Yeonjun x You - C'est la vie

Ngoại truyện: quá khứ của chúng ta



Choi Yeonjun năm 10 tuổi ngồi ủ rũ một mình ở gần ghế đá ở công viên vì chú Bon Hwa lại quên đưa cậu chìa khóa vào nhà nữa rồi nên cậu đành ngồi ở đây đợi chú ấy về mà thôi. Yeonjun nhìn những cô, cậu bé khác đang vui đùa cùng nhau ở phía đằng xa kia. Nhìn chúng vui đùa như thế cậu cũng muốn tham gia nhưng lại chẳng dám nên chỉ đành ngồi thui thủi một mình mà thôi. Việc cô đơn này chẳng hiểu vì sao Yeonjun lại quen từ bao giờ rồi.

Cậu mở cuốn truyện tranh rồi đọc đó, những lúc thế này thì ngoài đọc truyện ra cậu cũng chẳng biết làm gì hơn nữa. Trong lúc đang say sưa đọc truyện, có một bàn tay nhỏ bé chìa cây kẹo mút ra trước mặt Yeonjun, cậu có chút giật mình rồi nheo mày nhìn chủ nhân cây kẹo kia. Là một cô bé nhỏ hơn cậu khoảng chừng 1 tuổi, mặc chiếc áo thun khá rách nát và quá khổ dài qua đầu gối khiến cô bé như đang bơi trong đó vậy.

Thấy Yeonjun mãi không nhận lấy, cô bé mới cầm lấy tay anh rồi dúi cây kẹo vào sau đó cười tươi rồi rời đi. Cậu ngơ ngác nhìn bóng lưng bé bé kia đang một ngày nhỏ dần rồi khuất dạng, mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng trong lòng Yeonjun lại cảm thấy vui không kể xiết, đây là lần đầu tiên có người lại quan tâm đến và không xem cậu như người vô hình như thế này.

Ngày hôm sau, Yeonjun đang đi lang thang ở một con hẻm nhỏ vì cậu nghe nói cô bé đưa kẹo kia sống ở đây. Nơi này phải nói thật là tồi tàn, mùi nước cống cứ hắt lên liên tục làm cậu phải lấy tay che mũi, có những vũng nước đọng lại làm cậu phải nhăn hết cả mặt kia đạp trúng. Sao có người có thể sống ở đây được nhỉ ?

Bỗng một đám trẻ con khác đang bu lại ở gần ngã tư nhỏ kia đã thu hút sự chú ý của Yeonjun, cậu liền tò mò mà đi lại đó. Có tầm 4,5 đứa đang đứng xung quanh một đứa trẻ khác, hình như là đang bắt nạt thì phải. Mà nhìn kỹ hơn thì đắ trẻ bị bắt nạt kia lại là cô bé đưa kẹo của Yeonjun ngày hôm trước. Một thằng nhóc mập mập đứng trước mặt cô bé kia rồi chỉ tay, nói.

" Mẹ tao nói á là mày là đứa bị nguyền rủa, vì thế nên mẹ mày mới bỏ đi đúng không ? "

" Liên quan gì đến mấy người "

Cô bé trừng mắt nhìn bọn chúng, cãi lại. Nhìn thái độ hung dữ kia, lũ nhóc cũng có chút sợ hãi mà lùi lại nhưng sau đó thằng nhóc mập kia nắm lấy tóc cô bé khiến Yeonjun không nhịn nổi nữa mà liền lao ra. Thấy con người lạ mặt ngay kia chúng khá hoang mang, còn cô bé liền nhận ra đó là cái người buồn buồn hôm qua. 

Yeonjun không nói không rằng mà chạy tới gỡ tay thằng nhóc mập ra rồi đẩy làm nó ngã một cách đau điếng, bọn trẻ còn lại thấy thế mà sợ hãi sau đó chạy toán loạn ai về nhà nấy. Thằng nhóc mập cũng bắt đầu sợ sệt mà òa khóc, dù gì cũng là con nít thôi mà. Thấy thế Yeonjun thở dài, sau đó tiến lại đỡ nó lên.

" Mai mốt đừng có đi bắt nạt người khác nữa, không thì coi chừng "

Thằng nhóc mập gật đầu lia lịa rồi vắt chân lên cổ mà chạy. Yeonjun lắc đầu ngán ngẩm rồi chạy lại chỗ cô bé đưa kẹo kia. Vừa thấy Yeonjun, cô liền cười rất tươi làm Yeonjun có chút bối rối, bắt đầu nói ấp a ấp úng.

" C..có..sao.. không ? "

" Em không sao. Nhìn này "

Cô bé đứng dậy rồi xoay một vòng để chứng minh bản thân không có sứt mẻ nào. Thấy vậy Yeonjun cảm thấy yên tâm, toan rời đi nhưng lại bị bàn tay nhỏ kia kéo lại. Cậu nheo mày nhìn cô, còn cô thì mở to đôi mắt tròn xoe của mình rồi hỏi.

" Anh có ăn kẹo chưa ? Hay anh ở đây chơi với em đi, em không có bạn "

Lòng trắc ẩn của Yeonjun như được trổi dậy, vì cậu cũng chẳng có bạn giống như cô vậy. Nhưng giờ này chắc chú Bon Hwa đã về rồi nên chắc cũng chẳng chơi được. Yeonjun thở dài một hơi rồi gạt tay cô ra, đáp.

" Anh phải về nhà rồi. Lần sau anh sẽ đến nha ! Đợi anh ở công viên hôm trước"

Yeonjun xoa đầu cô rồi rời đi, ban nãy cậu vừa làm gì thế ? Nhận ra hành động kia của mình cậu liền ngại ngùng mà chạy khỏi đó, đúng là ngu ngốc mà. Còn cô bé kia có chút tiếc nuối vì còn chưa biết tên cậu nữa nhưng thôi cô vẫn tin là cậu sẽ giữ lời hứa mà. 

" Em biết là anh sẽ giữ lời mà "

Cô bé cười tươi, rời khỏi chiếc xích đu của mình rồi tiến lại chỗ Yeonjun. Còn cậu cũng nở nụ cười gượng gạo, như có điều gì muốn nói. Sự lúng túng kia  chẳng khó để cô bé có thể phát hiện ra.

" Anh có chuyện gì hả ? "

Yeonjun ủ rũ một lúc, nhìn người trước mặt đang nghiênng đầu đầy thắc mắc sau đó mới nói.

" Ừ, anh phải rời đi rồi '

" Rời đi ? Đi đâu vậy ? "

Đôi mắt tròn xoe phảng phất một nỗi buồn sau khi nghe những lời kia cũng Yeonjun, chỉ mới kết bạn không lâu thôi mà. Thấy khuôn mặt ỉu xìu kia Yeonjun bối rối chẳng biết nên làm thế nào, nên đành ôm lấy cô bé và vỗ về, hệt như nhân vật trong phim mà cậu hay xem. 

" Anh xin lỗi. Khi nào anh lớn, anh sẽ về tìm em. Nhé ? "

" Anh hứa đó nha ! "

Vừa mới buồn nhưng bây giờ cô bé lại có tâm trạng tốt hơn rồi, vì anh chắc chắn sẽ giữ lời, giống như hôm nay vậy. Cô bé cười đến mắt híp lại, gật đầu lia lịa. Sau đó cả hai đóng dấu một cách vui vẻ, Yeonjun và cô bé kia vui vẻ cùng nhau đi đến hàng tokkboki gần đó rồi ăn, uống một cách thoải mái, yên bình. Coi như là tiệc chúc mừng tình bạn và chia tay...

Kể từ ngày đó, cô bé chiều nào cũng ra chỗ công viên ấy đợi tới tận tối rồi mới về nhà mặc dù chẳng có ai cả. Cô bé vẫn rất kiên trì cho đến năm cuối của cấp 3, có vẻ như cậu thất hứa rồi thì phải. Đúng là không nên tin vào những người mới gặp lần đầu mà. 

Buồn bã rời khỏi công viên và đây cũng sẽ là lần cuối cùng cô chờ đợi, lại thêm một người bỏ đi khỏi cuộc đời của cô nữa. Y/n trầm ngâm, có khi nào bản thân đúng là đứa trẻ bị nguyền rủa không nhỉ ? Nghĩ một lúc sau đó cô rời đi, sắp đến giờ làm thêm rồi nếu không nhanh chân lại bị trừ lương mất. 

Trong lúc chạy khỏi đó Y/n đã động trúng một người, cô liền nhanh chóng xin lỗi.

" Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi "

Cô cứ cúi người liên tục sau đó liền rời đi mà chẳng hề quan tâm người đối diện là ai. Còn người nọ cũng chẳng mấy để ý mà đi vào công viên kia, nhìn vào chiếc ghế đá đã cũ kỹ vì bị thời gian gặm nhấm kia và nhớ lại mình đã gặp cô bé đưa kẹo kia ra sao, cũng chính ở đây cả hai đã phải chia tay vì anh phải chuyển đi. 

Yeonjun ngồi xuống chiếc ghế đá kia rồi bắt đầu chờ một cách vô vọng, có lẽ cô bé kia cũng đã quên lời hứa rồi nhỉ ? Cũng phải đã gần 10 năm rồi còn đâu, chắc chỉ còn mỗi Yeonjun nhớ thôi. Anh thở dài buồn bã sau đó ngồi thêm ít phút nữa sau đó rời đi. Vậy là hai ta không có duyên nhỉ ?

End

______

Cảm ơn mọi người đã theo dõi chiếc fic ghẻ này của mình đến bây giờ nhaa ! Mình sẽ quay lại với một chiếc fic mới, vào tầm tháng 11 đến tháng 1, có lẽ sẽ hơi lâu nhưng mình sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể ^^

Author: Dahn


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật