ZSWW_Yêu chính là như vậy (Edit)

Chương 25




Tháng tám ở Trường Sa có chút nóng, từ mùa đông đột ngột chuyển sang mùa hạ, Tiêu Chiến còn đang mặc áo khoác có vải nỉ thiếu chút nữa khi xuống máy bay anh bị cảm nắng.

Anh nhanh chóng cởi áo khoác xuống mà đứng ở trước quạt gió liên tục, anh không muốn vừa về nước liền trở thành người khác có thể tồn tại nhiều lần trên trang web.

Anh đang ngồi trên xe taxi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong tai nghe đang lặp đi lặp lại một ca khúc của Vương Nhất Bác trình bày, trên đường đi có thể thấy khắp nơi đều là sản phẩm của cậu đại diện. Hình ảnh tiểu bằng hữu của anh thật là lấp lánh a.

Môi của Tiêu Chiến cong lên nở một nụ cười còn mang theo chút đắc ý khó che giấu, cái kia là cún con của anh a.

Đinh --

Tiếng chuông điện thoại làm bài hát đang phát dừng lại làm Tiêu Chiến chưa được thõa mãn nên có chút tức giận.

"Alo, anh có phải Tiêu tiên sinh không? Chỗ này có một món đồ chuyển phát nhanh gửi đến chỗ đài truyền hình."

Tiêu Chiến lấy một tay chống cằm, quảng trường lớn ở bên đường đang phát một đoạn quảng cáo của Vương Nhất Bác cùng với một cô gái đang thổi bong bóng bọt làm cho mắt của anh hơi nheo lại.

"Tôi biết rồi, anh cứ để ở đó là được, cám ơn."

"Mới hiểu được, vì cái gì, ánh mắt khi đó trở nên nồng nàn, cuộc sống vẫn luôn hướng về phía trước em đừng nhượng bộ...."

Tai nghe tự động phát lại ca khúc, giọng sữa của cậu truyền qua tai nghe lại xuyên thấu qua màn nhĩ đi tới trái tim mang theo cảm giác tê tái đến kì lạ, Tiêu Chiến còn đang nghĩ tới quảng cáo vừa rồi hình như là Vương Nhất Bác không có nói qua để mình chuẩn bị a.

Nhóc con này còn biết tránh nặng tìm nhẹ.

"Cảm ơn mọi người đã xem Thiên Thiên Hướng Thượng của hôm nay, chương trình đến đây là kết thúc, hẹn gặp lại mọi người -- "

Đạo diễn tắt đèn, kéo màn để khán giả vỗ tay, buổi ghi hình kết thúc, mọi người tới xem vẫn chưa thỏa mãn mang theo tiếc nuối mà rời khỏi phòng diễn.

"Xin thứ lỗi a, có mấy đoạn video ngắn cần phải điều chỉnh nên có thể phải quay bù, mọi người về hậu trường nghỉ ngơi trước, khi nào tôi thông báo thì các cậu qua." Phó đạo diễn cầm kịch bản đi đến sân khấu, " Có thể mất khoảng nửa tiếng."

"Lại phải tăng ca, phải làm thêm giờ, chúng ta ăn uống làm sao, phải chịu đói sao." Đại Trương Vỹ nhanh miệng nói một câu sau đó liền bị Tiền Phong câu cổ đưa đi.

"Sợ cái gì, Nhất Bác có rất nhiều đồ ăn, đúng không Nhất Bác."

"Ừm, ừ."

Vương Nhất Bác đang cúi đầu gửi tin cho Tiêu Chiến, nghe được câu hỏi của ca ca liền nhu thuận nở nụ cười kèm theo cái gật đầu.

Khoảng thời gian trước Tiêu Chiến được bệnh viện đưa đến nước Mỹ huấn luyện một tháng, Wechat phải tắt gần nửa ngày mới mở lại được.

Vương Nhất Bác mở Wechat ra, nhìn xuống tất cả đều là khung chat màu xanh lá cũng không tức giận, nghiêm túc gõ chữ tiếp tục.

"Chiến ca, hôm nay em phải làm thêm giờ, đợi lát nữa em quay bù."

"Dù sao ở nhà cũng không có anh đang chờ nên em tăng ca cũng không sao nha."

"Ca, bên anh chắc hẳn là đang buổi sáng, anh ăn điểm tâm chưa?"

"Phải ăn no."

Đại Trương Vỹ cùng Tiền Phong đang lục tìm trong ngăn tủ của Vương Nhất Bác, tìm một hồi ôm ra một đống lớn đồ ăn vặt, " Đệ đệ, cậu chuẩn bị tích trữ lương thực qua mùa đông luôn đúng không?"

"Những món này đều là của Chiến ca mua." Vương Nhất Bác ngửa đầu nở nụ cười thật ngọt, "Chiến ca có nói nếu để đói quá sẽ không tốt cho dạ dày."

"Ồ, đây cũng là quá nhiều a, chúng ta có thể treo bảng hiệu để mở cửa bán luôn đó." Tiền Phong mở ra một bịch bánh quy, rất ngọt."

"Nếu không Nhất Bảo có thể ngày ngày ôm điện thoại chạy theo người ta." Uông Hàm cũng cùng với các ca ca trêu cậu, ánh mắt hiền từ nhìn cậu em út, " Thật tốt a, Nhất Bảo nhà chúng ta cũng có người sủng ái như vậy đây."

Người thuộc cung Sư Tử từ trước đến nay đều là người có khả năng tự tin rất cao, Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ, chỉ có những chuyện liên quan tới Tiêu Chiến, bất kể là nghe bao nhiêu lần thì cậu vẫn xấu hổ đến hai tai đỏ bừng.

"Uông Hàm lão sư, có thể bắt đầu rồi."

Nghỉ ngơi một chút, Phó đạo diễn đi tới thông báo cho họ có thể tiếp tục ghi hình. Chuyên gia trang điểm đi vào trang điểm đơn giản lại cho họ, Vương Nhất Bác gửi xong tin nhắn liền đem điện thoại bỏ vào túi áo rồi theo các ca ca đi ra ngoài.

Đột nhiên sân khấu bố trí lại không giống như lúc trước.

"Cái này, cái này, cái này làm sao, tính tăng ca để quay cho ngày mai luôn phải không?" Đại Trương Vỹ đặt ra câu hỏi trước tiên nhưng đạo diễn không có trả lời, chỉ ra hiệu cho họ nhanh chóng đi lên sân khấu.

Bình thường nếu quay bù thì không có kịch bản, cho nên trong quá trình làm việc chỉ có thể dựa vào lời nhắc của đạo diễn.

"Tiếp theo đây chúng ta có mấy phần hỏi nhanh đáp nhanh, thế nên fan hâm mộ hi vọng chúng ta có thể đưa Thiên Thiên Hướng Thượng làm tròn năm phân đoạn đặc biệt, mời MC trả lời câu hỏi theo thứ tự của bọn họ."

"Tự mình trả lời sao?" Tiền Phong trừng to mắt, " Nếu như nói sai thì phải làm sao?"

"Vậy thì liền cắt ngay." Đạo diễn cười đem máy ghi hình mở lên, hướng bộ phận sản xuất vẫy vẫy tay, ra hiệu bắt đầu ghi hình."

Đầu tiên là bộ câu hỏi của Uông Hàm đề mục, hỏi cách nhìn của anh về hôn nhân cùng với gia đình. Sau đó là Đại Trương Vỹ, hỏi anh về chuyện âm nhạc và thái độ trong cuộc sống, tiếp theo là Tiền Phong, đạo diễn xấu tính lặp lại câu hỏi ba lần hỏi anh dự đoán khi nào mình có thể thoát ế làm cho Tiền Phong thiếu chút nữa tức giận đến hôn mê.

Sau cùng là đến Vương Nhất Bác đang cười rất vui vẻ ở bên cạnh.

"Mời Vương Nhất Bác trả lời, nếu để cho cậu chọn, trở lại quá khứ cùng với hướng tới tương lại thì cậu sẽ chọn cái nào?"

"Tương lai."

"Diễn xuất hay là tống nghệ?"

"Cả hai."

"Vũ đạo hay là ca hát?"

"Cả hai."

"Mô-tô hay là ván trượt?"

Vương Nhất Bác có chút không muốn nói nhìn đạo diễn, "Tất cả những cái này đều không ảnh hưởng đi."

"Muốn kết hôn hay là yêu đương?"

"Kết hôn."

Cái này Vương Nhất Bác phản ứng vẫn như cũ, trả lời rất nhanh, nhưng khi nói ra rồi cậu mới lấy lại tinh thần, như thế nào mà cậu lại đào hố tự chôn mình... Cậu nhìn về phía Uông Hàm muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, ai ngờ Hàm ca luôn giúp đỡ người khác dù đang bận thì bây giờ lại đang khoanh tay ung dung nhìn chính mình.

"Cũng may là kết hôn."

Bỗng nhiên phía sau có một giọng nói quen thuộc truyền đến, trái tim của Vương Nhất Bác trong nháy mắt đập liên tục, cậu sững sốt ba giây mới chậm rãi xoay người, nhìn bờ môi kia mở ra đóng lại.

"Nếu hôm nay anh không làm phần này thì sau này sẽ không có cơ hội nữa."

Đạo diễn ra hiệu những người ở sân khấu nổi lên nhưng ngọn pháo cách Vương Nhất Bác rất gần làm cho cậu bỗng nhiên run rẩy.

Tiêu Chiến nhịn không được mà cười thành tiếng, cún con này kinh nghiệm đứng trên sân khấu rất nhiều mà bị hành động này dọa cho cậu sợ.

"Chiến ca. . ." biểu cảm của Vương Nhất Bác cứng ngắc nhìn người này giống như trên trời rơi xuống, cậu đã từng mơ thấy rất nhiều lần về một bộ âu phục màu trắng, ở ngực còn cài một hoa hồng đỏ, túi áo bên cạnh giống như muốn tuyên bố chủ quyền giống như vừa được cài trâm ngực, người cũng đẹp giống như thiên thần, " Làm sao mà anh....."

"Trước hết em đừng nói." Tiêu Chiến chậm rãi đi đến trước mặt của Vương Nhất Bác trước mặt, anh mấp máy đôi môi có hơi khô của mình, " Trước tiên anh hỏi em, câu trả lời vừa rồi có được tính hay không?"

Vương Nhất Bác ngơ ngác gật đầu.

"Vậy xin hỏi Vương Nhất Bác tiên sinh, cậu có nguyện ý cùng tôi đi hết quãng đời còn lại, kết thúc cuộc sống độc thân thay vào đó là một cuộc sống hôn nhân không." (*) Dù biểu cảm của Tiêu Chiến như bình thường nhưng tay anh để sau lưng không nén được căng thẳng mà gắt gao nắm chặt lại, tiếng nhịp tim đập nhanh đến mức anh không nghe được âm thanh ở hiện trường.

Nhưng Vương Nhất Bác liền sững sờ nhìn anh, cậu không cử động, cũng không mở miệng.

Thời gian trôi qua lâu đến mức nhịp tim đập nhanh của Tiêu Chiến khôi phục lại bình thường, lâu đến mức anh có một cảm giác khác đang len lỏi trong lòng. Tiêu Chiến hẵng giọng, "Đương nhiên, nếu như em không muốn...."

"Không phải, không có, em. . ." Vương Nhất Bác bởi vì ngạc nhiên quá mức mà tâm hồn dao động rất lâu cậu mới lấy lại được bình tĩnh chấn kinh mà tại dao động linh hồn lúc này mới dần dần trở về vị trí cũ, nhìn Tiêu Chiến giống như muốn đổi ý, cậu vội vàng nhỏ giọng nói, "Em nguyện ý. . ."

Kết quả của câu nói này lại đến phiên Tiêu Chiến không lên tiếng.

Tiểu gia hỏa này nhìn như thế nào cũng không giống dáng vẻ đang kích động a, lông mày anh hơi nhướng lên, anh vốn tưởng rằng cún con sẽ rất hưng phấn, ôm lấy anh gần nửa giờ. Có thể nói... Do anh quá nóng vội, nhất định dọa tiểu bằng hữu sợ rồi, dù sao đây cũng lừ chuyện lớn.

"Em không cần miễn cưỡng."

"Em không. . ." Vương Nhất Bác mới vừa chuẩn bị nói miệng liền ho khan, cổ họng cậu bị viêm làm cho tâm tình của cậu khẩn trương nhiều hơn, giọng khàn nên không phát ra được âm thanh.

"Anh biết em mới hai mươi lăm tuổi, chuyện này đối với em có thể nói là thật sự hơi sớm." Tiêu Chiến thoáng lùi về sau nửa bước, anh cúi đầu rơi vào trầm tư.

Ở độ tuổi của tiểu bằng hữu người ta vừa mới tốt nghiệp a, cậu nên là hưởng thụ cuộc sống nhân gian, cảm nhận cảm giác buồn, vui, giận dữ, nói chuyện yêu đương thất bại không hẳn là không thể. Giống như lúc này đây, anh dùng hôn nhân khóa quãng đời còn lại của cậu thì quả thật có chút lỗ mãng rồi.

Vương Nhất Bác bị động tác lùi lại này của Tiêu Chiến làm cho sợ hãi, có chuyện gì đang xảy ra với người này, cầu hôn rồi còn rút lại? Trong lòng cậu gấp gáp lên, nước mắt cũng tuôn rơi.

"Không sớm! Em nguyện ý, chỉ là em không nghĩ tới, nên em quá kích động.... Hơn nữa, cả một đời này không đủ, em muốn kiếp sau chúng ta cũng phải ở cùng một chỗ mới được." Vương Nhất Bác sốt ruột nên lời nói càng không được lưu loát. Cậu cảm thấy giận chính mình, cậu lấy tay áo mạnh mẽ lau đi nước mắt.

Tiêu Chiến thấy cậu như vậy thì anh liền cảm thấy mình làm chuyện có chút ngu ngốc, anh cũng không giải thích, nhanh chóng bước lên ôm tiểu bằng hữu đang khóc nức nở ôm vào trong ngực nhẹ giọng dỗ dành, anh không muốn dừng lại hành động của mình, tay chân luống cuống nhờ nhân viên công tác tìm khăn giấy mềm mại để lau nước mắt cho tiểu bằng hữu.....

Đúng là Vương Nhất Bác này chưa bao giờ có thể khiến người ta nói chuyện theo lẽ thường được.

"Được, được, được." Tiêu Chiến lấy tay nhẹ nhàng xoa mắt của cậu, " Em muốn kiếp sau cũng được, thực ra tam sinh tam thế cũng có thể, nhưng không cho em khóc a."

Vương Nhất Bác cũng cảm thấy lúc này chính mình khóc thành như vậy quả thật có chút mất mặt, nhưng sức ngấm về sau lại không nhanh như vậy, cậu thút thít cả buổi rồi mới nói, " vậy anh còn cầu hôn....."

"A, có, có cầu hôn." Tiêu Chiến bị dáng vẻ đáng yêu của cậu chọc cười, anh nhanh chóng lấy từ trong túi áo ra một cái hộp nhung tinh xảo, " Cần anh quỳ xuống hay không."

"Quỳ, nhất định phải quỳ, nghi thức vẫn là rất quan trọng." lúc đầu Đại Trương Vỹ ban đầu ở phía sau nhìn không hiểu ra sao, mấy lần anh không nhịn được muốn xông lên trước đem hai người này phối hợp để cho công việc kết thúc nhanh chóng. Anh chờ mãi mới đến lúc vào vấn đề chính, anh hưng phấn xoa đôi bàn tay của mình, anh muốn hô lên một câu như vậy liền bị Uông Hàm che miệng.

"Cậu im miệng!"

Tiêu Chiến có chút xấu hổ nhìn mọi người một cái, anh lui về sau một bước, nhẹ nhàng quỳ một chân xuống đất.

"Vương Nhất Bác, anh từng nghĩ vào thời điểm này anh có nhiều chuyện rất muốn nói với em, thế nhưng giờ phút này anh mới phát hiện được lời nói của anh quá ít, biểu đạt không đủ một phần vạn sự yêu thương trong lòng đối với em. Con người của anh không giỏi ăn nói cho nên anh muốn dùng bức tranh này để thay thế."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn, phía trên xuất hiện một bức tranh màu nước, bức tranh được vẽ là một vùng biển mênh mông, nơi xa bị núi tuyết bao phủ có cực quang xuất hiện, trên bờ cát có hai người thiếu niên và một con mèo.

"Người khác nói làm bác sĩ thì không được có quá nhiều tình cảm với người khác thì lúc phẫu thuật mới không suy nghĩ được chuyện gì khác ở trong lòng. Ba mươi năm trước anh từng trải qua như vậy, gặp nhiều, yêu hận cũng không có nhiều người trên thế giới này cho đến khi gặp gỡ. Là em cho anh thấy được sự thuần khiết nhất, sự lương thiện tốt đẹp nhất để cho bức tranh của anh có nhiều màu sắc. Là em mang theo hơi ấm, để cho trong mắt anh yêu màu sắc của nhân gian này hơn. Bức họa này được gọi là phong cảnh đẹp nhất, bây giờ tặng cho em. "

"Bởi vì Vương Nhất Bác, em là định mệnh đời này của anh, thậm chí là đời sau, sẽ không còn mỹ cảnh nhân gian nào đẹp như vậy mà xuất hiện lần thứ hai cả."

"Cho nên, Vương Nhất Bác tiên sinh, em có nguyện ý cùng anh ký một bản thỏa thuận cả đời, bên A là em, bên B là anh, nội dung của bản thỏa thuận là tình yêu, thời hạn là trăm năm."

Tiêu Chiến nói xong rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên anh thu lại nụ cười, đem sự căng thẳng giấu đi liền lộ ra hai răng thỏ.

Lần này Vương Nhất Bác không do dự, cậu nhìn thẳng về Tiêu Chiến bằng ánh mắt nóng bỏng, cậu cất bước đi về phía trước, đỡ Tiêu Chiến đứng dậy, cậu nhón chân lên dùng sức hôn lên môi của anh, " Em nguyện ý."

Mọi người ở đây lúc này nhìn đôi tiểu tình nhân dính lấy nhau ôm hôn hơn mười phút, cuối cùng vẫn là Uông Hàm lên tiếng vỗ tay trước mới đem hai người đang hạnh phúc trong thế giới riêng của hai người mà bước ra.

"Đeo nhẫn đi, đeo nhẫn đi." Tiền Phong trên mặt nở nụ cười, nhịn không được nên nhắc nhớ.

"A, đúng, đúng, đúng. . ." Tiêu Chiến liếm nhẹ môi dưới bị cậu cắn phá, có mùi máu tươi nhàn nhạt, nhưng rất giống gấu nhỏ ở trong bình mật ong, rất ngọt.

Làm thế mào mà tới khi có người nhắc nhở anh mới nghĩ tới đeo nhẫn cho cún con, anh nhanh chóng lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra, cầm tay của Vương Nhất Bác lên. Cũng không rõ là tay của ai run, cũng có thể là cả hai đang cố gắng kìm nén tình cảm của mình, suýt chút nữa anh cầm chiếc nhẫn không chắc.

Tiêu Chiến đem chiếc nhẫn khảm một vòng kim cương nhẹ nhàng đeo vào ngón giữa của Vương Nhất Bác, đôi tay này anh đã nắm cả trăm ngàn lần, kích thước vô cùng phù hợp.

"Bây giờ hay sau này em đều không thể trốn thoát a." Giọng nói của Tiêu Chiến hơi run, anh cúi người, đặt lên mu bàn của Vương Nhất Bác một nụ hôn, " Người yêu của anh, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn."

Vương Nhất Bác trải qua hơn hai mươi năm, cậu ở trong mắt người khác là đứa nhỏ cần được sủng ái. Nhưng thật ra chỉ có mình cậu trải qua mỗi ngày, cố gắng vươn lên trong công việc, trải qua bao nhiêu khổ cực thì cậu cũng nhận được vô số giải thưởng huy hoàng.

Đã từng có người hỏi cậu, nếu như bây giờ muốn để cậu đi tổng kết một mình cậu sẽ nói như thế nào. Thời điểm đó Vương Nhất Bác suy nghĩ rồi nói, tôi là Vương Nhất Bác thì vẫn chỉ là Vương Nhất Bác.

Cậu thích trượt ván, thích mô-tô, thích nhảy, thích lego, thích mọi thứ tràn đầy nhiệt huyết trong tương lai. Cậu thích nhiều thứ nhưng lại sợ bóng tối, buổi tối phải bật đèn, lâu dần cậu tập quen với cuộc sống của người cô đơn.

Cho đến năm hai mươi mốt tuổi lúc gặp Tiêu Chiến, anh cho cậu biết hóa ra trên thế giới này vẫn có một màu sắc ôn nhu thuộc về cậu, cậu biết dù cho toàn thế giới có mất điện thì cũng sẽ có một ánh trăng, một ánh dáng duy nhất chỉ thuộc về cậu.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy mình không có lối thoát, thuở thiếu thời cậu gặp người quá mức đẹp mắt, thì chỉ có thể cả đời mới quên được.

Nhưng cậu chưa từng muốn quên, cậu muốn chiếm thành của mình sau đó liền trân quý, cho nên cậu nói với Tiêu Chiến, nếu cậu thích một người ở năm hai mươi mốt tuổi thì đến năm tám mươi mốt tuổi cậu vẫn sẽ thích như vậy.

Làm sao cậu có thể không thích đây, anh vì cậu miêu tả được một bức tranh sóng biển bao la hùng vĩ, cũng được xem là định mệnh lý tưởng trong tương lai.

"Ánh trăng đêm nay thật đẹp." Tiêu Chiến cúi đầu đem Vương Nhất Bác ôm vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai cậu.

" Anh lại tìm được ở chỗ nào?"

Tiêu Chiến cười, biết cậu còn ghi thù anh trên Weibo, " Nhưng yêu em là thật. Cún con, anh cũng đã nói là anh không biết nói chuyện."

Vương Nhất Bác dựa vào vai của Tiêu Chiến , "Sau này anh không còn là Tiêu Chiến, em cũng không còn là Vương Nhất Bác."

"Từ đây trở về sau, em chính là Tiêu Chiến tiên sinh."

"Ừm, tiên sinh, anh rất tốt."

"Khụ khụ, chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng."

Những người xung quanh để xem nãy giờ rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện, Uông Hàm đi tới đầu tiên, anh nắm lấy bàn tay của hai người đặt vào nhau, " Chúc hai cậu hạnh phúc, bình an, thuận lợi."

"Ừm. . ." Tiêu Chiến dắt tay Vương Nhất Bác, rất nghiêm túc hơi cúi người chào tiền bối, Vương Nhất Bác dù không hiểu vì sao nhưng vẫn làm theo.

"Thật sự rất cảm ơn anh, khoảng thời gian Vương Nhất Bác cảm thấy suy sụp nhất thì cảm ơn mọi người đã động viên, giúp đỡ em ấy, cảm ơn rất nhiều."

Uông Hàm nở nụ cười rất vui vẻ, hiền hòa, rất dễ gần, anh gật đẩu, " Cậu phải đối xử thật tốt với em ấy, nếu không chúng tôi nhất định tìm cậu tính sổ."

"Nhất định."

"Đúng, đúng, đúng, chỗ này của chúng ta vĩnh viễn là nhà mẹ đẻ của Vương Nhất Bác." Đại Trương Vỹ cười tươi như hoa, " Thật tốt, thật tốt, Nhất Bác nhà chúng ta rốt cuộc cũng hòa tan băng của mình để trở thành ly kem của Tiêu Chiến."

"Nhưng vì sao lại là nhà mẹ đẻ?" Tiền Phong hỏi.

"Nếu không phải thì là nhà chồng? Cũng đúng, cũng đúng."

Vương Nhất Bác nhún nhún vai, cậu cũng không để ý những thứ này, Tiêu Chiến một mực sủng ái cùng với tôn trọng cậu, cậu đều có thể cảm nhận được.

Tiêu Chiến lại kéo lấy Vương Nhất Bác, đối với những lời yêu thích của các ca ca thì hai người họ đều gửi tới lời cảm ơn, Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn không nhịn được, kéo kéo tay áo của Tiêu Chiến hỏi. " Từ lúc nào anh trở nên lợi hại như vậy, có thể mua chuộc được đạo diễn?"

"A?" Tiêu Chiến sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười giống như tên trộm tiến đến bên tai cậu nói, " Anh chỉ cần mua chuộc Hàm ca là đủ rồi."

Đại Trương Vỹ ở một bên nghe lén, nghe xong anh liền kêu lên, "Không phải chứ, Hàm ca ngay cả chúng tôi mà anh cũng giấu a -- "

"Đại Trương Vỹ, cậu trách ai? Chẳng phải tại tôi sợ cậu nói ra nên tôi không dám nói cho cậu sao, tôi sợ cậu nhịn không được liền công bố ở lúc ghi hình vào buổi chiều!"

>>>23:18 P.M

// Tiêu Chiến: "@ Vương Nhất Bác yêu đương không? Anh làm bác sĩ gia đình miễn phí cả đời kiêm luôn bạn đời." //

// Vương Nhất Bác: "@ Tiêu Chiến được, em nhìn anh cũng thấy không tệ." //

# Vương Nhất Bác Tiêu Chiến # bạo

Cộng đồng mạng đang có mặt trên Weibo cảm thấy may mắn liền vào ăn dưa trực tiếp, tay run run vào xem thì thấy Vương Nhất Bác mới phát tin tức Weibo ba phút trước thì liền bình luận như mưa đạn.

Có những người vừa mới thoát Weibo nghe tin tức hỏa tốc lập đi vào, thành công thấy được 404 giao diện của Weibo hơn ba giờ đều không thể khôi phục...

"Tôi hận Vương Nhất Bác! !" -- một lập trình viên đến từ trang Sina đang ngủ liền bị gọi dậy tăng ca liền kêu gào.

"Tôi cũng hận Vương Nhất Bác! Điện thoại của Hattori đã bị đánh sập! Các cậu nhanh chóng sửa đi a!"

【 Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Tại sao Weibo đến bây giờ vẫn không thể nào vào được? 】

【 Không có chuyện gì, chỉ là người có tình cuối cũng cùng thành người nhà mà thôi. Ngủ ngon. 】

(*) đoạn này edit cứ bị lấn cấn với bản gốc. Có gì mọi người góp ý nha.

Thanh: Lần đầu chúng ta gặp nhau là do duyên phận, em theo đuổi anh, anh cảm nhận được chân thành.
Em vì yêu anh mà nguyện ý chấp nhận từ bỏ những gì em yêu thích nhất. Vì với em hiện tại anh mới là duy nhất.

Cảm ơn mọi người thời gian qua đã ủng hộ Thanh. Chúc mọi người sức khỏe. Hẹn gặp lại mọi người. /Cúi đầu/

END.

29/09/2021


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật