[12CS] Tournesol - Ngược Nắng Để Yêu Anh

[II.ii] nàng tiên cá.



Cho dù là vì yêu một người, tự nguyện đem đuôi cá biến thành đôi chân, mỗi ngày chịu đựng hiểu lầm đau khổ, nhưng một khi nàng hối hận, chỉ cần đồng ý quay về biển xanh, nàng vẫn là mỹ nhân ngư xinh đẹp nhất, lộng lẫy nhất.

-/-/-/-/-/-/-/-/-/-/-/-/-/-

"Cô bé gặp rắc rối trầm trọng quá~?"

"Kể ra bọn ta cũng giúp được~"

"Thử tưởng tượng xem, cô và hoàng tử của cô, bên nhau mãi mãi~"

"Bọn ta thay mặt một người..."

"Người quen đấy, phù thuỷ biển. Phù thuỷ biển với quyền năng phi thường~"

"Tuỳ cô cả. Chỉ là một gợi ý thôi mà~"

Bọn tay sai của phù thuỷ biển tranh nhau nói. Nàng tiên cá ngây thơ cùng nỗi tuyệt vọng khi bị vua cha ngăn cấm đến với người mình yêu đã bất chấp nỗi sợ hãi mà đi theo chúng. Chúng dẫn nàng đến một vực nước tối tăm lạnh lẽo, nơi nhìn đâu cũng thấy những linh hồn khóc lóc oán than.

"Nào, tiên cá, vấn đề của ngươi thật ra giải quyết rất đơn giản~"

Phù thuỷ biển - Song Tử - ngạo nghễ bước đến bên cạnh nàng. Đôi mắt đầy toan tính của hắn lướt dọc cơ thể nàng, điểm nhìn cuối cùng lại rơi vào đuôi cá lấp lánh vảy bạc.

"Cách duy nhất để đạt được điều ngươi muốn... Chính ngươi phải trở thành người phàm."

"Ngươi làm được điều đó sao?"

Tiên cá Xử Nữ tròn mắt kinh ngạc. Song Tử vẫn giữ nét cười sâu xa vòng xuống phía sau nàng, không ngần ngại đặt tay lên vai và ghé sát vào tai nàng:

"Ôi, đó là nghề của ta mà."

Hơi thở trầm ấm của phù thuỷ khiến nàng bỗng chốc bất an.

"Giúp đỡ những tiên cá bất hạnh, đó là lẽ sống của ta..." - Song Tử rời khỏi nàng nhưng miệng vẫn không ngừng buông lời hoa mỹ - "Phải thừa nhận rằng trong quá khứ ta khó gây được cảm tình, người ta không hề đùa khi gọi ta là phù thuỷ. Nhưng ngươi thấy đấy, giờ đây ta đã cải tà quy chính~"

"Thật sao?"

"Đúng thế!" - Song Tử tự hào khẳng định. Hắn luôn có cách cường điệu lời nói rất hay, nó khiến cái chất xảo trá mà uy lực đặc trưng của mọi kẻ phản diện được bộc lộ rõ rệt.

"May mắn thay, ta cũng biết chút phép thuật~" - Phù thuỷ mạnh tay kéo chiếc rèm cũ rích của cái kệ lớn, hàng trăm lọ thuốc lớn nhỏ hiện ra - "Xưa nay ta vẫn luôn có năng lực đó~ Nào, thoả thuận thế này nhé..."

Song Tử bất ngờ ập đến vòng tay qua eo Xử Nữ mặc cho nàng chống cự yếu ớt. Hắn kéo nàng đến sát bên cái vạc lớn chứa chất lỏng màu xanh đang sôi ùng ục.

"Trao ta giọng nói của ngươi, đổi lại, ta sẽ làm một liều thuốc giúp ngươi biến thành người trong 3 ngày. Hiểu chứ? Chỉ 3 ngày. Nghe cho kĩ, cái này rất quan trọng. Trước khi mặt trời lặn vào ngày thứ 3, ngươi phải làm cho bạch mã hoàng tử phải lòng ngươi. Làm cho hắn hôn ngươi! Không phải cứ hôn là được, phải là nụ hôn của tình yêu đích thực! Nếu thật sự thành công, ngươi sẽ vĩnh viễn biến thành người phàm!"

"Vĩnh viễn biến thành người phàm... Như thế tôi sẽ không thể ở cùng cha và các chị nữa..."

Tiên cá vì buồn rầu mà trở nên do dự, tuy nhiên phù thuỷ lại là kẻ thao túng giỏi hơn.

"Nhưng ngươi lại có được người mình yêu! Cuộc đời toàn những thứ khó lựa chọn, phải không?"

"... Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi thất bại?"

Phù thuỷ khựng lại một giây. Tiên cá bé nhỏ trước mặt ấy vậy mà cũng biết nghĩ đến hậu quả.

"Ngươi sẽ tan thành bọt biển."

Dứt câu, Song Tử lại sấn tới và lần này càng nguy hiểm gấp bội. Hắn nâng mặt Xử Nữ lên, ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, từng lời đe doạ sau đó như có như không đầy dẫn dụ:

"Không nên thất bại đâu, tiên cá ạ... Nếu ước nguyện không thành hiện thực, dùng lưỡi dao kia đâm thật sâu vào ngực trái hắn. Mạng hắn, đổi lấy tình yêu của ngươi..."

"CẮT!"

Tiếng hô lớn từ đạo diễn như cứu tinh đời Xử Nữ, cô lập tức gạt tay Song Tử ra để lùi về sau. Đối diện với ánh mắt nửa phán xét nửa đề phòng của Xử Nữ, Song Tử chỉ bình thản thu tay về, cũng không nhìn cô thêm nữa.

"Song Tử, cậu thoại sai rồi. Nàng tiên cá không tan thành bọt biển, cái giá phải trả khi thất bại chỉ là trở thành nô lệ của phù thuỷ thôi!"

Ở bên ngoài, anh chàng đạo diễn vừa nói vừa chỉ vào mấy khung thoại chi chít highlight. Song Tử và Xử Nữ cùng nhìn xuống tờ kịch bản trên tay, thành thật mà nói mạch diễn vừa rồi trơn tru đến nỗi cả hai cũng không kịp phát hiện ra sai sót mà dừng lại.

"Xin lỗi nhé. Tôi cứ tưởng vở kịch dựa trên nguyên tác của Andersen."

Song Tử cười cáo lỗi, đạo diễn mới giây trước còn ẩn ý phàn nàn, giây sau đã hướng anh vô cùng tâm đắc:

"Không sao, cậu làm tốt lắm, đoạn vừa rồi cứ như một vở diễn chính thức ấy!"

"Sai thoại? Làm tốt?" - Xử Nữ nhướng mày - "Tạm nghỉ đi, dù sao cũng tốt đến vậy mà."

Một mạch xoay lưng rời khỏi sân khấu. Vốn không muốn tỏ thái độ đâu, Xử Nữ chỉ là xưa nay vẫn vậy, nếu không vừa ý sẽ không giấu diếm. Dù sao cũng không hẳn là xấu tính, trên phương diện công việc thì thẳng thắn ngay từ đầu sẽ bớt phiền phức hơn.

Anh chàng đạo diễn thuận tình đẩy giờ giải lao cho cả đoàn lên sớm hơn, Song Tử cũng lẳng lặng rời đi ngay sau đó. Những nhân vật chủ chốt còn lại, cụ thể là Kim Ngưu - đảm nhận vai Hoàng Tử - và Cự Giải - người góp phần giám sát tiến độ vẫn còn chôn chân trong hậu trường, hẳn là họ chưa kịp "tiêu hoá" hết "vở diễn" vừa rồi.

"Thú vị đấy!" - Kim Ngưu đắc chí vỗ tay, ý nói với người bên cạnh - "Mày có nghĩ ngày tháng sau này sẽ không chỉ đơn thuần là tập kịch không?"

"À... Tớ cũng không biết..."

Một giọng nữ nhẹ nhàng đáp lại. Kim Ngưu gật gù, nhưng hình như có gì đó sai sai...

"Hả?"

Kim Ngưu rốt cuộc cũng chịu quay sang nhìn cho tử tế, chẳng hiểu từ lúc nào mà người đứng bên cạnh cậu không còn là Cự Giải nữa. Nhưng thôi, không mất mặt lắm, cô gái này cũng không phải người xa lạ.

"X-xin lỗi, Bảo Bình..."

Giới thiệu ngắn gọn, Bảo Bình sống cùng khu phố với Kim Ngưu. Ba mẹ hai bên cũng là chỗ quen biết, hai người không phải thanh mai trúc mã, không phải bạn thân nhưng cũng không hời hợt xã giao. Kim Ngưu thì trước sau đều thoải mái, chỉ có Bảo Bình do tính cách mà hạn chế tiếp xúc với cậu.

"À, cậu có thấy Cự Giải đâu không?"

"Cự Giải là ai vậy...?"

Kim Ngưu muốn hoá đá lần nữa.

"Thôi..." - Hết cách, 36 kế chuồn là thượng sách - "Tớ có việc, đi trước nhé! À, chị Xử Nữ đang nghỉ trong phòng phục trang, nếu muốn thì cậu có thể đến đó tìm chị ấy!"

Bảo Bình chưa hỏi nhưng Kim Ngưu đã biết cô cần gì. Kim Ngưu miệng viện cớ nhưng chân lại có vẻ chưa muốn di chuyển. Hai người tiếp tục đứng đó trầm mặc, cuối cùng Bảo Bình là người rời đi trước. Kim Ngưu thở dài, cậu xin rút lại nhận định hai người bọn họ trên mức bạn bè xã giao, giao tiếp với nhau kiểu này thì người ngoài nhìn vào lại khéo tưởng họ mới gặp lần đầu cơ.

Nghĩ xem, cậu còn biết cô ấy thân với đàn chị Xử Nữ. Vậy mà cô ấy đến cả Cự Giải là ai còn không rõ, khỏi xét đến Cự Giải là bạn thân cậu cho rồi.

Mà cứ nhắc là thấy bực, Kim Ngưu đến chịu với cái tính tuỳ hứng của Cự Giải, suốt ngày bỏ đi giữa chừng mà chẳng thèm báo ai một tiếng. Vô ưu vô lo như Cự Giải vậy mà vẫn không thiếu người theo đuổi. Kim Ngưu vốn không quan tâm, cậu cũng đâu có thiếu. Tuy nhiên trong số những cô gái kia có một trường hợp cậu đặc biệt chú ý, đến giờ cậu vẫn không hiểu nổi, thế lực thần kỳ nào từng khiến một người tuyệt vời như cô ấy rơi vào lưới tình với tên đó vậy chứ?

ーーーoOoーーー

Xử Nữ nhìn cửa phòng phục trang hé mở, sau khi biết đó là Bảo Bình cũng không màng tiếp đón. Cô nằm dài xuống bàn trang điểm, ngón tay thanh mảnh lả lướt vô định trên màn hình điện thoại. Nhìn bộ dạng giả vờ tập trung của Xử Nữ, Bảo Bình đoán ra ngay chị mình đang có điều phiền lòng. Cô mỉm cười lấy trong túi một bình nước mát lạnh, rón rén áp vào má Xử Nữ, thành công khiến đàn chị hờn dỗi ngước mắt:

"Bảo Bình!"

"Sao thế sao thế? Điều gì đã khiến Nữ Hoàng của em ủ rũ thế này?"

Xử Nữ phồng má, cũng không biết phải trả lời kiểu gì. Bị ảnh hưởng bởi những chuyện nhỏ nhặt vốn không phải phong cách của cô, huống hồ việc sai kịch bản trong lúc diễn tập là điều vô cùng bình thường và hoàn toàn chấp nhận được. Xử Nữ tự hỏi, rốt cuộc thì bản thân đang khó chịu vì thứ gì đây, phải chăng cô đang đột nhiên trở nên nhạy cảm, thật sự là tự nhiên mà đổi tính sao?

Xử Nữ khó khăn uống một ngụm nước, kể ra thì giống trẻ con quá, nhưng nếu không kể thì đời nào Bảo Bình chịu bỏ qua cho cô.

"Em có còn nhớ cái người vừa chuyển đến vào tuần trước không?"

"Ý chị là đàn anh bí ẩn đó sao?" - Bảo Bình có chút cao hứng không đúng lúc - "Chị gặp anh ta rồi hả?"

"...Nói đúng hơn là không tránh được, em quên rằng cậu ta cùng lớp với chị à?" - Đối diện với dáng vẻ hóng chuyện của Bảo Bình, Xử Nữ chỉ bất lực thở dài - "Vô tình cậu ta cũng tham gia vào vở kịch này. Nhưng điểm mấu chốt là cậu ta được nhận vào phút chót, đến chị cũng mới biết hôm nay thôi."

"Chị nghĩ-"

Bảo Bình bỗng bị Xử Nữ cắt ngang - "Không, chị không nghĩ cậu ta cậy nhờ quan hệ. Đúng là Hứa Cự Giải đã giới thiệu cậu ta với đoàn, nhưng profile của cậu ta khủng hơn chị tưởng..."

"Lại là Cự Giải?"

"Cự Giải, Trưởng ban Báo chí, có vấn đề gì sao?"

"Không có, chỉ là chưa gặp bao giờ, vừa nãy trùng hợp Kim Ngưu cũng tìm cậu ấy."

Xử Nữ gật gù cho có lệ - "Quay lại, em còn nhớ hoạt động tuyển sinh đầu năm không? Cụ thể là hai năm trước, ban truyền thông phối hợp với ban kịch như thường lệ chịu trách nhiệm về video giới thiệu trường. Theo lẽ thường thì với độ danh giá của Horoscopes, video về trường ta luôn thu hút sự chú ý hơn cả. Thế nhưng ngoại lệ xảy ra khi video của chúng ta bại trận dưới tay một ngôi trường ngoại ô tầm thường, chỉ vì video mà họ làm hoàn toàn áp đảo mạng xã hội năm đó..."

"Ahhh, ngày sao băng rơi ngược!" - Bảo Bình búng tay, hai mắt sáng rực - "Video quảng bá của cao trung S! Em còn nhớ như in, là năm em chuyển cấp! Tuy luôn một lòng với Horoscopes, nhưng không thể phủ nhận trường ta đã từng thua đậm về độ phủ sóng tại thời điểm đó."

Xử Nữ ừ hử mấy tiếng trong cổ họng. Video giới thiệu Horoscopes năm đó cũng do cô đóng chính, mức độ nổi tiếng của nó vẫn có, nhưng thua kém một trường ngoại ô thì đúng là không xứng với công sức cô bỏ ra.

Trái ngược với cô, nhớ đến chuyện năm xưa lại khiến Bảo Bình bật cười - "Sao băng biểu trưng cho ước nguyện trúng tuyển Horoscopes, nhưng không ngờ sao băng năm ấy lại rơi ngược, tiếng tăm của Horoscopes cũng không bằng vài phút viral của một trường hạng hai. Đấy là câu đùa tiêu biểu mà thế hệ bọn em vẫn truyền tai nhau."

"Video đó không tự dưng mà nổi..."

Xử Nữ cau mày, đã không muốn nhớ lại việc thất bại, càng không muốn nhắc đến nguyên nhân. Đôi lúc Xử Nữ tự hỏi, cái số cô sao mà hồng nhan bạc phận thế không biết, bao nhiêu chuyện trùng hợp đáng ngờ cứ không hẹn mà gặp, lại còn toàn là chuyện khiến cô ấm ức đến nỗi cả đời này cũng không quên được.

Xử Nữ dừng một nhịp, hít thở sâu để giúp bản thân bình tĩnh lại - "Trường S năm đó nhận được lợi thế bất ngờ khi để cậu ta xuất hiện trong video. Em cũng biết đó, ở thời buổi này, có rất nhiều nguyên nhân để một nội dung nhanh chóng thu hút sự chú ý trên mạng xã hội, tuy nhiên cách nhanh nhất vẫn là lợi dụng ngoại hình nổi bật từ một gương mặt mới. Người đại diện cho cao trung S kia chẳng những điển trai xuất chúng mà còn sở hữu tài diễn xuất tự nhiên đáng kinh ngạc. Cái kiểu diễn mà như không diễn... Em có hiểu không?"

"Em không có năng khiếu về khía cạnh này..." - Bảo Bình ngập ngừng - "Nhưng người được chị công nhận thì em cũng đại khái tưởng tượng ra được rồi."

"Hmph!" - Xử Nữ hừ nhẹ, tỏ ý không hài lòng nhưng đồng thời cũng không phản đối - "Cậu ta chính là người đã và đang làm mưa làm gió ở trường mình trong tuần qua đấy. Học sinh thuyên chuyển xuất sắc, đàn anh bí ẩn quan hệ rộng... hay nên gọi là Hoàng Song Tử nhỉ?"

"Ồ!"

Bảo Bình không phải lần thứ hai được nghe cái tên này, kì lạ ở chỗ bản thân lại không tránh khỏi ngạc nhiên. Một người hoàn toàn xa lạ có thể khiến người khác ấn tượng ngay từ tên gọi sao? Bảo Bình đã từng đọc sách có đề cập đến vấn đề này, gọi nôm na là sức hấp dẫn và uy lực tiềm ẩn của những kẻ đặc biệt. Nói ra thì có chút ngại, nhưng do thường xuyên chu du trong tiểu thuyết mà Bảo Bình dễ tin vào mấy thứ như ấn tượng đầu tiên lắm...

"Đúng là định mệnh ha..."

Bảo Bình khúc khích cười, đùa một câu tưởng chừng như vô hại. Ai ngờ Xử Nữ vừa nghe xong đã xù lông lên, may là cô nãy giờ chưa ăn uống gì chứ nếu không đã sặc hết cả ra.

"Là nghiệt duyên!" - Xử Nữ gay gắt khẳng định - "Nói tóm lại, cũng may là Song Tử chỉ được nhận làm trợ lý đạo diễn thôi, cậu ta mà có vai chính thức thì vở kịch này sẽ trở thành ác mộng đời chị mất!"

"Vậy thì có gì đâu mà chị bực?"

Bảo Bình ngây ngô hỏi, vô tình lại trúng tim đen Xử Nữ. "Chị cũng đang suy nghĩ về lý do đây, nếu biết thì chị đã chẳng thèm bận tâm tới mấy thứ linh tinh đó làm gì!" - Đấy là Xử Nữ tự nói với bản thân.

"Hay là... chị để ý người ta quá mức cần thiết rồi~?"

Xử Nữ không trả lời được thì Bảo Bình có quyền tự suy diễn. Khoé môi ngày càng nhếch lên cao, một nụ cười nham hiểm dần hiện hữu. Xử Nữ rơi vào trạng thái sốc toàn tập, cô không ngờ Bảo Bình đang nghĩ về sự việc theo chiều hướng đó, càng không ngờ Bảo Bình ngây thơ trong sáng mà cô biết cũng có thể trưng ra vẻ mặt nguy hiểm kia. Ôi trời, đúng là tình tiết lãng mạn sẽ khiến trí tưởng tượng của con người bay bổng. Xử Nữ giờ mới thấm thía, mấy chuyện tình cảm thì chỉ nên giữ cho riêng mình thôi.

... Khoan đã, tình cảm quái gì ở đây?

"Nguyệt Bảo Bình!"

Xử Nữ trong đầu đã soạn sẵn một bài văn để thuyết giáo cô em, Bảo Bình cũng đã chuẩn bị tinh thần vui vẻ bỏ ngoài tai. Tuy nhiên hôm nay là một ngày không mấy suôn sẻ đối với Xử Nữ, thế nên kịch bản theo ý cô sẽ không xảy ra. Bằng chứng là ngay thời điểm Xử Nữ đang hừng hực khí thế để sống thật với bản thân thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa. Phòng phục trang là phòng chung, tuỳ ý ra vào, nếu đã cẩn thận gõ cửa trước thì hẳn ai đó đã biết Xử Nữ đang ở đây.

"Làm phiền rồi."

Giọng nam, có chút trầm, một người hoàn toàn lạ lẫm đối với Bảo Bình. Anh ta chậm rãi bước vào kéo theo một loạt biểu cảm thay phiên nhau biểu hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Xử Nữ. Từ ngơ ngác đến sửng sốt, từ lúng túng đến khó chịu ra mặt. Xử Nữ cư xử không chút phòng bị như một người đang làm chuyện xấu và bị bắt quả tang. Dù không rõ người trước mặt là ai cũng như nguyên nhân Xử Nữ không thể kiềm chế cảm xúc là gì, Bảo Bình vẫn cảm thấy kiểu thái độ này của cô chị rất đáng nghi.

Xử Nữ quay phắt đi, ngồi cạnh bàn trang điểm và xoay lưng về phía cửa, thẳng thừng từ chối giao tiếp với người mới vào. Bảo Bình nhất thời không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô chỉ cảm nhận được bầu không khí trong phòng phút chốc căng thẳng hẳn lên. Bảo Bình im như thóc, đến thở mạnh cô còn chẳng dám, cũng may là anh chàng kia lên tiếng trước:

"Xin chào, tôi đến để tặng mọi người cái này. Khi nãy do sai sót của tôi mà mọi người phải dừng tập đột ngột, thật xin lỗi." - Anh ta đặt lên bàn hai hộp bánh nhỏ, trông hình thức khá sang trọng và bắt mắt - "Là mochi kem trà xanh, do thời gian không cho phép nên tôi chỉ chuẩn bị được vậy thôi, mong mọi người không chê."

Anh ta mỉm cười, song lại nhìn sang Bảo Bình, thấy cô có chút bối rối. Bảo Bình toan giải thích mình không phải người của đoàn kịch, cơ mà, anh chàng này... dường như chỉ qua một ánh nhìn đã hiểu ý cô thì phải?

"Không cần phải khách sáo đâu, tôi mua nhiều lắm, nếu ai cũng nhận thì tôi sẽ vui hơn đấy."

Bảo Bình cảm kích gật đầu thay cho lời cảm ơn. Anh ta cũng cười đáp lại cô, song lại nhìn về phía Xử Nữ đang ngồi. Một khoảng lặng lại bao trùm. Không muốn chị mình mang hình tượng xấu trong mắt người khác, Bảo Bình đành phải lên tiếng giải vây:

"Chị Xử Nữ đang không khoẻ, tớ thay mặt chị ấy cảm ơn bạn nhé!"

"Không sao không sao~"

Đối diện với câu từ thận trọng thập phần khuôn mẫu của Bảo Bình, anh ta bất giác phì cười. Bảo Bình thầm thở phào trong lòng, trông điệu bộ của anh khá thoải mái, chắc sẽ không chấp nhất thật.

"Có lẽ lúc tôi diễn mẫu đã vô tình mạo phạm cô ấy rồi, cũng là lỗi của tôi mà." - Vừa nói anh chàng vừa đưa tay chỉnh lại gọng kính - "Để chuộc lỗi thì tôi cũng đặc biệt chọn riêng một phần mochi kem đậu đỏ để gửi bạn học Diệp, không vì lý do gì cả, chỉ là tôi nghĩ cô ấy sẽ thích thôi."

Nghe đến đây vai Xử Nữ khẽ run. Nhìn từ phía sau Bảo Bình không thể quan sát được nét mặt của chị mình, tuy nhiên cô cảm nhận được Xử Nữ đang dao động. Cứ có cảm giác như một cuộc trò chuyện bình thường lại không đơn giản như cô nghĩ. Dưới đôi mắt tinh tường của Bảo Bình, cô nhận định giữa hai người này 70% tồn tại một mối ràng buộc kì lạ, chẳng ai không quen biết mà lại tỏ thái độ đối địch từ lần đầu gặp, cũng chẳng ai đã quen biết mà lại vụng về che giấu như không.

"... Cảm ơn."

Xử Nữ buông một câu nhẹ bẫng, tuy vẫn không quay lại nhìn ai. Anh chàng kia có lẽ đã đạt được mục đích, cũng chẳng bắt bẻ cô, chỉ mỉm cười, chân anh ta đã bắt đầu bẻ hướng, tỏ ý muốn rời khỏi.

"Khoan đã, bạn là... Cự Giải... đúng không?"

Chẳng hiểu sao mà Bảo Bình lại buột miệng thốt ra cái tên đó trong khi tâm trí cô đang nghĩ tới một người khác, thôi xong, hình như từ nãy đến giờ do mọi người cứ nhắc Cự Giải, Cự Giải suốt, làm cô vô tình bị ám thị tâm lý luôn rồi. Nhìn biểu tình ngạc nhiên trên mặt anh ta thì cô cũng đoán được bản thân vừa sai quá sai, Bảo Bình ơi là Bảo Bình, đến khi nào cô mới học được cách giao tiếp trôi chảy đây?

"Ai nhắc tên mình đó?"

Lại một giọng nam khác chêm vào. Cửa phòng phục trang đột ngột bị đẩy ra, thêm một chàng trai xuất hiện, đồng nghĩa với việc sai lầm của Bảo Bình sẽ có thêm một người chứng kiến, tuyệt vời, xấu hổ đến mức Bảo Bình muốn quay ngược quá khứ ngăn cản bản thân khỏi đến gặp Xử Nữ luôn cho rồi.

"Chào đằng ấy, tớ là Cự Giải hàng thật 100%" - Cự Giải tinh nghịch nháy mắt, Bảo Bình bất giác đỏ mặt - "Còn đây là anh Song Tử, 12A1, tuỳ đằng ấy xưng hô nhé~"

"..."

Vậy là từ đầu đến cuối Bảo Bình nói chuyện với đàn anh mà như bạn học ngang hàng, Song Tử cũng không màng chỉnh đốn lại cô. Cũng dễ hiểu, anh ta nhiều khi cũng nghĩ về cô y thế.

"Song Ngư tìm anh đấy!" - Cự Giải rất tự nhiên mà bỏ qua sự hiện diện của Bảo Bình cùng Xử Nữ trong phòng - "Mà cũng không hẳn, chỉ là em thấy cậu ấy chốc chốc lại hỏi về tình hình của anh nên em thay mặt cậu ấy đến đây luôn!"

"... Ra ngoài rồi nói."

Song Tử cười cáo lỗi với Bảo Bình, lập tức kéo Cự Giải rời đi, trước đó Cự Giải còn rất thân thiện và thản nhiên vẫy tay chào tạm biệt cô. Bảo Bình lâm vào tình cảnh dở khóc dở cười, hết nhìn hai hộp mochi trên bàn rồi lại bất an nhìn sang Xử Nữ vẫn đang căng cứng cả người ở góc phòng. Ở bên kia, Xử Nữ nặng nề thở hắt ra một tiếng, ngán ngẫm cho rằng cuộc sống sau này của cô hẳn sẽ sóng gió lắm đây...

ーーーoOoーーー

"Em thích đậu đỏ lắm à? Cứ thứ gì có nhân là em mặc định sẽ chọn đậu đỏ hết, cái đó có gì ngon đâu!?"

"Tất nhiên là vị của nó sẽ nhạt hơn so với những vị khác, nhưng mà đậu đỏ tốt cho sức khoẻ, lại còn giúp làm đẹp da. Còn anh nữa, đừng có suốt ngày ăn uống qua loa, rồi em sẽ bắt anh ăn theo chế độ hoàn hảo của em, cứ chờ đó!"

"... Được, theo ý em cả."

ーーーーーー


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật