[ VONG TIỆN EDIT] MƯỜI LĂM NGÀY QUẠ PHI THI NHẢY TẠI LOẠN TÁNG CƯƠNG

Phiên ngoại 3



PN3

Tiếp nối sự kiện Quạ bay thi nhảy tại Loạn Táng Cương, hơn mười năm sau, tiên môn bách gia lại được chứng kiến thêm một sự kiện hiếm có khó tìm: Gà bay chó nhảy tại Vân Thâm Bất Tri Xứ. Được Hàm Quang Quân phủng trong lòng bàn tay mà sủng ái - Ngụy Vô Tiện - lại mang thai rồi.

Ngày biết được tin ấy, Ngụy Vô Tiện còn ở ngoài mang theo bọn tiểu bối đi săn đêm, dạy bọn họ một ít kinh nghiệm thực chiến. Khi hắn vừa ngự kiếm rời khỏi mặt đất được một trượng, đột nhiên hai mắt hắn tối sầm, từ trên Tùy Tiện ngã xuống dưới. Nếu không phải Lam Nguyện tay mắt lanh lẹ, Ngụy Vô Tiện thể nào cũng ngã bể đầu chảy máu.

Một đám tiểu bối thấy Ngụy Vô Tiện tự nhiên vô duyên vô cớ té xỉu, liền dưới sự chỉ huy của Lam Nguyện, nhanh chóng đưa hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ngày hôm ấy là Lam gia Thanh Đàm hội, Lam Vong Cơ cần phải ở lại hỗ trợ. Ngụy Vô Tiện vốn không thích mấy thứ này, Lam Vong Cơ sợ hắn buồn chán, liền để hắn mang bọn tiểu bối xuống núi, nói cho hoa lệ chính là huấn luyện thực chiến.

Trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, mấy đứa tiểu bối cũng không dám trực tiếp đi vào Tĩnh thất, chỉ có thể chạy đi kêu huynh đệ Lam Giác Lam Du đến đưa Ngụy Vô Tiện đưa vào. Lam Nguyện cùng Lam Cảnh Nghi chia nhau ra đi tìm Lam Vong Cơ và Lam gia y sư.
Thời điểm Lam Nguyện tới tìm Lam Vong Cơ, mọi người đang ở đại sảnh thảo luận về những việc trong một năm gần đây ở tiên môn. Lam Nguyện biết, với thân phận của mình, cứ thế đi vào thì không thích hợp, nhưng chuyện quá khẩn cấp, y cũng không quản nhiều như vậy nữa. Lam Nguyện trực tiếp đi vào, thi lễ với mọi người rồi đi vội về phía Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ vừa nghe được chuyện Ngụy Vô Tiện ngất xỉu từ lời của Lam Nguyện, liền đứng dậy, hướng về phía Lam Hi Thần đang ngồi trên ghế chủ vị, thi lễ một cái liền vội vàng lui đi ra ngoài, lưu lại Lam Nguyện đang giải thích tình hình cho Lam Hi Thần.

Các vị gia chủ thấy Hàm Quang Quân thất thố như thế, thần sắc y lại vô cùng trầm trọng mà rời đi, đều suy đoán chắc hẳn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Khi Lam Vong Cơ trở lại Tĩnh thất cũng vừa lúc nghe được tin Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa có thai, Ngụy Vô Tiện lập tức ôm chầm lấy Lam Vong Cơ, vui vẻ hôn lên mặt y mấy cái, cười toét tận mang tai. Hai đứa nhỏ nãy giờ vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở một bên bồi Ngụy Vô Tiện thấy vậy liền thức thời lui đi ra ngoài, lưu lại không gian riêng tư cho Vong Tiện hai người.

Ngụy Vô Tiện vẫn luôn nói với Lam Vong Cơ rằng hắn muốn có thêm đứa nữa. Lúc hắn mang thai Đại bảo Tiểu bảo, có rất nhiều chuyện muốn làm nhưng không làm được, thật nhiều thứ đã bỏ lỡ, vừa hay lần này có thể bù đắp hết tiếc nuối đã qua. Ngụy Vô Tiện vẫn luôn dựa vào trong lòng Lam Vong Cơ, hứng thú bừng bừng nói chuyện, không để ý thấy Lam Vong Cơ đứng phía sau vẫn luôn trầm mặt xuống.

Đêm hè Cô Tô rất mát mẻ, cửa sổ ngoại thất mở rộng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người Lam Vong Cơ khiến cả người y như tắm trong ánh sáng bàng bạc. Từ xa nhìn lại, Ngụy Vô Tiện như thấy lại hình ảnh Lam Vong Cơ khi lần đầu tương ngộ, một thân bạch y thắng tuyết, tay cầm Tỵ Trần, đứng ở chân tường dưới ánh trăng mà ngước lên nhìn hắn.

"Lam nhị ca ca, ngươi không vui à? Là đang lo lắng cho sức khỏe của ta sao?" Ngụy Vô Tiện đứng dậy, đi về phía Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ lúc này chỉ khoác một bộ trung y mỏng, thấy Ngụy Vô Tiện ra ngoài thì vội vàng lấy một cái áo khoác bên cạnh, nhanh chóng phủ lên người hắn, đem cả người Ngụy Vô Tiện ôm vào lòng.

"Thân thể của ngươi vẫn chưa khỏe hẳn, ta lo lắng cho ngươi." Tuy nói mấy năm nay Ngụy Vô Tiện được dưỡng rất tốt, nhưng tình trạng thê thảm của hắn khi vừa được mang về thật sự khiến Lam Vong Cơ ấn tượng sâu sắc, ám ảnh cả đời.

"Thật ra Nhị ca ca là đang tự trách về khoảng thời gian ta mang thai Đại bảo Tiểu bảo, phải không?" Ngụy Vô Tiện nắm lấy bàn tay to rộng của Lam Vong Cơ tay, dùng ngón tay trỏ của hắn vẽ vẽ vòng tròn nhỏ, xoay xoay trong lòng bàn tay y.

"Phải......" Lam Vong Cơ có chút nghẹn ngào nói. Khoảng thời gian ấy luôn là khúc mắc trong lòng y. Lam Vong Cơ vẫn luôn tự trách mình, vì sao lại có thể quên mọi chuyện đêm đó chứ? Trong lúc Ngụy Anh mang thai, rõ ràng có nhiều manh mối, dấu hiệu như vậy, vì sao mình lại không phát hiện ra chứ?Thời gian hài tử cùng ái nhân cần mình nhất, vì sao mình lại không ở bên bọn họ chứ?

"Lam Trạm, mọi chuyện khi đó, là tự bản thân ta quyết định, không phải lỗi của ngươi. Dưới tình huống khi đó, chúng ta cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể nói một câu, thế sự trêu người. Nhưng chúng ta hiện giờ chẳng phải đang rất tốt sao, Đại Tiểu bảo đều rất khỏe mạnh, vậy nên Lam nhị ca ca không cần tự trách." Ngụy Vô Tiện xoay người ôm lấy hai má của Lam Vong Cơ, nghiêm mặt nói.

"Ừ." Lam Vong Cơ nhìn người trước mắt, đôi tay đặt trên eo Ngụy Vô Tiện siết chặt.

Ngụy Vô Tiện cảm nhận được lực độ trên eo, xem ra Lam Vong Cơ vẫn không giải được khúc mắc, hắn chỉ có than nhẹ một hơi: "Hiện tại quan trọng nhất chính là Tam bảo của chúng ta. Lần này ngươi có thể bồi ở bên cạnh bọn ta rồi."

"Nhất định sẽ tốt thôi." Lam Vong Cơ đem người ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói.

(Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!)

Lần mang thai này của Ngụy Vô Tiện phản ứng rất lớn, không giống thai đầu có thể ăn ngon ngủ ngon. Ngụy Vô Tiện mỗi ngày đều nôn mửa không ngừng, ăn cái gì cũng không vô, đến đồ ăn Lam Vong Cơ đích thân xuống bếp làm cũng không khiến cho hắn muốn ăn. Thường thường là vừa ăn xong liền nôn ra, động một chút liền cảm thấy dạ dày không thoải mái. Lam Vong Cơ không còn cách nào khác, chỉ có thể báo cáo với thúc phụ thời gian này xin nghỉ dạy ở học đường, toàn tâm toàn ý ở trong Tĩnh thất chiếu cố Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện chỉ có thể ngày ngày ghé vào cạnh giường, sắc mặt mệt mỏi tái nhợt, làm Lam Vong Cơ đau lòng đến không chịu nổi. Quãng thời gian ốm nghén kia, Lam Vong Cơ mời Ôn Tình đến xem rất nhiều lần, nhưng cũng không giúp được gì. Lam thúc phụ biết được việc này cũng sầu não không thôi, luôn mang bộ dáng tâm sự nặng nề đi dạy học. Mấy thế gia đệ tử đến cầu học, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, sợ rằng mình không may phạm phải lỗi sai gì, Lam Khải Nhân nhất định sẽ phạt bọn hắn chép gia quy đến chết mất.

Nhưng mà những ngày lo lắng hãi hùng này cũng không kéo dài được bao lâu, mà trực tiếp thăng cấp thành những ngày vạn phần kinh hãi hoảng sợ.
Bọn hắn hiện tại ai cũng không dám tới gần Ngụy Vô Tiện dù chỉ một chút. Thế gia đệ tử bọn hắn đều là nghe tên tuổi lẫy lừng của Di Lăng lão tổ mà lớn lên, luôn cảm thấy hắn là một người cao xa không chạm đến được. Nhưng khi bọn hắn tới Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi mới biết, vị Ngụy tiền bối này vô cùng gần gũi, thân thiết. Rất nhiều thế gia đệ tử đều yêu thích khóa giảng của Ngụy Vô Tiện. Nhưng hiện giờ Ngụy Vô Tiện mang thai, hắn lại là một người không bao giờ chịu ngồi yên. Muốn hắn mỗi ngày đều quanh quẩn trong Tĩnh thất là chuyện không thể nào.

Sau khi kỳ ốm nghén của Ngụy Vô Tiện qua đi, hắn mỗi ngày đều tránh thoát khỏi tầm quan sát của Lam Vong Cơ mà chuồn ra ngoài chơi đùa.

Những thế gia đệ tử đang chơi đùa với Ngụy Vô Tiện thì bị Lam Vong Cơ tới bắt người trừng một cái, ánh mắt lạnh lẹo tới mức bọn họ không dám thở mạnh. Mấy lần như thế khiến bọn thế gia đệ tử, ai cũng không dám lại gần Ngụy Vô Tiện nữa.

Ngụy Vô Tiện thấy không ai bồi chính đi chơi nữa, chỉ có thể đến sau núi chơi với mấy con vật nhỏ ở đó. Mỗi ngày đều lười biếng đi đến sau núi, tóm được một con thỏ liền loạn xoa cấu véo hồi lâu. Dần dà, mấy động vật nhỏ sau núi vì muốn bảo toàn sinh mạng cùng bộ lông nhỏ bé của mình nên vừa thấy Ngụy Vô Tiện liền chạy trối chết, so với gặp con báo còn chạy nhanh hơn.

Nhưng những ngày sau đó, Ngụy Vô Tiện cũng không có thời gian đi gây tai họa cho mấy động vật nhỏ nữa. Mấy tháng này, bụng hắn cũng to lên rồi, không tiện hoạt động, mà nhi tử ngoan của hắn đều mười hai tuổi rồi, là tuổi kết đan, nên có bội kiếm cho riêng mình.

Vốn dĩ việc chế tạo linh kiếm này không cần tới tay Ngụy Vô Tiện quản, chỉ là Ngụy Vô Tiện cảm thấy thời gian mình bên cạnh hai đứa nhỏ quá ít, muốn làm chút gì đó cho bọn nhỏ. Tuy rằng sau khi hắn tỉnh lại, mỗi lần tới ngày sinh nhật của hai đứa, hắn đều tặng những món quà tốt nhất, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy thua thiệt cho bọn nhỏ. Vì thế hắn muốn thiết kế bội kiếm cho hai đứa nhỏ này, một vật có ý nghĩa phi phàm.

Sau khi Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ thương lượng một hồi, thề thốt là bản thân sẽ không quá sức, y mới đồng ý để hắn làm. Phải nói là những đồ vật xuất phát từ bàn tay của Di Lăng lão tổ đều không phải là vật phàm, mỗi một món đều phi phàm, được người người ca tụng. Giống như Triệu Âm kỳ cùng Phong Tà bàn, hai món bảo bối này từ Giang gia mà phổ biến khắp tu chân giới, trở thành một món gần như là nhập môn của người tu tiên khi ra ngoài săn đêm. Ngụy Vô Tiện còn thường thường làm chút cải tiến, để mọi người trong lúc săn đêm sẽ thuận tiện, cũng như an toàn hơn.
Ngụy Vô Tiện để Lam Vong Cơ trộm đo đạc dáng người cùng chiều dài cánh tay của hai đứa nhỏ, muốn thiết kế ra hai thanh linh kiếm tốt nhất, phù hợp nhất cho Đại bảo Tiểu bảo nhà hắn.

Ba tháng sau, hai thanh linh kiếm được Ngụy Vô Tiện thiết kế xong, chỉ cần thợ đúc kiếm hoàn thành là có thể giao tới tay cho hai đứa nhỏ rồi. Lúc này, Ngụy Vô Tiện cũng đã tám tháng, Lam Vong Cơ luôn vô cùng khẩn trương, sợ hắn bị va đập vào chỗ nào. Mỗi lần Ngụy Vô Tiện ra ngoài, Lam Vong Cơ luôn kè kè đi theo bên cạnh, cứ sợ là sự việc sinh non như ở Loạn Táng Cương lần trước lại lần nữa tái diễn.
Còn một tháng nữa là tới ngày dự sinh, Ngụy Vô Tiện luôn nói với Lam Vong Cơ rằng hắn muốn một tiểu nữ nhi, duyên dáng yêu kiều, ngoan ngoãn tiểu nữ nhi. Lam Vong Cơ thậm chí còn tìm tú công, làm mấy bộ y phục thêu vân văn của nữ hài tử, chuẩn bị cho nữ nhi sắp chào đời của họ.

Lam Vong Cơ còn đi thỉnh thợ mộc, dùng loại gỗ tốt nhất để làm một cái nôi hình hoa sen, còn có một thùng tắm nhỏ được chạm khắc hoa sen tinh xảo. Thời điểm Ngụy Vô Tiện thấy những thứ này được bày biện trong Tĩnh thất, hắn cảm động tới không nói nên lời, chỉ biết ôm phu quân nhà mình hôn lên tới tấp, bày tỏ trong lòng yêu thích cỡ nào.

Ngụy Vô Tiện cũng bắt đầu thu thập tài liệu, muốn hài tử trước khi sinh ra sẽ giống như Kim Lăng cùng Lam Giác Lam Du, được đeo lên một cái chuông bạc do hắn tự tay làm. Có lẽ chuông bạc kia còn cường đại hơn những cái trước không chừng. Chỉ là kế hoạch này của hắn bị Lam Vong Cơ ngăn cản, dù gì Ngụy Vô Tiện tháng cũng đã lớn, không nên lao lực, hao tâm tốn sức. Sau khi hài tử sinh ra rồi lại làm cũng không muộn.

Hài tử được sinh ra vào ngày hai tháng tư, như ý nguyện của Ngụy Vô Tiện, là nữ nhi xinh xắn đáng yêu. Lần này Ngụy Vô Tiện sinh vô cùng thuận lợi, không khó khăn như hồi đầu thai. Hài tử vừa ra tới, hắn vội hỏi Ôn nhị tẩu là nam hài hay nữ hài. Ôn nhị tẩu ôm hài tử đặt vào trong lòng ngực hắn, cười hì hì chúc mừng hắn có thêm nhi nữ.

Ngụy Vô Tiện cũng không quan tâm dưới thân đau đớn, đem nữ nhi ôm vào trong ngực sờ sờ thân thân. Hài tử cũng không khóc nháo, mở to đôi mắt đen bóng to tròn nhìn Ngụy Vô Tiện, còn lấy tay nhỏ túm lấy lọn tóc của hắn mà cười. Xem ra sắp tới, Vân Thâm Bất Tri Xứ sẽ vô cùng náo nhiệt đây.

Lam Vong Cơ đặt tên cho nhi nữ là Hi, Lam Hi. Lam Hi cũng xác thật là giống với những gì Ngụy Vô Tiện nói. Vừa mới học được bò thì đã nắm kéo râu của Lam Khải Nhân. Mới vừa biết đi liền chạy tới học đường đánh đổ nghiêng mực, làm cả Lan thất đều đầy dấu chân nhỏ dính mực nước của nàng. Lớn thêm chút nữa thì khỏi phải nói, leo cây, bắt gà rừng, đào tổ chim, lấy trứng chim, trộm gà sờ táo, bơi thuyền trích đài sen,... chưa việc gì là không làm, so với Ngụy Vô Tiện năm xưa, chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh.

Vì thế, tới Vân Thâm Bất Tri Xứ là có thể thấy Lam Hi nhảy nhót, gây rắc rối khắp nơi. Mà theo sau nàng luôn là hai vị ca ca cứ luôn nơm nớp sợ nàng bị va chạm bị thương. Mà sau Lam Giác Lam Du còn có một Lam Nguyện, lúc nào cũng vì Lam gia tiểu công chúa mà đi thu dọn cục diện rối rắm nàng để lại, làm riết rồi da mặt Lam Nguyện cũng ngày càng dày lên.

Mặc dù Lam Hi mỗi ngày đều nghịch ngợm gây rắc rối, nhưng Lam Vong Cơ cùng Lam Khải Nhân đều không nỡ phạt nàng. Nhìn thấy đôi mắt tròn xoe, đen nhánh long lanh nước mắt, dù là ai cũng không đành lòng trách mắng nàng. Vì thế, từ đó, Ngụy Vô Tiện liền mang theo tiểu nữ nhi trải nghiệm đủ thứ lạc thú của tuổi nhỏ, cái đuôi phía sau hắn cũng từ ba tăng lên bốn rồi. Người một nhà mỗi ngày vui vẻ, tiêu dao khoái hoạt.

Lam Khải Nhân cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, chỉ có thể đưa Lam Hi về Liên Hoa Ổ, để Vân Thâm Bất Tri Xứ được thanh tĩnh mấy ngày. Nhưng Lam Hi đi Liên Hoa Ổ, tình trạng lại càng trầm trọng thêm, đúng nghĩa như cá gặp nước. Giang Trừng đối với đứa cháu ngoại gái duy nhất này là yêu thương, chiều chuộng đến vô ngần, muốn cái gì là được cái nấy, sợ rằng nếu muốn cả trăng sao trên trời, Giang Trừng cũng bắc thang lên hái cho nàng. Đến cả Kim Lăng đi về thăm cửu cửu, thấy vậy đều ghen tỵ không thôi.

Vì thế, sau khi Lam Hi trở về, mỗi ngày tại Vân Thâm Bất Tri Xứ lại càng thêm náo nhiệt.

--END--

Haha!!!! Cuối cùng đã hoàn một bộ đầu tiên!!!!!! Tung bông nào!!!!

(Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!)


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật