[CHUANG 2021] VĂN PHÒNG THU NHẶT VE CHAI PHI NHÂN LOẠI

[QUYỂN 3] CHƯƠNG 1: PHÁ TIỄN




MÓN VE CHAI THỨ BA

CHƯƠNG 1: PHÁ TIỄN

Phù Đổng Thiên vương gom vụn tro còn sót lại của Quỷ Thánh vào một cái lọ, đoạn chắp tay với Tỉnh Lung, "Lần này may nhờ có Ngọc Lăng Thiếu quân giúp đỡ. Nếu để Quỷ Xương Cuồng sống dậy, e là thêm một hồi sinh linh đồ thán."

"Thiên Vương khách khí." Tỉnh Lung cười nhẹ, đáp lễ. Nói thật, anh cảm thấy chuyện này nhằm vào anh mà đến, nhưng có thể tìm lại thần vật Ngọc Lũ, cũng là một kết quả không tồi.

"Lúc trước vì bất đắc dĩ nên đành thất lễ, mong Thiếu quân lượng thứ."

Phù Đổng Thiên vương muốn nhắc đến chuyện khi trong hình hài đứa trẻ, y đã đeo bám theo Tỉnh Lung. Âu cũng là do long khí và sức mạnh của Tỉnh Lung, dù bị chèn ép bởi không gian, nhưng so với đám người hỗn tạp rõ ràng như viên minh châu giữa đất bùn, chẳng thể che lấp ánh sáng của mình.

Trong tình trạng bị ép về hình dáng trẻ con, đi theo anh, chắc chắn sẽ tìm được đường phá giải.

Phù Đổng Thiên vương đã quả quyết như vậy.

Quả nhiên, y không nhìn lầm.

Tỉnh Lung lắc đầu, tỏ ý không hề gì.

Anh nhìn những mũi tên cắm sâu dưới đất, mạnh mẽ rút một cái, cẩn thận quan sát. Thân tên phủ bạc lấp lánh, phần đuôi nhẵn bóng, không gắn lông tên, đầu mũi tên lóe sáng trong suốt, sắc bén mà cứng rắn.

"Đây là chất liệu gì vậy?" Hephaestus đỡ Rikimaru đang bất tỉnh, tò mò tiến lại gần. Là một vị thần rèn đúc của đỉnh Olympus, gã từng chiêm ngưỡng và sở hữu nhiều nguyên vật liệu quý hiếm, nhưng gã chưa từng nhìn thấy chất liệu nào đặc biệt như thế này. Trông qua như kim cương nhưng lại không phải, cảm giác sát khí lành lạnh này không phải thứ mà kim cương có thể gây ra, khiến gã có chút kính sợ từ tận nội tâm.

Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên cũng nhìn mũi tên chăm chú. Thật ra là chỉ có Châu Kha Vũ nhìn thôi, Trương Gia Nguyên nhìn bằng niềm tin, chỉ có thể sờ sờ.

So với Hephaestus, hiển nhiên Tỉnh Lung hiểu rõ đây là gì. Hoặc nói đúng hơn, thứ này vốn là của nhà anh.

"Lấy Băng Thiết nằm sâu bên dưới Dạ Tinh đảo, nung chảy bằng lửa hoa Liệt Vũ, đưa xuống vực biển Bạch Quang làm nguội, lại lần nữa nấu chảy. Sau đó, bỏ vào nguyên liệu quan trọng nhất."

"Là gì thế?" Hephaestus gấp gáp hỏi, đam mê học hỏi trong mắt tỏa ra mãnh liệt.

"Vảy rồng Dạ Tinh thành niên." Anh chậm rãi nói.

"Phá tiễn?" Phù Đổng Thiên vương chợt thốt.

Một mũi xé trời, hai mũi nứt đất. Tên gọi là Phá.

Cùng với Thương Lãng kiếm, tung hoành trên chiến trường Quỷ Vân, Ngọc Lăng Thiếu quân Tỉnh Lung, một trận thành danh.

Gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ.

Tỉnh Lung búng búng đầu mũi tên, vang lên từng tiếng 'coong coong': "Là nó, có điều nằm trong tay không đúng người, thành ra không phát huy hết uy lực." Trong giọng nói của anh dường như có hơi tiếc nuối.

Rikimaru là người thường, chẳng qua có linh hồn khác chống đỡ nên mới kéo nổi Phá tiễn. So với sức mạnh năm xưa đúng là kém hơn nhiều.

Châu Kha Vũ hơi cạn lời, nếu Phá tiễn mà bộc phát toàn lực, chẳng phải bọn họ càng vất vả hơn sao?

"Nhưng mũi tên này không có lông, làm sao mà bay trúng đích được?" Thường thức cơ bản này ai cũng biết, Châu Kha Vũ không kiềm được hỏi, hắn rất hứng thú với cái gọi là vũ khí trong truyền thuyết này.

"Chính vì không có lông, khó điều hướng, nên đối thủ không thể dự đoán đường đi của tên. Mũi tên sẽ ghim vào đâu, chỉ có người bắn mới biết được."

Vậy nên muốn dùng Phá tiễn, thần lực dồi dào là một chuyện, tính toán như thần lại là một chuyện khác.

Cho đến giờ, người có thể xem Phá tiễn như vũ khí thuận tay, cầm nó càn quét trong giao tranh, ngoại trừ anh, chỉ còn có vị kia ở Dạ Tinh đảo.

Xem ra có dịp phải về nhà một chuyến.

Trương Gia Nguyên có vẻ thích những mũi tên này, thỉnh thoảng lại đụng đụng mấy cái. Tỉnh Lung thấy thế, rút hết Phá tiễn trên đất, ném cho cậu nghịch, còn dư cũng để cậu cất vào không gian của mình.

Quỷ Xương Cuồng đã chết, nhưng không gian vẫn chưa biến mất. Tỉnh Lung còn đang muốn rút Thương Lãng kiếm chẻ chỗ này ra, đột nhiên từ một lối vào hang động bay đến một cục sáng vàng vàng.

Ngoại trừ Trương Gia Nguyên không nhìn thấy, tất cả người ở đây đều có cảm giác muốn mù mắt.

Chói quá chói rồi!

Cục sáng bay xung quanh Tỉnh Lung, nhiệt tình cọ lên vai anh. Tỉnh Lung giữ lấy, nâng nó trong tay. Ánh sáng từ từ dịu lại, lộ ra cái trống đồng nhỏ bằng lòng bàn tay, màu kim loại óng ánh, không còn lớp máu khô đen sẫm bao quanh, ánh sáng ấm áp mà hiền hòa.

"Ngọc Lũ?" Tỉnh Lung thử gọi.

Trống đồng nhảy tưng tưng hai cái, xem như đáp lời anh.

Nó lăn qua lăn lại trong tay Tỉnh Lung, rồi mới bay về phía Phù Đổng Thiên vương. Ánh vàng lần nữa chói lóa, Ngọc Lũ dần thay đổi hình dạng, hóa thành một thiếu niên da ngăm mặc áo tay ngắn vàng đồng, cả người nhào tới ôm lấy Phù Đổng Thiên vương.

"Gióng ơi!" Ngọc Lũ khóc hu hu, nước mắt tuôn ra như suối.

Phù Đổng Thiên vương chỉnh lại tư thế, để đầu Ngọc Lũ đặt lên vai mình, gương mặt nghiêm túc dịu lại, nhẹ nhàng xoa đầu nó, nhỏ giọng dỗ dành.

"Không sao rồi, đừng sợ."

Ngọc Lũ càng ôm người ta chặt hơn, hức hức trông đến là tội. Vừa khóc vừa kể lể.

Nó vốn là thần khí của các đời Hùng Vương. Đến đời Hùng Vương thứ mười tám đặt dấu chấm hết cho triều đại này, Thục Phán thay thế xưng vương, Ngọc Lũ xem như hoàn thành vận mệnh của mình, muốn trở về Việt Thần điện báo cáo với Lạc Long Quân. Không ngờ trên đường đi lại bị quỷ quái chặn đường.

Ngọc Lũ mang chính khí mãnh liệt, yêu ma bình thường không dám đụng đến, cũng chỉ có cấp thánh như Quỷ Xương Cuồng lòng mang chấp niệm sâu nặng mới dám chặn đánh Ngọc Lũ hòng dụ Lạc Long Quân đến.

Ngọc Lũ biết rõ ý đồ của ả, quyết không gọi người ở Việt Thần điện, tự mình giao đấu. Thần khí không có người điều khiển, chỉ có thể đánh ngang tay với Quỷ Xương Cuồng. Hai bên liều mạng giao tranh, quỷ khí chính khí va chạm nhau, tạo thành vụ nổ lớn kinh hoàng. Quỷ Thánh trọng thương không rõ tung tích, Ngọc Lũ còn chút hơi tàn, tự mở không gian, giấu mình vào trong, chìm vào giấc ngủ say dưỡng thương.

Lúc người của Việt Thần điện tìm đến, chỉ còn lại tàn tích cháy đen, thần khí Ngọc Lũ cứ như vậy mà mất tích.

Hóa ra nơi này vốn thuộc về Ngọc Lũ, không phải do Quỷ Xương Cuồng tạo nên.

Lại qua quãng thời gian rất dài, đến mức Ngọc Lũ cũng không rõ mình đã ngủ bao lâu. Một ngày kia, không gian chấn động, Quỷ Thánh lần nữa tìm ra nó, xé rách không gian bước vào.

Lần này, không chỉ có mỗi ả, đi cùng còn có một nhóm người.

"Đám người đó là ai?" Tỉnh Lung cau mày.

"Tôi không biết." Ngọc Lũ thút tha thút thít. "Khi đó tôi cảm nhận không gian bị xâm phạm, ý thức vừa mở ra đã bị một luồng sức mạnh không rõ khóa chặt. Đám người đó ăn mặc rất kỳ quái, quanh thân toàn là kim loại đen, mặt cũng không lộ ra. Còn có một người có vẻ là người dẫn đầu, đồ kim loại của hắn màu bạch kim.

Chính bọn họ đã giúp Quỷ Xương Cuồng chiếm lấy không gian này, còn nói cho ả biết cách luyện hóa thần khí. Sau khi họ rời đi, Quỷ Xương Cuồng bắt đầu sát hại sinh linh vô tội, lấy máu oan khuất của họ biến thành dung môi luyện hóa tôi.

Tôi nhân lúc ả lên cơn điên, thoát khỏi trói buộc. Tôi và ả giằng co mấy phen, lần nữa lưỡng bại câu thương. Ý thức của tôi dần nhiễm phải máu oan, nguyên tắc trong không gian cũng bị biến dạng. Tôi đành phải dùng phần chính khí còn lại, phong ấn sức mạnh của Quỷ Xương Cuồng, nhưng vẫn sơ sót để ả lén tách ra một phần giấu đi, chính là Trần Ngọc Lan bám theo mọi người mấy ngày nay. Còn bản thân lúc mê lúc tỉnh, cố gắng không để bản thân bị ăn mòn."

Lại qua thêm mấy trăm năm, nhân loại từng bước phát triển, Quỷ Xương Cuồng không còn dễ dàng bắt người như trước kia. Ả có thể ép người vào không gian, nhưng tự bản thân lại không thể thoát ra ngoài. Càng lúc càng điên cuồng hơn. Cho đến gần đây, kẻ dẫn đầu mặc áo kim loại bạch kim lần nữa xuất hiện.

Ngọc Lũ âm thầm nghe bọn chúng trao đổi, phát hiện người kia bày cách giúp Quỷ Xương Cuồng có thể phá giải phong ấn, đó chính là bắt lấy những kẻ có vận khí cực tốt, dùng ma quỷ ép bọn họ chìm vào sợ hãi tiêu cực, hút lấy vận khí làm sức mạnh. Đồng thời lợi dùng nguyên tắc đảo ngược, gây ra sự mất cân bằng, từng chút phá hủy chính khí cấu thành không gian.

Kẻ kia còn đưa cho ả xấp thẻ đồng mười lăm cái, chỉ cần thi pháp là có thể đưa đối tượng mình yêu cầu vào không gian, dù có cách muôn trùng thiên lý cũng không thể trốn thoát. Quỷ Xương Cuồng không chút nghĩ ngợi đã đòi bắt Lạc Long Quân, mười bốn người còn lại tùy ý chọn lựa, chỉ cần có đặc điểm chung là vận khí cực mạnh là được.

Kẻ dẫn đầu mỉm cười đáp ứng.

Mọi chuyện sau đó đúng như Tỉnh Lung đã nói. Ngọc Lũ lén đặt gợi ý vào thẻ đồng, hy vọng người của Việt Thần cảnh giác và đến ứng cứu. Không ngờ Trương Gia Nguyên có khả năng ngoại cảm cũng thấy được manh mối trống đồng và "Phong Châu".

Mà tấm thẻ vốn dùng cho Lạc Long Quân, không hiểu thế nào người bị kéo vào lại là Tỉnh Lung. Xem ra, ngay từ lúc này Quỷ Xương Cuồng đã bị lừa. Hoặc có thể là sớm hơn thế.

"Trò chơi Tháng Ba cũng là do người kia lập ra?" Tỉnh Lung hỏi.

"Đúng vậy." Ngọc Lũ gật đầu thật mạnh. "Quỷ Xương Cuồng một lòng muốn tìm đến Long Quân, nào nghĩ được nhiều như vậy. Tên đó nói rằng đã qua mấy nghìn năm rồi, Long Quân đã thay đổi rất nhiều, Quỷ Xương Cuồng khó lòng nhận ra. Nếu cố tình tìm kiếm sẽ bứt dây động rừng, Long Quân sẽ càng cảnh giác mà che giấu thân phận. Dùng trò chơi để dụ người ra mặt, chính là phương pháp tốt nhất."

Một trò chơi chết, không có cách giải, chỉ đơn thuần lấy mạng người khác, hòng ép kẻ mạnh nhất đột phá đường sống trong chỗ chết.

Ngọc Lũ tất nhiên không thể tiếp tục nằm yên. Bao lâu nay Trần Ngọc Lan luôn muốn tìm bản thể của nó để tiếp tục luyện hóa. Lần này nó trốn vào ảo giác trống đồng do Quỷ Xương Cuồng tạo ra. Ngọc Lũ điều khiển ma lai trong tích tắc, ép ma lai nói ra từ "thước tầm", chìa khóa để tìm đến bản thể thần khí, rồi lại vì máu oan xâm nhập mà tiếp tục ngủ say.

Cho đến khi Tỉnh Lung dùng sinh mạng của chính mình, kéo Ngọc Lũ ra từ muôn vàn tăm tối.

Ngọc Lũ bò xuống từ người Phù Đổng Thiên vương, kéo kéo tay anh. Đối với vị ân nhân Long tộc này, nó quả thực vô cùng cảm kích.

Tỉnh Lung cười cười, xoa đầu nó, nhưng những suy nghĩ đằng sau nụ cười ấy, chẳng ai có thể nhìn thấu.

"Không gian này đã ô uế lắm rồi. Chỉ có thể thanh tẩy oan hồn rồi tiêu hủy, không thể tiếp tục giữ lại nữa." Ngọc Lũ thở dài. Nơi này vốn từng là một chốn tiên cảnh, giờ lại biến thành bộ dạng máu tanh kinh tởm như vậy.

"Những người đã chết vì Trò chơi Tháng Ba, vốn dĩ mạng số chưa tận. Nếu có thể cứu, mới xem như mọi chuyện trở về quỹ đạo." Tỉnh Lung nói.

"Ngài yên tâm." Ngọc Lũ mỉm cười, hai bàn tay chắp lại. Ánh sáng vàng nhạt tỏa ra quanh thân. Quầng sáng càng lúc càng lớn, bao trùm lấy tất cả mọi người.

Trong một căn nhà nhỏ dưới tán cây anh đào, Santa ngáp một cái, Rikimaru khẽ ưm, nhích vào lòng người yêu. Santa mỉm cười, kéo lại chăn, tiếp tục ôm bảo bối của mình.

Trong một quán bar hoa lệ, Hoàng Chiêu nôn một trận trong nhà vệ sinh, tiếp tục quay lại sàn quẩy điên cuồng.

Trong một cái đầm nước xa xôi, Long Từ vùi mình xuống đáy bùn, hăng hái quẫy đuôi.

Kẻ nên chết đã chết, người vốn sống vẫn sống.

Ngôi nhà với hàng rào nguyệt quế có thêm hai vị khách thường xuyên ghé thăm. Một người đến vì Tỉnh Lung, một người đến vì Trương Gia Nguyên.

Diệp Hạo Nhiên đẩy kính, cảm giác từ khi Boss trở về, nhà mình hơi bị náo nhiệt một cách kỳ lạ.

Trương Hân Nghiêu ngồi trên xích đu ngoài sân, để Tỉnh Lung gối lên đùi hắn mà ngủ trưa. Trương Hân Nghiêu cúi người, đặt lên trán anh một nụ hôn, vén tóc anh ra sau tai, mỉm cười dịu dàng.

"Boss, người của Việt Thần điện gửi lời mời." Diệp Hạo Nhiên bước ra, nhẹ nhàng gọi anh.

Tỉnh Lung lười biếng mở mắt.

"Đúng lúc, anh cũng có chuyện muốn gặp họ."

-----
Cục Tuyết có lời muốn chíp chíp: Đoán xem vị kia ở Dạ Tinh đảo là ai.
Quyển ba sẽ viết về An Nam tứ đại khí.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật