĩnh Ninh, nhưng lại bắt gặp đôi mắt đen láy lãnh đạm cười như không cười.

Khó trách gia chủ Đế gia đích thân đến Thương Thành, khó trách nàng ta đến chúc mừng nhưng lại làm lỡ giờ lành, thì ra Đế Vĩnh Ninh chính là thư sinh nghèo Ninh Tử Khiêm đã định thân với Diệp Thi Lan!

Vừa rồi ông ta còn cảm thán gia chủ Đế gia còn trẻ mà quyền thế ngút trời, bây giờ quyền thế này lại rơi vào Trang gia, ông ta nhất thời cảm thấy nặng tựa ngàn cân.

Làm sao ông ta có thể ngờ rằng nữ tử nhà nghèo mà nhi tử nhà mình tùy tiện nhìn trúng lại dính dáng đến thiếu chủ Đế gia chứ!

Ông ta biết Ninh Tử Khiêm đã bị đánh khi đến Diệp gia đòi công đạo, biết Diệp gia đã đốt hôn thư của hắn, cũng biết mình đã đồng ý cho Trang Cẩm dùng người Trang gia để tìm kiếm Ninh Tử Khiêm.

Vẻ mặt Trang Hồ vô cùng khó coi, với năng lực của Đế Thịnh Thiên, những chuyện mà Trang gia và Diệp gia đã làm với Ninh Tử Khiêm, làm sao nàng ta có thể không biết?

Vậy hôm nay nàng ta đến Trang gia, rốt cuộc là định làm gì? Quan trọng hơn là nàng ta đến cùng Hàn Tử An. Trang gia tùy tiện chọc trúng nhà nào cũng là lấy trứng chọi đá, nếu hai nhà đồng thời có hiềm khích với Trang gia...

Trang Hồ hiển nhiên không thể ngồi yên nữa, hỉ quan ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở ông ta "Giờ lành đến", nhưng lại bị vẻ mặt Trang Hồ doạ sợ, không dám nói nữa.

Khách khứa trong sảnh dường như cũng nhận ra điều khác thường, bọn họ liếc nhìn Trang Hồ và gia chủ hai nhà Hàn Đế, đáy mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Hai bên không biết vì sao nhất thời im lặng, bọn họ cũng không tiện lên tiếng.

"Cha!" Tiếng gọi bất an và hoảng sợ của Trang Cẩm cuối cùng cũng khiến Trang Hồ hoàn hồn, thấy sắc mặt tái nhợt của nhi tử, ông ta thở dài, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, bước đến trước mặt Đế Thịnh Thiên.

"Đế gia chủ." Trang Hồ trầm giọng lên tiếng, dập đầu xuống đất: "Khuyển tử vô tri, gây ra họa lớn, vẫn mong Đế gia chủ đại nhân đại lượng, không so đo với khuyển tử."

Trang Hồ là chủ một thành, còn lớn hơn Đế Thịnh Thiên mấy chục tuổi, lễ này của ông ta không thể nói là không nặng. Khách khứa trong sảnh thấy cảnh tượng này thì rất kinh ngạc, nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên của Hàn Tử An, thầm nghĩ khó trách Đế Thịnh Thiên đích thân tới, thì ra tiểu công tử Trang gia đắc tội người ta rồi. Có điều Đế Thịnh Thiên ở Tấn Nam xa xôi, làm sao nhi tử Trang gia có thể đắc tội với đại tộc phương Nam này?

Trang Cẩm nhìn phụ thân thỉnh tội với Đế Thịnh Thiên, mẫu thân thì kinh hoàng, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay sợ hãi. Hắn muốn vươn tay kéo phụ thân, nhưng lại không dám một mình chống lại Đế gia, chỉ đành rút tay về.

Dưới khăn trùm đầu, Diệp Thi Lan không biết chuyện gì đang xảy ra, vài lần muốn vén khăn lên, nhưng lại sợ không may mắn nên không dám làm.

Đế Vĩnh Ninh đứng sau Đế Thịnh Thiên, nhìn bộ dạng rụt rè của Trang Cẩm, sau đó nhìn Diệp Thi Lan đang run rẩy, cuối cùng cũng thu lại cảm xúc cuối cùng trong mắt.

Từ đầu đến cuối Đế Thịnh Thiên không hề lên tiếng, nàng thản nhiên nhấp một ngụm trà, tựa như không nhìn thấy Trang Hồ đang khom người cầu xin trước mặt.

"Trang thành chủ, hôm nay ta và cô cô đến chỉ để chúc mừng Tam công tử, không có ý gì khác." Thiếu niên đứng sau Đế Thịnh Thiên bước ra, đỡ tay Trang Hồ, nhẹ giọng nói.

Ngay khi giọng nói của Đế Vĩnh Ninh vang lên trong sảnh, Diệp Thi Lan đứng cạnh Trang Cẩm đột nhiên run lên, hoảng sợ kéo khăn trùm xuống nhìn về phía Đế Vĩnh Ninh.

Thiếu niên như ngọc, cao quý thanh tao, một thân Tấn phục, hào hoa phong nhã, nào phải thư sinh nghèo khó trước kia.

Diệp Thi Lan lộ vẻ khó tin, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn không còn huyết sắc, bàn tay cầm khăn trùm đầu nhất thời run lên, cả người mềm nhũn suýt chút ngã xuống, vẫn may Trang Cẩm đứng bên cạnh kéo nàng ta lại.

Diệp Thi Lan bắt gặp ánh mắt vừa phức tạp vừa tức giận của Trang Cẩm, run rẩy tránh né.

Suy cho cùng thì nàng ta chỉ là nữ tử xuất thân bần hàn, mặc dù có chút thông minh nhưng vẫn không khỏi hoảng sợ trước cảnh tượng này.

Nhìn phản ứng của tân lang tân nương, khách khứa trong sảnh sao có thể không hiểu nữa, đồng loạt suy đoán rằng tân nương tử có vài phần nghĩa cũ với thiếu chủ Đế gia, có điểu tiểu thư Diệp gia bỏ Đế gia chọn Trang gia, chuyện này có chút không hợp lý rồi.

"Vĩnh Ninh, đã là đến chúc mừng, vậy con đã chuẩn bị quà mừng rồi?" Đúng lúc này, giọng nói không nặng không nhẹ của Đế Thịnh Thiên vang lên.

Đế Vĩnh Ninh gật đầu, đang định lên tiếng thì Hàn Trọng Viễn cầm hai hộp gấm không biết nhảy ra từ chỗ nào, hắn cười híp mắt, lộ ra hai cái răng hổ: "Chuẩn bị rồi chuẩn bị rồi, Đế gia chủ, ta và Vĩnh Ninh đã chuẩn bị xong quà mừng từ lâu rồi."

Hàn Trọng Viễn trời sinh rất giống Hàn Tử An, còn ăn mặc rất sang trọng, mọi người đương nhiên đoán được thân phận của hắn.

Hắn chạy đến bên cạnh Đế Vĩnh Ninh, khéo léo xoay hai hộp gấm trong tay.

Hàn Trọng Viễn mở hộp gấm thứ nhất với Trang Cẩm và Diệp Thi Lan: "Tân lang, đây là quà mừng đầu tiên của chúng ta."

Hộp gấm mở ra, một tờ giấy bị đốt chỉ còn một góc lặng lẽ nằm bên trong.

Mặc dù nội dung không còn rõ ràng, nhưng hai từ hôn thư và chữ ký Ninh Tử Khiêm vẫn còn đó.

Thiếu chủ Đế gia Đế Vĩnh Ninh, tự Tử Khiêm, chuyện này không phải là bí mật trong thế gia thiên hạ.

Một tờ hôn ước, ban đầu do Đế Vĩnh Ninh đích thân cầu, bây giờ cũng do hắn đích thân trả lại trước toàn thiên hạ.

Khách khứa trong sảnh nhìn chữ ký trên tờ hôn thư, liếc mắt nhìn nhau đã đoán được đầu đuôi câu chuyện. Xem ra thiếu chủ Đế gia từng che giấu thân phận, định thân với tiểu thư Diệp gia, nhưng Diệp gia không nhìn ra bảo vật, sau khi bám được vào Trang gia thì hủy bỏ hôn sự ban đầu với Ninh Tử Khiêm.

Nhìn khí thế của Đế gia chủ hôm nay, e rằng Trang gia và Diệp gia đã dùng chút thủ đoạn xấu xa khi hủy hôn.

Trang Cẩm và Diệp Thi Lan nhìn thấy đồ vật trong hộp thì vẻ mặt càng khó coi, nhưng lại không dám lên tiếng. Diệp Thi Lan nhìn Đế Vĩnh Ninh, trong sự sợ hãi còn có vài phần đau khổ và đáng thương.

Hàn Trọng Viễn từng thấy dáng vẻ ghét nghèo ưa giàu của tiểu thư Diệp gia này dưới khuê lầu Diệp gia, thấy nàng ta lộ ra dáng vẻ này thì khinh thường hừ một tiếng: "Còn phần quà mừng thứ hai, nghe nói Diệp tiểu thư yêu thơ từ ca phú, Vĩnh Ninh nhà chúng ta cũng rất thích, hôm nay đi vội nên chỉ chuẩn bị vài bài thơ của Vĩnh Ninh, xem như quà mừng."

Hàn Trọng Viễn vừa nói dứt lời, Diệp Thi Lan lập tức tái mặt. Để được gả vào Trang gia, nàng ta đã lấy tất cả thơ từ mà Đế Vĩnh Ninh để lại Diệp phủ làm của mình, tự sao chép lại rồi phái người bí mật truyền ra ngoài, có được danh tiếng mới khiến Trang Hồ đồng ý hôn sự hai nhà. Nếu Trang gia biết những chuyện này, Trang Hồ nhất định sẽ không cho phép Trang Cẩm cưới mình. Xúc phạm Đế gia, bây giờ còn đắc tội Trang gia, nàng ta và Diệp gia chỉ còn một con đường chết!

Nàng ta nhìn chằm chằm bàn tay của thiếu niên đó, thấy hộp gấm thứ hai từ từ mở ra, toàn thân Diệp Thi Lan không nhịn được mà run lên.

Đột nhiên, một đôi tay vươn ra, đóng hộp gấm đang hé mở trong tay Hàn Trọng Viễn lại.

"Thơ văn kém cỏi, tặng cho tân lang tân nương làm quà mừng là được, không cần lấy ra xem." Đế Vĩnh Ninh nhẹ giọng nói.

Hàn Trọng Viễn sửng sốt nhìn Đế Vĩnh Ninh, lại thấy đáy mắt thiếu niên vừa sáng suốt vừa ôn hoà. Hắn bĩu môi gật đầu, không làm khó tân nương tử thiếu chút nữa thì ngất vì sợ nữa.

"Được thôi." Hàn Trọng Viễn đưa hộp gấm cho Trang Hồ: "Trang thành chủ, món quà này..."

"Còn không mau nhận lấy quà của tiểu công tử." Trang Hồ phất tay với quản gia ở một bên, Trang Tuyền vội tiến lên nhận.

"Được rồi, quà cũng tặng rồi, không nên kéo dài giờ lành của bọn họ nữa." Đế Thịnh Thiên mỉm cười nhìn Trang Hồ: "Trang thành chủ, vẫn nên nhanh chóng làm xong lễ cho tân lang tân nương đi."

Trang Hồ sững người, trải qua chuyện hoang đường như vậy, ông ta nào còn muốn để Diệp Thi Lan gả vào Trang gia nữa. Ông ta thà từ bỏ hôn sự ngày hôm nay còn hơn để thiên hạ biết Trang gia đã đắc tội với Đế gia, nhưng Đế Thịnh Thiên rõ ràng không muốn cho ông ta cơ hội cầu hòa.

Trang Hồ thở dài, quay về chỗ ngồi, yếu ớt vẫy tay: "Tiếp tục đi."

Tiếng chiêng trống lại vang lên, tân lang tân nương hoàn thành nghi lễ trong tiếng hô của hỉ quan, nhưng đại sảnh không còn tiếng cười nói vui vẻ nữa, cả quá trình chỉ có sự trầm mặc khó xử.

Từ đầu đến cuối, Đế Vĩnh Ninh không còn nhìn Diệp Thi Lan thêm lần nào nữa.

Đoạn tình cảm thời niên thiếu, cuối cùng trở thành dĩ vãng.

Trên con đường lớn ngoài Thương Thành, đoàn xe của hai nhà Hàn Đế đã cách Thương Thành vài dặm.

Hàn Trọng Viễn ngồi trên ngựa, miệng ngậm một cọng cỏ dại, lắc lư nhìn Đế Vĩnh Ninh bên cạnh.

"Phần quà mừng thứ hai, tại sao huynh không cho ta mở ra chứ, tiểu nha đầu Diệp gia kia ăn trộm thơ từ và danh tiếng của huynh, huynh thực sự nuốt trôi cục tức này sao."

Đế Vĩnh Ninh gõ trán Hàn Trọng Viễn, cười nói: "Những thứ này đối với ta vốn không quan trọng."

Hắn nhìn xa xăm, thở dài: "Hơn nữa ngày đó, muội ấy cũng đã giơ cao đánh khẽ với ta, ta hà tất phải làm đến cùng, đẩy muội ấy vào chỗ chết?"

Ban đầu ở dưới khuê lầu Diệp gia, mặc dù Diệp Thi Lan đã hủy hôn, nhưng nàng ta cũng không đẩy Ninh Tử Khiêm đến đường cùng.

Hàn Trọng Viễn hừ một tiếng, xua tay: "Huynh đó, lòng dạ Bồ Tát, sau này làm sao nắm quyền Đế gia được đây!"

"Không phải còn có ngươi sao?" Đế Vĩnh Ninh vươn tay, cách một con ngựa quàng tay lên vai Hàn Trọng Viễn: "Có huynh đệ như ngươi, ai dám ức hiếp ta?"

"Đúng vậy!" Hàn Trọng Viễn cao hứng, hai mắt sáng lên: "Có ta ở đây, không ai có thể ức hiếp huynh! Sau này thiên hạ sẽ thuộc về hai huynh đệ chúng ta rồi! Đúng rồi, sau này chúng ta còn phải kết thông gia nữa, tốt nhất là ta có nhi tử, huynh có nhi nữ, sau này mang cả Đế gia huynh làm của hồi môn, ha ha ha ha ha!"

Giọng nói phấn khởi của hai thiếu niên, xuyên qua đoàn xe kéo dài, rơi vào tai Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên ở cuối đoàn người.

Hai người nhìn con cháu ở phía xa, không hẹn cùng nhìn nhau rồi bật cười.

"Tiễn người ngàn dặm, cũng phải từ biệt. Chúng ta một Nam một Bắc, đến lúc từ biệt rồi." Đế Thịnh Thiên chắp tay với Hán Tử An, cười nói.

Đáy mắt Hàn Tử An không hề nuối tiếc mà rất thoải mái: "Đường đến Tấn Nam xa xôi, Đế gia chủ bảo trọng."

"Thịnh Thiên." Đế Thịnh Thiên đột nhiên mở miệng, nhướng mày nhìn về phía hai thiếu niên: "Hai đứa nó cũng thành huynh đệ rồi, Hàn tướng quân không cần khách sáo."

Hàn Tử An ngẩn ra, sau đó bật cười: "Được, Thịnh Thiên phóng khoáng như vậy, vi huynh cũng không khách sáo nữa. Sau này có cơ hội nhất định sẽ so võ nghệ với Thịnh Thiên, thử trà luận thiên hạ!"

Đế Thịnh Thiên gật đầu, nâng dây cương: "Cáo từ ở đây, Tử An huynh bảo trọng!"

Tuấn mã dưới thân nàng hí dài, không chút do dự quay về phương Nam.

Thấy Đế Thịnh Thiên rời đi, Đế Vĩnh Ninh cũng vội chào Hàn Trọng Viễn, rời đi cùng Đế Thịnh Thiên.

Hàn Trọng Viễn cao giọng có chút không nỡ.

"Vĩnh Ninh! Tết Nguyên Tiêu năm sau, huynh phải đến thành Bắc An thăm ta đó! Ta đợi huynh!"

Dưới ánh chiều tà, Đế Vĩnh Ninh mạnh mẽ xua tay đáp lại.

Không ai biết trước chuyện xảy ra trong tương lai, nhưng tình nghĩa giữa các thiếu niên lúc này, là thật.

Cảnh tượng này khắc sâu qua năm tháng, mấy chục năm sau vẫn có thể lấy ra hoài niệm, nhưng chỉ còn lại Đế Thịnh Thiên.

Trên đỉnh Thương Sơn, vò rượu trước mộ Hàn Tử An vương vãi khắp nơi, Đế Thịnh Thiên thu lại ánh mắt hồi tưởng xa xăm, đột nhiên rút thanh trường kiếm trên thắt lưng ra, đứng dậy.

Một màn múa kiếm, lá phong khắp núi tung bay.

Kiếm của đại tông sư, cực phẩm trên thế gian.

Nhưng chỉ có tấm bia mộ lạnh lẽo nhìn thấy.

Nhát kiếm cuối cùng, dãy núi nứt ra, chim muông bay loạn. Toàn bộ đỉnh núi Thương Sơn bị một kiếm chém đứt, rơi xuống sâu trong hẻm núi.

Một tiếng nổ lớn, đá vụn rơi xuống, đỉnh núi không ngừng chìm xuống, nhưng Đế Thịnh Thiên lại rất bình tĩnh. Bà thu lại trường kiếm, tựa vào mộ của Hàn Tử An, cầm lấy vò rượu cuối cùng vẫn chưa uống hết, khẽ cười.

"Tất cả mọi chuyện, ta đã làm xong. Tử An, ta có thể đến gặp huynh rồi."

Trong cơn mê, thái tổ Đại Tĩnh một thân Tấn phục bước về phía bà, tựa như dáng vẻ từng đối mắt nhìn nhau ở Thương Thành năm đó.

• Hết phiên ngoại 4 •


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật