[Edit - Hoàn] Tình Yêu Phi Tuyến Tính [ĐAM MỸ]

Chương 25




Chương 25

Tô Liễm cầm ly bia, ngước lên nhìn ánh trăng, đúng như lời Trì Vọng nói, trăng đã bị mây che kín mít không thấy đâu. Cậu nhớ đến câu nói trước khi đi cậu đã nói với ba khi nãy "Đi đường cẩn thận", tim cậu tê rần, đến lục phủ ngũ tạng cũng đau đớn khôn cùng.

Năm đó cũng thế, cậu cũng nói với Tô Hoa Sinh như vậy, hôm nay trời mưa nên ba đi đường phải cẩn thận.

Ngày sinh nhật hai mươi tuổi, Tô Hoa Sinh cầm số tiền tích cóp đã lâu đi mua vé máy bay đến Bắc Kinh, muốn cho cậu một sinh nhật bất ngờ.

Đến nơi rồi y mới gọi điện, Tô Liễm mới biết tin.

Hai cha con đã lâu không gặp, lúc đó cậu đang luyện tập khâu giải phẫu, tay run lên đâm vào ngón tay, cả buổi trưa đều thất thần.

Tô Hoa Sinh có thói quen tiết kiệm, vì nôn nóng gặp con mà hiếm khi bắt taxi. Hôm đó mưa to trời tối đường trơn, trên đường xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, y ngồi ở chiếc taxi ngay giữa.

Khi Tô Liễm đến bệnh viện, khăn trải giường trắng bệch đã thấm đẫm màu đỏ, người gần như tắt thở.

Cậu nắm lấy bàn tay tràn đầy máu tươi, lớn tiếng hỏi đi hỏi lại: "Không phải đã dặn ba đi đường cẩn thận sao? Tại sao không nghe, tại sao không nghe con..."

Người xung quanh nhìn cậu, thanh niên trẻ tuổi phong độ đã sắp mất lý trí.

Tô Liễm không biết nên chỉ trích ai, là trận mưa to quái đản, là tài xế quá nôn nóng, là Tô Hoa Sinh muốn tạo bất ngờ, hay vì hôm nay là sinh nhật của cậu.

"Xin lỗi con, bánh kem hỏng rồi." Đây là câu nói cuối cùng của Tô Hoa Sinh, sau đó buông tay nhắm mắt.

Đến di ngôn cũng không có, chỉ là một câu xin lỗi đáng ra y không cần nói.

Vào khoảnh khắc người trên giường ngừng thở, Tô Liễm cảm thấy cuộc sống của mình cũng kết thúc rồi, biến thành một đường thẳng tắp hư vô.

Cậu trách tội mọi thứ, cuối cùng đổ hết lên đầu mình, không thể tha thứ, không thể xóa Nếu không phải vì ngày sinh nhật đáng chết này, chuyện này đã không xảy ra. nhòa.

Ba cậu sẽ vẫn sống khỏe mạnh, có thể được trăm tuổi nữa là đằng khác.

Nhân sinh có rất nhiều cái nếu.

Chỉ duy nhất là không thể lựa chọn ngày sinh ra.

Nhưng, có thể lựa chọn ngày chết đi.

Cậu đứng trên sân thượng bệnh viện, thời tiết gió thảm mưa sầu rất hợp với tình hình, cảm thấy mấy năm nay cố gắng phấn đấu chỉ như một trò đùa.

Vì muốn trở thành bác sĩ để cuộc sống của ba cậu tốt hơn, chỉ là mục tiêu để thực hiện bây giờ đã không còn, mọi thứ hóa vô nghĩa.

Sau đó Trì Vọng đi ngang qua bên dưới nhìn lên nói với cậu: "Cậu chờ đấy tôi đi lên, đừng có nhảy."

Người kia thật sự rất ôn nhu, lúc hắn đến trước mặt cậu tóc ướt đẫm, miệng thở phì phò, sợ cậu sẽ nhảy xuống bất cứ lúc nào.

Ngay sau đó cổ tay bị nắm chặt, Tô Liễm bị kéo xuống dưới ngã vào lòng ngực người kia.

Trì Vọng vuốt lưng cậu dỗ dành: "Tại sao lại muốn làm việc ngu ngốc vậy?"

Trán Tô Liễm kề lên bả vai một người xa lạ, khóc trong yên lặng: "Sau này không ai quan tâm tôi nữa, cậu đừng có xen vào việc của người khác."

"Anh Trì quan tâm cậu, được chưa?" Trì Vọng ôm đầu cậu, xoa nhẹ, "Tôi quan tâm cậu, sau này để tôi quan tâm cậu."

Cơn mưa to như ngừng lại, giống như mọi biến cố đều chưa từng xảy ra.

Mấy năm sau đó, Trì Vọng thật sự trở thành toàn bộ cuộc sống của cậu. Chiếm mỗi giây mỗi phút nhàn rỗi, cho cậu tất cả ôn nhu và tình yêu.

Trung thu mỗi năm hai người đều chọn một nơi trống trải ngồi dựa vào nhau, Trì Vọng yên lặng ngắm trăng đến bình minh với cậu.

Trì Vọng có một ý nghĩa rất đặc biệt với cậu, là người anh trai cậu sùng bái, là người nhà duy nhất, cũng là người bạn trai hoàn mỹ.

Cuối cùng người này cũng nuốt lời, bỏ cậu mà đi, rõ ràng đã nói sẽ quan tâm cậu cả đời nhưng không làm được.

Từ đây không dám nhìn trăng sáng, e sợ nhớ đến người trong lòng.

Tô Liễm cúi đầu, mắt chua xót, sương mù phủ kín tầm mắt, cảm xúc tích cóp cả đêm sắp mất khống chế.

Bởi vì chuyện cũ quá nặng, uống nhiều rượu có khi nổi điên thật.

Cụ thể ra sao thì cậu cũng không rõ lắm.

Nhưng vào lúc Trì Vọng gọi cho cậu, không hiểu sao cậu vẫn lựa chọn đến đây ngồi.

Trì Vọng đè tay cậu, trêu chọc: "Cậu muốn điên thế nào? Cười cả buổi hay ôm người ta khóc lóc?"

"Cái nào cũng có khả năng, có sợ không?" Tô Liễm nhắm chặt mắt, giấu cảm xúc chua xót kia vào lòng.

"Coolboy uống say phát điên, tôi sợ muốn chết." Trì Vọng lấy ly bia của cậu sang chỗ mình, "Vậy đừng uống nữa, bọn họ chơi trò chơi kìa, cậu có muốn chơi không?"

Tô Liễm thở hắt ra, đêm nay cậu khá dễ tính: "Chơi chứ."

"Anh Liễm cũng chơi hả? Tụi này chơi kéo búa bao, thua thì uống rượu." Cố An Cửu hướng dẫn cách chơi.

Tâm trạng nặng nề bị đảo loạn, Tô Liễm cười: "Các cậu chọn cả buổi trời cuối cùng chọn ra một trò con nít như vậy?"

Lâm Diễn chống cằm giải thích: "Trò chơi đơn giản nhất chính là cuộc chiến tàn khốc nhất."

Tay vẫn cầm ly bia, đá đã tan hết để lại vệt nước trên thành ly dính đầy tay, Tô Liễm cười không nói gì.

Trì Vọng ôm lấy vai cậu, lôi cậu khỏi nỗi niềm bi thương, ném cậu vào đêm vui chơi ầm ĩ: "Đến nào, thầy Tiểu Tô quyết chiến đến hừng đông nhé."

Tô Liễm nhìn lông mi mảnh dài của Trì Vọng, đưa tay ra cái kéo.

Người đối diện ra búa, thế là cậu thua, phạt rượu.

Đang định cầm lấy ly, mu bàn tay Tô Liễm được một bàn tay khác ấm áp bao bọc, Trì Vọng cướp ly đi, dán vào lỗ tai cậu nói: "Tôi uống thay cậu."

Khi hắn nói chuyện, hơi thở mang mùi rượu quét qua, Tô Liễm phản ứng chậm một giây, cái ly đã trống không.

Tay vẫn được Trì Vọng nắm, theo tay hắn đưa lên cao, uống hết sạch.

"Cái gì vậy Vọng gia? Làm anh em bao nhiêu năm nay chưa thấy cậu uống rượu phạt thay ai bao giờ." Một tên tóc vàng ồn ào, ngại tình hình chưa đủ loạn.

Người bên cạnh tiếp lời: "Đúng đó, phạt có một ly thôi mà, chơi kiểu gì nữa?"

Trì Vọng duỗi chân dài, tư thái tản mạn cười mắng: "Tửu lượng cậu ấy không tốt, tôi gọi cậu ấy tới thì tôi phải chịu trách nhiệm."

"Cậu chịu đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải chịu thôi." Cố An Cửu uống vào lá gan cũng to hơn, híp mắt nói lời ái muội.

Tô Liễm ho nhẹ một tiếng, nhìn mọi người, không phục nói: "Chơi tiếp."

Kéo, búa, kéo, bao, bao.

Kỳ lạ, dù có ra cái gì thì Tô Liễm cũng thua, trước mặt cậu đã xếp đầy bia.

Trì Vọng châm một điếu thuốc hút cho đã ghiền: "Thầy Tiểu Tô, vận may kém quá nha, cậu muốn tôi say chết à."

"Không cần cậu giúp." Tô Liễm cầm lấy một ly, dũng cảm uống một hơi cạn sạch, mùi vị chua xót theo yết hầu lạnh đến trái tim.

Chỉ thêm một ly mà não lại bắt đầu choáng, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, người trước mặt thành bóng chồng.

"Nghe lời, đừng uống." Trì Vọng sợ cậu lộn xộn, dập tắt điếu thuốc.

Hắn kẹp hai tay Tô Liễm lại đặt lên mặt bàn ngăn cản cậu, tay phải ly uống, chớp mắt hết sạch toàn bộ ly trên bàn.

Tô Liễm nghe lời không cử động, mặc cho hắn giữ lấy tay mình, cảm giác tiếng gọi vừa rồi vẫn còn vang vọng bên tai, rất quen thuộc.

Hình như anh Trì đang gọi cậu, bảo cậu nghe lời, cậu sẽ nghe.

Thấy cậu ngồi im, Trì Vọng vui vẻ: "Đột nhiên ngoan ngoãn thế."

Tô Liễm gật nhẹ đầu, trở tay nắm lại đầu ngón tay nóng bỏng của hắn, cơ thể mất khống chế sắp ngả sang bên cạnh.

Cố An Cửu kinh ngạc cảm thán: "Anh Liễm say thật à? Cậu ấy uống được mấy chai rồi?"

Trì Vọng kéo người dựa vào ngực mình, đầu gác lên vai, vỗ về an ủi: "Tôi đã bảo cậu ấy không uống được mà, các cậu còn cố ép."

"Ủa??? Bia vào hết trong bụng cậu mà?" Cố An Cửu thấy oan ức quá, ngưỡng mặt béo kêu oan.

Lâm Diễn nhìn đồng hồ, nhắc nhở nói: "Vậy nghỉ ha? Nhà Tô Liễm ở xa, đưa về cũng tốn kha khá thời gian đấy."

Chưa nói xong đã bị người lạ cắt lời.

"Mấy anh đẹp trai, hát một bài không? Mười đồng một bài thôi." Một anh trai đeo đàn ghi-ta ở đâu chui ra hỏi, "Hát một bài đi cho vui."

Tô Liễm ngóc dậy trong vòng tay ôm ấp, muốn lấy micro nói: "Tôi muốn hát."

Trì Vọng: "........"

Cậu đúng là điên đến tươi mát thoát tục, rất đặc sắc.

"Đùa thôi đùa thôi, tụi này không hát đâu." Cố An Cửu tươi cười đẩy người ta qua bàn bên cạnh, "Ngại ghê, bạn em uống nhiều quá, anh đừng quan tâm."

Tô Liễm ngẩng đầu nhìn chằm chằm cái cằm cong cong của Trì Vọng, như là tin tưởng người này sẽ đồng ý yêu cầu vô lý của cậu, cậu lặp lại một lần nữa: "Tôi muốn hát."

Rõ ràng vẫn là giọng nói thường ngày, nhưng vì say rượu mà nhiễm thêm chút tùy ý, làm người mềm lòng.

Cố An Cửu hỏi lại: "Anh Liễm, cậu nghĩ kỹ chưa? Ở đây đông người lắm đó."

Tô Liễm lặp lại lần thứ ba, mất kiên nhẫn: "Tôi muốn hát."

"Hát hát hát." Trì Vọng hết cách, nhìn anh trai mời hát thương lượng, "Em đưa anh 50, cho bạn em mượn micro hát hai bài được không?"

Anh trai đưa micro qua, hứng thú hỏi: "OK, cậu bạn đẹp trai này muốn hát bài gì?"

Như đã nghĩ ra đáp án từ sớm, Tô Liễm đối đáp trôi chảy: "Nếu là anh."

Tìm một hồi anh trai nghi ngờ hỏi: "Có bài này hả? Sao tôi tìm không ra."

Tô Liễm ngồi dậy khỏi ngực Trì Vọng, cầm micro: "Vậy hát chay." Đã gần nửa đêm, là thời điểm náo nhiệt nhất của quán ăn khuya, trong ngoài đều ngồi kín người. Cố An Cửu nhìn quanh bốn phía, trộm vuốt mặt một phen.

Chờ đến khi anh Liễm tỉnh táo lại, có khi nào muốn giết những kẻ đã chuốc rượu mình không.

Độc thoại nội tâm chưa xong, bên kia Tô Liễm đã cầm micro bắt đầu hát.

Chất giọng thiếu niên trong trẻo ôn nhu, có lẽ vì say rượu nên âm cuối kéo dài, như đang kể một câu chuyện xưa xa xăm, lại dễ nghe ngoài ý muốn.

"Á đù, anh Liễm cũng có tí năng khiếu đấy chứ." Cố An Cửu không nhịn được lấy di động ra quay phim lại.

"Là chúng ta thua, đẹp trai dù say rượu cũng không mất mặt." Tóc vàng cảm thán, "Chất giọng này, đúng là ngầu thật."

Nghe được tiếng hát, người xung quanh đồng loạt nhìn qua đây, thấy một thiếu niên mặc sơ mi trắng ngồi hơi cong chân dài, không coi ai ra gì mà hát.

Khí phách hăng hái, lại như ẩn giấu chút muộn phiền của cậu, trông có cảm giác ý vị sâu xa.

(in nghiêng là lời bài hát)

Anh nhìn em, mỉm cười không nói gì.

Khi đám đông xao động lần nữa, ôm lấy em.

Tô Liễm nửa dựa vào ghế dựa, đôi mắt nhìn Trì Vọng chăm chú, luyến tiếc không muốn rời mắt khỏi khuôn mặt cậu đã nhìn cả trăm nghìn lần ấy, có hơi hoảng thần.

Cậu nhớ đến rất nhiều cảnh tượng, pháo hoa năm mới đêm đó, đối thoại trên sân thượng, sườn mặt khi đang ngắm trăng, và cả dáng vẻ hắn mặc âu phục.

Là người yêu của cậu, đột nhiên Tô Liễm rất nhớ cái ôm của hắn, nhất định rất ấm áp.

Nghe cậu hát một lát, Trì Vọng vẫy vây anh trai đeo đàn.

Sợ ảnh hưởng đến người đang hát, hắn đè thấp giọng: "Cho em mượn đàn một lát nhé, em đệm cho cậu ấy."

Nếu ngày mai Tô Liễm tỉnh dậy nhớ ra, sẽ cảm thấy xấu hổ, vậy thì thêm hắn nữa.

Chỉ cần hai người cùng nhau thì dù làm chuyện gì cũng không quá mất mặt.

"OK luôn, đây." Anh trai hào phóng đưa đàn qua.

Đặt đàn lên đùi, Trì Vọng gẩy nhẹ tìm ra hợp âm thích hợp.

Âm thanh trong trẻo của thiếu niên thêm tiếng đàn guitar, giống như bài hát này vốn phải như thế, như một cơn gió đêm cuối tháng chín nhẹ nhàng lướt qua. Nghe thì tinh tế, lại khiến người ta buồn man mác.

Nếu là anh, có phải anh cũng rơi nước mắt vuốt phẳng những ký ức ấy, bốn mùa gợn sóng.

Ly kỳ nhất áp lực nhất yêu nhất đều tan đi, chỉ còn lại em nơi đây.

Nắn thành một viên pha lê, tan vỡ.

(Editor: lời bài hát mình chém bung nóc, mình không tìm ra bài hát này nên hong biết có thật không, tác giả bảo là có, thôi thì nếu bạn nào biết nhắc giùm mình nhé.)

Các bàn xung quanh vang lên tiếng hoan hô, có người gào lên "Thêm một bài nữa", Tô Liễm hát xong chữ cuối cùng, ngơ ngác nhìn người trước mặt, hốc mắt dần phiếm hồng.

Cậu không nhìn thấy ai khác, trong mắt giờ đây chỉ có Trì Vọng.

Trong cơn hoảng hốt, người đàn ông hai mươi mấy tuổi đã biến mất, chỉ còn lại một thiếu niên 17 tuổi.

Người đó ngồi giữa quán ăn khuya ầm ĩ, đàn guitar trên đùi, mắt chớp chớp, trên mặt không còn nét cuồng vọng dửng dưng trước đó, chỉ có ôn nhu lưu luyến vô tận.

Trì Vọng như vậy, cậu chưa nhìn thấy bao giờ.

Hơn nửa ngày, Cố An Cửu mới hồi phục tinh thần: "Nè nè, sao lời bài hát nghe thương cảm quá, anh Liễm nhớ về người yêu cũ hả?"

Sợ đụng vào vảy ngược, Lâm Diễn cẩn thận nói: "Uống nhiều quá dễ xúc động, chuyện này bình thường."

"Hát xong rồi, cảm ơn." Tô Liễm trả micro lại, vẫn chưa hết hoảng hốt, yên lặng chớp mắt.

Nghe tiếng nói chuyện bên cạnh, Trì Vọng cảm giác trái tim mình bị kim đâm nhẹ, không đau lắm nhưng rất khó chịu.

Hắn không biết cảm xúc này là gì, chỉ cảm thấy tâm trạng bị bài hát kia tác động, cũng khó chịu muốn chết.

Tô Liễm lại uống bia. Men say lại dâng, sự tỉnh táo vừa nãy lại biến mất.

Cậu ngồi im không nhúc nhích, không biết đang nghĩ gì.

"Về nhà nhé? Tôi đưa cậu về." Trì Vọng thở hắt ra.

Tô Liễm lắc đầu, tầm mắt mơ hồ tỉnh hơn chút ít: "Không muốn về, muốn ngắm trăng."

Bởi vì say nên nói chuyện không liền mạch, chữ cũng không rõ, nét lạnh lùng ngày thường suy yết bớt, trở nên đáng yêu hơn.

Trì Vọng bất đắc dĩ, cẩn thận đỡ cậu đứng dậy, nhìn mọi người: "Tôi đưa cậu ấy về tiệm net ngủ, mọi người về nhé, hôm khác chơi tiếp."

"Ừa, về đến nơi rồi nhớ nhắn tin nhé." Cố An Cửu hỗ trợ gọi xe, tiễn từng người về.

"Đi thôi, trên tiệm net có sân thượng, có thể ngắm trăng." Trì Vọng đỡ người lung lay, xoa xoa sau cổ cậu dỗ dành, "Lên xe về đã, nhé?"

"Ừm." Tô Liễm uống say không ồn ào không quậy, chỉ làm một vài hành động kỳ quái, thỉnh thoảng có ý tưởng đặc biệt.

Cậu bị nhét vào trong xe, khuỷu tay chống cửa sổ nhìn bầu trời, rồi quay đầu nhìn Trì Vọng: "Cậu sẽ ở bên cạnh ngắm trăng với tôi đúng không?"

Trì Vọng nhìn cái đầu đụng vào kính xe của cậu, ôm về phía mình, hỏi ngược lại: "Tại sao muốn ngắm trăng?"

Tô Liễm không nói gì, chỉ kéo cổ áo hắn, ngữ khí hung hăng tra hỏi: "Cậu có ngắm chung hay không?"

"Ngắm, ngắm với cậu đến hừng đông luôn." Trì Vọng không biết tại sao mình lại kiên nhẫn đến thế, hắn điều chỉnh dáng ngồi, để Tô Liễm dựa thoải mái hơn.

Phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua như bay, hai người trong xe im lặng rúc vào nhau.

Thời gian như bị tua chậm lại, cánh tay Trì Vọng đặt trên lưng Tô Liễm, khẽ vuốt ve.

"Có buồn nôn không?"

"Không hẳn."

"Uống nhiều quá, có khó chịu không?"

"Hơi hơi."

Trong đầu hiện lên cảnh ở quán ăn, hậu tri hậu giác mới thấy khác người.

Tô Liễm chôn mặt trong ngực hắn, không nhìn thấy gì, tiếng nói chuyện không rõ: "Hình như tôi mới làm chuyện mất mặt lắm."

Trì Vọng cười khẽ, lồng ngực hơi run run: "Không mất mặt, rất êm tai. Thầy Tiểu Tô có muốn lập nhóm nhạc debut với tôi không?"

Lời này nghe vớ va vớ vẩn vô cùng.

Buông cổ áo hắn ra, Tô Liễm ngẩng đầu, ánh mắt rất mềm, giọng nói càng nhẹ: "Cậu gạt tôi."

Trì Vọng cúi đầu, môi đụng vào đầu tóc mềm mại hơi ngứa: "Không có, cậu là người hát hay nhất tôi từng nghe. Chỉ là bài này tôi chưa nghe bao giờ, hôm nào tôi luyện lại rồi chúng ta hợp tác tiếp nhé."

Tô Liễm hài lòng, lại gục đầu xuống tìm tư thế thoải mái dựa vào.

-

Xe taxi dừng trước cửa Bóng Đêm, Trì Vọng trả tiền xong cẩn thận đưa người ra khỏi xe.

Cầu thang nhỏ hẹp tối tăm, sợ Tô Liễm té ngã, Trì Vọng ôm khư khư bả vai cậu đưa lên lầu 4.

Đẩy cửa sắt ra, sân thượng trống trải.

Tô Liễm bước nhanh qua, mắt ngước lên, mây đen nơi chân trời đã tản, ánh trăng lại lần nữa xuất hiện. Trong trẻo như một viên hổ phách treo trên trời.

Vẻ mặt cậu có hơi ngạc nhiên và vui mừng, quay đầu lại nhìn Trì Vọng: "Vận may của cậu được đó, gặp được ánh trăng đẹp nhất của năm nay rồi."

Ngữ điệu và động tác kia chẳng còn chút lạnh lùng xa cách nào như ngày thường nữa. Ngược lại giống một bạn nhỏ vừa được cho kẹo, mềm mềm khiến người ta nhũn lòng.

"Ừ, thấy rồi, đẹp lắm." Trì Vọng chậm rãi bước qua, chống tay lên lan can sân thượng, theo tầm mắt cậu nhìn về phía chân trời.

Thật ra hắn không thấy ánh trăng có gì đẹp, ngày nào cũng như ngày nào thôi. Tô Liễm cố chấp như thế hẳn là có lý do đặc biệt, nhưng Tô Liễm không nói thì hắn cũng không hỏi.

Nếu là hồi ức đau khổ, hỏi nhiều chỉ làm người ta đau buồn thêm.

Nếu không quên đi được, vậy cứ để tan theo gió.

Việc hắn cần làm chỉ có một, đó là sóng vai với Tô Liễm trên sân thượng, cùng cậu vượt qua đêm dài.

Thời gian thong thả trôi đến hai giờ sáng, Trì Vọng xoay người tựa lưng vào lan can, lười biếng nhìn cậu: "Ngắm lâu như vậy vẫn chưa chán à?"

"Không." Tô Liễm lưu luyến ngừng nhìn, chuyển sang nhìn người trước mặt, hơi chóng mặt.

"Tỉnh rượu chưa?" Trì Vọng nhìn vào mắt cậu, tròng mắt màu hổ phách phản chiếu lại hai hình ảnh chính mình thu nhỏ, như phủ một lớp sương mù mỏng.

"...Tỉnh rồi." Tô Liễm nghĩ vài giây mới đáp lại.

Ma men toàn bảo thế, Trì Vọng cúi đầu cười, không vạch trần cậu.

Cơn gió đêm thổi qua, làm tóc tai hai người trở nên lộn xộn, thổi luôn cả ý thức của Tô Liễm.

Cậu lung lay người, nắm chặt áo khoác Trì Vọng, đầu ngón tay túm chặt kéo một phát, khoảng cách bỗng thu hẹp.

Tô Liễm nắm áo không buông, thấp gióng oán giận: "Anh Trì ơi, lạnh."

Tim Trì Vọng ngừng đập, hắn nhìn cái áo sơ mi mỏng manh của cậu bị gió thổi tốc lên, lộ ra một mảng eo. Còn chưa kịp phản ứng, Tô Liễm đã xiêu vẹo đổ lại.

Đôi môi mang theo độ ấm cọ nhẹ hầu kết của hắn, dừng lại trên cổ, mùi rượu che trời lấp đất thổi đến.

Trì Vọng nghĩ, có lẽ không chỉ mỗi Tô Liễm uống say.

Hắn xốc áo khoác lên, theo bản năng bọc người lại ôm vào lòng ngực, hai tay ôm chặt.

Hầu kết chuyển động cảm nhận độ ấm còn sót lại, hắn thấp giọng dỗ: "Anh Trì ôm sẽ không lạnh nữa."

-

Nốt 5 chương nữa là chuyển sang đăng bên wpr nha.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật