[Edit - Hoàn] Tình Yêu Phi Tuyến Tính [ĐAM MỸ]

Chương 28




Chương 28

Thấy ánh mắt trốn tránh của cậu, Trì Vọng cúi đầu cười nhẹ, thầy Tiểu Tô đúng là mạnh miệng mềm lòng mà.

Chân dài bước hai bước, hắn nghiêng người dựa lên cửa: "Vậy cậu mở cửa rộng tí đi, tôi không vào được."

Được đằng chân lân đằng đầu, Tô Liễm mặc kệ hắn, xoay lưng vào ngồi xuống sopha, không hề có chút chào đón nào với hắn.

Trì Vọng tự động mở cửa vào tự nhiên như nhà mình, ngồi xuống ghế nhỏ đối diện cậu, nhìn quanh đánh giá căn nhà.

Hắn chống cằm hỏi: "Nhà cậu không có ai à? Chỉ mình cậu?"

Tô Liễm ừ: "Ba tôi đi làm rồi, mẹ tôi... Họ ly hôn từ khi tôi còn nhỏ, không có ở đây."

"Xin lỗi, tôi không cố ý nhiều chuyện." Trì Vọng lúng túng.

Hình như mình có skill nhảy disco trên điểm giới hạn chịu đựng của Tô Liễm, nói tới nói lui lại làm cậu ấy đau lòng, đúng là giỏi ghê.

Nghĩ đến mỗi lần nhìn thấy Tô Liễm đều thấy mặt cậu tích tụ u buồn, có lẽ gia đình cũng là một trong số những nguyên nhân.

So với gia đình xuôi gió xuôi nước viên mãn của mình, Trì Vọng đau lòng cho cậu.

Tô Liễm thản nhiên: "Không sao, chuyện qua lâu lắm rồi. Cậu không về nhà, chú không hỏi sao?"

"Tôi thường xuyên ngủ lại tiệm net, họ quen rồi nên không nói gì, không quản lý nổi tôi." Trì Vọng nhún vai, "Dù sao tôi cũng không làm chuyện xấu, họ rất yên tâm."

Đúng là không ai quản lý được cậu, Tô Liễm hừ lạnh trong lòng.

Trì Vọng lấy điện thoại ra mở màn hình giơ lên trước mặt cậu, ngữ khí lấy lòng: "Hết giận rồi thì có thể kết bạn lại với tôi không?"

"Kết." Tô Liễm không muốn nhây nữa, dứt khoát đồng ý lời mời, "Xong rồi."

Nhìn thấy dòng thông báo 'Bạn và đối phương đã trở thành bạn tốt, có thể bắt đầu nói chuyện.' hiện lên trên máy mình, Trì Vọng rốt cuộc cũng thả lỏng cơ mặt.

Hắn ngước lên nhìn người đối diện: "Cũng biết làm mình làm mẩy ghê, lần sau giận thì nói nguyên nhân cho tôi trước rồi hẳn chặn nhé, nhiều khi tôi phản ứng hơi chậm, muốn xin lỗi cũng không tìm thấy lý do."

Tô Liễm cười lạnh: "Đó là tại cậu ngốc." Trì Vọng cười theo, đôi mắt thâm thúy cong lên rất đẹp: "Rất ngốc."

Cảnh giới cao nhất của đời người chắc là tự bôi đen bản thân rồi, Tô Liễm bất đắc dĩ.

"Cảm ơn nhé, bùa bình an ấy." Trì Vọng kéo cổ áo nhét bùa vào trong, trên cổ lộ một sợi dây màu đỏ tinh tế, kết hợp với màu da khỏe mạnh toát lên nét hoang dại kỳ lạ.

Hình như hợp hơn cậu nghĩ.

Tô Liễm nhìn sợi dây đỏ một hồi, mở miệng: "Tại vì thấy cậu tháng này xui xẻo quá."

Dù có tác dụng hay không thì Phật đã nói có tin có linh, xem như an ủi tâm lý cũng tốt.

Hồi tưởng lại những trải nghiệm đau thương gần đây, Trì Vọng cười: "Ừ, chắc vì sao Thủy nghịch hành, cần bùa của thầy Tiểu Tô giúp đổi vận."

Hai người đều là con trai, không giận dỗi gì lâu, nói tới nói lui hai câu là mọi chuyện tan thành mây khói.

Hai người đối diện im lặng một hồi, nhớ đến chuyện lúc nãy bị cắt ngang, Tô Liễm lên mạng tìm video, xem bình luận.

"A a a a nhóm hai người tập thể dục giết chết tui mất, đã đẹp trai biết tập thể dục còn đàn guitar hát! Tuyệt!"

"Nói đi, còn có bất ngờ nào mà bạn gái anh không biết hơm?"

"Thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, trái tim của dì đây nhảy bum ba la bum rồi..."

"Tôi nói sự thật thôi nha, bài hát này hay ghê, có ai biết tên không?"

"Chưa nghe bao giờ, chắc là bài hát không nổi tiếng lắm, ông xã của em rất biết cách nghe nhạc!"

"Tôi tra lời bài hát mà anh đẹp trai hát rồi nhưng không thấy, chẳng lẽ ảnh tự viết hả?"

Tô Liễm nhíu mày, bài hát kia ra mắt năm nào cậu quên rồi, lúc đó uống say nên không chú ý đến thời điểm bài hát ra mắt.

Lỡ chuyện này ngày một lớn thì lỡ sau này người ta công biết bài hát mình biết giải thích sao đây? Thế chẳng khác nào lộ chuyện mình là người xuyên về.

Say xỉn đúng là hỏng việc, Tô Liễm vuốt mặt, lo âu trong lòng.

Cậu đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Trì Vọng: "Video hát lại lên top rồi, làm sao đây??"

"Tìm người đăng rồi bảo xóa đi." Trì Vọng vừa nói vừa tìm video kia.

Vì đang hot nên rất dễ tìm thấy người đăng, nhìn ảnh đại diện có vẻ là một người đàn ông trung niên không dễ chọc lắm.

Hắn nhanh chóng soạn tin nhắn: Chào chú, tôi là người đàn guitar trong video, tôi không muốn đăng lên mạng xã hội nên phiền chú xóa video, cảm ơn.

Đối phương đang online nên trả lời rất nhanh: Không xóa, đang nổi tiếng dễ kiếm tiền, có ngu mới xóa.

Nói chuyện rất ngứa đòn.

Tô Liễm đi qua ngồi xuống cạnh hắn, nhìn tin nhắn trả lời tức điên: "Ông này bị điên à?"

Trí Vọng tức đến bật cười, gõ chữ tạch tạch: Ông đang xâm phạm đến quyền riêng tư và quyền hình ảnh cá nhân của chúng tôi, nếu muốn làm to chuyện thì tôi sẽ kiện ông đấy. Bây giờ nhắn tin để giải quyết, tôi có thể chuyển cho ông ít tiền để bồi thường.

Đối phương trả lời rất ngạo mạn: Đưa tiền? Cậu có thể cho tôi được bao nhiêu?

Tô Liễm mâu thuẫn trong lòng, một mặt cậu không muốn lãng phí tiền vì chuyện này, một mặt lại sợ nổi tiếng rồi sẽ gặp phải tình trạng tồi tệ như trước kia, đến lúc đó chuyện đã tanh bành.

Dù sao cũng vì mình uống say phát điên, cậu đè tay Trì Vọng lại, thương lượng: "Tiền để tôi đưa cho."

"Vốn muốn nhỏ nhẹ tí, ai ngờ được voi đòi Hai Bà Trưng." Trì Vọng nghiêm túc lên, vẻ mặt nhìn không hề dễ chọc.

Hắn suy nghĩ vài giây rồi nói: "Không cho một đồng nào hết, tôi đi báo cáo lên chính phủ, trực tiếp khóa tài khoản."

Tô Liễm phân tích: "Có vẻ là tài khoản hơi nổi tiếng đó, nào dễ khóa vậy?"

"Để tôi xử lý." Trì Vọng đứng dậy dạo bước đến phòng bếp, thấp giọng gọi điện thoại với ai đó, kể lại mọi chuyện.

Tô Liễm không nghe rõ lắm, chỉ nghe hắn thỉnh thoảng lại 'vâng' vài tiếng. Nhưng trong lòng cậu lại có cảm giác tin tưởng khó hiểu rằng Trì Vọng có thể giải quyết được chuyện này.

Không biết là tin tưởng với Trì Vọng hai mấy tuổi hay mười mấy tuổi, nhưng những thành kiến trước đó đã nhạt đi một chút.

Mười phút sau Trì Vọng đi ra, thở phào cười với cậu: "Họ sẽ khóa tài khoản, sáng mai là sẽ biến mất thôi."

"Vị nào mà hay thế?" Tô Liễm đùa giỡn.

Trì Vọng nhướng mày: "Những lúc thế này, gọi ba là cách nhanh nhất."

Trong giọng nói ẩn chứa ý tranh công.

Tô Liễm chần chừ vài giây, "Cũng trễ rồi còn làm phiền chú thì không ổn lắm nhỉ?"

"Không sao, ông ấy cũng là cú đêm, giờ chưa ngủ đâu." Trì Vọng rất phấn khích nói, "Ba tôi nghe tôi nói cậu muốn kèm tôi học tối nay, cảm động lắm luôn, nói là sẽ xử lý chuyện ngay."

Cũng biết bịa lý do ghê, há mồm là có.

Tô Liễm cười như không cười nhìn hắn: "Muốn học? Được thôi, nào, lấy sách vở ra."

Rõ ràng cậu đang ngồi hắn đang đứng, nhưng khí thế của Trì Vọng bay đâu mất sạch, chỉ cảm nhận được mùi nguy hiểm từ cầu.

Đêm khuya học bù, đúng là chuyện đầy tích cực hướng về tương lai mà thầy Tiểu Tô có thể làm được.

Bây giờ hắn chỉ muốn tự tát một phát vì lúc nãy quá đắc ý mà lỡ mồm.

Hắn cười mỉa kéo Tô Liễm dậy, đẩy vào phòng, nói lảng sang chuyện khác: "Cậu phải dưỡng sinh mà? Đi ngủ sớm nào, cho tôi xem phòng cậu nhé?"

Bị đẩy vào phòng, Tô Liễm bất đắc dĩ ngồi trên giường, rũ hai chân nhìn hắn: "Nhà tôi nhỏ, không có nhiều phòng, ngủ chung tạm đi."

Là rất nhỏ, cái giường chỉ 1m2, bên cạnh đặt một kệ sách nhỏ, sách vở xếp gọn gàng, đồ trong phòng không nhiều.

Trì Vọng nhìn thấy ảnh chụp cũ trên giá sách, cầm lên xem: "Đây là hình chụp lúc nhỏ của cậu à? Xinh đẹp như một bé gái vậy."

Không hổ là Tô Đát Kỷ, đuôi mắt cong cong, mi thanh mục tú, còn nhỏ đã có tiềm chất hại nước hại dân.

"Đờ mờ cậu mới giống bé gái dấy." Tô Liễm khi nhỏ vì quá xinh đẹp nên đi học bị gọi là hoa khôi lớp, tức giận cực kỳ.

Sau đó cơ thể phát triển, bỗng nhiên cao hơn 1m8, khí chất cũng thay đổi hoàn toàn, mới thoát khỏi cơn ác mộng kia.

Nhắc lại chuyện xưa, tâm trạng của Tô Liễm không tốt lắm, siết chặt tay, có xúc động muốn đánh người.

Cậu nên để tên này đứng cả đêm bên ngoài mới đúng, mềm lòng làm gì.

"Tôi thuận miệng khen thôi mà." Trì Vọng cẩn thận đặt ảnh chụp về chỗ cũ, trêu ghẹo nói, "Khen cậu xinh mà cũng giận nữa."

"Thế tôi khen cậu đẹp có được không?"

"Cái đó thì tôi biết rồi, không cần cậu nhấn mạnh đâu."

Tô Liễm: "........"

Đúng là không phải ai cũng có liêm sỉ.

Cậu nằm xuống giường, quay mặt vào vách tường: "Tôi ngủ đây, cậu cứ tùy tiện."

Trì Vọng cởi áo khoác, tắt đèn ở đầu giường, nghiêng người dựa qua.

Ngón tay chạm vào bả vai người bên cạnh, nói rất nhẹ: "Thầy Tiểu Tô ơi."

"Đừng gọi." Tô Liễm kéo chăn che phủ đầu, lạnh nhạt vô tình, "Ngủ rồi."

"Vậy chứ ai đang trả lời tôi?"

"......"

"Chúng ta tán dóc xíu đi?"

"Không nói."

"Tôi không ngủ được, có muốn ngắm trăng không?"

"Ngắm cái đầu cậu."

Tô Liễm thở dài trong lòng, quả nhiên, cậu nên kệ mịa tên này đứng ngoài cửa cho rồi.

Không phải muốn ngắm trăng sao? Hẻm nhỏ trống trải, ngẩng đầu là ngắm được ngay.

Trì Vọng thật sự không ngủ được, hắn cảm thấy mình không phải là thiếu gia yếu ớt, nhưng cái ván giường này cứng thật, chất lượng còn tệ hơn cái giường nát ở tiệm net.

Bây giờ hắn đã hiểu tại sao lúc đó Tô Liễm chắc chắn rằng cậu có thể ngủ sopha cả đêm, vì sopha còn mềm hơn cái giường này.

Bóng đêm bao quanh người, Trì Vọng lăn qua lăn lại mười vòng chóng hết cả mặt, vẫn chưa buồn ngủ.

Người bên cạnh lại ngủ say rồi, chỉ là cậu dựa sát vách tường để chừa chỗ cho mình nên nằm không thoải mái lắm.

Trì Vọng duỗi tay, kéo cả người lẫn chăn vào ngực mình, tựa đầu vào đầu cậu, chạm vào sợi tóc mềm mại.

Cũng lạ lắm à nghen, nãy giờ mất ngủ, ôm một cái lại buồn ngủ ngay.

Buổi sáng Tô Liễm bị âm thanh gõ cửa đánh thức, hơi trợn mắt, cảm giác mình sắp tắt thở đến nơi.

Thì ra tên ngốc Trì Vọng xem cậu như gối ôm hình người, siết cậu sắp đứt luôn.

Cậu định gọi người dậy thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

"Ăn sáng chưa? Ba mua..." Tô Hoa Sinh nắm tay nắm cửa, nhìn một cục trên giường, cái giường bé tí thế kia mà có thể chứa được hai thằng con trai to đùng cơ đấy.

Chăn lộn xộn nên không nhìn được cái gì bên dưới, chỉ thấy hai cặp chân thò ra ngoài quấn vào nhau.

Trường hợp một lần nữa rơi vào bất ổn, lời còn sót lại kẹt trong họng, không thể nói ra.

Da đầu tê dại, Tô Liễm chậm chạp lên tiếng: '"Ba, đây là... bạn học của con."

Tô Hoa Sinh bình tĩnh gật đầu, nhớ đến cuộc gặp vô tình trong ngõ nhỏ, "Ba biết, bạn cùng bàn của con, tên Trì Vọng."

Tô Liễm: "?"

Chuyện này mà ba cũng biết, ân bờ li vơ bồ.

Chưa phản ứng kịp thì Trì Vọng mở mắt, xoay người mơ màng đối diện với người tốt tối qua vừa gặp.

Nghe tiếng Tô Liễm gọi lúc nãy, thầm nhủ cũng trùng hợp ghê, nghi hoặc kéo dài giọng: "Ba---?"

Dưới chăn, Tô Liễm đạp hắn một phát: "Cậu gọi bậy bạ gì thế hả?"

Vẻ mặt Tô Hoa Sinh đầy khiếp sợ, 'việc gấp' trong miệng cậu là tới nhà tôi ngủ một giấc, thuận tiện nhận ba luôn hả?


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật