[CHUANG 2021] VĂN PHÒNG THU NHẶT VE CHAI PHI NHÂN LOẠI

[QUYỂN 3] CHƯƠNG 10: BUÔN Y BRU



MÓN VE CHAI THỨ BA

CHƯƠNG 10: BUÔN Y BRU

Ba người Trương Gia Nguyên, Hồ Diệp Thao, Diệp Hạo Nhiên chuẩn bị sẵn bữa sáng cho Boss nhà mình, chỉ cần về rửa tay là ăn luôn. Ăn xong thì có thể nghỉ một giấc ngắn, để Diệp Hạo Nhiên báo cáo đầy đủ tình huống rồi mới khởi hành.

Kế hoạch dự tính là thế.

Nhưng khi nhìn thấy Boss nhà mình được một người đàn ông xa lạ bế vào. Thật ra cũng không hẳn là xa lạ, chỉ là phiên bản Trương Hân Nghiêu đã trưởng thành hơn. Thì ba người đồng loạt vứt kế hoạch ra sau đầu.

Xắn tay áo lên đánh nhau thôi!

À mà Trương Gia Nguyên không thấy, Hồ Diệp Thao mách lại cho cậu nghe.

Đối với cái không khí giương cung bạt kiếm một cách buồn cười này, ngài Boss của Văn phòng quyết định… ngáp một cái. Đuôi mắt tinh xảo rủ xuống mềm mại.

Ba người đang chặn trước cửa lật đật dọn sofa. Louis bưng người yêu lượn vào.

Gối lông ngỗng chèn sau lưng, chăn mỏng đắp lên đùi, bánh kem hạnh nhân đút tận miệng, Tỉnh Lung nửa nằm nửa ngồi dựa vào người Louis, híp mắt cầm thanh Phá tiễn trong tay, lật qua lật lại.

Sự xuất hiện của mũi tên này, vô cùng kỳ quái!

Dường như có không có giá trị cụ thể gì, cắm trước cổng Việt Thần điện chỉ để diễu võ giương oai.

Anh không nghĩ người đã dám xông vào Việt Thần điện cướp vạc Phổ Minh lại hành động vô nghĩa như vậy.

“Bên Việt Thần điện có động thái gì không?”

“Bọn họ đang tăng cường tuần tra các khu vực cổng vào, gia cố kết giới, đồng thời kiểm tra xem đã có lỗ hổng ở đâu, vì sao trong thời gian ngắn lại bị xâm nhập tận hai lần.”

Tuy  u Cơ và Lạc Long Quân không thúc ép, nhưng Tỉnh Lung biết việc này nhất định sẽ giải quyết sớm. Nếu không chuyện Dạ Tinh đảo và Việt Thần điện trở mặt hoàn toàn có thể xảy ra.

Còn về thanh Phá tiễn này…

Trước mắt chưa tìm được câu trả lời, Tỉnh Lung tạm thời thu gọn Phá tiễn, cất vào không gian của mình.

“Boss, anh ăn thêm một phần bánh kẹp xông khói nữa nha!” Hồ Diệp Thao cố gắng dụ anh ăn chút đồ mặn thay vì chỉ bánh ngọt không.

"Ừm, cũng được." Tỉnh Lung ngẫm nghĩ chút rồi gật đầu. Louis lập tức đặt dĩa bánh chỉ còn chút vụn kem xuống, tiếp lấy phần bánh trong tay Hồ Diệp Thao.

Meo meo nhà họ Hồ ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn công việc đút Boss ăn thần thánh bị tước đoạt những hai lần, giận đến mức suýt xòe móng.

“Nhiên Nhiên.” Tỉnh Lung dựa vào người Louis, vừa ăn vừa nghe Diệp Hạo Nhiên báo cáo.

“Vâng, dựa trên thông tin từ Việt Thần điện, nơi cuối cùng phát hiện dấu vết vạc Phổ Minh là một vùng thuộc rừng nguyên sinh Cúc Phương. Tổng diện tích khu rừng vào khoảng hai mươi hai nghìn ki-lô-mét vuông. Nơi này có địa hình lòng chảo. Ở nơi trung tâm là buôn Y Bru của người bản địa, sống theo kiểu bán khép kín. Nơi này chỉ đón khách vào vài dịp lễ hội trong năm, còn bình thường thì không giao thiệp gì với bên ngoài. Điển hình như lễ cúng rào, sẽ diễn ra vào khoảng một tuần nữa. Mọi người đi hôm nay là vừa dịp.”

“Ò…” Hồ Diệp Thao chống cằm. “Lâu lắm rồi mới gặp lại nhóm cư dân ẩn cư kiểu như này ấy. Lần cuối nhìn thấy là khi nào ấy nhờ?”

Diệp Hạo Nhiên ho nhẹ một tiếng, Hồ Diệp Thao nhận ra mình lỡ lời, dè dặt nhìn thoáng qua Trương Gia Nguyên. Người sau thì lại chẳng có phản ứng gì, dường như không nghe thấy. Cảm nhận có tầm mắt đặt lên người mình, Trương Gia Nguyên ngừng lục lọi nhẫn không gian, ngơ ngác ngẩng mặt lên.

“Sao đấy?”

“À thì…” Hồ Diệp Thao ngập ngừng.

“Đang nhắc đến chuyện ở rừng Cúc Phương có một nhóm dân cư ở ẩn, gọi là buôn Y Bru.” Tỉnh Lung thản nhiên trả lời.

“À,” Trương Gia Nguyên gật đầu. “Giống với chỗ cũ của em á hả? Cũng không lạ lắm, mặc dù không nhiều nhưng hiện tại vẫn còn một số nơi sống tách biệt với bên ngoài mà. Ủa mà buôn Y Bru này cưới xin như nào, nếu chỉ có những người trong buôn lấy nhau thì cuối cùng thành kết hôn cận huyết hết à?”

“Đúng đúng đúng.” Hồ Diệp Thao nhanh chóng nương theo đó mà hỏi.

“Theo những thông tin có sẵn thì chưa từng có tiền lệ người buôn Y Bru dựng vợ gả chồng với người ngoài.”

“Lãnh đạo quản lý không lo sao?”

“Cũng đã từng tổ chức vận động người dân di cư xuống thị trấn, nhưng bị phản đối nhiều lần, cuối cùng cũng không thành công. Người trong buôn tự cung tự cấp, sống hoàn toàn dựa vào thiên nhiên, không dùng đến bất kỳ đồ công nghệ nào, vậy nên người ta không thấy cần phải dời đi. Vả lại buôn làng cổ cũng là không gian văn hóa cần bảo tồn, chính quyền sau khi thương lượng thì quyết định giữ nguyên hiện trạng, khi nào người dân có nguyện vọng di dời thì mới hỗ trợ.”

“Thật kỳ lạ.” Trương Gia Nguyên gãi cằm Hồ Diệp Thao, Hồ meo meo lập tức híp mắt đầy thoải mái. “Kết hôn cận huyết là hủ tục ảnh hưởng đến nhiều thế hệ. Đâu lý nào lại lấy lý do bảo tồn văn hóa mà để yên.”

“Kệ đi, dù sao thì thứ chúng ta cần tìm chưa chắc có liên quan đến buôn Y Bru này. Nếu thuận tiện thì có thể gửi nhắc nhở đến Chủ tịch Tỉnh để người ta xử lý luôn.” Hồ Diệp Thao vô tư nghĩ.

“Nhiên Nhiên, em tìm hiểu thêm được gì về buôn Y Bru thì gửi vào điện thoại cho Thao Thao.”

“Boss, anh nghi ngờ…”

“Chỉ là phòng hờ thôi, có phải hay không vẫn còn chưa định luận được.” Tỉnh Lung gật đầu ra hiệu cho Diệp Hạo Nhiên nói tiếp.

“Em đã sắp xếp với phía chính phủ, họ đã gửi công văn cho cơ quan quản lý, sẽ phối hợp hỗ trợ cho Văn phòng. Thân phận của mọi người sẽ là đoàn nghiên cứu trực thuộc Bộ Văn hóa, đang khảo sát sơ bộ trước khi triển khai dự án đặc biệt. Nếu có ai thắc mắc thì cứ lấy lý do chuyên môn ra là được.” Diệp Hạo Nhiên đẩy mắt kính, đóng máy tính bảng.

“Cảm ơn vì thông tin, Nhiên Nhiên. Những chuyện ở Văn phòng nhờ vào em.”

Diệp Hạo Nhiên đẩy kính lần nữa, che giấu cái mím môi phụng phịu của mình.

Hồ Diệp Thao ở một bên lén cười.

Diệp hồ ly liếc ngang, nhưng có người ngoài ở đây, hiển nhiên cậu sẽ không gây sự làm mất mặt Tỉnh Lung.

Diệp Hạo Nhiên lấy ra một tờ giấy mỏng, mười ngón tay thoăn thoắt gấp thành chiếc thuyền tinh xảo. Gió thổi qua, thuyền giấy nương theo đó mà rơi xuống đất, tan thành từng luồng sáng mỏng manh. Trận pháp dịch chuyển hiện lên. Diệp Hạo Nhiên lùi về sau, nghiêng người chào.

“Chúc mọi chuyện đều thuận lợi.”

Tỉnh Lung mỉm cười gật đầu, uể oải chống tay lên người Louis rồi đứng lên. Những người còn lại cũng thế. Hồ Diệp Thao còn tinh nghịch nháy mắt.

“Ở nhà ngoan nha, anh đây về sẽ mua quà cho bé.”

Diệp Hạo Nhiên nhếch một bên mày, cảm giác răng nanh hơi ngứa.

Chờ đó, về rồi biết tay anh!

Pháp trận của Diệp Hạo Nhiên đưa bốn người đến rừng Cúc Phương, nơi cuối cùng mà Việt Thần điện tìm được tín hiệu của vạc Phổ Minh.

Không khí lạnh lẽo ẩm ướt tràn vào khoang mũi, mang theo mùi cỏ cây tươi mát, còn có mùi đất xốp ngai ngái. Dây leo bò lan trên đất từng mảng xanh rì, quấn lên cả thân cây to bằng mấy vòng ôm. Những tán cây cao như muốn đâm xuyên bầu trời, che lấp khoảng không trên đầu, khiến cho ánh nắng chói chang khi chạm đất chỉ còn vài đốm le lói. Nhiệt độ thấp hơn hẳn so với trong thành phố. Đây là sự mát mẻ tự nhiên mà máy điều hòa hiện đại khó lòng sánh được.

Tiếng chim chóc xôn xao hòa theo tiếng gió đưa xào xạc, còn có thanh âm nước chảy từ xa vọng lại, tấu thành một bản hòa âm của núi rừng bát ngát.

Louis đỡ Tỉnh Lung đứng thẳng người, tay vẫn không buông khỏi eo anh.

“Khó trách…” Tỉnh Lung lẩm bẩm.

“Sao cơ?”

“Lý do người của Việt Thần điện bị mất dấu vạc Phổ Minh." Tỉnh Lung đảo cổ tay, luồng ánh sáng xanh lam từ lòng bàn tay tản ra, quét qua từng gốc cây ngọn cỏ rồi biến mất.

“Đó là…” Hồ Diệp Thao nhìn theo nơi ánh lam đi qua, nhạy cảm phát hiện một số dấu vết. Chúng cũng tỏa ra màu sắc tương tự.

“Tàn dư của Dung Thiên trận.” Tỉnh Lung chậm rãi giải thích. “Năng lượng của thần khí không dễ áp chế hoàn toàn, càng khó lòng che giấu, đặc biệt là khi người của Việt Thần điện không thiếu nhân tài truy vết. Nếu muốn trong thời gian ngắn làm mất dấu đội tìm kiếm, ngoại trừ tốc độ cực nhanh, còn phải đưa năng lượng thần khí trở thành sự tồn tại hiển nhiên.”

“Sự tồn tại hiển nhiên.” Trương Gia Nguyên nghiêng đầu, ngày thường cậu cũng có nghiên cứu về trận pháp từ sách cổ của Tỉnh Lung, nhanh chóng nắm bắt vấn đề. “Dung Thiên trận này phân tán năng lượng của vạc Phổ Minh, dung hòa nó vào từng nhánh cây ngọn cỏ. Càng nhiều vật thể tự nhiên, Dung Thiên trận càng có hiệu lực mạnh mẽ. Bởi vậy nên mới khiến người của Việt Thần điện lầm tưởng là vạc Phổ Minh đột ngột biến mất. Nhưng thực chất là…”

“Ừ, nhưng thực chất là Phổ Minh vẫn ở đó, có khi còn ở rất gần bọn họ, nhưng lại bị trận pháp kích hoạt che mắt.”

Không biết vì sao, nhưng Trương Gia Nguyên có cảm giác khi nhắc đến Dung Thiên trận, thái độ Tỉnh Lung có hơi là lạ. Cậu không đào sâu thêm nữa.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây ạ?”

“Dùng cái này.”

Tỉnh Lung lấy ra la bàn được làm bởi Cao Lỗ. Cái la bàn đúc từ vàng ròng nặng hơn mười ký. Anh búng lên kim nam châm, la bàn từ từ rời khỏi lòng bàn tay, chữ Việt cổ khắc quanh thân sáng lên rực rỡ.

Lạch cạch lạch cạch, cây kim chậm rãi xoay tròn, cuối cùng dừng lại chỉ về một hướng. La bàn hóa thành luồng sáng vàng nhạt kéo dài, nhỏ như sợi dây đeo tay, nếu không nhìn kỹ thì khó mà thấy được.

Tỉnh Lung dùng thuật che mắt phủ lên bốn người, lại uể oải nằm lên lưng Louis để hắn cõng mình.

“Đi.”

Louis là đọa thiên sứ, cho dù không mở cánh cũng có thể phòng đi với tốc độ xé gió. Trương Gia Nguyên là nhân loại, nhưng cậu không cần dùng đến hai chân, chỉ một lá bùa là có thể lướt đi như bay. Thân hình Hồ Diệp Thao nhẹ nhàng, ở dạng người vẫn mang đầy đủ đặc tính họ nhà mèo, không hề tụt lại phía sau.

Bốn người đi theo dấu vết của la bàn tầm mười lăm phút, băng qua cả mảnh rừng tưởng chừng như không có điểm cuối. Đến một sườn dốc, cây cối bắt đầu ít rậm rạp hơn, lộ ra con đường mòn nho nhỏ. Men theo con đường thêm một đoạn nữa, xa xa thấp thoáng cánh cổng to dựng bằng hai bụi tre gai cao gấp đôi người, hàng rào nứa kéo dài bao quanh cả một khu rộng lớn, thêm cây rừng dày dặn chen chằng chịt những cọc nhọn tua tủa hướng thẳng ra ngoài. Gió thổi qua, cành cây khe khẽ rung lên, lớp lá khô phủ dày trên đất bay lên trong thoáng chốc rồi lại trở về nơi chúng vốn nằm.

Luồng sáng vàng dẫn đường tan biến, la bàn biến trở lại thành hình dáng cũ, cây kim kiên định chỉ thẳng.

Tỉnh Lung cất nó vào không gian, nhìn về phía cổng tre gai.

“Xem ra, đây chính là buôn Y Bru mà Nhiên Nhiên đã nhắc đến.“ Tỉnh Lung xuống khỏi người Louis. Mắt rồng cho phép anh từ khoảng cách xa tít cũng có thể nhìn rõ được khung cảnh phía sau vòm cổng kia.

Từng tảng đá lớn khảm xuống đất tạo thành đường đi, dẫn đến những cầu thang gỗ bắt lên nhà sàn. Chỉ tính riêng dưới gầm sàn thì cũng phải hai mét. Gần trăm căn nhà sàn xây theo cấu trúc nhà dài nối gian, to nhỏ không đều, trông như một đội thuyền neo đậu lửng lơ.

Có lẽ vì đang lúc nông nhàn, nên trong buôn ngoại trừ người già trẻ nhỏ, cũng không thiếu thanh niên nam nữ trưởng thành. Mỗi người một việc. Người vừa địu con vừa đạp guồng tuốt lúa, người ngồi đan sọt đựng hoa màu. Người xâu thịt hong trước gió, người xẻ gỗ đóng chiếc ghế con con. Đám nhóc dắt tay nhau đùa giỡn chạy giữa những cây cột gỗ chống nhà lớn hơn cả người chúng, miệng ríu rít câu hát vè chẳng rõ lời.

Một khung cảnh buôn làng thanh bình yên ả.

Ít nhất bề ngoài là thế.

—--
Cục Tuyết có lời muốn chíp chíp: Một số chi tiết được lấy cảm hứng từng văn hóa dân tộc Tây Nguyên, có sự pha trộn và tưởng tượng, phục vụ cho cốt truyện, không nhằm mục đích làm xấu đi hình ảnh người đồng bào.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật