[HOÀN][EDIT] Ở LẠI BÊN ANH - KHẢO ĐƯỜNG

TỔNG HỢP VỞ KỊCH NHỎ



Edit + Beta: Khang Vy

14.04.2020 – "Ba ơi sao ba lại trẻ con thế?"

(1)

Buổi sáng, lúc tiểu Chu thiếu tỉnh lại, chuyện thứ nhất là bước chân ngắn chạy từ phòng mình qua phòng ba mẹ kêu "mẹ ơi mẹ ơi".

Sau đó như cún con bò lên giường ba mẹ, muốn chui vào nằm giữa ba mẹ.

Người bạn nhỏ lúc nào cũng nóng bừng, vừa nằm lên giường đã khiến Thẩm Nguyện Hề thấy nóng ơi là nóng, cười ôm lấy bé con bụ bẫm của mình.

Tiểu Chu thiếu hết nhìn mẹ lại nhìn ba, giọng nói còn mùi sữa thốt lên, "Ba ơi ba, sao ba lại trẻ con thế chứ?"

Chu Yến Hỗn đang yên lặng nằm cạnh, "?"

Cậu bật cười hỏi con trai, "Sao ba con lại trẻ con được chứ?"

Tiểu Chu thiếu chọc bụng ba, nghiêm túc nói, "Ba là đàn ông lớn tuổi rồi, không được dính vợ thế nữa, không trưởng thành chút nào."

Chu Yến Hỗn cười vui vẻ, lướt qua con trai nhéo má bà xã, giọng nói thảnh thơi, "Đúng vậy, ba không ngủ cùng mẹ thì không ngủ được, ba trẻ con vậy đấy."

Nói rồi, Chu Yến Hỗn còn khiêu khích con trai, nhướng mày nói thêm, "Sao nào, con có vấn đề gì à?"

Tiểu Chu thiếu bị chọc giận đỏ mặt, chui vào ngực mẹ khóc lớn, "Huhuhu mẹ ơi! Vì sao mẹ lại lấy người ba trẻ con như thế chứ!!! Bé muốn đổi ba huhuhu!!!"

Chu Yến Hỗn, "???"

2.

Chu Yến Hỗn đi câu cá với con trai, một lớn một nhỏ ngồi cạnh hồ, mỗi người cầm một cần câu. Bàn tay Chu Yến Hỗn thon dài, bàn tay tiểu Chu thiếu bụ bẫm.

Hai ba con mặc đồ giống nhau, phía sau áo hoodie màu trắng có hình con cá, vô cùng đáng yêu.

Thẩm Nguyện Hề nằm ở trên ghế, chụp lại bóng lưng của hai ba con rồi nhắm mắt ngủ.

Tiểu Chu thiếu quay đầu nhìn mẹ rồi lại nhìn ba, như sợ quấy rầy giấc ngủ của mẹ, bạn nhỏ thấp giọng nói, "Ba ơi ba, bé mệt quá, tay cũng mỏi nữa."

Chu Yến Hỗn lười biếng nhướng mày, "Con muốn sao nữa?"

Tiểu Chu thiếu vô cùng thẳng thắn, giọng nói mềm mại, "Bé muốn ngủ với mẹ, bé còn phải che nắng giúp mẹ."

Chu Yến Hỗn không cho cậu nhóc đi, chậm rãi nói, "Con là người đàn ông trưởng thành rồi, phải học cách không quấy rầy mẹ ngủ."

Tiểu Chu thiếu hợp tình hợp lý, "Ba ơi ba, bé ngu ngốc, bé là quỷ ấu trĩ, bé bị chậm phát triển!"

Chu Yến Hỗn, "???"

Tiểu Chu thiếu cười hai tiếng, đặt cần câu cá vào tay ba, xoay người chạy đi, "Vậy nên bé phải ngủ cùng mẹ, ha ha ha!"

Nói thì chậm mà chạy thì nhanh, Chu Yến Hỗn ném cần câu xuống đất, bắt lấy cổ áo con trai, nhấc lên khỏi mặt đất rồi thả lại vào ghế.

Vẻ mặt tiểu Chu thiếu ngây ngốc.

Chu Yến Hỗn đắc ý, "Ba là người đàn ông trưởng thành, có trách nhiệm không được để bất kì thằng nhóc nào ngu ngốc, ấu trĩ, chậm phát triển quấy rầy giấc ngủ của vợ mình."

Tiểu Chu thiếu, "..."

Hu hu hu đáng ghét!

Tiểu Chu thiếu đành ngoan ngoãn câu cá.

Một lát sau, hai mắt tiểu Chu thiếu đột nhiên xoay vòng, ngoan ngoãn chớp chớp, "Ba ơi ba, bé là quả trứng thông minh, là đứa bé lanh lợi, là đứa con ngoan."

Chu Yến Hỗn chém đinh chặt sắt, "Không, con không phải."

Giọng nói cậu du dương, tiếp tục, "Con là đồ ngu ngốc, quỷ ấu trĩ, chậm phát triển."

Tiểu Chu thiếu, "........."

Hu hu hu, ba thật đáng ghét!!!!

3.

Chu Yến Hỗn và con trai chơi trò bắn tên, đầu mũi tên mang giác hút bắn lên cửa sổ.

Trên cửa sổ có vòng tròn bia bắn và điểm số của hai ba con.

Hai người đeo bao tay bắn tên, mỗi người cầm số tên của mình.

Tiểu Chu thiếu chốc lát lại ngẩng đầu nhìn ba, đột nhiên nói, "Ba ơi ba, nếu bé thắng ba, đêm nay bé có thể ngủ với mẹ không?"

Chu Yến Hỗn hứng thú hỏi lại con trai vừa lùn vừa béo, "Con còn muốn thắng ba à?"

Tiểu Chu thiếu chống nạnh, trừng hai mắt nhìn rất hung dữ, "Ba ơi ba, giáo viên mầm non nói người lớn phải biết nhường trẻ con! Nếu ba không đồng ý, bé sẽ khoe cô giáo!"

Chu Yến Hỗn nhìn con trai, cũng chống nạnh trừng mắt lại, "Ba cứ không cho đấy! Đi đi, khoe cô giáo đi, khoe đi!"

Tiểu Chu thiếu, "???"

Tiểu Chu thiếu khóc lóc gọi cho bà nội, mách lẻo, "Bà nội ơi!! Sao bà lại sinh ra một đứa con trai ấu trĩ vậy chứ!!! Bé còn trưởng thành hơn con trai của bà nội nữa!!!"

Chu Yến Hỗn, "???"

BẢN EDIT VÀ BETA ĐẦY ĐỦ CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TẠI WORDPRESS VÀ WATTPAD CHÍNH CHỦ, NHỮNG NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP!!!

4.

Chu Yến Hỗn đi cùng con trai tới hội quán suối nước nóng, hai người mặc đồ ngủ ngồi trong đại sảnh nghỉ ngơi, chơi cờ chờ mẹ.

Bạn nhỏ đã không thể tắm chung với mẹ, đợi Thẩm Nguyện Hề tắm xong, chốc nữa thay đồ ngủ mới tới đây.

Chu Yến Hỗn ngồi xuống chơi cờ, tiểu Chu thiếu đột nhiên kêu lên, "Ba ơi ba, ba còn chưa khom lưng với bé đâu!"

Chu Yến Hỗn, "..."

Tiểu Chu thiếu ra dáng nói, "Ba ơi ba, lễ nghi chơi cờ là phải khom lưng chào đối thủ trước mà!"

Chu Yến Hỗn đành đứng lên khom lưng với con trai.

Chờ tới lúc cậu ngẩng đầu đã thấy con trai che miệng cười trộm, bạn nhỏ căn bản không hề khom lưng!

Tiểu Chu thiếu cười thành tiếng, sau đó nói một câu khiến Chu Yến Hỗn dở khóc dở cười, "Chúng ái khanh bình thân ~"

Thẩm Nguyện Hề đang ăn kem đi tới, nghe con trai nói những lời này, cười đến mức bả vai run lên.

5.

Chu Yến Hỗn và con trai cưỡi ngựa, Chu Yến Hỗn cưỡi ngựa lớn, tiểu Chu thiếu cưỡi ngựa nhỏ, hai người đều mặc trang phục cưỡi ngựa, đeo bao tay và mũ, vô cùng đẹp trai.

Nhưng tiểu Chu thiếu không dám cưỡi nhanh, chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi cạnh ba.

Cậu nhóc nhìn ba hết lần này tới lần khác.

Chu Yến Hỗn đưa tay xoa đầu nhóc, "Có chuyện gì thì nói đi."

Tiểu Chu thiếu ủ rũ cụp đuôi, "Ba ơi ba, vì sao bé đã ngốc mà lá gan lại nhỏ nữa thế?"

Chu Yến Hỗn, "?" Hiếm khi lại tự nói bản thân mình ngốc đấy?

Chu Yến Hỗn liếc xéo, chờ con trai nói tiếp.

Tiểu Chu thiếu lại nói, "Ba ơi ba, bé thừa nhận, bé không trưởng thành, quá ngốc."

Chu Yến Hỗn suy tư.

Tiểu Chu thiếu cúi đầu, "Ba ơi, bé không đáng yêu, đúng không?"

Chu Yến Hỗn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Chu Yến Hỗn thử nói, "Bé cưng rất đáng yêu."

Tiểu Chu thiếu đáng thương bĩu môi, "Không, bé không đáng yêu, một chút cũng không, không có ai thích bé, tất cả mọi người đều ghét bé."

Chu Yến Hỗn, "...?"

Chu Yến Hỗn đau lòng, vội bế con trai lên, "Nói cho ba nghe, bé bị bắt nạt ở nhà trẻ sao?"

Tiểu Chu thiếu ôm cổ ba, đôi mắt đáng thương vùi vào cổ ba, "Bé nghe được ở nhà trẻ."

Chu Yến Hỗn vội hỏi, "Nghe được cái gì?"

Tiểu Chu thiếu đột nhiên cười thành tiếng, sau đó nói, "Bé nghe được, con hư tại cha, còn nữa, cha nào con nấy, còn có, nhà dột từ nóc!"

Tiểu Chu thiếu cười tủm tỉm giải thích, "Ba ơi, ba là nóc nhà, còn bé ở dưới!"

Chu Yến Hỗn, "..."

6.

Một nhà ba người Chu Yến Hỗn đi tiệc xong, tay trong tay đến bãi đỗ xe.

Thẩm Nguyện Hề lái xe, tiểu Chu thiếu ngoan ngoãn ngồi ở ghế dành cho trẻ nhỏ ở hàng ghế phía sau, Chu Yến Hỗn ngồi cạnh tiểu Chu thiếu.

Chu Yến Hỗn uống hơi nhiều, tay xoa huyệt thái dương.

Tiểu Chu thiếu ngồi ở ghế cho trẻ bên cạnh nghiêng đầu nhìn ba, cảm thấy ba có chút khó chịu, lo lắng hỏi, "Ba ơi ba sao vậy?"

Chu Yến Hỗn nói, "Đầu ba hơi đau."

Tiểu Chu thiếu nghe vậy, lập tức vươn bàn tay bụ bẫm ra xoa huyệt thái dương giúp ba.

Động tác của tiểu Chu thiếu rất nhẹ, một lúc lâu sau, giọng nói non nớt tràn ngập vẻ quan tâm, "Ba ơi ba, ba khá hơn chút nào chưa?"

Hiếm khi con trai quan tâm mình như vậy, Chu Yến Hỗn cười khẽ, "Ba đỡ hơn rồi, cảm ơn bé."

Tiểu Chu thiếu thẹn thùng, "Ba đừng khách khí ạ."

Chu Yến Hỗn cười nhẹ.

Một lát sau, tiểu Chu thiếu thấy ba không còn khó chịu nữa, đột nhiên lại đặt câu hỏi, "Ba ơi ba, vì sao không phải ba lái xe ạ?"

Chu Yến Hỗn xoa đầu con trai, "Bởi vì ba uống rượu."

Chu Yến Hỗn thuận tiện dạy dỗ con trai, "Bé cưng, uống rượu không được lái xe, sẽ xảy ra tai nạn, nhớ chưa?"

Tiểu Chu thiếu suy tư gật đầu, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau lại hỏi, "Ba ơi, vậy vì sao không gọi chú tài xế tới lái xe ạ?"

Chu Yến Hỗn cho rằng con trai tò mò, kiên nhẫn giải thích, "Bởi vì trễ thế này, chú tài xế không có xe tới, để mẹ lái xe là được rồi."

Dường như tiểu Chu thiếu đã hiểu.

Hai phút sau lại hỏi, "Ba ơi ba, vậy vì sao ghế an toàn của bé không được đặt ở ghế phụ ạ?"

Huyệt thái dương của Chu Yến Hỗn bắt đầu nhảy lên, cảm giác con trai lại bắt đầu hỏi nhiều, vội nhắm mắt lại, vẻ mặt không chút biểu cảm, "Bởi vì không an toàn."

Quả nhiên tiểu Chu thiếu yên tĩnh được hai phút lại bắt đầu chống nạnh muốn dạy dỗ ba, "Ba ơi ba, ba lớn thế này rồi, vì sao còn uống rượu, ba không thể trưởng thành được sao? Con muốn tố cáo với bà nội! Phải tố cáo với bà ngoại nữa!"

Chu Yến Hỗn không nhịn được nữa, mở mắt hỏi, "Rốt cuộc con muốn làm gì?"

Tiểu Chu thiếu thẹn thùng cười, hai ngón tay xoắn xuýt, cúi đầu nói, "Bé muốn ngồi với mẹ, trên người của mẹ có mùi rất thơm!"

Nói rồi còn đưa tay che miệng, ghét bỏ nhìn ba, "Ba ơi ba, mùi trên người ba hôi lắm!"

Sau đó, tiểu Chu thiếu lại nghĩ, "Ba ơi ba, trên người ba hôi lắm, buổi tối ba tới phòng bé ngủ đi, phòng của bé cũng hôi lắm! Rất hợp với ba!"

Chu Yến Hỗn, "..."

Thẩm Nguyện Hề ngồi phía trước thật sự không nhịn được cười, "Trên người ba con hôi, phòng bé cũng hôi, vậy tối nay bé ngủ cùng ba trong phòng đi."

Chu Yến Hỗn & Bé cưng, "???"

Thẩm Nguyện Hề, "Mẹ thơm nên mẹ muốn ngủ một mình một phòng!"

--

BẢN EDIT VÀ BETA ĐẦY ĐỦ CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TẠI WORDPRESS VÀ WATTPAD CHÍNH CHỦ, NHỮNG NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP!!!  

15.04.2020 – Núi cao còn có núi cao hơn.

1. Dính người.

Thiếu gia Tiểu Hỗn luôn có hai ngày ăn không ngon, ngủ không yên, không muốn ăn cơm uống nước, cả người mệt mỏi, đặc biệt là lúc Lê Lê có việc không thể ở cạnh cậu, cái gì cậu cũng không muốn ăn.

Cả người uể oải như cún con sinh bệnh, ghé vào ban công không nhúc nhích.

Trưa này tiểu thiếu gia không ăn cơm, mãi cho đến tối cũng không ăn gì khiến mọi người trong nhà lo lắng. Cơm không ăn, đồ ăn vặt cũng không, nhìn như sắp bị bệnh vậy.

Tiểu thiếu gia nhìn dáng vẻ của cả nhà, cuối cùng cũng khịt mũi một cái, đáng thương hỏi mẹ, "Mẹ ơi, mẹ có thể đưa con tới nhà chị không, con nhớ chị quá."

Mẹ Chu vừa nghe con trai nói vậy cũng biết hôm nay con trai cố ý ra vẻ, chỉ vì buổi tối muốn tìm Lê Lê, vì sao không nói thẳng, còn phải ra vẻ bị bệnh vậy chứ?!

Mẹ Chu vừa tức giận muốn đánh con trai, vừa phải đồng ý cho người đưa tiểu thiếu gia tới nhà Lê Lê.

Ha ha ha! Sắp được tới nhà Lê Lê rồi! Tối nay hẳn là cậu có thể ngủ ở nhà Lê Lê!

Tiểu thiếu gia vô cùng vui mừng, đi đường còn khẽ hát rất vui.

Đến nhà Lê Lê, Lê Lê đang ăn cơm, tiểu thiếu gia càng vui chạy vào, "Chị ơi! Tiểu Hỗn tới rồi! Tiểu Hỗn đói sắp chết rồi! Tiểu Hỗn muốn ăn cơm!"

Lê Lê tan học phải ở lại chỉ bài cho bạn nên về trễ, bây giờ đang ăn cơm một mình, đúng lúc Tiểu Hỗn tới ăn cơm cùng cô, cô cũng vui vẻ không thôi, "Tiểu Hỗn mau tới đây đi, hôm nay có bánh bao thịt đấy!"

Tiểu Hỗn lập tức ngồi lên bàn ăn, miệng nhỏ ngọt ngào, "Chị ơi, Tiểu Hỗn nhớ chị lắm, chị có nhớ Tiểu Hỗn không?"

Lê Lê đưa bát cơm cho Tiểu Hỗn, cười nói, "Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi."

Tiểu Hỗn vui vẻ rung đùi đắc ý, bò lên bàn bắt lấy tay áo Lê Lê, ngoan ngoãn hỏi, "Chị ơi, chị có thể đút thịt cho Tiểu Hỗn ăn không?"

Lê Lê đút cho tiểu thiếu gia một miếng thịt.

Tiểu thiếu gia lại túm lấy tay áo Lê Lê, "Chị ơi, chị có thể đút cá cho Tiểu Hỗn không?"

Lê Lê lại đút cho tiểu thiếu gia một miếng cá.

Tiểu thiếu gia lại túm áo Lê Lê, "Chị ơi, chị có thể..."

Lê Lê bật cười, "Tiểu Hỗn, em có đũa mà."

Tiểu Hỗn lắc đầu, "Tiểu Hỗn không biết dùng đũa."

Lê Lê, "Em còn thìa nữa."

Tiểu Hỗn, "Tiểu Hỗn cũng không biết dùng thìa."

Lê Lê, "..."

Tiểu Hỗn, "Chị ơi, buổi tối chị có sợ mơ thấy ác mộng không? Tiểu Hỗn ngủ cùng chị nha."

Lê Lê, "..."

Tiểu Hỗn, "Chị ơi, Tiểu Hỗn dũng cảm lắm đó, Tiểu Hỗn không sợ ác mộng, Tiểu Hỗn sẽ bảo vệ chị!"

Lê Lê, "..."

Tiểu Hỗn, "Chị ơi, vì sao chị không đút Tiểu Hỗn ăn cơm chứ? Chị mau đút Tiểu Hỗn ăn đi!"

Lê Lê, "..."

27 năm sau...

Tiểu Chu thiếu đang muốn đi vệ sinh, không nhịn được rồi nhưng lại không muốn đi ở nhà, kẹp mông chạy tới gọi mẹ, "Mẹ ơi mẹ! Mẹ mau đưa bé tới công ty ba đi!"

Lê Lê tò mò hỏi, "Vì sao phải tới công ty ba?"

Tiểu Chu thiếu thẹn thùng, "Bởi vì bé nhớ ba."

Tuy Lê Lê biết rằng con trai thường gây sự với ba, nhưng cũng rất dính ba, đôi khi ba đi công tác lâu ngày, cậu nhóc còn trốn vào tủ quần áo khóc trộm.

Lê Lê nhớ buổi sáng Chu Yến Hỗn đi làm còn nói hôm nay cậu không bận lắm, sẽ tan làm sớm, vì thế đưa theo con trai đi đón chồng tan làm.

Lê Lê bế con trai lên, "Vậy đi thôi, mẹ đưa bé đi tìm ba."

Tiểu Chu thiếu vui mừng, ra sức kẹp chặt mông, sốt ruột nói, "Mẹ ơi mau nhanh lên."

Dưới sự thúc giục của con trai, cuối cùng Lê Lê cũng đưa cậu nhóc tới văn phòng Chu Yến Hỗn.

Chỉ thấy tiểu Chu thiếu vội thoát khỏi cái ôm của mẹ, xông thẳng vào văn phòng ba.

Chu Yến Hỗn buông công việc trong tay xuống, ngẩng đầu cười muốn qua bế con trai.

Nhưng tiểu Chu thiếu lại xông thẳng vào toilet, "Ba ơi ba, bé muốn đi vệ sinh! Bé không nhịn được nữa! Ba ơi mau nhanh lên!!!"

Chu Yến Hỗn, "???" Nhanh để làm gì?

Tiểu Chu thiếu vọt vào trong toilet văn phòng, dậm chân hô to, "Ba ơi ba, mau tới đây đi!!!"

Chu Yến Hỗn bị dáng vẻ vội vã của con trai dọa sợ, nhanh chóng hỏi, "Gọi ba làm gì?"

Tiểu Chu thiếu ngồi trên bồn cầu vươn tay, "Ba nắm tay bé đi."

Chu Yến Hỗn, "???"

Tiểu Chu thiếu cười hai tiếng, cuối cùng nói, "Bé muốn để ba ngửi mùi thối của bé ấy mà."

Chu Yến Hỗn, "???"

Tới đây gấp vậy để làm chuyện này ư???

Chu Yến Hỗn thật sự muốn đạp con mình bay xa.

Nhưng tiểu Chu thiếu vẫn chưa xong chuyện, đi vệ sinh xong lại nói, "Ba ơi ba, ba mau chùi đít cho bé đi."

Chu Yến Hỗn tức giận nín thở, chùi đít cho con trai.

Tiểu Chu thiếu tự mình mặc quần rồi hỏi, "Ba ơi ba, giáo viên mầm non nói rồi, nhìn bé đi vệ sinh là có thể thấy bé khỏe hay không, ba ơi ba, ba nhìn thử rồi nói xem thế nào đi?"

Chu Yến Hỗn vừa mới cơm nước xong, "..."

Tiểu Chu thiếu, "Ba ơi ba, mau nhìn thử xem đi mà?"

Chu Yến Hỗn, "..."

Tiểu Chu thiếu, "Ba ơi ba, ba nói đi? Ba ơi?"

Chu Yến Hỗn, "..."

Tiểu Chu thiếu, "Ối ba ơi ba, hình như bé còn chưa đi xong! Ba ơi ba, ba lại tiếp tục nắm tay bé nha, bé còn muốn đi tiếp!"

Chu Yến Hỗn, "..."

Thằng nhóc thối này rốt cuộc là do ai sinh thế???

2. Marathon

Lê Lê tham gia thi đấu marathon, tất nhiên Tiểu Hỗn thiếu gia phải tới tận nơi cổ vũ cho Lê Lê.

Lúc Lê Lê và các bạn khởi động làm nóng cơ thể ở vạch xuất phát, chỉ thấy một cậu nhóc chân ngắn từ xa chạy tới, phía sau còn mặc áo ghi số, vô cùng đáng yêu, tới trước mặt Lê Lê ngẩng đầu hô to, "Chị ơi, Tiểu Hỗn tới cổ vũ cho chị này! Chị nhất định phải dành được quán quân đấy!"

Lê Lê bị chọc cười, ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Hỗn, "Nếu chị lấy được giải quán quân, Tiểu Hỗn muốn khen thưởng gì nào?"

Tiểu thiếu gia cẩn thận suy nghĩ, đầu bỗng lóe sáng, lớn tiếng nói, "Nếu chị giành được giải quán quân, Tiểu Hỗn có thể cho chị hôn Tiểu Hỗn một cái!"

Lê Lê, "?" Đây là phần thưởng gì vậy?

Tiểu thiếu gia kiêu ngạo nói, "Chị ơi, mặt Tiểu Hỗn vừa mềm vừa mịn đấy! Người khác muốn hôn Tiểu Hỗn còn không cho đâu!"

Lúc tiểu thiếu gia nói chuyện với Lê Lê, mọi người xung quanh đều nhìn cậu bé đáng yêu này, lời nói ngọt ngào, lúc ngẩng đầu nhìn chị, đôi mắt còn tỏa sáng lấp lánh, mọi người xung quanh đều bàn luận chị em nhà này thật đáng yêu.

Tiểu thiếu gia thấy mọi người khen mình, càng hăng hái túm tay áo Lê Lê, "Chị, nếu không bây giờ chị hôn Tiểu Hỗn một cái đi, Tiểu Hỗn đánh trống khích lệ cho chị! Hôn một cái là được quán quân đó!"

Lê Lê, "..." Không cần, không cần, thật sự không cần.

Tiểu thiếu gia tức giận dậm chân, "Chị! Chị mau hôn Tiểu Hỗn đi! Nếu chị không hôn, chị không hôn, Tiểu Hỗn sẽ tức giận! Hừ! Sẽ không để ý tới chị nữa!"

Lê Lê, "..."

27 năm sau...

Chu thị là công ty lớn nhất trong nước, tài trợ cho một cuộc thi marathon.

Tuy Chu Yến Hỗn và Lê Lê không dự thi nhưng cũng phải đợi ở vạch đích, chụp ảnh cùng người đoạt giải quán quân.

Tiểu Chu thiếu không hiểu marathon là gì, dù sao cũng phải cổ vũ ba mình cố lên.

Chỉ thấy Chu Yến Hỗn đang đứng ở vạch đích chờ tuyển thủ, tiểu Chu thiếu đột nhiên chạy như bay về phía ba hô to, "Ba ơi ba! Cố lên! Ba ơi cố lên! Ba – ba là quán quân – ba ơi cố lên ----"

Tiểu Chu thiếu không chỉ cổ vũ ba mình cố lên, còn đưa người mang theo biểu ngữ, chỉ huy nói, "Cô chú ơi, mau giúp bé kéo cái này ra đi, cảm ơn cô chú nhiều!"

Cách đối đãi của tiểu Chu thiếu với mọi người, trừ ba mình ra, đều vô cùng lễ phép, đôi mắt chớp chớp mở to ngoan ngoãn, khiến người ta yêu thương.

Mấy cô chú xung quanh kéo tranh chữ ra, Chu Yến Hỗn thấy con trai mang tới một câu – "Ba ơi cố lên! Ba vĩnh viễn là niềm tự hào của bé!"

Chu Yến Hỗn, "..." Sao những lời này nhìn thế nào cũng không thích hợp vậy...?

Tiểu Chu thiếu nhiệt tình cổ vũ cho ba, giọng nói sắp khàn tới nơi vẫn hô to, "Ba ơi ba, ba nhất định phải áp đảo bọn họ, ba ơi ganba*!!!"

Tiểu Chu thiếu nói hai chữ tiếng Nhật này có nghĩa là cố lên, mọi người xung quanh cười ồ lên.

Chu Yến Hỗn, "..." Thật sự mất hết thể diện rồi.

Cậu ôm con trai vào trong ngực, dùng tay che miệng con trai lại, "Suỵt suỵt, đừng hô nữa!"

Tiểu Chu thiếu dùng sức đẩy tay ba ra, buồn bực nói, "Vì sao ba không cho bé hô?"

Tiếp theo lại hô lớn, "Ba ơi – ba vĩnh viễn đứng thứ nhất trong lòng bé! Là niềm tự hào của bé!!"

Lỗ tai Chu Yến Hỗn sắp bị tiếng thét của con trai làm điếc, vội che miệng cậu nhóc lại, thấp giọng, "Ba không thi đấu! Con kêu cái gì mà kêu! Mau yên lặng đi!"

Lúc tiểu Chu thiếu cổ vũ ba mình cố lên, mọi người vây xem cười đến điên rồi. Ai cũng biết cậu nhóc nhà họ Chu đáng yêu nghịch ngợm, còn khiến Chu tổng bất đắc dĩ, lúc này thấy khuôn mặt thật, thật sự đáng yêu không thôi.

Chu Yến Hỗn che miệng con trai, cậu nhóc mở to hai mắt giãy giụa, giống như sắp không thở nổi.

Lê Lê bật cười, "Anh đừng che mũi con nữa, mau bỏ ra đi."

Chu Yến Hỗn thật sự cho rằng con trai không thở nổi, tiếp đó lại nghe tiểu Chu thiếu hô lớn, "Ba ơi ba, vì sao ba không tham gia thi đấu thế! Tuổi lớn rồi nên không chạy nổi nữa sao?"

Chu Yến Hỗn, "???"

Tiểu Chu thiếu chấp nhất hô to, "Ba ơi ba không chạy nổi nữa sao? Ba ơi?"

Chu Yến Hỗn, "..."

Chu Yến Hỗn, "..."

Đây là con trai ai sinh ra vậy chứ???!!!

--

BẢN EDIT VÀ BETA ĐẦY ĐỦ CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TẠI WORDPRESS VÀ WATTPAD CHÍNH CHỦ, NHỮNG NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP!!!  

16.04.2020 – Am hiểu.

1. Tiểu thiếu gia đưa trái cây.

Lê Lê đang học bài nghiêm túc, không nói chuyện với tiểu thiếu gia, cũng không để ý tới cậu.

Tiểu thiếu gia ngồi xếp bằng ở sau Lê Lê, tay nắm chân, dáng vẻ nhàm chán muốn nói chuyện với Lê Lê nhưng lại sợ quấy rầy cô.

Tiểu thiếu gia suy nghĩ mãi, đột nhiên nghĩ ra, mình có thể mang trái cây tới cho chị!

Tiểu thiếu gia lon ton chạy tới bếp hỏi dì Tần, "Dì ơi, có trái cây không? Con muốn lấy trái cây cho chị con!"

Dì Tần cười, "Có chứ, Tiểu Hỗn chờ chút, dì cắt hoa quả cho con."

Dì Tần cắt trái cây xong, tiểu thiếu gia nhìn quả dâu tây lớn màu hồng cũng thèm, nhưng phải chịu đựng không ăn, cậu phải cho chị ăn!

Tiểu thiếu gia bưng đĩa trái cây thập cẩm đã cắt xong đi tìm chị, lúc tới cửa còn sợ ảnh hưởng tới việc học của cô, bước chân nhẹ nhàng.

Lúc này Lê Lê vừa làm xong một đề thi, vươn vai một cái, quay đầu thấy tiểu thiếu gia bưng đĩa trái cây đi tới, "Ơ, Tiểu Hỗn mang cho chị sao?"

Tiểu thiếu gia gật đầu lấy lòng, "Tiểu Hỗn thấy chị học hành mệt mỏi, cố ý nhờ... không không, là Tiểu Hỗn tự gọt trái cây cho chị!"

Lê Lê thầm bật cười, nói dối cũng sơ hở quá nhiều, nhưng trên mặt lại là nụ cười biết ơn, "Cảm ơn Tiểu Hỗn nha, Tiểu Hỗn giỏi quá!"

Tiểu thiếu gia nghe chị khen mình, mặt mày hớn hở vui mừng khoe khoang, cầm lấy quả dâu lớn chạy tới đưa cô, ai ngờ --

Tiểu thiếu gia bước hụt, đột nhiên ngã xuống đất!

Cậu lo lắng hô to, "A a a cứu –"

Hai từ "cứu mạng" còn chưa kêu xong, miếng dâu tây đã đáp xuống tờ đề thi Lê Lê vừa làm xong.

Lê Lê, "..."

Bài, thi, của, cô!!!!

Aaaaaa!

Tiểu thiếu gia thấy trên bài thi của Lê Lê hiện hình dấu dâu tây, còn có màu hồng hồng, lại thấy dáng vẻ trợn mắt thất hồn lạc phách của chị, vẻ mặt như sắp đánh người, bỗng òa lên khóc.

Tiểu thiếu gia vội ngồi bệt xuống đất ôm đùi Lê Lê gào khóc, kêu trời khóc đất, khóc chảy cả nước mắt nước mũi, tê tâm liệt phế, "Hu hu hu chị ơi Tiểu Hỗn xin lỗi, không phải Tiểu Hỗn cố ý đâu!!! Tiểu Hỗn sai rồi hu hu hu!!! Hu hu hu chị đánh Tiểu Hỗn đi mà!!!!"

Lê Lê, "..." Không phải nên đánh sao!!!

2. Tiểu Chu thiếu đưa trà.

Sau khi Lê Lê ngồi kể chuyện xưa cho con trai nghe thì đi tưới hoa, tiểu Chu thiếu nhàm chán muốn đi bắt nạt ba.

Ba đang làm việc, tiểu Chu thiếu muốn tìm ba nhưng lại không dám, vì thế ngồi xếp bằng trước cửa phòng làm việc của ba, nhỏ giọng hát, "Thỏ con ngoan ngoãn, cánh cửa mở ra, nhanh nhanh mở ra, tôi muốn đi vào."

Trong thư phòng, Chu Yến Hỗn nghe được tiếng hát của của con tai, thấp giọng cười.

Tiểu Chu thiếu tiếp tục hát, "Không mở không mở không mở, ba đang làm việc, ai tới cũng không mở."

Trong thư phòng, Chu Yến Hỗn bật cười, đứng dậy mở cửa cho tiểu tổ tông nhà mình.

Tiểu Chu thiếu thấy khuôn mặt ba lập tức nở nụ cười, đưa tay muốn ba ôm rồi hỏi, "Ba ơi ba làm việc xong chưa?"

Chu Yến Hỗn ôm cậu nhóc vào thư phòng, đặt lên sofa, "Ba còn chưa làm xong."

Tiểu Chu thiếu thất vọng, "Vậy bao giờ ba mới xong?"

Chu Yến Hỗn đưa mắt nhìn đồng hồ, "Nửa tiếng nữa, con muốn ngoan ngoãn chờ ở đây hay ra ngoài chơi?"

Tiểu Chu thiếu nghĩ ngợi một chút, "Bé muốn ở trong phòng chờ ba!"

Tất nhiên Chu Yến Hỗn đồng ý, xoa đầu con trai, "Bé ngoan."

Tiểu Chu thiếu ngồi trên sofa, nhàm chán đung đưa chân, nghĩ lát phải rủ ba đi đá cầu, chơi bóng rổ, còn phải so tài trượt băng, những trò vận động ba rất lợi hại.

Tiểu Chu thiếu bỗng đánh rắm một cái.

Thả xong còn nhìn về phía ba.

Chu Yến Hỗn ngẩng đầu nhìn con trai, thấy cậu nhóc đang vô tội nhìn mình,

Chu Yến Hỗn bật cười, "Sao, thư phòng chỉ có ba và con, không phải ba, chẳng lẽ cũng không phải con?"

Tiểu Chu thiếu không thể không thừa nhận, "Bụng bé không thoải mái, bé mới thả bom, ba không thể cười bé."

Được rồi, biết nhận trách nhiệm là tốt, Chu Yến Hỗn cười khẽ, "Được, ba không chê bé."

Tiếp theo, mùi hôi lan tỏa khắp căn phòng.

Chu Yến Hỗn vội che mũi, chê cười nói, "Con trai, con ăn cái gì vậy?"

Tiểu Chu thiếu cũng che mũi, thừa nhận mình thả bom nhưng không thừa nhận mùi hôi này là của mình, biện minh, "Ba ơi ba, rõ ràng đây là do phòng ba! Quá thối! Không đúng, là trên người ba, do mùi trên người ba đó!"

Chu Yến Hỗn từ từ đứng dậy, "Vậy thì ba ra ngoài, con cứ ở trong phòng xem còn ngửi thấy mùi không nhé?"

Tiểu Chu thiếu lắc đầu bắt lấy tay ba, "Không cần đâu, ba phải ở lại ngửi mùi thối này với con!"

Chu Yến Hỗn, "..." Rốt cuộc con của cậu có sở thích gì vậy!!!

Tiểu Chu thiếu không buông tay, "Cùng ngửi, cùng ngửi cơ."

Chu Yến Hỗn, "..."

Chờ mùi thối tan đi, tiểu Chu thiếu vẫn nhàm chán, suy nghĩ một lát, bỗng nghĩ tới mình có thể pha trà cho ba uống!

Tiểu Chu thiếu lon ton xuống lầu tìm dì Tần pha trà cho ba.

Đợi dì Tần pha trà xong, tiểu Chu thiếu cẩn thận bưng chén trà, mỗi một bước đi lên cầu thang đều rất cẩn thận, sợ ảnh hưởng tới công việc của ba, lặng lẽ bước vào.

Chu Yến Hỗn vươn vai, cuối cùng cũng xong việc, quay đầu nhìn con trai hiếm khi ngoan ngoãn bưng trà vào trong, cậu cười vẫy tay, "Là bé pha trà cho ba sao?"

Tiểu Chu thiếu thấy ba cuối cùng cũng xong rồi, hưng phấn nói, "Là Tần... không không, là bé tự mình pha cho ba đấy!"

Nói rồi, tiểu Chu thiếu cũng quên phải cẩn thận, chỉ nhanh chóng chạy về phía ba, "Cuối cùng ba cũng xong việc rồi, bé –"

Chỉ thấy tiểu Chu thiếu vấp chân, đột nhiên quăng ly trà tới bàn!

Tiểu Chu thiếu hô to, "A a a cứu –"

Hai từ "cứu mạng" còn chưa nói ra, ly trà đã quăng vào máy tính, chỉ nghe máy tính kịp kêu lên một tiếng rồi sập nguồn, bốc khói.

Chu Yến Hỗn, "..."

Tổ tông! Thật sự là tổ tông!!!!

Tiểu Chu thiếu nhìn ly trà của mình làm hỏng máy tính của ba, lại nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi muốn đánh mình của ba, sợ tới mức òa khóc.

Sau đó phản ứng nhanh nhẹn chạy đi tìm mẹ, chân ngắn chạy trốn thật nhanh, gào khóc kêu trời kêu đất, nước mắt nước mũi chảy ra, tê tâm liệt phế, "Mẹ ơi! Ba tự làm hỏng máy tính rồi còn đổ tại bé hu hu hu hu!!! Mẹ ơi!!! Ba muốn đánh bé!!! Mẹ ơi bé sợ quá, mau tới cứu bé đi!!!"

Chu Yến Hỗn, "...???"

Con mẹ nó chứ???

Tức chết thật đấy!!!

*

2. Anh trai dạy em gái nói bậy bẫy ba!

Chu gia nghênh đón một tiểu công chúa.

Người vui nhất chính là tiểu Chu thiếu!

Cuối cùng cậu nhóc cũng có em gái rồi, có thể cùng em gái bắt nạt ba!!!

Hôm nay là cuối tuần, một nhà bốn người đi ăn sáng xong, mẹ đã đi spa, ba tới thư phòng làm việc, để hai anh em chơi với nhau.

Hai anh em cùng chơi đồ chơi một lát rồi chạy tới thư phòng ngồi xếp bằng trước cửa nói chuyện.

Hai anh em rất đẹp, mặc áo phông giống nhau, phía sau áo là hình vẽ hoạt hình một nhà bốn người họ, đều rất đáng yêu.

Công chúa nhỏ xinh đẹp ngẩng đầu hỏi, "Anh ơi, vì sao cuối tuần mà ba vẫn phải làm việc thế?"

Anh trai thiếu gia thấp giọng trả lời, "Bởi vì ba lười, lúc đi làm không chịu làm việc cho xong, vậy nên về nhà mới phải làm việc. Ba là đồ lười, rất lười, còn rất thối!"

Em gái mở to đôi mắt, không thể tin hỏi, "Vậy ba vừa lười vừa thối, vì sao mẹ còn lấy ba?"

Anh trai kiên nhẫn giải thích, "Bởi vì bà nội và bà ngoại rất hiền lành! Nếu mẹ không gả cho ba, ba sẽ bị đánh! Mẹ lương thiện như vậy, tất nhiên sẽ không để ba phải lưu lạc đầu đường xó chợ, chỉ có thể tiếp nhận người ba thối này thôi!"

Đôi mắt em gái tỏa sáng lấp lánh, "Oa! Mẹ thật là lương thiện!"

Anh trai gật đầu, "Đúng vậy, là mẹ của chúng ta đó."

Em gái nói tiếp, "Nếu không cứ để ba lưu lạc đầu đường xó chợ thật đáng thương!"

Anh trai, "Cho nên chúng ta phải thường xuyên tắm rửa, tắm rửa thật thơm, không được thối như ba!"

Em gái dùng sức gật đầu, "Được!"

Chu Yến Hỗn trong thư phòng nghe từ đầu đến cuối, "..."

Dì Tần đưa dưa hấu cho hai anh em đang ngồi trước cửa phòng, hai anh em vừa ăn vừa tám chuyện.

Anh trai nói, "Còn nữa, ba rất ngốc đấy."

Em gái hỏi, "Sao ba lại ngốc?"

Anh trai cười hai tiếng, "Bà nội nói, hồi ba còn nhỏ, bảy tám tuổi còn không biết dùng đũa!"

Em gái kinh ngạc, "Bé 4 tuổi cũng đã biết dùng đũa rồi đó!"

Anh trai nói, "Đúng vậy, cho nên ba có ngốc không?"

Em gái liên tục gật đầu, tay che miệng cười trộm, "Ba thật sự rất ngốc!"

Chu Yến Hỗn vừa bị chê thối vừa bị chê ngốc, "..."

Chu Yến Hỗn lớn tiếng kêu, "Mời công chúa nhỏ vào đây, thiếu gia thối đi ra ngoài đi!"

Em gái cười tủm tỉm đẩy cửa phòng ba, bàn tay đầy nước dưa hấu lau lên người, quay đầu nói với anh trai, "Anh ơi, thư phòng của ba thật thối!"

Chu Yến Hỗn, "???" Đó là mùi gỗ, rõ ràng rất thơm mà!

Chu Yến Hỗn nhìn con trai như tên bắn, "Chu Tử Châu! Không được dạy em gái lung tung!"

Nói xong, Chu Yến Hỗn vẫy tay với con gái, "Công chúa nhỏ, lại đây ba ôm nào."

Em gái ngọt ngào lập tức chạy về phía ba.

Đôi mắt anh trai nhíu lại, ở sau kêu lên, "Em gái, anh trai đưa em đi chơi búp bê."

Bước chân em gái lập tức dừng lại.

Chu Yến Hỗn nói, "Bé cưng! Ba đưa con đi chơi vòng xoay ngựa gỗ."

Em gái lại nhìn về phía ba.

Anh trai, "Em gái, anh trai đưa em đi chơi vòng xoay người gỗ, ngồi đó chơi búp bê."

Em gái quay đầu nhìn anh trai.

Chu Yến Hỗn, "Bé cưng! Ba đưa con đi chơi vòng xoay ngựa gỗ, đổi váy cho búp bê!"

Em gái vui mừng nhìn ba.

Anh trai, "Em gái, ba vừa lười vừa thối lại vừa ngốc, ba không chơi cùng em đâu, chỉ có anh trai mới chơi với em thôi!!"

Em gái nghe vậy thì hai mắt híp lại, lập tức chạy về phía anh trai, nhào vào ngực anh trai cười lớn, "Được thôi được thôi!"

Chu Yến Hỗn, "..."

Chu Yến Hỗn nghiến răng nghiến lợi, "Chu Tử Châu, con học bài chưa!"

Anh trai, "Không sao, anh trai thích em gái nhất, anh trai chơi cùng em gái!"

Nói rồi nắm tay em gái, yêu chiều nói, "Đi thôi công chúa nhỏ! Anh trai đi chơi với em!"

Chu Yến Hỗn tức giận tới cửa thư phòng, ngồi xổm trước mặt công chúa nhỏ dịu dàng nói, "Công chúa, ba cũng có thể chơi búp bê với con, ba còn có thể mua rất nhiều búp bê cho con."

Công chúa nhỏ nhớ tới gì đó, bỗng lắc đầu, "Không được, anh trai nói ba rất hay phá đồ, sẽ làm hỏng búp bê của con mất!"

Chu Yến Hỗn, "???" Chuyện xảy ra khi nào thế!!!

Công chúa nhỏ như mèo con ôm chặt tay anh trai, cười rộ lên như một đóa hoa.

Ngẩng đầu nhìn ba, nói lớn, "Bé thích anh trai nhất, bé muốn chơi với anh trai!"

Chu Yến Hỗn, "..."

Hừ!

--

BẢN EDIT VÀ BETA ĐẦY ĐỦ CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TẠI WORDPRESS VÀ WATTPAD CHÍNH CHỦ, NHỮNG NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP!!!  

17.04.2020.

Công chúa nhỏ tắm cùng mẹ, tiểu Chu thiếu tắm cùng ba.

Phòng A:

Mái tóc công chúa nhỏ dính đầy bọt biển, ngẩng đầu nhìn mẹ, "Mẹ ơi, bé mát xa cho mẹ được không ạ?"

Công chúa nhỏ đúng là cục bông tri kỷ của mẹ mà!

Nhưng Lê Lê vẫn hỏi cô bé, "Vì sao lại muốn mát xa cho mẹ?"

Công chúa nhỏ nói, "Bởi vì mẹ rất vất vả, anh trai nói mẹ vất vả lắm, con phải thường xuyên chăm sóc mẹ!"

Trời ạ, con trai con gái đều đúng là những cục bông tri kỷ của mẹ!

Lê Lê ghé vào bồn tắm, quay đầu cười nói, "Được, vậy bé mát xa đi, cảm ơn bé."

Bàn tay mềm mại của công chúa nhỏ đặt trên vai mẹ, nhẹ nhàng mát xa, "Mẹ ơi, dùng lực thế này đã ổn chưa?"

Trái tim Lê Lê ấm áp, "Được rồi nha."

Phòng B:

Hôm nay Chu Yến Hỗn lái xe hai giờ đồng hồ, mệt mỏi gọi con trai, "Chu Tử Châu, lại đây mát xa cho ba đi."

Tiểu Chu thiếu đang chơi đồ chơi trong nước, đầu cũng không ngẩng dậy nói, "Ba ơi ba, ba lại mát xa cho con trai đi."

Chu Yến Hỗn, "???"

Chu Yến Hỗn hít sâu, ôn tồn nói, "Bé cưng, ba mệt rồi, lại đây bóp vai cho ba."

Tiểu Chu thiếu nghe vậy ngẩng đầu, quan tâm và đau lòng lướt qua, sau đó ra vẻ miễn cưỡng, "Vậy được thôi."

Bàn tay có lực của tiểu Chu thiếu đặt trên vai ba, dùng sức nhéo, Chu Yến Hỗn kêu một tiếng, "Con nhẹ thôi! Chừng nào thì có sức lực như vậy chứ?"

Tiểu Chu thiếu cười ha ha, "Lần trước học được của chú Kỳ, chú ấy nói làm thế sẽ rất đau."

Chu Yến Hỗn, "???"

Cố ý để cậu đau sao???

Phòng A:

Công chúa nhỏ nằm trong lòng mẹ vươn chân ra, bỗng nói, "Mẹ ơi mẹ, chân mẹ có béo như bé không?"

Vì thế Lê Lê cũng vươn chân ra, hôm nay Lê Lê đi đường nhiều, chân cũng hơi sưng lên, thoạt nhìn cũng hơi lớn.

Lê Lê nghiêng đầu cười nói, "Chân mẹ không béo như bé."

Công chúa nhỏ cười lắc chân, sau đó mềm mại nói, "Nhưng chân mẹ đáng yêu hơn bé!"

Công chúa nhỏ lại quay đầu nhìn mẹ, đôi mắt lóe sáng chờ mong, "Mẹ ơi mẹ, chúng ta chụp ảnh chân chung với nhau được không?"

Lê Lê rất có kiên nhẫn với các con, cười gật đầu, "Đương nhiên là được rồi."

Phòng B:

Tiểu Chu thiếu ghét bỏ nhìn bàn chân to của ba, "Ba ơi ba, ba đeo giày cỡ 50 đúng không? Chân ba to quá rồi đó."

Chu Yến Hỗn, "???"

Suốt ngày cậu bị con trai chọc tức đến điên mất.

Nhưng vừa nhớ tới khi còn nhỏ mình cũng như thế, cuối cùng cậu cũng chỉ đành mặc kệ con trai.

Lê Lê nói với cậu, phải kiên nhẫn với con trai, giống như trước kia cô kiên nhẫn với cậu vậy... Vì thế Chu Yến Hỗn nói, "Con trai, ba là người trưởng thành, đàn ông trưởng thành thì chân sẽ lớn, hơn nữa chân ba cũng không đeo giày cỡ 50."

Tiểu Chu thiếu nhìn chân ba tự hỏi, "Vậy là 49 sao? Cũng rất lớn thôi."

Nói rồi tiểu Chu thiếu vươn chân mình ra, "Ba ơi ba xem nè, chân bé hơi bị đáng yêu luôn ấy!"

Chu Yến Hỗn, "..." Khi còn nhỏ chân cậu cũng vừa bé vừa đẹp mà!

Tiểu Chu thiếu ngồi trong nước nhàm chán nhìn chân ba, lại đột nhiên nhìn cẳng chân ba, khiếp sợ ghét bỏ, "Ba ơi ba, lông chân ba vừa dài vừa xấu! Ba nhìn chân bé nè, vừa đẹp vừa sạch sẽ đó!"

Chu Yến Hỗn, "..."

Bình tĩnh, bình tĩnh, đây là con trai ruột của cậu!

Phòng A:

Công chúa nhỏ và mẹ đã tắm rửa xong, công chúa nhỏ ghé vào lưng mẹ không muốn đứng dậy, hai tay ôm cổ mẹ, mũi hít vài hơi trên cổ mẹ.

Lê Lê bị công chúa nhỏ làm ngứa, quay đầu cười hỏi, "Bé cưng làm gì thế?"

Bởi vì tắm rửa mà khuôn mặt công chúa nhỏ đỏ bừng, thẹn thùng nói, "Người mẹ rất thơm, bé thích."

Lê Lê chọc khuôn mặt con gái, "Mùi trên người bé và mẹ không phải giống nhau sao?"

Công chúa nhỏ lắc đầu, "Không giống, dù sao mẹ cũng thơm hơn, bé không thơm bằng mẹ! Bé thích mẹ nhất!"

Phòng B:

Cuối cùng Chu Yến Hỗn và tiểu Chu thiếu cũng tắm xong, tiểu Chu thiếu cách Chu Yến Hỗn rất xa, cũng đưa lưng về phía Chu Yến Hỗn để mặc quần áo.

Chu Yến Hỗn xoa huyệt thái dương, "Chu Tử Châu, đầu óc con lại nghĩ gì vậy?"

Tiểu Chu thiếu cười trộm, sau đó quay đầu bịt mũi, "Ba ơi ba, vì sao ba tắm xong mà vẫn thối thế? Ba ơi ba ngửi thử bé xem, rất thơm đấy!"

Chu Yến Hỗn không thể nhịn được nữa, "Chu Tử Châu! Ba và con dùng sữa tắm giống nhau đấy!!"

Tiểu Chu thiếu ồ một cái kinh ngạc, "Vậy ba thảm quá rồi, tắm xong cũng không tẩy sạch mùi thối."

Chu Yến Hỗn, "..."

Chu Yến Hỗn híp mắt đến gần con trai, ôm bả vai hỏi, "Chu Tử Châu, ba hỏi con hai vấn đề."

Tiểu Chu thiếu hứng thú gật đầu, "Ba nói đi."

Chu Yến Hỗn hỏi, "Mẹ thơm hay con thơm?"

Này còn phải hỏi sao? Tiểu Chu thiếu không chút do dự, "Mẹ thơm!"

Chu Yến Hỗn lại hỏi, "Em gái thơm hay con thơm?"

Tiểu Chu thiếu cảm giác có bẫy phía trước, do dự một chút vẫn trả lời, "Em gái thơm."

Chu Yến Hỗn đắc ý, cúi đầu đẩy trán con trai, "Con không thơm bằng mẹ và em gái, vậy nên cũng là thối, có gì mà khoe khoang với ba chứ?"

Tiểu Chu thiếu chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời không biết phản bác gì.

Chu Yến Hỗn mặc quần áo, còn nâng tay ngửi mùi trên người mình.

Lúc này, tiểu Chu thiếu đột nhiên nói, "Đúng rồi, bé không thơm bằng mẹ và em gái! Nhưng mà ba vẫn thối hơn bé, cho nên ba mới là thối nhất... Ba có gì mà đắc ý chứ???"

Chu Yến Hỗn, "..."

Bình tĩnh bình tĩnh!

Phòng A:

Công chúa nhỏ mặc quần áo xinh đẹp xong xuôi, hai mẹ con mặc váy màu hồng nhạt đứng trước gương, công chúa nhỏ ngẩng đầu hâm mộ nói, "Mẹ ơi, sao mẹ lại đẹp thế! Mẹ ơi, mẹ là người mẹ xinh đẹp nhất bé từng gặp đấy!"

Lúc công chúa nhỏ nói những lời này, đôi mắt chớp chớp lộ ra răng sữa vô cùng đáng yêu.

Lê Lê ngồi xổm xuống ôm con gái, hai người cùng nhìn vào gương, dịu dàng nói, "Bé cưng cũng rất xinh, bé là đứa trẻ xinh nhất mẹ từng gặp đấy!"

Công chúa nhỏ cười tủm tỉm ôm mẹ, miệng nhỏ hôn lên mặt mẹ một cái, vui vẻ nói, "Bé cho mẹ một cái hôn nè!"

Hôn xong, công chúa nhỏ lại thò mặt lại gần mẹ, "Mẹ cũng mau cho bé một cái hôn đi!"

Phòng B:

Chu Yến Hỗn và tiểu Chu thiếu mặc tây trang đen, còn đeo nơ trên cổ.

Hai tay tiểu Chu thiếu đút túi, nhìn ba trong gương, lại ngẩng đầu nhìn ba bên cạnh.

Chu Yến Hỗn không chút biểu cảm, "Câm miệng."

Tiểu Chu thiếu, "..."

Tiểu Chu thiếu thức thời cười nói, "Ba ơi ba, hôm nay ba đẹp trai quá!"

Sắc mặt lạnh băng của Chu Yến Hỗn thay đổi, cúi đầu nhìn con trai, nhướng mày, sau đó tiểu Chu thiếu lại nói, "Chỉ là không đẹp trai bằng bé thôi."

Chu Yến Hỗn, "..."

1-0!

Tiểu Chu thiếu và Chu Yến Hỗn thật sự như cùng một khuôn khắc ra.

Chu Yến Hỗn nhìn con trai trong gương, đột nhiên nhớ tới trước đây, "Trù Trù, lúc ba bằng tuổi con ấy..."

Tiểu Chu thiếu chớp mắt nghi hoặc, chờ mong lời nói tiếp theo.

Chu Yến Hỗn tiếp tục, "Ba còn đẹp trai hơn con gấp trăm lần."

Tiểu Chu thiếu, "..."

1-1!

Chu Yến Hỗn ra đòn sát thủ, nhướng mày nói, "Ba còn có một người vợ xinh đẹp, một đứa con trai thông minh, một đứa con gái xinh đẹp, con thì có cái gì?"

Tiểu Chu thiếu, "..."

Thế này thì chơi lại kiểu gì!!!

Chỉ thấy tiểu Chu thiếu khó chịu đẩy cửa cáo trạng, "Mẹ ơi! Ba lại bắt nạt bé!!! Ba còn dùng bàn chân size 50 đạp mông bé!!! Mũi bé chảy máu rồi, hu hu hu mẹ ơi cứu mạng!!!"

Chu Yến Hỗn, "..."

Cậu sắp bị con trai chọc tức đến hộc máu rồi.

--

BẢN EDIT VÀ BETA ĐẦY ĐỦ CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TẠI WORDPRESS VÀ WATTPAD CHÍNH CHỦ, NHỮNG NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP!!!  

Ba đi công tác về.

Chu Yến Hỗn đi công tác một tuần chưa về.

Anh trai và em gái ngồi xếp bằng ở ban công, hai đứa trẻ đung đưa chân ngơ ngác nhìn ra cửa sổ.

Đôi mắt em gái đỏ hoe đáng thương, "Anh ơi, bé nhớ ba."

Đôi mắt anh trai cũng đã hồng, "Anh cũng nhớ ba."

Ngoài cửa sổ có một con chim bay qua.

Em gái chớp mắt khóc lóc, "Anh ơi, khi nào ba mới về?"

Anh trai giúp em gái lau nước mắt, bản thân cũng khóc, "Em gái ngoan, ba sẽ về sớm thôi, mẹ nói tối mai ba về rồi."

Công chúa nhỏ nhớ ba, ba khỏe mạnh nên thường thích bế cô bé lên cao trên đỉnh đầu.

Tiểu Chu thiếu cũng nhớ ba, mỗi lần đấu trí với ba, cậu nhóc rất thích vẻ mặt bất đắc dĩ của ba, thật ra ba rất thương cậu nhóc.

Em gái và anh trai mỗi người một phòng, buổi tối ngủ đều phải ôm hai con gấu bông, mà hai con gấu bông này, một con là mặt ba, một con dán mặt mẹ.

Tuy rằng không thể ngủ cùng ba mẹ nhưng còn có thể ôm gấu bông ba và gấu bông mẹ để ngủ.

Vốn dĩ tối mai Chu Yến Hỗn mới trở về, nhưng đêm nay lại về sớm.

Sau khi rửa tay sạch sẽ thì lặng lẽ mở cửa phòng con gái, thấy con gái ôm hai con gấu bông, ngủ rất ngon.

Chút nôn nóng dọc đường đi cũng tiêu tan một phần ba.

Chu Yến Hỗn ngồi xổm xuống, hôn khẽ lên mặt con gái.

Công chúa nhỏ ngủ ngon, không biết ba đã trở lại, dường như mơ một giấc mơ đẹp, khóe môi cong lên.

Chu Yến Hỗn lại lặng lẽ bước đến phòng con trai, vốn tưởng con trai ngủ rối tung rối loạn, không ngờ cũng đang ôm hai con gấu bông.

Chút nôn nóng dọc đường tan thêm một phần ba.

Chu Yến Hỗn ngồi xổm xuống đầu giường, khom lưng hôn lên trán con trai.

Ai ngờ tiểu Chu thiếu ngủ không sâu, đột nhiên mở to mắt.

Chu Yến Hỗn bị con trai dọa sợ, đang muốn hù dọa con trai như thường, ai ngờ tiểu Chu thiếu đột nhiên nức nở, ấm ức vươn tay, "Ba ơi, cuối cùng ba cũng về rồi."

Trái tim Chu Yến Hỗn bỗng chốc mềm nhũn, giang tay ôm con trai.

Tiểu Chu thiếu đáng thương, "Ba ơi, bé mơ thấy ba ghét bé nên không về nữa."

Ngày thường hai người có cãi nhau nhưng vẫn rất thân thiết, Chu Yến Hỗn thấp giọng dỗ dành, "Ba sẽ mãi yêu Trù Trù, sao có thể không trở lại được, Trù Trù yên tâm đi."

Cuối cùng tiểu Chu thiếu cũng yên tâm, đột nhiên nhíu mày, "Ba ơi ba, trên người ba thối quá!"

Chu Yến Hỗn, "???"

Chu Yến Hỗn vừa buồn cười vừa tức giận trở lại phòng ngủ, thấy vợ mình đang nằm đó, một phần ba nôn nóng còn lại cũng biến mất hoàn toàn.

Cậu nhẹ nhàng lên giường ôm vợ, đặt một nụ hôn lên môi cô.

Lê Lê mở mắt, cười khẽ, "Rõ ràng là rất thơm."

Chu Yến Hỗn, "Hả?"

Lê Lê chui vào cái ôm ấm áp của Chu Yến Hỗn, cười nói, "Mùi hương của hai bé, mùi hương của hạnh phúc và ông xã."

Lê Lê ngửi mùi hương khiến cô yên tâm trên người Chu Yến Hỗn, thấp giọng cười nói, "Đều rất thơm."

9 NGOẠI TRUYỆN CÒN LẠI ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN WORDPRESS CHÍNH CHỦ BLEUNOVEMBRE2020.WORDPRESS.COM, VUI LÒNG ĐỌC HƯỚNG DẪN TẠI PHẦN QUY ĐỊNH PASS ĐỂ ĐƯỢC NHẬN PASS NGOẠI TRUYỆN!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật