(Đam/edit) Dáng Vẻ Em Khóc Thật Đáng Yêu

Chương 17: Tô Kiều



Ủng hộ trang chính chủ, không tiếp tay cho bọn Repost!!

Edit: Sakurachan042 (wp: Jfuuva blog)

....

Một cơn rét lạnh ập đến, cơ thể Mạc Hi run lên khi vừa xuống máy bay.

"Làm sao vậy?"

Mạc Hi lắc đầu. "Không sao ạ."

"Hay bị cảm rồi."

Mái tóc được xoa nhẹ nhàng, Mạc Hi mỉm cười.

"Không sao đâu." Anh nở một nụ cười trong veo. "Mẹ."

Cha mẹ sớm đã ra đi trong kiếp trước vẫn còn sống, tâm trạng của Mạc Hi thoải mải trước nay chưa từng có.

【 Mức độ hoàn thành nhiệm vụ đang giảm: 80%, 79%...】

Mạc Hi sửng sốt, bỗng nhiên linh cảm được một điều bất lành.

【 Tinh, thời gian sắp bắt đầu. 】

"..." Hệ thống, ta khuyên mi nên lương thiện đi!

Mạc Hi há miệng thở dốc, anh còn chưa kịp nói nên lời, ý thức đã chìm vào trong cơn mê.

Lần thứ hai mở to mắt, chậc, lại ở trên máy bay.

"Thưa các quý cô quý ngài, hai mươi phút sau máy bay của chúng ta sẽ hạ cánh xuống sân bay quốc tế thủ đô..."

Cơn hộc máu nghẹn lại nơi cổ họng Mạc Hi, sắc mặt anh biến chuyển rất lớn.

Nghiêng đầu nhìn cửa sổ nhỏ ngay bên cạnh mình, hiện giờ là buổi tối, phản chiếu qua lớp kính cửa sổ là một thanh niên lạnh như băng.

Khuôn mặt kia vẫn thuộc về chính anh, nhưng...

Mạc Hi lạnh lùng ngồi trên máy bay đang hạ cánh, vì là khoang hạng nhất nên có thể xuống máy bay đầu tiên, đồng hồ trong sân bay chỉ rõ ràng số ngày.

"Ha hả."

Chỉ sau một lần mở mắt nhắm mắt, sáu năm đã trôi qua.

Móc điện thoại ra, anh khẽ lướt nhìn một chút, Mạc Hi có thể xác định đại khái thân phận hiện giờ.

Sáu năm nay anh vẫn luôn ở nước ngoài, sau khi hoàn thành học vị tiến sĩ, anh chuẩn bị đi dạy tại đại học.

【 Hệ thống, mức độ hoàn thành nhiệm vụ hiện tại còn bao nhiêu. 】

【 Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 44%】

"Đúng là con số may mắn nhỉ." Mạc Hi cảm phục chính mình còn rất mạnh mẽ khi vẫn chưa rơi nước mắt.

.......

"Cút ngay!"

Đang bước xuống cầu thang đột nhiên bị đẩy nhẹ, Tô Kiều suýt nữa đứng không vững, cơ thể gầy yếu run lên, ngón tay tái nhợt bám chặt tay vịn.

"Ha ha..."

"Nhìn xem cái thằng đàn bà này..."

"Thật ghê tởm..."

Các bạn học cười nhạo, lướt qua người cậu.

Tô Kiều co rúm lại không dám phản bác câu nào, tóc cậu có chút hanh vàng do thiếu dinh dưỡng, đồng phục giặt nhiều đến mức phai màu, trông cậu rất không vừa mắt. 

Chỉ còn nửa năm là cậu đủ tuổi thành niên nhưng thoạt nhìn vẫn gầy yếu như chỉ mới mười năm mười sáu tuổi. Cậu lúc nào cũng cúi gằm đầu, không nói một lời, bất kể bị đối xử thế nào cũng không phản kháng.

Âm u, nhút nhát, tự ti.

Trên người cậu, hoàn toàn không nhìn thấy hy vọng và tương lai.

Trở về ngôi nhà không một bóng người, cha mẹ cậu từ năm cậu bảy tuổi đã gặp nạn, phí bồi thường đã bị các chú cậu chia năm xẻ bảy, chỉ để lại cho cậu đống phòng cũ và số tiền sinh hoạt ít ỏi mỗi tháng.

Tiền sinh hoạt tháng này không có, cũng may đã là cuối tháng, cậu chỉ cần nhịn một chút là được.

Tô Kiều vứt cặp sách xuống đất, thong thả bước vào phòng mình.

Mở cửa phòng ra, rèm cửa khép kín không để một tia sáng mặt trời lọt vào, chỉ có màn hình máy tính toả ra thứ ánh sáng làm người khó chịu.

"Em đã về rồi."

Tô Kiều rũ hai mắt xuống, cất tiếng nói chuyện với căn phòng không một bóng người.

Thanh âm của cậu rất nhỏ bé, giống như không có sức lực, khoé miệng mím xuống, cậu bước chân đến gần máy tính.

Trên màn hình là ảnh chụp của một người đàn ông.

Người đó đang mỉm cười, hai mắt tràn đầy tự tin và kiên định, trong tay có bằng cấp nổi tiếng, có khuôn mặt anh tuấn, dáng người hoàn mỹ, tính cách lại dịu dàng giống như trời sinh được mọi người ngưỡng mộ. 

Đây là thiên chi kiêu tử* được người người yêu thích.

*Đứa con cưng của ông trời.

Đây là người mà cậu cả đời không thể tiếp xúc.

Tô Kiều cắn cắn môi, trong lòng rầu rĩ.

Sự xem thường và cô đơn mòn mỏi đã biến cậu trở thành con người như vậy, trong lòng như khoét một cái lỗ, trống rỗng.

"Hàn ca..."

Cậu giơ tay lên sắp chạm đến ảnh chụp trên màn hình bỗng nhiên bất giác rụt tay lại.

Cậu biết chính mình là kiểu người thế nào.

Cho dù một ngày nào đó đột nhiên biến mất cũng sẽ không có ai để ý.

Đôi mắt cậu ngấn nước, có lẽ tại vì ánh sáng màn hình.

Vô số lần nghĩ đến tự sát nhưng cuối cùng chết không thành.

Cái gì cũng không làm được.

Tô Kiều nở một nụ cười khó coi.

Rõ ràng là cười sao lại giống như sắp khóc.

Cậu nhìn thanh niên cười rạng rỡ trên màn hình chính, bất giác dời ánh mắt không dám nhìn thẳng vào hắn.

Lần đầu tiên Tô Kiều biết Hàn Cảnh là ở trên màn hình lớn bên đường.

Khi đó Hàn Cảnh lấy tư cách là học sinh của một trường học nổi tiếng tham gia cuộc thi tranh luận. 

Tô Kiều chưa bao giờ nhìn thấy một người chói mắt đến vậy.

Chỉ một cái liếc mắt mà tâm trí như bị lấy mất.

Ngày hôm ấy Tô Kiều vốn định dùng thuốc ngủ để giải thoát bản thân, không biết vì sao cuối cùng cậu vẫn ném vào thùng rác. Chột dạ sưu tầm thông tin của Hàn Cảnh trên diễn đàn của trường học nổi tiếng kia, cậu mới biết hoá ra hắn giống như thần tượng chốn vườn trường. Trong video quay lén, hắn ấm áp tươi cười nói chuyện một cách rất tự nhiên với người bên cạnh.

Mọi người tụ tập xung quanh hắn, giống như chúng tinh phủng nguyệt*, tất cả chỉ phụ giúp cho sự tồn tại của hắn.

*Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao  tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng, (theo hoasinhanhca)

Sao lại có thể có loại người như vậy trên đời.

"Hàn ca, em đã tích cóp đủ tiền vé xe."

Tô Kiều tắt màn hình, trong lòng thấp thỏm có chút không cam lòng.

Dù sao cũng phải... gặp mặt.

Tuy rằng nếu thật sự được gặp mặt với người như Hàn Cảnh, có lẽ chính cậu sẽ không dám đưa mắt nhìn thẳng vào hắn.

Hàn Cảnh thật sự cũng có thể đối lập hoàn toàn với những hiểu biết cậu có được trên mạng.

Tô Kiều biết rõ, cậu lại chọn lừa mình dối người.

Nhưng... có lẽ chỉ mong cầu cho một lý do là "thế giới này không tệ đến vậy" thôi.

....

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Khụ khụ, mục đích của mị là Tô Kiều vẫn chưa được gặp Mạc Hi~ hiện tại em nó chỉ là một tiểu đáng thương thiếu tình yêu~ mong mọi người bình tĩnh~ tuy rằng sau này...Khụ khụ khụ...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật