yzl | kite

phiên ngoại



Lúc này hai gã đặc công đang đứng ở hai bên Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ mặc một chiếc coat màu đen, hơi khói trắng từ miệng làm mắt kính của hắn bị mờ, hắn chỉ đành tháo kính xuống lau đi, kẻ hiềm nghi đang ngồi hút thuốc trước bậc thang của một cửa hàng, nhìn chằm chằm cô gái mặc chiếc váy dệt kim ở phía bên kia đường một cách bỉ ổi.

"Ở đây nhiều người, đưa gã tới nơi nào đó ít người đi, chúng ta thẩm vấn một chút." Châu Kha Vũ chỉ đạo.

"Đã rõ." Nói xong, một đặc công mặc thường phục lập tức đi tới, Châu Kha Vũ đứng ở một góc tường lẳng lặng đợi.

Một lát sau, trong đám đông bất chợt vang lên một tiếng thét chói tai, đám nhóc hốt hoảng bỏ chạy, Châu Kha Vũ khẽ nhíu mày, bước tới vài bước xem xem có chuyện gì. Thì ra là có một tên côn đồ lên cơn nghiện, uy hiếp một người phụ nữ có thai, tay gã run rẩy đâm loạn con dao trong tay, đặc công mặc thường phục người Liên Minh đang đứng đối diện nhất thời không dám tiến thêm bước nào.

Châu Kha Vũ đẩy đám đông ra, ném áo khoác vào một góc cửa tiệm, chiều cao của hắn đủ để khiến tên nghiện này cảm nhận được sự áp bức, tên côn đồ kéo người phụ nữ có thai kia lui về sau hai bước, hô to, "Thằng chó chết, người cũng nhiều lắm, mau cút hết cho tao!"

"Anh thả người ra trước thì chúng tôi có thể lùi lại." Châu Kha Vũ bình tĩnh đáp lời.

"Bỏ hết vũ khí trên người bọn mày xuống, sau đó cút ra khỏi con hẻm này ngay, nếu không tao đâm thủng bụng con đàn bà này!"

Châu Kha Vũ ra hiệu bảo toàn bộ những đặc công khác rời khỏi con hẻm, đám đông cũng nhanh chóng được sơ tán, hắn bỏ hết vũ khí xuống đất, "Được chưa?"

Người phụ nữ đang bị bắt giữ cả mặt trắng bệch, vừa khóc vừa kêu cứu, Châu Kha Vũ theo bản năng tiến lên một bước, cơn nghiện càng lúc càng dữ dội khiến tên côn đồ run rẩy lợi hại hơn, "Đá súng qua đây cho tao, sau đó thì mày quay lưng lại."

Châu Kha Vũ nghe theo, đúng lúc này, tên côn đồ bất chợt ném một quả đạn khói ra, khói mê bay lên bốn phía, gã đẩy mạnh người phụ nữ có thai về phía Châu Kha Vũ, nhặt được cây súng dưới mặt đất rồi thì lập tức nã liền mấy phát về phía đối diện, trong đám đông trộn lẫn giữa tiếng gào thét thảm thương và tiếng súng bắn, tên nghiện nhanh chóng lẫn đi.

Khói mê chỉ vài phút sau là tan hết, Châu Kha Vũ bịt cả miệng lẫn mũi, đỡ người phụ nữ có thai vừa mới bị dọa cho một phen đứng dậy. Phía xa có hai người thường trúng đạn, một người trung niên tướng mạo có chút hoảng hốt bị thương ở chân, lúc này đang nằm rạp bên chân Châu Kha Vũ, gào khóc đòi Châu Kha Vũ chịu trách nhiệm, vết máu trên tay đều day hết lên chiếc áo lông màu trắng của hắn.

Mỗi khi cậu học sinh xuất sắc của Liên Minh đối mặt với sự quẫn bách của người dân Hạ Thành, vẫn luôn có chút chật vật và ngốc nghếch.

Châu Kha Vũ sai người nhanh chóng đưa người bị thương tới bệnh viện, không được có sơ xót nào, tạm hoãn công cuộc đuổi bắt.

Tên nghiện đã bỏ trốn kia, mỗi khi lên cơn nghiện đều cực kỳ khó chịu, gã cầm khẩu súng, bắn nát cửa nhà dân, đang định trốn vào trong một góc tối nào đó rít chút ma túy, nhưng không ngờ lại bị một khẩu súng lục màu bạc chỉa thẳng vào mi tâm, trước mắt là một bóng đen cao chót vót, người nọ chỉ để lộ một đôi mắt lãnh đạm ra bên ngoài.

"Cút ra ngoài." Người nọ nói.

Tên nghiện sợ vỡ mật, co ro lui về phía sau, lập tức bỏ chạy khỏi căn nhà này, mãi cho đến khi cả người dựa vào bức tường trong một con hẻm nhỏ bé nào đó, không thể lui bước thêm được nữa thì hai chân gã đã mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, "Tha cho tôi đi, cầu xin cậu hãy tha cho tôi đi! Tôi chỉ là trung gian mà thôi, bản thân tôi cũng bị nghiện rồi, không còn đường lui nữa, tôi cũng không biết thêm tin tức dư thừa nào đâu!"

"Không biết nổ súng thì đừng có bắn linh tinh, hiểu không?" Giọng Trương Gia Nguyên rất nhẹ, nhưng càng lúc lại càng nắm chặt khẩu súng trong tay hơn, "Nếu loại tạp chủng như mày làm anh ấy bị thương, thì tao sẽ nổi giận đó."

Tên nghiện quỳ ở đó, gã nắm lấy ống quần Trương Gia Nguyên, người này thậm chí còn khủng bố hơn cả mấy tên đặc công người Liên Minh khi nãy nữa, không phải kiểu chỉ cần dọa dẫm hay chịu nhượng bộ là có thể chạy thoát.

"Tôi không dám nữa, tôi sẽ thành thật khai báo!"

"Haiz, tao không quan tâm, mày cứ thành thật khai báo cho bọn họ đi."

Nói xong Trương Gia Nguyên xoay người rời đi, tên nghiện nhanh chân bỏ chạy, một bước chạy thành hai bước, Trương Gia Nguyên vặn cổ tay một cái, quay nòng súng lại, xương đùi của tên nghiện lập tức theo tiếng súng nổ mà vỡ nát, máu văng đầy đất, Trương Gia Nguyên đứng ở đằng xa, đôi giày màu trắng mới tinh chẳng dính chút vết máu nào.

Xe cứu thương đã tới đưa những dân thường bị thương đi, lúc này Châu Kha Vũ đang cầm một cái khăn ướt lau mặt, một viên đặc công vội vàng chạy tới, "Daniel, đã bắt được tên nghiện kia, chân gã bị trúng đạn, bị ngã ở bên ngoài hẻm Tam Điều, hiện tại đã bị chúng ta giam giữ."

Châu Kha Vũ sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng ra lệnh, "Biết rồi, mọi người hỏi kỹ càng một chút."

Tên côn đồ Hạ Thành này chỉ là một tên bán ma túy, sang tay SK9 cho một đầu mối ở lãnh thổ phía Bắc, nhưng gã cũng nói rõ mình không hề liên quan tới cái chết của người bào chế thuốc, gã chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi.

Lời khai không chút sơ hở, Châu Kha Vũ chống đầu, hỏi, "Mấy tháng gần đây có ghi chép anh ra vào sòng bạc ở Hạ Thành, nợ không ít tiền. Bắt đầu từ tháng này, đột nhiên có một khoản tiền khổng lồ được chuyển vào tài khoản. Ai là người liên hệ ở sòng bạc của anh?"

"Anh mà không nói thì tôi vẫn có thể tra ra được, nhưng kết cục của anh có thể sẽ rất thảm đó."

Tên buôn thuốc phiện bị uy hiếp tính mạng tận hai lần chỉ trong vòng một ngày, một người hung ác không nhiều lời, một người thong thả ung dung nhưng lại từng bước ép sát, "Được... tôi nói, là... thủ hạ của ngài Âu ở sòng bạc."

Ngài Âu là ông chủ sòng bạc, sòng bạc nằm ở giữa Hạ Thành và lãnh thổ phía Bắc, là một trong những nơi cực lạc hiếm thấy ở bên ngoài pháo đài Liên Minh, Liên Minh vẫn thường xuyên mắt nhắm mắt mở với nơi này, dù sao thì trong sòng bạc vẫn luôn có một phòng VIP dành riêng cho các quan chức ở Liên Minh tới vui chơi, nơi này được miễn thuế, bọn tư bản rất hay tới đây để rửa tiền, có điều sòng bạc chung quy vẫn là sòng bạc, làm gì có chuyện không có ma túy ở đây.

Oscar và Hồ Diệp Thao đã xin nghỉ phép, Châu Kha Vũ gọi Patrick tới, hai người thay chiếc áo sơ mi hoa, mỗi người cầm một hộp đựng đầy thẻ chip, xâm nhập vào bên trong sòng bạc, đội còn lại thì tới lãnh thổ phía Bắc, trước hết phải bắt được kẻ liên hệ ở lãnh thổ phía Bắc.

Patrick lắc thẻ chip trong tay, chọt Châu Kha Vũ ở bên cạnh, "Nếu như thua sạch thì anh Viễn có thanh toán cho chúng ta không?"

Châu Kha Vũ vốn dĩ không có ý định chơi, chỉ là đang giả vờ mà thôi, hắn đang quan sát những đối tượng khả nghi ở nơi này, "Nửa năm trước anh xài hết 6600 đồng tiền Liên Minh, anh Viễn còn chưa duyệt cho nữa."

Patrick vẻ mặt xấu hổ, sớm biết vậy thì lúc đổi thẻ chip khiêm tốn một chút là ngon rồi, "Người của chúng ta nói đã nhìn thấy Bắn Tỉa ở đây."

Trong tay Châu Kha Vũ vẫn còn cầm tờ biên lai đổi thẻ chip, dưới cùng là chữ ký bằng bút máy của ngài Âu, Châu Kha Vũ cảm thấy bút tích này có hơi quen mắt, nhưng lại nhất thời nghĩ không ra.

Đúng lúc này, một người đàn ông cao gầy mang một chiếc mặt nạ đi ngang qua hắn, chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu, người này mặc một chiếc áo ba lỗ, tay bưng một ly nước, trong không khí thoang thoảng mùi cỏ hương lau.

Châu Kha Vũ lập tức hoảng hốt, hắn liếc nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay mình, nhất định phải phạt Trương Gia Nguyên vì đã mất liên lạc lâu như vậy mới được.

"Patrick, chúng ta vẫn còn bốn tiếng, ngày mai kiểu gì thì anh cũng phải nghỉ phép, cho nên nếu như tối nay làm không xong thì ngày mai giao hết cho cậu." Châu Kha Vũ nói xong thì đi theo sau người đàn ông vừa rồi.

***

Trương Gia Nguyên vừa mới nấu xong cơm tối cho Sườn Nhỏ, vừa gặm táo vừa đi dạo giữa cái thời tiết lạnh cóng, bất tri bất giác lại đi tới tiệm nhạc cụ kia, tầng hai của tiệm nhạc cụ đang sáng đèn, Trương Gia Nguyên không lên trên chào ông chủ một tiếng, dù sao thì sau khi ông chủ cũng biết cậu là sát thủ thiếu niên xong thì lập tức ném hết đồ đạc trong nhà của cậu đi, tiền nhà cũng trả lại hết.

Căn nhà nhỏ nằm ở tầng hai tiệm nhạc cụ mà cậu thuê suốt bảy năm nay đã có chủ mới, số tài sản không đáng bao nhiêu của cậu đều cất ở phòng trữ đồ ở cô nhi viện, cậu đã chuyển cho cô nhi viện không ít tiền, chung quy thì vẫn nên có một nơi mà cậu thuộc về chứ. Còn một số đồ dùng thường ngày và cây guitar đã bị nứt một đường của cậu, vẫn luôn để ở gian nhà nhỏ của Sườn Nhỏ.

Mùa đông năm nay quá lạnh, Trương Gia Nguyên quấn chật áo lông, cậu đi qua cả mấy con hẻm rồi đẩy cửa lớn của cô nhi viện ra. Tối hôm nay viện trưởng đang tổ chức sinh nhật của mấy đứa nhóc sinh vào tháng 1, vẫn là chiếc bánh kem như mọi khi, bên trên cắm đầy nến, cắt ra thành từng miếng bánh nhỏ, nhưng vẫn không đủ để chia phần cho bọn nhỏ.

Trương Gia Nguyên chỉ đứng ở ngoài cửa nhìn chứ không đi vào trong, lúc này một đứa nhóc ở bên ngoài đẩy cậu một cái thì viện trưởng mới nhìn thấy cậu. Viện trưởng đối xử với Trương Gia Nguyên vẫn giống như khi cậu còn nhỏ, "Lâu rồi con mới về, ăn một miếng bánh không?"

Trương Gia Nguyên lắc đầu, "Không đâu ạ, vốn dĩ đã không đủ, hôm qua con ăn rồi, Lâm Mặc mua cho." Trương GIa Nguyên nhìn lướt qua, phát hiện thiếu mất hai đứa nhỏ, "Được nhận nuôi rồi ạ?"

"Ừ, được một gia đình tốt đưa đi rồi." Viện trưởng cười híp mắt, lấy quyển album thời Trương Gia Nguyên còn nhỏ xíu ra.

Trương Gia Nguyên cũng đành cười bất lực, "Năm đó người cũng nói vậy với con, con đã tin thật đó."

Ngài Âu chính là người nhận nuôi cậu, lúc đó Lâm Mặc mắc bệnh hen xuyễn, sức khỏe rất yếu, ngài Âu không để vào mắt, nhưng ông ấy lại nhìn trúng Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên tưởng bản thân đã có một mái ấm mới, còn định xin ngài Âu nhận nuôi luôn cả Lâm Mặc, nhưng không ngờ sòng bạc đằng sau căn hào trạch kia lại là một ngục giam lãnh khốc, chim sẻ không thể bay lên trời cao thì không có cơm ăn, chỉ cần cơ thể có vết thương thì sẽ không được ăn đồ ngọt. Nhưng ngài Âu có rất nhiều tiền, giàu có đến mức đáng sợ, tùy tiện viết một tờ chi phiếu cũng đủ cho Trương Gia Nguyên thuê căn nhà ở tầng hai kia hết bảy năm, cũng may là lúc đó sức khỏe Lâm Mặc không tốt, không bị người khác coi như một món vũ khí.

Lần đầu tiên giết người, cậu gặp ác mộng suốt ba ngày liền, cho dù đó là một tên vô lại.

Nhưng đến lần thứ mười, cậu chẳng còn cảm giác gì nữa, cậu cố gắng khiến mọi chuyện trở nên đơn giản hết mức có thể, giảm thiểu nỗi thống khổ của người chết, sau đó để lại một ký hiệu chỉ thuộc về mình cậu, đi không thay tên ngồi không đổi họ, tất cả đều khôi phục lại như trước kia.

Tốc độ trưởng thành của thiếu niên có thiên phú bẩm sinh này quá đáng sợ, đã có năng lực chống lại cha nuôi của mình, dần dần thoát khỏi sự kiểm soát của ngài Âu, có muốn bắt cũng không bắt được.

Lúc này Trương Gia Nguyên nhận được tin nhắn của Lâm Mặc, AK có không ít nhân mạch ở lãnh thổ phía Bắc, số liệu giao dịch SK9 ở lãnh thổ phía Bắc và thông tin của kẻ liên hệ không hề mất quá nhiều thời gian để Lâm Mặc tìm ra.

Một vài đứa trẻ hơi lớn một chút ở cô nhi viện nhận ra Trương Gia Nguyên, bọn nhóc cọ người lên chiếc áo lông của Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên chật vật né tránh, "Nè nè, kem kem! Dính hết lên áo của anh rồi, đồ mới đó, sao mấy đứa giống cún quá vậy."

Trương Gia Nguyên đột nhiên thở dài, cậu sờ sờ đầu một đứa bé, "Anh phải đi rồi."

"Nguyên Nhi ca, đi đâu vậy? Lại phải đi đánh người xấu ạ?"

"Anh ấy chính là người xấu."

"Không, anh ấy là người tốt! Viện trưởng nói anh đã cho bọn em rất nhiều tiền! Ở lại chơi với bọn em thêm chút nữa được không? Lần trước anh đã làm thắt lưng mới cho Tiểu Trí, em cũng muốn có!"

"Lần sau nha, bây giờ anh có chút việc gấp."

"Việc gấp gì ạ?"

"Anh phải đi gặp người mình thích, nếu anh mà tới trễ, thì anh ấy nhận nhầm người mất."

"Anh có người mình thích ạ? Anh ấy đang ở đâu?"

Trương Gia Nguyên chỉ lên ánh trăng trên bầu trời, "Tối nay, anh ấy đang ở rất gần anh."

***

Patrick đã thua hết sạch thẻ chip, đang ngấp nghé đống thẻ chip trong tay Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ ngồi ở phía xa trông cứ như một con báo săn mồi, không ngừng quan sát đám người đối diện, người kia mang mặt nạ, dạo chơi trong sòng bạc vô cùng thành thạo.

"Anh nhìn lâu lắm rồi đó, đối phương chắc chắn đã phát hiện." Patrick thấp giọng nhắc nhở Châu Kha Vũ, "Ghi chép hồ sơ của OCEAN đã được gửi tới, đây là thông tin lúc O được nhận nuôi."

Thông tin và tính danh của người nhận nuôi đều là giả, nhưng chữ ký giống hệt như chữ ký trên tờ biên lai đổi thẻ chip khi nãy.

"Patrick, có việc phải nhờ Nine, bảo bọn họ cung cấp tất cả số liệu trong khoảng thời gian này của người bào chế thuốc, nếu như cậu ngại thì anh có thể liên hệ với Nine."

Patrick mở to hai mắt, "Tiện chứ tiện chứ, việc công rất tiện luôn!"

Châu Kha Vũ thì thầm bên tai Patrick vài câu, sau đó Patrick xoay người rời khỏi sòng bạc, người đàn ông mang mặt nạ ở phía xa đột nhiên dẫn vài vị khách vào trong phòng VIP, Châu Kha Vũ ra hiệu với phục vụ ý bảo hắn cũng muốn vào, phục vụ nói thẻ chip của hắn vẫn chưa đủ, "Ván này tôi all in, chắc là đủ rồi nhỉ?"

Trong phòng VIP khói mù lượn lờ, Châu Kha Vũ nhìn qua khe cửa, không khí hỗn tạp đủ thứ mùi tin tức tố, có một omega phát tình cả mặt ửng đỏ đang xé rách quần áo của mình, hai alpha và một beta ở bên cạnh cũng rục rịch động dục. Mặc dù tin tức omega rất mê người, nhưng Châu Kha Vũ lại cảm thấy mùi hương này quá buồn nôn.

Hắn đẩy kính mắt, căn phòng này rất nóng, lớp áo sơ mi bên trong áo vest của hắn đều đã bị mồ hôi thấm ướt.

Đúng lúc này, đột nhiên có người ôm lấy hông hắn từ phía sau, cánh tay gầy gò của người này lộ hết cả gân xanh, ôm lấy hông hắn, mùi cỏ hương lau cũng từ phía sau bay tới, Châu Kha Vũ ngẩn người.

"Kha Vũ..."

"Trương... Gia..."

Châu Kha Vũ xoay người lại, giữa hành lang chật chội, dưới ngọn đèn mơ hồ, người trước mặt đeo mặt nạ, bên dưới chiếc mặt nạ là đôi mắt phong tình vạn chủng, tin tức tố của omega cuộn trào mãnh liệt, khiêu chiến thần kinh alpha của Châu Kha Vũ.

"Anh nhìn tôi rất lâu, xem ra anh rất muốn tôi nhỉ, ở Liên Minh không có kiểu người giống tôi à?"

"À, người bào chế thuốc là do cậu giết đúng không?" Châu Kha Vũ tỉnh táo lại, hỏi, "Mặc dù vẫn chưa có chứng cứ xác thực, nhưng người bào chế thuốc chắc hẳn là người liên hệ với Liên Minh của các người nhỉ, giết người diệt khẩu vì sợ anh ta để lộ sơ hở. Mika dự định sẽ thu thuế sòng bạc, đụng chạm tới không ít miếng bánh ngọt của đám người chỉ biết có lợi ích, các người nhàn rỗi quá rồi, nhàn rỗi đến mức không còn biết đâu là giới hạn nữa."

Người đàn ông mang mặt nạ cũng chẳng lấy làm sợ hãi, dán chặt cả cơ thể lên người Châu Kha Vũ, "Cỏ hương lau thơm không?"

"Thơm." Châu Kha Vũ lịch sự đáp, "Tháo mặt nạ ra đi, để tôi nhìn bộ mặt thật của cậu một chút xem nào."

Châu Kha Vũ đẩy người kia ra nửa bước, vươn tay muốn tháo mặt nạ của đối phương, nhưng giữa chừng lại ngưng, "Thôi đi, không nhìn."

"Sao vậy?"

"Sợ cậu xấu quá, ảnh hưởng tới tâm trạng ngày mai của tôi."

Người đối diện đâu thể nào nhịn được nỗi nhục này, lập tức móc khẩu súng lục màu bạc giống như đúc ra, tháo mặt nạ xuống, vẻ mặt hung tợn chỉ vào Châu Kha Vũ, "Tôi xấu không?"

Vóc dáng gần như là giống y hệt như Trương Gia Nguyên, omega hiếm khi có ai cao được như vậy, màu da cũng gần giống, không hề xấu xí, nhưng mà mắt không giống, omega này có đôi mắt rất quyến rũ.

Châu Kha Vũ giơ hai tay, ưu nhã cười, "Bảy năm trước, ngài Âu vô tình phát hiện ra đám nhóc trong cô nhi viện, ông ấy tin chắc là mắt nhìn người của mình rất đỉnh, muốn phục chế, nhưng tiếc là cho tới bây giờ chỉ có một món hàng là hàng thật, còn lại đều là hàng giả."

"Cậu chẳng giống em ấy chút nào hết." Châu Kha Vũ bổ sung.

"Không giống sao? Tôi thấy giống lắm mà."

"Hẳn là cậu mê hoặc người bào chế thuốc trước, sau đó anh ta bị một thứ vũ khí cùn đánh cho ngất, rồi mới bị bắn vào mi tâm dẫn đến mất mạng, sau khi pháp y khám nghiệm tử thi đã tìm được tin tức tố của omega trên người người chết, cái vòng tròn hàng nhái vặn vẹo của cậu, giống em ấy chỗ nào? Cậu là một omega, còn em ấy là alpha, tối hôm nay cậu xịt nước hoa hương cỏ lau hơi nồng rồi đó, ngay cả bản thân mình có mùi gì cũng không dám nhận sao?"

Omega cười to, cậu ta xoay nòng súng.

Châu Kha Vũ nhìn thấy ở phía xa có một người đẩy cửa ra, đang bước vội tới chỗ hắn, hắn lập tức cong khoe miệng, "Còn nữa này, thật ra tôi không thích bị người khác chìa họng súng vào mình đâu, tôi không muốn chơi trò tình thú này với cậu."

Châu Kha Vũ vừa dứt lời, omega trông giống Trương Gia Nguyên quá mức này liền bị người phía sau đạp ngã xuống đất, cả người đau đến nỗi không đứng dậy ngay được. Trương Gia Nguyên xách tên omega này tới căn phòng ở bên cạnh, liếc mắt nhìn Châu Kha Vũ rồi đóng ầm cửa lại.

Trương Gia Nguyên đá người kia vào góc tường, cậu xoay xoay cổ tay, đấm một cú hủy luôn dung nhan, "Mày thích tao thế à? Giết người xong còn ký luôn tên của tao?"

Omega hoảng hốt lo sợ, che mặt ngụy biện, "Ngài Âu sẽ không bỏ qua cho mày đâu, mày và tao, chẳng qua cũng chỉ là công cụ của ông ta thôi không phải sao?"

"Haiz, tao từ lâu đã không phải rồi, ổng trốn tao còn không kịp." Bắn Tỉa từ trước tới nay có từng sợ ai đâu.

Châu Kha Vũ đứng ngay cửa, động tĩnh bên trong rất lớn, hắn mím môi cười. Lúc này Patrick dẫn theo vài đặc công chạy tới, "Daniel, xong rồi, người bào chế thuốc và đám người trong sòng bạc này đích thực là cùng một phe, Nine cũng đã tra rõ bên phía lãnh thổ phía Bắc rồi, ngài Âu đồng ý đàm phán với Liên Minh, thành ý chính là cách điều chế SK9."

Châu Kha Vũ thở phào nhẹ nhõm, "Tốt lắm, cậu có muốn nhân cơ hội này xin Mika giảm nửa năm án phạt cho Nine không?"

Patrick bĩu môi, "Nửa năm? Việc này không đáng một năm hả?" Thật ra thì nửa năm cũng tính là nhiều rồi, nhưng không ngờ Patrick lại nói khoác mà không biết ngượng tới vậy, tất nhiên việc Nine làm cách nào để lấy được thông tin của lãnh thổ phía Bắc, Châu Kha Vũ thấy bản thân mình không cần phải nghĩ quá nhiều nữa.

"Việc còn lại giao cho cậu, lấy nhiều tiền thưởng nhiệm vụ vào, số thẻ chip cậu thua tối nay không được thanh toán đâu." Châu Kha Vũ đẩy cửa ra, nói với người bên trong, "Nguyên ca, tay không đau à?"

***

Kim giờ trên tháp đồng hồ Hạ Thành "tích tắc" một tiếng, điểm mười một giờ, bầu trời bắt đầu bay đầy tuyết.

Châu Kha Vũ phủ thêm áo khoác, nói với thủ hạ, "Mọi người đi theo Patrick nhé, hai ngày tới tôi sẽ không về Liên Minh, tôi vẫn chưa trả phép." Nói xong, hắn vừa xoay người lại đã nhìn thấy cái đầu tròn tròn nhô ra khỏi chiếc áo lông dày sụ ở bên kia đường.

Lúc này viên tổng khống rụt rè nho nhã của Liên Minh nhanh chóng chạy sang, tuyết vẫn chưa kịp tích tụ, mặt đất có hơi trượt, hắn đứng không vững suýt chút nữa đã làm trò cười ngay trước mặt Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên vươn tay đỡ lấy người hắn.

Áo khoác của Châu Kha Vũ không có mũ, lúc này cũng không mang theo dù, còn áo lông của Trương Gia Nguyên có thể che được, nhưng tuyết rơi không dày lắm. Châu Kha Vũ oán giận nói, "Em học xấu rồi, bây giờ còn không thèm mở tín hiệu luôn."

"Vậy thì anh cũng hết cách với em." Trương Gia Nguyên đắc ý đi ở phía trước, "Anh về Liên Minh à?"

Châu Kha Vũ bắt lấy tay Trương Gia Nguyên, nhét vào túi áo khoác của mình, "Không về, tối nay chúng ta ở khách sạn 1000 đồng tiền Liên Minh một đêm."

"Hạ Thành làm gì có khách sạn nào có thể chiêu đãi được khách quý như anh."

Hai người bước đi giữa trời tuyết, đi cực kỳ lâu. Có thể là do thời gian ở cạnh bên nhau quá ít, cho nên khoảng thời gian không bị người khác quấy rầy này từng phút từng giây đều rất trân quý. Trương Gia Nguyên nhận ra Châu Kha Vũ không còn cái dáng vẻ xa lạ với Hạ Thành như trước đây nữa, Châu Kha Vũ dẫn cậu tới tiệm nhạc cụ, đẩy cậu đi lên chiếc thang cuốn nằm ở bên phải.

Thì ra khách sạn 1000 đồng tiền Liên Minh một đêm là ở đây.

"Em trả phòng rồi, chủ nhà sẽ không cho em thuê lại nữa đâu, cái này phải cảm ơn anh đấy." Trương Gia Nguyên đứng trên thang cuốn, oán giận Châu Kha Vũ, "Trễ như vậy rồi, đừng làm phiền người khác."

Châu Kha Vũ nhận sai, hắn móc một chiếc chìa khóa ra, "Tiền thuê nhà một tháng chỉ có 2000, sao em lại không biết xấu hổ mà thu của anh hết 1000 một đêm thế? Chủ nhà nói, chỉ cần không chê căn phòng này xui xẻo thì có thể giảm giá 20% cho anh đó, anh trả tiền thuê luôn ba năm rồi."

Tuyết rơi vào lòng bàn tay Châu Kha Vũ, rồi lại hóa thành giọt nước, hắn đưa chìa khóa cho cậu, giống như lần đầu tiên cậu đưa cho hắn vậy. Trương Gia Nguyên hít sâu một hơi, "Khách thuê mới là anh, thì ra là anh à."

Đẩy cửa ra, một chú chó lông xù "gâu" một tiếng rồi lẻn tới bên chân Châu Kha Vũ, đây là một con shiba, trên người còn được mặc một chiếc áo bông nhỏ cực kỳ phong cách.

Trương Gia Nguyên có chút bất ngờ, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu chó nhỏ, "Đâu ra vậy?"

"Đây là hoàng tộc chân chính của Liên Minh đó, con của chú chó mà Mika yêu nhất, mới mấy tháng tuổi thôi, anh ấy tặng cho anh một con, nhưng mà hình như trông nó không thích anh lắm."

Trương Gia Nguyên ôm chú chó con này lên, chó nhỏ rất thích dáng vẻ của cậu, lúc này đang chơi với chiếc mũ cối trên sofa.

Châu Kha Vũ treo áo khoác của cả hai lên móc, cả người Trương Gia Nguyên vẫn còn đang ngơ ngác, nhưng kế hoạch đã được cậu diễn tập hết mấy lần ở trong đầu, đến cùng thì Trương Gia Nguyên vẫn là alpha, hai người ầm đùng tiến vào phòng ngủ, tiện tay khóa luôn cửa, chặn ngang chú chó shiba đang xông tới.

Lúc Châu Kha Vũ an ủi Patrick, hắn cảm thấy gặp nhưng không thể yêu là một chuyện rất đày đọa người khác, sau đó hắn mới phát hiện, thật ra yêu nhưng không thể gặp còn giày vò người khác hơn gấp trăm lần, một trận gió thổi tới sẽ thổi bay luôn cánh diều đó, hoặc là chỉ cần một trận bão cũng sẽ đánh rơi cánh diều kia ở một nơi nào đó mà hắn không biết.

Yêu nhưng không thể gặp, không thể chạm vào, cái cảm giác thất vọng này, gặm nhấm cả trái tim mềm oặt của Châu Kha Vũ.

Những lúc họ gặp nhau chỉ có thể tính bằng giây bằng phút, thế cho nên lúc nào cũng rất hiểu ý nhau, nhanh chóng làm chuyện củi khô lửa bốc trước, cảm giác có được Trương Gia Nguyên rất kỳ diệu, có thể là vì người yêu cũng là alpha giống mình cho nên mới khiến tinh thần hắn rung động tới vậy, hoặc là nói sự áp chế của tin tức tố, hắn thở không nổi, nhưng lại không rút lui được.

Khi Trương Gia Nguyên trầm mê luôn có cảm giác rất yếu đuối, lúc nào cậu cũng sẽ thẳng thắn nói cho Châu Kha Vũ biết cảm giác của cậu, rất thật thà, cũng rất mê người. Châu Kha Vũ vuốt ve khóe mắt Trương Gia Nguyên, ngón tay cái lướt qua hàng lông mi dài, "Nếu em muốn phản công thì làm luôn tối nay đi, em muốn làm gì cũng được."

***

Nửa đêm, Châu Kha Vũ thay một bộ đồ ngủ mới, ngồi trên sofa lau tóc cho Trương Gia Nguyên, "Đói rồi, muốn ăn mì em nấu."

"Trong tủ lạnh có trứng gà, lần này có thể thêm trứng không?" Châu Kha Vũ ôm lấy Trương Gia Nguyên từ phía sau, khẽ khàng để lại một nụ hôn ở sau gáy cậu.

Trương Gia Nguyên thần thanh khí sảng, căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách này vẫn giữ nguyên được cách trang trí như cũ, cậu mở tủ lạnh, lấy hai quả trứng gà ra, nhưng rồi lại nhìn thấy một chiếc bánh kem ở bên trong.

Khoảnh khắc đó tim Trương Gia Nguyên đập không ngừng, cậu quay đầu nhìn gã học sinh xuất sắc của Liên Minh, "Anh có đói thật không đó?"

Châu Kha Vũ nghiêm túc gật đầu, "Mì cũng muốn ăn, bánh kem cũng muốn ăn." Nói xong, Châu Kha Vũ đi tới phía sau Trương Gia Nguyên, ôm lấy cậu rồi lấy bánh kem trong tủ lạnh ra.

Hai tô mì, hai quả trứng, một tô cho thêm chút tương ớt, giữa bàn còn có một cái bánh kem vị macadamia nữa.

Châu Kha Vũ húp mì, nước súp nóng hổi trôi vào bụng làm ấm dạ dày, Trương Gia Nguyên ngồi ở bên cạnh lại chẳng động đũa, cả người cậu không được ổn cho lắm.

Trong phòng khách đang phát《San Francisco》, ca sĩ đang hát, "If you come to San Francisco, Summertime will be a love-in there..."

"Bánh kem là của một mình em, ăn hết rồi thì vẫn có nữa, mỗi năm đều có." Châu Kha Vũ không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng hắn vẫn ăn cùng với cậu, lúc ở trên đống đổ nát hắn đã đồng ý với cậu, sau này hắn sẽ ở bên cạnh cậu mãi.

"Sinh nhật vui vẻ, tuổi 20 của anh vẫn chưa gặp được em, nhưng tuổi 20 của em có anh rồi."

"Trương Gia Nguyên, cảm ơn em vì đã yêu anh."

Trương Gia Nguyên hít sâu mấy hơi, viền mắt cay cay nhưng không thể khóc được, cậu đột nhiên nghĩ tới câu nói của Mã Triết, có một mái nhà cố định, một nghề nghiệp ổn định, trong nhà có một chú mèo, và cả một bàn cơm ấm áp nữa.

Quy củ, an ổn sống qua ngày cũng tốt lắm.

***

Khi kỳ nghỉ phép chỉ còn một ngày thì Châu Kha Vũ mới về Liên Minh, quán cafe ở vườn hoa Liên Minh vốn đã rất nổi tiếng, Châu Kha Vũ đứng xếp hàng rất lâu mới tới lượt hắn, nữ alpha chào hắn, "Daniel, vẫn là Americano nhỉ?"

"Hôm nay thử hạt cafe mới của chị đi, hai ly nhé, một ly thêm chút siro hạnh nhân."

"Patrick thích uống mocha mà."

"Cậu ta phải giảm cân mà còn uống mocha à."

Nữ alpha cười to, "Được, xong ngay đây."

Châu Kha Vũ cầm hai ly cafe nói tiếng cảm ơn, nữ alpha thấy hắn đưa ly cafe thêm siro hạnh nhân kia cho một người lạ mặt, người này mặc một chiếc áo lông màu trắng, đội beanie và đeo khẩu trang, không nhìn rõ được tướng mạo, sóng vai đi bên cạnh Châu Kha Vũ, thật sự rất khiến người khác tò mò.

"Tội phạm truy nã nhưng mà tự do như em, chắc là không có người thứ hai đâu ha." Trương Gia Nguyên cầm ly cafe nóng ủ ấm lòng bàn tay.

Tâm trạng Châu Kha Vũ rất tốt, "Đúng đó, tội phạm truy nã này còn lấy được giấy thông hành của Liên Minh nữa mà, vụ án kết thúc rồi, tin tức về em đã được đính chính, Trương Gia Nguyên, sau này ngoan ngoãn làm người đi."

"Xem tâm trạng thế nào đã."

"Đi thôi, anh đưa em tới một nơi." Châu Kha Vũ kéo Trương Gia Nguyên, đi tới khu ký túc xá xa xôi của Liên Minh, bọn họ ngồi trên chiếc sofa cuối hành lang uống cafe, "Nine sống ở đây, ở đây có camera giám sát, cũng coi như nửa cấm túc rồi, qua 10 phút nữa sẽ có người tới đưa đồ ăn sáng cho Nine, sau đó đến 10 giờ cậu ta sẽ tới trung tâm số liệu, cũng coi như là chịu hình phạt, những ngày tháng này vẫn còn phải kéo dài tận 2 năm, thằng nhóc Patrick đó, dự chi tiền thưởng nhiệm vụ năm mới của mình, cộng thêm biểu hiện tốt của Nine nữa, em cũng hiểu Mika mà, thích ăn mềm không ăn cứng."

Mười phút sau, người đưa cơm đẩy một chiếc xe đẩy tới, đặt bữa sáng trước cửa phòng Nine, nhưng lại không gõ cửa.

"Cái này có gì hay mà xem." Trương Gia Nguyên chọt Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ cười xấu xa, "Kiên nhẫn chút đi, em cứ đợi mà xem."

Lát sau, một alpha có tin tức tố mùi rượu mơ đi tới, cậu ta cầm theo một túi đồ ăn sáng, đổi mấy món lạnh ngắt trên mâm thành những thứ trong chiếc túi cậu ta mang tới rồi gõ cửa. Người bên trong mở cửa sổ lên, vươn tay lấy bữa sáng.

Patrick kéo chiếc ghế tới rồi ngồi ở bên ngoài ăn sáng, cắn một miếng bánh mì thịt nướng mới của Liên Minh, cảm thấy rất ngon, sau đó chia một nửa cho người ở bên trong.

Trương Gia Nguyên cắn móng tay, "Đây là alpha của Nine à? Đẹp trai thế."

"Ừ, giáo trình phản diện của giới alpha." Châu Kha Vũ chụp một bức ảnh, "Nhưng omega của cậu ta không thân với cậu ta lắm, dạo gần đây thì thân hơn một chút rồi."

Patrick nhìn đồng hồ, giải quyết xong bữa sáng thì vô cùng thành thục dọn dẹp vết tích khả nghi trên xe đẩy, rồi vụt đi nhanh như chớp, thời gian rất chuẩn xác, ba phút sau, người của Liên Minh tới lấy xe đẩy đi.

"Ở đây có camera giám sát mà? Cậu ta tưởng mình không bị phát hiện à?" Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ cũng rời đi, bọn họ đi tới phòng làm việc của Mika.

"Patrick cũng chẳng còn bao nhiêu tiền để bị trừ nữa, cho nên mới không sợ."

Mika, người nắm quyền lực tối cao ở Liên Minh đang sầu muộn ngồi bên trong phòng làm việc, mấy ngày nay trời vẫn còn đang có tuyết rơi, mặc dù Liên Minh đã không còn lồng kính, nhưng pháo đài Liên Minh lúc này trông vẫn cực kỳ giống một quả cầu tuyết xinh đẹp.

Châu Kha Vũ đã tới trước cửa, Mika nhìn vào màn hình giám sát một cái, bên cạnh hắn còn có một người khác nữa, kẻ đứng đầu Liên Minh sớm tối lao lực không có thời gian yêu đương này cuối cùng cũng có tinh thần trở lại, từ sớm đã cho người chuẩn bị trà bánh, sau đó bảo thủ vệ lui ra ngoài hết.

"Lâu rồi không gặp, Kiwi." Cái đầu tròn tròn của Trương Gia Nguyên chui ra khỏi mũ áo lông.

"Gia Gia, Daniel nói mấy hôm trước là sinh nhật của cậu, giấy thông hành Liên Minh là quà sinh nhật tôi tặng cậu đó."

Tội phạm truy nã thụ sủng nhược kinh, Trương Gia Nguyên mất tự nhiên ngồi xuống sofa, Châu Kha Vũ nắm lấy bàn tay cậu, cạn lời với cách xưng hô chỉ Mika mới có này. Mika lấy một cây guitar tới, "Dạy tôi đàn bài này đi, tôi đàn mãi cũng không đàn giống cậu được." Người bạn kỳ lạ này của Trương Gia Nguyên rất có khiếu âm nhạc, tính cách cũng tràn đầy hơi thở nghệ thuật, Trương Gia Nguyên không khỏi rơi mồ hôi vì tương lai bên trong lồng kính sắp tới.

Nhưng cho dù Trương Gia Nguyên đã có được giấy thông hành bí mật ở trong tay thì cậu cũng không lựa chọn ở lại Liên Minh, đây là nơi ở của Châu Kha Vũ, cậu cũng sẽ không vì vậy mà thỏa hiệp, nhưng bọn họ có căn nhà nằm trên tầng hai tiệm nhạc cụ, trong phòng khách còn có một chú shiba nhỏ mỗi ngày đều đang đợi cậu về nhà.

***

Châu Kha Vũ vừa mới được nghỉ phép trở về lại biến thành tâm điểm của vấn đề, đương nhiên là những thứ được thảo luận lần này vẫn có chút khác biệt, Daniel yêu đương rồi.

Viên tổng khống của Liên minh và một người đàn ông thần bí hôn nhau trên khán đài ở vườn hoa Liên Minh, không coi ai ra gì, chỉ là không nhìn rõ được dáng vẻ của đối phương, người nọ được Châu Kha Vũ bảo vệ rất cẩn thận, khắp Liên Minh đều đang đoán xem người này rốt cuộc là ai, là omega hay beta của trung tâm nào, dù sao thì cũng không một ai tin việc Châu Kha Vũ thích alpha.

Cuối tháng một, mùa đông lạnh buốt này cuối cùng cũng kết thúc, trời trong khí sảng rất đẹp.

Mấy đứa nhóc Thành Hạ chạy ra ngoài thả diều, nhưng cơn gió ở ngay sườn núi có hơi lớn, không để ý một cái là cánh diều lập tức bị vướng lên cây. Sườn Nhỏ mặt chau mày ủ mời Trương Gia Nguyên tới, "Nguyên Nhi ca, giúp tụi em lấy nó xuống được không."

Trương Gia Nguyên nhảy lên một cái, suýt chút nữa đã lấy được, nhưng mà dù sao thì cũng không thể mất mặt trước mặt trẻ con, không thể khiến bọn nhóc thất vọng. Trương Gia Nguyên lùi ra sau vài bước, đang chuẩn bị bật người lên thì có một người ở phía sau cậu vượt lên trước, lấy cánh diều vướng trên cây xuống, ngay sau đó là một trận cười không chút tiếc thương.

Ấu trĩ.

Con diều mà Sườn Nhỏ thích nhất, mất đi rồi lại có được, nhóc con ngẩng đầu lên, cười rất ngây ngô, "Cảm ơn anh mua bánh ạ!"

Mùa đông bầu trời quang đãng không một ngọn mây, thiếu niên Liên Minh đứng trên sườn núi của Hạ Thành, nhưng lại chẳng xa lạ chút nào.

Hắn giơ cao cánh diều lên đỉnh đầu, không cho người bên cạnh cướp được.

Hắn nói, mùa đông này thật sự rất nhớ em, từng giây từng phút đều nhớ em.

Wintertime will be a love-in there...

END.

RENE: "Nguyên ca phản công rồi, ừm, cho phép em ấy một lần đó ha ha.

Triển khai quá khứ của 8 trong truyện một chút nhé, vì trong chính văn không có nhắc tới chuyện này quá nhiều, chủ yếu là cảm thấy độ dài có hạn, mình cũng không muốn cốt truyện quá phức tạp. Thật ra thì thiết lập nhân vật của 8 là một thằng nhóc mạnh mẽ nhưng mà cũng không dễ dàng gì, không muốn bị vấy bẩn quá mức, là vì em ấy cũng là một đứa bé rất vui vẻ rất tự do, không nhất thiết phải tiêu cực tới vậy. Tuyến thời gian của phiên ngoại là sau năm mới của chính văn, 6811 và Mã Triết tổ chức tiệc vào ngày 6 tháng 1, Châu Dan tới Hạ Thành làm nhiệm vụ là ngày 7 tháng 1, sinh nhật 20 tuổi của Gia Nguyên là ngày 8 tháng 1. Trong truyện thì Gia Nguyên được nhận nuôi năm 12 tuổi, rất nhiều manh mối ở phiên ngoại đều từng được nhắc tới trong chính văn, lúc đó 6 không được chọn, cho nên những tháng ngày mũi đao liếm máu này thật ra chỉ có một mình 8 trải qua. Sau khi 68 rời khỏi cô nhi viện thì sống ở tầng hai tiệm nhạc cụ, 8 14 tuổi và 6 16 tuổi gặp 11, là năm năm trước trong truyện đó, sau đó thì 68 tách ra. Viết tiểu thuyết mà nói, thanh mai trúc mã đều là nói về tình thân, thứ tình yêu mà mình thích cơ bản đều là từ trên trời rơi xuống.

Cho 59 một chút ngọt, bù lại cho tiếc nuối ở chính văn, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người cho dù mình viết ngắn như vậy.

Còn về 611, họ sẽ ở một nơi nguy hiểm làm những chuyện mà bọn họ cho rằng nó rất ngầu.

....

Mình là một người khá là tích cực, cho nên dù là thiết lập tận thế thì mình cũng không thích cốt truyện quá bi thương. Bố cục của chính văn khá là lớn, cho nên phiên ngoại viết đáng yêu một chút vậy. "Kite" đã hoàn toàn kết thúc rồi, cho dù đối với bộ truyện này vẫn còn đâu đó vài lỗ hỏng thì mình cũng không triển khai tiếp đâu, tốt nhất là nên dừng lại đúng lúc."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật