[ĐM] Tất cả Boss hắc hóa đều là bạn trai tôi

Chương 31: Liếc mắt đưa tình*



Gốc của tác giả 打情卖俏 (Dǎ qíng màiqiào) còn tiêu đề là 打情骂俏 (dǎ qíng mà qiào) nên mình nghĩa tác giả lộn

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vương Hạo Nhị toàn thân co giật, thân thể mềm nhũn, không khống chế được ngã trên mặt đất, quần còn chưa kịp mặc vào, trông gã ta chẳng khác gì con chuột dưới cống, vô cùng khó coi.

Gã há to miệng, trợn trừng mắt, gân xanh trên người nổi lên như sắp nổ tung đến nơi, thân thể co giật, đôi mắt trợn đến sắp rách.

Vương Hạo Nhị hoàn toàn chính là bộ dáng muốn ho không ho*, nửa chết nửa sống.

(要咳不咳 mình nghĩ nó có ý gì đó mà tra hông ra)

Gã bấu chặt móng tay vào sàn nhà, thống khổ giãy giụa trên mặt đất, giống như ai đó bóp chặt cổ anh ta, khiến gã căn bản không thể nào hô hấp một cách bình thường được.

Ngày càng thở gấp, gã dùng nửa phần ý thức còn sót lại, theo bản năng bắt đầu cầu cứu, lớn tiếng hét lên, "Hệ thống, mau cứu tôi!"

Từ ngữ gã nói đứt quãng không rõ, nhưng lại vắt kiệt hết sức lực cuối cùng của mình.

Trong nháy mắt khi giọng gã nhỏ dần, con ngươi Vương Hạo Nhị cũng trở nên ảm đạm, giống như thi thể không có sinh mệnh, tuy rằng mở to mắt lại mất đi ánh sáng.

Cả người cũng hoàn toàn yên tĩnh.

Yên, đến nỗi trông giống như một xác chết.

Cũng không biết qua bao lâu, con ngươi Vương Hạo Nhị lấy lại tiêu cự một cách thần kỳ, nhãn cầu cũng theo đó chuyển động theo.

Nhưng sắc mặt gã thờ ơ, hoàn toàn không có vẻ bị tra tấn đến nỗi đau đớn muốn chết đi.

Như thể người mới vừa rồi ngã trên mặt đất kêu gào thống khổ hoàn toàn không phải là gã.

Sau khi mở mắt, gã ghét bỏ nhìn phía dưới mình, chán ghét mặc quần vào, cau mày.

Kế đó gã đứng lên, đi về phía gương.

Trong gương chậm rãi phản chiếu khuôn mặt và than hình của gã.

Hệ thống cười lạnh một tiếng, trong gương người nọ cũng theo đó kéo ra một tia cười lạnh.

Cuối cùng......

Nó đã thành công thay thế Vương Hạo Nhị.

Nó căn bản cũng không phải là hệ thống tự cứu gì, cũng căn bản không phải phục vụ Vương Hạo Nhị, hết thảy tất cả đều bất quá là lợi dụng gã thôi.

Mục đích là để chiếm danh tính và thân thể gã.

Mà cái thế giới này căn bản cũng không phải là thế giới thật, mà là thế giới tiểu thuyết.

Và Vương Hạo Nhị chính là nhân vật chính của thế giới này.

Mà mục đích của nó, từ đầu đến cuối đều là để bảo vệ Tô Kính Ngôn.

Nó ở lại trong thế giới này lâu như vậy, chỉ vì Tô Kính Ngôn!

Tô Kính Ngôn, giống như những người khác, là NPC trong thế giới này, tất cả đều công cụ phục vụ cho thế giới này, không có suất diễn quan trọng gì.

Khi nó mới bước vào thế giới này, ngay từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy Tô Kính Ngôn, nó hận không thể vì cậu vượt lửa băng đèo, bảo hộ cậu sau lưng mình.

Nhưng nó cũng ý thức được sớm muộn một ngày nào đó, Tô Kính Ngôn sẽ chết lúc vừa vào khách sạn Hi Di bởi vì cốt truyện, nó liền bắt đầu lên kế hoạch như thế nào để bảo vệ tốt người này.

Cho nên Vương Hạo Nhị chính là mục tiêu đầu tiên của nó.

Ở tuyến cốt truyện ban đầu, Vương Hạo Là người duy nhất sống sót ở khách sạn Hi Di, những người khác đều sẽ liên tiếp không ngừng bị yêu ma quỷ quái nơi này chơi chết.

Hệ thống nghĩ đây, híp mắt lại.

Nhớ lại vừa rồi nhìn thấy một nam sinh khác trong phòng Tô Kính ngôn, con ngươi hiện lên một tia nguy hiểm quỷ dị, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường không nói lên lời.

Vì sao trong cốt truyện gốc căn bản chưa từng xuất hiện một người nguy hiểm như vậy?

Mặc dù cái chết mỗi nhân vật phụ trong tiểu thuyết chỉ bất quá vài nét bút, tựa như Tô Kính Ngôn, trong sách không chỉ không có miêu tả ngoại hình, mà cũng chỉ đơn giản cho xuống mồ, thậm chí còn có một số người ngay cả tên cũng không có.

Nhưng theo cảnh tượng vừa rồi, nam sinh kia quả thực sâu không lường được, không có khả năng trong sách một chút bút mực cũng không có.

Càng khả nghi chính là, hắn cư nhiên ở cùng một phòng với Tô Kính Ngôn.

Hệ thống nghĩ đến đây, híp mắt lại, trong nêm mắt cũng hiện lên một tia lưu quang.

Hiện tại nội dung kịch bản càng ngày càng thoát ly quỹ đạo ban đầu, có rất nhiều thứ có chút không khớp với cốt truyện gốc.

Nó cắn răng.

Cứ như vậy đi.

Nó vẫn sẽ không để cho bất cứ ai làm tổn thương Tô Kính Ngôn!

Nghĩ đến Tô Kính Ngôn, đáy mắt của nó bất giác hiện ra si mê cùng ái mộ.

Nó sống nhiều năm như vậy, lưu lạc qua vô số vị diện thế giới, đó là người đẹp nhất từng gặp.

Nghĩ đến đây, nó lại có chút nghi hoặc.

Tác giả sáng tác ra thế giới này ban cho Tô Kính Ngôn mỹ mạo như vậy, có thể nói phàm ai nhìn thấy cũng cầm lòng không đậu mà thích cậu, vì sao ở thế giới này lại chỉ là một NPC bất quá có cũng không có cũng không sao, thậm chí còn viết để người ta chết?

Thật kỳ lạ.

Tô Kính Ngôn tựa vào lồng ngực Lục Nghi Sâm, cũng không biết có phải là do quá mệt mỏi hay không, rõ ràng tối qua ngủ lâu như vậy, giờ lại một lần nữa tựa vào trong ngực nam sinh liền trực tiếp ngủ thiếp đi.

Lục Nghi Sâm si mê nhìn chằm chằm thụy nhan (vẻ mặt khi ngủ) của Tô Kính Ngôn, liếm liếm môi mình, tay vuốt ve trên mặt Tô Kính Ngôn.

Đột nhiên, khuôn mặt của hắn bắt đầu phân liệt, hai bên trái phải dần bất đối xứng, một bên mắt đỏ tươi, bên kia mắt bình thường, ngay cả ánh mắt cũng khác nhau, thoạt nhìn rất không hài hòa.

Nửa khuôn mặt bình thường kia bắt đầu nói chuyện, "Mới qua một giờ, ngươi đã thua thảm hại."

Nửa khuôn mặt đỏ mắt kia, không lên tiếng, ánh mắt si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Kính Ngôn, giống như là đang nhìn bảo bối, điên cuồng, nóng bỏng.

Thật lâu sau, nửa khuôn mặt đỏ tươi kia mới rốt cục lên tiếng, âm thanh khàn khàn, mang theo vài phần tự giễu, "Mặc dù đến giờ này khắc này, ta vẫn không cách nào chịu đựng được chuyện em ấy có thể rời khỏi ta, nhưng để cho ta tự tay giết em ấy, ha, cho dù chỉ là tưởng tượng thôi, ta cũng thấy hệt như bị rút xương lột da. "

không khí trở lại là một mảnh yên tĩnh, không ai lên tiếng.

Cuối cùng, giọng nói khàn khàn đã phá vỡ sự im lặng quỷ dị này.

"Cho nên lần đánh cược là ngươi thắng, ta giữ lời hứa của mình."

Tôi giả vờ rằng mình tàn nhẫn, nhưng thực sự ghét những thứ tình cảm sâu trong mình. – Calvino*

我假裝我無情,實際上是在痛恨自己的深情, mình lên tìm thì thấy đang tranh cãi, không biết của Mã Lương hay Calvino, mình ko tìm được bản dịch nên dịch sơ sơ ạ, "Lời tự thú" của ML và "Những thành phố vô hình" của Calvino, ai biếc gì giúp mình

Cũng không biết ngủ bao lâu, đợi đến khi Tô Kính Ngôn tỉnh lại, đã sắp hoàng hôn rồi, cậu ngáp một cái, phát hiện mình vẫn tựa vào trong ngực Lục Nghi Sâm, hai người đang nằm trên giường, mà mình lại không rụt rè tí nào kẹp hai chân Lục Nghi Sâm, hai tay cũng ôm chặt eo đối phương, giống như ôm một cái gối đầu khổng lồ mà dính vào đối phương.

Không/thể/miêu/tả.

"......"

"Ngôn Ngôn, anh tỉnh rồi à?" Lục Nghi Sâm dùng tông giọng trầm thấp đặc biệt của hắn, khóe miệng mỉm cười, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Tô Kính Ngôn rốt cục phản ứng lại, đỏ mặt, cả người vô cùng xấu hổ, duỗi thẳng chân, định nhắc chân xuống khỏi người nam sinh, nhưng lại bị Lục Nghi Sâm nhanh tay lẹ mắt giữ lấy.

Trước mặt Lục Nghi Sâm vẫn bày vẻ mặt đứng đắn, biểu tình vô tội.

Tô Kính Ngôn hít sâu một hơi, ngay cả hô hấp cũng sắp quên, nín thở, sau đó theo bản năng nuốt nước miếng.

Giờ khắc này, không chỉ là mặt cậu, mà ngay cả cổ, cánh tay, mỗi một chỗ trên người đều giống như một con tôm hùm đất nấu chín, nóng rực, cả người trắng nõn ửng hồng*.

白裡透粉 mình tra ko ra nên edit theo ý nhé

A a a a a a a a.

Tô Kính Ngôn không tiếng hét lên, xấu hổ đến mức vùi đầu mình, bắt đầu không ngừng ủng vào lồng ngực nam sinh.

Chỉ thiếu mắng hai câu mặt dày vô sỉ.

Trên mặt Lục Nghi Sâm vẫn bình tĩnh bình thường như trước, một chút cũng nhìn không ra giờ phút này hắn có phản ứng không nên có, Lục Nghi Sâm còn vẻ mặt vô tội lại nhẹ giọng kêu một tiếng, "Ngôn Ngôn? "

Tô Kính Ngôn đối với trình độ da mặt dày của hắn có một nhận thức hoàn toàn mới, dùng đầu cụng vào ngực hắn, nửa ngày mới từ trong miệng mình nặn ra ba chữ hữu lực, "Không biết xấu hổ!"

Lục Nghi Sâm nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Động tác dưới thân không thay đổi, một tay còn nâng Tô Kính Ngonoom vào người.

Mặt Tô Kính Ngôn càng đỏ lên, đầu đập càng mạnh hơn.

Nhưng lại bị một tay Lục Nghi Sâm ngăn lại, thậm chí còn sờ sờ trên mái tóc mềm mại của cậu, "Đừng đập, anh đau đó. "

Tô Kính Ngôn lại nghẹn hơi, nhẹ giọng hừ lạnh một cái, cực kì ngạo kiều.

Nhưng không thể không nói, vừa rồi cậu lại bị Lục Nghi Sâm trêu chọc.

"Ngôn Ngôn." Lục Nghi Sâm lại gọi một tiếng.

Tô Kính Ngôn ở trong lòng ngẩng đầu nhìn mặt hắn, mắt nai con chớp chớp, khóe mắt cũng cong theo, đáp lại một tiếng, "Ừm. "

"Em yêu anh." Mỗi chữ Lục Nghi Sâm nói ra đều dùng sức, lúc nói ngón tay nắm chặt thành đấm, tựa hồ là đang đè nén cảm xúc gì đó, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Tô Kính Ngôn nhìn chằm chằm vào động tác chớp mi lên xuống*, tựa vào trên người nam sinh, tim đập nhanh hơn, thân thể khô nóng vô cùng, hắn có thể ngửi được mùi độc hữu trên người Lục Nghi Sâm.

甦鏡言眼睫毛盯著眨眼的動作上下刷了刷, mình ko biếc khúc này là Ngôn đang nhìn lông mi hay long mi của Ngôn nữa, à mình cũm nói luôn mấy chap gần đây mình xài raw lậu nên mình định hếc chương này ko xài raw nữa, mình sẽ cố edit sát nghĩa nhất=QT

Cậu đương nhiên biết Lục Nghi Sâm thích mình, dù trong lòng biết thế, nhưng nghe được Lục Nghi Sâm nói ra lại là cảm giác khác, huống chi, Lục Nghi Sâm nói không phải là "Em thích anh", mà là "Em yêu anh".

Vui mừng, kích động, như tầm hồn nở rộ đóa hoa hồng tươi, ngọt ngào đến mức không thể nói nên lời.

Cổ họng Tô Kính Ngôn giật giật.

"Anh có thích em không?" Lục Nghi Sâm nhẹ giọng, cẩn trọng hỏi.

Bản thân mình nói lời 'yêu', nhưng khi hỏi Tô Kính Ngôn lại là 'Có thích hay không'.

Tô Kính Ngôn cũng ý thức được điểm này, lông mày nhảy dựng, mắt nai con rũ một chút.

Không biết tại sao, ở trước mặt cậu, cậu luôn cảm thấy hình như Lục Nghi Sâm hạ thấp bản thân em ấy, chính là Lục Nghi Sâm luôn có tâm thái tự ti, rằng cậu sẽ không có khả năng thích hắn, càng không thể yêu hắn, thậm chí sớm muộn gì cũng có một ngày cậu sẽ rời đi.

Cậu không biết tâm tình này của Lục Nghi Sâm từ đâu đến, nhưng cậu chỉ cần nghĩ đến chuyện này, liền không hiểu sao thấy ngực mình đau nhói.

Rõ ràng là họ mới quen biết nhau trong một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng cậu cảm giác mình đã biết Lục Nghi Sâm lâu như một thập kỷ.

Tô Kính Ngôn ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay nâng cằm Lục Nghi Sâm, hung hăng xoa nắn một phen, nói, "Anh cũng yêu em. "

Cả người Lục Nghi Sâm chấn động, đồng tử đột nhiên co rút, cắn chặt răng, người hơi run run.

Tô Kính Ngôn thấy hắn không nói gì, có chút tức muốn hộc máu, lại nói một câu, "Anh nói, Anh cũng yêu em. "

Một giây sau, Tô Kính Ngôn liền cảm nhận được một trận hoa mắt chóng mặt, cả người đều xoay một vòng, chờ cậu phản ứng lại thì tư thế của cậu và Lục Nghi Sâm đã bị đảo ngược, chính mình bị giữ chặt.

Lục Nghi Sâm đôi mắt như lang như hổ, trên mặt không giấu được sự điên cuồng.

Thấy vậy, Tô Kính Ngôn cả kinh, nháy mắt trong lòng dâng lên dự cảm không tốt lắm.

Lục Nghi Sâm nhắm ngay môi đỏ của Tô Kính Ngôn không kiêng nể gì mà hôn lên, đầu lưỡi trong khoang miệng cậu không ngừng du tẩu.

Tô Kính ngôn giật mình, đây là cái hôn lưỡi chính thức, khác với mấy lần đơn giản là thô bạo nghiền nát, nam nhân dùng sức mà hôn.

Kết quả là, hết thảy đều bắt đầu trở nen thuận lý thành chương.

Đêm nay là một đêm dài đằng đẵng.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật