|Song Vũ Điện Đài| Vì có anh nên em tin tình yêu tồn tại

Anh nói em thấy cay thì em phải thấy cay



Tác giả gốc: @ 小紫的泰味草莓派
------------------

Sau khi bị lăn qua lăn lại đến nửa đêm, bọn họ cuối cùng cũng ghi hình xong.

Buổi trực tiếp chúc mừng một trăm ngày thành đoàn, chẳng qua chỉ là một buổi tiệc tẻ nhạt phải làm theo kịch bản, ăn cũng ăn không no. Châu Kha Vũ nghĩ lát nữa có lẽ Viễn ca sẽ tổ chức một bữa ăn khuya ở ký túc xá, liền vội vàng thay đồ chuẩn bị đi ra ngoài.

Đúng rồi, còn phải gọi em trai thối. Tuy rằng bị nhân viên công tác nhìn chằm chằm khiến anh không dám liếc mắt sang hướng bàn bên kia lấy một lần, nhưng khi nghe thấy em trai thối vì muốn có thêm đồ ăn mà bắt đầu làm nũng, tay anh liền siết chặt.

Cái quỷ gì vậy, muốn ăn món gì anh sẽ mua cho em.

"Này, khi về tụi mình ăn hồng thiêu nhục (thịt kho tàu) đi." Châu Kha Vũ vỗ vỗ Duẫn Hạo Vũ trước mặt, lúc này đang ngoan ngoãn xếp hàng theo thứ tự để ra cửa.

"Hồng thiêu nhục?! Được nha!" Nghe thấy ăn hai mắt Duẫn Hạo Vũ liền sáng lên.

Châu Kha Vũ bị bộ dạng mèo con tham ăn này của cậu chọc cười, có ý xấu trêu chọc cậu: "Ăn như vậy không sợ béo sao? Em xem bụng của em kìa, nguyên một khối cơ bụng lớn."

Duẫn Hạo Vũ đối với sức ăn của bản thân thập phần đắc ý. "Không sao hết, em có thể đi chạy bộ mà." Sau đó kiêu ngạo vểnh môi, ưỡn ngực xua tay làm bộ như đang vận động.

Văn hóa Hán ngữ vô cùng uyên thâm, tiểu hài tử ngoại quốc mất mấy giây mới hiểu rõ ý tứ nửa câu sau của Châu Kha Vũ, tức giận đấm một cái vào cơ bụng tám múi của anh.

"Châu Ha Vũ, anh nói em béo! Anh là đồ ngốc!"

"Được được được, anh sai rồi, tiểu tổ tông."

"Bụng thịt rất đáng yêu! Anh nói xem có phải hay không!"

"Đáng yêu đáng yêu."

Thủy chung mà nói chẳng qua Châu Kha Vũ cũng chẳng muốn cãi lại cậu, dù sao con mèo nhỏ này khi tạc mao thì giận rất dai. Sau khi ra khỏi cửa, cả ăn lên cùng một chiếc xe như lẽ hiển nhiên.

Bởi vì quá trình trực tiếp rất tiêu hao tinh lực, Duẫn Hạo Vũ hiện tại im lặng dựa vào cửa xe, thậm chí còn không có tham gia lựa chọn thực đơn với hàng ghế sau.

Châu Kha Vũ quay đầu tìm Viễn ca để đặt món hồng thiêu nhục sau đó tầm mắt chuyển đến bên người tiểu hài tử. Lông mi dài, khẽ rung theo từng nhịp thở an ổn, có lẽ bởi vì món lẩu vừa rồi rất cay, đôi môi hồng hào khẽ sưng lên, đáng yêu như một đứa trẻ.

Nhìn xuống chút nữa, ngón áp út bên tay phải vẫn còn đeo chiếc nhẫn anh tặng. Tiểu tử nguyên lai thích như vậy sao, Châu Kha Vũ không khỏi đắc ý.

Dọc đường đi xe liên tục ngừng lại, Duẫn Hạo Vũ bị đập đầu liền bất mãn lầm bầm rồi đổi tư thế. Châu Kha Vũ hiện tại cũng không thể để cậu dựa vào vai mình, bèn cướp lấy cái gối trong tay AK lót sau đầu cho cậu.

Sau khi làm xong, ánh mắt AK nhìn anh như đang nhìn kẻ cướp. Châu Kha Vũ thấy vậy liền vô cùng bình tĩnh nói "Chiếu cố đệ đệ là chuyện ca ca phải làm." Sau đó cầm điện thoại lên chơi Vương giả như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

YaYa ủy khuất, Viễn ca câm nín, niềm hạnh phúc chỉ thuộc về tiểu tình lữ.

Sau khi xuống xe đồ ăn cũng sắp giao đến rồi, Châu Kha Vũ trước sau như một đi theo Duẫn Hạo Vũ qua khu B, tự giác giúp Duẫn Hạo Vũ đổi sang dép đi trong nhà hình cún mà anh mua cho cậu, rồi đi theo đến tận lúc ngồi vào bàn chờ ăn.

Mika cũng không ngạc nhiên mấy khi thấy Châu Kha Vũ theo sát bên Duẫn Hạo Vũ. "Hey bro, cứ chuyển qua bên đây ở đi."

"Đúng nha đúng nha. Pai Pai nhà em buổi sáng thức dậy không gặp được em liền khó chịu, bọn anh không xử lý được." Lâm Mặc ở một bên ồn ào nói.

Châu Kha Vũ bị mọi người trước mặt trêu chọc cũng không ngại, thậm chí nghe được em trai thối buổi sáng muốn gặp anh còn mừng thầm. Nhưng mà mặt Duẫn Hạo Vũ đỏ bừng, nhanh chóng ăn sạch chén hồng thiêu nhục mà anh trai thối múc cho.

Cho đến lúc sắp thấy đáy chén Duẫn Hạo Vũ mới ngừng lại, gật đầu thỏa mãn, quả nhiên ăn no vẫn là chuyện quan trọng nhất.

"Em ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ ăn, em về phòng đây." Dứt lời, Duẫn Hạo Vũ thu thập chén đũa rồi tung tăng lên lầu. Châu Kha Vũ thấy vậy cũng nhanh chóng buông đũa đi theo.

Đúng rồi, mai theo một hộp sữa. Châu Kha Vũ trong lòng thầm tính toán, vội quay ngược lại bếp mở tủ lạnh tìm sữa dâu.

"Mọi người cứ từ từ ăn, em lên chơi với PaiPai." Các thành viên còn lại quá hiểu Châu Kha Vũ, bình tĩnh nhìn anh rời đi.

"Này, PaiPai, em có thấy cay không?" Châu Kha Vũ đến bên cạnh Duẫn Hạo Vũ đang chuẩn bị đi rửa mặt, lúng túng hỏi.

Tại sao lại cay? Hồng thiêu nhục vừa mới ăn không phải rất ngọt sao? Duẫn Hạo Vũ ngơ ngác nhìn Châu Kha Vũ.

"A, ý anh là nồi lẩu lúc trực tiếp." Châu Kha Vũ gãi gãi đầu.

"Em biết rồi!" Châu Kha Vũ sợ tâm tư trong lòng bị nhìn thấu, hoảng sợ hạ tầm mắt.

"Có phải nếu em nói cay, anh sẽ bất ngờ nhảy một vũ điệu nóng bỏng?"

Nhìn thấy người trước mặt khẽ giật mình, Duẫn Hạo Vũ lại đắc ý tiếp tục nói: "Lâm Mặc dạy em đó, em thật thông minh!"

Lâm Mặc mỗi ngày dạy em trai thối cái gì vậy, trong lòng Châu Kha Vũ hơi khó chịu, nhưng tiểu hài tử trước mặt vẫn kiêu ngạo nghĩ là mình nói đúng.

"Không phải không phải, ý anh thật sự muốn hỏi là em có bị cay không?"

"Được thôi, em cảm thấy không cay, bởi vì đến Trung Quốc cũng lâu rồi, Viễn ca cho em ăn rất nhiều ớt." Môi trường sống tạo nên một con người, dưới sự dẫn dắt của Viễn ca, hiện tại Duẫn Hạo Vũ không gặp khó khăn trong việc ăn cay.

"Anh cảm thấy em có bị cay." Châu Kha Vũ sốt ruột khi thấy Duẫn Hạo Vũ không đi đúng với kịch bản của anh.

Duẫn Hạo Vũ sợ anh thật sự lo lắng liền vội vàng giải thích: "Không sao mà, em thật sự không thấy cay."

Duẫn Hạo Vũ khiến anh trở tay không kịp, bèn tuôn một tràng dài.

"Anh nói em thấy cay thì em phải thấy cay, em bị cay rồi có muốn uống sữa hay không, anh mang sữa dâu cho em này, mau uống đi."

Đang lúc Châu Kha Vũ giơ hộp sữa trong tay và nghĩ bản thân đã thành công thì Duẫn Hạo Vũ cười khúc khích chặn tay anh lại.

"Anh tự mình uống đi, em phải đánh răng."

Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đường đường là Châu Kha Vũ sao có thể dễ dàng buông tha cho người khác.

"Không cay cũng phải uống, uống sữa mới cao lên được! Em không uống đúng không? Vậy để anh đút em?" Châu Kha Vũ trước hết dứt khoác uống một ngụm sữa, sau đó dùng hai tay giữ lấy mặt Duẫn Hạo Vũ, mượn lực ôm người vào lòng.

Tiếp theo đặt một nụ hôn lên môi cậu, hơi thở tràn đầy hương sữa dâu ngọt ngào. Châu Kha Vũ không quản có dọa sợ người trong lòng hay không, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi cạy mở môi cậu, sữa thuận thế chảy vào.

Đầu lưỡi quấn lấy nhau, rung động trong nháy mắt giấu nơi ánh trăng. Châu Kha Vũ nhẹ nhàng mút lấy đôi môi ngọt ngào của cậu, Duẫn Hạo Vũ nỗ lực đáp lại. Cậu chậm rãi ôm lấy thắt lưng Châu Kha Vũ, ôm thật chặt.

Tiếng gõ cửa vang lên đánh gảy mười phút triền miên, Duẫn Hạo Vũ vội vàng đẩy Châu Kha Vũ đang không cam lòng ra, nhìn vào gương sửa sang một chút rồi mở cửa.

"Phái Thúy Khắc* a..." Người xài chung phòng vệ sinh với Duẫn Hạo Vũ là Lâm Mặc bước vào, nhìn thấy người phía sau liền cười xấu hổ.

"A, Châu Kha Vũ cũng ở đây... vậy, hai đứa từ từ nói chuyện, chừng nào xong thì gọi anh." Sau đó khẽ cười trộm, trước khi đi không quên quăng lại một câu chọc ghẹo: "Nhanh lên nhá!"

Mặt Duẫn Hạo Vũ lúc này đỏ đến mức có thể chiết ra máu, ước gì có cái lỗ để chui xuống, mà Châu Kha Vũ bên cạnh lại nhìn cậu đầy cợt nhả.

Đây là ba huyết trạm** a, đến đưa sữa còn thuận tiện được một nụ hôn ngọt ngào.

"Em thích không?" Châu Kha Vũ mặt dày hỏi tiếp.

Tiểu hài tử ấp úng chơi đùa với những ngón tay của mình, một hồi lâu sau mới nghe được một tiếng thì thầm.

"Em thích."

.

*Phiên âm tiếng Trung của tên Patrick

**Chỉ mặt hàng được mua với giá cao hoặc thấp hơn nhiều so với giá thị trường, có lời.

------------------

Quà Thất Tịch đến đây ~~~ Chúc mọi người một ngày cuối tuần vui vẻ. ♥️


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật