[CaoH] Khó mà ức chế

35. Phiên ngoại



Lửa đã đốt cuốn sách ấy thành tro tàn, cũng hoàn toàn dập tắt mọi hy vọng của hắn.

Ánh sáng trong lòng ngực từng chút một tan đi theo gió, cuốn theo tro sách bay đến nơi không còn thấy được nữa.

Hắn vội vã giơ tay lên không trung muốn bắt lấy, nhưng quầng sáng vẫn xuyên qua ngón tay như cũ, rồi chợt loé mất dưới mí mắt hắn.

Cái gì cũng không lấy lại được.

Hắn quỳ trên mặt đất, quần đã bị mài dơ. Nước mắt nhỏ giọt xuống bụi đất, tạo thành một vòng nho nhỏ giữa bụi bặm.

Trình Ngôn chưa bao giờ biết thì ra bản thân cũng sẽ có ngày khóc đến chật vật như vậy.

Lâm Trí dùng hết tất cả biện pháp, mới tìm được Trình Ngôn ở nơi bị bỏ hoang của Mộ thị.

Lâm Trí không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày hắn thấy ông chủ của mình nằm liệt dưới đất, quần áo dơ bẩn, hai mắt vô thần chật vật.

Hắn chạy tới nâng Trình Ngôn dậy, "Ông chủ, có chuyện gì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói Tô Giản muốn gặp anh, tôi đã sợ sẽ xảy ra chuyện."

Bởi vì giữ ở một tư thế trong thời gian dài, chân đã sớm tê mỏi, Trình Ngôn đẩy Lâm Trí định nâng mình ra, lại lảo đảo vài bước, Lâm Trí vội vàng đi qua dìu hắn.

"Đều là giả... Lâm Trí, cậu biết không, chúng ta, đều là giả!"

Lâm Trí đối diện với cặp mắt phiếm hồng của Trình Ngôn, đoán không ra lúc ông chủ và Tô Giản gặp mặt cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, là cái gì đã làm ông chủ thất thố đến thế.

"Ông chủ, ông chủ, chúng ta đi về trước thôi." Lâm Trí chỉ cho rằng Trình Ngôn đang nói mê sảng, liền nhẹ nhàng khuyên.

Trình Ngôn được Lâm Trí nâng vào trong xe, trong mắt chứa đầy bi ai mà Lâm Trí nhìn không thể hiểu.

Trên đường trở về, trong xe trầm mặc không nói gì, Lâm Trí thường xuyên lo lắng giương mắt nhìn kính chiếu hậu, nhìn Trình Ngôn ngồi ở ghế sau.

"Cậu cho rằng con người sẽ quyết định vận mệnh, hay là bị vận mệnh quyết định?" Đột nhiên không kịp dự phòng, Trình Ngôn đã mở miệng.

Lâm Trí chần chờ một chút, "Tôi cảm thấy con người mới quyết định vận mệnh. Mấy năm nay công ty xuất hiện rất nhiều nguy cơ trọng đại, là nhờ anh không buông tay, ngăn cơn sóng dữ, mới có thể nâng cao Trình thị một bước đến ngày hôm nay."

Trình Ngôn hừ cười ra tiếng, "Kỳ thật tôi chỉ là một con rối gỗ bị giật dây mà thôi! Cho tới nay những quyết định mà tôi nghĩ là của chính mình, thực tế đều là bị thao túng!"

Lâm Trí lo lắng liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, "Ông chủ..."

"Chỉ là nếu con rối gỗ dám trốn tránh sự thao túng, kết quả sẽ bị đốt thành tro tàn..."

"Ông chủ, tôi đưa anh về nhà trước, anh nên ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi."

Trình Ngôn không lên tiếng, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe đi lên đường cao tốc, phía sau vẫn có chiếc xe luôn nhấn kèn muốn vượt qua. Lâm Trí nhíu nhíu mày, phía trước cũng có xe, hắn không thể nhường đường được.

Trình Ngôn đặt tay ở trên cửa xe, chỗ đó có một cái nút mở khóa. Mặt sau có một chiếc xe đang theo đuôi, nếu hiện tại mở cửa xe nhảy xuống, vậy chuyện tiếp theo sẽ diễn ra thế nào...

Lòng bàn vuốt ve qua lại cái nút đó, chỉ cần hơi dùng thêm chút lực, cửa xe sẽ mở ngay...

"Ông... Ông chủ, sắp tới rồi." Từng giây từng phút Lâm Trí đều chú ý đến hành động của Trình Ngôn.

Nhưng Trình Ngôn lại là kinh ngạc mà nhìn về phía Lâm Trí.

Hắn không nhìn lầm, vừa mới nãy trong nháy mắt Lâm Trí đã đứng yên, giống như hình ảnh bị dừng lại trong phút chốc.

"Còn bao lâu?"

Lâm Trí chuyển tay lái, "Nhanh thôi, đã đến gần cửa ra cao tốc rồi."

Động tác nói chuyện bình thường lưu loát.

Trình Ngôn vẫn tin tưởng chắc chắn vừa nãy hắn không nhìn lầm.

Thế giới này xuất hiện sự dừng lại ngắn ngủi.

Vì sao?

Đây có thể là một cơ hội mới hay không? Bỗng chốc có một ngọn lửa nhỏ nổi lên ở trong lòng Trình Ngôn.

Điều kiện để có được cơ hội này là gì...

Về tới biệt thự.

Trình Ngôn xuống xe, Lâm Trí không yên tâm cũng đi theo vào nhà.

Trình Ngôn xua xua tay, "Cậu trở về đi."

Lâm Trí chần chờ một lát, "Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Trình Ngôn đi vào thư phòng, mỏi mệt không chịu nổi mà ngồi xuống trước bàn ghế.

Lúc trước mỗi khi lợi dụng quyển sách kia xuyên qua, thế giới này sẽ xuất hiện hiện tượng dừng lại. Mà bây giờ thế giới này lại xuất hiện hiện tượng này, vậy liệu hắn liền có khả năng gặp lại cô không.

Giơ tay nhéo nhéo giữa mày, tinh tế suy tư trước sau quá trình Lâm Trí bỗng dưng bị đứng yên.

Cuối cùng là do thứ gì mới có thể thúc đẩy cơ hội như vậy? Trình Ngôn hồi tưởng khi Lâm Trí bỗng dưng tạm dừng lúc nói câu kia.

"Ông... Ông chủ, sắp tới rồi."

Vì sao lại cố ý nói với hắn như thế? Lúc ấy hắn đang làm gì? Hắn đang nhìn nút mở cửa xe, đang nghĩ nếu nhảy xe...

Nhảy xe...

Chết!

Ngọn lửa trong lòng càng châm càng lớn.

Hắn giương mắt thoáng nhìn thấy trên mặt bàn có một cây bút máy.

Hắn từng dùng cây bút máy này, không biết mệt mỏi mà viết ngàn vạn lần tên của cô xuống quyển sách kia.

Đã từng, là bút máy này và quyển sách kia dẫn hắn đến gặp cô.

Trình Ngôn cầm lấy cây bút máy, vặn mở đầu bút, lộ ra ngòi bút phản xạ ánh sáng mặt trời do ngoài cửa sổ chiếu vào.

Ngòi bút vô cùng sắc nhọn.

So với việc vẫn luôn bị nhốt ở trong cái thế giới giả dối này, chi bằng quyết đoán làm một lần.

Nếu thành công, hắn sẽ có thể nhìn thấy cô.

Nếu thất bại, hắn có thể thoát khỏi cái thế giới giả dối này.

Dù thế nào cũng thắng.

Đánh cuộc một phen thôi...

Thân bút bị năm ngón tay nắm chặt gắt gao trong lòng bàn tay, móng tay trở nên trắng bệch, ngón cái ấn đuôi bút, tư thế như vậy thể càng dễ dàng dùng lực.

Trình Ngôn nhắm mắt lại, chậm rãi nâng tay đang cầm bút lên.

Lại đột nhiên dùng lực một chút!

Ngòi bút đã cắm vào cổ hắn, cảm giác hít thở không thông nhanh chóng đánh úp lại, ý thức cũng chậm rãi tan rã...

Trong giây phút cuối cùng kia, hắn đã thấy ánh sáng.

Đó là thứ mà trước đây chưa từng gặp, ánh sáng lóa mắt kéo dài vạn trượng ......





--

😂Góc PR truyện mới 😢 : Mong các bạn ủng hộ truyện mới của mình "cách nuôi dưỡng bệnh kiều" nha❤️❤️


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật