[Longfic/JJK] Treo lòng - Vô Diệp Chi Hoa

32. Kim thiền



Sukuna rảo qua một lượt các gian điện lớn. Sự xa xỉ nhảy múa khắp các cánh cửa và khoảng tường; với nội thất được trang trí bằng các bức tranh, thư pháp và những tấm phù điêu. Tất cả mọi thứ đều quá quen thuộc với gã; bởi những kẻ xuất thân từ Heian như ả đàn bà kia cũng rất chuộng kiểu trang trí thế này. Cũng bởi thế mà, chỉ trong một vài giờ ngắn ngủi, tên đàn ông đã rà soát qua gần hết các hành lang và gian phòng.

Đương nhiên, cũng trong khoảng thời gian ấy, gã đã giết thêm một vài nhân bản nữa của Ai. Tên chú thuật sư trốn tiệt và chỉ điều khiển cho các nhân bản của mình lùng sục những cung điện chính, những nơi mà Thiên hoàng thường lui tới. Các nhân bản của y cải trang thành nhạc công, thị tì, thậm chí là những vương khanh quý tộc đang đi lại khắp nơi. Nhiều không kể xiết.

Nay lúc này đây, tên đàn ông đang đứng trên một con hành lang. Dưới chân gã là cái xác của một tên quan lại gã vừa giết. Thân thể của kẻ đó không biến mất, chứng minh rằng đây không phải là một trong những nhân bản của Ai. Gã thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Tên đàn ông đứng bên cạnh cái xác, buông mi nhìn hai thị tì đang từ xa đi đến trước mặt mình. Trong sự quan sát của Sukuna, hai thị tì làm như không hề nhìn thấy những dấu máu đang dây ướt bàn tay gã. Họ cúi chào, lách người qua khỏi rồi cứ thế quỳ xuống. Hai thị tì bắt đầu thay gã dọn dẹp từng vũng máu đang chảy tràn trên mặt sàn.

"Kính chào đức ngài."

"Kính chào đức ngài."

"Xin hãy cẩn thận kẻo ngã."

"Chúng tôi sẽ dọn ngay bây giờ đây ạ."

Họ mỉm cười và nói với gã như vậy. Những thị tì dần tụ họp lại, họ thản nhiên lau dọn đống chất lỏng tanh tưởi ấy như thể đang lau một vệt bẩn nào thật tầm thường. Đoạn, sau khi đã xong xuôi, họ lại cúi đầu chào, đi từng bước thật nhỏ và thanh thoát về phía cuối hành lang.

Con quỷ dõi theo bóng lưng vừa khuất của hai thị tì, cặp mắt đỏ hơi nheo lại. Gã đảo mắt nhìn một vòng chung quanh mình, rồi nhặt lên một mảnh lá còn rơi trên sàn do ai chưa quét kịp. Đầu ngón tay miết qua bề mặt nham nhám. Và đột ngột, hai ngón tay của gã chụm lại, búng mạnh về một phía, tốc độ phóng đi nhanh đến độ mắt thường khó bắt kịp.

Xoẹt—

Một âm thanh nhỏ vang lên, tiếp theo sau đó là tiếng vật nặng ngã bịch trên sàn. Sukuna thu lại tay, nhìn nhân bản đã toan vùng bỏ chạy tan biến. Gã giẫm lên vị trí hẵng còn vương hơi ấm của cái xác, bước về phía ấy. Bởi hình như hành động của nhân bản này có điều bất thường.

Nơi nhân bản đã ngã xuống là ở khoảng giữa của một bộ áo giáp dùng để trang trí và góc tường. Bên phải là một con suối nhỏ và rừng cây. Xét theo lẽ thường tình, nếu như có ý định bỏ trốn, theo bản năng hẳn là bất cứ ai cũng sẽ phải hướng cơ thể về phía bên phải. Bởi đó là một không gian mở, có cả những vật chắn có thể tạo cơ hội thuận lợi cho sự trốn thoát. Sau vài lần tiếp xúc với các nhân bản của tên chú thuật sư, Sukuna có thể kết luận rằng chúng tồn tại như một phần của kẻ đó vậy. Nghĩa là có phản xạ, có suy nghĩ và có khả năng giải quyết tình huống như một người bình thường (điều này nghĩa là sử dụng chúng sẽ rất tốn chú lực, và gã cũng tò mò y có thể tạo ra tối đa bao nhiêu nhân bản).

Ấy vậy mà trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, nhân bản này theo bản năng lại dịch cơ thể mình về góc tường.

Tên đàn ông dừng bước trước bộ giáp trang trí, nhanh chóng kiểm tra qua nó một lần. Không có gì kì lạ cả. Gã đẩy nó sang một phía, bắt đầu quan sát nơi tên nhân bản vừa trốn. Đây là một góc tường trông có vẻ khá bình thường, một mặt là một bức tường mỏng nối liền với bức tường thành bao bọc đằng sau, mặt kia lại là mặt sau của một nhà kho đựng mấy món đồ trang trí cũ. Thoạt nhìn, mọi thứ đều rất vô hại.

Ryoumen Sukuna cao bằng hai người đàn ông bình thường. Gã đảo bốn con mắt đỏ màu nham thạch, để rồi cuối cùng phát hiện ra khe hở rất nhỏ giữa hai khoảng tường. Gã cong khoé môi, đặt hai tay lên bức tường vốn là mặt sau của nhà kho, rồi kéo mạnh.

Cạch—

Một con hành lang nhỏ ngay lập tức hiện ra, cái mùi cũ kĩ đến ngộp thở xộc ngay vào mặt. Sukuna nhìn những dấu chân mới toanh trên nền gỗ đầy bụi bặm, đủng đỉnh đi thẳng vào trong.

Hoàng cung vốn được xây theo lối kiến trúc nhiều hành lang thông nhau và những căn phòng với ba hoặc bốn vách tường là cửa trượt. Các Thiên hoàng đời xưa đã tận dụng đặc điểm này để tạo ra những hành lang mật giữa những bức tường được cho là "không thể di chuyển". Hẳn đây cũng là cách để Ai có thể ẩn trốn khỏi tầm mắt của tên đàn ông trong khi vẫn điều khiển những nhân bản của mình lục soát khắp nơi. Và lúc bấy giờ, gã đã tìm được một trong những lối vào của mê cung ẩn mình này.

Tất cả chỉ vì một giây hành động theo phản xạ của nhân bản.

Con quỷ cong khóe môi, cặp mắt rà theo những dấu chân ngược trên sàn và bắt đầu cuộc săn lùng nho nhỏ. Ánh sáng mờ nhạt vọng lại từ hai bên vách, kèm theo đó là những tiếng cười và tiếng đàn hát vẳng lại. Gã chẳng buồn quan tâm đến chúng nữa. Bởi vì, có thể kết luận rằng, những kẻ này đang bị một ai hay cái gì đó điều khiển. Gã không nghĩ đó là Ai. Xét theo lượng chú lực mà y phải tiêu hao để duy trì các nhân bản, y sẽ là một tên ngu nếu đi khống chế lũ người trong cung mà chẳng để làm gì. Rõ ràng là nếu để chúng tự do hoạt động thì sẽ gây phiền cho gã và có lợi cho y nhiều hơn. Con quỷ ngẫm nghĩ về sự bất thường này.

Thế nhưng, dòng suy tư của gã cứ liên tiếp bị đứt đoạn những tiếng bước chân và những cái bóng trắng lảng vảng ở trước mặt. Chẳng biết là do những âm thanh và ánh sáng vọng lại hay là bởi con mồi của gã. Những bước chân xuôi ngược trải đầy trên sàn gỗ đầy bụi, con quỷ lần theo sự chuyển động trong không khí để đuổi theo kẻ đang tháo chạy.

Sukuna sải bước qua mê cung, cái bóng của gã đổ dài lên mặt sàn đầy bụi bặm. Chỉ một chút nữa thôi, gã nghĩ, lờ mờ tự hỏi vì sao bản thân lại chấp nhận vụ cá cược vô nghĩa này, nhưng rồi lại gạt đi. Gã không muốn phí hơi đi nghĩ về những điều như vậy.

Khi rẽ vào một góc cua, tên đàn ông đột nhiên nghe thấy một tiếng lách cách lớn. Tiếng ròng rọc vang lên trong một phần ngàn giây nhắc cho gã nhớ rằng đây là một mê cung ẩn. Điều này có nghĩa là…

Gã bật người, lùi về sau ngay khoảnh khắc mặt đất lún xuống. Một cánh cửa sập hiện ra ngay tại nơi gã vừa dừng chân, sâu hoắm và phủ đầy gai nhọn ở dưới đáy. Ngay sau đó, những bàn chông lập tức rơi xuống từ trên đỉnh đầu. Mũi nhọn bám sắc xanh đen cho thấy chúng nguy hiểm hơn những bàn chông thông thường nhiều lần. Sukuna phải bật cười trước sự rập khuôn của những thứ như vậy. Gã chẳng buồn né tránh nữa, chỉ dùng nguyền lực tạo ra một lớp màng đơn giản bọc xung quanh mình rồi tiếp tục đi.

Càng vào sâu bên trong là lại càng nhiều cạm bẫy xuất hiện, liên tiếp không ngừng, từ những mũi tên bắn qua lại giữa hai vách tường, đến bàn chông bật ra từ tứ phía. Mỗi lần như vậy, gã đều có thể vô hiệu hóa hoặc tránh chúng một cách dễ dàng, như cái cách một người trưởng thành sẽ vần vò mấy trò chơi con trẻ. Mê cung ngoằn ngoèo, dẫn gã vào sâu hơn nữa. Với các giác quan nhạy bén và sự uyên bác về nghệ thuật hắc ám, gã chẳng hề gặp khó khăn gì trong việc định hướng các hành lang, cũng như những chuyển động nhỏ nhặt nhất trong không khí.

Đây là những thứ gã vẫn thường đối mặt, phải. Thế nhưng, con quỷ cau mày, dùng một chút nguyền lực để phá hủy những bức tường, hòng lấp kín lại một con đường đã bắt đầu thải khí độc.

Chưa bao giờ gã lại cảm thấy nhàm chán đến thế này?

Con đường dài đưa lối cho bước chân mòn mỏi, những lúc thế này, gã thường sẽ lệnh cho người ngồi trên cánh tay hoặc kể chuyện, hoặc đọc thơ cho mình nghe. Giọng nói của kẻ đó sắc sảo, mỗi lần kể chuyện sẽ tự thêm thắt vào những ý tưởng của mình, còn mỗi lần ngâm thơ lại sẽ nhấn nhá bằng những âm hưởng kiêu kỳ mà chẳng ai có thể học đòi theo được. Gã bắt đầu nhớ về những câu chuyện và vần thơ. Để rồi giữa những hành lang vắng lặng, thực tại và quá khứ dần dà đan lại trong đầu gã.

Những kẻ bị điều khiển trong hoàng cung.

"Hôm nay không muốn đọc thơ, chi bằng tôi đọc cho ông nghe Ba mươi sáu kế của Tôn Tử."

Những nhân bản.

"Thắng chiến kế. Một, Man thiên quá hải. Hai, Vây Ngụy cứu Triệu. Ba, Tá đao sát nhân…"

Vụ cá cược.

"Mi cho rằng ta sẽ hứng thú với mấy thứ này?"

Em.

"Ừ thì, hẳn cũng phải có một vài cái sẽ phù hợp với ông chứ?"

Em.

Những suy nghĩ cứ bật lên trong óc, rồi lại bị gián đoạn, bật lên, rồi lại bị gián đoạn. Ryoumen Sukuna cảm thấy có cái gì kì lạ cứ lơ lửng trên đỉnh đầu. Gã chưa thể xác định được nó, nhưng chắc chắn có gì đó không ổn. Tên đàn ông đột ngột dừng lại ngay giữa hành lang đang bắn ra những lưỡi dao dày đặc. Lớp nguyền lực bọc lấy toàn thân khiến cho mấy mũi kim loại va vào rồi rơi loảng xoảng trên sàn gỗ. Từ từ, gã nheo mắt nhìn những hành lang nối với nhau đến tưởng như vô tận vô cùng.

"Địch chiến kế. Bảy, Vô trung sinh hữu. Tám, Ám độ Trần thương. Chín, Cách ngạn quan hoả."

Những bẫy rập vẫn liên tiếp nhau và lặp đi lặp lại. Sự chuyển động bất thường của nguyền lực trong không khí ngày càng cách xa và vẫn luôn có xu hướng dẫn dụ gã đi vào càng sâu bên trong, như thể con mồi vẫn đang cố gắng không ngừng để có thể trốn thoát. Gã phát hiện ra lối vào nơi này dựa trên hành động bất thường rất nhỏ của nhân bản.

Một phản xạ rất đặc thù, rõ ràng sẽ dẫn đến chuỗi kết luận mà chỉ có loại người đã quá quen thuộc với những cuộc săn lùng như gã mới có thể phát hiện ra.

"Công chiến kế. Mười ba, Đả thảo kinh xà. Mười bốn, Tá thi hoàn hồn. Mười lăm, Điệu hổ ly sơn."

Và cả, gã vẫn chưa có thời gian để nghĩ kĩ hơn về mục tiêu của kẻ điều khiển những người sinh sống trong hoàng thành. Bởi vì những bẫy rập cứ không ngừng làm phiền đến gã. Không đủ sức để gây hại, cũng không tốn quá nhiều thời gian để giải quyết.

Thế nhưng lại quấy rầy liên tục.

Ầm—

Ngay lúc đó, một âm thanh vọng đến từ phía xa xa. Không quá ồn nhưng lại làm những cột gỗ trong mê cung rung động. Có thể xác định được, đó là một vụ nổ lớn, cách đây khá xa.

"Hỗn chiến kế. Mười chín, Phủ để trừu tân. Hai mươi, Hỗn thủy mạc ngư. Hai mươi mốt,..."

"Kim thiền thoát xác." Lúc ấy, giọng nói ngừng lại, bởi em và gã đã đi đến cuối đoạn đường.

Ryoumen Sukuna sực tỉnh, ả đàn bà ngồi trên cánh tay gã nãy giờ cũng vụt biến mất đi. Chỉ còn lại một mình giữa hành lang vắng, tên đàn ông chợt bật cười. Tiếng cười nhạt nhẽo vang lên, vẳng lại cùng với những âm thanh chói tai của những lưỡi dao chất đầy dưới đất.

Kim thiền thoát xác.

"Thật thú vị làm sao." Gã lẩm bẩm. Cuối cùng cũng hiểu ra một lý do đáng để gã phải chấp nhận vụ cá cược này.

Tên đàn ông rời khỏi nơi mình đang đứng, rảo bước thêm một lần nữa quanh các hành lang. Lần này nhanh hơn rất nhiều so với lần trước, bởi gã đã phần nào chắc chắn được, rằng Thiên hoàng không tồn tại ở đây. Ít nhất là trong khu vực bị chia cắt này.

Đây là một không gian đã bị điều chỉnh, không chỉ nói riêng mê cung mà là cả cung điện. Còn về lý do vì sao, chắc hẳn nó phải có liên quan đến chú thuật, có thể là chú thuật sư, cũng có thể là nguyền hồn. Chà, liệu có còn đặc điểm nào mà gã chưa chú ý đến không? Ví dụ như, sự phân chia ấy dựa trên tiêu chí gì, và làm sao để phá vỡ ranh giới giữa hai khu vực?

"Kim thiền thoát xác." Nguyền lực xoay tròn trên đầu ngón tay, đen đặc như những bóng ma, tên đồ tể lẩm bẩm với bản thân mình.

Thứ nhất, đây là một khu vực bị chia cắt. Còn thứ hai, hành động của nhân bản trước đó hoàn toàn là một màn diễn, xây dựng dựa trên tính cách và cả những thói quen của Ryoumen Sukuna. Sẽ chẳng có ai thường quan sát và phán đoán tâm lý kẻ thù trong những trận chiến ngoài gã. Sẽ chẳng có ai đủ tinh mắt và nhạy bén với những thay đổi nhỏ nhặt nhất ngoài gã.

Và cũng sẽ chẳng có ai ngạo mạn với những điều này hơn chính bản thân gã.

Mê cung không tồn tại như một thứ để Ai trốn khỏi tầm mắt của tên đàn ông. Nó tồn tại để trở thành một cái bẫy rập cỡ lớn, câu kéo thời gian, nhốt gã bên trong để tên chú thuật sư áo trắng ấy có thể thoải mái đi tìm con mồi của mình. Kim thiền thoát xác, y đã dùng chính xác mưu kế ấy. Và giờ đây, hẳn là kẻ đó đã đi trước gã một bước, tìm ra cách thoát khỏi khu vực này để đến khu vực khác hòng thắng được vụ cược.

Có đôi khi, cái bẫy thành công nhất lại chính là cái bẫy do đầu óc tự huyễn tưởng nên.
____________________

Tác giả lại than: rewrite chap này 3 lần 💀

Và cả tui đang có kế hoạch in cái arc này thành sách kỉ niệm á, chuẩn bị tinh thần nhaaaa


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật