[CHUANG 2021] VĂN PHÒNG THU NHẶT VE CHAI PHI NHÂN LOẠI

[QUYỂN 1] CHƯƠNG 6: BUỔI ĐẤU GIÁ ĐỐT TIỀN



MÓN VE CHAI THỨ NHẤT

CHƯƠNG 6: BUỔI ĐẤU GIÁ ĐỐT TIỀN

Không để Tỉnh Lung phải chờ lâu, mười phút sau, màn hình tối đen bắt đầu vụt sáng. Người điều khiển ăn mặc trang trọng, khách sáo nói vài lời mở đầu. Một chiếc bục lớn cao ngang người được dựng bên cạnh, dùng để trưng bày vật phẩm.

Đúng như những gì Diệp Hạo Nhiên nói, các vật phẩm đấu giá đều mang nặng màu sắc tôn giáo. Thánh giá của Cựu Giáo hoàng Leo XI(*), bức tượng Micae(*) ban phúc, thanh kiếm của Trinh nữ xứ Orlean(*), thậm chí ngay cả ghi chép bí thuật của Nữ bá tước Bathory(*) cũng có.

Diệp Hạo Nhiên nhịn không được chậc lưỡi, thật đúng là đa dạng phong phú.

Những thứ gọi là đồ cổ này, thật giả lẫn lộn, yếu tố tâm linh càng khó mà kiểm tra thực hư, nhưng vẫn thu hút không ít người đốt tiền vào loại hàng xa xỉ này.

Đương nhiên, còn có những kẻ không phải là "người". Ví dụ như nhóm Tỉnh Lung, ví dụ như Lưu Nghiêm Đông Kỳ,...

Tỉnh Lung uể oải xoa khóe mắt, hững hờ theo dõi mức giá sàn nâng theo từng vật phẩm. Lúc nào cũng vậy, càng về sau món đồ sẽ càng quý giá và đặc biệt hơn.

"Anh không hứng thú với thứ gì sao?" Trương Hân Nghiêu cẩn thận hỏi.

Tỉnh Lung nhìn dáng vẻ dè dặt của Trương Hân Nghiêu như con dâu mới về nhà chồng của hắn, cố gắng nhịn cười, dường như thiếu niên từng nhìn anh với ánh mắt xâm lược chiếm hữu là một người khác vậy.

"Mèo nhà anh không thích bừa bộn, nếu vác mấy món ve chai này về, em ấy sẽ dỗi mất." Tỉnh Lung cưng chiều gãi cằm bé mèo trong lòng.

Hồ Diệp Thao meo meo cọ vào tay Tỉnh Lung, quăng cho Trương Hân Nghiêu cái nhìn đầy kiêu ngạo.

Hừ, Boss vẫn thương mình nhất!

Trương Hân Nghiêu âm thầm nghiến răng.

"Tiếp theo là một vật phẩm vô cùng đặc biệt. Nếu ai có tìm hiểu qua về phù thủy phương Tây ắt hẳn không xa lạ với đá thạch anh, loại đá được cho là có thể mở ra cánh cổng, giúp các phù thủy giao thiệp với thế giới tâm linh. Viên thạch anh tím này có tên là "Thanh âm vong linh", từng là vật sở hữu của phù thủy Wiefyn xứ Navarra, một trong những phù thủy xuất hiện sớm nhất vào thế kỷ mười bốn. Giá khởi điểm: Một trăm nghìn đô la Mỹ."

Tỉnh Lung ngừng trêu đùa Hồ Diệp Thao, ánh mắt thờ ơ dần tập trung.

Viên thạch anh có hình dạng tựa quả trứng gà, sắc tím thẫm gần như là đen. Xung quanh được khắc những ký tự latinh theo một trật tự nhất định.

Đá thạch anh ngoài tự nhiên không hiếm, so với kim cương, ruby càng không quý giá bằng. Nhưng một viên đá ẩn chứa sức mạnh phù thủy thì lại khác. Trận pháp khắc lên đá có tác dụng phong ấn nguồn năng lượng đậm đặc bên trong. Viên đá này là đồ thật, hơn nữa chất lượng không tồi.

Không hiểu vì sao màu tím sẫm của viên đá này khiến Tỉnh Lung thấy quen thuộc, giống như đã yêu thích từ rất lâu rồi.

Tỉnh Lung nheo mắt, hỏi Diệp Hạo Nhiên: "Nhiên Nhiên, khi sáng chúng ta có được bao nhiêu tiền từ sòng bạc nhỉ?"

"Bốn triệu hai trăm tám mươi bảy nghìn năm trăm đô la Mỹ. (4 287 500 USD)" Diệp Hạo Nhiên đọc ra con số chính xác.

Bắt đầu từ một chip 100 đô, ba lần cược all, thành quả mà vận khí của Tỉnh Lung mang lại là hơn bốn triệu đô.

Biết ý Boss nhà mình đã nhắm trúng viên đá này, trong đầu Diệp Hạo Nhiên lập tức vạch ra chiến thuật đấu giá thành công với giá tiền thấp nhất. Cậu không vội đẩy giá lên cao, chỉ cần canh đúng thời điểm đánh đòn phủ đầu là được.

"Thanh âm vong linh" nhanh chóng thu hút sự chú ý của khách tham gia. Mức giá liên tiếp được nâng lên, cuối cùng chạm mức năm trăm nghìn đô. Người ra con số này là khách mua mang số 18. Những người khác bắt đầu chần chờ, có người dứt khoát thu tay. Con số hiện tại đã gấp năm lần giá trị ban đầu, còn những vật phẩm phía sau vẫn đang chưa biết, bỏ hết vốn vào đây thì thật là không đáng.

"Năm trăm nghìn lần thứ nhất! Năm trăm nghìn lần thứ hai! Năm trăm nghìn lần..."

"Một triệu đô." Tỉnh Lung nhẹ nhàng nói vào micro.

"Vị khách số 01 ra giá một triệu đô!" Người điều khiển mừng như điên, mạnh mẽ hô lên.

Diệp Hạo Nhiên nghẹn họng, âm thầm nuốt ngược mớ chiến thuật vào trong.

Thôi Boss làm gì làm đi!

"Một triệu hai trăm đô!" Người khách số 18 nhất quyết không bỏ qua, tiếp tục lên giá.

"Hai triệu bốn trăm đô!" Tỉnh Lung cũng không vừa, tiếp tục gấp đôi.

"Hai triệu năm trăm đô!"

"Năm triệu!"

Lưu Nghiêm Đông Kỳ tức giận chửi thề, ly rượu trong tay bóp muốn vỡ. Rõ ràng vẫn đang đấu giá thuận lợi, sao lại có kẻ nhảy ra ngáng chân. Nếu không phải bây giờ sức mạnh của hắn đang không ổn định, hắn đã tự mình lấy viên đá rồi, đâu cần phải đi bằng con đường chính thống thế này.

"Sáu triệu!" Hắn cắn răng, tăng thêm một triệu nữa. Nếu còn không thể lấy viên "Thanh âm vong linh" đó, kế hoạch của hắn phải thay đổi sang hướng khác.

Diệp Hạo Nhiên căng thẳng nhìn Tỉnh Lung, rất sợ anh thốt ra "Mười hai triệu" từ đôi môi vàng ngọc đó. Boss ơi nhà mình có tiền, nhưng anh đừng phá của vậy chứ!

Đúng là Tỉnh Lung lại định gấp đôi lên thật, nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng, đã có người nói thay anh.

"Mười lăm triệu đô."

Tỉnh Lung nhìn qua Trương Hân Nghiêu, ngay cả Diệp Hạo Nhiên và Hồ Diệp Thao cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

"Em tặng viên đá này cho anh. Xem như quà xin lỗi, có được không?" Trương Hân Nghiêu cẩn thận nắm lấy bàn tay thon dài trắng nhợt kia. Cảm nhận làn da nhẵn nhụi cọ xát lòng bàn tay, thấp thỏm trong lòng hắn như được xoa dịu, rung động vui sướng từ tận đáy lòng.

"Anh không giận." Tỉnh Lung thở dài. "Em không cần như vậy."

"Chỉ cần là thứ anh thích." Trương Hân Nghiêu lắc đầu. "Em đều muốn mang đến trước mặt anh. Chỉ cần anh vui vẻ, em cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi thứ."

Đến lúc này thì Diệp Hạo Nhiên và Hồ Diệp Thao đều bắt đầu thấy kỳ quái. Tên Trương Hân Nghiêu này, rõ ràng là người xa lạ chỉ vừa gặp cách đây vài giờ đồng hồ, lại mang theo ý lấy lòng tột độ như vậy mà tiếp cận Tỉnh Lung. Cho dù là có mục đích riêng, nhưng làm thế này không phải quá lộ liễu đến mức khôi hài sao? Dùng mười lăm triệu chỉ để mua cái nắm tay của Boss nhà mình?

Kỳ quái hơn nữa, chính Tỉnh Lung cũng không bài xích sự cố chấp đến mức chiếm hữu này của Trương Hân Nghiêu. Không phải chưa từng có kẻ ham muốn anh, muốn nắm giữ, muốn lợi dụng, hoặc thể xác, hoặc địa vị. Những con ruồi bọ luôn không tự biết lượng sức mà mưu cầu dục vọng viển vông ấy đều bị Tỉnh Lung lạnh lùng nghiền nát.

Cho đến khi Trương Hân Nghiêu là ngoại lệ...

Diệp Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, trong đầu dần xuất hiện một suy đoán đáng sợ.

Trương Hân Nghiêu... không phải là duyên tiền kiếp hay người yêu chuyển thế gì đó của Tỉnh Lung chứ?

Không thể nào!

Diệp Hạo Nhiên ngay lập tức tự phủ nhận. Tỉnh Lung là con cưng của trời đất, chỉ cần anh muốn, sẽ có thể ban cho nhân loại cuộc sống vĩnh hằng, bên nhau không tách rời. Đâu cần phải đợi đi tìm kiếp sau cho lòng vòng.

Với năng lực của Tỉnh Lung, chắc chắn sẽ không chọn nước đi cồng kềnh này!

"Mười lăm triệu đô lần thứ nhất! Mười lăm triệu đô lần thứ hai! Mười lăm triệu đô lần thứ ba!" Người điều khiển hét lên sung sướng, gõ mạnh búa xuống. "ĐÃ BÁN! Xin chúc mừng viên đá "Thanh âm vong linh" đã thuộc về vị khách số 01 với giá mười lăm triệu đô!"

Tại những căn phòng nghỉ khác, khách bên mua đều đồng loạt sôi trào. Mười lăm triệu cho một viên đá với giá khởi điểm là một trăm nghìn, họ thực sự muốn biết vị khách số 01 kia là nhà tài phiệt lừng danh nào, lại mạnh tay đập tiền không chút do dự như vậy.

"Cảm ơn em." Tỉnh Lung cười cười, lật tay nắm ngược lại Trương Hân Nghiêu.

"Anh vui là được!" Trương Hân Nghiêu được Tỉnh Lung chủ động thân cận, lòng như muốn nở hoa, lén lút nhích lại gần Tỉnh Lung thêm chút nữa.

Hồ Diệp Thao nhìn cảnh này mà tức muốn rụng lông mèo.

Buổi đấu giá sau đó tiếp tục diễn ra bình thường, đến khi kết thúc cũng không còn màn nâng giá giật gân nào nữa. Tỉnh Lung lại quay trở về trạng thái uể oải như thường lệ.

Ngoài phòng vang lên tiếng cốc cốc, Trương Hân Nghiêu liếc mắt nhìn, vệ sĩ nhận lệnh đi ra mở cửa, chỉ thấy nhân viên công tác đang lễ phép đứng ở bên ngoài.

"Các vị khách quý, ông chủ của chúng tôi rất vinh hạnh được mời các vị đến dùng một bữa tiệc nhẹ, không biết các vị có sẵn lòng?"

Trương Hân Nghiêu nhìn anh, Tỉnh Lung xoa cằm, cuối cùng gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ, thật lười, thật mệt, thật muốn đi ngủ.

Nhân viên đưa bọn họ đến nhà hàng bên cạnh hồ bơi, bốn mặt đều lắp kính trong suốt, bóng đèn tròn rải dài như những chuỗi sao, xa hoa mà tao nhã.

Một người đàn ông ngoại quốc đã chờ sẵn ở đó từ lâu, niềm nở đứng lên chào hỏi, mang theo nhiệt tình đặc trưng của người phương Tây.

"Hoan nghênh mọi người, không ngờ tôi lại có thể đón tiếp những nhân vật tầm cỡ thế này. Thật là vinh dự! Xin tự giới thiệu, tôi là Alan Koldchir, CEO công ty Vũ Tần, và là chủ nhân của chiếc du thuyền xinh đẹp này."

Ngoại trừ thiếu niên ngồi xe lăn kia là khách VVIP đã được biết thân phận từ trước, sự xuất hiện trên thuyền của người đến từ Văn phòng là một điều bất ngờ, đặc biệt là chuyên gia giám định cổ vật Tỉnh Lung. Là người làm ăn, gã lập tức đong đếm được lợi ích mình có thể có khi kết giao với người này, liền nhanh chóng mời tiệc thiết lập quan hệ.

"Tôi là Tỉnh Lung. Đây là thư ký của tôi, Diệp Hạo Nhiên." Tỉnh Lung nâng khóe miệng, thong thả giới thiệu.

"Danh tiếng của Văn phòng như sấm bên tai, hai vị quả nhiên phong độ phóng khoáng, khí chất xuất chúng!" Alan định bắt tay Tỉnh Lung, nhưng chạm phải ánh mắt của Trương Hân Nghiêu liền biết điều thu lại.

Gã có phần e dè Trương Hân Nghiêu. Người thiếu niên trông qua nhu nhược này lại sát phạt quyết đoán đến mức khiến người ta lạnh gáy. Có thể nói đây là kẻ tàn nhẫn đến mức đáng sợ. Cả một gia tộc lớn như vậy lại răm rắp phục tùng người thừa kế non trẻ này, ai cũng ngầm hiểu bên trong ẩn chứa những thủ đoạn như thế nào.

Giữa hai người Diệp Hạo Nhiên và Tỉnh Lung, gã lại có phần ưa thích hình mẫu lạnh lùng lười nhác đầy quyến rũ của Tỉnh Lung hơn. Chỉ một ánh mắt của anh cũng khiến người ta nổi lên dục vọng muốn giam cầm người này trong lồng kính, vĩnh viễn trở thành đóa hoa mỹ lệ nhất. Nhưng dù có yêu thích mỹ nam đi chăng nữa, gã cũng không dám đụng vào người của Trương Hân Nghiêu.

Đến khi đó cái mạng cũng không còn, lấy gì mà yêu với thích.

Diệp Hạo Nhiên săn sóc kéo ghế cho Tỉnh Lung, lại lấy thêm một dĩa bánh ngọt. Cậu biết anh đang bắt đầu khó ở rồi, liên tục mấy tiếng không nạp đường, nếu không giải quyết tên Alan này một cách nhanh gọn, Tỉnh Lung chắc sẽ chuyển sang hệ bạo lực mất.

Tỉnh Lung vắt chéo chân, ngón tay gõ gõ vào thành ghế.

Diệp Hạo Nhiên thoáng gật đầu.

Đồng tử cậu dần dựng thẳng, đôi mắt biến thành màu vàng cam óng ánh. Luồng năng lượng của Cửu Vĩ Hồ chậm rãi khóa kín không gian. Gương mặt Alan trở nên đờ đẫn, tất cả người xung quanh cũng đứng im ngẩn người, đột ngột chìm vào vô thức.

Tỉnh Lung vừa định mở miệng, chợt cảm giác tay mình siết chặt. Anh không ngờ Trương Hân Nghiêu vẫn còn tỉnh táo, đang cảnh giác nhìn quanh, hiển nhiên đã phát hiện tình trạng bất thường.

Diệp Hạo Nhiên và Hồ Diệp Thao càng kinh ngạc hơn. Mị thuật của Cửu Vĩ Hồ chưa từng xảy ra thất bại, Diệp Hạo Nhiên lại được Tỉnh Lung đích thân dạy dỗ, cho dù đối mặt với thần tiên quỷ quái cũng có thể thành công. Một con người bé nhỏ lại có thể chống vững tinh thần trước mị thuật, quả là điều không tưởng.

Tỉnh Lung nhìn chằm chằm Trương Hân Nghiêu, phát hiện giữa trán có ấn ký nhàn nhạt màu trắng bạc. Từ khi gặp nhau đến giờ rõ ràng là không có, lại đột nhiên ngay lúc Diệp Hạo Nhiên dùng mị thuật thì xuất hiện, nếu không quan sát kỹ rất khó nhìn thấy.

Ấn ký này không xa lạ gì, là ấn ký thi triển thuật pháp của Tỉnh Lung. Hoa văn sóng biển đặc trưng chỉ dành riêng cho chủng tộc Thượng cổ.

Tỉnh Lung lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm Trương Hân Nghiêu, cảm nhận được lực lượng quen thuộc, ấn ký sóng biển lại càng sáng lên rực rỡ. Đầu ngón tay miết nhẹ, Trương Hân Nghiêu cảm thấy cơ thể mệt mỏi, cơn buồn ngủ ập đến, nhưng tinh thần của hắn vẫn kiên cường chống đỡ.

Tỉnh Lung thở dài, thì thầm vào tai hắn: "Hân Nghiêu, ngoan!"

Trương Hân Nghiêu lập tức thả lỏng, ngã vào ngực Tỉnh Lung.

Anh điều chỉnh lại tư thế, để hắn thoải mái dựa vào lòng mình. Nhìn qua Alan, ánh mắt dần trở lại vẻ thờ ơ, chút dịu dàng thoáng qua kia tan biến vào hư vô.

"Alan Koldchir."

"Tôi đây." Alan đờ đẫn gật đầu.

"Ông biết gì về Lưu Nghiêm Hoàng Khải, Lưu Nghiêm Đông Kỳ và những chuyện xung quanh gia đình đó? Kế hết ra đi!"

"Một năm trước, Lưu Nghiêm Hoàng Khải bắt đầu tìm hiểu về đồ cổ, thay vì nói là sưu tầm, ông ta giống như cầu thần khấn phật hơn." Alan máy móc nói. "Những thứ ông ta quan tâm đều là vật tâm linh, cầu tài vận cũng có, bảo mệnh cũng có, trừ yêu ma cũng có. Ông ta rất tin tưởng quản gia của mình, thường để quan gia ra mặt giao dịch. Mà người quản gia này cũng có chút tài năng, có thể nhìn ra được đồ tốt. Tuy thỉnh thoảng mua nhầm mấy món giá trị không đáng, nhưng số lần không nhiều. Lưu Nghiêm Đông Kỳ thì bình thường hơn, hắn ta đơn thuần là yêu thích cổ vật, những buổi triển lãm và đấu giá như thế này thường xuyên có mặt hắn."

"Cây batoong nhà Habsburg, cũng là ông bán cho ông ta?"

"Đúng vậy, người giao dịch là quản gia."

"Lúc đó, ông chỉ bán duy nhất cây batoong cho nhà Lưu Nghiêm thôi sao?"

"Không, còn một thứ nữa."

"Thứ gì?" Tỉnh Lung hỏi, nhưng trong lòng cũng đã đoán được đáp án.

"Đôi cánh của đọa thiên sứ."

-----

(*)Cựu Giáo hoàng Leo XI: tên thật là Alessandro Ottaviano de' Medici, ông ở ngôi giáo hoàng từ ngày 1 tháng 4 năm 1605 đến ngày 27 tháng 4 năm 1605. (Theo Wikipedia)

(*)Micae: là một tổng lãnh thiên thần trong niềm tin của Do Thái giáo, các giáo hội Kitô giáo và Hồi giáo. Trong Sách Khải Huyền của Tân Ước, Micae được mô tả là người lãnh đạo các thiên thần trung thành với Thiên Chúa chống lại Lucifer và các thiên thần nổi loạn. (Theo Wikipedia)

(*)Trinh nữ xứ Orlean: Tên thật là Jeanne d'Arc, một nữ anh hùng người Pháp, sinh sống trong khoảng năm 1412 - 30 tháng 5 năm 1431. Bà nổi tiếng vì là một lãnh chúa, người chỉ huy quân sự và đã được Giáo hội Công giáo La Mã phong thánh. Sau đó Jeanne d'Arc lại bị quy là "nữ phù thủy" và bị đẩy lên giàn thiêu. Mãi đến thế kỷ XX, nỗi oan của Jeanne d'Arc mới được hóa giải. (Theo Wikipedia và baophapluat.vn)

(*)Nữ bá tước Bathory: Nữ bá tước Elizabeth Báthory là một nữ bá tước thuộc dòng họ quý tộc Báthory người Hungary, nổi tiếng là xinh đẹp và tàn ác. Bà là hình mẫu mà nhà văn Bram Stoker mượn để tạo dựng nên Bá tước Dracula. (Theo Wikipedia)

Tác giả có lời muốn nói: Phòng trường hợp các thím nghĩ tôi buff độ giàu lố tay như teenfic ba xu, tôi chỉ có thể spoil trước rằng với thân phận của Boss Tỉnh và tên nhóc họ Trương, giàu có là một tính từ quá rẻ mạt khi áp lên người họ. (Ok không thể phủ nhận tôi có đưa mơ mộng của mình vào nhân vật, thật ra tôi cũng muốn giàu như thế =(( )

Nhân tiện thì mấy thím vẫn chưa đoán được hung thủ à? Thử mở rộng suy luận xem! Chứ đến lúc show đáp án mấy thím lại bảo tôi cua khét thì tội cho tôi. Tôi có rải hint nhiều lắm mờ uhuhu!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật