[Jensoo] Tướng Công, Em Là Jendeukie! (Phần 2)[End]

4



Jisoo dường như không để tâm lắm về việc mọi người đang nhìn mình với sự chờ đợi, ngoại trừ vị bác sĩ có mái tóc vàng kia. Cô ấy tên là gì thế? Rosé? À Chaeyoung thì sẽ dễ gọi hơn đấy, Jisoo tạm thời tua lại những thứ trong đầu mình bởi vị bác sĩ này, cô ấy có vẻ bình thản với sự kiện đang diễn ra trong khi Yeri và nhất là Irene unnie đang thực sự trông có vẻ lo lắng và xen chút căng thẳng. Jisoo cười méo mó một chút và thu lại nụ cười đó ngay bởi một nụ cười khác rạng rỡ và phù hợp hơn xuất hiện.

- Em còn phải đi xem xét nghiệm của Jennie, mọi người cứ tự nhiên nhé!
- Chị đi sao, bác sĩ?
- Ừ Yeri, Irene unnie. Tạm biệt mọi người.

Vị bác sĩ với mái tóc vàng rời đi, lướt qua Jisoo thật nhẹ nhàng và khẽ cúi chào, ánh mắt mang chút tia cười khó lí giải sau khi hai ánh mắt có điểm giao cắt với nhau. Đầu Jisoo như cái TV tivi sắp hỏng, các nơ ron thần kinh như bị nhiễu sóng. Và thường với mấy thứ đồ công nghệ bị nhiễu, người ta thường muốn đập cho nó mấy phát để "chữa trị" và ai đó lúc này nên làm vậy với Jisoo. Thật ra lúc ở nhà Wendy sẽ làm thế với Jisoo nhưng giờ thì không, con bé Yeri không dám to gan như thế, và Irene unnie thì lại không có khả năng.

- Jisoo unnie, chị sao vậy, rốt cuộc suốt từ nãy giờ chị bị sao?

Yeri khua khua tay trước mặt Jisoo, nhận thấy Jisoo rời tầm mắt với tiêu điểm vô định mới tiếp tục.

- Đừng nói với em chị thích bác sĩ Chaeyoung! Xì!
- Lộ liễu vậy sao, Yeri?
- Còn không sao? Chị hầu như luôn nhìn chị ấy!
- Rất quen!

Jisoo trả lời cụt ngủn và lại gần nơi Irene đang ngồi. Để mặc trí tưởng tượng của Yeri, Jisoo sẽ nói với con bé sau, ít nhất Jisoo không mê gái như nó.

- Jisoo, em ổn chứ?
- Irene unnie, không sao hết!
- Chuyện này là thế nào?
- Như Yeri đã nói đó ạ, em đã nằm mơ vài thứ...ừm...em xâu chuỗi lại và sau đó mọi chuyện xảy ra...
- Em đã nhìn thấy Jennie rơi xuống giếng trong giấc mơ của em sao, Jisoo?
- Em không biết!

Irene hơi một chút khó hiểu nhìn Jisoo, ánh mắt kiên định xen lẫn thắc mắc.

- Em mơ nhiều thứ, đó là lí do vì sao em phải xâu chuỗi lại. Em không thấy cụ thể điều gì cả, unnie.
- Sẽ tốt hơn nếu như em nói trước khi cô ấy rơi xuống đó, Jisoo.
- Unnie, cô ấy bắt buộc phải rơi xuống đó!
- Tại sao chứ?

Jisoo im lặng, hướng ánh mắt về người con gái đang nằm trên giường bệnh kia, hôm nay đã gặp nhiều "người quen" hơn tưởng tượng, và cô gái này cũng như vậy, là người thứ ba rồi, và hai trong số họ đã gặp nhau. Rồi ba trong số họ sẽ gặp lẫn nhau thôi. Không hẳn, thật ra nếu tính cả Yeri thì là bốn.

- Jisoo, có chuyện gì sao?
- Unnie, không sao cả, thật ra em cũng không biết nữa, có những thứ không thể thay đổi!
- Jisoo...
- Chị yên tâm, cô ấy sẽ không chết!
- Nhưng các chỉ số không phải là tốt, Jisoo unnie, không chết không có nghĩa là có khả năng sống đâu, sống thực vật cũng là một dạng không chết, nhưng cũng không được coi là sống...
- Yeri, làm việc em cũng nghiêm túc được vậy có phải tốt không?
- Jisoo unnie, đừng có đổi chủ đề vậy!!!!!
- Thôi nào hai đứa, Jennie đang nghỉ ngơi! Haizz, Yeri em cũng đừng ép Jisoo nữa, em ấy cũng là khó nói.
- Irene unnie, cô ấy họ gì?
- Họ Kim, là Kim Jennie!
- Vậy hôm nay mọi người tìm thấy gì ở khu khảo cổ vậy ạ?
- Vài thứ, nền của khu miếu mộ, cái giếng, một vài khối đá, vài tấm văn tự!
A đúng rồi!

Irene như nhớ ra điều gì đó, vội vã hướng tới Jisoo nói rõ ràng.

- Văn tự đó có liên quan tới Jennie, kiểu vậy đó, chị đã dịch thuật lại, khu đó là khu miếu mộ của nhà họ Kim trước đó.
- Vậy chị nghĩ sao về những điều trùng hợp ấy?
- Trùng hợp sao, Jisoo?
- Vâng! Gạt qua giấc mơ của em, cô ấy tới đó, cô ấy thấy những văn tự đó, cô ấy rơi xuống đó! Unnie.

Irene thoáng hiểu những điều Jisoo nói, nó có phải trở nên quá tâm linh hay không, và Irene hơi có chút hoang mang với ánh mắt của Jisoo, em ấy chắc chắc không nói dối, nó thậm chí theo đúng logic hoặc một sự liên quan nào đó như văn tự Irene đã dịch vào trưa nay, ngay trước khi Jennie gặp sự cố.

- Chị không hiểu tại sao em có thể có khả năng này, Jisoo!
- Em không rõ, em thấy một số người bị như vậy, không hẳn ai em cũng có thể cứu! Có lẽ vì họ có gì đó cũng liên quan chút tới em...
- Nó là một việc tốt mà, phải không?
Đừng quá căng thẳng, Jisoo!
- Unnie, cảm ơn chị, em sẽ ổn hơn nếu như không phải ngày nào cũng kẹp cổ với em người yêu của chị.
- Seungwan ấy hả?
- Haha đúng đó unnie, Jisoo unnie và Wendy unnie suốt ngày chọc nhau á xong kẹp cổ nhau vui lắm.
- Vui cái đầu em ý, Yeri!

Họ khẽ mỉm cười vì vài câu chuyện phiếm tạm thời xua tan những lo lắng đang mập mờ. Irene tin việc Jisoo nói rằng Jennie sẽ ổn và Yeri thì đang mải tìm cách xin Irene về thông tin của vị bác sĩ xinh đẹp Rosé kia. Jisoo chưa từng cảm thấy đầu óc nóng ran tới vậy khi suy nghĩ về các chi tiết liên quan tới họ: cô gái trên giường bệnh và vị bác sĩ, cả vị cảnh sát ở khu khảo cổ. Ánh mắt giao nhau giữa Jisoo và vị cảnh sát vừa giống ánh mắt giao nhau giữa cậu và vị bác sĩ, nhưng lại mang sự đối lập một cách trùng hợp: Jisoo như nhìn thấu gần như mọi chuyện qua ánh mắt của vị cảnh sát nhưng lại trở nên vô lực khi ánh mắt của vị bác sĩ nhìn cậu. Jisoo khẽ thở dài, logic những sự kiện thực tế luôn khiến những giấc mơ càng trở nên hỗn loạn hơn, điều gì cũng mơ hồ, cũng hoang mang. Dù cô gái này có tỉnh lại, cơ bản cũng chẳng thể giúp Jisoo, vốn dĩ chỉ Jisoo mơ thấy điều đó, chính là tự mắc kẹt trong sự việc này, rốt cuộc cũng phải tự mình logic giải đáp mà thôi!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật