Treasure Stories Station

I like you, I'll take the risk - HoonYoshi



Người ta vẫn thường hay nói, trong chuyện tình cảm, đau đớn nhất là tình đơn phương. Một thứ tình cảm âm thầm, một sự quan tâm lặng lẽ được trao đi mà chẳng cần người kia đáp trả.

Nhưng với tôi, thứ đau đớn hơn gấp bội chính là hai con người rõ là yêu đến thế, nhưng lại chẳng thể gọi nhau hai tiếng người yêu. Chỉ đành tận lực dùng hai chữ “bạn bè” để được tay trong tay đối mặt với công chúng.

Nói ra nghe có vẻ vô lý, vì ở thời buổi bây giờ, xã hội tiến bộ, con người ta cũng được tự do hơn trong chuyện yêu đương. Thế nhưng, mối quan hệ trớ trêu ấy thật sự có tồn tại và hiện hữu đâu đó trong vũ trụ rộng lớn này. Đáng thương thay, giữa Jihoon và Yoshi chính là mối quan hệ ấy.

Họ gặp nhau từ thời thực tập sinh. Ngày ấy, nếu Yoshi là người anh ấm áp của các thành viên Team J, thì Jihoon lại là người dẫn dắt Team B bằng những góp ý thẳng thắn của mình. Và dù vẫn còn là thực tập sinh, vẫn còn hoang mang về tương lai của chính mình, nhưng họ vẫn là chỗ dựa tinh thần vững chắc của cả nhóm. Có lẽ chính nhờ điểm chung ấy mà trong lần gặp gỡ đầu tiên, ấn tượng của họ về nhau cũng không tệ.

Họ gặp nhau lần đầu vào buổi đánh giá hàng tháng. Jihoon chọn Vocal, Yoshi thì thích Rap, nhưng lại lần nữa có điểm chung khi họ chẳng hề nhận được lời khen từ giáo viên. Ấy vậy mà, khi một trong hai người biểu diễn, liền trở thành tâm điểm trong mắt đối phương, cảnh vật và những người xung quanh đều bị mờ đi và âm thanh dường như ngưng đọng chỉ còn chất giọng của người kia cất lên nổi bật.

Khoảng thời gian áp lực khi ấy không có khoảng trống cho tình cảm cá nhân. Họ, tuy đều đã vừa mắt nhau, nhưng đành phải cất giấu lại thật kỹ để hoàn thành nốt đoạn đường chạy nước rút tiến về ước mơ của chính mình. Mãi đến khi đã được debut, được ở cạnh nhau nhiều hơn, tình cảm được gói ghém năm nào cũng dần được hé lộ.

Họ dần dần xuất hiện nhiều điểm chung, chung sở thích, thói quen, kể cả cách nói chuyện và hành động trong ngày cũng phần nào bị ảnh hưởng bởi đối phương. Thật ra, đây vốn là điều bình thường xảy ra khi chúng ta ở chung với nhau trong một khoảng thời gian dài và chẳng có gì đáng bàn tới.

Điều bất bình thường ở đây là ánh mắt. Có thể, ngay thời điểm đó, họ còn chưa nhận ra tình cảm của chính mình. Thậm chí, họ có thể còn chưa biết tên gọi của thứ tình cảm đã dành cho người kia. Nhưng bằng một cách nào đó, ánh mắt của họ nói lên tất cả. Một ánh mắt dịu dàng và luôn hướng về người kia trong vô thức.

Ngày qua ngày, những thiếu niên năm nào đã trưởng thành hơn. Họ cũng đã xác định được tình cảm của chính mình. Trong các câu chuyện tình trên phim ảnh, sau khi hai nhân vật chính nhận ra tình cảm của nhau, dù trong hoàn cảnh nào, họ cũng thường sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng đáng tiếc thay, đây không phải là phim ảnh, mà là đời thực.

Hoàn cảnh của họ hiện tại, là người của công chúng, nếu bị bắt gặp yêu nhau thì chính là “chuyện lớn”, không chỉ với họ, mà còn với cả nhóm. Càng nhận thức được điều đó, họ càng cảm thấy sợ hãi. Nhưng phải làm sao đây, khi họ chẳng thể khống chế được trái tim mình.

Khi đối mặt với khó khăn, mỗi người sẽ có một cách giải quyết khác nhau, có người sẽ đối mặt, có người thì trốn chạy. Ở đây, chẳng biết hữu duyên hay vô ý mà cả Jihoon và Yoshi đều chọn cách trốn chạy.

Họ chấp nhận tự tạo khoảng cách cho nhau, mặc cho hai trái tim gào thét nỗi nhớ nhung.

Họ chấp nhận xem nhau như những người bạn, mặc cho trái tim rung lên từng hồi đau đớn.

Bởi vì, họ sợ…

Họ sợ dư luận nhắm vào họ và buông lời chì chiết.

Họ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến TREASURE, một tập thể đang ngày đêm cố gắng vì thành công của cả nhóm.

Họ sợ nhiều lắm, những nỗi sợ vô hình bủa vây xung quanh như tầng tầng lớp lớp gông xiềng, bắt buộc họ phải giam cầm trái tim của chính mình.

Nhưng liệu họ có biết, dù cố gắng che giấu tình cảm thế nào cũng không ngăn nổi ánh mắt. Đã không ít lần Junkyu bắt gặp ánh mắt Jihoon âm thầm dõi theo từng chuyển động của Yoshi khi biểu diễn thông qua màn hình nhỏ ở phía sau sân khấu. Quen biết nhau gần 10 năm, Junkyu xác nhận ánh mắt này chỉ xuất hiện khi có hình bóng của Yoshi trong đôi đồng tử đen láy kia. 

Trong những buổi luyện tập, tuy là cả Hyunsuk và Jihoon đồng thời hướng dẫn vũ đạo cho cả nhóm, nhưng Hyunsuk cảm giác cái cách mà Yoshi nhìn Jihoon thật khác. Một chút nét cười, một chút tự hào, một chút vui vẻ, còn có một chút tiếc nuối và đau thương. Đối với Yoshi, một người có tâm tư đơn thuần, Hyunsuk luôn tự tin rằng bản thân có thể hiểu rõ em ấy, hiểu hơn cả những người đã ở cạnh anh từ rất lâu như Doyoung hay Junkyu.

Đúng vậy, Hyunsuk, Junkyu và các thành viên đều hiểu, nhưng họ đều chọn cách im lặng.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, mọi thứ trông có vẻ yên bình nhưng mấy ai biết được phía dưới mặt biển tĩnh lặng ấy là từng đợt sóng ngầm cuộn trào. Anh Hyunsuk chẳng nỡ nhìn hai đứa em của mình đau lòng, Junkyu cũng không nỡ nhìn bạn mình âm thầm rơi nước mắt mỗi đêm. Và họ cũng không nỡ khi nhìn thấy hai người yêu nhau lại chẳng thể đến được với nhau.

Cơ hội đến khi cả nhóm có hôm được tự do tận một ngày, thế là họ quyết định cùng nhau uống bia và xem phim. Hyunsuk cố tình chọn một bộ phim tình cảm, về hai người có tình nhưng vì nhiều vấn đề trong cuộc sống mà đã bỏ lỡ nhau. Sau này, khi họ đã trưởng thành và muốn bày tỏ lời yêu thời niên thiếu còn dang dở thì mọi thứ đã quá muộn, lời yêu thương ấy mãi chẳng thể hoàn thành, để lại biết bao nuối tiếc về sau.

Suốt cả bộ phim, Jihoon và Yoshi đều để lộ ra ánh mắt đồng cảm. Họ đồng cảm và thấy thương cho nhân vật, cũng như thấy chính bản thân mình trong đó. Nghĩ rằng trong căn phòng tối đèn sẽ không ai chú ý đến hành động của mình, có mấy lần Yoshi phải đưa tay lau nước mắt, còn Jihoon cố gắng cắn chặt môi và nhìn lên trần nhà, hy vọng có thể kiềm lại những giọt nước mắt trực trào. Nhưng có lẽ họ không biết, tất cả những hành động đó đều đã được thu hết vào tầm mắt của các thành viên.

Rượu vào lời ra, trong khi mọi người còn ngẩn ngơ mãi về cái kết của bộ phim thì Hyunsuk bỗng nhiên lên tiếng.

“Không biết mấy đứa nghĩ sao, nhưng với anh, việc theo đuổi tình yêu của mình không có gì là sai cả. Kể cả khi tất cả mọi người có ngăn cản đi nữa, chỉ cần là còn tình cảm, anh sẽ không từ bỏ.”

Thuận nước đẩy thuyền, Junkyu tiếp lời:

“Chúng ta đều là con người, ai rồi cũng sẽ già đi. Chỉ có mấy năm thanh xuân ngắn ngủi, hà tất gì phải làm khổ bản thân. Em cũng đồng ý với anh.”

Câu nói này của họ thành công khiến hai trái tim giật thót. Tuy cả Jihoon và Yoshi chỉ trầm ngâm không tham gia bàn luận, nhưng họ đều lắng nghe thật kỹ ý kiến của các thành viên.

Một khoảng im lặng bao trùm, có vài người tuy không nói gì nhưng vẫn âm thầm hướng ánh mắt vào “nhân vật chính”. Thoáng thấy họ không có biểu hiện gì trên gương mặt, có lẽ vẫn còn e ngại điều gì đó. Dường như có một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Jaehyuk, cậu thận trọng tìm câu từ phù hợp, hy vọng có thể nới lỏng khúc mắc trong lòng họ.

“Tuy nói tư duy bây giờ đã tiến bộ rất nhiều, nhưng đâu đó vẫn tồn tại một số định kiến, và có thể đó sẽ là bức tường ngăn cản đôi uyên ương. Nhưng không vì thế mà em nói chúng ta ngừng yêu. Thật ra, yêu đương mà, riêng tư cũng được, bí mật cũng được, thật lòng với nhau là đủ rồi.”

Asahi rất nhanh đã bắt sóng được với Jaehyuk. Cậu, bỗng nhiên, hướng về những đứa nhóc đang bận chiến đấu với đồ ăn kia mà hỏi vu vơ một câu:

“Nếu trong tụi anh có ai đó hẹn hò, mấy đứa nghĩ sao? Ý anh là, hẹn hò với người nào đó trong nhóm chúng ta ấy?

“Thì sao ạ? Tụi em chả thấy vấn đề gì. Dù có hẹn hò thì các anh vẫn là các anh thôi mà?”

“Em nghĩ sẽ có khó khăn đấy, và lí do gì thì mọi người cũng biết mà. Nhưng tụi em sẽ luôn ủng hộ ạ.”

Sau câu trả lời của Doyoung, mọi người cũng trở nên trầm lặng. Phải rồi, “khó khăn” mà Doyoung nói đến, thật mơ hồ để giải thích, nhưng dù không giải thích thì ai trong số họ cũng hiểu, hiểu rất rõ là đằng khác.

Thấy vậy, Hyunsuk lên tiếng:

“Nếu thật sự có chuyện xảy ra, phải bình tĩnh, không được làm gì gây hại cho bản thân. Đừng lo lắng, tin anh. Anh sẽ bảo vệ mấy đứa.”

Nói rồi, anh đứng dậy đi vào phòng. Nhìn thấy tấm hình chụp chung của cả nhóm được cẩn thận đặt trên bàn làm việc, Huynsuk thầm hạ quyết tâm: “Những đứa trẻ của anh, dù có chuyện gì đi chăng nữa anh cũng sẽ cố hết sức bảo vệ bọn chúng. Nhất định là như vậy!”

Buổi xem phim cứ như thế mà đi đến hồi kết, ai về phòng nấy. Dù hôm sau không có lịch trình, nhưng họ cũng phải ngủ thôi, để bù lại sức lực đã bị vắt kiệt trong chuyến lưu diễn vừa qua.

Thế mà, trong sự tĩnh mịch của màn đêm, có hai con người mãi chẳng thể đi vào giấc ngủ. Một người thì lặng người ngồi bên ô cửa sổ, hướng tầm nhìn ra phía con sông Hàn xa xa. Một người thì đã nằm trên giường, nhưng lại không buồn ngủ, chỉ có thể nhắm mắt, vắt tay lên trán và để tâm trí lạc trôi vào dòng suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, Yoshi đang thả hồn vào những cơn gió tạt vào từ phía sông Hàn thì bị giật mình bởi tiếng gõ cửa.

“Yoshi, tớ biết cậu chưa ngủ. Chúng ta…nói chuyện một chút được không?”

Là Jihoon.

Hai người con trai có cảm tình với nhau, trong một căn phòng được đóng kín, họ sẽ làm gì?

Họ sẽ trầm lặng, không nói gì cả. Không phải là không có gì để nói, mà là có quá nhiều chuyện, họ cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, Jihoon cũng đành lên tiếng để phá vỡ sự im lặng này.

“Cậu đang suy nghĩ gì vậy?”

“Vậy còn cậu thì sao?”

“Tớ nghĩ nhiều lắm. Nghĩ về cậu, về lời nói của các thành viên, còn có…nghĩ về lời nói của công ty.”

Đổi lại, Yoshi chỉ im lặng như một cách để ngầm thể hiện rằng “Tớ cũng vậy”.

Hoá ra, không phải họ chưa từng nói lời yêu thương. Chỉ là khi nhìn thấy cả hai thân thiết một cách bất thường, công ty đã tìm cách gọi riêng hai người vào phòng họp và nhắc nhở khéo về việc này. Họ không nói cụ thể, nhưng từng câu từng chữ đều mang nhiều tầng ý nghĩa, và tất cả như hoá thành lưỡi dao sắc đâm xuyên vào tim của hai chàng trai trẻ.

Không có tiếng trả lời của Yoshi, không gian lần nữa chìm vào tĩnh lặng. Jihoon lúc này thở dài một hơi rồi tiến đến phía cửa sổ, tựa trán vào khung cửa kính và ngắm nhìn đường phố bên ngoài. Lúc này, Yoshi và Jihoon ở rất gần nhau, chỉ cần một trong hai vươn tay là sẽ chạm tới, nhưng họ lại chẳng có dũng khí để làm điều đó, đến cả việc nhìn vào mắt nhau cũng không dám.

“Yoshi à, tớ mệt rồi. Tớ không muốn nhìn thấy cậu ôm người khác, càng không muốn thấy cậu tỏ ra thân mật với ai đó không phải tớ, dù đó có là thành viên trong nhóm đi nữa. Tớ muốn được ở cạnh cậu khi ở sân bay, ôm cậu vào lòng, bảo vệ cậu tránh khỏi đám đông nổi loạn kia. Muốn được cùng cậu đi tận hưởng vẻ đẹp của những đất nước mà chúng ta đã ghé qua. Nhưng mỗi hành động của tớ đều bị giám sát, tớ thật sự rất mệt. Nhưng cũng không có cách nào ngừng thích cậu…”

Câu nói của Jihoon nhỏ dần, và bị bỏ ngõ. Có thể Jihoon là một người mạnh mẽ, nhưng đứng trước trái tim mình, anh cũng chẳng thể nào thắng nổi.

“Tớ cũng rất mệt. Tớ muốn là người an ủi cậu những lúc yếu lòng, muốn ôm cậu thật chặt trên sân khấu. Nhưng tớ không muốn lợi dụng vũ đạo hay lúc cả nhóm ôm nhau để làm điều đó. Tớ muốn được biểu diễn chung với cậu, một bài hát chỉ có hai chúng ta. Tớ cũng biết ghen mà, rõ chúng ta thích nhau, nhưng tớ lại phải nhìn cậu làm những điều mà một cặp đôi sẽ làm với người khác. Cậu có biết những đêm tớ đau đến bật khóc khi nghĩ về những việc như vậy không? Nếu có thể không thích cậu nữa, tớ đã làm từ rất lâu rồi. Tớ không muốn chúng ta cứ như thế này mãi…”

Trong mắt của Yoshi từ khi nào đã rưng rưng những giọt lệ. Cậu muốn phá vỡ hết những quy tắc, định kiến ngoài kia, nhưng chỉ có thể bất lực ngồi ở đây mà gặm nhắm nỗi đau dâng trào trong lồng ngực.

Thông qua hình ảnh phản chiếu trên lớp kính cửa sổ, Jihoon đau nhói từng cơn khi thấy người trong lòng như vậy. Lấy hết dũng khí, anh ngồi xuống đối diện với Yoshi, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu và nói:

“Nếu đã không thể từ bỏ, cũng không thể trốn tránh, hay chúng ta cứ liều một phen, được không?

Yoshi nghe vậy thì giựt tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của Jihoon, dù bản thân lưu luyến hơi ấm này hơn ai hết.

“Cậu điên à? Nếu bị phát hiện thì sẽ lớn chuyện mất, còn có sẽ liên luỵ đến những người xung quanh nữa. Cậu không nghĩ đến TREASURE và người hâm mộ à?”

Jihoon không để đôi bàn tay rời nhau lâu, anh lần nữa nắm lấy bàn tay của người mà mình luôn mong nhớ, ánh mắt đầy chân thành mà nhìn đối phương.

“Tớ biết, tớ biết. Làm sao tớ có thể không nghĩ đến họ được? Nhưng những gì họ nói lúc nãy, cậu cũng nghe rồi. Yoshi à, người yêu thương chúng ta thì luôn mong chúng ta hạnh phúc. Nếu chúng ta còn cứ mãi đau khổ, chẳng phải đã phụ lòng tốt của họ rồi sao?”

Lại là một thoáng im lặng, có lẽ Yoshi đã phần nào dao động.

“Yoshi à, tớ không dám nói đến hai chữ định mệnh, nhưng tớ thích cậu là thật, và may mắn cậu cũng thích tớ. Chúng ta còn có đồng đội ủng hộ như vậy. Nhiêu đó thôi cũng đủ để tớ mạo hiểm rồi, chỉ còn đợi cậu gật đầu nữa thôi.”

Yoshi nhìn mười ngón tay đan vào nhau, rồi lại nhìn thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt của người thương, cùng với những lời vừa rồi, cậu thật sự đã bị thuyết phục. Cậu mỉm cười và nói:

“Dù gì chúng ta cũng chỉ có vài năm thanh xuân ít ỏi. Tớ đồng ý với cậu.”

Jihoon lúc này mừng rỡ, anh bất ngờ kéo Yoshi vào lòng và ôm thật chặt để thoả bao mong nhớ. Khi này, Yoshi ở nơi gần với trái tim anh nhất, cậu áp mặt vào lồng ngực để nghe thật rõ nhịp đập từ trái tim của anh, và hạnh phúc khi biết rằng sự loạn nhịp đó là dành riêng cho mình mà thôi.

Hai người con trai có cảm tình với nhau, trong một căn phòng được đóng kín, họ sẽ làm gì?

Họ sẽ ôm nhau. Bởi vì tâm ý đã rõ, tảng đá đè nặng trong lòng cũng đã được buông xuống, họ thì thầm với nhau lời yêu ngọt ngào. Trên gương mặt không giấu được sự nhẹ nhõm và hạnh phúc.

Đâu đó bên tai Yoshi nghe thấy tiếng Jihoon thì thầm:

“Yoshi, tớ yêu cậu.”

“Tớ cũng yêu cậu, Jihoon.”

-----------------------------------------------------
Mọi người ơi cho mình xin một vài cmt cảm nghĩ về phần truyện này nhe🥰 Mình cảm ơn rất nhiều🥰🥰


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật