The Traitor || Draco Malfoy

chậu tưởng kí



2/9/2013

Sau cuộc chiến, mười lăm năm trôi qua là thời gian dài để Hogwarts và thế giới phù thủy lấy lại vẻ đẹp mơ màng, huyền bí vốn có. Tâm hồn Daphne cũng rộng mở hơn khi nụ cười dần có lại trên khuôn mặt luôn mang vẻ bi thương của nó. Rảo bước trên hành lang đông đúc học sinh, một học sinh cúi đầu chào nó, rồi cả một hàng cùng cúi đầu theo. Daphne vẫy tay với người bạn cuối hàng lang từ phía xa, khệ nệ ôm đống sách, hớp lấy một một ngụm hơi, nói:

- Ôi giáo sư Longbottom, phiền giáo sư mang đống sách này đến phòng thư viện giúp mình. Bọn trẻ phá phách quá.

Daphne trở lại Hogwarts cùng Hermione sau chiến tranh để hoàn thành năm học cuối, sau cùng trở thành giáo sư môn Độc Dược - môn học mà nó chưa bao giờ nghĩ là nó giỏi thực hành hơn Draco. Người đi cùng nó là Neville Longbottom - Giáo sư môn Dược thảo học. Từ khi dạy cái môn đó, móng tay của cậu ấy lúc nào cũng dính đầy đất y như giáo sư Sprout.

- Bọn trẻ Slytherin năm nay đáng yêu lắm. Chúng ngoan ngoãn, hiền lành...

Thấy Daphne trầm tư, Neville vội rút lại lời nói, xin lỗi ríu rít: "Mình không có ý nhắc lại chuyện cũ đâu..."

- À không, cũng đã mười lăm năm trôi qua rồi mà.

Daphne xua tay, tiếp tục xếp hết đống sách lên kệ. Một giờ trôi qua, người nó rã rời nhưng một trăm quyển sách đã được xếp gọn gàng đâu vào đấy. Nó cảm giác như vừa quay về những buổi cẩm túc của thầy Snape. Neville vội vàng chạy đi, líu ríu rằng trễ giờ lên lớp rồi. Daphne cũng đi dọc xuống hầm, nó mở cửa phòng dạy từng là của thầy Snape. Đám học sinh đã nhốn nháo ngó hết cái vạc này đến cái vạc kia, khi thấy giáo sư vào lớp, một trong số bọn chúng hắng giọng rồi trả lớp về không khí yên tĩnh.

- Tôi mong là sẽ không ai đến trễ hôm nay, vì đây là buổi học đầu tiên trong năm của chúng ta.

Daphne tự tay mở cái vạc đầu tiên trên bàn, má nó ửng hồng như lần đầu tiên ngửi thấy. Tụi học sinh nhốn nháo khi nghe Daphne giới thiệu về loại Tình dược trước mặt, rồi Ellien Snapcher - Một học sinh nam ưu tứu với đôi mắt xanh thẫm, sâu như biển giơ tay nói:

- Thưa giáo sư, giáo sư ngửi thấy mùi gì ạ?

Daphne mỉm cười, lần này nó đưa mũi vào gần chậu độc dược ngửi và quyết định không nói dối nữa. Sau từng ấy năm dạy học, nó đã có thể ngửi thấy rõ rành từng mùi hương len qua mũi nó chứ không còn mơ hồ, lẫn lộn như những năm đầu tiên.

- Mùi không khí rất trong lành, mùi tinh dầu và mùi dụng cụ Quidditch...mờ nhạt.

Tụi học sinh ồ ạt đoán già đoán non, còn Daphne bỗng thấy lòng nó khác lạ, nó ngửi thấy chính mùi hương của nó, chỉ có điều nó giấu nhẹm điều đó đi. Nó biết chắc đó là Draco Malfoy, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng đầu nó bỗng nảy lên một thắc mắc: "Liệu có thể ngửi được mùi của người chết trong tình dược hay không?"

Daphne phải mất mấy phút để nhận ra nó đang đứng lớp. Đám học sinh đã bắt đầu lao nhao, mấy cái tên quen thuộc được tụi nhỏ lặp lại không ngơi ngớt. Daphne phải dùng đến đũa phép để phóng đại giọng nó lên:

- Im lặng và tập trung lên đây!

Rồi Daphne lặp lại tất cả những gì mà nó đã học được từ giáo sư Snape và giáo sư Slughorn năm xưa, đi xung quanh phòng quan sát để xem liệu có đứa nào may mắn cuỗm được quyển sách của "Hoàng từ lai" hay "Hoàng tử thuần chủng" nào đấy giống Harry không. Nó dừng lại ở cái bàn của Ellien Snapcher, viên đá phục sinh mà nó giữ trong túi bỗng nhói lên, lóe sáng rồi nóng bừng như muốn đốt lồng ngực nó. Nhưng những cử chỉ thuần thục của Snapcher khiến nó chú ý hơn hết, cách cắt đậu và tự động thay đổi tỉ lệ các món trong sách như đã được học qua hết, mà quyển sách cũng đã được đóng lại, để vào một góc.

- Chắc trò đã dành cả kì nghỉ để nghiên cứu món độc dược này.

Daphne khen ngợi, nhưng Snapcher chỉ cúi gằm mặt, mò trong túi một chai nước nhỏ uống vội. Daphne nhận thấy sự lạ lùng trong hành động của trò Snapcher, nhưng viên đá trong túi nó đã nóng hừng hực như muốn thoát ra khỏi cái túi để bay bổng trong không trung, khiến nó mất tập trung hết sức.

Kết thúc buổi học, nó trầm ngâm lấy viên đá phục sinh ra xem. Từ ngày Harry đưa cho nó, nó luôn giữ viên đá bên mình nhưng chưa một lần nào dám lấy ra dùng.

- Thưa giáo sư...

Daphne giật mình quẳng hòn đá đang nhấp nháy yếu ớt vào tủ, nhìn về hướng cửa được mở, nó hỏi:

- Trò Snapcher?

- Em có điều muốn hỏi.

Daphne thở phào mời Snapcher ngồi, đó là một cậu bé ham học, một phù thủy được Muggle sinh ra nhưng lại khôn ngoan hơn bất cứ phù thủy thuần chủng nào.

- Thưa giáo sư, em muốn biết thêm về chiến tranh phù thủy lần hai.

Daphne lấy làm lạ khi một học sinh hỏi giáo sư môn Độc Dược về Lịch sử pháp thuật. Lòng nó nhói lên khó chịu vì cái chết của Draco lại le lói trong đầu nó. Tuy vậy nó vẫn điềm tĩnh trả lời:

- Tiếc quá trò Snapcher, tôi là giáo sư môn Độc Dược, sao trò không thử-

- Nhưng giáo sư đã tham gia vào cuộc chiến đó.

Snapcher tiếp tục ngoan cố hỏi, mặt Daphne đã giận đến đỏ loét khi cái cảnh Draco buông tay nó được tua đi tua lại trong đầu, nó đẩy Snapcher ra khỏi phòng học dù nhìn cậu bé còn nhiều thứ muốn hỏi lắm. Daphne mở cửa tủ, hòn đá vừa cháy lập lòe giờ đã vụt tắt. Nó có cảm giác lạ lùng như thể Draco đang sát ngay bên nó - khi nó đang dạy học, nhưng lại biến mất ngay lập tức khi nó ở một mình.

***

- Bạn có tham gia không Ellien? Tiệc tối của giáo sư Berrycloth ấy.

Mấy đứa học sinh bàn tán xôn xao về bữa tiệc tối dành cho học sinh ưu tú của Daphne. Bình thường Snapcher sẽ là đứa luyên thuyên nhiều nhất, nhưng hôm nay nó im lặng và ít nói lạ thường, nó không trả lời câu hỏi mà loay hoay với mấy cái chai lọ trên bàn, đứa nào táy máy động tới sẽ bị nó quát ngay. Tụi học sinh cũng hay xì xầm về thái độ của Snapcher dạo này và ít có đứa nào lại bắt chuyện với nó như mấy năm ngoái. Vừa hai tuần trước, Dalton hớt ha hớt hải chạy từ phòng Snapcher ra, tay nó nắm vài sợi tóc màu bạc lấp lánh, hớp lấy một ngụm hơi to rồi nói với đám bạn đang vểnh tai lên chờ nghe:

- Snapcher có bạn gái, coi nè. Tóc bạn ấy màu nâu tối mà trên giường lại có mấy sợi tóc khác màu.

- Chả trách sao bạn ấy hành xử lạ kì.

- Đâu? Đưa mình xem sợi tóc đó.

Chưa kịp truyền tay nhau xem sợi tóc lạ lùng đó, Snapcher đã chạy xồng xộc đến giật lấy mấy sợi tóc trên tay Dalton. Mặt nó đỏ ngầu như bị nhúng vào dầu sôi, nó quát:

- Đừng có tự tiện bước vào phòng tao. Tao cảnh cáo chúng bay lần cuối.

Đám học sinh tái mét, nhất là Dalton, nó thỏ thẻ với đứa con gái bên cạnh: "Bạn ấy vừa gọi bọn mình là chúng bay à?" Đứa con gái cũng kinh hãi, vì trước giờ nó chưa thấy Snapcher giận đến độ quát ầm ĩ lên. Đến buổi ăn tối với Daphne, cả đám sửa soạn nhộn nhịp, chỉ có Snapcher lặng lẽ đi trước, mà cũng không ai quan tâm đến thằng bé ngộ nghĩnh, thất thường ấy nữa.

- Được rồi, được rồi. Giờ đến món kem tráng miệng nhé! Đây là món kem đặc biệt, cựu giáo sư vĩ đại của chúng ta đã truyền lại cho tôi.

Daphne phẩy đũa, mắt đứa nào cũng sáng rực nhìn theo mấy đĩa kem ngon lành bay đến. Daphne trở lại với chủ đề bữa ăn ngon lành hôm nay là nó lấy ý tưởng từ đâu mặc dù mấy đứa học sinh đã nghe đến học thuộc và bọn chúng tưởng chừng như vị giáo sư vĩ đại Slughorn mà Daphne thường nhắc tới đang sống trong chính tòa lâu đài này và lên lớp hằng ngày. Cuối bữa, một số đứa ra về, số ít ở lại dọn dẹp bàn ăn. Snapcher cũng ở đó, nó cầm viên đá gai góc, bóng lưỡng trên bàn bỏ vào túi. Sau khi các học sinh còn lại ra về, nó mới hỏi Daphne:

- Thưa giáo sư...

- Ôi Snapcher, trò vẫn còn ở đây à? Về đi, đã quá giờ giới nghiêm rồi. Hôm nay tôi không giải đáp thắc mắc cho em được...

Daphne loay hoay giữa mấy cái kệ tủ rồi đến hộc bàn, miệng lầm bẩm "đâu rồi, nó đâu rồi." Snapcher mới lấy hòn đá trong túi nó ra.

- Giáo sư kiếm cái này hả?

- Phải rồi, cảm ơn trò. Giờ trò ra về được rồi đó.

Daphne mở to cửa, nhưng Snapcher cứ ngồi lì bên trong, tay nó vẫn cầm hòn đá chắc nịch.

- Em sẽ ra về, nhưng em có một thắc mắc.

- Trò phải ra về.

- Em chỉ hỏi một câu thôi.

- Ra về, Snapcher.

- Một câu thôi thưa giáo sư.

- Snapcher, nếu giám thị bắt được em-

- Đã có người giúp Harry Potter, vì thế nên chúng ta mới chiến thắng Voldermort phải không giáo sư?

Daphne khép cửa lại, nó gật gật đầu và chắc chắn đây sẽ là một đêm dài, cổ họng nó sẽ khô rát vì phải kể chuyện xa xưa. Daphne khẳng định bằng giọng chắc nịch: "Tất nhiên, hầu hết phù thủy ở Hogwarts và các thần sáng."

- Và một Tử Thần Thực Tử.

- Trò Snapcher!

- Em muốn giáo sư kể sự thật, cái mà bị giấu nhẹm trên báo ấy.

Snapcher nhìn Daphne bằng đôi mắt kiên định, bắt buộc Daphne phải dùng đũa lôi từ trong đầu mình ra một sợi kí ức lấp lánh, thả vào cái Chậu Tưởng Kí. Ngay sau đó, Snapcher cảm giác nó bị hút vào một không gian khác, nó ngó quanh, những hình ảnh nhấp nhoáng bắt đầu xuất hiện sau làn khói mịt mù. Snapcher và Daphne đang đứng ở Hogwarts bụi bặm, sụp đổ, xác người la liệt. Snapcher nhìn theo hướng chỉ tay của Daphne.

- Đó là Draco Malfoy, trò thấy không?

Daphne chỉ tay vào người đang mặc bộ vest đầy bụi chạy về hướng cầu thang. Snapcher tiếp lời:

- Vậy đó là Tử Thần Thực Tử mà báo chí không dám nhắc đến.

Daphne nuốt khan, nó thấy hình ảnh của nó khi trẻ, ánh mắt tràn trề hy vọng dù thân thể đã rã rời. Nó thấy nó ôm Draco thật chặt rồi thì thầm: "Hứa với em đi, chúng ta sẽ cùng nhau sống sót đến cuối cùng." Bụng nó quặng lên một cơn đau nhói, Snapcher dúi lại hòn đá vào tay vị giáo sư rồi cả hai rút khỏi miền kí ức đau thương ấy.

- Cuối cùng anh là người thất hứa.

Daphne nói rất nhỏ trong cổ họng, nó lén lau đi nước mắt đã chực chờ ở mi dưới. Toan đuổi Snapcher về, cậu bé lại nói một câu hết sức lạ lùng:

- Anh vẫn giữ lời hứa với em.

Daphne nhìn về phía cậu học sinh, mái tóc nâu đậm dần nhạt đi, thay vào đó là màu tóc vàng bạch kim quen thuộc. Rồi đôi mắt xanh sâu như đại dương bỗng trở thành đôi mắt xám lạnh lùng mà nó từng rất ghét. Nó bước đến, là Draco trước mặt nó, một Draco thật thụ để nó có thể chạm vào, sờ nắn chứ không phải là giọt sương hay biến mất mỗi khi nó ra sức chạm đến giống trong giấc mơ. Viên đá trong tay nó sáng bừng, bay bổng rồi vỡ vụn thành từng mảnh pháo hoa nhỏ.

- Draco? Draco?

Nó chưa dám tin, đôi tay mơ hồ sờ vào gương mặt có hơi ấm, hắn cười với nó. Nước mắt của nó cứ thế rơi xuống lã chã, vậy là Draco của nó sống lại, có cảm xúc và vẫn là người tình muôn thuở của nó. Nó lắng tai nghe nhịp tim phập phồng trong lớp áo học sinh mà Draco đang mặc, từng nhịp rõ ràng và rành mạch. Bây giờ nó mới dám vòng tay ôm chặt người trước mặt.

- Làm cách nào...Em tưởng anh...

Draco ôm nó, hắn biết nó có rất nhiều thắc mắc. Nhưng hắn muốn ôm nó vào lòng sau từng ấy năm, muốn nâng niu và yêu thương nó như những ngày yên bình hai đứa còn học ở Hogwarts - Ngày mà hắn chưa biết gì về cái đen tối của thế giới Phù Thủy, chỉ biết theo đuổi một con nhóc mà hắn từng bắt nạt và dọa đuổi nó ra khỏi Slytherin.

- Vậy anh dùng thuốc đa dịch để tiếp cận em, sau đó thì sao?

Cả hai đối mặt nhau, bây giờ nó đã đủ bình tĩnh để nghe Draco kể về những gì thật sự xảy ra với hắn.

- Cây đũa cơm nguội giết anh nhưng đồng thời cũng cứu anh. Nó rút một phần linh hồn của anh ra, tan biến theo Voldermort. Anh vẫn sống, nhưng không có cảm xúc, như một cái xác im lìm.

- Rồi sau đó thì sao?

- Để anh sống lại như một con người bình thường, phải có một sinh vật trung thành, gắn bó và tự nguyện hiến linh hồn của nó cho anh...

- Ai làm chuyện đó?

Draco chợt im lặng, hai tay hắn đan vào tay như cầu nguyện, rồi cái tên được bật ra khỏi miệng hắn như một sự thật tàn khốc: "Dobby."

Ai cũng biết gia tinh luôn trung thành mãnh liệt với chủ, nhưng Dobby hẳn không còn là một con gia tinh đơn giản nữa, vì dù nó đã được thả tự do nhưng vẫn tự mình quay về phủ Malfoy khi nghe các gia tinh khác rỉ tai nhau về lời đồn chủ cũ của nó sẽ không bao giờ sống lại và không thể trở thành một phù thủy sau chiến tranh nữa. Trước khi hiến linh hồn của mình, Dobby muốn Lucius và Narcissa giữ một lời hứa: Khi Draco sinh ra một đứa bé, hãy đặt tên đứa bé ấy là Dobby, để tưởng nhớ đến một gia tinh trung thành và dũng cảm như nó.

- Còn Snapcher?

- Quyền phép của cây đũa cơm nguội quá mạnh mẽ, anh phải tiếp cận em để Hòn đá phục sinh phát huy tác dụng cuối cùng: Vá các mảnh linh hồn lại.

Daphne choàng tay ôm lấy Draco một lần nữa, nó ngờ vực đây không phải thực tại, vì mỗi lần cho cố gắng chạm vào Draco trong mơ, hắn lại tan biến thành làn khói và bay đi mất. Lần này Draco đứng im, vẫn là hình hài con người và còn ôm nó rất chặt. Draco rút từ trong đầu hắn một sợi kí ức, thả nhanh vào cái Chậu sóng sánh, cả hai lập tức bị hút vào miền kí ức xanh mởn, khi chúng nó còn giữ cái tâm hồn mơ màng, thanh thản. Daphne ngắm Draco khi nhỏ - Một tên phù thủy xấu tính và hư hỏng luôn tìm cách bắt nạt nó, giờ lại ngồi ủ ấm cho nó trên tháp thiên văn vì nó cứ nức nở từ sáng đến trưa.

12/1993

- Thôi đừng khóc nữa, tao sẽ trả thù cho mày.

- Mày theo phe Pansy, sao tao tin mày được.

Draco nhỏ ôm mặt chán nản, nó hít một hơi nói nhỏ nhẹ: "Tao đâu có chơi với Pansy nữa, lần này tao theo phe của mày."

Daphne nhỏ ngước gương mặt lấm lem của nó lên, mắt nó như hai hòn đá sáng rực, nó nuốt tiếng nấc vào, nói: "Mày hứa đi."

Draco nhỏ đưa một ngón út ra, nó đồng ý làm một lời hứa Muggle với Daphne, rằng nó sẽ mãi mãi bảo vệ và theo phe Daphne từ giờ trở về sau. Khi thấy Daphne cười, nó lau đi hết nước mắt trên mặt con bé rồi cao giọng: "Mày cũng phải giữ một lời hứa. Đó là..."

- Là gì?

- Mày cũng phải theo phe tao và không được bám theo thằng Potter, Weasly nữa.

- Vậy thì khác gì tao với mày yêu nhau.

Draco nhỏ gãi đầu, lần đầu tiên nó lúng túng: "Ừ, cũng được coi là vậy. Hứa như vậy đi."

Daphne nhỏ nhảy khỏi ghế để trở về tháp Slytherin, nhưng áo chùng của nó lại vướng vào dây mắc hành lang khiến nó bị kéo ngược ra sau, ngã khỏi lan can. Draco chỉ nắm được một mảnh áo rất nhỏ, phải dùng hết sức mới kéo được Daphne lên. Mặt này Daphne tái mét, vừa chạm chân xuống sàn đá, áo chùng của nó cũng bị rách toạc ra, bay đi mất trong đám tuyết mịt mù.

- Cầm áo của tao.

Draco nhỏ cọc cằn cởi áo chùng, chồng vào đầu Daphne, Daphne lập tức bị thu hút bởi mùi hương còn vương lại trên áo. Nó chạy theo Draco, luôn miệng khen thằng nhóc này thơm tho quá. Draco cười khinh khỉnh: "Mùi gì?"

- Tao không biết, chắc là mùi keo vuốt tóc của mày.

Daphne và Draco ngắm nhìn hình ảnh lúc nhỏ, trong lòng có một chút nhộn nhịp, một chút yên bình, một chút gì đó đã được lấp đầy. Daphne cũng tự hào với bản thân khi giờ nó biết rõ mùi hương nó ngửi thấy lúc đó là gì, vì đó chính là mùi nó ngửi được trong Tình dược và nó chắc chắn đó không phải mùi keo vuốt tóc. Daphne tựa đầu vào vai Draco, vậy là từ giờ nó không sợ cái ác mộng đeo bám nó mỗi đêm nữa, nó không sợ phải thức dậy vào mỗi buổi sáng nữa. Từng là một mảnh ghép lệch của Slytherin, giờ đây nó trở thành mảnh ghép hoàn hảo trong cuộc đời Draco Malfoy - Kẻ phản bội chính mình để bảo vệ nó.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật