[Hoàn/18+] Tổng Hợp OneShot Tình Trai Sủng Ngọt ThienMyNuong

10.1 Cha Lớn Vô Cùng Yêu Cha Nhỏ.



Phiên Ngoại. Cha Lớn Vô Cùng Yêu Cha Nhỏ.

1. Cha Nhỏ Tức Giận.

Tôi đây, Hoàng Thiếu Nam đây.

Trước giờ chỉ có hai anh em tôi quỳ gối trước cha lớn, chưa từng thấy cha lớn chật vật quỳ gối trước cha nhỏ nhận lỗi, bởi vì cha lớn trước đến nay luôn luôn đối với cha nhỏ yêu thương tận trời, chưa từng làm cha nhỏ phải tức giận không thuận lòng điều gì. Nhưng mà có rồi nha, tôi được dịp trong đời chiêm ngưỡng bộ dạng ôn nhu nhận lỗi của cha lớn.

Chuyện là năm tôi mười lăm tuổi, lúc này tôi và em tôi đã tiếp xúc không ít công việc của tập đoàn gia đình, cha lớn đã dần tin tưởng và giao cho tôi soạn thảo những văn kiện quan trọng. Có lần ấy tôi sơ suất bỏ văn kiện lung tung trên bàn thay vì bỏ vào sơ mi như ngày thường, thằng em tôi qua mượn đồ vô tình vẽ bậy trên sấp văn kiện ấy. Khỏi nói cha lớn nổi trận lôi đình đến mức nào, đem hai anh em ra quỳ giữa sảnh đánh một trận không còn thấy ánh mặt trời.

Tôi và em tôi không dám hó hé, chỉ biết quỳ gối khoanh tay, cha lớn mắng đến đâu dạ đến đó không bướng nửa lời. Chuyện đáng nói đến rồi, lúc cha lớn vung roi định đánh xuống tôi, bất ngờ cha nhỏ từ cửa chạy lại ôm tôi vào người, rồi đấy, cái vung roi đó rơi vào lưng của cha nhỏ, tôi chưa kịp định chuyện gì xảy ra đã nghe tiếng than nhỏ của người. Cha lớn đánh không phải nhẹ nhàng gì, tôi biết cái vút roi ấy đau bao nhiêu, mà chuyện đáng nói là rơi vào người cha nhỏ.

Sảnh lớn lập tức rơi vào ngưng đọng, đúng một giây sau, cha lớn vứt bỏ bộ dạng nghiêm túc ôm cha nhỏ vào ngực lớn tiếng gọi bác sĩ gia đình. Được rồi, cái roi ấy cho gai, còn tẩm muối mặn tăng đau đớn. Mọi người thấy cha lớn tôi tàn độc đúng không? Sẽ xót thương cho hai anh em tôi? Không cần đâu, tôi và thằng em tôi đều suy nghĩ bản thân rất đáng bị như vậy, đừng quên hai tôi mang tính chất của cha lớn, cuộc đời định sẵn đi trên con đường khắc nghiệt, mấy đòn roi đó chính là bài học.

Nhưng mà cha nhỏ thì không.

"Tại sao đánh con tàn nhẫn như vậy? Nó là con anh đấy." Kỳ Nam kháng cự người kia đưa cậu đi, vùng đứng dậy chất vấn người đàn ông này. Lục Vân nhìn thấy người thương yêu đang mất bình tĩnh vội vàng nới lỏng tay sợ làm tổn thương đến người nọ.

"Em sao không khoác áo lông bên ngoài? Đưa anh xem có phải rất đau hay không? Có gì đều để sau hãy nói, trước mắt đưa anh xem đi, bác sĩ rất mau sẽ đến đây." Hắn không biết Kỳ Nam đi mua sắm giải khuây sẽ trở về sớm như vậy, cho nên mới ở sảnh lớn răn dạy con cái. Nếu biết người kia trở về sớm, cho hắn thêm mười cái gan cũng không dám làm liều. Mà đây không phải việc trọng yếu, quan trọng là cái đánh roi của hắn lực không nương tay đánh vào lưng Kỳ Nam, em ấy lại không mang theo áo lông bén ngoài như lúc ra khỏi nhà ngược lại chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi. Lớp vải mỏng này nhất định không thể đỡ được cái roi kia.

Lục Vân hướng mắt đến vệ sĩ, lạnh giọng chất vấn: "Tại sao không để cho phu nhân mặc thêm áo ấm? Các ngươi chăm sóc người kiểu gì?"

"Không cần anh lo. Ai là phu nhân của anh? Tôi không phải. Nếu anh không nhìn ưng mắt hai đứa nhỏ thì cứ thẳng tay đánh tôi đi, ngày mai tôi dắt con ra ngoài sống, anh muốn làm cái gì thì làm thế nấy."

"Kỳ Nam, đừng tức giận. Là anh sai, em không phải phu nhân, là cậu chủ nhà này, anh đảm bảo tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai mạo phạm em. Đừng bỏ đi, xin em đừng nóng giận tổn hại thân thể, anh luôn luôn cần em, nếu em đi anh sẽ sống không nổi mất. Nam." Lôi kéo Kỳ Nam ngồi đến ghế sofa, Lục Vân gấp gấp đến độ trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha thứ, không ngừng nắm lấy tay Kỳ Nam sợ người trước mắt bỏ đi.

"Hừ. Anh đứng lên đi, tôi không dám nhận cái quỳ này của ngài Hoàng, ngày mai tôi liền dẫn theo con dọn khỏi nơi này, anh không cần tốn công tốn sức đánh đập tụi nhỏ nữa." Kỳ Nam lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài.

"Nam, đừng tức giận, là anh không tốt. Đừng dùng sự lạnh lùng ấy đối với anh, xin em." Chưa bao giờ Hoàng Lục Vân thấy người hắn yêu thương tức giận như thế này, trong lòng đương nhiên sinh ra sợ hãi. Lúc trước dạy dỗ con cái Lục Vân luôn cẩn thận không để Kỳ Nam bắt gặp, cùng lắm là đang phạt quỳ nên không làm nên chuyện lớn. Bây giờ hay rồi, hắn đang tức giận vì hai đứa con không cẩn thận, đòn cũng nặng hơn mọi khi, vừa đúng lúc anh nhìn thấy tất cả.

Nhìn thấy chuyện đang dần đi xa, Hoàng Thiếu Nam liền đem thằng em trai lại cha nhỏ tiếp lời khuyên ngăn cha nhỏ đừng đi. Nếu đánh cậu và thằng em bị cha nhỏ bắt gặp là lỗi của cha lớn, nhưng gặp cha nhỏ nổi giận đòi đi khỏi nhà mà không khuyên ngăn chính là lỗi của hai anh em cậu. Hoàng Thiếu Nam không muốn.

"Cha nhỏ bớt giận cẩn thận tổn hại thân thể. Con và thằng ba không có sao, chuyện này là hai con có lỗi, cha lớn đánh rất đáng, hai con là tình nguyện bị đánh. Cha nhỏ, người đừng tức giận cha lớn có được không? Đừng đòi bỏ đi nha." Với tính cách của cha nhỏ, người mà đòi đi chắc chắn muốn tự một mình bên ngoài sinh sống. Nghĩ tới cảnh cha nhỏ bên ngoài chịu khổ cực, trái tim của cậu đập liên hồi. Ngàn vạn lần đừng thế.

Không riêng Hoàng Thiếu Nam và Thiếu Nghị, Hoàng Lục Vân tâm tình hoảng sợ kích động không kém. Hắn quỳ gối trước mặt Kỳ Nam, hai tay gắt gao không rời bàn tay trắng thon của anh cũng không quên chú ý sức lực không làm người bị thương, hắn sợ người trước mắt sẽ dứt khoát rời đi không cần hắn nữa.

"Hai con làm chuyện gì khiến cha lớn đánh hai con đến mức này?"

"Cha nhỏ, chuyện là cha lớn tin tưởng giao cho con sử lý văn kiện quan trọng, con lại vứt lung tung nên thằng ba làm hỏng rồi. Phần văn kiện này liên quan không nhỏ đến hoạt động sắp tới của công ty chi nhánh phía Tây của nhà chúng ta, hiện tại nó bị hỏng vì hai anh em con coi như công ty có có nguy cơ lâm vào phá sản."

"Nghiêm trọng vậy sao?" Kỳ Nam nghe con trai lớn nói thì nhíu mày. Chuyện công ty làm ăn này nọ anh không hiểu nhiều, Lục Vân cũng chưa từng cho anh nhúng tay vào, nói cực nhọc đau đầu, không đành lòng nhìn thấy anh thức khuya dậy sớm vì công việc.

"Vâng, rất nghiêm trọng. Phần văn kiện này chứa không ít thông tin quan trọng, bây giờ vì không có nó tình hình bên chi nhánh vô cùng rối ren, còn có khả năng đối mặt pháp luật. Cha nhỏ, cho nên chuyện này cha lớn đánh hai con không sai, cha nhỏ đừng tức giận, đừng bỏ đi." Hoàng Thiếu Nam không ngừng quan trọng câu chuyện lên, hi vọng cha nhỏ sẽ không tức giận nữa. Thật ra số văn kiện đó không ảnh hưởng lớn đến như thế, nếu quan trọng như vậy cậu sẽ kĩ hơn mười phần, nhưng nếu không nói dối cha nhỏ nguy cơ rất cao sẽ đem cậu cùng em trai ra ngoài sinh sống.

Nhìn hai con thân đầy thương tích vẫn kiên cường nói giúp cha lớn của nó, ánh mắt ngoặc cường đem tội trạng nhận hết về phía mình, Kỳ Nam nhất thời không biết nên nói thế nào. Bênh vực hai con trai, không nghĩ hai con trai gây ra việc lớn còn biết sai mà tự nhận phạt, tuy mà vết roi đau đớn như vậy anh nhìn không đành lòng.

Qua chừng hơn mười phút sau, Kỳ Nam thở dài mở miệng, âm thanh trong trẻo dịu dàng như chiếc phao cứu sinh cho ba người trong cuộc: "Được rồi. Anh đứng lên đi, tùy tiện quỳ trước mặt nhiều người như vậy còn ai xem ra gì."

Lục Vân như nhận được ân xá vội vàng đứng lên ngồi trên ghế, bộ dáng nóng lòng muốn kiểm tra thương tích của anh: "Ai dám không xem ra gì?"

Vệ sĩ, người làm, quản gia, bác sĩ vừa chạy tới: "..."

"Cục cưng, để anh xem vết thương của em có được không? Bác sĩ gia đình đến rồi, mau mau để cho ông ấy xem xét, có khó chịu không?" Hắn ôm anh vào lòng, khuôn mặt nóng lòng tỏ rõ ra, ánh mắt một trận đau lòng cùng mấy động tác ôn nhu không khỏi làm Kỳ Nam mềm lòng.

"Không sao đâu, chỉ vết thương nhẹ, bôi chút thuốc là được."

Thuận lợi một đường lên lầu tiến vào phòng riêng để kiểm tra. Kỳ Nam đơn giản nghĩ vết thương bình thường, nhưng nghe bác sĩ xem xét xong thì hình như có vẻ không nhẹ lắm. Ông thu gom dụng cụ lại, soạn ra thuốc có sẵn đem ra, vẻ mặt mang theo nghiêm trọng, không ngừng nói chuyện.

"Ây da! Ông chủ lớn, trước nay ông đều chăm sóc cậu Kỳ Nam đây vô cùng chu đáo, sao nay lại ra tay đánh cậu ấy thế này? Cậu Thiếu thể chất lúc trước vốn đã yếu, sinh ra hai thiếu gia càng đặt biệt mẫn cảm yếu ớt hơn. Ngài xem, vết thương của cậu nhà không cẩn thận sẽ để lại sẹo."

Nằm trong lòng Lục Vân nên Kỳ Nam không nhìn thấy được sắc mặt của hắn, nhưng sống chung nhà đây là lần đầu tiên anh chứng kiến Lục Vân bị nói oan mà không phản bác. Tấm lưng nửa kín nửa hở, có máy sưởi nên không lạnh lắm, anh cảm nhận ánh mắt Lục Vân đang nhìn chằm chằm vào vết thương trên lưng mình.

Còn chuyện khác đáng lo hơn. Sau khi bôi thuốc xong Kỳ Nam ngồi dậy khỏi người Lục Vân, nhanh chóng hỏi câu cần hỏi: "Tôi bị trúng một roi này còn đi đến mức ấy, vậy hai đứa nhỏ có phải nặng hơn nhiều không?"

"Cậu Kỳ Nam, người khác, hai cậu chủ nhỏ khác, làm sao so sánh như vậy được? Hai cậu chủ nhỏ thân thể khỏa mạnh cường tráng, không cần thuốc có thể tự lành. Nhưng mà ông chủ ra tay thật không thương tiếc, sao lại đem ba người cùng chung một chỗ mà đánh cho được?" Từ lâu nhìn thấy ông chủ đối với vạn vật nhìn chung một ánh mắt lạnh lùng, chỉ riêng duy nhất đối với Kỳ Nam là ôn nhu dịu dàng, trăm ngàn sắc thái tốt đẹp, từ khi cậu sinh ra hai cậu chủ nhỏ ông chủ còn hận không thể nâng cậu như nâng trứng. Nay nhìn thấy ông chủ đến Kỳ Nam còn lôi ra đánh, ông thật không biết phải nói làm sao.

"Ông nhìn thấy tôi đánh em ấy bao giờ?" Lục Vân nhịn không được lên tiếng phản bác, ánh mắt kích hoạt băng giá nhìn về bác sĩ già. Nói một lần thì thôi, lão già này đang được nước ỷ lại Kỳ Nam lấn tới đây mà. Biết Kỳ Nam đối với hắn có bao nhiêu trân quý yêu thương, lão còn cố tình hết lần này đến lần khác chọt trúng điểm đau của hắn.

Hoàng Lục Vân bộ dáng như sư tử mẹ nhích lại ôm Kỳ Nam vào người, bàn tay to lớn ấm áp không quên ấn ấn xoa xoa xung quanh vết thương giúp cho đừng tụ máu và giảm đau. Hiện tại cảm giác của hắn chính là hối hận muốn chết đây! Cái vung roi ấy hắn vung mạnh tay như vậy, Kỳ Nam che chắn cho đứa nhóc kia bất ngờ khiến hắn không kịp giảm sức lực, cứ vậy nện thẳng vào lưng người hắn yêu đến ruột gan cũng muốn móc ra trao cho người này.

"Anh ấy không đánh con, con che cho hai đứa nhỏ nên trúng thôi, chú đừng trách anh ấy." Kỳ Nam nhìn thấy Lục Vân lên tiếng phản bác, có chút không đành lòng để người đàn ông này chịu oan ức nên nói vào. Cùng bác sĩ nói chuyện về vấn đề vết thương, trao đổi nhau hai ba câu người kia liền đi. Dù sao chuyện trong nhà, có gì bực bội thì đóng cửa giải quyết riêng, lôi kéo bác sĩ vào không ổn thỏa.

Bác sĩ rời đi, Kỳ Nam không nói lời nào rời khỏi cái ôm của Hoàng Lục Vân nằm xuống giường muốn nghỉ ngơi. Anh đang bị thương, Lục Vân muốn ôm người cũng không dám động tay động chân, chỉ đành bỏ ra khỏi phòng tự kiểm điểm mình. Mà ở trong phòng, Kỳ Nam không tức giận nữa ngược lại ngẩn người. Anh suy nghĩ nhiều chuyện, sau cùng đưa ra kết luận: Hai đứa con của anh đúng là không giống anh, giống Lục Vân hơn.

Mặc dù biết sinh ra để đứng trên cao, nhưng có người cha nào nhìn thấy con mình bị đánh mà không đau lòng? Anh nhiều lần muốn thót tim với những màn dạy dỗ con cái của Lục Vân, nhưng vì biết tâm tính hai đứa nhỏ kiên cường muốn vươn lên đành thôi, còn hôm nay là vượt qua giới hạn của anh, hắn ra tay quá mạnh đi.

Kỳ Nam trăn trở, được rồi, hai đứa nhỏ cũng thay hắn nói tốt, bị đánh vẫn một mực cho là lỗi do mình đáng bị phạt nặng, cậu còn nói được gì? Lục Vân dạy con làm con đại bàng, giới thương nhân hay quân đội gì ấy anh không hiểu, chỉ mong sau này có thể lựa lời nói vài câu với hắn, bảo hắn đánh con đừng quá nặng tay.

Kỳ Nam thở dài.

Đêm ấy loạn một buổi, tối đến anh ăn xong hai chén cháo thịt bằm liền ngủ say, hoàn toàn không biết ở phòng khách Lục Vân cùng hai đứa nhỏ nói chuyện với nhau. Đêm ấy Hoàng Lục Vân nói khá nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện hắn yêu anh đến nhường nào, quý trọng đến mức nào.

"Đối với sự có mặt của hai ngươi, nói thật là ngoài tính toán của ta, lại mang đến không ít đau khổ cho cha nhỏ các ngươi. Ta yêu cha nhỏ các ngươi rất nhiều, nhìn em ấy chịu cực khổ trong lòng của ta đau đớn gấp mấy lần. Nhìn em ấy ăn không được, ngủ không yên, ta từng không từ thủ đoạn nghĩ ra vô số biện pháp thuyết phục em ấy phá bỏ hai ngươi, nhưng em ấy không chịu."

"Em ấy rất yêu hai ngươi. Em ấy nói đó là con của chúng ta, lớn lên vô cùng ưu tú. Đôi khi ta tự chán ghét mình, bởi vì do ta em ấy mới mang hai ngươi." Hoàng Lục Vân hừ hững gác chân, đôi mắt tản ra mông lung nhàn nhạt, nhắc đến Kỳ Nam lại nồng đượm thâm tình.

"Nhưng ta đánh hai ngươi, nghiêm khắc với hai ngươi, không phải vì hai ngươi là nguyên nhân mang đến khổ sở của em ấy, mà đó chính là cách dạy con của ta. Các ngươi đều giống ta, nơi các ngươi đứng là đỉnh tháp cao, làm con đại bàng kêu ngạo oai hùng, yếu đuối chính là thất bại."

"Em ấy thì khác. Cha nhỏ của các ngươi, vừa dịu dàng giống như một hoa sen, lại ấm áp như ánh nắng mai, vô cùng thuần khiết mềm mại, là người để nâng trên tay, dùng yêu thương để nâng niu, dùng tiền tài của Hoàng gia để bảo vệ." Nhắc đến Kỳ Nam, Lục Vân không kìm được ngẩn đầu nhìn lên lầu, nơi phòng ngủ của hai người nhìn đến say mê. Không biết đang nghĩ gì, trên môi nở nụ cười dịu dàng đầy yêu thương.

"Hôm nay em ấy khóc hơn một giờ, vô cùng tức giận ta, không thèm nói chuyện với ta, nhưng em ấy bênh vực ta, không đuổi ta đi ngủ nơi khác. Còn nữa, ta nghĩ bản thân mình cũng có vấn đề, đem hai ngươi dạy dỗ nặng tay, ai đời có người cha nào như vậy."

Hắn cảm thấy Kỳ Nam vừa mới bị hắn đánh buổi chiều, vết thương còn đau một mình ngủ trên phòng, còn hắn thì chạy xuống đây nói chuyện thật không ra làm sao, càng nghĩ càng cảm thấy tội lỗi. Bác sĩ nói vết thương sẽ được giải quyết tốt, dùng loại thuốc tốt nhất hỗ trợ tuyệt đối không để lại sẹo hay ngứa ngáy sau khi lành. Nghe được thì những lời ấy hắn an tâm.

"Trễ rồi, hai ngươi ngủ đi. Em ấy không sao, ta sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, sẽ không để lại sẹo. Các ngươi cũng vậy, biết thân thể hai ngươi giống ta khôi phục tốt, nhưng tranh thủ tiến hành khôi phục nhanh nhất có thể, đừng để em ấy đau lòng, sau này ta sẽ khắc chế mình."

2. Cha Lớn Tức Giận.

Tết là khoảng thời gian cha lớn dính cha nhỏ nhất, cũng bộc lộ khả năng yêu thương nhiều nhất, chính là những khi cha nhỏ muốn động tay vào việc nhà. Từ trước buổi tối ngày thả cá chép* đến thẳng mùng bảy Tết, cha lớn đều ở nhà tâm tâm niệm niệm với cha nhỏ, từ mùng một là khoảng thời gian hai cha đi du lịch, đương nhiên làm sao mang theo chúng tôi, cha lớn nói là ôn lại tình cảm.

*Ngày thả cá chép: ngày 23 đưa ông Táo.

Tháng Giêng, không khí xuân vẫn còn trên khắp thành phố.

Cha nhỏ của tôi vừa mở lại cửa hàng sau Tết, cha lớn muốn tạo bất ngờ nên lái xe qua dự định định một nhà chung vui. Ông mua cho cha nhỏ một chiếc đồng hồ mới ra, còn mua một chiếc bánh lớn đặt ở cửa hàng trung tâm thành phố. Tôi cùng em trai ngồi ở ghế sau nhìn ra thành phố quen thuộc, tưởng đâu hôm nay là ngày vui vẻ ấm, nhưng đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, biến ngày hôm nay thành ngày khó quên.

Nụ cười trên môi cha lớn khi nghĩ về cha nhỏ luôn luôn là nụ cười ôn nhu trên môi, suốt trên đường đi ông ấy luôn treo trên môi nụ cười dịu dàng ấy, nhưng đến khi bước chân vào cửa hàng thì khuôn mặt ông đã trở nên lạnh lùng. Mà sắc mặt tôi cũng tái đi. Bởi vì ở ngoài cửa hàng, một chiếc xe quen thuộc đang đậu, là của bà nội.

Không gian trong xe căng thẳng đến mức thằng em của tôi nhạy cảm nhận ra, mặc dù nó không rõ về việc xích mích giữa nhà bà nội và cha lớn, song chuyện đến đường này có nói cũng không nói hết, đành mặc kệ nó đang trưng ra khuôn mặt khó hiểu kéo kéo tay áo tôi. Còn về bà nội, tôi không rõ bà ấy đến đây làm gì? Tại sao đột ngột lại đến cửa hàng của cha nhỏ? Tôi âm thầm phóng ánh mắt đến cha lớn, sắc mặt của ông ấy đã không còn tia cảm xúc nào lái vào hầm đỗ xe bên trong rồi tiến vào bên trong cửa hàng.

"Ông chủ các người đang ở đâu?"

Hoàng Lục Vân lạnh lẽo duy chuyển đến quầy tiếp khách, không dừng quá mười giây tiếp câu trả lời rồi như cơn lốc xoáy dùng thang máy duy chuyển đến tầng hai. Phó quản lý sau khi hứng cơn gió lạnh của Lục Vân liền ngây ra, lại nhìn thấy ông chủ gấp đến mức bỏ mặc hai đứa con, cảm thấy tình hình không ổn lên thang bộ chạy theo, nhưng chân bước chưa đến mười bước đã bị cậu chủ lớn ngăn lại.

"Không cần đi lên, chị cứ ở đây."

"Ông chủ, ông chủ sao lại...?" Gương mặt xinh đẹp của cô có chút vặn vẹo khó hiểu, trong lòng ngược lại lo lắng có chuyện gì bất ngờ xảy đến. Ông chủ mang gương mặt ấy vội vàng tìm ông chủ Kỳ Nam? Hai người gặp chuyện gì mà cô không biết?

"Chuyện riêng của nhà chúng tôi. Chị là người mới tới sao?" Hoàng Thiếu Nam nhàn nhạt nhìn cô gái hơn mình vài tuổi trước mắt, khoác tay cho đứa em đi qua ghế sofa tiếp khách tự ngồi, cả hai cùng đứng nói chuyện.

"Chị có biết người cũ vì sao bị đuổi không? Hôm nay vệ sĩ của cha nhỏ tôi đâu, sao lại để người không nên vào thuận lợi vào cửa hàng của cha nhỏ tôi?" Âm thanh mang theo sự nghiêm túc của thiếu niên sắp mười sáu, cả người phảng phất khí chất lãnh đạo cùng không kiên nhẫn rất nhanh làm cho người trước mặt hoảng sợ.

Vài nhân viên muốn tiến lại tiếp đãi hai cậu chủ, tuy mà nhìn thấy tia lạnh nhạt toát ra trong ánh mắt của Thiếu Nam e dè không dám tiến lên, khoảng cách gần nghe ra cậu lớn đang không vừa ý với phó quản lý này, tất cả đều như không nhìn thấy vô cùng tự nhiên chuyển hướng sang cậu chủ nhỏ.

"A? Tôi, tôi..." Kiều Mận tỏ vẻ lúng túng, lại qua vài câu nói chuyện trên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của cô đã thấm một tầng mồ hôi mỏng.

Không lẽ ông chủ nhỏ gặp chuyện gì rồi? Cô là người mới đến, sở dĩ muốn tiến vào Hoàng Thị làm việc nhưng quá xa vời, vừa hay nghe ngóng người bạn đời của ngài Hoàng tìm thêm tiếp tân thay thế, dựa vào chút quan hệ cô liền thành công chen chân vào. Đừng nói chỉ là một cửa hàng bình thường, cửa hàng của bạn đời ngài Hoàng nằm tại trung tâm thành phố đắt đỏ phồn hoa, chưa nói đến sự xa hoa bên trong, người nơi đây toàn bộ đều dùng tri thức, chỉ cần biểu hiện tốt sẽ được thăng tiến vào Hoàng Thị.

Kiều Mận suy nghĩ rằng ông chủ Hoàng nuôi người tài, bước vào cửa hàng xem như là thực tập, sau đó sẽ chọn người nổi trội trở về công ty. Nhưng cô không biết Hoàng Lục Vân cưng chiều chồng nhỏ hơn cả mạng mình, nâng niu vô cùng, làm sao để thực tập ở các chi nhánh nhỏ tiến vào cửa hàng làm việc, không cẩn thận gây thêm phiền toái cho Kỳ Nam. Trên thực tế, toàn bộ nhân viên bên trong đều là người của Lục Vân đào tạo nên, so về phong thái cô thật kém xa mấy vạn dặm trùng dương.

Cô gái xinh đẹp không biết, sở dĩ cô được chọn là do đích thân Kỳ Nam lộn mặt phỏng vấn và chọn cô, không hề liên quan đến người chống lưng. Nói cách khác, nếu như không có Kỳ Nam nhúng tay, bây giờ ghế phó quản lý vừa nhàn nhã vừa có nhiều tiền này đã có không ít nhân viên ưu tú của Hoàng Thị thay nhau giành lấy, qua một năm nữa chưa chắc tới lượt cô.

Nhưng có một điểm cô suy nghĩ đúng. Tiến vào cửa hàng, biểu hiện tốt, đem nguồn thu nhập nhiều về cho Kỳ Nam, làm cho anh vui vẻ, sau này một khi muốn trở về Hoàng Thị liền có thể trở về làm việc, khả năng được thăng tiến nằm trong tay. Nhưng một khi làm không tốt, đừng nói thăng tiến hay nhàn nhã, cánh cửa tươi sáng trước mắt sẽ ngay lập tức đóng lại.

Liếc thấy cô cứ thẩn thơ người ra đó, Thiếu Nam dần mất hết thiện ý đối với người này. Cha lớn yêu thương trân quý cha nhỏ mới nhắm mắt để người này vào, nếu như cậu biết trước có tình huống này xảy ra chắc chắn sẽ tìm đủ cách không cho người này tiến chân vào cửa hàng hoa. Phó quản lý ở cửa hàng thời trang chuyên nghiệp uyển chuyển bao nhiêu, cô gái này ngốc nghếch bấy nhiêu.

"Hai người nam của cửa hàng đâu rồi?" Thiếu Nam nhận định người đã khờ, lạnh nhạt hỏi thẳng vấn đề.

"Vâng, tôi bảo hai người họ giao hoa rồi." Cửa hàng của Kỳ Nam có triển khai kinh doanh online sáp nhập thị trường nội địa, mỗi ngày sẽ giao cho mười đơn đặt hàng hàng. Tuy số lượng có hạn, song mỗi sáng sớm đều nhận đủ mười đơn, hôm nay ngày mở cửa trở lại, từ sớm đã có người đặt, không qua một giờ đã hết lượt đặt.

"Cái gì?" Thiếu Nam nghe cô trả lời liền trầm giọng hỏi lại, "Xe lớn sẽ đến định kỳ để lấy hoa giao, cô kêu bọn họ đi giao làm cái gì?" Cậu mất sạch kiên nhẫn. Chẳng phải người này là phó quản lý cửa hàng hay sao? Làm việc thiếu kinh nghiệm đến thế.

"Tôi, tôi...tôi chỉ muốn thay quản lý làm chút công việc. Vừa mới mở cửa quản lý anh ấy nhiều việc bận, tôi chỉ, tôi...thật xin lỗi."

"Cô thật là! Mới đi làm cái gì không biết thì đừng động vào!"

Thiếu Nam mặt đổi sắc quát khẽ, không quan tâm đến người trước mặt đang thế nào, nhanh chóng xoay người lên tầng trên. Cửa hàng theo bố trí của cha lớn, mỗi cửa hàng đều có hai nam nhân viên là vệ sĩ sắp xếp vào để bảo vệ cho cha nhỏ, vừa hay hôm nay cha nhỏ đi theo không mang theo vệ sĩ, ở cửa hàng có hai người kia chính là an toàn, vậy mà cái cô gái ngu ngốc này vừa làm liền làm hỏng việc! Không biết cha nhỏ có gặp việc gì không, bây giờ cậu đang rất lo lắng.

Kiều Mận đứng lóng ngóng, nhân viên trong cửa hàng xem cô như người tàng hình không thèm liếc nhìn, thật ra trong lòng không ngừng xem thường hạng người đầu óc không linh hoạt lại muốn chen chân vào đám người tinh anh. Một lát sau, quản lý kí hợp đồng lấy nguồn hoa từ bên ngoài trở về, biết rõ sự tình trách phạt cô một tháng tiền lương vì không tuân theo nguyên tắc công việc.

"Kiều Mận, việc này là riêng tôi phạt em, nếu ông chủ không vừa mắt đuổi em đi thì không thể trách ai được. Được rồi, hiện tại biểu hiện cho tốt vào, mau mau làm việc đi"

Anh nhìn bóng lưng cô vui vẻ rời đi, trong lòng ngược lại nặng nề. Cô gái này, ngày hôm nay không biết có thể bảo toàn rời khỏi đây hay không? Đừng nói đến cô, ngay cả anh cũng phải chịu trách nhiệm về phần sự việc ngoài ý muốn này. Nếu như ông chủ nhỏ có chuyện gì, ngài Hoàng chắc chắn không nương tay.

"Kỳ Nam, con cũng biết Hoàng gia của mỗi Lục Vân là đứa con trai duy nhất, nay nó vì con khó sinh mà không màng đến gia tộc, nói bỏ một cái liền bỏ mặc mười năm. Con nói đi, chuyện lúc đó đúng là ta có phần lỗi, nhưng cũng qua mười năm rồi, dù sao ta cũng là mẹ của nó." Lời nói mang theo ý tứ trách móc, Hoàng phu nhân nặn ra vài giọt nước mắt, lại dùng khăn lụa chuẩn bị sẵn lau lau, cố ý dằn chén trà trên tay xuống bàn thạch tạo ra âm thanh chói tai.

"Mười năm. Mười năm rồi, nó bỏ mặc Hoàng Thị mười năm tròn, con nói xem dù gì cũng là gia sản nhà chúng ta, nó làm như vậy thế chúng ta chẳng biết nên nói làm sao?"

Nghĩ cũng thật bất hạnh đi. Bà năm xưa tìm đủ mọi cách có thai với cha của Hoàng Lục Vân, không màng đến ông còn một người vợ đức hạnh vừa mới mất, leo lên bằng được ngôi nữ chủ nhân của Hoàng gia. Cuối cùng thì sao? Ha, sinh xong Hoàng gia lật mặt đẩy cho bà một số tiền rồi tống đi.

Chưa nói hết, đứa nhỏ bà sinh vì mệnh khổ mà chết trong bệnh viện, Hoàng Lục Vân kia tuy không phải con ruột của bà nhưng có câu: 'sinh mẫu không bằng dưỡng mẫu.', cho dù chuyện này có bại lộ ra bà cũng không lo lắng, sở dĩ không coi trọng đều đó. Hoàng phu nhân càng nghĩ càng giận, cho rằng bản thân mười năm qua là hồ đồ mới đi sợ đứa con mình nuôi dưỡng mà thành.

Năm đó muốn Hoàng Lục Vân cắt đứt tình với người này nên mới đưa ra tối hậu thư tịch thu quyền quản lý của hắn, không ngờ Lục Vân chẳng những không sợ hãi ngược lại một mạch bỏ đi xây dựng nghiệp riêng bên ngoài. Chú ba nói gì thì nói là người bên nội, lâu nay ông ta lên điều hành công ty chẳng khác nào của về tay người, công sức bấy lâu nay của bà đổ sông đổ biển. Không can tâm. Hoàng phu nhân đem mình đứng ở góc độ người ngoài mà suy nghĩ.

"Con đó! Trở về nhà nói cho nó biết sản nghiệp __Rầm! Á!"

Hoàng Lục Vân đi đến trước cửa, dùng sự kiên nhẫn cố gắng bình tĩnh, lấy sự nhạy bén của mình nghe nội dung bên trong, nghe đến trong lòng lạnh lẽo tràn ra khắp người. Khi nghe không nổi nữa, hắn dùng chân đạp cửa ra, ánh mắt không cảm xúc nhìn người đàn bà đang ngồi, âm trầm đi đến trước mặt phu nhân cao quý này.

"Sản nghiệp nhà chúng ta? Nhà nào là nhà của bà?" Hoàng Lục Vân lộ ra nụ cười khinh miệt trào phúng, âm thanh lạnh lẽo đến cực điểm, dường như có thể đông ch.ết người đàn bà này.

"Con, con, Lục Vân, con thế nào lại nói như thế, ta là mẹ của con, nhà là nhà Hoàng gia, thế nào lại không phải là nhà của ta?" Phu nhân mặt biến sắc liên tục, lúc xanh lúc trắng nhìn người đàn ông cao hơn bà này đang đứng trước mặt. Rất lâu sau lấy lại bình tĩnh, bà mới thật sự sợ hãi hiểu ra hắn nói gì, nhưng đều đã muộn.

"Sao lại hỏi tôi, chuyện này bà nên hiểu rõ. Mấy mươi năm nay an ổn làm phu nhân cao quý ăn của nhà tôi, giờ lại đến giảng đạo lý đối với người của tôi. Thế nào, bây giờ có phải nên trả lại?"

"Con, con, con." Phu nhân đứng lên, lảo đảo làm đổ chén trà vào tay mình, bàn tay bảo dưỡng trắng nõn như trứng gà bị làm đỏ bỏng một mảng, nhưng sự đau đớn này bà không quan tâm đến, trong lòng đang có một nỗi sợ hãi còn lớn hơn rất nhiều, "Ta không hiểu con đang nói cái gì."

Hoàng Lục Vân không trả lời, chỉ dùng ánh mắt không cảm xúc nhìn bà, đáy mắt sâu xa phóng ra tia lạnh lẽo như dao, làm Hoàng phu nhân chân tay bủn rủn ngã lại xuống ghế. Thấy được tình hình nằm ngoài dự liệu, bà âm thầm nuốt nước miếng bình tĩnh lại. "Nếu, nếu như con không muốn có thêm con cũng không sao, hai đứa là đủ, hai đứa là đủ rồi. Ta sẽ không bắt Kỳ Nam sinh thêm nữa, con đừng tức giận, ta cũng chỉ là sợ con thiệt thòi, có người làm mẹ nào mà nhìn ___Xoảng! Á Đau!"

Chén trà vỡ nát trên vách tường, âm thanh sứ va chạm trên nền gạch thanh túy khuấy động không gian, một mảnh sứ trắng lăn đến bên chân Kỳ Nam. Anh không khỏi giật mình với hành động của Lục Vân, theo bản thân nín thở nhìn Hoàng phu nhân mặt không còn chút máu ngã khụy trên đất, trên cổ bà từ từ xuất hiện đường máu đỏ tươi. Bà không biết bản thân vừa chạm đến vảy ngược của Hoàng Lục Vân, chính là Kỳ Nam.

Nếu vảy ngược của hắn là người con trai hắn yêu hơn mạng, nỗi đau lớn nhất sâu trong lòng hắn chính là để anh chịu cực khổ sinh con cho mình. Mà Hoàng phu nhân, bà ta không màng đến hắn, vừa mở miệng liền không có ý gì tốt đẹp, vừa chạm vào vảy ngược của hắn, vừa chạm đến nỗi đau sâu trong lòng hắn.

Hoàng Lục Vân khuôn mặt lạnh lẽo, trước sau không thay đổi phóng ánh mắt về phía bà, lời phun ra đến đâu như con dao bén càn quét nội tâm của bà đến đó. Mà Kỳ Nam ngồi bên cạnh, nhìn thấy Hoàng Lục Vân lần đầu tiên lộ ra sắc mặt xa lạ nhất thời hoảng hốt. Anh ấy đến đây khi nào? Sao không thể có người thông báo? Nhưng lời anh ấy đang nói có nghĩa là?

Lục Vân không muốn giữ người, dùng lời nói liên tục hạ gục nơi tâm yếu ớt của bà, sau đó tống bà đi. Trước khi cho bà rời khỏi, hắn không quên bỏ lại thêm vài lời tình nghĩa, dù muốn hay không bà phải dọn khỏi Hoàng gia. Đến khi ra ngoài, Hoàng phu nhân cao quý toàn thân rũ rượi chậm bước, đôi mắt mông lung như không thể tin nổi việc vừa xảy ra. Là bản thân bà tự g.kết ch.ết mình, tự đào hố chôn mình! Chỉ vì không vừa lòng chuyện năm xưa mà tìm người gây chuyện, tự cho rằng mình đúng, lại không biết bản thân đang tự mình hại mình!

Khi phòng chỉ còn hai người, Lục Vân bước đến đưa tay ôm người, "Kỳ Nam, thiệt thòi cho em. Vì sai lầm đời trước không hề liên quan đến em lại khiến em phải chịu hậu quả này, là lỗi của anh." Vì người đàn bà kia mà Kỳ Nam chịu không ít đau khổ, nghe theo bà ta đi sinh con vượt qua bao nhiêu đau đớn thậm chí, thậm chí em ấy còn...Hoàng Lục Vân mỗi khi nghĩ đến là đau lòng không gì bằng.

Hắn cẩn thận nắm lấy bàn tay mềm mại như tơ lụa của anh, nhẹ nhàng hôn lên. Cho dù câu chuyện đã mười năm qua đi, song đối với Lục Vân vẫn như ngày hôm qua, mỗi khi nghĩ đến liền hận không thể bồi đắp người này bằng mọi thứ tốt đẹp nhất.

"Có gì mà lỗi phải. Hai đứa nhỏ là con em sinh cho anh, không sinh cho bà ấy. Con cái là của chúng ta, không phải gánh nặng, anh không cần để bụng, chuyện qua cũng qua rồi." Kỳ Nam nâng tách trà hớp một ngụm, xoa xoa nhẹ vầng trán trơn bóng, không quên khuyên hắn.

"Ừm, là con của chúng ta." Hoàng Lục Vân ôn nhu ôm người vào lòng, như nâng niu trân bảo hôn lên cái trán của anh, "Đau đầu sao? Vừa nãy làm em hoảng sợ rồi."

"Không sợ. Chỉ có chút bất ngờ, bà ấy vậy mà tìm đến tận đây." Thật ngoài ý muốn a. Sáng hôm nay định khai trương lại cửa hàng rồi trở về nhà tranh thủ nấu ăn cho hai đứa nhỏ, kết quả vừa đến cửa hàng mẹ của Hoàng Lục Vân đã đợi anh từ khi nào.

Mà không hẳn gọi là mẹ, cuộc trò chuyện của hai người anh nghe không xót chữ nào, cái gì nên hiểu cũng đã hiểu rõ hết rồi. Chỉ là chuyện đến mau quá, anh còn chưa kịp thích ứng được. Người tưởng là mẹ ruột mấy chục năm trời, trở mặt một cái là người xa lạ không máu mủ gì, nói thế nào anh nghĩ Lục Vân cũng cần có thời gian suy nghĩ, nhưng hắn rất thản nhiên.

"Vậy chúng ta kể chuyện đi. Nói cho em biết một chuyện, bà ta thật ra không phải mẹ ruột của anh, mẹ của anh đã m.ất từ lúc anh vừa sinh ra, bà ấy vì khó sinh mà mất." Hoàng Lục Vân đối với người người đanh thép, duy chỉ có người trước mắt thâm tình, bao nhiêu ôn nhu dồn hết vào người này, "Lúc ấy cha anh đau buồn, một lần đi uống rượu đụng phải bà ấy, từ đó cái thai được tạo ra. Tiếc là đứa bé kia phước mỏng, vừa sinh ra đã mất."

"Hóa ra là như vậy." Kỳ Nam thở dài, anh đứng lên tiến về phía cửa, xoay lưng xuyên qua cửa kính trong suốt nhìn xuống thành phố, nở một nụ cười dịu dàng thản nhiên, "Hại em tưởng trên đời này lại có mẹ nhẫn tâm đối với con mình như thế."

"Cha của anh có mỗi anh là con, có thể sớm đoán được chuyện nên đã nhờ người của ông ấy an bài trước lúc lâm chung. Luật sư đi du lịch cùng vợ con mấy năm ở Úc tránh sự truy sát của bà ta, mấy ngày trước vừa quay trở lại trao cho anh bức thư của cha." Nói đến đây Lục Vân không khỏi một trận lạnh lẽo trong lòng. Thủ đoạn của bà ta vô cùng tầm thường, nhưng hắn cảm thấy may mắn thời gian qua đã bố trí vệ sĩ theo chân Kỳ Nam, nếu không thật không biết xảy ra việc gì. Còn về cha của hắn, mang tiếng đem người tránh truy sát, sở dĩ hoàn toàn có thể đem tài sản nhượng quyền cho hắn nhưng ông không làm thế, ung dung chạy một đường ở trên trời xem hắn có bản lĩnh thế nào, cuối cùng mới đem tài sản giao ra.

"Anh biết được, tài sản của ông ấy không tập trung ở Hoàng thị, mà là ở một nơi khác. Hoàng thị chẳng qua là vỏ bọc bên ngoài che giấu tài sản ngầm của ông ấy. Mà phần tài sản kia của ông từ lâu đã quy thành tiền giấu ở một nơi, cũng cùng luật sư trở về." Hoàng Lục Vân vừa nói vừa sâu xa nhìn vào khoảng không. Hắn không nghĩ cha của hắn để lại cho hắn số tiền lớn đến vậy, bao lâu nay nằm trong ngân hàng, chỉ nói đến tiền lãi cũng dư để sống sung sướng một đời trong chốn kinh kỳ, mua mấy cái công ty lớn. Chỉ là hắn cảm thấy không cần.

"Bác ba là người của cha anh, Hoàng Thị mấy năm nay dưới tay ông ấy phát triển ổn định. Mấy tháng trước bác ấy có hỏi anh khi nào sáp nhập Hoàng Thị cùng với Hoàng Thị nhà chúng ta, anh không định lấy lại chúng, dù sao lúc sáng nghiệp công của bác ấy không ít, cứ xem như là quà nhỏ."

"Nhưng ông ấy không chịu, nói tuổi già sức yếu, làm hơn nửa đời rồi, giờ chỉ muốn đi du lịch vòng quanh thế giới ngắm những cảnh đẹp nhất trong đời người. Đùn đẩy qua lại, cuối cùng vẫn là anh phải nắm quyền điều hành." Hoàng Lục Vân cười cười nghịch mớ tóc của Kỳ Nam.

"Lúc nãy bà ấy nói anh chèn ép Hoàng Thị, hóa ra chỉ là lời đồn không đáng tin cậy khi đổi chủ. Nhưng công ty việc nhiều, anh liệu ôm hết không? Còn nữa, bác ba sao lại không biết bà ấy không phải là mẹ ruột của anh?"

"Nam Nam của anh thật thông minh, chưa nói ra đã hiểu rồi. Chuyện nhà dài lắm, tối nay anh kể em nghe." Hắn hôn lên mặt anh, dùng tay xoa xoa đôi má mềm mại, "Đợi mấy năm nữa Thiếu Nam lớn khôn, anh sẽ đem quyền của Hoàng Thị bên kia giao cho nó. Thêm vài năm nữa cả hai đứa đều lớn rồi, lúc ấy anh sẽ trao hết toàn bộ quyền quản lý cho chúng nó, đến lúc ấy sẽ cùng em dắt tay nhau đi đến những nơi xinh đẹp trên thế giới này."

Cả hai rủ rỉ cùng nhau những câu nói mật ngọt, hoàn toàn không biết đứa nhỏ đứng bên ngoài nghe hết mọi chuyện. Lục Thiếu Nam nghe đến thở dài, cha lớn mới đó đã tính đến chuyện đem chuyện công ty giao cho cậu, lại thương cho thằng em nhỏ tội nghiệp còn đang tuổi ăn tuổi lớn hoàn toàn không biết bị cha lớn tính kế đâu ra đó từ lâu. Mà cũng tốt, cha lớn càng có nhiều thời gian yêu thương cha nhỏ, cứ để cho hai người không gian riêng tư đáng nên có.

Buổi tối hôm ấy, Hoàng Lục Vân sắc mặt lạnh băng ngồi trên ghế dài nhìn hai người trên quỳ trên đất, tay lắc lắc cây dao nhỏ điêu khắc tinh tế. "An nhàn ở cửa hàng hoa lâu quá các ngươi quên mất công việc của bản thân mình rồi đúng không? Trở về tự nhận phạt, không vượt qua nổi lập tức rời khỏi Hoàng gia, ta không chứa chấp người vô dụng."

Hoàng gia là người đàn ông như thế nào? Một tay nắm nguồn mạch kinh tế trong các nước khu vực, tài không gì sánh bằng, thủ đoạn lại tàn độc, khiến cho trong chốn kinh kỳ nghe qua phải cúi đầu nể sợ. Ở nhà ngài dạy con không nương tay, hạ nhân sai phạm bất kể lỗi gì đều phải nghiêm phạt, từ trên xuống dưới một mặt lạnh lùng. Nhưng đối với người nghịch thiên sinh cho ngài hai đứa nhỏ tài giỏi nổi bật, ngài vô cùng yêu thương nuông chiều, càng ngày càng yêu sâu đậm, hận không thể đem sao trên trời hái xuống chi người, chỉ có người này ngài mới lộ ra vẻ mặt ôn nhu như nắng sớm mai dịu dàng.

[Hoàn Phiên Ngoại]
©ThienMyNuong
10.1: Cha Lớn Vô Cùng Yêu Cha Nhỏ.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật