[ AllTake ] Hoa Viên Lạc Vũ

Phiên ngoại : Mèo.



Nội dung giới hạn độ tuổi.
Mà đây đã làc chương cuối của bộ này rồi, hứng thú với văn phong của tui thì đi qua Kẻ nguyền rủa đọc nhé. Thấy bản thân cơ hội quảng cáo truyện vl.
__________________________
Baji gần đây luôn bực bội, lúc nào cũng tỏ ra cáu gắt làm cấp dưới hoảng sợ không dám lại gần. Điều tra rồi mới biết, hoá ra hắn đang ghen. Mà còn ghen với con mèo nữa chứ.

Đúng, Baji phát ghen với một con mèo, còn là con hắn đem tặng Takemichi. So với người thật là hắn, con mèo kia càng được cưng chiều hơn. Đi chơi cũng có nó, đi ngủ cũng ôm nó, ăn đút cho nó, tắm kéo đi cùng, Takemichi em thật sự không thể tránh xa xa con mèo ấy ra sao?

Takemichi hôm nay xong việc sớm, liếc liếc nhìn tờ lịch, hôm nay đã là Halloween rồi. Trong đầu nảy ra ý tưởng táo bạo, em vui vẻ đi đến mấy chỗ bán đồ hóa trang hỏi mua một số thứ.
Nhân viên của Phạm Thiên hôm đó được nhìn thấy, Takemichi vui vẻ ôm túi đồ vừa đi vừa cười, Baji mặt mày cau có như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Nửa đêm, Baji cuối cùng cũng xong việc về phòng, liền đi tắm. Đang lau khô tóc, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. Đêm hôm khuya khoắt, hắn lười không muốn ra.

Tiếng gõ cửa kiên nhẫn vang lên, Baji chịu thoả hiệp, ra xem thử.
Cánh cửa vừa mở, hắn đã thấy Takemichi ăn mặc gợi cảm ở bên ngoài, đầu đeo tai mèo, còn gắn một cái đuôi dài không biết vào nơi nào tươi cười nhìn hắn.
"Meo~ Halloween, cho kẹo hay bị ghẹo?" Baji nhướng mày, cho kẹo thì sao mà bị ghẹo thì thế nào? Vì thế, hắn bình thản dựa vào cửa, nhìn Takemichi đang dần mất kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.

Takemichi nhìn tên khốn này vẫn ngay đơ, lập tức rút dao, hướng cơ bụng săn chắc của hắn múa một đường, thật may, lực em dùng rất nhẹ, trên bụng Baji chỉ thấy nhồn nhột. Lưỡi dao lần này hướng xuống, nhắm về người anh em của hắn.
'Pặc.' Baji nhanh nhẹn giữ lại được cổ tay của Takemichi, kéo em vào phòng, đóng cửa.

Môi em bị hắn bắt lấy, ra sức trêu đùa, mấy chốc đã sưng đỏ, lưỡi hắn đưa vào bên trong, cùng với lưỡi Takemichi quấn quýt trêu đùa. Em có chút khó thở, dưỡng khí bị thiếu hụt khiến gương mặt đỏ bừng.
Bàn tay hắn vừa lớn lại vừa thô ráp, chạm vào nơi nào nơi đó liền run rẩy, chẳng mấy chốc người em đã như con tôm luộc đỏ bừng. Baji nhìn xuống, cười đểu:
"Mới chỉ một chút thôi, em làm gì mà run dữ vậy?"
Anh thử ở vị trí của tôi xem, em mắng thầm. Baji giữ lấy đầu em, hôn lên cần cổ, liếm láp vài cái liền cắn mạnh.
"A." Takemichi hét nhỏ, răng nanh của hắn kéo phần thịt non mềm lên, day nhẹ như muốn ăn trọn, ở nơi cổ truyền đến cảm giác vừa đau vừa ngứa, bàn tay đang mơn trớn khắp cơ thể em khiến Takemichi khó xử.

Hắn đưa tay, cách một lớp áo ngắt ngắt đầu nhũ, hôn lên xương quai xanh xinh đẹp, lại cắn.

Takemichi thật không biết, coi tên này là lang sói động dục hay chó đến kì thì đúng hơn, cứ cắn cắn suốt. Nhưng em không phủ nhận cảm giác thích thú này, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Baji đem quần nhỏ của Takemichi lột ra, phát hiện cái đuôi kia thế mà là một món đồ chơi không dàng cho trẻ dưới mười tám tuổi, gắn thẳng vào hậu huyệt non mềm đang rỉ ra dâm dịch.
"Em không biết gì hết, tất cả là tại người bán." Takemichi mặt dày nói, đem mọi tội lỗi đổ cho người bán hàng. Baji cười cười, đem cái đuôi rút ra, con mèo nhỏ trong lòng liền co người.

Hắn đem cự vật giải phóng ra ngoài, tại nơi cửa huyệt cọ cọ vài cái, nhưng không hề đi vào, chỉ tiếp tục chăm sóc cơ thể Takemichi.
"Anh...đừng đùa..." Đã bị kích thích đến điên người mà còn không thể có được, em nhăn nhó mặt mày, đấm mấy cái lên ngực hắn. Baji biết em nhịn không nổi, liền chiều theo ý người yêu, cho vào.

Dâm dịch trước đó tiếp ra khiến cho cự vật to lớn đi vào dễ dàng hơn, Takemichi được Baji bế lên, tựa cả người vào tường hưởng thụ cảm giác được người yên chăm sóc.

"Ư...ưm..." Công việc của em tới bây giờ chỉ còn rên rỉ, bên tai hắn bật ra tiếng kêu ngọt ngào gợi cảm, chọc tâm can Baji đến ngứa ngáy.

Hắn thở dốc một cách nguy hiểm, nâng mông em lên, bên tai Takemichi thì thầm bằng chất giọng trầm khàn quyến rũ:
"Này....em còn thế nữa, tôi không chắc kiềm chế nổi bản thân mình đâu."
"Ưm...thì sao? Ah, anh cũng đâu làm...đâu ah...làm gì được?"
Takemichi điếc không sợ súng, cứ vậy khiêu khích hắn nhiề hơn.
"Đừng trách!" Baji động tác càng nhanh càng mạnh, khiến em giật bắn người sợ hãi, ôm chặt lấy hắn rên rỉ cầu xin.

Hắn giả vờ không nghe, động tác càng mạnh bạo. Takemichi sợ rồi, em liều mạng quá mức, dám thách thức con sói động dục này, nước mắt giàn giụa.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, em cảm thấy cơ thể mình vô lực, dùng chút sức thều thào nói:
"Ư... không... không làm nữa, bụng em gồ lên rồi....hư...Baji...tha~"
"Em nói em thuộc về ai, tôi sẽ cân nhắc."

Takemichi có vẻ nặng tai rồi, không nghe được từ cân nhắc, vội nói:
"Ưm...của anh, của...của Baji~ưm... Keisuke..."
Baji quyết định rồi, cân nhắc gì đó để sáng mai tính tiếp, đem người ôm chặt vào lòng, tiếp tục vận động đêm khuya.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật