[Xuyên nhanh] Nữ phụ chỉ muốn lên giường.

041: Chị gái, em có thể tiếp tục làm tình với anh rể không?



Editor: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

(Note: Tên tiếng Đức: Jeff. Phiên âm ra tên tiếng Trung: Kiệt Phu, nghe giống với Tỷ phu = Anh rể.)

Bởi vì cả hai dính sát vào nhau, lại thêm việc môi của họ chạm hờ nên Tô Nguyệt Ánh mới tưởng rằng là người đàn ông đang nói chuyện. Thế nhưng bản thân Trần Mặc Hàn biết rõ, người vừa nói là Tô Niệm.

Không chỉ thế, ngay sau khi thoại xong, Tô Niệm trở về với chất giọng của mình, tiếp tục thoại: "Ngoan nào Kiệt Phu! Xong rồi, đừng nói chuyện nữa, giọng anh khó nghe muốn chết, có bao nhiêu hứng cũng tuột hết rồi!"

Trần Mặc Hàn trong vai Kiệt Phu - Anh chàng người Đức có giọng nói siêu khó nghe: Cô đúng là rất giỏi tự biên tự diễn!

Lần này quả thật được mở mang tầm mắt, chỉ đành trợn mắt ngậm miệng nhìn Tô Niệm giở trò. Lúc trước hắn chỉ biết Tô Niệm bắt chước được giọng của Nguyệt Ánh, không ngờ cô còn có thể bắt chước được chất giọng của đàn ông nữa.

Câu tiếng Đức này phát âm cũng khá chuẩn, cộng thêm chuyện giả mạo chữ viết, cả mấy mánh khóe quyến rũ và khả năng biện hộ, thỉnh thoảng còn thao túng tâm lý người khác... Những thứ này đều là bằng chứng cho thấy Tô Niệm không hề vô dụng như những gì hắn nghĩ, trái lại còn rất thông minh. Chỉ có điều, cô lại sử dụng những năng lực đó vào việc vụng trộm!

Trần Mặc Hàn thật sự không biết nên vui hay buồn, người khiến hắn khó kiểm soát được tình cảm cũng không hẳn sai hoàn toàn, cô chỉ đang đi lầm đường mà thôi.

Khoan đã, khó kiểm soát tình cảm???

Tim của Trần Mặc Hàn bỗng loạn nhịp, hắn suýt quên mất Nguyệt Ánh vẫn còn ở đây.

Bây giờ tình huống nguy hiểm vẫn chưa giải quyết triệt để, thậm chí Nguyệt Ánh chỉ cách hắn khoảng 2-3 mét, bên ngoài phòng còn có người, lơ là một chút thì mọi chuyện sẽ lộ tẩy. Giờ đây trong đầu như có quả bom vừa nổ "Oành" một tiếng, khiến hắn sững sờ một lúc lâu. Hắn, nảy sinh tình cảm với Tô Niệm?

Bắt đầu từ khi nào?

Là từ lúc bóc trần bản thân trước mặt cô? Hay từ lúc biết cô nuôi đàn ông ở ngoài thì giận đến mức mất đi lý trí? Hay là từ lúc mỗi lần đi công tác thì vội vã muốn về, phải mãi đến khi được làm tình với cô xong mới có thể bình tĩnh lại?

Không biết, thậm chí đến tận thời khắc này Trần Mặc Hàn cũng không xác định được, bản thân thật sự có tình cảm với Tô Niệm, hay chỉ đơn thuần vì được thỏa mãn thể xác nên nảy sinh ảo giác?

Không phải Trần Mặc Hàn!

Bộ não rối loạn của Tô Nguyệt Ánh dần ổn định.

Cũng đúng, Trần Mặc Hàn không thể nào dùng áo mưa size vừa được. Với chỉ số thông minh của Tô Niệm thì cô ta không thể chuẩn bị sẵn từ trước, nếu cô ta có quan hệ gì với Trần Mặc Hàn chắc chắn sẽ khua chiêng gõ trống cho mọi người biết, khi chiếm được lợi rồi sẽ tìm đủ mọi cách leo lên vị trí bà Trần, chứ sao lại giấu giếm?

Hơn nữa nhìn tư thế của hai người này, hiển nhiên là đã dán sát vào nhau rồi, cố đâm cả cây gậy vào, đây là chuyện Trần Mặc Hàn sẽ không bao giờ làm.

Huống hồ, tư thế làm tình điên cuồng mạnh bạo, thoải mái giao hoan như động vật thế kia, chắc chắn không phải là chuyện Trần Mặc Hàn có thể làm ra được, cho dù có yêu đương vụng trộm thì cũng không thể nào!

Có lẽ chỉ là vóc dáng giống nhau thôi, cũng không phải không có người Đức cao to.

Hai người gõ cửa ở bên ngoài cũng im lặng, Phó Du cười khổ nói xin lỗi bằng tiếng Đức: "Entschuldige, ich habe dich falsch verstanden und gestört." (Thật xin lỗi, tôi nghe nhầm, đã làm phiền anh rồi!)

Vì chuyện này nên Phó Du và Từ Thu Trạch cũng hết hứng thú tán gẫu, với lại sẽ không có chuyện họ đã biết trong phòng có người đang làm tình mà vẫn đứng canh ở cửa cho người ta, thế nên cả hai đều có ý định rời đi.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, Tô Nguyệt Ánh nhẹ nhõm cả người, lúc bấy giờ cô ta mới phát hiện bản thân vậy mà lại đổ mồ hôi lạnh.

Tất cả mọi người trong phòng đều căng thẳng, có người hoảng hốt vì suy nghĩ của bản thân, có người chưa kịp lấy lại bình tĩnh.

Sự hồi hộp của Tô Niệm là vì hưng phấn, giờ này phút này, nhìn Tô Nguyệt Ánh đang ở gần ngay trước mắt, cuối cùng cô cũng nói ra câu muốn nói từ lâu: "Chị, em có thể tiếp tục làm tình với Kiệt Phu không? Dương vật cắm ở bên trong cứ đứng im mãi, rất khó chịu!"

Trong lòng Tô Nguyệt Ánh vẫn cảm thấy hơi khó chịu, cảm thấy cái tên này bật ra từ miệng Tô Niệm mang một ý nghĩa rất khác. Cô ta cảm thấy Tô Niệm rất đáng nghi, nhưng đã xác định được người đó không phải Trần Mặc Hàn, cô ta thật sự không còn lòng dạ nào để tâm đến thứ dâm đãng như Tô Niệm nữa.

Dù sao cũng chỉ là một con châu chấu, nhảy nhót được bao lâu chứ!

"Mày hỏi chị làm gì? Liên quan gì đến chị."

Tô Niệm cực kỳ hưng phấn, lắc mông uốn éo: "Kiệt Phu, anh nghe thấy chưa? Chị ấy mặc kệ chúng ta rồi, còn không mau tiếp tục chơi tôi đi!!"

Chị gái, là tự chị đồng ý đấy nhá, vậy thì em đành vui vẻ nhận lấy dương vật lớn của anh rể chơi thôi.

Tô Niệm còn cố tình gọi Tô Nguyệt Ánh đang định rời đi lại: "Chị, khi nãy chị, ưm...a... Không lẽ chị nghĩ vừa nãy em gọi "Anh rể" hả? Chẳng lẽ chị cho rằng dương vật siêu to khổng lồ của anh rể đang cắm trong hoa huyệt của em sao?!"

Cô vẫn đang chơi!

Quả nhiên, dây thần kinh của Tô Nguyệt Ánh lại bắt đầu căng thẳng. Dù biết rõ người trước mắt không phải Trần Mặc Hàn nhưng cô ta vẫn không thể không cảnh giác, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao mày biết được?"

"Chị, hai tháng trước... hức... buổi tối em đi ngang qua phòng hai người, nhìn thấy... dương vật của anh rể rất là lớn, tội nghiệp chị ghê... Nếu chị thấy chịu không nổi thì lần sau cứ gọi em đến, chúng ta cùng nhau làm tình~~"

"Câm miệng ngay, con điếm!"

Tâm trạng của hai người trong phòng đều bị cô khiêu khích, Tô Nguyệt Ánh tức giận muốn đánh người, Trần Mặc Hàn cũng nổi giận.

Đây không phải lần đầu tiên hắn nghe Tô Niệm miêu tả hành vi nhìn trộm, lúc

trước còn thấy chán ghét, nhưng giờ lại có chút chột dạ áy náy, đến mức muốn giải thích với Tô Niệm rằng tháng này hắn chỉ chạm vào một mình cô thôi, nhưng khi nửa câu sau của cô...

Hắn ở gần Tô Niệm nhất, dát sát một bên, đồng thời cũng thấy rõ rằng lúc cô nói câu ấy thực sự rất kích động, thân dưới run rẩy, cố hết sức kẹp chặt dương vật của hắn, đến cả Trần Mặc Hàn cũng nghi ngờ, nếu Nguyệt Ánh đồng chắc Tô Niệm sẽ chơi tới cùng, kéo Nguyệt Ánh cùng chơi 3P.

Rốt cuộc cảm xúc của hắn đối với Tô Niệm là gì, có lẽ vẫn chưa rõ; Nhưng Tô

Niệm đối với hắn, hiển nhiên không hề có loại suy nghĩ đó.

Bản thân ở trong mắt cô, dám chỉ là một cây ATM biết đi hoặc một cây gậy mát xa hình người mà thôi!!

Trái tim vốn hừng hực nhiệt huyết của Trần Mặc Hàn dần bình tĩnh lại, là một doanh nhân thành đạt, khi phát hiện sản lượng sản xuất rớt đáy thì phải biết dừng lại kịp lúc, giảm mức tổn thất xuống thấp nhất, tâm trạng cuồn cuộn như sóng dữ bị kìm nén lại.

Tô Niệm còn vỗ tấm lưng cứng còng của hắn, tự cho là hành động dịu dàng an ủi: "Đừng ghen nha, dương vật của anh cũng tuyệt lắm, mau thể hiện cho chị ấy xem đi!"

Trần Mặc Hàn nghe hiểu ẩn ý của Tô Niệm: Oa hu hu, làm nhanh lên, nhân lúc chị ta vẫn chưa đi, đâm thật mạnh vài cái đi, chơi chết em trước mặt chị ta đi.

Vì yêu đương vụng trộm và kích thích, đúng thật là cái gì Tô Niệm cũng dám làm.

Trần Mặc Hàn cúi đầu chặn miệng người phụ nữ lại, nuốt hết mấy câu thăm dò điên khùng sắp nói ra của cô vào bụng, chỉ có những lúc không thể nói chuyện, cô mới có thể ngoan hơn một chút, cũng bớt chọc người khác tức giận.

Áp chế cảm xúc trong lòng, cự vật to lớn từ từ di chuyển, dù sao hai người cũng đã làm rồi, lần này cũng thế thôi. Huống hồ như Tô Niệm đã nói, hắn chỉ là một gã trai bao người Đức, không làm theo lời cô mới là bất thường.

Nhưng dù thế thì biên độ động của Trần Mặc Hàn cũng rất nhỏ.

Một là sợ Nguyệt Ánh phát hiện kích thước của gậy thịt đang đâm vào trong hoa huyệt không bình thường; hai là vừa nãy tử cung chưa kịp thích nghi đã đâm thẳng vào trong đó rồi, dù cho cơ thể của Tô Niệm dâm đãng đến mấy cũng rất khó thích ứng kịp; ba là bây giờ tâm trạng của hắn không vui lắm, Tô Niệm rên càng to, hắn càng khó chịu.

Dương vật siêu to khổng lồ rút ra bên ngoài một chút, sau đó chậm rãi đâm vào, huyệt động đã khuếch trương bị thân gậy cương cứng ma sát từng nếp gấp, âm vật nhô lên bị chà ép tê dại, không còn giã gạo đến tóe lửa nữa, dù hơi nhẹ nhàng nhưng cây gậy này vẫn khiến cô cảm thấy sung sướng.

Tô Niệm bắt đầu rên "Ưm..", mắt thấy Trần Mặc Hàn lại muốn bịt miệng cô lại, cô rất bực mình, hôn cái con khỉ, lúc này mà không nói gì thì cảm giác kích thích sẽ giảm đi một nửa. Cô căng thẳng như thế còn không phải là vì muốn rên thỏa thích một lát sao!

Tô Niệm tiện tay cầm lấy mảnh vải trong tay, nhét thẳng vào miệng Trần Mặc Hàn!

Đừng có gây rối nữa, ra sức làm tình là được rồi mà, nhỉ? Chàng Kiệt Phu người Đức!

Mùi hương nồng nặc chợt tràn ngập khoang miệng, mùi hương quen thuộc, Trần Mặc Hàn sửng sốt một giây, sau đó thì nổi giận, cô nói mấy câu quá đáng như thế, còn dám không cho hôn mà lấy đồ chặn miệng hắn nữa!

Ngay sau đó, bộ não đã thấy qua là không bao giờ quên được chợt nhớ ra, mảnh vải trong miệng là cái quần lót mà mười phút trước, người nào đó hứng tình cởi ra vứt sang một bên!!

Tô Niệm!!!

Trần Mặc Hàn càng thêm tức giận, hắn quyết định tiếp tục đưa đẩy thật chậm, ngay lúc cô khao khát khoái cảm nhất, đôi môi hơi di chuyển một chút, cùng lúc đó, tay hắn đè đầu cô lại, bạo lực đặt môi mình lên môi cô, cố ý trả thứ trong miệng mình về, để cô cũng được nếm mùi bị nhét đồ lót vào miệng.

Nhưng một giây sau, một tiếng "Bốp" vang lên, gò má bị ai đó tát một cái, sau đó là giọng nói đầy ghét bỏ của Tô Niệm: "Ngoan đi, miệng anh có mùi, đừng hôn tôi!"

Trần Mặc Hàn: Bà mẹ nó yêu với chả đương, ông đây điên rồi mới yêu phải con nhóc quỷ này!!!

HẾT CHƯƠNG 41.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật