[HOÀN][EDIT] Ở LẠI BÊN ANH - KHẢO ĐƯỜNG

Chương 13: Người mà cô thích



Edit + Beta: Khang Vy

Lúc Thẩm Vi Lê lấy hết đồ trong túi ra, nhìn mồ hôi trên mặt Chu Yến Hỗn đã hết, chợt thấy cậu tỉnh lại, ánh mắt nhìn sang nơi khác, nhíu mày một cách nặng nề?

Đang lo cho ông nội sao?

Thẩm Vi Lê vẫy tay trước mặt cậu.

Chu Yến Hỗn khôi phục tinh thần, nhíu mày nhắm mắt rồi lại mở. Nhìn thấy chị cậu vẫn đang giơ túi, cậu bật cười, "Chị, chị có thể đi làm vận động viên cử tạ rồi đấy."

Thẩm Vi Lê bỏ túi xuống, theo thói quen định đấu khẩu với cậu, nhưng phát hiện tâm trạng cậu không tốt, ngồi xuống thấp giọng hỏi, "Ông nội thế nào rồi?"

Nói xong năm chữ này, sắc mặt Chu Yến Hỗn cũng trở nên nặng nề.

Thẩm Vi Lê đột nhiên im miệng.

Giọng cô khàn đến nỗi không nói ra lời, giống như đang nói thầm vậy.

"Không phải chị nói khá hơn rồi sao?" Chu Yến Hỗn ngồi dậy.

Ngồi thẳng, lạnh lùng trừng cô.

Vừa rồi Thẩm Vi Lê cúi đầu, cậu không thấy được cổ cô.

Trước đó gọi video, cô vẫn luôn cúi thấp đầu xuống, không lộ cổ ra.

Lúc này, Chu Yến Hỗn mới nhìn rõ phần cổ đã tím lên kia.

Cậu từng nhìn thấy bà nội mình và mẹ Thẩm Vi Lê mỗi lần bị nóng trong người đều nhéo cổ họng tím cả lên, phải dùng sức rất lớn mới làm được như thế.

Thẩm Vi Lê nhận thấy ánh mắt của cậu, vội cúi đầu che cổ.

Chu Yến Hỗn hít sâu, "Nếu biết chị chưa khỏe, em đã không gọi chị tới đây rồi."

Thẩm Vi Lê xua tay, tỏ vẻ không có gì hỏi cậu, "Ông nội sao rồi?"

Sắc mặt Chu Yến Hỗn không tốt lắm, "Trạng thái vẫn tốt, chị không cần lo."

Thẩm Vi Lê thở phào nhẹ nhõm, trên đường tới đây cô vẫn luôn suy nghĩ, Chu Yến Hỗn gọi cô tới, liệu có phải cậu đang hoảng sợ, sợ ông nội không qua được hay không.

May mà ông nội Chu không sao cả.

Điện thoại Chu Yến Hỗn vang lên, cậu nhíu mày mở ra.

Là Cốc Diễm Nhi gửi tin nhắn.

[Con trai, coi như là vì ông nội, con và Mạn Mạn diễn một vở kịch, dỗ dành ông, được không?]

[Ông nội không yên lòng vì con nhất, con cứ giả vờ đồng ý đính hôn với Mạn Mạn, để ông yên tâm ra đi, được không?]

Chu Yến Hỗn không hề do dự, ngón tay nhanh chóng gõ chữ trả lời.

[Mẹ, mẹ dạy con lừa một người sắp mất ư? Con trai mẹ sẽ không làm ra loại chuyện này, con không thể lừa ông được.]

[Bảo bối, mẹ không muốn nói những lời này, sợ con tự trách không thoải mái, nhưng không thể không nói, con không lừa ông, ông sẽ chết không nhắm mắt, dù ông sắp chết cũng không thể ngừng lo cho con, con muốn thấy ông cả ngày buồn bã không vui sao?]

Chu Yến Hỗn không trả lời, ném điện thoại đi, nhắm mắt hít sâu.

Thẩm Vi Lê đoán cậu khó chịu vì chuyện của ông nội, cô đưa tay, khẽ xoa đầu Chu Yến Hỗn.

Động tác của cô vô cùng dịu dàng, là thói quen đã bao năm nay.

Hồi Chu Yến Hỗn còn nhỏ, mỗi lần nhớ anh trai, cô sẽ ở cạnh cậu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu như vậy.

Lồng ngực phập phồng của Chu Yến Hỗn dần bình tĩnh lại, cậu mở mắt ra, mím môi cười một cái, "Chị, chị toàn xem em như cún con ấy."

Thẩm Vi Lê thu tay, dùng điện thoại gõ chữ: [Em vốn dĩ chính là cún con.]

Chu thiếu cũng không giận dỗi khi bị nói là cún, cảm xúc đã khôi phục, có chút ý cười.

Sau đó như nhớ tới gì đó, sắc mặt cậu lại thay đổi, liếc Thẩm Vi Lê, giọng nói lạnh lùng, "Hôm nay chị ăn gì chưa? Nói thật đi."

Thẩm Vi Lê bâte giác nuốt nước miếng, thời gian tương đương với chần chừ hai giây.

Chu Yến Hỗn hiểu rõ, "Vẫn chưa ăn, đúng không?"

Thẩm Vi Lê gõ chữ: [Cổ họng đau, ăn không vô.]

Chu Yến Hỗn không nói gì, đứng dậy rời đi.

Thẩm Vi Lê đang định theo sau lại thấy cậu tới quầy order, móc túi tiền ra đưa hai tờ một trăm tệ cho nhân viên. Cậu thường xuyên cho tiền boa, trong túi lúc nào cũng có tiền mặt.

Thẩm Vi Lê thở một hơi, ngồi về vị trí.

Một lát sau, Chu Yến Hỗn mang một ly nước ấm tới, đặt trước mặt Thẩm Vi Lê, "Nơi này bán cơm Tây, em bảo nhân viên cửa hàng đi mua cháo cho chị rồi."

Thẩm Vi Lê gật đầu, sau đó gõ chữ đưa cậu: [Thật ra gọi cơm hộp còn nhanh hơn đợi nhân viên đi mua.]

Chu Yến Hỗn ấn đầu cô, "Ngồi vào trong đi."

Bởi vì bị viêm họng mà tai cô cũng có vấn đề, bị đau, lúc cậu đẩy, lỗ tai ong ong, nhíu mày dựa vào bên trong.

Chu Yến Hỗn ngồi cạnh cô, sau đó đưa tay ôm đầu cô, để cô dựa lên vai mình.

Giọng Chu Yến Hỗn trở nên dịu dàng, "Không thoải mái thì dựa vào em ngủ chút đi, em bảo nhân viên cửa hàng đi mua thuốc dạ dày cho chị rồi."

"Chị ngủ một lát rồi ăn chút cháo lót dạ, uống thuốc xong thì dạ dày sẽ không đau nữa."

Thẩm Vi Lê dựa vào vai Chu Yến Hỗn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cẩn thận ghi nhớ giây phút này.

Bả vai Chu Yến Hỗn có cơ bắp, cũng không phải dáng người chỉ có xương cốt, dựa vào vai cậu thật sự có cảm giác an toàn.

Trên người cậu còn có mùi sữa tắm thoang thoảng, cứ vậy nhắm mắt dựa vào người bên cạnh, cô cảm nhận được rõ người mà cô say mê này.

Ít ai biết cô thường bị viêm họng, cũng ít ai biết cô bị bệnh dạ dày, nhưng Chu Yến Hỗn biết hết.

Cậu muốn đưa cô tới bệnh viện soi họng, cậu gọi người đi mua thuốc dạ dày cho cô, cậu để cô dựa vào vai ngủ.

Nhưng cậu lại chỉ xem cô là một người chị.

Thẩm Vi Lê nhắm mắt, lông mi run rẩy bất an, chua xót.

*

Nhân viên cửa hàng mua một hộp cháo và thuốc, cổ họng Thẩm Vi Lê sưng đỏ, chịu đựng đau đớn mới ăn được cháo.

Trong lúc đó, điện thoại Chu Yến Hỗn rung lên hai lần, cảm xúc của cậu không ổn lắm, trực tiếp tắt máy, ngẩng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thẩm Vi Lê uống thuốc dạ dày xong, nhìn trạng thái phiền lòng này của Chu Yến Hỗn, chắc hẳn không chỉ vì chuyện của ông nội, "Là... chuyện kết hôn sao?"

Lời nói ra cũng chỉ như nói thầm, Chu Yến Hỗn nghiêng người nhìn cô, "Bớt nói chút đi."

Thẩm Vi Lê bị nghẹn, hô hấp không thuận, "Không phải em gọi chị tới sao? Muốn tâm sự à?"

Chu Yến Hỗn không nói gì, tiếp tục nhắm mắt.

Thẩm Vi Lê than nhẹ, cất thuốc vào hộp rồi đặt cháo vào bình đựng.

Tiếng sột soạt khiến Chu Yến Hỗn phiền lòng mở mắt lần nữa, vẻ mặt không kiên nhẫn "chị quấy rầy thiếu gia đây ngủ".

Thẩm Vi Lê bị oan vội giơ tay lên, "Không động nữa không động nữa, thiếu gia ngủ đi, ngủ đi."

Nghe thấy hai chữ "thiếu gia", Chu Yến Hỗn cụp mắt, sự bực bội cũng giảm bớt.

Cuối cùng chậm rãi lên tiếng, "Chị, chị cảm thấy em có nên vì ông nội cưới Kiều Mạn Mạn không?"

Hai tay Thẩm Vi Lê buông xuống, hít thở không thông.

Vấn đề này, cô không muốn tự hỏi, cũng không muốn trả lời.

Thẩm Vi Lê lựa chọn trốn tránh, nói sang chuyện khác, "Bây giờ sức khỏe ông thế nào?"

Chu Yến Hỗn nói, "Sau này phải ở bệnh viện, không thể về nhà nữa, nếu tình huống tốt thì hai ba tháng."

Thẩm Vi Lê không hỏi tình huống xấu.

Sinh lão bệnh tử, nhân sinh vô thường, nhiều người nhìn thì khỏe mạnh nhưng lại đột nhiên mất đi, có người yếu ớt lại chịu đựng được một năm rồi năm nữa, không ai đoán trước được.

Chu Yến Hỗn gõ nhẹ lên bàn, "Em đang hỏi chị đó, chị thấy chuyện này thế nào."

Thẩm Vi Lê trốn tránh, "Em thấy sao? Chị muốn nghe em nói trước."

Chu Yến Hỗn không nói gì, bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt tựa như hôm nay phải nghe xem cô nghĩ thế nào.

Lần đầu tiên Thẩm Vi Lê cảm thấy may vì mình đau họng.

Lấy điện thoại ra, gõ từng chữ một, đáy lòng thầm nghĩ nên dùng từ nào.

Cuối cùng cũng gõ xong, cô đưa điện thoại cho Chu Yến Hỗn.

[Tiểu Hỗn, chị xin lỗi, chị không thể cho em một ý kiến chính xác được. Một mặt hi vọng em có thể kết hôn với người mình thích, hạnh phúc cả đời. Mặt khác lại không muốn em tự trách vì sự ra đi của ông, cảm xúc này có lẽ cả đời cũng không biến mất được. Chị không thể đưa ý kiến cho em được.]

Chu Yến Hỗn nhìn mấy câu này, vẻ mặt nặng nề dần giảm bớt, khẽ cười một tiếng.

Vì cô suy nghĩ, thấu hiểu cho mình, cũng vì cô có rất nhiều lời chưa nói lại bất đắc dĩ không thể nói ra.

Chu Yến Hỗn đứng dậy, trả điện thoại cho cô, tay phải cầm túi, "Đi thôi, em đưa chị về."

Thẩm Vi Lê theo bản năng nắm lấy cổ tay cậu, ngẩng đầu hỏi, "Vậy còn em, em quyết định thế nào?"

Câu này có hơi vội vàng, Thẩm Vi Lê nói xong cũng ngậm miệng, làm bộ bị sặc ho khan.

Chu Yến Hỗn cảm nhận được cảm xúc của tay cô làm cho hô hấp chậm lại hai giây.

Thẩm Vi Lê ho đến đỏ mặt, Chu Yến Hỗn nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, đưa nước cho cô uống.

Một lúc sau, Thẩm Vi Lê không ho nữa, Chu Yến Hỗn như đã quên mất vấn đề cô vừa hỏi mình, suy tư nói, "Chị, chị thích người như thế nào?"

Thẩm Vi Lê ngẩn người, cũng may mặt cô đã đỏ vì ho khan, cậu không biết cô đang xấu hổ.

Thẩm Vi Lê trầm mặc một lúc lâu.

Có lẽ là cảm nhận được Chu Yến Hỗn sẽ vì hiếu thuận mà kết hôn với Kiều Mạn Mạn, trước lúc hai bên gia đình chính thức gặp mặt, cô muốn cho tình yêu thầm kín của mình một dấu chấm hết.

Thẩm Vi Lê làm bộ sửa sang đồ trong túi, vô tình cố ý thổ lộ, "Người chị thích, có lẽ là sẽ bảo vệ chị, sẽ đau lòng cho chị, sẽ chiều chuộng chị."

"Nếu có người như vậy, chị sẽ rất thích, rất thích người đó."

"Cho dù chị chỉ như một ngôi sao băng lướt qua cuộc đời người đó, dù có biến mất rồi bị lãng quên, chị vẫn sẽ thích người đó."

"Thích người đó thật lâu, thật lâu, mười năm, hai mươi năm, mãi mãi cũng không thể quên được."

Giọng nói Thẩm Vi Lê khàn khàn, đứt quãng nói rành mạch, giống như trong lòng cô thực sự đã có người mình thích.

--- đáy lòng cô thật sự cất giấu một người.

Điều hòa trong quán cafe hạ thấp, ánh mặt trời bên ngoài nóng bừng, cũng khiến tâm tình Chu Yến Hỗn phiền loạn.

Cậu không nói gì cả, chỉ cầm đồ trên bàn, "Đi thôi, đưa chị về nhà."

Thẩm Vi Lê cụp mắt, cả người run rẩy.

Lần đầu tiên tỏ tình trong đời, Chu Yến Hỗn nghe xong lại không có phản ứng nào cả.

Không đánh giá, không trêu chọc, cũng không chúc phúc.

*

Chu Yến Hỗn đưa Thẩm Vi Lê về, cô tưởng tượng thu nhập của mình sau này, muốn làm gì cũng được, tâm tình cũng tốt hơn.

Chu Yến Hỗn lái xe, từ đầu tới cuối không nói gì, có lẽ trong lòng vẫn lo cho ông nội.

Hoặc lo cho hôn sự giữa cậu và Kiều Mạn Mạn.

Thẩm Vi Lê nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có một chiếc siêu xe lướt qua, cô lại bắt đầu tưởng tượng về thân thế của mình –

Tương lai có một ngày, lúc cô đang bị người ta bắt nạt, một loạt siêu xe dừng trước mặt cô.

Quản gia dẫn đầu xuống xe, phía sau còn có rất nhiều vệ sĩ giúp ông che ô đen, sau đó ông sẽ khom lưng nói, "Đại tiểu thư, tôi là quản gia của chủ tịch, theo lệnh chủ tịch tới đón cô về."

Vẻ mặt cô mơ màng.

Sau đó quản gia lại nói tiếp, "Đại tiểu thư, 23 năm trước, lúc cô hai tuổi bị bọn buôn người bắt cóc, nhiều năm như vậy chủ tịch vẫn luôn tìm cô, đưa cô trở về thừa kế gia sản."

Thẩm Vi Lê nghĩ xong rồi cười.

Chu Yến Hỗn nghe tiếng cười thì nhìn sang, cô cười lộ ra lúm đồng tiền rất sâu, xinh đẹp như một đóa hoa.

Cô cũng nhớ lại chuyện sau khi mình phát hiện nhóm máu khác với cả nhà, ba mẹ đã nói với cô chân tướng.

Cô bị ba mẹ ruột bán cho chú hai Thẩm, chú hai vô sinh, mua cô chỉ mất hai ngàn tệ.

Mới đầu, chú thím hai đối xử với cô rất tốt, ai ngờ hai tháng sau, thím hai ngoại tình rồi có thai bỏ trốn, chú hai bắt đầu say rượu bỏ bê cô.

Ba mẹ thấy chú hai mặc kệ cô, thương cô nên đưa về nhà nuôi, một lần nuôi đã nuôi nhiều năm như vậy, cũng đối xử rất tốt với cô.

Cô bị ba mẹ bán, cho nên cũng không thể tìm lại ba mẹ ruột được nữa.

Nhưng thỉnh thoảng cô cũng hy vọng, ba mẹ ruột đó thật ra chỉ là bọn buôn người, tưởng tượng mình gặp lại ba ruột có tiền, yêu cô, một ngày sẽ tới đón cô và mẹ trở về, thật tốt.

Thẩm Vi Lê lại nhớ tới mẹ, dừng lại suy nghĩ miên man của mình, trở về hiện thực.

Đề phòng Liễu Nhất Văn chọc mẹ tức giận tái phát bệnh tim, có lẽ cô nên chuẩn bị trước.

Thẩm Vi Lê gửi tin nhắn wechat: [Mẹ ơi, mẹ rảnh không?]

Chu gia không ai ở nhà, Phạm Mỹ Huệ không bận, rất nhanh đã nhắn lại: [Lê Lê, sao vậy?"]

Thẩm Vi Lê kể lại toàn bộ ân oán của cô với Liễu Nhất Văn, còn có chuyện cô ta bịa đặt về cô.

Cuối cùng, cô nói: [Mẹ, mọi chuyện là như vậy, con chưa từng làm chuyện xấu. Nếu cô ta tới tìm mẹ, mẹ cũng đừng giận, con lo cho bệnh của mẹ.]

Phạm Mỹ Huệ gõ chữ rất chậm, một lúc lâu sau mới trả lời.

[Cô ta dám tìm mẹ mẹ sẽ đánh chết cô ta! Đồ phụ nữ không đứng đắn, dám bịa chuyện con gái của mẹ! Lê Lê yên tâm, mẹ không sao, mẹ không tin lời cô ta, mẹ chỉ tin con, cô ta tới thì mẹ đánh chết cô ta!]

Thẩm Vi Lê cười đáp: [Mẹ con thật khí phách!]

Phạm Mỹ Huệ: [Con gái mẹ hồi bé đánh nhau bị gọi phụ huynh thường xuyên, mẹ không thể khí phách được à?]

Thẩm Vi Lê, "..." Sao cứ như đang khịa cô vậy.

Chu Yến Hỗn đã nhìn Thẩm Vi Lê vài lần, wechat của cô nãy giờ cứ thông báo liên tục.

Cô vừa nhắn tin vừa cười, ánh mắt vui vẻ như đang yêu đương.

Chu Yến Hỗn lái xe, vẻ mặt càng trở nên nặng nề.

*

Xe Chu Yến Hỗn chạy tới dưới lầu nhà Phương Tiểu Hủy, Thẩm Vi Lê tháo dây an toàn, "Chị đi đây, có chuyện gì thì gọi chị."

Chu Yến Hỗn ấn còi xem như đồng ý.

Sau khi cô xuống xe, Chu Yến Hỗn nhìn thấy cháo và thuốc cô chưa cầm theo, mở cửa xuống xe gọi, "Chị."

Thẩm Vi Lê quay đầu.

Chu Yến Hỗn cầm cháo và thuốc đã đóng gói đưa tới trước mặt cô, quan tâm dặn dò, "Ăn cơm đúng giờ, mai truyền nước không được để bụng rỗng."

Thẩm Vi Lê cười gật đầu, cổ họng đau không thể nói gì, vẫy tay ý bảo cậu đi đi.

Cái vẫy tay này có vẻ như ghét bỏ không có chút kiên nhẫn nào, Chu Yến Hỗn bỗng cảm thấy mình cách cô rất xa.

Giống như là chị cậu thật sự đã có người yêu, rất nhanh cô sẽ không chỉ tốt với mình cậu nữa, sẽ không ở bên cạnh cậu, cô sẽ thân mật, vui đùa với một người khác.

Cảm giác sợ hãi mất mát đột nhiên truyền tới, Chu Yến Hỗn chạy lại kéo cánh tay cô, "Thẩm Vi Lê, chị có thích ai rồi đúng không, chị đang yêu sao?"

Thẩm Vi Lê hãi hùng phủ nhận, "Em nói gì vậy, không có, chị không yêu đương."

Hai mắt Chu Yến Hỗn đen như chim ưng, sắc nhọn nhạy bén cảm nhận được cô đang nói dối, "Chị đã thích ai rồi."

Năm chữ này của cậu như gằn ra từ cổ họng.

Thẩm Vi Lê hoảng loạn lui ra sau, liên tục lắc đầu, "Chị không có."

Chu Yến Hỗn đã quen biết cô nhiều năm, chín năm nay sớm chiều ở chung, cậu có thể phân biệt được cô đang nói dối hay không.

Giờ phút này, cậu chắc chắn được một điều, cô đang nói dối.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật