[Đồng nhân Harry Potter] Thiên hạ đệ nhất xui xẻo nam nhân

Chương 1-43: Đối Đầu



Những chuyện xảy ra ở Rừng Cấm vào hôm đó quả thật vô cùng khủng khiếp. Thật may người biết đến sự xuất hiện của gã 'một nửa' kia chỉ có Trình Tu Kiệt và Louis, thằng nhóc không hé răng nửa lời về vụ việc ấy. Còn Trình Tu Kiệt? Hắn đang đối mặt với một vấn đề còn nan giải hơn gấp bội.

Sau khi rơi cái tõm xuống hồ nước và ngất xỉu, thì Trình Tu Kiệt đã nằm liệt tận hai tuần liền trong bệnh xá, các thầy cô có cố gắng thế nào cũng không khiến hắn mở mắt ra nổi. Giáo sư Snape có thử vô vàn loại thuốc cũng không thấm thía, thầy còn trực tiếp đề nghị nhà trường gửi hắn đến St. Mungo để kịp thời điều trị.

Và khi hắn tỉnh lại thì chỉ còn ba ngày nữa là diễn ra kì thi cuối năm.

Trình Tu Kiệt mặc kệ sự mừng rỡ của tập thể mọi người cùng bạn bè, chạy ù đến thư viện, ôm theo đống sách vở dày cộp cắm mặt vào học. Đến cơm nước cũng phải nhờ mấy đứa bạn để phần cho, ba ngày đó Trình Tu Kiệt giống như lên núi tu, không ai nhìn thấy mặt mũi hắn.

Còn khủng khiếp hơn quãng thời gian vừa đi làm vừa học cấp ba của hắn, Merlin ơi....

Trình Tu Kiệt học liền tù tì ba ngày không nghỉ, may mà bên cạnh luôn có các thầy cô và bạn bè hỗ trợ hết mình. Hermione sẵn sàng bỏ thời gian ôn bài quý báu để ghi chép những thứ hắn đã bỏ qua. Harry và Ron cũng không hề kém cạnh.

Làm Trình Tu Kiệt bất ngờ nhất là thằng nhóc Louis kia. Lúc hắn mới tỉnh lại và đang trong cơn hoảng loạn thì Hermione đã đến cùng với chồng vở ghi siêu chi tiết với nét chữ viết tay đẹp miễn chê. Cô bé bảo đó là do bạn học Amor nhờ đưa cho hắn, và nói là đừng nghĩ sâu xa, chỉ trả ơn thôi.

Hắn chạy đến chạy lui khắp nơi vào những ngày thi. Trình Tu Kiệt thấy sức khỏe mình không ổn lắm, mắt hắn cứ mờ đi liên tục khi làm bài thi viết trong phòng học chung, và hắn chắc nguyên nhân không đến từ cơn nóng oi ả của mùa hè. Lọ thuốc Nymph cho hao hụt một cách nhanh chóng dù hắn biết lạm dụng là không tốt chút nào.

Những môn thực hành hắn làm khá ổn, đó là đánh giá chung của Trình Tu Kiệt sau khi khiến quả thơm ke đầu nhảy hip hop qua một mặt bàn giấy ở môn Bùa Chú, biến con chuột thành một bao thuốc lá Sobraine đen - cũng chính là vị thuốc hắn yêu thích nhất ở môn Biến Hình. Đồng thời vượt qua cái nhìn chòng chọc của giáo sư Snape khi đang pha chế thuốc lú ở môn Độc Dược.

Bài thi cuối cùng cả bọn phải vượt qua là Lịch sử pháp thuật. Trình Tu Kiệt ôm đầu, nhíu mày, căng mắt viết thêm mấy dòng về mấy gã phù thủy đã tạo ra vạc tự khuấy. Khi hắn đặt bút xuống thì cũng vừa hết giờ, Trình Tu Kiệt run run cuộc tờ giấy da lại và nộp cho giáo sư Binns. Hắn lắc nhẹ đầu, lững thững theo sau Harry và hai đứa còn lại ra khỏi phòng thi, mặc cho mọi người đều reo hò mừng rỡ, đầu Trình Tu Kiệt vẫn cúi thấp.

"Bạn học Trình!"

Trình Tu Kiệt mơ màng nhìn sang, đó là Theodore Nott, cậu bé với mái tóc nhạt màu hớn hở bước nhanh về phía hắn. Cậu ta mỉm cười:

"Xin chào, tôi chỉ muốn trao đổi với cậu về vài thứ tôi thắc mắc trong đề thi."

Hắn mở miệng, cố bày ra vẻ mặt hòa nhã nhất có thể. Nhưng vừa nói được chữ đầu tiên, Trình Tu Kiệt đã ngã người về sau, mất ý thức giữa hằng hà sa số học sinh đang tràn ra khoảng sân đầy nắng ấm.

Trước khi ngất đi hắn vẫn cố nắm lấy tay áo chùng của Harry, hắn sờ nhẹ khuôn mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu của cậu bạn thân, trút hết sức lực nhả ra hai chữ:

"Quả...trứng..."

Ngoài việc cảm thấy may mắn vì thi xong mới té xỉu, thì Trình Tu Kiệt lo cho Harry hơn. Hắn sợ cậu ta thấy mình lăn ra ngất thì phân tâm không cản bước được lão Quirell.

Khi Trình Tu Kiệt tỉnh dậy đã là hơn nửa đêm, hắn nhìn xung quanh, à, chỗ này là bệnh xá, nơi hắn tới nhiều nhất chỉ sau thư viện và phòng ngủ ở tháp Gryffindor.

Trình Tu Kiệt thì thầm:

"Đoản Mệnh, đưa tao đi."

Sau câu triệu hoán đấy, cả người Trình Tu Kiệt liền rã ra như cát rồi bị cuốn đi mất hút. Hắn hạ cánh ở phòng ngủ của mình, Trình Tu Kiệt vội vàng gom hết đồ cần thiết vào túi rồi lại tiếp tục dịch chuyển đến căn phòng trước hành lang bị cấm.

Hắn hít sâu một hơi rồi bước vào.

Đây, vẫn là con Fluffy chết dẫm đó. Cây đàn hạc đặt ở góc phòng đã ngừng phát ra âm thanh. Sáu cặp mắt trên ba cái đầu của con quái thú mở thao láo, nó sủa lên inh ỏi. Trình Tu Kiệt nhanh nhẹn móc ra một cái máy thu âm nhỏ và bật nút. Ngay lập tức, tiếng nhạc giao hưởng du dương vang lên, mi mắt con chó sụp xuống dần, và rồi nó lại chìm vào giấc ngủ.

Trình Tu Kiệt kéo tấm cửa sập sau lưng con Fluffy, dứt khoát nhảy xuống.

Hơn mười năm chuẩn bị của hắn chỉ dành trọn cho đêm nay thôi, mỗi một chi tiết đều không thể bỏ sót.

Hắn rớt xuống thứ gì đó mềm mềm, không khí dưới này lạnh toát. Không có thời gian để do dự, Trình Tu Kiệt rút cây đũa thần màu sắc kì dị của mình ra, lẩm bẩm thần chú gì đó, từ đầu đũa phụt ra một ngọn lửa đỏ bừng và nóng cháy. Hắn giơ đũa như cây đuốc, soi xung quanh cẩn thận. Theo ánh sáng của ngọn lửa, những cuộn dây leo dần tản ra, để lộ một lối đi bằng đá đổ dốc. Trình Tu Kiệt trực tiếp đi xuống, càng đếnn gần điểm cuối con đường, ánh sáng cùng âm thanh phần phật xé gió càng rõ rệt.

Trình Tu Kiệt ngẩng đầu lên, trên vòm nhà cao vời vợi là vô số những chiếc chìa khóa có cánh bay lượn. Trình Tu Kiệt lại gần cánh cửa gỗ hùng vĩ bị khóa lại, ngón tay nhạt màu của hắn lướt trên tay nắm bằng bạc. Không chút do dự, Trình Tu Kiệt chộp lấy một cái chổi thần nằm lơ lửng trong góc. Kí ức về lần đầu cưỡi chổi không suôn sẻ lắm, nhưng hắn vẫn phải làm thôi.

Thật may vì cây chổi này không dở hơi. Hắn từ từ nâng người lên, híp mắt dõi theo những chiếc chìa khóa chao liệng, rồi bất chợt, cả người Trình Tu Kiệt vút bay về phía trước, hắn không có tài bắt chụp xuất chúng như Harry, nhưng kĩ năng lạng lách và làm chủ không gian của hắn rất tốt.

Trình Tu Kiệt đã nhìn thấy nó, chiếc chìa khóa bạc có đôi cánh te tua tơi tả mờ mờ sắc xanh. Hắn tăng nhanh tốc độ, lướt đến, thành công túm được chú 'chim' nhỏ đáng thương đó.

Trình Tu Kiệt đút chìa vào ổ, cánh cửa mở toang ra, để lộ một quang cảnh kì vĩ. Một bàn cờ đồ sộ với những quân đen trắng bằng đá. Trình Tu Kiệt không có thì giờ chơi cờ, hắn trèo lên chổi, bay vút qua bàn cờ của cô McGonagall. Vọt qua căn phòng với mùi hôi thối khủng khiếp với con quỷ khổng lồ bị đập cho đo ván. Điểm dừng chân tiếp theo của Trình Tu Kiệt là một căn phòng bình thường, chỉ có một bàn dài bày bảy cái chai khác nhau. Trình Tu Kiệt vừa lại gần cái bàn, một ngọn lửa tím liền bùng lên chắn lấy lối đi, cửa đối diện cũng tương tự, chỉ khác một điều là ngọn lửa còn lại màu đen.

Trình Tu Kiệt lấy hai lọ thuốc ra, hắn nhớ lại lời của Nymph, nhỏ tiến lớn lùi.

Hắn ngay lập tức khui chai nhỏ ra, hớp một ngụm đầy, một cơn ớn lạnh chảy dọc cơ thể hắn, và Trình Tu Kiệt chạy thẳng về phía ngọn lửa đen.

Tớ đến ngay đây, Harry à.

........................................................................

Harry đang chống cự với lão Quirrell một cách hết sức chật vật. Cậu không thể tin nổi, kẻ muốn đánh cắp hòn đá không phải lão Snape như cậu hằng nghĩ, mà là vị giáo sư cà lăm nhát cấy!

Kẻ đã dụ khị lão Hagrid, dúi cho lão quả trứng rồng cũng là gã. Kẻ đánh cắp ở ngân hàng Gringotts cũng chính là gã! Và khủng khiếp hơn nữa, khi gã cởi bỏ chiếc khăn quấn đầu, một khuôn mặt trắng như sáp nến, với đôi mắt đỏ au kẻ sọc như rắn rết và hai cái đường tét thay cho vị trí vốn thuộc về lỗ mũi.

Đó là chúa tể Voldemort!

Giọng y the thé, rít như sinh vật bò sát. Harry thấy vết sẹo trên trán mình đau như bị dí than nóng vào khi Quirrell túm lấy chân cậu. Mắt Harry đen kịt đi trong chốc lát, cơn đau quá sức tưởng tượng khiến mặt Harry tái đi và ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Rồi bất chợt, một tiếng gầm phẫn nộ vang lên phía sau cậu:

"STUPEFY!"

Quirrell bị một chùm sáng đỏ đánh trúng, bật mạnh vào tưởng. Harry vội vã nhìn sang, đó là Trình Tu Kiệt. Tóc hắn vẫn chưa buộc, rũ rượi che đi nửa khuôn mặt khiến hắn không khác gì hung thần.

Harry chưa kịp định thần thì Trình Tu Kiệt lại lao đến, hắn chỉ đũa vào lão Quirrell, nhưng chưa kịp niệm chú thì đã bị một bùa không lời đánh văng đi. Cú đó quả thực rất mạnh, Trình Tu Kiệt cứ như một viên đá bị người ta tùy tiện ném, đập xuống đất rồi nảy lên chẳng khác gì một quả banh da.

"TU KIỆT!!"

Harry kích động gào lên, nhưng lại bị những sợi dây thừng từ không trung trói chặt lại. Quirrell lồm cồm bò dậy từ trên đất, nghiến răng:

"Tao sẽ giết thằng bạn của mày trước."

Trình Tu Kiệt bị nhấc bổng lên dù Quirrell vẫn chưa chạm vào hắn.

Tứ chi Trình Tu Kiệt đau đến tê liệt, hắn có cảm giác như chúng đang bị bẻ gãy, vặn xoắn một cách không nương tình. Một giọng nói rít lên từ chính cơ thể gã Quirrell:

"Bắt lấy nó! Bắt lấy nó!"

Đầu Trình Tu Kiệt sắp nổ tung. Đó không còn là nỗi đau thể xác thông thường, cơn đau này thống khổ không thể miêu tả nỗi. Giống như linh hồn hắn bị xé ra thành từng mảnh vậy.

Mắt hắn mở to, hắn thét lên một hơi đứt quãng tuyệt vọng. Thực sự quá đau.

Tiếng hét ngắn ngủi ấy khiến thần kinh Harry nổ tung. Cậu ta gồng mình bước từng bước về phía Trình Tu Kiệt, cổ tay Harry bị siết đến mứt rỉ máu, nhưng cậu ta không quan tâm.

"Thả cậu ấy ra!!"

Quirrell vẫn lạnh mặt dửng dưng. Đầu đũa gã chỉ về cổ họng Trình Tu Kiệt, nhấp nhá ánh sáng xanh lục chết chóc.

Harry gào lên:

"Tôi sẽ đưa cho ông hòn đá!"

Quirrell khựng lại, gã quay đầu, Trình Tu Kiệt ngay lập tức rơi xuống nền đất như một con diều đứt dây, nằm im bất động.

Gã phất tay, những sợi dây thừng đang kềm chặt tay chân cậu ngay lập tức buông ra. Gã nhướn mày, chỉ đũa về phía Trình Tu Kiệt:

"Nếu mày dám làm gì, tao sẽ giết nó."

Môi Harry bị cắn đến bật máu. Cậu nuốt nước bọt, nếu đưa cho gã hòn đá, Voldemort sẽ sống lại...nếu không thì Tu Kiệt sẽ gặp nguy hiểm. Đây là một tình huống tiến thoái lưỡng nan, Harry nuốt nước bọt, cố lục tung đầu óc để tìm ra cách giải quyết.

"BÙM!"

Một làn khói tản ra mịt mù sau tiếng nổ ấy. Harry chỉ kịp thấy Trình Tu Kiệt bật dậy từ trên nền đất, ném thứ gì vào người Quirrell và lao thật nhanh về phía gã.

Trình Tu Kiệt nghiến răng, hắn nắm chặt viên ngọc trong suốt chứa máu của mình, hướng thẳng về phía lưng của Quirrell, theo ý niệm của hắn, một lưỡi dao cong vút bật ra từ đầu viên ngọc, xuyên qua lớp áo chùng, xé rách da thịt bên trong của gã.

"AAAAAAAAA!!!!"

Trình Tu Kiệt không vội rút dao, hắn vặn tay, xoáy mũi dao thật sâu rồi mạnh bạo rút ra.

Và rồi, hắn chạm nhau với một cặp mắt đỏ quỷ quyệt như mắt rắn, đôi mắt ấy hơi mở to, nhìn chăm chăm vào mặt Trình Tu Kiệt.

Voldemort?

Không chút do dự, Trình Tu Kiệt dồn hết sức lực vào tay trái, dộng thẳng vào mặt Chúa tể hắc ám một cú đau điếng.

"Bố mày chờ ngày này lâu lắm rồi! Tên không mũi chó chết!!"

Mặc kệ cơn đau đến tê dại đang hành hạ, Trình Tu Kiệt vẫn cố bật ra một câu chửi thề rồi mới ngã khuỵu xuống. Có lẽ, hắn là người đầu tiên dám chửi đánh Voldemort một cách dã man như thế.

Con dao trong tay Trình Tu Kiệt trở lại hình dạng thông thường. Quirell quay ra sau, điên cuồng đá vào bụng hắn, sau đó chỉ thẳng đũa phép vào người Trình Tu Kiệt:

"Crucio!"

Bà nội nó, đau quá!

Quirrell thở hồng hộc, gã ôm lưng. Tiến đến niệm chóng vánh một câu thần chú nào đó, từ đũa gã bắn ra vô số đốm sáng như những viên đạn, chúng nã vào người Trình Tu Kiệt, hắn có cảm giác như cơ thể mình đang bị hàng trăm tảng đá khổng lồ đè lên. Hắn ho một tiếng, máu từ miệng hắn hộc ra ướt đẫm tóc mai.

"Dừng lại!"

Hai tiếng thét cùng lúc vang lên, một từ Harry, và còn lại ngoài ý muốn chính là Chúa tể hắc ám.

"Đừng giết nó!" Âm điệu Voldemort chứa đựng sự kích động không hề nhẹ: "Lấy hòn đá trước."

Harry chớp thời cơ, ngay lập tức nhào đến vật Quirrell ra đất. Gã ngay lập tức đảo ngược tình thế, tóm lấy cổ Harry, nhưng rồi bất chợt, gã rú lên đầy đau đớn:

"Ông chủ ơi, tôi...tôi không thể giữ được nó...ối..." Gã buông Harry ra, cậu có thể thấy bàn tay gã phồng rộp và đỏ lên như vừa chạm vào thanh sắt nung nóng.

"Thì giết nó đi! Đồ ngu! Giết nó cho xong!"

Gã cầm đũa phép lên, lăm le thực hiện một thần chú chết người. Bản năng sinh tồn trỗi dậy khiến Harry chồm người chụp lấy mặt Quirrell. Gã thét lên một hơi khản cả cổ, nhưng Harry không cho phép mình buông tay.

Cậu đã nhận ra được rằng lão Quirrell không thể chạm vào mình mà không nhận lấy một cơn đau khủng khiếp.

Lão Quirrell vùng ra và thụt lùi về sau, trong mắt gã ánh lên sự sợ hãi và thảng thốt. Harry đứng dậy và lại nhảy bổ lên người gã, túm chặt lấy bàn tay và đeo cứng trên người Quirrell. Đầu cậu đau như búa đổ, trước mắt Harry tối hù như thể hai mắt cậu đã mù hoàn toàn, tai chỉ có thể nghe được tiếng hét thảm của Quirrell cùng tiếng gào giận dữ của Voldemort:

"GIẾT NÓ! GIẾT NÓ!"

Và trong một chốc, Quirrell đã thành công thoát khỏi nanh vuốt của Harry, mặt gã xám ngoét, trên mặt đất, một bãi máu chảy lênh láng, nhiều đến mức tay chân Quirrell run lẩy bẩy.

Harry nghe thấy gã lầm bầm:

"Sao lại không thể cầm máu...sao lại..."

Harry nằm rạp xuống sàn, cậu hết sức rồi. Harry chỉ có thể cố căng mắt dõi theo cảnh tượng Quirrell bò lê dưới đất đầy thảm hại, cố lết đến chỗ cây đũa phép đang nằm chỏng chơ trên đất, và ở khóe mắt Harry, Trình Tu Kiệt lại lần nữa gượng dậy.

Hắn dùng hết hơi tàn, như một con sói điên há cái mồm đầy máu chồm đến, đập mạnh trán gã xuống sàn, hắn không nhìn thấy gì nữa, cũng không nhìn thấy đôi mắt đỏ đang trừng trừng, phản chiếu hình ảnh của hắn qua những kẽ tay.

Trình Tu Kiệt hạ thấp người, và một tiếng 'phập' vang lên.

Mũi dao vô tình hạ xuống gáy Quirrell.

Một cơn buồn nôn trỗi dậy từ dạ dày Trình Tu Kiệt, trong tâm trí hắn hiện lên một khung cảnh mơ hồ cùng giọng nói bẩn thỉu của đàn ông:

"Mau lại đây...để chú xem cháu nào..."

Hắn có cảm giác cơ thể mình bị chạm vào, tởm lợm, cực kì tởm lợm.

"CHẾT ĐI CHẾT ĐI CHẾT ĐI!!!!"

Hắn cũng cảm thấy, có gì đó nóng hổi bắn lên mặt.

Trình Tu Kiệt ngã rạp sang một bên, con dao trong tay biến mất, trở thành một viên ngọc bình thường.

Harry chẳng nhớ gì cả, cậu ta chỉ kịp thấy Trình Tu Kiệt lao lên, và lại ngã xuống.

Bằng chút sức lực ít ỏi còn lại, cậu nhích người đến, nắm lấy bàn tay đầy máu của Trình Tu Kiệt.

Thứ cuối cùng Harry nghe được là những tiếng bước chân dồn dập, và hơi thở yếu ớt của hắn.

Sau đó, mi mắt Harry sụp xuống.
......................................................................
*Chú thích: Thuốc lá Sobranie Black Russian là dòng thuốc lá sản xuất cho thị trường Nga. Thiết kế hộp và điếu thuốc đặc trưng với màu đen nhám điểm thêm hoạ tiết vàng gold tinh tế tạo nên một hình ảnh đầy sang trọng và quyền lực.
Thuốc lá Sobranie Black Russian có lượng nicotine 0.7mg, hương vị truyền thống với cách xử lý mùi tinh xảo mà người dùng dễ dàng cảm nhận được sự cao cấp của chất thuốc, không gây khó chịu cho người xung quanh.

______________________________________
Ê cho mấy bà coi cáy này nè :))))

Má cười điên :)))))) Tranh của bấy bi thanhxichli nghen.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật