[CHUANG 2021] VĂN PHÒNG THU NHẶT VE CHAI PHI NHÂN LOẠI

[QUYỂN 1] CHƯƠNG 1: CÂY BATOONG NHÀ HABSBURG



MÓN VE CHAI THỨ NHẤT

CHƯƠNG 1: CÂY BATOONG NHÀ HABSBURG

"Bóng người lang thang trong đêm,

Nơi con đường lầy lội tanh hôi.

Đi tìm, đi tìm.

Đi tìm, đi tìm.

Tấm lưng gầy lộ ra xương trắng,

Miệng ú ớ những tiếng kêu la.

Đi tìm, đi tìm.

Đi tìm, đi tìm.

Những cánh tay đen ngòm vươn lên từ mặt đất,

Xé từng mảnh máu thịt ấm nóng.

Những đôi mắt ác ý lập lòe trong tăm tối,

Nhìn kẻ đang được thần chọn lựa.

Tìm nhầm rồi!

Vậy đến lượt ai?

Ai sẽ được thần chọn lựa?

Đi tìm, đi tìm

ĐI TÌM, ĐI TÌM!"

...

Ba giờ sáng, trời nặng sương đêm, không khí lạnh lẽo ướt át phủ lên từng ngọn cỏ. Mùi bùn đất ngai ngái tạo cảm giác khó chịu nặng nề. Lão Thạch dụi con mắt buồn ngủ, cố sức khiến mình tỉnh táo. Lão làm bảo vệ cho biệt thự này cũng năm năm rồi. Ban đầu đi tuần đêm còn sợ gặp phải thứ này nọ. Nhưng đi riết rồi cũng quen. Hơn nữa cũng không phải lão trực một mình, thường là hai người đi chung. Có chuyện gì cũng dễ hỗ trợ nhau.

Lão Thạch đập mấy con muỗi bay vo ve xung quanh, bắt đầu hơi sốt ruột. Người trực cùng lão khi nãy nói buồn tiểu, chạy ra mé bờ tường giải quyết. Dù sao thì bình thường mấy vị chủ nhà cũng không ra đấy, không sợ bị quở trách. Thế mà đứng đợi hơn mười lăm phút vẫn chưa thấy thằng đó quay lại.

Lão rủa thầm một tiếng, không phải là lười biếng nên trốn về ngủ rồi chứ?

Bực bội cầm đèn pin đi ra bờ tường, lão quyết tâm, nếu tên kia thực sự dám đánh bài chuồn, lão sẽ dần cho thằng ôn con đó một trận nhừ tử.

"Thằng Kim! Kim! Mày đâu rồi?" Lão vừa đi vừa kêu, âm thanh va vào màn đêm trống rỗng rồi biến mất. Không có tiếng đáp lại.

Những tán cây ở bờ tường che kín ánh trăng, bóng tối bao trùm, nguồn sáng duy nhất chỉ còn lại chiếc đèn pin trong tay lão Thạch. Lão cứ đi tìm dọc bờ tường, chẳng thấy một ai. Cơn giận nổi lên, chắc kèo là thằng Kim lại trốn trực rồi.

Lão quay người, toan đi về khu nghỉ của bảo vệ, lại cảm thấy có thứ gì đụng nhẹ lên vai mình. Lão Thạch nhìn qua, hai mũi giày để ngay trân trước mặt lão, đung đưa nhè nhẹ. Lão nuốt nước bọt, chầm chậm rọi đèn pin lên trên...

Một gương mặt khô quắc từ trên cây nhìn chằm chằm lão, đôi mắt vô hồn trợn trừng. Khóe miệng kéo dài đến mang tai, cười méo mó. Cái đầu bị chặt ngang nhưng không đứt lìa, vẫn còn dính ở phần cổ trước, gập thành hình cái móc, treo cả cơ thể tòng teng trên nhánh cây.

Là thằng Kim mới vừa đòi đi vệ sinh!

Lão Thạch ngã phịch xuống đất, run lẩy bẩy, tiếng kêu nghẹn ngang cổ họng không thể thoát ra. Thằng Kim vẫn nhìn lão cười, rõ ràng là không còn hơi thở, nhưng lại khiến lão có cảm giác như nó chuẩn bị vồ xuống bóp cổ lão bất cứ lúc nào. Nụ cười cứng ngắc giữa đêm đen đầy kinh dị.

Hít sâu mấy hơi, lão Thạch lồm cồm bò dậy, chạy như điên về khu nhà nghỉ.

...

Trong vòng một tháng, biệt thự nhà Lưu Nghiêm đã chết mất ba người làm. Sáng sớm, cảnh sát đã đến đưa thi thể đi, cắt cử một đội ở lại điều tra. Đâu đâu cũng là bóng người mặc đồng phục. Khu vực hiện trường bị căng dây vàng, cấm người lạ tiến vào.

Đội trưởng đội hình sự Đại Thiếu Đông đang hỏi chủ nhân của biệt thự một số thông tin, thì quản gia tiến đến, ra hiệu xin lỗi vì phải cắt ngang.

"Ông chủ, khách đến rồi."

"Thật ngại quá, đồng chí cảnh sát! Tôi có cuộc gặp quan trọng. Những thông tin khác anh có thể hỏi quản gia, ông ấy sẽ hết sức phối hợp điều tra. Tôi đành thất lễ vậy." Lưu Nghiêm Hoàng Khải - người đứng đầu nhà Lưu Nghiêm - lịch sự đứng lên, tỏ ý muốn kết thúc cuộc trò chuyện.

Từ phòng khách có thể nhìn thẳng ra cổng biệt thự, thấp thoáng bóng một thanh niên chậm rãi bước vào. Đại Thiếu Đông nhìn bóng dáng quen thuộc đó, trong lòng vừa mừng vừa sợ, thầm nói không phải chứ.

Người này có diện mạo vô cùng thu hút. Dù là con trai, nhưng phải dùng từ xinh đẹp tuyệt mỹ để hình dung cũng không quá. Tóc dài ngang lưng buộc hờ phía sau. Đường nét khuôn mặt tinh xảo như tranh vẽ. Da anh rất trắng, trắng đến mức nhợt nhạt, càng làm anh giống như một công tử thế gia ốm yếu khiến người thương xót.

Chiếc áo khoác dạ màu trắng dài qua gối tôn lên vóc dáng thon gầy, nơi cổ áo thêu hình lá trà cách điệu tinh tế. Hai tay anh đút túi, ung dung tiến vào sảnh phòng khách. Gặp được người quen, anh nhẹ nhàng mỉm cười.

"Đội trưởng Thiếu Đông, đã lâu không gặp! Đáng tiếc, thời khắc này có vẻ không hợp để chúng ta có một buổi hàn huyên ôn chuyện cũ nhỉ?"

"Đã lâu không gặp, Tỉnh Lung." Đại Thiếu Đông có vẻ đã quen với cách nói chuyện dông dài văn vở của Tỉnh Lung. Nếu áp dụng sự kiểu cách này vào một người khác, có thể sẽ khiến đối phương cảm thấy người này thích làm màu lại ra vẻ. Nhưng nếu là Tỉnh Lung, âm thanh ngân nga nhẹ nhàng ấy như tiếng đàn êm dịu, kết hợp với khí chất lịch thiệp tao nhã trời sinh, dù có nói nhiều bao nhiêu cũng không thấy phản cảm.

"Anh đến đây, là vì vụ án này?" Đại Thiếu Đông hỏi. Nếu thực sự là vậy, thì đây đúng là một ca khó nhằn cho bên cảnh sát.

"Đúng là tôi đến đây với tư cách đại diện Văn phòng, nhưng không thể nói trước là có liên quan đến những gì mà đội hình sự điều tra hay không. Nên để đòi lại công bằng cho người đã khuất, vẫn còn nhờ đến các anh ra sức truy tìm hung thủ."

Đại Thiếu Đông gật đầu, nếu hung thủ là con người, tất nhiên anh không thể để hắn thoát. Nhưng nếu không phải, vậy thì đành phải nhờ đến người trước mặt đây rồi.

"Cậu Tỉnh Lung, mời lên thư phòng tôi trò chuyện." Lưu Nghiêm Hoàng Khải vồn vã đón tiếp Tỉnh Lung, vươn tay mời anh.

Tỉnh Lung chào Đại Thiếu Đông, theo chân Lưu Nghiêm Hoàng Khải lên lầu.

Thư phòng của Lưu Nghiêm Hoàng Khải được bày trí theo lối kiến trúc kết hợp giữa Châu Âu Trung cổ và thời kỳ Phục hưng, bố trí đối xứng với tông màu chủ đạo là xám, trắng. Nhưng điều khiến Tỉnh Lung buồn cười là một số cổ vật phương Đông vẫn được trưng dày đặc khắp phòng, biến không gian sang trọng trở nên rối mắt một cách sến sẩm.

Tỉnh Lung tao nhã dựa trên sofa, nhấp trà, nghe quản gia miêu tả kỹ càng vụ việc đêm qua cùng hai lần không may trước. Anh không có cảm xúc gì, ngược lại với vị gia chủ đang ngồi đối diện có vẻ mặt trầm trọng lo âu kia.

"Ngài Lưu Nghiêm, vinh dự cho chúng tôi khi được ngài nhớ đến. Nhưng điều tra án mạng là chuyện của cảnh sát, không nằm trong chuyên môn của chúng tôi." Tỉnh Lung tách trà xuống, động tác thong dong đầy ưu nhã. Đôi mắt khép lại một cách uể oải.

"Tôi biết, nhưng chuyện này là do thứ đó gây ra, chỉ có Văn phòng của các anh mới có thể giải quyết được thôi!" Lưu Nghiêm Hoàng Khải gấp gáp nói, trong lòng có chút bực dọc vì thái độ đối phương. Nhưng xét đến thân phận của thanh niên trước mặt, ông đành phải nhịn xuống.

Văn phòng Thu nhặt Ve chai Phi nhân loại, cái tên nghe qua rất nhảm nhí buồn cười này lại là nơi tập hợp của những kỳ tài với khả năng đặc biệt. Mà Tỉnh Lung, thanh niên có vẻ ngoài đẹp đến xuất chúng này, chính là người đứng đầu tổ chức đó.

Công việc của họ, ngoài mặt là giám định đồ cổ. Nhưng trên thực tế, họ chịu trách nhiệm giải quyết những món đồ vật bị nguyền rủa hoặc chứa đựng năng lượng hắc ám. Rất nhiều người vô tình hoặc cố ý rước phải một món đồ nào đó về nhà, mà không biết những câu chuyện tăm tối đằng sau nó, dẫn đến bị hại đến nhà tan cửa nát. Càng xui xẻo hơn là nó gắn liền với vận mệnh của gia chủ, dù có đem vứt bỏ cũng không có tác dụng. Văn phòng Thu nhặt Ve chai Phi nhân loại thường xuyên tiếp quản những vụ án như vậy.

Ngoài ra, một thông tin ngầm được lưu truyền trong tầng lớp trung thượng lưu, rằng Văn phòng chính là một tổ chức được Chính phủ thuê để xử lý những vụ án liên quan đến các thế lực tâm linh. Vậy nên khi người của Văn phòng làm việc, toàn bộ hệ thống quân - chính - công(*) đều phải tận lực phối hợp.

Lúc Lưu Nghiêm Hoàng Khải cầu cứu Văn phòng, không nghĩ đến người đích thân ra mặt lại là Boss. Nhận được điện thoại của Tỉnh Lung, ông giật mình thảng thốt, càng thêm cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói hơn.

Người này, tuyệt đối không thể đắc tội!

"Không biết thứ đó trong lời ngài nói là?" Tỉnh Lung vén tóc ra sau tai.

Lưu Nghiêm Hoàng Khải liếc mắt, quản gia hiểu ý gật đầu, mang ra một cái hộp gỗ dài, cẩn thận đặt lên bàn trà. Quản gia mở nắp, bên trong là một cây batoong (**) kiểu cũ, loại dành cho quý tộc chống đi. Đầu gậy làm bằng vàng ròng khảm hồng ngọc, được chạm trổ tinh xảo. Nhìn qua họa tiết và chất liệu, có thể khẳng định giá trị của nó không thấp.

Tỉnh Lung nhướng mày, gương mặt mệt mỏi cuối cùng cũng toát lên vẻ hứng thú. Gia huy được khắc trên đó thu hút sự chú ý của anh. Mũ sắt kỵ sĩ đặt nghiêng, bên dưới là một con sư tử oai vệ trong tư thế chồm lên. Gia huy này, rất quen thuộc.

Trong mắt người thường, đây chỉ là một cây batoong xinh đẹp và quý giá, chỉ có Tỉnh Lung mới thấy thứ đang bám trên đầu gậy. Những sợi khói đen lúc nhúc đầy quỷ dị, nó dường như đang bị kiềm hãm bởi thứ gì đó, nỗ lực muốn thoát ra ngoài.

"Từ ngày tôi đấu giá được món đồ này mang về, trong biệt thự bắt đầu xảy ra án mạng. Cùng một kiểu chết, đều bị chặt ngang nửa cổ và treo lên cao. Nhìn y hệt..."

"Y hệt như cây batoong đang lủng lẳng?" Tỉnh Lung nhẹ tiếp lời.

"Phải." Lưu Nghiêm Hoàng Khải gật đầu, giọng thoáng sợ hãi. "Một điều còn quỷ dị hơn nữa. Khi tôi sai người cất nó vào kho, không hiểu sao nó lại xuất hiện trong thư phòng của tôi. Camera trong nhà quay được..." Gia chủ nhà Lưu Nghiêm như đang nhớ lại hình ảnh nào đó, đồng tử ông thoáng co lại.

Quản gia mở băng ghi hình, góc quay là ở hành lang trước thư phòng. Trong bóng đêm, chợt có âm thanh "cộp, cộp, cộp" đều đặn. Từ phía xa, cây batoong chầm chậm tiến đến, nện từng nhịp lên mặt sàn, như là có ai đang chống nó và bước đi vậy. Trong khung cảnh âm u đúng là khiến người ta khiếp vía.

Đến trước cửa thư phòng, cây batoong đứng im một hồi. Sau đỏ tay nắm cửa tự động xoay tròn, cây batoong cứ thế tiến vào bên trong.

Khỏi phải nói, lần đầu tiên Lưu Nghiêm Hoàng Khải xem băng ghi hình, mặt cắt không còn giọt máu.

"Thật thú vị. Còn có thể tự động tìm đến đây sao?" Tỉnh Lung cười nhẹ, ngón tay vuốt ve hoa văn nơi đầu gậy. Những sợi khói đen thế mà lại né tránh tay anh, rút hết vào bên trong, như đang sợ hãi bàn tay tưởng chừng vô hại kia.

"Đúng vậy! Đây không thể là việc do con người làm ra! Cậu Tỉnh Lung, cậu nhất định phải giúp tôi!" Lưu Nghiêm Hoàng Khải khẩn khoản cầu xin.

"Tôi tất nhiên không ngại giúp ngài. Nhưng ngài phải cho tôi biết ngài muốn giải quyết vật này như thế nào. Phá hủy nó chăng?"

"Không không không!" Lưu Nghiêm Hoàng Khải hoảng hồn ngăn cản. "Tôi... tôi rất thích cây batoong này, hơn nữa cũng đã bỏ số tiền lớn để mua nó."

Tỉnh Lung nheo mắt, cười nhìn Lưu Nghiêm Hoàng Khải, khiến ông thấy bối rối như bị soi thấu hết tâm tư.

"Ngài có biết, cây batoong có vẻ ngoài tinh xảo này, có xuất xứ từ đâu không?"

"Người đấu giá nói nó từng thuộc về một gia tộc lớn ở Châu Âu."

"Không phải gia tộc." Tỉnh Lung lắc đầu. "Mà là hoàng tộc. Những con người ấy đã từng đứng ở vị trí tối cao của các đế chế hùng mạnh, một trong những hoàng tộc có tầm ảnh hưởng lớn nhất Châu Âu, hoàng tộc Habsburg."

"Hoàng tộc Habsburg?" Lưu Nghiêm Hoàng Khải vô thức lặp lại, tỏ vẻ cái tên này đối với ông thật xa lạ.

Tỉnh Lung cũng không ngạc nhiên, nhà Lưu Nghiêm không phải gia tộc lớn, chỉ mới gia nhập tầng lớp trung thượng lưu thông qua những cuộc làm ăn, tất nhiên sẽ không có truyền thống nghiên cứu về lịch sử như những dòng họ lâu đời.

"Hoàng hậu Marie Antoinette, ngài chắc là không xa lạ với cái tên này chứ?"

"Marie? Hình như là bà Hoàng hậu mang tội danh xa hoa và phung phí bậc nhất của Pháp phải không?

"Đúng vậy, bà là một trong những thành viên cuối cùng của nhà Habsburg. Vào năm 1793, bà bị xử tử, bằng cách chặt đầu."

Lưu Nghiêm Hoàng Khải lạnh hết cả người, không khỏi liên tưởng đến cái chết của ba người kia.

"Vậy... vậy bây giờ tôi phải làm sao?"

Tỉnh Lung im lặng, ngón tay gõ từng nhịp lên cây batoong, ánh mắt dịu dàng nhìn từng đường họa tiết uốn lượn. Cho đến khi Lưu Nghiêm Hoàng Khải sốt ruột muốn hỏi lại lần nữa, anh mới trả lời, nhưng lại không ăn khớp gì với vấn đề vừa nói.

"Ngài Lưu Nghiêm, sẽ thật là thuận tiện cho tôi khi được ngài cung cấp thông tin về buổi đấu giá, nơi mà ngài có được cây batoong nhà Habsburg này."

"Là một buổi đấu giá liên quan đến các món đồ của gia tộc cổ đại Châu Âu, do công ty Vũ Tần tổ chức."

"Nghe có vẻ thú vị đấy! Đáng tiếc là tôi đã bỏ lỡ rồi." Tỉnh Lung chống cằm thở dài. "Từ tận đáy lòng này, tôi thật sự muốn tham gia thử xem sao."

"Ngày kia, ngày kia công ty Vũ Tần sẽ lại tổ chức đấu giá. Tôi có thể gửi tặng cậu Tỉnh Lung vé tham dự!"

"Thật quý hóa cho tấm lòng tốt bụng của ngài, ngài Lưu Nghiêm ạ. Nếu khách sáo thì hóa ra phụ đi lòng tốt của ngài, tôi xin nhận vậy. Nhân tiện thì tôi cần hai vé nhé!" Tỉnh Lung híp mắt cười.

"......" Sao có cảm giác như mới vừa bị lừa vậy.

Cuối cùng, cây batoong vẫn được gửi lại ở nhà Lưu Nghiêm. Theo lời Tỉnh Lung nói, cách một tuần mới có một người xấu số, vậy thì cứ để đến tuần sau rồi tính.

Lưu Nghiêm Hoàng Khải mặc dù rất muốn Tỉnh Lung ra tay giải quyết vụ án ngay lập tức, nhưng không dám nhiều lời trước mặt Tỉnh Lung, đành để quản gia tiễn anh ra về.

Trước khi đi, ánh mắt Tỉnh Lung một lần nữa lướt qua toàn bộ thư phòng.

Quản gia kính cẩn nói đã chuẩn bị xe sẵn, có thể chở anh về Văn phòng. Tỉnh Lung cười từ chối, chậm rãi bước trên con đường đá dẫn ra cổng. Khóe mắt liếc thấy một bóng người đứng ở ban công lầu ba nhìn xuống đây, anh hơi khựng lại. Nhưng khi quay đầu lại nhìn cho rõ, lại không thấy ai cả.

"Ngài quản gia, cửa sổ thứ hai ban công lầu ba, đó là phòng của vị nào vậy?"

"Là phòng của cậu chủ út, cậu Lưu Nghiêm Đông Quý."

Tỉnh Lung không hỏi gì thêm, xoay người đi tiếp.

Ngoài cổng biệt thự đậu một chiếc Lamborghini cổ điển màu trắng, có người đang đứng dựa vào cửa xe chờ đợi, gọng kính mỏng chớp lên dưới ánh mặt trời.

Tỉnh Lung lững thững bước đi, cả người như biến thành không xương đổ ập đến, vùi đầu vào lòng người nọ, bĩu môi.

"Nhiên Nhiên, từ sáng đến giờ phải ngồi suốt, thật là mệt mỏi ~"

Diệp Hạo Nhiên một tay xốc boss siêu lười nhà mình lên, một tay mở cửa ghế sau, đỡ anh vào xe. Tỉnh Lung sung sướng nhoài người trên ghế đã được trải thảm lông, ngáp mấy cái.

"Không phải đã nói vụ này để em nhận sao?" Diệp Hạo Nhiên khởi động xe.

"Thân là người đứng đầu Văn phòng, anh đâu thể để Nhiên Nhiên một mình bôn ba từ vụ này đến vụ khác được. Trái tim anh cảm thấy xót xa mỗi khi Nhiên Nhiên vì mệt nhọc mà gầy đi. Sự lương thiện của anh sẽ dần bị nhuốm bẩn nếu như anh cứ mãi đắm chìm trong sự hưởng thụ đầy nhàn nhã." Tỉnh Lung đều đều nói, thanh âm du dương mềm mại, mỗi tội lọt vào tai Diệp Hạo Nhiên thì không khác nói nhảm là bao.

Sắc mặt không đổi, cậu để yên cho Tỉnh Lung nằm đó tự độc thoại. Kinh nghiệm ở bên Tỉnh Lung bao năm đã chỉ cậu rằng, một khi Tỉnh Lung bắt đầu nói huyên thiên thì cứ để cho anh nói. Đừng cản, không có tác dụng đâu!

Diệp Hạo Nhiên cũng rất khó hiểu. Tỉnh Lung lười chảy thây, có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, lúc nào cũng mang bộ dạng uể oải bệnh tật như sắp xuống lỗ đến nơi. Vậy mà cái miệng thì không bao giờ biết mệt. Đúng là khiến người khác vừa thương vừa bực!

"Nhiên Nhiên, anh thèm đồ ngọt quá à! Anh mệt sắp xỉu rồi, chỉ có đồ ngọt mới có thể cứu rỗi tâm hồn khô héo này thôi!"

"Mệt thì ngủ đi, Thao Thao có làm bánh kem, về nhà rồi ăn." Quả nhiên, mỗi lần đi công việc xong là lại thèm đồ ngọt, may mình có dặn Hồ Diệp Thao trước.

"Ừm ~" Tỉnh Lung dụi mắt, chuẩn bị ngủ thật. "Nhắn Đại Thiếu Đông gửi tài liệu cho anh." Không phải lần đầu tiên hợp tác, tất nhiên Đại Thiếu Đông sẽ biết thứ anh cần là gì.

"Em biết rồi."

Không có tiếng đáp lại, Tỉnh Lung ở ghế sau đã chìm vào mộng đẹp. Diệp Hạo Nhiên giảm tốc độ một chút, giúp Tỉnh Lung ngủ không bị chập chờn khó chịu.

-----

(*) quân - chính - công: quân sự - chính trị - công an

(**) cây batoong: gậy chống cho người lớn tuổi hoặc người có tật ở chân. Trong một số trường hợp còn là phụ kiện trang sức và thể hiện quyền lực.

Tác giả có lời muốn nói: Những kiến thức, sự kiện, nhân vật được nhắc đến không fic ba phần thật bảy phần giả, không cần quá tin tưởng.

Vở kịch nhỏ giờ giải lao:

Louis - lãnh khốc - Hân Nghiêu (tức giận): "Tại sao người lên sàn cùng lúc với Lung nhi lại là Đại Thiếu Đông? Hắn ta không phải đang ở trong bóng tối sao? Còn nữa, ngay cả Lưu Nghiêm Đông Qúy và Diệp Hạo Nhiên cũng xuất hiện rồi, mà chút bóng dáng của ta vẫn không thấy, thế là sao?!"

Cục Tuyết cutoe: "Ngài Louis, xét thấy thân phận của ngài quá đặc biệt quá cao quý, tôi quyết định cho ngài làm boss siêu cấp, đến chương cuối ngài sẽ xuất hiện một cách thật bùng nổ!"

Louis Hân Nghiêu: "Trời lạnh rồi, trói con Tuyết lên cây chanh."

Cục Tuyết (cắm đầu bỏ chạy): "Uhuhu Tỉnh Lung cứu mạng!!!"

Boss Tỉnh Lung (tao nhã ngáp): "Thưa tiểu thư, vinh dự cho tôi khi được nàng nhớ đến. Nhưng cứu mạng là chuyện của bác sĩ, không nằm trong chuyên môn của chúng tôi."

Cục Tuyết: "......Uhuhu đôi chồng chồng hệ tàn bạo này! Ai đó cứu với!!"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật