[Edit - Hoàn] Tình Yêu Phi Tuyến Tính [ĐAM MỸ]

Chương 66 - Hoàn chính văn



Chương 66

Trong lòng Tô Liễm và Trì Vọng đều hiểu rõ, một khi quay ngược thời gian, nghi thức này cũng sẽ biến mất trong dòng thời gian. Cặp nhẫn trên tay họ sẽ một lần nữa quay lại Trì gia, mọi chuyện hôm nay đều không còn tồn tại. Nhưng họ vẫn phải cố chấp hoàn thành lời thề, chỉ cần đối phương còn nhớ rõ, vậy là đủ rồi.

Trì Vọng giữ chặt tay Tô Liễm, mười ngón đan vào nhau: "Tô Tô, đây không phải là lời cầu hôn chính thức, không đủ long trọng, sau này tôi nhất định sẽ bù cho cậu một cái càng tốt hơn."

"Lần sau đến lượt tôi đi, mỗi người một lần, rất công bằng." Chóp mũi Tô Liễm đau xót, tầm mắt càng thêm mơ hồ, gian nan cười nói, "Không từ chối."

"Đều nghe cậu hết." Trì Vọng cũng nghẹn ngào, "Tô Tô, chúng ta còn rất nhiều tương lai, nhất định sẽ."

Như đang nói cho Tô Liễm nghe, cũng như đang an ủi chính mình.

Tô Liễm vờ cười: "Đã trao nhẫn rồi, có phải nên chúc mừng một câu không?" Chưa nói dứt lời, một giọt nước mắt đã rơi trên mu bàn tay. Thiếu niên lạnh lùng gỡ bỏ lớp ngụy trang, bại lộ mặt yếu ớt nhất của mình trước mặt người yêu.

Trì Vọng ôm cậu, đưa tay lau sạch đuôi mắt ẩm ướt, đau lòng nói, "Ngày vui mà, khóc cái gì."

Tô Liễm nhếch môi, mạnh miệng nói: "Tôi vui quá nên khóc thôi, hãy hẹn hò trọn vẹn một ngày đi, gần đây cậu bỏ tôi bơ vơ lắm."

Hiếm khi nghe được Tô Liễm oán giận, Trì Vọng sủng nịch nói: "Được, hôm nay chúng ta chơi hết cái thành phố này một vòng."

Tô Liễm gật gật đầu, hai bàn tay nắm chặt nhau đi xuống núi, không ai nhắc đến nỗi lo và chuyện xoay kim đồng hồ. Bọn họ xem hôm nay như một ngày cuối tuần bình thường, giống như sau khi học hành cả tuần, cuối cùng cũng có một ngày rảnh rỗi.

Đến trường học trước, đang trong kỳ nghỉ nên chẳng có ai, hai người nghênh ngang từ đường cây xanh dạo đến bờ hồ, sợ không ai thấy họ nắm tay nhau đi. Nhớ lại lần trước yêu đương vụng trộm thiếu chút nữa bị bắt, bốn mắt nhìn nhau, bật cười.

Điểm đến thứ hai Tô Liễm chủ động chọn công viên trò chơi, đó là nơi từ xưa đến giờ cậu chưa từng bước vào. Lần này có Trì Vọng đi chung, giống như phá bỏ sự cô đơn khi còn nhỏ, chỉ còn lại tiếng thét chói tai tùy ý trên tàu lượn siêu tốc.

Sau đó lên đỉnh núi ngắm sao băng, những ký ức đẹp nhất đều lưu giữ ở đây, Tô Liễm nhìn dãy núi, lại nhìn Trì Vọng, ánh mắt phác họa sườn mặt thiếu niên, muốn ghi tạc người này vào lòng.

Sau đó là bờ sông ngắm thủy triều đang lên, quán ăn khuya họ từng ngồi, còn có hẻm nhỏ vô số lần dắt tay nhau đi về nhà.

Hai thiếu niên trong mùa họ nóng nhất của Vụ Thành, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bước chậm qua thành cũ loang lổ, chen chúc trong quảng trường ầm ĩ. Giống như hận thời gian không thể nhiều thêm một ít, làm hết tất cả những chuyện trước kia chưa cùng nhau làm xong.

Suốt một ngày, từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, tay họ luôn nắm chặt lấy nhau không hề buông ra. Tựa như đang dùng cách phô trương nhất tuyên bố với toàn thế giới tin vui của họ.

Sắc trời tối dần, Tô Liễm nói: "Trạm cuối cùng, sân thượng, chúng ta nên mời mọi người uống rượu mừng."

Ngoài miệng cậu nói vui đùa, trong mắt lại có nước mắt chưa kịp rơi, hốc mắt đỏ bừng lên. Trì Vọng gật đầu, khàn khàn nói: "Được, tôi gửi tin nhắn nói họ đến đây."

Cả ngày hôm nay, hai người họ thoạt nhìn đều rất vui vẻ, không ngừng cười đùa, trêu chọc nhau, giống như ngày hè ầm ĩ mãi mãi sẽ không kết thúc. Chỉ có bọn họ biết rằng, thời gian càng trôi, bọn họ càng gần hơn với việc đối mặt với nỗi sợ không biết kia.

Mấy người bạn tốt nhận được tin nhắn, một lần nữa tập trung trên sân thượng, vô cùng náo nhiệt như đêm Bình An nọ. Tiệm net bên dưới đã đổi chủ, nơi này vẫn là một mảnh trời của họ.

Ngồi quanh bàn tròn, Lâm Diễn khui bia, nhìn nhẫn trên ngón tay của hai người: "Đính hôn?"

"Ừm, cho nên mời mọi người uống rượu." Trì Vọng cầm chai bia khác cụng vào, "Chuyện tiệm net, cảm ơn cậu đã đồng ý bán đi."

"Anh em với nhau, khách khí cái gì. Tình huống hiện tại của nhà cậu sao rồi?" Lâm Diễn quan tâm hỏi.

Trì Vọng trả lại đại: "Bọn họ khá tốt, đều ổn."

Hôm nay là ngày vui, tạm thời hắn không muốn nhắc lại những chuyện đau lòng đó, chọc cho Tô Liễm khổ sở.

Cố An Cửu một tay câu lấy một người, cười hì hì nói: "Vọng gia trâu bò, còn chưa tốt nghiệp cấp 3 đã giữ chặt anh Liễm của chúng ta, chúc mừng cặp đôi mới, chúc lâu lâu dài dài."

Tô Liễm nghiêng đầu cụng ly với bạn mập: "Cảm ơn bà mối của chúng tôi."

"Cầu hôn ở đâu vậy, nói cho tôi tham khảo với." Lâm Diễn tò mò.

Trì Vọng khoe khoang trả lời: "Chính là cái chùa lần trước đó, có ngầu không, toàn bộ Vụ Thành, tuyệt đối không tìm ra cặp thứ hai đâu."

"Ở đâu cầu hôn a, nói ra làm ta tham khảo tham khảo." Lâm Diễn ngước mắt, tò mò hỏi.

"Các, các cậu muốn kết hôn sao?" Tống Gia Từ rất khiếp sợ, "Quao, thật sự rất ngầu"

Tô Liễm cầm chai bia, đầu ngón tay bị đông lạnh hơi run, cười đáp: "Tạm thời thì chưa, nhưng sẽ có một ngày như vậy."

"Tôi mặc kệ, bốn bỏ năm lên là đưa vào động phòng rồi, chuyện mừng thế này, các cậu không uống giao bôi hả?"

Cố An Cửu sợ thiên hạ chưa đủ loạn, một mình gánh nguyên đội cổ vũ, không ngừng ồn ào, "Giao bôi! Giao bôi! Giao bôi!"

Trì Vọng cười nhìn Tô Liễm, chớp mắt một cái: "Uống không?"

Tô Liễm luồn qua tay hắn, đặt chai bia bên miệng, giống như thật sự thành hiện trường hôn lễ của họ, uống rượu giao bôi dưới sự cổ vũ của mọi người.

Trì Vọng một hơi cạn sạch: "Cảm ơn mọi người đã đến tham gia lễ đính hôn đơn sơ của chúng tôi."

-

Chương 67

"Chậc, sao cậu lại biến thành thế này? Kết hôn xong bị quản chặt cỡ nào nữa." Cố An Cửu rung đùi đắc ý, rất là ghét bỏ.

Tô Liễm trầm mặc mím môi, sau khi quay ngược thời gian không có ai nhớ rõ buổi đính hôn tạm thời kia của họ, cẩn thận nghĩ lại vẫn rất tiếc nuối. Trì Vọng biết cậu đang nghĩ gì, vội chọc cười: "Sắp đến tiết tự học buổi tối rồi, gặp nhau ở KTX nhé các bạn yêu."

"Phải tách, tách lớp, tôi không nỡ." Tống Gia Từ nhăn mũi, "Sớm biết vậy tôi cũng thi vào lớp 5 rồi, nếu không phải vì Vọng gia thì tôi đã lọt vào top50."

Tống Gia Từ vừa vặn bị đá xuống hạng 51, nội tâm tràn đầy oán niệm.

"Cậu qua lớp 5 thì tôi phải làm sao hả?" Lâm Diễn khó chịu nói, "Không được đi đâu hết, ở lớp 6 đến khi tốt nghiệp luôn."

Cố An Cửu choàng tay vào nhau: "Hai người xà nẹo nhau hoài, hay tôi nhường vị trí của tôi cho Khỉ Con nhé, để tôi một mình ngồi hàng sau cùng, làm độc cô cầu bại."

"Cậu mạnh mẽ lên, chúng tôi đi trước, phải qua lớp 5 ngồi cùng bàn rồi." Trì Vọng trước khi đi không quên đâm thêm một đao.

Chờ hai người đến cửa phòng học, chủ nhiệm lớp 5 là thầy Trương tự mình ra cửa đón: "Bạn học Trì Vọng, hoan nghênh em gia nhập lớp 5, vừa lúc Tô Liễm ngồi một mình, em đến là hoàn chỉnh rồi."

"Nghe thầy sắp xếp ạ." Trì Vọng bề ngoài trông như bị ép phục tùng, trong lòng mừng muốn chết, "Năm cuối rồi, còn làm phiền thầy Trương giúp đỡ nhiều hơn."

Tô Liễm sách cặp về chỗ ngồi, một học kỳ cậu lẻ loi một mình, bên cạnh luôn trống rỗng. Bây giờ đột nhiên nhiều thêm một người, sự an tâm đã quay trở lại. Ninh Kiều ngồi hàng trước thỉnh thoảng truyền tài liệu tranh thủ quay đầu lại đánh giá, muốn nhìn ra gian tình giữa họ. Rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi ra miệng: "Hai người làm bạn cùng bàn, sẽ không đánh nhau đấy chứ?"

"Sẽ không, chúng tôi bây giờ là bạn bè." Trì Vọng cười, "Hòa thuận ở chung, tuyệt đối sẽ không để lửa chiến lan đến gần các cậu."

Ninh Kiều gật đầu, ẩn ý nói: "Chỉ là bạn bè ha."

Cô quay đầu lại kề tai với bạn cùng bàn: "Chia tay xong còn làm bạn cùng bàn được, rộng lượng ghê."

Tô Liễm nghe hai người nói chuyện, cậu nhàm chán giải đề, đột nhiên bàn tay bị nhét vào một tờ giấy, cậu nghiêng đầu nhìn Trì Vọng, nhướng nhẹ mày: Nữa hả?

Trì Vọng dựa vào ghế, ý bảo cậu đọc nội dung trong giấy. Mở giấy ra, bên trên viết: Xung quanh có gián điệp, sau này phải viết nhiều nói ít, thầy Lý nói trước khi tốt nghiệp phải rụt rè một chút.

Tô Liễm vui vẻ, yêu đương như lên thiên đường. Học kỳ trước Cố An Cửu nói Trì Vọng thay đổi thay con người khác, lúc ở trường rất yên tĩnh, không nói chuyện, chỉ cắm đầu làm bài. Bây giờ đã trôi qua nửa năm, hai người một lần nữa trở thành bạn cùng bàn, Trì Vọng hoạt bát của trước kia quay trở lại rồi. Cậu nâng bút trả lời: Anh có thể lựa chọn giữa không nói gì và đọc nhiều sách hơn.

"Ầy, vô lương tâm." Trì Vọng ngoài miệng lẩm bẩm, viết lên giấy: Hai ngày nữa là sinh nhật em rồi, có muốn tổ chức với mọi người không?

Tô Liễm lắc đầu, thấp giọng: "Không muốn."

Cậu vẫn có sự kháng cự nhất định. Trì Vọng hiểu, không hỏi thêm. Tuy chuyện kia bây giờ đã trôi qua nhưng dù sao cũng đã tra tấn Tô Liễm một thời gian dài, đại khái cậu vẫn ôm nhiều mâu thuẫn với sinh nhật mình, không muốn làm bản thân nhớ lại chuyện đã qua.

-

Chương 68

Đêm hôm khuya khoắt, Tô Liễm biểu tình hoảng hốt đứng trước cửa sổ sát đất, mới phát hiện trước mắt là một con sông, đối diện phiếm lên từng đốm sáng vàng nhạt. Chuyến tàu điện ngầm ở đối diện con sống, chỉ là khi đó bóng đêm đã quá muộn, không còn chuyến cuối.

Tô Liễm cảm khái, cứ như tất cả những thứ không thể nắm bắt được khi trước, bây giờ đều nằm chắc trong tay mình. Có điều cái buổi tối kia Trì Vọng nắm tay cậu nói "Anh bắt được em rồi", đúng là bắt lấy không buông, nhưng cậu không ngờ lại bắt theo kiểu này.

Tô Liễm rất hối hận vì đã nói "Cái gì cũng được", cả đêm Trì Vọng như phê thuốc, Tô Liễm thấy cậu hình như vừa chạy Marathon cả chục ngàn mét, hoàn toàn không còn miếng sức nào. Vốn nghĩ sinh nhật thì làm chút chuyện vui chúc mừng, Trì Vọng lại phát điên muốn bù đắp những thiếu sót trong bốn năm qua.

Hôm sau tỉnh lại rửa mặt, đầu Tô Liễm say mồng mồng, mềm hết cả nhân. Cậu đứng trước gương mặt vô cảm đánh răng, nhìn sắc mặt trắng bệch của mình, dưới mắt xanh đen. Mới phun kem đánh răng ra, Trì Vọng khoác áo ngủ lười biếng mò lại, đứng sau lưng ôm cậu.

"Không muốn." Tô Liễm nghiêng người né tránh, lạnh mặt mắng một câu, "Đừng chạm vào."

Trì Vọng nhẹ tay xoa xoa, cười nói: "Anh chỉ muốn hỏi bụng em có đau hay không."

"Không phải anh rửa sạch rồi sao?" Tô Liễm căn bản không muốn nhắc đến chuyện này, người này mượn cớ giúp cậu lại làm xằng làm bậy. Trì Vọng gác cằm lên vai cậu, "Anh lo em khó chịu."

Tô Liễm trừng hắn qua gương, tức giận nói: "Bây giờ giả vờ săn sóc cũng vô dụng."

Quả nhiên dù Trì Vọng ở giai đoạn nào, những lúc thế này đều tràn ngập cảm giác áp bách mạnh mẽ, ôn nhu hả, không có đâu.

"Em giận à?"

"Ừ, nên đừng có chọc em."

"Sao lại giận, anh không hiểu."

"Vờ vịt cái gì, em nói gì anh không nghe lọt hả?"

"Ầy, thì anh thấy em vẫn vui vẻ... Nghĩ là sinh nhật muốn em thích thú..." Chưa nói hết câu, Trì Vọng thấy cánh tay mình bị nhéo mạnh.

Hắn ăn đau nhăn mặt, cúi đầu hôn cổ cậu dỗ dành: "Anh không nói nữa, em ngủ thêm một lát đi, anh ra ngoài mua đồ ăn sáng."

Cũng may là cuối tuần, không cần đi học, Tô Liễm vẫn còn buồn ngủ nên lười biếng gật đầu. Cậu mặc cái áo ngủ dúm dó nằm xuống giường, cảm giác như bị xe nghiền qua, cả người tan rã.

Trì Vọng mặc quần áo hoàn chỉnh ra cửa, Tô Liễm ngáp một cái, nhặt cái điện thoại rớt dưới đất mở lên. Cố An Cửu hai tiếng trước gửi tin nhắn an ủi: Anh Liễm, tối qua vui sướng hong?

[SU]: ?????

[ 999 Tiểu Lanh Lợi ]: Cậu dậy sớm quá, xem ra Vọng gia không được.

[SU]: Mẹ nó vì đồng hồ sinh học của tôi đúng giờ.

Nói đến đây thì lại giận, 3-4 giờ sáng mới ngủ, 6 giờ sáng tự động tỉnh dậy, bây giờ não cậu trống rỗng. Tô Liễm siết điện thoại, trong lòng mắng Trì Vọng thêm hai lần. Bên kia Cố An Cửu lại nhắn tới, Tô Liễm ngại phiền, lười trả lời. Cậu xốc chăn lên chui vào, thể xác và tinh thần đều mệt nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

-

Chương 69

Bức ảnh kia dậy sóng, toàn trường nổ tung. Hiệu trưởng Tống ngồi phía trước và chủ nhiệm Trình khỏi phải nói, hai người nhìn nhau á khẩu không nói gì. Đại khái cũng không ngờ hai thiếu niên lại to gan cỡ này, dám làm ra hành động đó trong lúc chụp hình tốt nghiệp. Còn có ba ngày nữa là thi đại học, hai người này đều là mầm mống Trạng Nguyên dự bị, xác định vững chắc làm trường vẻ vang, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vì thế nghĩ tới nghĩ lui, phạt viết bản kiểm điểm làm tượng trưng chứ không giải quyết được gì.

Cố tình Trì Vọng bản chất ngông cuồng, nửa đoạn trước còn xem như thành khẩn, cuối cùng không hiểu sao linh cảm bùng nổ ngẫu hứng thêm vào một câu: "Tuy tạo thành ảnh hưởng không tốt cho trường học, nhưng em không hối hận, Em yêu Tô Liễm, từ quá khứ đến tương lai, chưa bao giờ thay đổi."

Mọi người ồn ào không ngừng, Tô Liễm luôn lãnh đạm cũng đổ thêm dầu vào lửa: "Nếu chúng em đã sớm thành niên, sẽ chịu trách nhiệm với hành động của bản thân. Ảnh hưởng đến mọi người, em rất xin lỗi, chấp nhận trừng phạt. Nhưng dù thế nào, thanh xuân của em không hề tiếc nuối."

Hai bản kiểm điểm làm cho các lớp khác một lần nữa sôi trào, chủ nhiệm Trình tức giận muốn lên cơn đau tim tại chỗ nhập viện. Các nữ sinh từng nản lòng thoái chí nay tro tàn lại cháy, Liễu Thâm nín nhịn hơn một năm, bây giờ rốt cuộc đã có thể xả ra. Hậu viện hội ngóc đầu trở lại vào ngày tốt nghiệp, fans có xu hướng tăng lên, khác với khi trước, có xu thế càng mạnh hơn.

Mấy ngày cuối cùng ở trường, bầu không khí áp suất thấp trong đám học sinh đã bị scandal bất thình lình này kích thích cảm xúc, ai cũng muốn tìm ngay cho mình một người yêu. Có điều nhà người ta yêu đương oanh liệt, mà thành tích của nhà người ta cũng cầm cờ đi trước, trong lòng cực kỳ ghen tị.

Hôm chụp ảnh, sau cùng lớp 6 vẫn chụp một tấm nghiêm túc khác bổ sung, lần này mọi người đều nhìn vào ống kính, dưới ánh mặt trời, cười đến xán lạn. Mọi người không muốn hình sau, mạnh mẽ yêu cầu nhiếp ảnh gia giữ lại tấm đầu tiên, hơn nữa còn in ra mỗi người một tấm. Khi nhận được tấm hình tốt nghiệp đặc biệt kia, có người chỉ vào cái ót tròn xoe nói: "Nhìn nè, đây là tôi! Cảm ơn mẹ tôi đã sinh đầu tôi tròn trịa!"

Mọi người vui vẻ cười ngã trái ngã phải, trở thành một mảnh ghép thanh xuân cuối cùng trước khi thi đại học.

Trước ngày thi toàn bộ chương trình học đã kết thúc, phòng học lớp 5 sẽ được dùng làm phòng thi. Các bạn học thu dọn đồ đạc, cất từng chồng sách vào túi, ríu rít ồn ào. Tô Liễm nhìn mặt bàn trống không, những hình ảnh cúi xuống bàn giải đề, không kiêng nể gì mà nói chuyện phiếm, tiếng đọc sách lanh lảnh buổi sáng sớm, đều dần dần đi xa, trở thành một đoạn ngắn trong trí nhớ. "Tự dưng có hơi luyến tiếc." Cậu kéo khóa cặp, thở dài thành tiếng.

Trì Vọng nhìn cậu, lấy một cuốn notebook từ cặp cậu ra, lại lấy của hắn ra, đặt hai cuốn lên bàn sát cạnh nhau. Hai cuốn notebook bìa bên ngoài tương tự nhau, chỉ khác một chỗ là mỗi cuốn ghi tên của một người.

Trì Vọng, Tô Liễm, một rồng bay phượng múa, một hàm súc tinh tế, lại xứng đôi một cách khó hiểu. "Chụp một tấm giữ làm kỷ niệm." Trì Vọng lấy điện thoại ra nhắm vào mặt bàn họ đã ngồi được một năm, ấn chụp.

Mặt trời tháng sáu soi sáng ngời từng ngóc ngách, xuyên thấu qua khe hở cây đa ngoài cửa sổ, để lại vệt sáng loang lổ. Hắn lưu tấm hình lại rồi gửi cho Tô Liễm, cắt một nửa bên bàn học đặt làm ảnh đại diện của mình.

Tô Liễm nhìn hình ảnh vừa đổi mới, cong mắt cười: "Muốn để ảnh đại diện đôi với em à? Bạn trai, anh quê mùa ghê."

"Tên tài khoản của anh không quê chắc, nhưng em nói xe, có phải mỗi lần nhìn đều rất vui vẻ không?" Trì Vọng nhìn cậu, ánh mắt sâu xa mang theo hài hước.

Tô Liễm không phản bác được, rũ mắt ừ một tiếng, miệng chê nhưng cơ thể thành thật cắt một nửa ảnh còn lại để làm ảnh đại diện. Không biết tại sao, rõ ràng chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, từng đêm khuya ôm hôn, da thịt tương dán, nhưng nhìn thấy hai tấm ảnh đại diện bị cắt đôi, bí ẩn ái muội, Tô Liễm vẫn cứ thấy tim đập thình thịch. Chắc đây là cảm nhận mà tình yêu trong tương lai chưa bao giờ đem đến cho cậu, rung động của thanh xuân là điều động lòng người nhất.

Chỉ đơn giản là hai tấm hình đại diện, vốn sẽ thấy chủ tài khoản đang luyến tiếc cuộc sống cấp 3, ai ngờ bạn chung của hai người nhiều qua, nhóm chat của lớp 6 nhanh chóng có người phát hiện manh mối, sôi nổi phun tào:

"Hạn hán lời, hai người này công khai xong không thèm kiêng nể gì luôn, kéo ra ngoài chôn đi!"

"Nhìn xem học thần của chúng ta khoe tình yêu, đến hình đại diện đôi cũng chụp ngay trọng điểm trong vở ghi chép...?"

"Cho nên thắc mắc là, nếu tôi cũng dùng cái hình này làm đại diện, có thể dính phúc khí của thần không?"

"Đù, có lý, hai vị đại lão để đó cho tôi mượn dùng hai ngày nhé, đại ân không làm nào cảm tạ hết!"

.........

Đề tài nháy mắt bị gắn lên tên lửa phóng đi xa, Tô Liễm trơ mắt nhìn hình đại diện tình nhân mình vừa chụp độc nhất vô nhị, đột nhiên biến thành hình tập thể của lớp 6, một lời khó nói hết. Mọi người chọn lựa, có người chọn hình cậu có người lấy của Trì Vọng, nhanh chóng đổi hình, một lúc sau, không nhìn tên thì căn bản không phân biệt được ai với ai.

Nhìn hình đại diện tập thể của họ, biểu cảm của Tô Liễm nhạt đi, bỗng không còn tâm trạng. Trì Vọng khoác vai cậu lắc lắc, cười an ủi: "Đệt, đám người này ngứa đòn, thôi, kệ họ đi, dù sao cũng chỉ mấy ngày."

Cũng đúng, trải qua cuộc thi cuối cùng của cấp 3, rất nhiều người sẽ cứ như vậy mà tạm biệt, đường ai nấy đi, cuộc đời này không gặp, rơi rụng thiên nhai. Nghĩ đến đây trong lòng đột nhiên có chút cảm khái, rõ ràng đã gặp nhiều ly biệt nhưng những lúc như vậy, vẫn thấy chua xót trong lòng.

Tô Liễm thả lỏng, cất lại notebook vào cặp, khoan dung gật đầu.

Thi đại học đối với họ mà nói, không khác gì giải đề ngày thường. Luyện tập mẫu đề đó, nhớ kỹ cách giải trong lòng, nhắc đi nhắc lại công thức giáo viên nhấn mạnh, trước khi thi vô tình ôn trúng đề. Có kinh hỉ, có bình tĩnh, có căng thẳng, có chắc chắn. Ở trường thi khác nhau, vô số ngòi bút chuyển động, hai ngày thi đại học thoáng qua.

Trường số 3 là trường thi trọng điểm của tỉnh, ngoài cổng phóng viên đứng đông nghịt, chen chúc với các phụ huynh. Bọn họ nhìn thấy giữa hàng cây xanh mát có một bóng dáng thiếu niên cao lớn đi ra, tay đút túi quần cứ như đi dạo, cả người thoạt nhìn tự tin tản mạn. Phóng viên nhanh chóng xông lên phỏng vấn: "Bạn học, em là người bước ra cổng trường thi đầu tiên, hai ngày vừa rồi có cảm giác thế nào?"

"Cảm giác rất tốt ạ, lấy hạng hai toàn tỉnh không thành vấn đề." Trì Vọng nhìn phóng viên, âm cuối lười nhác nghe như vui đùa.

Có tiếng cười thưa thớt vang lên bên cạnh: "Bạn học này tự tin ghê ha, nếu đã ngông cuồng vậy, tại sao không nói thẳng là lấy được hạng một?"

"Không thi được hạng một ạ, nó xác định vững chắc thuộc về người khác." Trì Vọng quay đầu nhìn cuối hàng cây xanh, ánh mắt lóe sáng, "Em đang đợi cậu ấy ra."

"Hạng một mà em nói là ai? Lợi hại như vậy?" Phóng viên tò mò hỏi.

Trì Vọng xoay ống kính về mặt mình, thong thả đến gần, ngũ quan anh tuấn phóng to trong màn hình. Hắn tạm dừng hai giây, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Bạn trai của em."

Cả đám người xung quanh hít khí lạnh, lòng nghĩ giới trẻ thời này đỉnh quá, không sợ bị phụ huynh cho ăn đòn.

Tiếng chuông hết giờ vang lên, đám người thong thả chen chúc ra cổng lớn, Tô Liễm vẻ mặt đạm nhiên đi theo dòng người, xa xa nhìn thấy Trì Vọng đang đứng đối diện với máy quay nói gì đó.

Cậu bước nhanh đến thấp giọng cằn nhằn: "Anh lại nộp bài sớm? Tự tin vậy à?"

"Ừ, đề tiếng Anh đơn giản mà." Trì Vọng trả lời tỉnh bơ, nói một câu cuối với ống kính, "Người em nói chính là cậu ấy."

Không hiểu họ đang nói gì, Tô Liễm nhìn ống kính mà kinh ngạc, nhấp môi không nói gì. Một gương mặt không thể bắt bẻ rơi màn hình, thoạt nhìn lạnh lùng đến mức làm người ta không dám đến gần.

Chỉ là rõ ràng dáng vẻ thì từ chối tiếp xúc, nhưng lại bị thiếu niên cuồng vọng kia ôm bả vai đi xa, phóng viên ngơ ngác nhìn không biết có phải ảo giác hay không, gương mặt lạnh như núi băng kia chậm rãi thoáng chút ý cười. Ánh mặt trời dừng lại trên người họ, kéo dài cái bóng phía sau, cảm giác thanh xuân tốt đẹp làm người ta choáng váng.

Phóng viên rốt cuộc không nỡ xóa đoạn phỏng vấn này, video vừa đăng đã tạo nên sóng to gió lớn, nghị luận khắp nơi. Có người nói quá ngông cuồng, có người bảo đang quảng cáo, cũng có người nhắc đi nhắc lại tuổi còn nhỏ học không giỏi, tóm lại xôn xao đủ đường, đều đang đợi kết quả thi đại học. Thậm chí có người quen nhìn thấy tin tức gửi tin nhắn cho Trì Biên: Tổng giám đốc Trì, anh không quán con trai chút hả, sao có thể nghênh ngang come-out trước mặt mọi người như vậy? Đến đứa nhỏ nhà tôi mới lớp 10 cũng biết.

Trì Biên nhìn tin nhắn thì cười lạnh, gọi điện trả lời: "Bạn trai của nó sắp là Trạng nguyên của Vụ Thành, khoe ra thì có sao?"

Đầu bên kia nghẹn họng, nghĩ trong đầu cái nhà họ Trì này bị yêu tinh bỏ bùa rồi hả, sao đầu óc ai cũng không tỉnh táo vậy.

-

Thi đại học đã kết thúc được một thời gian, Tô Liễm và Trì Vọng bận tối mày tối mặt, bởi vì thành tích ưu tú mà nhận phỏng vấn liên tục, trường học khen ngợi, trong nhà mở tiệc, tiệc chia tay với lớp 6, đủ thứ liên tục làm họ mệt cả thể xác lẫn tinh thần. Cố An Cửu ríu rít thì từ hôm có thành tích lại lặn đâu mất tăm.

Có người bóng gió hỏi lý do, bạn mập trả lời không cùng một kiểu, như khám phá bi thương của hồng trần. Thỉnh thoảng còn chia vẻ lên vòng bạn bè canh gà tâm hồn kỳ quái, gì mà [Người thật sự nỗ lực, mới biết được tầm quan trọng của thiên phú], [Trời sinh tôi vô dụng],.... Cứ như đã quy y cửa Phật rồi.

Qua non nửa tháng, trong nhóm rốt cuộc nhận được tin nhắn từ Cố An Cữu: Các bạn ơi, gặp nhau không?

[ Vọng tưởng Đát Kỷ ]: Cậu không nói lời nào tôi còn tưởng cậu ra khỏi nhóm rồi......

[SU]: Hơn 9 giờ rồi, muốn đi đâu?

[ 999 Tiểu Lanh Lợi ]: Đến Hồng nhai động đi, tôi ở bờ sông chờ các cậu.

[ Song Mộc ]:.......... Cậu đang muốn cống hiến GDP cho du lịch kỳ nghỉ hè của Vụ Thành hả?

[ 999 Tiểu Lanh Lợi ]: Đệt, bộ tôi không thể giải sầu đơn thuần hả.

[ từ từ ]: OK OK OK, chúng tôi qua đó ngay, cậu đừng manh động nha.

Thấy hai chữ giải sầu, Tô Liễm nhíu mày phát hiện không đúng lắm: "Thứ thông báo của cậu ấy đến rồi đúng không, chẳng lẽ chuẩn bị đêm nay nhảy sông à?"

"...... Chắc không đến mức đó, trái tim Tiểu Cửu làm bằng sắt, rộng lượng lắm." Trì Vọng nhìn Tô Liễm nằm trên giường, tóc tai lộn xộn trốn trong chăn, ửng hổng ở đuôi mắt còn chưa tan, "Em có đi không? Nếu thật sự không muốn đi thì anh đi một mình."

"Đi chứ, sau khi thi xong lâu rồi chưa gặp lại họ." Tô Liễm gian nan bò dậy khỏi giường, lại bởi vì cánh tay mất sức mà ngã xuống, "Trì Vọng, mẹ nó anh là cầm thú, eo tôi đau quá."

Mới nãy còn khàn giọng gọi anh ơi, quay đầu đã gọi cả họ lẫn tên, đúng là mặc quần vào không thèm nhận người.

"Anh sai rồi anh sai rồi." Trì Vọng quỳ gối đầu giường, cẩn thận nâng cậu dậy giúp cậu mặc áo sơ mi đặt bên cạnh, "Lần sau chắc chắn sẽ nhẹ một chút."

Tô Liễm lười oán giận, lạnh mặt chờ hắn mặc đồ cho mình xong mới lết xuống giường mang dép lê. Đi được hai bước thì nhìn vào gương toàn thân, nhớ lại ban nãy hai người mới đứng trước gương mần nhau, mặt cậu đỏ bừng. Cậu nhìn đi hướng khác, trông thấy cái cổ đỏ rực của mình trong gương, tức giận: "Đang mùa hè, anh cắn cổ làm gì?"

"Không phải em cũng cắn hả?" Trì Vọng vuốt cổ mình, truyền đến cảm giác đau đớn, uất ức lên tiếng. Vừa nãy chơi điên quá, hai người nhìn nhau, một người bất đắc dĩ, một người cạn lời.

Thời tiết thật sự quá oi bức, không thể dùng khăn quàng cổ che được, vì thế họ để cái cổ loang lổ dấu hôn, ra cửa gọi xe, chạy đến bờ sông. Cũng may trời đủ tối, Tô Liễm dọc theo đường đi mặc niệm, nếu ai dám nhắc đến dấu hôn, cậu sẽ diệt khẩu ngay tại chỗ rồi ném xuống sông.

Dù sao vị trí cũng gần, rất tiện. Đến khi hai chiếc xe nối đuôi nhau đến, xa xa nhìn thấy Cố An Cửu ngồi trên lan can ven sông, để lại một bóng lưng tròn trịa, nhìn rất cô đơn.

Trì Vọng chạy nhanh qua kéo người xuống đất, cất cao giọng: "Cậu điên à, muốn nhảy sông thật ư."

"A?" Cố An Cửu mờ mịt nhìn họ, chậm chạp nói, "Các cậu đi đường sao không có tí tiếng động nào vậy?"

Nhìn dâu tây trên cổ hai người, bạn mập chậc một tiếng ảo não: "Có phải tôi quấy rầy các cậu không? Không nên gọi các cậu ra đây......"

"Không quấy rầy." Trì Vọng tựa lưng vào lan can, ngước mắt nhìn người, "Rốt cuộc gần đây cậu đang làm gì, không hề gặp cậu."

Cố An Cửu bĩu môi lầm bầm: "Bữa giờ tôi trốn các cậu, tôi thi không tốt lắm, sợ sau Ơ đây ba hạng đầu của Vụ Thành không cần nói, ngay cả Lâm Diễn cũng vượt xa bình thường, điểm còn cao hơn điểm đầu vào năm ngoái của Học viện Âm nhạc mười điểm, nắm chắc. Chỉ có cậu ta, rõ ràng đã nỗ lực hết mức nhưng thành tích các môn vẫn nát nhừ, tương lai xa vời vợi, Cố An Cửu dựa vào lan can thở dài.

Tống Gia Từ lắp bắp nói: "Không, không có việc gì đâu, bây giờ kết, kết quả còn chưa có mà, cậu đừng có gấp, thư, thư thông báo của chúng tôi còn, còn chưa đến."

"Không phải các cậu đều nhận được điện thoại thông báo rồi sao?" Cố An Cửu oán niệm, đầu ngón tay chỉ từng người một, "Cậu 727, cậu 722, cậu 718, mẹ nó một đám trực tiếp từ chối Thanh Hoa, các cậu không cần tôi."

Tô Liễm kéo môi, thật sự không biết mở miệng thế nào: "Cậu bình tĩnh đi, không tệ đến mức như cậu nghĩ đâu."

"Cho dù cuối cùng không chung một nơi, đâu có nghĩa là không gặp được, chờ cậu tốt nghiệp vẫn có thể đến đây tìm chúng tôi mà." Trì Vọng nhìn đống bia chất đầy bên cạnh, tùy tay cầm một lon mở nắp.

Bọt bia tràn ra giống như những cảm xúc không giải tỏa được.

Hốc mắt Cố An Cửu phiếm hồng, nghẹn ngào nói: "Tôi cảm thấy mình rất ngu ngốc, các cậu đều tiến bộ rất nhiều nhưng tôi không đuổi kịp. Rõ ràng tôi cũng cố gắng đọc sách làm bài, tại sao không hiểu được chứ."

Người hay vui cười hì hì cả ngày đột nhiên lộ ra vẻ yếu ớt, mọi người cùng im lặng.

"Không, không, cậu đã rất giỏi." Tống Gia Từ hạn chế về ngôn ngữ, không còn cách nào, kéo tay áo Lâm Diễn sốt ruột nói, "Cậu, cậu an ủi cậu ấy đi."

"Tiểu Cửu, có rất nhiều trường ở Bắc Kinh mà, chắc chắn có thể đậu một trường." Lâm Diễn nhẹ giọng nói, "Cậu đừng tự sa ngã, chờ có kết quả rồi chúng ta tính tiếp."

Cố An Cửu hít mũi: "Hôm nay tôi tới là để tạm biệt các cậu trước, nếu thi không đậu tôi định sẽ về trường học lại. Tôi muốn cùng với các cậu ở một nơi, không đi nơi khác đâu."

Cậu không có tiền đồ gì, dù sao tình hữu nghị vẫn nặng nhất.

Quen biết Trì Vọng và Lâm Diễn nhiều năm như vậy, sau đó lại thêm Tô Liễm và Tống Gia Từ, cậu thật sự không thể tách khỏi họ, càng lúc càng xa, chỉ trở thành một khách qua đường trong cuộc sống của nhau.

Trì Vọng đang định nói gì thì điện thoại trong túi bạn mập lóe lên, nhắc nhở: "Cậu có điện thoại kia, nghe máy trước đi."

Cố An Cửu buồn rầu nghe máy, tức giận nói: "Mẹ, mẹ không thể để con yên sao?"

Không biết đối diện nói gì, nhìn thấy vẻ mặt bạn mập khá xuất sắc, vừa cười vừa khóc, thật sự không rõ. Lâm Diễn sốt ruột làm khẩu hình: Xảy ra chuyện gì?

Cố An Cửu cúi đầu không nói thêm gì, chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi cúp máy, cậu xoay mặt về phía bờ sông, đột nhiên hô to: "Cố An Cửu trâu bò nhất!!! Thi đậu sát nút giáo viên mầm non! Tôi cũng có thể đi Bắc Kinh với mọi người!"

Nhìn người vừa rồi còn khóc lóc đột nhiên đầy máu sống lại, mọi người thở phào, nở nụ cười quen thuộc, cảm khái vô hạn.

"Trời ạ!" Tống Gia Từ chậm nhịp hai giây, đột nhiên nhảy lên ôm Lâm Diễn vừa cười vừa lắc, "Thật tốt quá!"

Bị cảm xúc lây nhiễm, nhớ lại một đêm kia họ cũng từng ở bờ sông hô nguyện vọng, cậu ôm cổ Lâm Diễn rống to: "Tống Gia Từ cũng, cũng rất trâu bò! Thật, thật sự thi đậu Học viện Y của Bắc đại!"

"Tôi muốn đến Học viện Âm nhạc theo đuổi giấc mơ, tạo một band nhạc rồi đi diễn lưu động, khách mời đặc biệt..." Lâm Diễn cười, trịnh trọng mở miệng, "Vĩnh viễn là Tống Gia Từ."

Tô Liễm nghe lời này, trong lòng cảm thán, sau đó lại hồi tưởng, một Lâm Diễn xăm kín cánh tay, cậu không muốn gặp lại.

Có thể ở cạnh người mình thích là chuyện rất may mắn, bọn họ không cần biết chuyện gì đã xảy ra, bọn họ chỉ cần vĩnh viễn yêu nhau, cũng đã đủ rồi.

Bờ sông gió thổi bay tóc mái trước trán Trì Vọng, hắn đón gió cười xán lạn: "Tôi thật sự có thể hôn môi Tô Tô ở Hồ không tên. Tôi muốn học tài chính, kiếm nhiều tiền, cho Tô Liễm một cuộc sống tương lai tốt nhất."

"Tôi vẫn giữ nguyên ước mơ, làm bác sĩ nội khoa giỏi nhất." Tô Liễm nhìn hắn, trong mắt lóe ánh sáng nhạt, giọng cậu nhỏ lại, "Cố gắng giảm bớt bệnh tật và chia xa ở thế gian."

Nói đến đây, nghĩ lại chuyện xưa phủ đầy bụi, liền nhịn không được đỏ hốc mắt.

"Nhất định sẽ, bác sĩ Tiểu Tô là vô địch vũ trụ." Biết cậu nghĩ gì trong lòng, Trì Vọng đưa tay lau sạch sương mù ở đuôi mắt cậu, từ sau lưng ôm lấy cậu, nhìn về phía ngàn vạn ngọn đèn xa xa bên kia sông.

Cố An Cửu hưng phấn móc một đống bia ra nhét vào tay từng người: "Tôi rất vui, tuy các cậu đều có đôi có cặp, nhưng tôi thật lòng không muốn tách khỏi các cậu."

"Chúc mừng." Tô Liễm nhận bia, chạm lon với cậu ta, uống một phát nửa lon.

"Chúng, chúng ta mãi mãi bên nhau! Vụ Thành, hẹn gặp lại! Chúng ta muốn đi, đi đến nơi càng xa hơn!"

Tống Gia Từ nhe răng cười, hướng về mặt sông xán lạn cười to.

Cách một năm rưỡi, lần trước mọi người hướng về sông hô to ước mơ với tương lai, nhìn vớ vẩn nhưng lại từng bước trở thành sự thật.

Nhưng đây chỉ là bước đầu tiên trong cuộc sống mà họ muốn, tương lai núi cao sông dài, đường của họ còn rất dài. Nhóm thiếu niên cởi bỏ lớp áo đồng phục ngày xưa, dần dần hiện ra dáng vẻ người trưởng thành, về sau sẽ thế nào, không ai biết.

Nhưng giờ phút này, bờ sông gió nhẹ, đèn đuốc sáng trưng, soi sáng khoảnh khắc cuối cùng trong thanh xuân long trọng mà tốt đẹp của họ. Cảm xúc tối nay quá nặng, mọi người cười giỡn cho đến khi bóng đêm đen dần. Cuối cùng, mọi người đứng ở bờ sông chào tạm biệt, ánh mắt mang theo ý cười, bởi vì không phải không hẹn ngày gặp lại, mà là tháng chín gặp lại.

Những cuộc gặp lại đều làm người ta vui mừng, bọn họ sắp cùng nhau, trở thành người lớn một cách chân chính.

Nhìn họ rời đi, Trì Vọng nắm lấy tay Tô Liễm cọ cọ, thấp giọng hỏi: "Bây giờ đi đâu? Tối nay gió lớn, chắc sắp có mưa to."

Tô Liễm nhìn đường ray trống không trước mặt, trong bóng đêm thoạt nhìn vẫn cô đơn như cũ. Lúc trước cậu buồn bã mất mát, nghĩ theo thời gian trôi qua, cậu và Trì Vọng không còn kết quả. Nhưng đêm nay, những tiếc nuối ngày xưa đều trở thành sự thật. Người mà cậu từng cho rằng sẽ không bắt được, bây giờ chặt chẽ bắt lấy cậu, lòng bàn tay nóng bỏng, mặt mày ôn nhu.

Tô Liễm ngước mắt cười trả lời: "Không biết, về nhà cũng được, đi đâu cũng được, anh chọn đi."

Hai người không chốt địa điểm, không trung ầm vang một tiếng, mây đen kéo đến, cơn mưa bất chợt của tháng sáu trút xuống. Hạt mưa dày đặc đập xuống đất, bắn những bông hoa nước xuống mặt đường.

Trì Vọng ôm bả vai Tô Liễm chạy như bay, tránh tạm trong nhà ga đối diện, thấp giọng mắng: "Anh vừa nói trời sắp mưa, cái thời tiết quái quỷ này."

Đến khi tìm được chỗ trốn, rõ ràng chỉ mới hai phút mà quần áo đã thấm ướt.

Biển thông báo trên đầu đang hiển thị: "Chuyến tàu cuối cùng của tuyến số 2 sắp khởi hành, xin mời..."

Giây tiếp theo gian, cổ tay Tô Liễm đột nhiên bị nắm lấy, Trì Vọng dẫn cậu quét mã chạy vào sân ga, đuổi kịp tàu số 2 sắp đóng cửa. Toàn bộ hành trình giành giật từng giây, kinh tâm động phách.

Hai người đứng trong toa tàu trống trải, thở phì phò nhìn nhau, trên mặt là nước mưa ẩm ướt, thoạt trông khá chật vật. Tô Liễm tìm đại một chỗ ngồi xuống, bật cười: "Đột nhiên anh kéo em làm em sợ hết hồn."

"Đuổi kịp." Trì Vọng nắm tay cậu, mười ngón giao triền, quay đầu nhìn sông nước và bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ. "Hôm đó lúc ngắm phong cảnh rồi tỏ tình anh đã muốn dẫn em đi, nhưng lúc ấy không có can đảm."

Thay vì để nó gào thét lướt qua, chẳng bằng đuổi kịp cùng nhau xuất phát.

Chuyến tàu cuối cùng trống không, giống như trở thành đoàn tàu của riêng họ, giọt mưa dày đặc va vào hai bên cửa sổ, nhuộm phong cảnh bên ngoài thành từng vệt sáng.

Tô Liễm lẳng lặng nhìn hắn, thiếu niên trước mắt dần trùng điệp với người đàn ông mặc âu phục giày da trong trí nhớ, những thời gian đó cũng trôi qua.

Cậu vuốt ve ngón tay nắm chặt, chạm vào nhẫn ở ngón áp út của đối phương: "Mưa lớn như vậy, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Trì Vọng cúi đầu nhìn cậu, trong mắt là tình yêu ôn như không thể che giấu: "Đi đến tương lai có anh."

Những giọt mưa thổi qua bị gió kéo thành đường sáng hư vô, trong hoảng hốt, thời gian giống như đang lướt nhanh qua họ. Đoàn tàu chạy qua đường hầm, đầu tàu nghênh đón ngọn đèn xán lạn, sáng như ban ngày.

Tô Liễm vẫn không biết tương lai sẽ phát sinh cái gì, chỉ trở tay nắm chặt tay Trì Vọng, không sợ gì cả, đáy mắt có nước mắt: "Được."

Mây đen tụ tập, mưa rơi xuống, đau khổ lựa chọn, quay ngược thời gian, những nhân tố không xác định vô tận đan chéo thành một chiếc võng, cấu thành thế giới phi tuyến tính này, làm cho tương lai của họ tràn ngập vô hạn những điều chưa biết, tất cả khả năng.

Nhưng, vẫn có một ngoại lệ chắc chắn.

Bọn họ là tuyến tính duy nhất của nhau.

— Chính văn hoàn —

Tác giả có lời muốn nói: Áng văn này bắt đầu vào mùa hè, hạ chí nhập Vip, lập thu văn xong, chính là hy vọng tình yêu của họ mãi mãi xán lạn rực rỡ. Tôi thật sự thích hai thiếu niên này, đôi khi viết cốt truyện cũng cùng cười cùng khóc, cảm xúc rất nặng. Viết đến đây, không còn tiếc nuối.

Cảm ơn những độc giả luôn yêu thích họ, cũng chúc các bạn có thể tìm được tuyến tính duy nhất của bản thân, bình an trôi chảy.

-

Editor có lời muốn nói: 27/4/2023 - Chà, vậy là kết thúc chính văn, các chương phiên ngoại sẽ được mình đăng sau nhé. Chúc các bạn có một kỳ nghỉ lễ vui vẻ.

Sau kỳ nghỉ này là các em 2005 chuẩn bị thi đại học rồi, chúc các em thi tốt và đạt được điều mình mong ước. Có thể các em học giỏi, cũng có thể các em học không tốt, nhưng mỗi người đều có điểm mạnh của riêng mình, việc các em cần làm là biết đâu là lợi thế của bản thân và phát huy chúng, đừng so sánh bản thân với bất kỳ một cá nhân nào. Đại học không phải là con đường duy nhất đi đến tương lai, nó chỉ là con đường dễ nhất mà thôi, nên dù các em có lựa chọn học đại học hay học nghề thì đều tốt, miễn nó đúng với mục đích tương lai các em vạch ra. 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật