Play Or Not ?

Chap 21. Quái vật



17:57

Chớp mắt một cái đã sắp tới 6 giờ. Tất cả các tuyển thủ tất bật chuẩn bị tâm lí để "chạm trán" với "khách không mời" kia. Họ vẫn chưa biết hình dạng thật sự của con quái vật là gì nên vẫn chưa thể tìm ra điểm yếu cũng như cách tiêu diệt nó. Thế nên chỉ biết ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu và chờ đợi mà thôi.

Tại căn phòng ở giữa, Yoongi một bên cầm gậy đứng cạnh cánh cửa vẫn còn hé mở, đủ để lắng nghe tiếng động bên ngoài. Với khả năng cách âm của căn phòng, nếu như đóng chặt cửa thì Yoongi và Jimin sẽ không thể đưa ra tín hiệu tới Jungkook và Taehyung. Và tất nhiên anh sẽ không nắm bắt được tình hình bên ngoài như thế nào. Còn Jimin cầm súng như đã được phân chia đang đứng dựa sát vào cánh cửa sổ quan sát không gian bên ngoài. Tuy sương mù bây giờ không còn, nhưng bên ngoài đang rất tối làm hạn chế tầm nhìn của y vô cùng. Cũng may Taehyung đã đưa cho y một cái đèn pin dùng trong trường hợp khẩn cấp khi họ buộc phải ra ngoài.

Bên trong đã ngột ngạt, bên ngoài cũng chẳng khá khẩm hơn. Cánh cửa chính đã được đóng từ lúc nào. Khác với phòng ngủ, phòng khách không được cách âm. Cho nên ở trong nhà vẫn nghe được tiếng gió thổi lớn liên tục. Không gian im lặng chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc rơi càng làm tăng thêm sự căng thẳng ở mỗi căn nhà.

Một màu đen pha lẫn ánh sáng yếu ớt bao trùm hết cả không gian. Taehyung cùng Jungkook đang nấp ở phía sau cái bàn lớn bọn họ vẫn thường hay dùng bữa và cùng trò chuyện.

Và tất nhiên đèn tắt cả rồi.

Jungkook cũng vì thế mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Cầm cây gậy baton trong tay, cố trấn tĩnh bản thân mọi chuyện sẽ ổn. Nhất định sẽ không sao. Lo lắng có nhưng sợ hãi lại chiếm nhiều phần hơn. Cậu biết nỗi sợ của mình đã trở thành một "thói quen". Một "thói quen" theo cậu suốt cả cuộc đời. Dù đã nhiều lần ở trong không gian tối nhưng điều đó chả giúp ích gì cả. Ngược lại còn khiến nỗi sợ này ngày càng lớn hơn. Nhẹ nhàng nhắm chặt mắt lại, hít sâu một cái. Kế bên còn có Taehyung, sợ cái gì chứ?

Taehyung mặc dù không thấy rõ gương mặt của cậu lúc này nhưng anh khá chắc Jungkook đang dần mất bình tĩnh. Hơi thở nặng nề phát ra từ lồng ngực liên tục phập phồng kia đã nói cho anh điều này. Gọi khẽ một tiếng nhằm chắc chắn một điều cậu vẫn ổn:

_ Jungkook..

Jungkook gật đầu. Nhưng chợt nhớ ra bây giờ tối như vậy, rất khó để nhìn thấy cái gật đầu của cậu. Jungkook liền nhanh chóng cất tiếng:

_ Tôi...đ..đây.

_ Tôi ôm em được không?

Jungkook hơi bất ngờ trước câu hỏi của Taehyung. Dường như miệng thì muốn từ chối nhưng cánh tay lại không tình nguyện mà vòng qua cổ người ta ôm lấy từ lúc nào.

_ Có tôi ở đây.- Taehyung ôm lấy Jungkook, chất giọng trầm ấm khẽ cất bên tai cậu thì thầm. Cánh môi không tự chủ được liền đặt nhẹ lên tai cậu một nụ hôn phớt. Đây là lời an ủi, là lời quan tâm, là lời lo lắng, cũng là lời yêu thương mà Taehyung muốn gửi gắm cho Jungkook.

Jungkook không đẩy Taehyung ra, ngược lại còn chủ động nắm cổ tay còn lại của anh. Sao cậu có thể quên mất tia hi vọng của mình vẫn luôn ở đây với cậu cơ chứ?

Taehyung mỉm cười, chủ động rời khỏi cơ thể Jungkook. Được rồi. Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong. Chỉ chực chờ thứ kia tới thôi.

Cùng lúc đó tiếng máy móc bắt đầu vang lên.

"Gợi ý đã được đưa ra. Hệ thống thả quái vật đã được khởi động. Trò chơi bắt đầu."

Mẹ kiếp! Đây chẳng khác nào việc muốn giết họ cả.

"Gar"

"Gar"

"Gar"

Âm thanh phát ra từ sinh vật không rõ hình thù như thế nào đang ngày càng tiến gần. Đúng là Taehyung và Jungkook có mệnh gặp quái vật. Lúc nào cũng phải là họ trước nhỉ?

Để ý thì tiếng kêu của con quái vật này chẳng khác với con màu tím ở vòng 1 là bao. Nhưng hình như nó còn kèm theo một tiếng xè xè giống như có nước trong miệng ấy. Tiếng bước chân phát ra không nặng nề như họ tưởng, ngược lại còn rất nhanh chóng. Có thể suy đoán con vật này di chuyển linh hoạt, động tác tấn công sẽ tự động linh hoạt theo.

Taehyung và Jungkook nghe tiếng gầm gừ thật gần, anh khẽ ngước mắt lên nhìn. Cần phải nhận dạng rõ hình thù của con quái vật này thì mới tìm ra cách tiêu diệt, hoặc chí ít là cách cầm chân nó lại.

Trong bóng tối lờ mờ và chỉ có ánh sáng yếu ớt từ trên trời, Taehyung chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng cao to, trên lưng còn cắm cắm cái gì đó có vẻ như rất nhọn. Dường như nó cảm nhận được có người đang nhìn mình, nó quay phắt lại nhìn xuyên vào cánh cửa trong suốt của căn nhà. Taehyung giật mình mắt đối mắt với nó. Không biết lấy bao nhiêu can đảm để làm điều này nhưng hình như thần may mắn đang phù hộ Taehyung. Con quái vật đã dời tầm mắt tìm kiếm gì đó ở các nơi khác.

Xung quanh phút chốc lại chìm trong im lặng. Không còn nghe thấy âm thanh phát ra từ khuôn miệng đầy nước kia nữa.

"Bịch" - có người làm rơi đồ.

"Choang"

Con quái vật gầm lên một tiếng rồi nhanh chóng di chuyển về nơi phát ra tiếng động. Phút chốc đã cách xa ngôi nhà của Taehyung và Jungkook một đoạn.

Thở phào một cái. Nhưng chưa kịp nhẽ nhõm thì bên ngoài lại phát ra tiếng va chạm của vật được làm bằng sắt với mặt đường.

"Két"

"Két"

"Két"

Khác với con khi nãy, con này thông minh hơn khi không phát ra bất cứ tiếng gầm gừ nào cả. Nhưng rất tiếc việc phải thừa nhận rằng, âm thanh két két đó vừa chứng minh sự xuất hiện của nó mất rồi. Chung quy thì bọn chúng cũng giống nhau, nhỉ?

Con thứ hai cũng đi ngang qua căn nhà của Taehyung nhưng vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ tấn công cả. Bỗng nhiên cây gậy trên tay Jungkook không còn trụ vững liền rơi xuống mặt đất tạo nên tiếng leng keng. Và đương nhiên điều đó đã làm bước chân của con thứ hai khựng lại. Yoongi và Jimin bên trong giật thót. Vội tìm kiếm đường lui cho cả bốn người. Con thứ nhất chưa đi được bao xa, lại tiếp tục tới con thứ hai. Tuy tiếng động nhỏ thôi, nhưng vì khoảng cách của con thứ hai rất gần với căn nhà của bọn họ nên chắc chắn rằng nó đã nghe thấy được.

Jungkook phát giác được hành động của mình, tấm thân run rẩy nhặt cây gậy lên. Ngước nhìn Taehyung bằng ánh mắt đã ngập nước. Cậu không khóc, chỉ là ánh mắt có chút mơ hồ mà thôi. Chết tiệt! Ở trong bóng tối cậu thực sự không thể nào mạnh mẽ được cả. Một mình thì không sao, nhưng ở đây còn có thêm 3 con người nữa. Jungkook cắn chặt môi, cậu liên lụy họ mất rồi.

Vuốt má cậu một cái ý bảo không sao. Taehyung trong lòng gấp gáp tìm kiếm lối thoát cho hai người. Bên trong đây tối như vậy sẽ hạn chế tầm nhìn của con quái vật. Nhưng lỡ đâu nó lại dựa vào mùi hương để tìm kiếm thì sao? Tất cả đều có một mùi hương đặc trưng riêng. Điều đó rất dễ nhận biết. Huống chi mấy cá thể này lại rất nhạy mùi, việc tìm kiếm được họ chỉ là trong tích tắc mà thôi.

Gõ nhẹ cây súng vào mặt bàn hai cái ra hiệu cho Yoongi bên trong. Taehyung và Jungkook cần di chuyển ngay bây giờ. Yoongi bên trong nhận được tín hiệu nhanh chóng mở cửa đủ rộng để họ có thể di chuyển vào.

Taehyung liếc nhìn con quái vật đang có dấu hiệu đi vào bên trong căn nhà. Vững chắc ôm hông Jungkook đứng dậy, hạ thấp tông giọng:

_ Em đi trước. Tôi ở ngay sau em.

Jungkook gật đầu tuân theo sự sắp xếp của Taehyung. Hít sâu một hơi, nhanh chóng di chuyển về căn phòng ở giữa.

"Két"

"Két"

"Choang"

Cửa chính vỡ toang.

Jungkook giật mình. Nhưng rồi cũng nhanh chóng hoàn hồn, chân vô thức bước nhanh hơn.

Taehyung quay lưng đi ngược lại với Jungkook, vẫn là tư thế cũ tay phải cầm súng, tay trái làm bệ đỡ cho tay phải. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía cửa chính.

Khẽ quay đầu nhằm chắc chắn cậu đã an toàn bên trong phòng. Tiếp theo là tới bản thân, nhanh chóng bước vào phòng sau Jungkook. Vừa vặn lúc Taehyung đóng cửa lại, con quái vật chính thức đặt chân lên phòng khách của bọn họ.

"Két"

"Két"

"Két"

Nó lê cây rìu hình lưỡi liềm của mình đi khắp phòng khách. Vô tình để lại vài dấu xước trên nền gỗ bóng loáng. Không tìm được con mồi, nó nổi giận vung rìu tán loạn tạo nên những âm thâm va chạm vô cùng lớn.

"Két"

"Két"

Còn mấy căn phòng nữa mà. Nó chợt nhớ ra, nở nụ cười kéo tận đến mang tai, nó vẫn chưa kiểm tra bên trong.

Bên phía Taehyung, sau khi đã an toàn vào phòng theo kế hoạch. Bọn họ liền theo sự chỉ dẫn của Jimin mà lần lượt từng người leo ra ngoài. Cả bốn người không còn cách nào khác ngoài việc vòng ra ngoài rồi lại nhẹ nhàng trở vào phòng của Yoongi cả. Con thứ hai đang đến gần, họ có thể chắc chắn như thế. Trong phòng này cách âm, thế nên việc nó không nghe ra bất cứ âm thanh gì cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng bọn họ cảm nhận được nó thật gần.

"Gar"

"Gar"

"Gar"

Đùa chứ? Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.

------


Hôm nay 2 chap, ngày mai 2 chap nhé các tình yêu của tớ ơi ❤


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật