CHIẾU NGỤC ĐỆ NHẤT NGỖ TÁC - bản edited

Chương 198 Cừu Nghi Thanh ngươi không biết cố gắng!



Dưới ánh đuốc, đầu Diệp Bạch Đinh nhanh chóng chuyển động, đầu tiên suy xét chính là khả năng Hạ Nhất Minh là vị 'Bát vương tử' này.

Chế độ hộ tịch ở cổ đại rất dễ dàng bị lợi dụng sơ hở, Bát vương tử Ngõa Lạt tiến vào Đại Chiêu, là chuyện rất nhiều năm trước, hiện tại Bát vương tử đã lớn thành một thanh niên, về tuổi tác muốn làm lệch đi một hai tuổi, thậm chí ba bốn tuổi, cũng không khó.

Quỹ đạo trưởng thành của Hạ Nhất Minh......

Diệp Bạch Đinh cẩn thận nhớ lại, trước kia tuổi còn nhỏ, nhìn thấy gì nghe được cái gì, cũng chưa lưu ý, nhưng bây giờ nghĩ lại tất cả chi tiết...... hình như cũng không có gì đặc thù? Quá trình trưởng thành của hắn cũng như người thường, bên người cũng không xuất hiện những người nào kỳ kỳ quái quái.

Cho nên hắn nhất định không phải Bát vương tử gì đó, chạm đến được bí mật này......

Diệp Bạch Đinh hỏi hắn: "Ngươi có biết tại sao chính mình được chiêu mộ vào cái tổ chức này hay không?"

Ánh mắt Hạ Nhất Minh cảnh giác: "Đương nhiên là bởi vì ta ưu ——"

Ánh mắt Diệp Bạch Đinh sắc bén: "Ngươi tự đánh giá bản thân, ta không can thiệp, nhưng đôi mắt của ngươi cũng không phải mù, Tam hoàng tử có tâm kế như thế nào, hành sự có tác phong gì, ngươi nói ngươi gặp qua, chắc là đã nhìn rất rõ ràng, người chân chính ở bên cạnh hắn, nhất định toàn thân đều là tâm nhãn, ngươi cảm thấy chính mình có được mấy phần? Là bọn họ đem ngươi chơi đến xoay quanh, hay là ngươi tính kế bọn họ được chỗ tốt?"

Hạ Nhất Minh cúi đầu cắn răng, vừa thấy liền biết là nghĩ thông suốt, nhưng vẫn cứ không phục: "Ta ——"

"Ngươi căn bản không phải là nhân vật được chiêu mộ, được trọng dụng, ngươi chỉ là con dê béo bọn hắn nuôi nấng, một ngày nào đó, là phải giết đi tế trời," giọng Diệp Bạch Đinh ý vị thâm trường, "Ngươi có nghĩ tới, nếu có một ngày, chuyện của bọn họ bại lộ, bọn họ thì mai danh ẩn tích rời đi, lại rêu rao nói ngươi là Tam hoàng tử, hoặc nói ngươi là Bát vương tử Ngõa Lạt, ngươi làm sao bây giờ? Ngươi đã làm những việc này, ngươi biết những bí mật này, thậm chí trong tương lai, từng chuyện từng chứng cứ được bày trên người của ngươi......với đầu óc này của ngươi, thì có biện pháp cảnh giác, cự tuyệt trước hay không?"

Hạ Nhất Minh chỉ nghĩ thôi, đã hít khí lạnh: "Không...... Không có khả năng, ta không phải là dê béo chờ làm thịt gì đó, ngươi nói bậy, ngươi cái gì cũng không biết!"

Diệp Bạch Đinh nhìn chằm chằm hắn: "Bọn họ kéo ngươi nhập cục, vì lấy lòng tin của ngươi, nhất định là đã bịa ra cả đống lời nói dối, làm ngươi ly tâm với nhà ta, bọn họ đã bịa đặt cái gì? Chỉ có chuyện của phụ thân ngươi sao?"

Hai mắt Hạ Nhất Minh đỏ bừng: "Đó không phải là bịa đặt, đó là sự thật!"

Diệp Bạch Đinh: "Bọn họ nói là sự thật, thì chính là sự thật sao! Nhân chứng ở đâu, vật chứng ở đâu, ghi chép nghiệm thi ở đâu, lời cung khai của kẻ hiềm nghi ở đâu! Chính ngươi cũng vào Hình Bộ làm quan, cũng biết chuyện hồ sơ tội án không chấp nhận được nửa điểm hạt cát, 'sự thật' do một cá nhân phán đoán, mới là thương tổn lớn nhất đối với mọi người, ngươi chỉ nghe bọn họ nói, nhưng có tự mình tra xét, tự mình hỏi!"

"Ta......"

Tim Hạ Nhất Minh đập hơi nhanh, không có khả năng thừa nhận mình ngây ngốc bị người lừa, tuy là không có chứng cứ, tuy là không thấy khẩu cung, tuy là ngay cả thi thể phụ thân hắn cũng chưa từng thấy, nhưng hắn đã nhận thức những người này thời gian rất lâu! Bọn họ hiểu hắn, quan tâm hắn, hắn có chuyện gì không vui, bọn họ đều có thể biết trước, chủ động tới an ủi hắn, ở cạnh hắn......

"Ngươi bị bọn họ lừa bịp, vào tổ chức của bọn họ, cũng sẽ không quá 'dễ dàng', yêu cầu giao ra thành tích đi?"

Diệp Bạch Đinh híp mắt, đáy lòng cuồn cuộn tức giận, tay dưới tay áo cũng nắm thành quyền: "Cái thành tích này, có phải là vụ án của cha ta hay không? Bọn họ có phải từ rất sớm trước kia, đã lên kế hoạch muốn cha ta chết hay không?"

Hạ Nhất Minh vẫn cứ cắn răng: "Cha ngươi tham ô nhận hối lộ, hại mạng người, cấu kết ngoại tộc —— ông ta chết cũng chưa hết tội!"

"Chứng cứ thì sao!" Diệp Bạch Đinh đột nhiên đứng khỏi ghế, xông lên tóm lấy cổ áo Hạ Nhất Minh, nhìn sát vào, "Chứng cứ ngươi lấy lên công đường, là ai cho ngươi? Là ai bịa đặt ra nhiều thứ giống thật mà là giả như vậy, là ai muốn mưu hại tính mạng cha ta, Tam hoàng tử sao?"

"Khụ...... Ngươi buông......buông ra ta......"

Cổ áo Hạ Nhất Minh bị thít chặt, hô hấp khó khăn, mà tay chân còn mang xiềng xích, hoạt động không linh hoạt, không đẩy Diệp Bạch Đinh ra được, mặt nhanh chóng trướng đỏ, hô hấp gấp gáp, thoạt nhìn như cách cái chết không xa.

Cũng không thể nháo ra mạng người!

Chiếu Ngục tuy gần như mỗi ngày đều có người chết, nhưng tự mình bệnh chết, hay tù phạm kéo bè kéo lũ đánh nhau đến chết, cùng với bị Cẩm Y Vệ giết là hai việc khác nhau......

Ngục tốt thủ vệ ở cửa có chút lo lắng, vừa muốn đi vào khuyên, liền thấy được mệnh lệnh bằng tay của Chỉ Huy Sứ —— không cần phải xen vào.

Ngục tốt chân không động nữa, vẫn là có chút lo lắng, cứ nhìn vào trong.

Diệp Bạch Đinh đương nhiên không có khả năng giết người, hắn vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động, hận không thể lộng chết tên Hạ Nhất Minh này, buộc hắn nói rõ ràng, nhưng tay vừa xách cổ áo đối phương, liền phản ứng lại đây, như vậy không đúng.

Không được......

Hắn ném Hạ Nhất Minh ra, nhắm mắt lại, hít sâu hai hơi, cảm thấy mình cảm xúc dao động quá lớn, không quá thích hợp tiếp tục thẩm chuyện này.

"Khụ khụ —— khụ khụ khụ ——"

Hạ Nhất Minh quỳ rạp trên mặt đất, che yết hầu ho điên cuồng, còn không quên uy hiếp: "Bắc Trấn Phủ Tư các ngươi thảo gian nhân mạng, ta nhất định sẽ dâng sổ con tham họ Cừu một quyển!"

Diệp Bạch Đinh hiện tại chỉ hận vừa rồi dùng sức quá ít, còn có thể để tên chó này phát ra tiếng được: "Kêu ngươi một tiếng Hạ đại nhân, ngươi thật sự cho rằng chính mình là quan sao? Đã vào Chiếu Ngục, còn tưởng dâng sổ mách lẻo, nằm mơ sao!"

Hạ Nhất Minh:......

"Khụ khụ khụ khụ khụ ——"

Diệp Bạch Đinh bình tĩnh trở lại, thong thả ung dung sửa sang lại tay áo của mình: "Tỷ của ta gần nhất đang tìm một thứ để nấu ăn, giống như gọi là 'thiên lũ lan tâm' gì đó, ngươi có từng nghe qua chưa?"

Hạ Nhất Minh thở hổn hển nằm liệt trên mặt đất, cười lạnh một tiếng: "Thứ quý giá như vậy, lấy tới nấu ăn? Ta liền nói cha ngươi không phải người tốt, thứ tham ô được, đều đưa cho nữ nhi làm của hồi môn đi!"

Diệp Bạch Đinh bụng nói ngươi quả nhiên là biết: "Ở đâu có bán?"

Hạ Nhất Minh cười u ám: "Ngươi không phải lợi hại lắm sao, tự đi tìm a, ôm tiền đi mua a!"

Phản ứng này liền rất rõ ràng, hắn biết thứ này tồn tại, biết số lượng ít ỏi, giá cả sang quý, lại không biết thứ này có thể dùng để làm thuốc, giải độc của Cừu Nghi Thanh.

Nếu không bị hỏi như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn tuyệt đối không phải là thứ này quá quý, mà là Bắc Trấn Phủ Tư cần hắn, hắn có thể lấy ra để bàn điều kiện.

Không nói cũng không sao, Diệp Bạch Đinh vốn cũng không trông cậy quá nhiều, vòng nhân mạch của Hạ Nhất Minh, nói là phức tạp, kỳ thật rất đơn giản, chỉ là có vài kẻ ẩn nấp quá sâu, cơ bản chỉ là liên hệ một chiều, không có hành động liền rất khó bắt được, bản thân hắn có thể tiếp xúc đến con đường lại không nhiều lắm, biết đồ vật quý, biết không dễ mua......có lẽ là cửa hàng nào đó?

Lại là cái Long Phong kia sao?

Diệp Bạch Đinh tới đây một chuyến, mục đích cơ bản đã đạt thành, liền muốn rời đi, nhìn Hạ Nhất Minh thêm cái nào nữa đều cảm thấy buồn nôn.

"Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, tội ngươi chịu không thể triệt tiêu, từ giờ tới mùa thu, ngươi đại khái còn có mấy tháng, không bằng dùng chút thời gian này suy nghĩ một chút, mỗi này muốn sống như thế nào, muốn nói thật hay không."

Diệp Bạch Đinh đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, bóng lưng thẳng tắp đĩnh bạt, như thúy trúc trong mưa, không cong không gãy: "Người nơi này sẽ 'chăm sóc kỹ' ngươi, khi nào nghĩ kỹ rồi, nhớ rõ mở miệng gọi người, những ngày trong Chiếu Ngục khá dài, Hạ đại nhân từ từ mà hưởng thụ đi."

Hạ Nhất Minh một chút cũng không hy vọng nhìn thấy Diệp Bạch Đinh, nhưng Diệp Bạch Đinh thật sự đi rồi, nội tâm hắn ngược lại có rất lớn chênh lệch, giống như có một chút cơ hội cũng theo đó mà đi xa, không còn nữa, hắn lại phải quay về cái nhà giam chật hẹp, mốc meo, hôi hám kia, với đám chuột mặc kệ là canh giờ nào, cứ tâm tình tốt liền tới thăm......

Rõ ràng nhà tù khác không phải như thế, chỉ có gian kia dơ nhất kém nhất, cũng không có ai tới quét tước, ngay cả bồn cầu cũng buộc ở góc tường, đầy cũng không ai để ý!

Hắn không muốn quay lại nơi đó......

"Ngươi đừng đi —— ngươi trở về!"

"Gào cái gì, lăn ra đây!"

Đám ngục tốt thì không khách khí cho lắm, sức lực bọn họ lớn hơn Diệp Bạch Đinh, xô đẩy cũng không giữ lại, ngươi ngã? Ồ, thì sao? Còn không ngoan ngoãn tự mình bò dậy, là muốn cho gia đá thêm hai cái sao!

Hạ Nhất Minh:......

Hắn cắn răng, bước đi trầm trọng, từng bước một hướng vào sâu trong Chiếu Ngục, lần đầu tiên hoài nghi chính mình lựa chọn có phải sai rồi hay không, hôm nay đi nước cờ hiểm này, thật sự chỉ là cờ hiểm sao? Có thể là từ giờ......thật sự ra không được?

......

Hạ Nhất Minh chỉ là cái quân cờ, bị người lừa bị lợi dụng, vụ án của phụ thân có nguyên nhân sâu hơn, có đầu sỏ gây tội ẩn ở trong tối, ông đã sớm bị người khác theo dõi......

Diệp Bạch Đinh nhìn đến Cừu Nghi Thanh, liền có chút ủy khuất: "Hắn giấu rất nhiều thứ chưa nói."

Cừu Nghi Thanh xoa xoa đầu của hắn: "Không sao, chúng ta còn có thời gian."

Diệp Bạch Đinh cúi đầu, đâm đâm ngực y: "Ngươi đi hỏi hắn giúp ta."

"Được, ta giúp ngươi." tay Cừu Nghi Thanh nhéo nhéo sau cổ hắn, "Ta biết rất nhiều kiểu hỏi cung, dùng hay không dùng hình đều có, bảo đảm giúp ngươi hỏi ra."

"Cũng......không cần gấp như vậy, chúng ta không phải còn có Thái thị sao? Nàng mới rời khỏi kinh thành, thư của Ứng Phổ Tâm dù sao cũng phải tìm một chút......" thanh âm Diệp Bạch Đinh thấp nhẹ, "Ngươi lại không có ba đầu sáu tay, chuyện gì thì cũng phải làm từng cái một mà."

Đây là đau lòng y.

Cừu Nghi Thanh vỗ vỗ cằm hắn, nâng đầu của hắn lên: "Hạ Nhất Minh hỗn đản như vậy, vừa rồi tức giận như vậy, đều còn nhớ rõ hỏi dược cứu mạng ta, thiếu gia trượng nghĩa như vậy, sao ta có thể không hồi báo? Yên tâm, ta không mệt."

Diệp Bạch Đinh:......

Cẩu nam nhân này không đáng đau lòng mà.

"Vậy thì...... ngươi cố lên?"

Cừu Nghi Thanh cười nhẹ: "Thiếu gia chuẩn bị đáp tạ ta như thế nào?"

"Ngươi vừa rồi còn nói phải hồi báo."

"Hồi báo là một chuyện, đáp tạ là một chuyện khác."

"Vậy ngươi muốn cái gì?"

"Ta muốn cái gì......" ánh mắt Cừu Nghi Thanh càng ngày càng ám, càng ngày càng có tính xâm lược, "Thiếu gia thông minh như vậy, sao không biết được?"

*chỗ này là 'xâm lược tính' edit thành 'tính xâm lược', bỏ chữ 'lược' đi thì hai chữ còn lại là phạm tội đó, nhưng ai biểu hai người này ngươi tình ta nguyện, ai biểu lão thích màu vàng

Diệp Bạch Đinh:......

Thôi vậy, tán tỉnh không thắng nổi.

Nghe được bên cạnh có tiếng vang, là ngục tốt đến tuần tra, Diệp Bạch Đinh lôi kéo Cừu Nghi Thanh đi ra ngoài: "Chúng ta đi ra ngoài rồi nói."

Nguyệt hoa vằng vặt, ôn nhuận sáng trong, tối nay ánh trăng rất đẹp, có chút làm người lưu luyến quên đường về, không muốn về phòng.

Ngủ một ngày, cũng không có buồn ngủ, Diệp Bạch Đinh liền cùng Cừu Nghi Thanh đi chậm rì rì, dưới ánh trăng sửa sang lại suy nghĩ.

"...... vụ án lần này tuy là kết, lòng ta luôn có chút không yên ổn," hắn nhớ tới một việc, "Cửa hàng Long Phong mà chúng ta cùng đi kia, mặc kệ là hàng hóa trong kho hay là người, cứ cảm thấy không ổn, ngươi có tra được manh mối gì không?"

"Không nhiều lắm."

Cừu Nghi Thanh làm việc, chưa bao giờ sẽ đem hi vọng đè ở một nơi. Hạ Nhất Minh đã bắt được, Cảnh Nguyên Trung cũng ở Chiếu Ngục, nhưng Tam hoàng tử này có miêu nị gì, bọn họ không có khả năng đào ra sạch sẽ, nếu không phối hợp, Cẩm Y Vệ còn phải yêu cầu thời gian dài đi hỏi cung tìm chứng cứ, y đã sớm đoán ra, phương hướng khác cũng không thể bỏ qua.

"Cửa hàng Long Phong, hai người đuổi theo chúng ta đến thanh lâu lần trước, còn nhớ không?"

"Nhớ," Diệp Bạch Đinh gật đầu, cảm thấy biểu tình của Cừu Nghi Thanh không đúng, "Làm sao vậy? Bọn họ đã xảy ra chuyện?"

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Đêm đó có chút mạo hiểm, để tránh rút dây động rừng, hôm sau ta mới phái người đi tra, nhưng người đã chết, dựa theo thời gian tử vong, có lẽ bọn họ truy tung chúng ta không được, chưa kịp trở về liền chết."

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm: "Diệt khẩu?"

Chẳng lẽ thân phận của bọn họ vẫn bị phát hiện?

"Không nhất định," Cừu Nghi Thanh nói, "Cũng có thể có nguyên nhân khác, người của ta còn đang tra, nhưng có cái chi tiết, ta cho rằng không thể xem nhẹ, cần phải hỏi ngươi một chút."

"Ngươi nói đi."

"Tóc khô vàng, đáy mắt xanh đen, tinh thần uể oải không phấn chấn, hàm răng hư hỏng, điên lên thì cái gì cũng làm, hoàn toàn không có nhân tính, lúc khó chịu thì nước mắt nước mũi đều chảy......"

Cừu Nghi Thanh nói vài cái chi tiết, hỏi Diệp Bạch Đinh: "Ta nhớ rõ ngươi từng nói qua khi phá án, người có bệnh trạng như vậy, sợ là vì một loại độc nào đó sinh ra tính ỷ lại, là như thế sao?"

Sắc mặt Diệp Bạch Đinh nháy mắt liền thay đổi: "Ngươi gặp qua người như vậy? Ở đâu, khi nào xuất hiện, một hai người, hay là nhiều hơn?"

Cừu Nghi Thanh thấy hắn trịnh trọng, mặt cũng theo đó trầm xuống: "Chính là lần tra cửa hàng Long Phong, có điều không phải ở cửa hàng, là lúc tra người của cửa hàng, Cẩm Y Vệ vì yêu cầu kiểm chứng, có theo dõi nhi tử của hai chưởng sự một thời gian ngắn, phát hiện bọn họ thích ngâm mình ở hoa lâu, uống hoa tửu......có bệnh trạng trên."

"Chi tiết bệnh trạng không sai?"

"Cẩm Y Vệ sẽ không nhìn lầm."

Trong lòng Diệp Bạch Đinh trầm xuống: "Ô hương...... Đây là độc ô hương, tuyệt đối không sai!"

Nơi này kêu ô hương, đổi vào thời gian không gian khác, sẽ kêu là a phiến, kêu thuốc phiện, kêu......càng nhiều cái tên đáng sợ khác.

"Không phải ta nói chuyện giật gân," Diệp Bạch Đinh thẳng tắp nhìn đôi mắt Cừu Nghi Thanh, "Cái hại của độc Ô hương, không phải làm người chết trong nháy mắt, nhưng sẽ chậm rãi ăn mòn, làm người nghiện, chỉ cần nghiện rồi, liền sẽ không cắt được, trở thành kẻ không người không quỷ, cho dù trước đó có quân tử cỡ nào, có tình cảm trách nhiệm cỡ nào, dính vào nó, cũng sẽ biến thành ác ôn, vứt hết tất cả luân lý đạo đức, chỉ vì một ngụm Ô hương này, bọn họ có thể làm bất kỳ chuyện gì, thứ như nó, nhẹ thì hủy một người, nặng thì hủy vài thế hệ người, quốc gia đặt ở trước mặt nó, khả năng cũng không chịu nổi một kích, thứ như vậy cần phải diệt sạch, tuyệt tự, ở Đại Chiêu một chút cũng không thể có! Kẻ nào dám buôn bán nó, giết cả trăm ngàn lần cũng không đủ để chuộc tội!"

Cừu Nghi Thanh đã thấy qua nhiều loại biểu tình, nhiều loại bộ dáng của Diệp Bạch Đinh, khi hắn vui vẻ, khi hắn không vui vẻ, khi tức giận, khi muốn chọc giận người khác, đều không giống nhau, nhưng dáng vẻ căm thù đến tận xương tuỷ như lúc này, nếu không phải tuyệt đối, trước kia rất ít có.

Xem ra Ô hương này, thật đúng là căn nguyên của tội nghiệt.

Cừu Nghi Thanh tùy tiện tưởng tượng, là có thể phát hiện điểm dễ lợi dụng của thứ này, nếu nó có thể khống chế nhân loại, một khi dính phải liền không cắt được, có thể làm quân tử biến thành ác quỷ, vậy thì kẻ lòng mang quỷ thai lợi dụng nó, chẳng phải là có thể khống chế rất nhiều người, đánh tan toàn bộ quốc gia?

Trước kia không biết thì thôi, nếu đã biết......

"Ta sẽ đích thân đuổi theo tra xét tuyến này, sẽ không để kẻ ác đạt được mục đích."

Diệp Bạch Đinh tin tưởng năng lực của Cừu Nghi Thanh, những gì hắn mới vừa nói, cũng là nhắc nhở tính quan trọng của chuyện này, ngàn vạn không thể xem thường, hiện tại Cẩm Y Vệ phát hiện chỉ là hai người, vậy ở nơi bọn họ nhìn không tới thì sao? Có thể còn có một hai, ba bốn, thậm chí càng nhiều hay không? Khi ngươi phát hiện ra một con gián trong nhà......

Hắn tới nơi này, làm vụ án thứ nhất, không phải có liên quan đến độc ô hương sao?

Cẩm Y Vệ không phải không coi trọng, lúc ấy cũng dốc sức đi tra, nhưng rất rõ ràng, chắc là có kẻ tráng sĩ chặt cổ tay, cắt đứt mối liên kết này, thậm chí sau đó còn nghỉ ngơi lấy sức, vẫn luôn không có hành động gì, lần này mới qua mặt được bọn họ.

Bọn họ chỉ chạm vào phần ngoài thế lực của đối phương, Cừu Nghi Thanh lúc ấy căn bản là không biết Tam hoàng tử tồn tại, hắn biết đến Tam hoàng tử, cũng chỉ là thấy được trong sách, Tam hoàng tử muốn mưu đồ tạo phản, không biết trong đó còn có chuyện như vậy.

Độc ô hương này...... Là đám thế lực kia giở trò quỷ, hay là có người đang đục nước béo cò, muốn quậy cho đục nước?

Trước mắt còn không có chứng cứ xác thực, giống như phương hướng nào cũng có khả năng, Diệp Bạch Đinh cảm thấy bọn họ cần phản ứng nhanh chóng, mới có thể đánh vào bên trong quân địch, thăm dò hết thảy xong rồi một lưới bắt hết.

Thanh lâu, hoa tửu......

Diệp Bạch Đinh quay qua Cừu Nghi Thanh, dưới ánh trăng, hai mắt hắn thanh triệt, ẩn ẩn ánh sáng lưu chuyển: "Yến bầu gánh......Chỉ Huy Sứ có tính toán bắt đầu dùng chưa?"

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Cũng đến lúc rồi."

Hai người đều không có tính kéo dài, trực tiếp đổi phương hướng, đi nhà lao nữ đằng sau, kêu nữ quản sự mời người đến.

Yến Nhu Mạn vẫn diễm quang bắn ra bốn phía như vậy, tuy trên mặt không có son phấn, vẫn cứ mắt mị môi mọng, da như mây, váy trơn bình thường của tù phạm, bị nàng mặc ra phong tình vạn chủng, trạng thái của nàng rất tốt, thậm chí còn tốt hơn lúc lên công đường vì án mạng.

Diệp Bạch Đinh khó nhịn xuống tán thưởng: "Yến bầu gánh hảo phong hoa."

Yến Nhu Mạn cười, hành cái lễ với Cừu Nghi Thanh cùng Diệp Bạch Đinh, đặc biệt là với Diệp Bạch Đinh, cảm tạ thiệt tình thực lòng: "Đa tạ thiếu gia chỉ điểm, thiếp thân mấy tháng nay ngủ rất khá, không có ác mộng quấy nhiễu nữa, Dung tỷ tỷ nói chúng ta đều trẻ ra vài tuổi kìa."

Cừu Nghi Thanh: "Dung Ngưng Vũ đã tới?"

Yến Nhu Mạn lanh lẹ cỡ nào, vừa nhìn đã biết vị này ghen tị, chỉ vì câu khích lệ 'hảo phong hoa' kia của thiếu gia, nàng đương nhiên sẽ không bán tỷ muội nhà mình: "Tới trong mộng, Chỉ Huy Sứ cũng muốn quan tâm một chút sao?"

Diệp Bạch Đinh kéo tay áo Cừu Nghi Thanh, nhắc nhở y nói chuyện đàng hoàng, đừng mất mặt.

"Hai vị sẽ không vô cớ điều nữ phạm nhân ra," Yến Nhu Mạn sóng mắt lưu chuyển, đã nhìn ra, "Là có chuyện gì yêu cầu thiếp thân hỗ trợ sao?"

Diệp Bạch Đinh cười: "Sao ngươi biết chúng ta là có việc yêu cầu ngươi hỗ trợ, mà không phải có chuyện khác cần thông tri ngươi —— tỷ như vụ án của ngươi, có tin tức mới?"

"Vụ án kia của thiếp thân đã rõ ràng, còn có tin tức gì đáng giá để nhị vị đích thân đưa tới? Thiếu gia đừng nói đùa với thiếp thân nữa ——"

Yến Nhu Mạn thu nụ cười, xách góc váy lên, chậm rãi dập đầu xuống, hành đại lễ: "Phẩm hạnh của Cẩm Y Vệ, ta tin được, ta cũng đã sớm mở lời, chỉ cần có chỗ nhị vị dùng được, Yến Nhu Mạn ta núi đao cũng xông vào được, biển lửa cũng xuống được, nguyện lấy một chút công tích, chuộc một thân tội cốt này, báo thiếu gia đánh thức chi ân!"

"Yến bầu gánh không cần như thế," Diệp Bạch Đinh nâng Yến Nhu Mạn dậy, "Ta cùng Chỉ Huy Sứ đây, xác thật có một ít việc bí mật, yêu cầu ngươi hỗ trợ, chỉ là chuyến này hung hiểm, ngươi có khả năng đụng phải đủ loại nguy cơ, mà còn vì phải bí ẩn, trợ giúp mà Cẩm Y Vệ có thể cung cấp cho ngươi cũng hữu hạn, ngươi còn cần bảo mật chuyện này, không được lộ ra với bất kỳ ai......"

Yến Nhu Mạn cười: "Trước kia thiếp thân không phải cũng thường ở trong lốc xoáy nguy hiểm sao? Còn đều là làm một mình, lần này làm việc cho Cẩm Y Vệ, trợ giúp hữu hạn cũng là trợ giúp không phải sao? Quy củ, thiếp thân đều hiểu, thiếu gia không cần lo lắng."

Diệp Bạch Đinh dừng một chút, có chút do dự: "Hoàn cảnh làm việc...... có thể là ngươi không muốn dính vào nữa, nếu ngươi không muốn, cứ nói thẳng."

Yến Nhu Mạn chuyển sóng mắt, liền hiểu: "Hoa lâu? Tư khoa tử?"

Diệp Bạch Đinh:......

Nếu không có Cừu Nghi Thanh ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, Yến Nhu Mạn sợ là thật sự nhịn không được, muốn trêu thiếu niên hay thẹn thùng này một chút.

"Thiếp thân ở tuổi này, lịch duyệt như này, trường hợp gì mà không qua được? Thiếp thân mà thích, ngủ một giấc cũng không lỗ, thiếp thân không thích, có thể đem hắn chơi cỡ một ngàn 800 lần, lấy được bạc của hắn, còn không để hắn chạm đến tay của thiếp thân, thiếu gia tin hay không?"

Diệp Bạch Đinh tin, nhưng cách làm việc như vậy khó tránh khỏi sẽ hơi thiệt thòi......

Hiếm khi được một nam nhân kết giao không thân quan tâm như vậy, Yến Nhu Mạn rũ mắt, ý cười nơi đáy mắt càng sâu. Dung tỷ tỷ nói rất đúng, thế gian này có yêu ma quỷ quái, cũng có tâm địa từ bi, cho dù người như các nàng, cũng có người nguyện ý lý giải, nguyện ý muốn tốt cho các nàng.

"Thiếu gia đừng đem thiếp thân đi so với những nữ nhân khác," mặt nàng giãn ra, có vẻ chân thành tha thiết thẳng thắn của thiếu nữ, cũng có khí khái tiêu sái của mỹ nhân, "Thiếp thân đó mà, đối với nam nhân trong thiên hạ xem như nhìn thấu, không cảm thấy là trong thế đạo này, gả cho một nam nhân chính là ý kiến hay, là có thể cả đời an ổn, dựa cái gì đều không bằng dựa chính mình, cái gì cũng không bằng bạc, thiếp thân hi tiếu nộ mạ, tiêu sái bừa bãi mà sống cả đời này, vận khí không tốt, chôn cốt nơi núi sâu, cũng là mỹ nhân cốt, vận khí tốt, già rồi liền cùng bọn tỷ muội làm bạn, vui vẻ nhân gian, nếu là cô đơn, thì từ Dục Anh Đường nhận nuôi vài hài tử dưỡng lão tống chung, đời này cũng coi như đủ rồi, nhân sinh của thiếp thân, biết phải sống như thế nào, thiếu gia đừng nghĩ nhiều làm gì."

Thật lâu, Diệp Bạch Đinh mới nói: "Vậy ngươi có bất cứ khó khăn gì, đều phải nhớ rõ đến tìm chúng ta."

Yến Nhu Mạn: "Được."

"Chi tiết khác, Chỉ Huy Sứ sẽ an bài vơi ngươi, ta đây chỉ có một thứ muốn dặn dò ngươi," sắc mặt Diệp Bạch Đinh nghiêm túc lại, "Chúng ta đang tìm một thứ độc tên là 'ô hương', cũng là nhiệm vụ chính của ngươi lần này, ngươi ngàn vạn nhớ kỹ, không thể dính vào nó, một ti tí cũng không thể, nó có khả năng sẽ bị người ngụy trang thành dược hoặc thứ gì khác, cách phân biệt, hiện tại ta nói lại với ngươi, ngươi nhất thiết phải nhớ rõ......"

......

Chuyện sau đó, Diệp Bạch Đinh cũng không tham dự, từ Hạ Nhất Minh, Cảnh Nguyên Trung, đến an bài cho Yến Nhu Mạn, toàn bộ đều giao cho Cừu Nghi Thanh, dù sao đối phương đều có thể xử lý.

Mấy thi thể hắc y nhân được nâng vào phòng ngỗ tác, hắn đã kiểm nghiệm toàn bộ, quả nhiên là không có phát hiện thêm gì nữa, chỉ có trên người thủ lĩnh có cái hình xăm đồ án tương đối đặc thù, hắn viết xong ghi chép nghiệm thi, toàn bộ giao cho Cừu Nghi Thanh.

Vụ án gian lận khoa cử lần này, coi như hữu kinh vô hiểm mà qua, nên tra thì tra, nên làm thì làm, đối phương một kích chưa trúng, sẽ không hấp tấp tới lần thứ hai, gia tăng nguy hiểm bị bại lộ, chờ đến lần sau liền khó nói, đối phương tà tâm bất tử, rồi sẽ có va chạm.

Tỷ như sắp tới chính là thiên tử đại hôn, bọn họ có thể ngo ngoe rục rịch hay không?

Cừu Nghi Thanh rất bận, bận xong vụ án, đẩy mạnh những việc khác, tựa hồ có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng y vẫn không thể có nhiều thời gian thân mật hơn với Diệp Bạch Đinh. Thiên tử sắp đại hôn, dù là thần tử, hay là bằng hữu, y đều phải giúp đỡ ổn thỏa, để một ngày này trôi qua viên mãn, không để lại tiếc nuối.

Bận rộn một hơi tới 25 Tháng Ba, đêm trước ngày thiên tử đại hôn, y tiến cung, kiểm tra cảnh giới lần cuối cùng.

Thái Cực Điện.

Vũ An Đế nghe nói Cừu Nghi Thanh tiến cung, lập tức kêu Cao công công cầm rượu ngon lâu năm lại đây, mang kỷ nhỏ lên, chuẩn bị mấy món nhắm......

Chờ Cừu Nghi Thanh đến, bên này mùi rượu đã bay đầy điện, rượu không say người người đã tự say.

"Cao công công, mau! Đè Chỉ Huy Sứ xuống!"

Cừu Nghi Thanh:......

Vũ An Đế không cho người đi, còn tự mình rót rượu, đưa cho Cừu Nghi Thanh: "Ly này kính ngươi! Lần này ân khoa không có ngươi cùng a Đinh, ta sợ là tránh không khỏi một kiếp!"

Cừu Nghi Thanh nhận rượu: "Là bổn phận của vi thần mà thôi, Hoàng Thượng thân phận tôn quý, nên chú ý quy củ."

"Ngươi khi nào thì trở nên không thú vị như vậy?"

Vũ An đế trừng y một cái: "Lúc nào cũng ngay ngắn, lúc nào cũng quy củ, y như mấy lão già trên triều, không sợ a Đinh của chúng ta thay lòng đổi dạ? Đừng đến lúc đó còn cần ta cho ngươi một đạo thánh chỉ, bắt hắn đừng rời khỏi ngươi."

Nhắc tới Diệp Bạch Đinh, Cừu Nghi Thanh cũng không so đo Vũ An Đế không tự xưng 'trẫm': "Hắn rất tốt, mới không giống ngươi."

"Phải phải phải, Đinh Đinh của ngươi là tốt nhất, thiên hạ vô địch đáng yêu nhất, không phải Cừu Nghi Thanh ngươi là không được, được rồi!" Vũ An Đế đụng một cái vào chén của hắn, "Tới, cạn ly! Vì Đinh Đinh!"

Cừu Nghi Thanh cạn ly.

Vũ An Đế lại bưng chén rượu lên, không biết nói như thế nào, lại vòng tới Diệp Bạch Đinh, vẫn là phải vì hắn cụng ly, Cừu Nghi Thanh đương nhiên muốn uống cạn.

Cứ ba lần bốn lượt như thế, Cừu Nghi Thanh cũng biết là hắn cố ý uống rượu, cuối cùng đè chén rượu của hắn xuống: "Say rượu ảnh hưởng thân thể, Hoàng Thượng nên chú ý long thể."

"Ta biết......"

Vũ An Đế lười biếng chống khuỷu tay trên bàn, bàn tay chống má, lắc lắc rượu trong ly, rất là phiền muộn: "Ta chỉ là...... hiếm khi vui vẻ. Hoàng cung rất lớn, triều thần rất ồn ào, không thể thả lỏng, tối nay bên người có ngươi, ngày sau sẽ có hoàng hậu, ta nhớ tới liền......"

Cừu Nghi Thanh vô tình chọc thủng bộ mặt giả tạo của hắn: "Là bởi vì trung cung* có chủ, sau này có hoàng hậu làm bạn đi."

*ko biết cái này nói chưa ta, 'trung cung' là chỉ cung của hoàng hậu, nằm giữa 'hậu cung' - chỗ của mấy bà vợ bé tranh sủng với đám con nheo nhóc ở, và 'tiền triều' - chỗ ông chồng và triều thần cãi nhau

Mặt Vũ An Đế lập tức trở nên hớn hở, còn đâu phiền muộn khổ sở, cười một cái khá là kiêu ngạo: "Đúng thì thế nào! Ta ngày mai liền có tức phụ, ngươi thì sao! Ngươi không biết cố gắng như vậy, chẳng lẽ không làm thất vọng chúng ta năm đó ở trên núi đánh cuộc nhiều như vậy! Trưởng công chúa cũng phải chê cười ngươi!"

Cừu Nghi Thanh:......

Vũ An Đế đang đắm chìm trong vui sướng vì sắp thành thân, khóe mắt đều phiếm đỏ: "Tuy nói một đường này đi tới không dễ dàng, chúng ta huynh đệ cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa là không thấy mặt nhau, đằng trước còn có vô số phiền toái đang chờ đón, không chỉ một tảng đá lớn phải dọn, nhưng ta một chút cũng không sợ, ta sắp có tức phụ! Ta sắp cưới hoàng hậu!"

Cừu Nghi Thanh:......

Y không nên lo lắng cho tên đầu đất này.

"Thành thân thật sự rất tuyệt, chỉ là nghĩ lại ngày mai động phòng, ta liền......" Vũ An Đế nhìn Cừu Nghi Thanh, kích động đến thiếu chút nữa lại muốn rót một chén rượu, "Ngươi thì sao, ngươi chừng nào thì cùng a Đinh thành thân?"

Khi nào cùng a Đinh thành thân?

Cừu Nghi Thanh khựng lại.

Y chỉ suy xét quá chuyện này, còn chưa kịp lên kế hoạch lưu trình, thời gian không đủ. Nhưng hiện tại, trong đêm mà Thái Cực Điện treo đầy lụa đỏ, nghe bạn tốt ngây ngốc kể chuyện hưng phấn ngày mai đại hôn, tim y đập đột nhiên có chút nhanh.

Đột nhiên, hai chữ 'thành thân' giống như có thực thể, chỉ cần nghĩ về hai chữ này một chút, nghĩ về người đứng sau hai chữ này một chút, y đã có chút chịu không nổi.

Thành thân a......


Lời editor: các thân ái qua Part 2 đọc tiếp nha, Wattpad free chỉ cho một lố 200 chương thôi;)



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật