[CHUANG 2021] VĂN PHÒNG THU NHẶT VE CHAI PHI NHÂN LOẠI

[QUYỂN 1] CHƯƠNG 8: GIAN PHÒNG PHÙ THỦY



MÓN VE CHAI THỨ NHẤT

CHƯƠNG 8: GIAN PHÒNG PHÙ THỦY

Cầu thang hẹp và sâu hun hút, phía xa tít tối om, không rõ là dẫn đến đâu. Tỉnh Lung không kiên nhẫn, phải đi từng bậc thật phiền. Anh chắp tay sau lưng, chân khẽ nhún, cả người lướt nhẹ như chim yến. Trong thoáng chốc đã đến tận cùng của đường hầm.
¬
Lối đi với ánh đèn đỏ quỷ dị dẫn đến một gian phòng rộng lớn. Khi Tỉnh Lung vừa bước vào, cánh cửa sau lưng tự động khép chặt. Mùi gỗ mốc, mùi rỉ sắt xen lẫn với mùi thảo dược tra tấn khứu giác của bất kỳ ai lỡ bước vào đây.

Một cái vạc to lớn đặt trên bếp đã nguội lửa, bên trong là chất lỏng màu nâu đỏ đã khô cứng. Gần đó là những bộ chày cối cáu bẩn. Những cuộn giấy da vứt tứ tung, chất đầy một góc phòng. Kệ sách cũ bị nhồi nhét chật cứng. Một bàn nghi lễ với rất nhiều vật dụng gồm đá thạch anh, dao hai lưỡi, tấm gỗ khắc hình sao năm cánh, cùng hàng tá thứ mà Tỉnh Lung nghĩ chỉ có đối tượng này mới có thể sử dụng.

Phù thủy!

Anh tùy tay lật qua vài cuốn sách. Bên trong là tư liệu liên quan đến đọa thiên sứ, oán khí, linh hồn,... Nhắc đến linh hồn, Tỉnh Lung lại nhớ đến Lưu Nghiêm Đông Quý vừa gặp lúc tối. Khác với suy đoán anh nói với Diệp Hạo Nhiên, trong cơ thể Lưu Nghiêm Đông Quý không có dấu hiệu của linh hồn ngoại lai. Độ phù hợp linh hồn là rất cao. Nhưng điều ấy không làm Tỉnh Lung bối rối, ngược lại còn khẳng định cách nghĩ của anh là đúng.

Cả căn phòng chỉ được thắp sáng bằng vài cái đèn dầu treo tường, ánh đèn tù mù mang theo mùi khói cũ kỹ. Bất chợt một cơn gió thổi qua, những ngọn đèn leo lét tắt ngúm.

Tỉnh Lung nhướng mày, nơi đây là phòng kín, cơn gió này đương nhiên không phải do tự nhiên mà thành.

Bóng đêm vô tận cắn nuốt từng vật thể, không gian bị vây kín ngăn cách ánh sáng ở bên ngoài. Tỉnh Lung bình tĩnh đứng ở giữa phòng, lòng thầm nghĩ: Đến rồi!

Sự tĩnh lặng thoáng chốc bị làm phiền. Không biết từ đâu, vang lên tiếng nhỏ nước tí tách, rất khẽ, rất chậm.

'Tỏng... Tỏng... Tỏng'

Tiếng nước càng lúc càng gần. Mùi tanh tưởi phất qua khứu giác.

Đồng tử Tỉnh Lung dựng thẳng như loài bò sát, tròng mắt biến thành màu lam khói xinh đẹp. Thị lực lập tức được tăng cường gấp mấy lần, mọi thứ trở nên vô cùng rõ ràng trong bóng tối.

Anh ngẩng đầu nhìn lên trần, thình lình đối diện với cặp mắt đỏ ngầu như máu.

Tứ chi Lưu Nghiêm Hoàng Khải bám chặt lên trần, mắt mất đi tròng đen, chỉ còn màu máu bao phủ. Đầu giật ngược ra sau với độ cong vượt ngoài khả năng nhân loại. Sau lưng là đôi cánh đen hơi khép. Đôi cánh không mọc ra từ lưng, mà giống như bị cưỡng ép gắn vào, phần gốc cánh tiếp giác với lưng sủi bọt đen sền sệt. Miệng lão há to đầy thèm thuồng, nước dãi chảy ra từng giọt từng giọt nhỏ tí tách xuống sàn.

"Lời nhắc nhở đi đến hồi kết của Bản giao hưởng số 9, hóa ra là ám chỉ đã hoàn thiện sinh vật này sao?" Tỉnh Lung cau mày lùi ra sau, tránh dính phải những thứ dơ bẩn, mặt không giấu nổi vẻ ghét bỏ.

Lưu Nghiêm Hoàng Khải thấy con mồi chuyển động, sợ Tỉnh Lung bỏ trốn, muốn nhào đến cắn vào cổ anh. Lúc này cửa phòng đột ngột mở ra, một cây quyền trượng bay vụt đến, quất vào đầu Lưu Nghiêm Hoàng Khải, làm lão văng ra cả mét.

Lưu Nghiêm Đông Kỳ xông vào, cầm lại cây quyền trượng, nghiến răng nghiến lợi túm Tỉnh Lung chạy ngược ra cửa.

"Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cậu đừng xen vào chuyện này rồi sao? Cậu có bao nhiêu bản lĩnh mà dám liều?"

Tỉnh Lung nhìn cổ tay bị lôi đi xềnh xệch, không đáp lời.

Cầu thang vốn dĩ không dài là bao. Nhưng hai người chạy mãi vẫn không đến lối ra, đèn cảm ứng hai bên tắt ngúm. Nguồn sáng duy nhất được phát ra từ viên thạch anh khảm trên cây trượng của Lưu Nghiêm Đông Kỳ. Cũng là một viên thạch anh tím như 'Thanh âm vong linh', nhưng màu sắc có phần nhạt hơn, hiển nhiên chất lượng không bằng.

Lưu Nghiêm Hoàng Khải vẫn gào thét đuổi theo phía sau, Lưu Nghiêm Đông Kỳ cũng nhận thấy lối đi này bất thường. Hắn cắn răng vung quyền trượng, miệng liên tục đọc chú ngữ, ánh sáng tím từ viên thạch anh mạnh mẽ tấn công Lưu Nghiêm Hoàng Khải. Nhưng lão đang trong tình trạng khát máu, không cảm nhận chút đau đớn nào, vẫn điên cuồng xông lên.

"Mẹ kiếp!" Lưu Nghiêm Đông Kỳ chửi tục một tiếng, sức mạnh của hắn không đủ. Nếu như có 'Thanh âm vong linh' thì hắn có thể trở về thời kỳ đỉnh cao nhất. Nhưng hiện tại...

Lưu Nghiêm Đông Kỳ đang suy tính làm sao để bản thân và Tỉnh Lung thoát ra khỏi đây, lại cảm thấy người bên cạnh vẫn im lặng nãy giờ hơi cử động.

"Wiefyn, buông tay."

Anh bình thản chắp tay sau lưng, đôi mắt lam khói lóe lên. Lấy Tỉnh Lung làm trung tâm, mặt đất dưới chân hiện lên hoa văn lượn sóng ánh lam, nhanh chóng lan rộng. Lưu Nghiêm Hoàng Khải có vẻ sợ những hoa văn này, gầm gừ lùi lại. Đôi cánh sau lưng liên tục vỗ phành phạch một cách bất an.

Gót chân Tỉnh Lung giẫm mạnh một cái, hoa văn sóng biển mang theo sức mạnh cuồn cuộn đánh úp, phá nát không gian. Bóng đêm xung quanh như những mảnh gương vỡ, từng miếng từng miếng rớt xuống, lộ ra dáng vẻ chân thật.

Hóa ra họ vẫn đứng ngay tại giữa phòng ngầm, chưa từng chạy thoát.

Lưu Nghiêm Hoàng Khải bị linh lực đánh úp văng ra xa, đè ép không gượng dậy nổi.

Lưu Nghiêm Đông Kỳ há hốc, nhìn Tỉnh Lung như thể thấy quái vật. Ngay cả vì sao Tỉnh Lung biết thân phận thật của mình cũng không kịp thắc mắc.

"Ma trận ảo giác kết hợp với pháp thuật ngưng tụ không gian! Anh làm sao tìm được mắt trận mà phá giải?"

"Tìm mắt trận làm gì?" Tỉnh Lung vén tóc ra sau tai. "Dùng vũ lực công phá thôi."

Đến lúc này nếu Lưu Nghiêm Đông Kỳ không hiểu Tỉnh Lung chỉ mới chút đã bị dọa sợ trước đây là giả vờ, thì đúng là ngu ngốc. Sau lưng toát mồ hôi, chỉ một cái dậm chân của người này mà đã uy lực đến thế, lại còn không cần dùng đến chú ngữ hay vũ khí, vậy thì sức mạnh thực sự phải đến mức nào?

Lưu Nghiêm Đông Kỳ hiện giờ còn sống sờ sờ đứng ở đây, chẳng qua là do Tỉnh Lung nhìn đến tâm ý cảnh báo của hắn nên không thèm đụng đến mà thôi.

Tỉnh Lung thong thả thu hồi linh lực, hoa văn lượn sóng rút về, hình thành vòng tròn bán kính một mét, bảo hộ Tỉnh Lung và Lưu Nghiêm Đông Kỳ.

"Đã đến nước này rồi, trăm mưu ngàn kế dẫn dụ ta vào đây, thì cũng nên ra mặt chứ, Tộc trưởng Vu tộc!" Tỉnh Lung khẽ cười, giọng nhẹ nhàng thanh thúy như chuông bạc.

Một góc tường thoáng dao động, lộ ra bóng dáng trẻ con, nhưng biểu cảm hận thù lại không hợp với khuôn mặt non nớt chút nào.

Đồng tử Lưu Nghiêm Đông Kỳ co rút, gấp gáp kêu lên:

"Đông Quý!"

Lưu Nghiêm Đông Quý không để ý, chỉ nhìn chằm chằm Tỉnh Lung, hai bên mép kéo lên cứng ngắc đầy quỷ dị, thanh âm trào phúng đến cực độ.

"Bái kiến, Thiếu.quân.điện.hạ!"

"Miễn lễ!" Tỉnh Lung lười biếng xua tay. "Bây giờ ngươi muốn tự mình tiến vào luân hồi nhận nhân quả, hay là để ta tiễn hồn phách ngươi về cát bụi, chọn nhanh chút!"

Lưu Nghiêm Đông Quý bật cười cuồng dại, giọng lạnh căm căm:

"Ngươi tưởng mình vẫn là Thiếu quân cao cao tại thượng như ngàn vạn năm trước sao? Thân trọng thương sắp chết đến nơi, lại còn mong xử lý ta? Nực cười!"

Dứt lời, một áp lực vô hình đổ ập xuống, như muốn đè ép cả hai người quỳ xuống. "Đây là không gian của ta, lãnh địa của ta. Ngươi chỉ có thể mặc cho ta chém giết!"

"Đông Quý!" Lưu Nghiêm Đông Kỳ cố gắng chịu đựng, sốt ruột kêu lên. "Em mau tỉnh lại, đừng để linh hồn tà ác kia chiếm giữ! Đông Quý!"

"Vô dụng thôi!" Tỉnh Lung phất tay tạo một kết giới, áp lực lập tức biến mất, ngăn Lưu Nghiêm Đông Kỳ đang gấp đến đỏ mắt. "Gã không phải là linh hồn chiếm xác. Ngay từ mới sinh bên trong cơ thể cậu ấy đã tồn tại thừa một phần linh hồn. Chẳng qua có kẻ nhát gan nên không dám thức tỉnh sớm, sợ bị tru diệt đến mức tàn hồn cũng không còn."

"Cậu nói vậy là sao?" Một năm trước, hắn phát hiện bên trong em trai xuất hiện linh hồn khác. Thế mạnh của hắn trước giờ là pháp thuật công kích và ảo giác, hắn lục tung nhiều tài liệu cổ liên quan đến sức mạnh hắc ám và linh hồn chiếm xác nhưng không có cách nào tách linh hồn lạ kia ra khỏi người em trai, mà không làm tổn thương đến cậu.

Tộc trưởng Vu tộc sử dụng cấm thuật 'Khởi Nguyên', tìm đường giữ lại ký ức được truyền thừa hòng quật khởi. Gã quả nhiên thành công, nhưng lợi dụng cấm thuật nào có dễ ăn như vậy. Linh hồn tộc trưởng bị cắn nuốt thảm hại, chỉ còn dư lại một phần không đủ để tiến vào luân hồi, đành bám vào một thai nhi đã thành hình. Gã lúc bấy giờ còn yếu, không dám mạnh mẽ cắn nuốt linh hồn Lưu Nghiêm Đông Quý, sợ Thiên đạo truy được dấu vết sẽ tru diệt gã. Nhưng rất may, gã tìm được đồng bọn để hợp tác. Sau mười một năm, gã đã thức tỉnh với linh hồn gần như toàn vẹn.

Gã tiếp tục nuôi dưỡng oán khí. Lần này, gã muốn báo thù, gã muốn Tỉnh Lung phải bị cắn xé thành tro bụi. Gã luyện hóa đôi cánh và oán khí với nhau, khiến nó trở nên mạnh mẽ vô song, lại lợi dụng Lưu Nghiêm Hoàng Khải làm vật chủ cho đôi cánh ấy ký sinh. Gã gấp gáp để đôi cánh hút lấy máu thịt của đám người làm xui xẻo, chỉ vì để sớm ngày hoàn thiện sinh vật này.

Oán khí bám trên cây batoong, ảo giác đến từ bức hình chụp hiện trường, bóng đen không đầu dẫn dụ Tỉnh Lung đến thư phòng, những manh mối gán ghép tội lỗi lên người Marie Antoinette, cùng rất nhiều dấu hiệu ý đồ thu hút sự chú ý của Tỉnh Lung, chính là do Tộc trưởng Vu tộc bày mưu mà thành.

Tất cả những điều này, Tỉnh Lung sau khi sắp xếp lại các dữ kiện đã đoán biết được.

Nhưng hiện tại anh không muốn nhiều lời, đánh nhanh xong nhanh còn về nhà ngủ.

"Xem ra phải để ta tiễn ngươi rồi." Tỉnh Lung thở dài, hoa văn dưới chân chậm rãi chuyển động, tùy thời có thể phát động công kích.

"Ngươi vẫn luôn như vậy! Kiêu ngạo đến chán ghét!" Lưu Nghiêm Đông Quý đỏ lừ mắt, đầu óc gã không còn giữ được tỉnh táo, một lòng chỉ muốn dồn Tỉnh Lung vào chỗ chết.

Gã liên tục niệm chú ngữ, oán khí cuồn cuộn trào dâng, đổ ập lên người Lưu Nghiêm Hoàng Khải. Cơ thể lão liên tục hấp thụ từng luồng khí đen, cả người phồng lên như quả bóng căng, từng đường gân máu nổi cục dưới lớp da xám bợt bạt. Lưu Nghiêm Hoàng Khải một lần nữa được bơm đầy sức mạnh, còn vượt trội hơn hẳn trước đây.

Dưới sự điều khiển của Lưu Nghiêm Đông Quý, Lưu Nghiêm Hoàng Khải vươn đôi cánh dài rộng nhiễm đầy oán khí, vỗ mạnh về phía Tỉnh Lung. Oán khí hóa thành ngàn vạn mũi tên đen bay ập đến. Hoa văn lam sắc sáng lên rực rỡ, dựng một kết giới mạnh mẽ cản lại. Nhưng không ngờ mũi tên oán khí còn có đặc tính ăn mòn, từng lớp từng lớp ghim sâu vào kết giới, giãy dụa hòng tiến vào.

Lưu Nghiêm Hoàng Khải liên tục đập vào kết giới, phát ra tiếng rống ồ ồ, dần dần kết giới bị nứt ra một khe nhỏ.

Tỉnh Lung nhướng mày, xem ra cũng có chút kỹ xảo.

Nhưng đáng tiếc, anh không có hứng thú chơi đùa, đặc biệt là với loại tạo vật đi ngược với thẩm mỹ vũ trụ này.

Gót chân dẫm mạnh, sóng xung kích đánh văng Lưu Nghiêm Hoàng Khải, nhiệt độ xung quanh dần hạ xuống. Hoa văn ánh lam đi đến đâu, mặt đất đóng băng đến đó. Lưu Nghiêm Hoàng Khải bị đông cứng thành một tượng băng. Lưu Nghiêm Đông Quý không ngờ linh lực của Tỉnh Lung lại mãnh liệt bá đạo như vậy, che trời lấp biển cuộn đến không chừa chút đường lui. Gã thấy tình hình không ổn, khẩn cấp niệm chú muốn rời khỏi không gian này, lại phát hiện không gian thoát khỏi sự điều khiển của gã.

"Muốn chạy?" Không biết từ khi nào Tỉnh Lung đã đứng sau lưng gã, cười nhạt. "Dùng không gian khống chế cũng là một cách thông minh, nhưng đó là khi thực lực ngươi ngang hàng với đối thủ."

Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mánh khỏe đều là vô dụng.

Áp lực nặng nề nghiền áp gã quỳ mọp xuống, lồng ngực như muốn vỡ tung. Gã chỉ có thể lắng nghe tiếng bước chân đi từ sau ra trước mặt, cuối cùng nhìn thấy mũi giày trắng tinh. Tộc trưởng Vu tộc gắng gượng ngẩng đầu lên, trong mắt đục ngầu tơ máu.

"Ngươi vẫn như vậy, mang bộ dáng của thần, cao cao tại thượng nhìn chúng sinh, lại lạnh lùng không dính chút khói lửa, không bao giờ vươn tay ra cứu vớt, thật là khiến người ta kính ngưỡng đến mức căm ghét!"

"Cứu vớt mà ngươi nói, là cho Vu tộc lột da rút gân, luyện hóa thần hồn?" Tỉnh Lung hờ hững nói.

"Ngươi là chủng tộc Thượng cổ, chỉ bị chút thương tích đó thì có đáng gì! Nếu có thể luyện hóa thần hồn ngươi, ta sẽ đưa Vu tộc thống nhất tam giới, tất cả sinh linh đều sẽ quỳ mọp dưới chân! Thiên đạo thiên vị ngươi, lại cay nghiệt với tộc ta, mới khiến ta thất bại không thể trở mình!" Tộc trưởng Vu tộc hét lên.

"Ờ."

Tỉnh Lung không có ý muốn nói đạo lý với gã, nhạt nhẽo đáp một câu. Lòng bàn tay hiện hoa văn xếp thành hình chữ 'Thanh', mang theo linh khí bức người vỗ thẳng vào đầu Lưu Nghiêm Đông Quý. Gã trợn tròn mắt giãy giụa, cuối cùng không cam lòng mà ngã xuống.

"Đông Quý!" Lưu Nghiêm Đông Kỳ vội vã chạy đến, kiểm tra thấy em mình vẫn còn hơi thở, thoáng thở phào, nhưng lập tức thần kinh căng chặt. "Linh hồn bám vào em tôi, gã thế nào rồi, có cách nào lấy ra không?"

"Yên tâm đi." Tỉnh Lung vỗ vỗ vai hắn. "Đã bị diệt đến cặn cũng không còn rồi."

Không có chứng thực gì, chỉ một câu nói đơn giản, lại khiến Lưu Nghiêm Đông Kỳ an lòng. Hắn cảm kích nhìn Tỉnh Lung, lại nhớ đến trước đây mình không biết trời cao đất dày đi kiếm chuyện với anh. Mặc dù là có ý tốt, nhưng cũng thật đáng xấu hổ!

"Thật lòng cảm tạ anh!" Hắn lờ mờ đoán ra thân phận của Tỉnh Lung, nhưng tự biết cái gì nên nói cái gì không. Tỉnh Lung chính là người đã cứu em hắn, vậy là đủ rồi. Có điều hắn thực sự không hiểu.

"Tại sao anh biết tôi là Wiefyn?"

"Ảo giác anh dùng lên người tôi khi trên du thuyền là pháp thuật đặc trưng của phù thủy Trung cổ. Hơn nữa phong ấn trên 'Thanh âm vong linh' chỉ có chủ nhân mới có thể giải, anh ra sức giành nó như vậy, chứng tỏ anh có thể sử dụng nó."

"Người khách số 01 trong buổi đấu giá đó chính là anh?" Lưu Nghiêm Đông Kỳ trợn mắt.

"Ờ." Người đấu giá là anh, nhưng đập tiền lại là một người khác. "Linh hồn của anh không khớp với cơ thể, trùng hợp bệnh viện có ghi lại, năm mười tuổi Lưu Nghiêm Đông Kỳ mắc bệnh hiểm nghèo tưởng chừng không cứu được nữa, lại trở nên khỏe mạnh như kỳ tích. Tôi nghĩ chắc khi đó linh hồn anh đã xâm nhập cơ thể của Lưu Nghiêm Đông Kỳ rồi."

"Đúng vậy." Lưu Nghiêm Đông Kỳ cười khổ. "Tôi vốn là phù thủy Wiefyn xứ Navarra, trong lúc thực hành pháp thuật không may xảy ra tai nạn. Linh hồn rơi vào trạng thái ngủ say. Không biết định mệnh đã an bài thế nào, lại để đứa nhóc mười tuổi như Lưu Nghiêm Đông Kỳ triệu hồi được linh hồn của tôi. Nó dùng sinh mệnh chính mình, giao kèo với tôi, để tôi thay nó tiếp tục sống, tiếp tục bên cạnh mẹ của nó."

Hắn lần đầu cảm nhận hương vị của tình thân, hạnh phúc đến không muốn dứt ra. Vài năm sau, người mẹ lại mang đến cho hắn một đứa em trai, nhưng sau đó cơ thể bà chịu không nổi, đã qua đời. Dù Lưu Nghiêm Đông Kỳ có là phù thủy, cũng không thể cướp nổi sự sống cho bà.

Từ đó, Lưu Nghiêm Đông Quý trở thành người thân duy nhất của hắn.

"Vậy anh muốn giải quyết Lưu Nghiêm Hoàng Khải như thế nào?" Lão quái vật vẫn còn bị đóng băng, mắt trợn trừng mở lớn.

"Không thể để lão sống!" Lưu Nghiêm Đông Kỳ nói, thanh âm rét lạnh. "Lão chính là hung thủ hại chết mẹ của chúng tôi!"

"Anh nói vậy là sao?"

"Chắc cậu cũng nhìn qua thư phòng chất đầy đồ cổ của lão rồi. Ban đầu tôi cũng nghĩ lão muốn cầu may cho đường làm ăn của mình nên mới gom nhiều thứ đến thế. Nhưng gần đây tôi mới điều tra được, gã làm vậy là vì chột dạ, vì sợ hãi. Năm xưa chính lão đã tìm người dùng tà thuật, hút vận may và sinh khí của mẹ chúng tôi, mới khiến bà sinh Đông Quý không được bao lâu thì chết. Lão chưa từng coi chúng tôi là con! Lòng dạ của lão kinh tởm không kém gì linh hồn tà ác kia!"

Dù Lưu Nghiêm Đông Kỳ cố kìm nén, nhưng sự phẫn uất trong ngực vẫn không thể che giấu. Nếu không phải còn vướng bận chuyện của em trai, hắn đã tiễn Lưu Nghiêm Hoàng Khải xuống địa ngục rồi.

Lưu Nghiêm Hoàng Khải đã bị oán khi ăn mòn lý trí, chuẩn bị hóa thành lệ quỷ, ngoài trừ giết chóc không còn ham muốn nào khác. Tỉnh Lung vốn dĩ cũng không định giữ lão ở nhân gian.

Trục lợi bất chính, ra tay bất nhân, tất phải trả giá.

Tỉnh Lung phất tay, hoa văn ngưng tụ thành kết giới bao quanh Lưu Nghiêm Hoàng Khải, phòng khi oán khí tràn ra ngoài. Tỉnh Lung siết tay, tượng băng theo đó vỡ vụn thành từng mảnh, biến thành một mớ thịt vụn, kể cả đôi cánh cũng không thoát được số phận.

Oán khí không còn vật chủ, muốn tìm cách thoát ra, lại sợ uy áp của Tỉnh Lung, chỉ đành lòng vòng bên trong kết giới.

Lòng bàn tay mang theo chữ 'Thanh' vỗ mạnh lên kết giới, linh khí tinh khiết xâm nhập bao phủ, xoa dịu từng luồng oán khí, thanh tẩy những cảm xúc tiêu cực tích lũy ngày này qua tháng nọ.

Oán khí không còn oán, mọi thứ trở về với cát bụi.

Từng luồng khí đen đặc dần dần được dung hòa, dần dần nhạt đi rồi hóa thành trong suốt, xuyên qua kết giới bay lên không trung.

Một vài tia khí nhạt màu ngưng tụ thành một dáng người nhỏ nhắn, với mái tóc xoăn dài và nụ cười ngọt ngào. Nàng nâng váy, khẽ nhún, như chào tạm biệt một người bạn thân quen.

Tỉnh Lung nghiêng người, cúi đầu đáp lễ. "Cảm ơn nàng, tiểu thư Marie."

Thân ảnh Marie thoáng chốc tan biến, nhưng nụ cười dịu dàng tựa như vẫn còn vương mãi nơi đây.

Linh hồn Lưu Nghiêm Hoàng Khải cũng hóa thành luồng sáng, bị cưỡng chế đưa đi. Lão sẽ chịu phán xét và nhân quả mà lão đáng phải nhận.

"Đi thôi, đi giải quyết nốt kẻ đứng sau nào!" Tỉnh Lung thu lại linh lực, đôi mắt trở về màu nâu trà của nhân loại, phất tay đi về phía cầu thang.

"Kẻ đứng sau? Không phải linh hồn tà ác kia đã tan biến rồi sao?" Lưu Nghiêm Đông Kỳ đỡ em trai đứng dậy, cảm thấy bối rối căng thẳng.

"Vậy anh nghĩ, 'đôi cánh đọa thiên sứ', cùng gian phòng ngầm dành cho phù thủy này, ai là chủ nhân của chúng?" Tỉnh Lung không quay đầu lại.

-----

Tác giả có lời muốn nói: Boss Tỉnh siêu ngầu, siêu bá! Vote Boss Tỉnh kèo trên!!

Trương Hân Nghiêu: *cảm giác sau lưng lạnh lạnh*

Chương này dài gấp đôi bình thường hiu hiu~~ Chương sau là kết phần 1 nhớ! Chắc kèo luôn!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật