[SÁNG TÁC | STV] Thiêu thân

Dư vị cuối truyện



Lời tâm sự của Gió:

Xin chào mọi người, mình là Gió.

Mình không nhớ lần đầu tiên gặp Sở Du là vào ngày nào, tháng nào, năm nào. Chỉ nhớ hình ảnh Sở nhị gia vừa kiên cường vừa mềm mại. Đọc xong Triêu Tần Mộ Sở dư vị còn mãi bèn dùng ý văn non trẻ, viết thêm một đoạn cố sự.

Bản thảo mình đã hoàn thành từ hồi Triêu Tần Mộ Sở mới edit đến khoảng chương ba mươi. Sau khi viết xong liền nghĩ nếu nhà cô Raph làm xong Triêu Tần hẳn sẽ có những bạn lưu luyến Sở Du cho nên sẽ đi tìm những câu chuyện, những nhân vật tương tự để thỏa nỗi tiếc nuối khi không còn được gặp Sở Du.

Vì thế mình quyết định ém hàng đến tận ngày nhà cô Raph làm xong Triêu Tần Mộ Sở. Câu chuyện thời phong kiến kết thúc thì câu chuyện thời hiện đại bắt đầu, cũng là Sở Du và Tần Tranh quen thuộc, nhưng cũng không phải là Sở Du và Tần Tranh của Triêu Tần Mộ Sở ấy.

Từ bản thảo đi đến được chương cuối cùng hôm nay đã thoát thai hoán cốt nhiều lắm. Mình đã phải bỏ đoạn sinh bé thứ hai, viết thêm phần hai v.vv... Tất cả đều nhờ cô Raph, điểm đăng đèn, dẫn đường chỉ lối.

Mình đã đắn đo rất nhiều khi đặt bút viết chương cuối, nhưng bữa tiệc nào rồi cũng kết thúc. Mình đã níu kéo Du Tần ở lại nhân gian thêm rồi thì hiện tại, dù không nỡ, cũng phải tạm biệt Sở nhị gia, Tần đại thiếu. Kết thúc có thể hơi nhanh, có thể còn những tiếc nuối, giá như. Nhưng cuộc sống vốn là vậy, bắt đầu, diễn biến, chia ly, có thể đột ngột như vậy đấy.

Mình hơi rụt rè, ít nói nên trong quá trình đăng truyện mình không cmt nhiều lắm nhưng mình vẫn âm thầm đọc cmt của các cậu. Những bình luận của các cậu là sợi dây, giữ mình lại, không cho mình trốn đi, bỏ của chạy lấy người, là mana mạnh nhất tiếp sức cho mình có thể hoàn thành được câu chuyện thời hiện đại của Du Tần. Cám ơn các cậu nhiều lắm, vì đã đồng hành cùng mình trên con đường này, lắng nghe mình kể câu chuyện trong tâm trí mình.

Cám ơn cô Raph, tấm chân tình cô dành cho Du Tần hẳn sẽ cảm động trời xanh. Sự tỷ mỷ, tận tâm của cô thực sự, thực sự khiến t cảm động, biết ơn nhiều lắm, Nếu không có cô, có lẽ Thiêu Thân không thể thoát kén hóa bướm, xinh đẹp như bây giờ. Có thể "con" của chúng ta không xinh đẹp bằng nhà khác, nhưng với chúng ta, nó là tâm đầu huyết, là một phần linh thức mà chúng ta gửi gắm, vì thế, với t, Thiêu Thân mãi là linh hạch đẹp đẽ nhất, lung linh nhất mà chúng ta đã tôi luyện.

Thiêu Thân có lẽ là câu chuyện hành văn tốt nhất của mình. Thiên thời địa lợi nhân hòa, nhân vật đúng gu, có sự dẫn dắt của đúng người, thể loại văn học mình đọc khi viết Thiêu Thân phù hợp. Có lẽ sau này không thể viết được như vậy đâu :'>

Hầu như những cố sự mình viết ra đều là do các nhân vật đến với mình, thôi thúc mình con chữ hóa, để có thể dạo chơi nhân thế một lúc. Vì thế, mình có viết thêm "Khách trọ". Nhưng "Khách trọ" có thể không tốt bằng Thiêu Thân :'>.

Ý văn đã dài, mình xin ngừng bút tại đây. Một lần nữa xin gửi lời biết ơn chân thành nhất đến các bạn, đến cô Raph <3 <3 <3

Gió, kính bút.

18h51p, 21/8/2022

Lời tâm sự của Raph:

Xin chào các bạn độc giả, tôi là Raph, là biên tập của Thiêu thân.

Chà, hiện tại tôi viết những dòng này lúc vừa hoàn thành phần biên tập của mình dành cho Thiêu thân vào chương cuối cùng. Những cái tên quen thuộc Tần Tranh, Sở Du, Chân Nhi, Sở Minh, hay Yến Thừa Khải, tôi đã phải đọc đi nghe lại từ những ngày đầu làm Triêu Tần Mộ Sở, tới bây giờ là kết thúc Thiêu thân, thì là tầm 6 năm rồi ấy. Cảm giác nó là một chặng đường khá dài cho một bộ truyện. Khoảnh khắc phải gói ghém toàn bộ cuộc đời của các nhân vật trong Thiêu thân này, tôi xin phép lật dở lại từ lúc mới bắt đầu nhé!

Ngày tôi nhận bản nháp của Thiêu thân từ cô Gió, nó còn chưa có một cái tên riêng nữa. Bây giờ thì các nhân vật này đều có một linh hồn riêng rồi. Có một dạo, tôi hỏi cô Gió, hay là mình đặt tên khác cho nhân vật luôn, cho nó thành một câu truyện độc lập? Vì càng ngày thì tôi thấy nó càng chẳng có điểm nào giống với Triêu Tần Mộ Sở nữa rồi.

Tính cách nhân vật dần dà không còn giống, cũng có rất nhiều nhân vật phụ khác với nguyên tác. À thì ban đầu tôi đã muốn nó giống cả tên các nhân vật phụ. Ví dụ như hai nhân vật Vương Khôn và Tử Khâm, sẽ tương ứng với các thị tì của Sở Du là Thu Nguyệt và ai-đó-tôi-hỏng-nhớ-tên. Hay nếu mà Sở Minh của Thiêu thân có thư kí, thì hẳn sẽ tên là Xuân Đào. Kiểu như vậy.

Nhưng sau đó, chắc là do thấy lằng nhằng quá, nên tôi đã để luôn bản gốc của Gió chẳng sửa nữa. Dù sao, các nhân vật của Thiêu thân đều có sự khác biệt với Triêu Tần nhiều. Mẹ của Tần Tranh trong Thiêu Thân, đã không phải là một bà già ác ôn trong Triêu Tần nữa. Thậm chí nhân vật chính Sở Du, cũng không còn nét khẩu xà tâm Phật quá quắt, "dao rọc xương Sở nhị thiếu" của Triêu Tần.

Lý do quyết định là, bản thân cô Gió cũng từ chối đổi tên, nói rằng cái gì mà "sống là người Triêu Tần, chết làm ma Triêu Tần", ý muốn nói, thứ khiến cổ viết ra truyện Thiêu Thân là Triêu Tần Mộ Sở, thì nó sẽ vĩnh viễn mang danh đồng nhân Triêu Tần.

Nói tới đây, tôi cũng phải dành lời cảm ơn trân trọng tới Gió vì đã dành một tình yêu bự thiệt bự như thế đến với bộ truyện gốc của tác giả Trung Hoa Thuyết Thư Nhân do tôi - Gấu - Hallie cùng chuyển ngữ. Nếu không có sự yêu mến ấy, thì sao có thể dành rất nhiều thời gian và tâm sức suốt mấy năm để đồng hành cùng bộ truyện được chứ! Tôi đã rất hưởng thụ quá trình cùng làm việc với cô, cùng đồng hành với các nhân vật, cũng rất phấn khích để đi tới được kết cục cuối cùng cho các nhân vật ấy.

Kể một câu chuyện nhỏ để độc giả hiểu một chút quá trình "thoát thai hoán cốt" - theo lời cô Gió, trong lúc chúng tôi cùng cộng tác thôi.

Dù có chút man mác tiếc nuối và không nỡ, nhưng có thể nói Triêu Tần Mộ Sở và Thiêu thân có lẽ phải chính thức khép lại tại đây. Không được bàn luận về Sở Du và Tần Tranh của Thiêu thân với cô Gió và với độc giả hàng tuần nữa, nhưng tôi nghĩ là 32 chương 2 quyển, mỗi quyển 16 chương như thế này là vừa đủ, ha? ^_^.

Mọi người gần như đã được đọc trọn vẹn cố sự thăng trầm cả một đời người của họ. Ai cũng có một mục đích sống, một thứ mình truy cầu để mà họ sống chết với nó. Thiêu thân nào lao vào lửa rồi cũng chết, nhưng có kẻ chết cho lẽ phải, cũng có kẻ chết thật sự chẳng đáng. Tuy nhiên suy cho cùng, chỉ cần được chứng kiến một khoảnh khắc rực rỡ, dù một mai tan vào hư vô thì với ta nó đã trở nên vĩnh hằng rồi.

Mặc dù cả hai đứa đều cố gắng hết sức để mang lại cho độc giả trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, nhưng ắt hẳn là không tránh khỏi những lỗi soạn thảo, trình bày, cũng như các lỗi sai khác trong quá trình sáng tác và biên tập. Các "bug" về logic truyện, thiết lập nội dung truyện nếu có, mong độc giả bỏ quá cho.

Sau cùng, tôi hy vọng rằng, truyện đã mang lại một chút giải trí, cùng một chút suy tư trong lòng mỗi độc giả.

Lời ít ý nhiều, xin gác bút tại đây. Hẹn mọi người tại một bộ sinh tử văn khác của Gió, tất nhiên, vẫn với sự hợp tác của Raph.

Tạm biệt Thiêu thân và hành trình hai năm - hai phần truyện, nào mình lại bắt đầu một cuộc hành trình mới với hai chàng Trung và Quân tại bộ truyện "Khách trọ" nhé!

2:32 A.M, 2022-08-29

Raph,

Gác bút.

.

.

.

P/s: À, suýt thì quên, sau đây là 1p dành cho mục quảng cáo!

Các bạn ơi, Raph vẫn đang chờ bản thảo của các bạn dự thi "Cuộc thi Sáng tác truyện ngắn sinh tử văn do Raphael tổ chức - Lần thứ nhất" nha. Deadline là trước ngày cuối cùng của tháng 1, 2023. Mọi người tìm hiểu thêm tại Profile của Wattpad mình, mục Conversation. Hoặc mọi người có thể đọc mô tả sự kiện tại Facebook nhé:

https://fb.me/e/1JO5BPuuV

Have fun!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật