[Thi Tình Họa Dịch] 'Đứa con của quỷ'

Chap 97 -



€______ 🥀🥀🥀🥀🥀🥀 ______€

######

Vương Dịch đeo balô một bên vai đưa tay lướt qua từng cuốn sách, trong lúc đợi chị người yêu 'tan làm', em ấy dự định sẽ đọc vài quyển sách nấu nướng.

"Đây là thư viện, có thể vài bạn sẽ cảm thấy nơi đây nhàm chán, nhưng lại là bảo tàng tri thức nhỏ của trường đó, nơi mọi người có thể tìm thấy rất nhiều thứ mà có khi trên lớp không được học."

Tiếng Châu Thi Vũ nhẹ nhàng vang lên, cô đã xin lão sư ở đây cho cô ít phút dẫn các học sinh mới tham quan, và vì là một trong những học sinh chăm ngoan, nên lão sư cũng rất nhanh đồng ý.

Em ấy vừa nghe thấy giọng cô thì lặng lẽ đứng ở một góc nhìn, như cảm nhận được ánh mắt em ấy, cô để mọi người đi xung quanh tham quan một lát, còn bản thân thì đảo mắt tìm.

Cuối cùng thì ánh mắt Châu Châu đã hướng đến vị trí gần cuối góc phòng, có một 'em bé' đang ôn nhu nhìn cô.

Mỉm cười định đến chỗ Nhất Nhất thì bất ngờ em ấy lắc đầu rồi chủ động né đi, có hơi buồn vì em ấy từ chối cô, nhưng đột nhiên cô nhận được một cuộc gọi video, ngước mắt lên thì kinh ngạc cô nhìn thấy em ấy chỉ tay lên tai nghe đang được đeo của mình và dơ điện thoại lên.

Hiểu ý, cô lập tức bắt máy, lặng lẽ đeo tai nghe vào một bên tai rồi dùng tóc che lại.

"Châu tỷ, vất vả rồi.!"

"Vậy khi về, em phải có thưởng cho chị đó.!"

*Bật cười* "Chị muốn thưởng gì đây, hửm~?!"

"Lấy em làm phần thưởng, có được không?!" *tinh nghịch*

"Không phải chị có rồi sao a~?!" *nhếch miệng cười*

"Em đúng là tiểu quỷ nghịch ngợm~.!" *cười vui vẻ*

"Chỉ với chị~.!"

"Hảo~, vậy giờ phiền em phải làm bé ngoan một chút rồi, đợi chị hoàn thành nhiệm vụ, sẽ về với em, được không a~?!"

"Hảo~.!"

"Châu Châu?!"

Bách Hân Dư từ đằng xa bước lại gọi.

"Có gì nói sau.! Nào mọi người, chúng ta đến nơi khác.!"

Cô né tránh cậu ta, quay sang các học sinh mới đến nhẹ giọng nói.

Từ xa nhìn vẻ mặt khó coi đó, khiến em ấy nhoẻn miệng cười đầy vui vẻ, chọn vài quyển sách nấu nướng và làm bánh, lựa một chỗ khá khuất, đặt balô lên bàn, kín đáo che đi chiếc điện thoại vẫn còn đang giữ cuộc gọi.

Được một lát, thì có một người bước đến đứng bên cạnh chỗ ngồi em ấy, đó chính là Cố Liên Hoa.

Cô ta gõ nhẹ tay lên bàn để gây sự chú ý.

"Chị có thể ngồi ở đây không?!"

"Tôi nói không thì cô có ngồi không?!"

Không dời mắt khỏi quyển sách, em ấy lạnh giọng hỏi lại.

Thấy vậy, cô ta tự mình kéo ghế ngồi xuống bên cạnh em ấy, không để tâm đến cô ta, em ấy chăm chú ghi lại tên của từng món ăn có trong sách.

Cô ta tay thì lật sách, mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào em ấy, nhìn bàn tay quấn băng trắng đó, cô ta định chạm vào, quan tâm hỏi han.

"Em bị thương sao?!"

Nhất Nhất liền nhanh hơn, đưa tay lên né tránh, quay sang liếc cô ta một cái cảnh cáo.

Rồi lại tiếp tục làm việc của mình.

Một lát sau, Cố Liên Hoa lại muốn chạm vào vết thương ở khóe miệng của em ấy.

Nhanh như chóp, Vương Dịch đóng sách lại, dùng nó gạt tay cô ta ra, rồi lạnh lẽo nói.

"Đừng động vào tôi.!"

Châu Thi Vũ nãy giờ quan sát, cũng bật cười bất lực khi thấy sự phũ phàng và lạnh nhạt quá mức của em ấy, nhưng cô lại đột nhiên có một nỗi lo nếu không có cô thì em ấy liệu cũng sẽ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là gạt bỏ ý nghĩ đó, lựa chọn tin tưởng em ấy.

"Em lại vì Châu Thi Vũ mà bị thương sao?!"

*Im lặng*

"Cô ấy lúc nào cũng khiến em bị thương, nếu là chị thì đã biết cách bảo vệ em tránh khỏi những rắc rối không đáng có đó rồi.!"

*Không để tâm*

"Kiểu người có mới nối cũ như cô ấy, chị luôn khó hiểu sao em lại luôn vì cô ấy mà khiến bản thân bị thương nhiều như vậy?!"

"Cô ồn ào thật.!"

Nhất Nhất khó chịu nói, nhưng cô ta lại cho rằng bản thân đã được em ấy hồi đáp nên liền khẽ nhích lại gần một chút.

"Chị chỉ muốn tốt cho em, với tư cách là một người rất yêu em, những gì em nói, chị đều nhớ, cũng đều biết.!"

"Em không thích đồ ngọt, càng không thích hành, chị đã thấy em luôn cố vớt ít hành ra khỏi bát, cô ấy biết điều đó không?!"

Em ấy nhìn chằm chằm cô ta, nắm chặt cây viết trên tay, vì em ấy đã phát hiện ánh mắt Châu Châu có chút kinh ngạc, đúng là em ấy không thích hành, nhưng không có nghĩa là không thể ăn.

"Là người yêu, nhưng bản thân lại chỉ biết tận hưởng, chỉ biết nhận, khi có chuyện cũng chỉ biết khóc, không biết làm gì cả, vô dụng như vậy, có thể hiểu vì sao cô ấy lại bỏ rơi Điềm Điềm... *nhếch miệng cười nhẹ* có thể do em ấy đã không còn giá trị nữa hoặc..."

Ánh mắt Vương Dịch ngày càng sắt lạnh, nhìn chằm chằm Cố Liên Hoa.

"Cô ấy chán rồi.! Chị thì không thể giống như cô ấy được, có thể thay lòng đổi dạ nhanh như thế, em không nghĩ một ngày nào đó, cô ấy cũng sẽ bỏ rơi em sao, chị không muốn em giống như Điềm Điềm, chị... thật sự rất thích em, Vương Dịch.!"

"Hừ, thì ra là vậy.!"

Em ấy nhếch miệng đáp một câu khiến cô đang giới thiệu liền có chút khựng người, còn cô ta lại cười đắc ý vì nghĩ bản thân đã dụ dỗ được em ấy thì...

"Những tin đồn nhảm đó là do cô làm?!"

Cả người em ấy toát ra sát khí lạnh lẽo.

"Sao cơ?!"

Cô ta bất ngờ với câu hỏi của em ấy.

"Thay lòng đổi dạ?! Cô lấy tư cách gì nói chị ấy như vậy?! *nhếch miệng cười lạnh*"

"Khô- không phải,... Vương Dịch chị..."

"Còn nữa, cô nghĩ mình là ai mà có thể so sánh với chị ấy?! *ánh mắt giết người*"

Vương Dịch từ ánh mắt đến giọng nói đều vô cùng sắt lạnh, như muốn bóp chết người trước mặt, sự lạnh lẽo đó, khiến Cố Liên Hoa có chút sợ hãi, khó chịu em ấy ngay lập tức đứng dậy dọn sách, đeo balô, cầm điện thoại rời đi.

Lúc này, cô ta liền vội níu tay Nhất Nhất, muốn giải thích.

"Khoan- khoan đã, Vương Dịch, chị- chị không có ý đó đâu.!"

Em ấy nhanh chóng vung tay một cái, làm cô ta ngã xuống đất, tiếng động mạnh đến mức khiến mọi người trong thư viện đều dồn sự chú ý vào hai người họ.

"Đây là cảnh cáo, nếu để tôi biết cô còn nói những lời khó nghe như vậy về chị ấy, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.!"

Lúc định quay người bước đi, em ấy đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm cô ta đang chật vật ngồi dưới sàn vô cùng băng lãnh, thấp giọng lạnh lùng nói.

"Lần sau, cô còn động vào người tôi, thì sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay.!"

Sau đó, trực tiếp bỏ đi, cả người tỏ ra hàn khí, khiến không ai dám cản đường em ấy.

Bên Châu Thi Vũ thì nghe em ấy bảo vệ mình, lòng như được rót mật ngọt, hào hứng và hạnh phúc, tràn đầy năng lượng tiếp tục giới thiệu các phòng học của trường.

Riêng Vương Dịch lặng lẽ ra khỏi trường, vào một quán bánh ngọt, tỉ mỉ xem từng cái bánh, không biết rằng mình đang lên trang nhất của trường với học tỷ Cố Liên Hoa.

------

Ở CLB thể thao, cô bị mọi người nhìn cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn là nhoẻn miệng cười nhẹ giọng nói.

"Chỉ là tình cờ gặp thôi, chị tin em ấy.!"

Bọn họ nhìn nhau khó hiểu, có một người bạo gan lên tiếng thắc mắc.

"Sao chị lại có niềm tin như vậy ạ?!"

"Bởi vì em ấy là người yêu chị, chị nên tin tưởng em ấy chứ?!"

"Làm sao mà cậu biết cái tên đó sẽ không phản bội cậu?! Tình cờ gặp thì làm sao gần như vậy?!"

Bách Hân Dư nhìn ánh mắt đó của cô khó chịu chất vấn.

Châu Châu nhìn cậu ta và mọi người, không có vẻ gì là tin tưởng điều cô nói cho lắm, liền chỉ khẽ mỉm cười, nói một câu dường như không liên quan lắm.

"Cứ chờ xem, mọi người sẽ rõ.!"

Quả thật lát sau, có người đã lặp tức lên phản hắc giúp Nhất Nhất và gỡ cái sừng mà mọi người cố ý cắm lên cho cô bằng một đoạn video quay lén hai người họ từ đầu đến cuối.

Cùng dòng cap:

Thật muốn có người yêu như học bá Vương Dịch, quá soái rồi.!!! UwU

Từ đoạn em ấy cố tình né tránh tay Cố Liên Hoa, rồi dùng sách gạt tay cô ta ra, đến ánh mắt giận dữ hất tay làm cô ta ngã xuống đất, cảnh cáo đe dọa xong, liền trực tiếp lạnh lùng bỏ đi, không đoái hoài gì đến cô ta còn đang chật vật dưới đất mà tiêu soái rời khỏi thư viện.

Một cú tát vào mặt những người vừa rồi còn có suy nghĩ em ấy là tra nam và bất bình thay cô, người đăng bài viết trước đó, cũng lặp tức xóa khi thấy bài phản hắc của học sinh kia.

"Châu Thi Vũ tiền bối, thật ngưỡng mộ chị.!"

"Hửm?!"

"Ghen tỵ với chị thật đó, có người yêu soái khí như vậy.!"

Nhiều lời nói ái mộ vang lên, Châu Châu mỉm cười khách sáo, cảm ơn mọi người.

"Cậu không sợ cô ta vẫn sẽ bám lấy người yêu cậu sao?! Có thể ở một nơi khác, kín đáo hơn, hai người họ đang thân mật với nhau?!"

Bách Hân Dư lạnh giọng nói, cô nghe xong có chút nhíu mày xong cũng chỉ nhẹ giọng đáp trả cậu ta.

"Nếu thật như lời cậu nói thì tôi đã không ở đây lúc này cùng cậu chứng minh em ấy 'trong sạch', tôi tin tưởng em ấy, như cách em ấy luôn tin tưởng tôi."

Nói xong liền tiếp tục xem trận đấu, mọi người ai cũng trầm trồ nhìn cô.

Khi trận đầu dần đi đến hồi kết,

"Được rồi, mọi người, đây đã là chỗ cuối cùng của trường, nếu các bạn chưa vào CLB, hãy cân nhắc và chọn CLB phù hợp với mình nhất nhá.!"

"Tiền bối chị không ở lại xem xong trận đấu sao?!"

"Mình chỉ có thể hướng dẫn mọi người tới đây thôi, mình còn có việc.!"

Châu Thi Vũ cười hiền, nhẹ giọng giải thích, tay thì bỏ đồ vào túi.

"Chị có hẹn với người yêu sao, Châu tiền bối?!"

"Hả?! À... Cái này..."

*Cắt ngang* "Không được sao?!"

Vương Dịch không biết đến từ lúc nào, ở phía sau, ôm lấy eo cô, lạnh giọng, nhướn mày nhìn bọn họ hỏi, làm một đám người im bật không dám hé nửa lời.

"Em tới rồi?!"

Châu Châu vừa thấy em người yêu liền nở nụ cười đặt biệt dịu dàng, ôm lấy em ấy.

"Ừm~ có mệt lắm không?!"

Nhất Nhất ôn nhu vuốt tóc Thi Vũ, nhẹ nhàng hỏi.

*Lắc đầu* "Lúc nãy em ở cùng Cố tiền bối sao?!"

"Là ai?!"

Nghe câu trả lời hồn nhiên của em ấy mà mọi người ngơ ngác còn cô thì bật cười, véo yêu vào má em ấy.

"Là đội trưởng Cố Liên Hoa của CLB cổ động đấy ạ.!"

Một học sinh tốt bụng nói cho em ấy biết.

"Ra là cái cô ồn ào đó.!"

Em ấy gật đầu như đã hiểu sau đó nhìn cô nhẹ giọng nói một câu làm mọi người há hốc.

"Không phải lúc nãy chị cũng đã thấy rồi sao?!"

"Ừm, nhưng em cũng không nên mạnh tay như vậy, người ta cũng là con gái.!"

"Vậy thì sao?! Tôi không thích cô ta nói xấu chị, càng không thích cô ta chạm vào người tôi, mà sao chị cứ nhắc về cô ta vậy?!"

Nhất Nhất nghe cô nói vậy thì liền trâu mày không vui.

"Được rồi, không nhắc chị ta nữa, lúc nãy em đi đâu?!"

"Bánh kem.! *đưa lên* Sáng nay chị đã nói muốn ăn thử.!"

"Là cửa tiệm mới mở sao?!"

*Gật đầu*

"Sáng nay chị chỉ nói đùa thôi mà?!"

Khi đến trường, tiệm bánh ngọt này đã thu hút cô, trong lúc bâng quơ cô đã buộc miệng nói muốn ăn thử vì tò mò, nhưng lại không ngờ em ấy đã để tâm và mua cho cô thật.

"Vậy sao?! Tôi tưởng thật mất rồi.!"

Vương Dịch nhoẻn miệng cười, nhìn cô, điềm nhiên nói.

Châu Thi Vũ bật cười hạnh phúc, đưa tay câu cổ em ấy, nghiêng đầu nói.

"Phần thưởng của chị chỉ có như vậy thôi sao a~?!"

"Vẫn còn~, tối nay chắc chắn sẽ khiến chị hài lòng~.!"

Em ấy mỉm cười vòng tay ôm eo cô, tuy giọng có chút thấp, nhưng có thể cảm nhận được sự ôn nhu đặc biệt dành riêng cho một mình cô.

"Vậy chị rất mong chờ đó a~.!"

Đưa tay nhéo chiếc mũi cao thẳng của em người yêu, Châu Châu cười vô cùng hạnh phúc.

Cả hai vô tư thể hiện tình cảm không bỏ một ai vào mắt, khiến khắp nơi đều ngập tràn trái tim màu hồng bay phất phới, hàng loạt ánh mắt ngưỡng mộ, nhìn hai người phát cơm chó.

Đột nhiên một trái bóng chuyền bay tới với tốc độ cực nhanh về phía hai người.

"CẨN THẬN.!!!"

Bách Hân Dư hét lên định chạy tới thì Nhất Nhất đã nhanh hơn cậu ta một bước, ôm cô vào lòng, đưa tay đỡ lấy quả bóng, đôi mắt cực kỳ băng lãnh nhìn về phía CLB bóng chuyền.

"Không sao chứ~?!"

Cuối xuống nhìn người trong lòng, em ấy ánh mắt đau lòng quan tâm hỏi.

"Ừm, chị chỉ... bị dọa sợ chút thôi.!"

Cô níu áo em ấy nhẹ giọng trả lời.

Trịnh Đan Ny cùng Đường Lỵ Giai và Chu Di Hân cũng bị dọa đến mức bật khỏi ghế ngồi.

Tả Tịnh Viện cũng ném bóng sang một bên vội chạy lại cùng Tằng Ngải Giai và Trần Kha.

"Hai người không bị thương gì chứ?!"

"Hai em có sao không?!"

"Châu Châu, cậu có bị va trúng không vậy?!"

"Hai người không bị gì đó chứ?!"

"Có ai bị thương không vậy?!"

"Tiểu Nhất, em có sao không?! Xoay một vòng cho chị xem nào.!"

"Trông chị ấy.!"

Để cô lại cho Tả Tả, em ấy yên tâm cầm chặt quả bóng đi lên vài bước về phía CLB bóng chuyền, bọn họ có chút sợ hãi vội lùi lại, hét lên.

"Đừng có lại gần đây.!!!"

Vương Dịch quả nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh kẽo nhìn bọn họ.

"Đê- để... Để quả bóng dứ- dưới... dưới đất là được rồi.!"

"Bọ- bọn... bọn tôi tự đến lấy.!"

"Có lẽ không cần đâu.!"

Em ấy nhếch miệng cười lạnh, tung quả bóng lên cao, nhún người bật nhảy, đánh một cú từ trên xuống, chỉ thấy quả bóng bay nhanh như chóp, một đường thẳng xuyên qua lưới đáp dưới sàn bên kia sân, sau đó lại bật ngược lại lên cao, đến khi trở về mặt đất thì đã trở thành cái vỏ rỗng.

Các thành viên CLB nhìn mà đổ mồ hôi, cứng ngắt quay đầu, nhìn người đã tạo nên kiệt tác đó.

Nhướng mày nhìn họ, Nhất Nhất xoay người bỏ đi, giúp Châu Thi Vũ mang túi, không nói lời nào, nắm tay cô rời khỏi.

Để lại sự im lặng đáng sợ cho tất cả CLB thể thao.

------

Đến siêu thị,

Vương Dịch một tay đẩy xe, một tay nắm lấy tay Thi Vũ, đi mua sắm như cặp đôi mới cưới.

"Tiểu Vương, tối nay chúng ta sẽ ăn gì?!"

"Beefsteak~.!"

"Em biết nấu cả món đó sao?!"

"Ừm~, vừa học ở thư viện.!"

Em ấy quay sang nhìn cô, cười nhẹ bỏ hai miếng thịt bò thượng hạng vào xe đẩy.

"Chị còn muốn ăn thêm món gì không?!"

"Chị ăn gì cũng được, em nấu chị đều thích.!"

*Bật cười* "Dẻo miệng~.!"

Nhất Nhất vuốt tóc cô nhẹ giọng mắng yêu.

"Học em đấy a~.!"

Châu Châu mỉm cười đáng yêu, nắm lấy cánh tay em ấy, tinh nghịch nói.

"Xem ra, tôi dạy hư chị rồi~.!"

Em ấy mỉm cười lắc đầu nhẹ giọng nói.

Cả hai vui vẻ, cùng nắm tay nhau đi dạo khắp siêu thị, mà không biết ở biệt thự của Vương Dịch đang có một cảnh tượng rất chi là ngột ngạt.

------

Đến khi, cả hai đã lên xe, đi đón BuDiu, thì em ấy mới mở điện thoại nhìn hơn trăm cuộc gọi nhỡ của Tả Tịnh Viện mà khẽ nhíu mày.

Nhấc máy gọi lại cho cậu.

[Reng- reng- reng]

"Wei?! Tiểu Nhất?! Em đây rồi, huhu.!!!"

"Ừm.!"

"Huhu, em đang ở đâu vậy hả?! Hức hức"

"Nhà trẻ.!"

"Hả?! Em ở đó làm gì?! Em đâu phải là trẻ con?!"

"Diudiu.!"

"À... Mà em mau về đi, huhu, mấ- mấy... mấy người này... huhu... ức hiếp chị... e-em... em mau về đi mà..."

*Nhìn Châu Thi Vũ nắm tay Budiu cười nói vui vẻ bước về phía mình*

*Mỉm cười* "Ừm.!"

[Tút- tút- tút]

Bế Diudiu vừa chạy đến, Nhất Nhất nở nụ cười bẹo má con bé, nhẹ giọng hỏi.

"Hôm nay, tiểu Diu của baba, chơi có vui không?!"

"Ân~ Diudiu... lão sư đọc truyện Bạch Tuyết... rất hay a~"

"Vậy... Có hay bằng lúc mama đọc cho con không?!"

"Hmmm...*suy nghĩ*... Hông a~... Mama đọc hay nhất~ *cười đáng yêu nhìn Châu Thi Vũ*..."

"Hai ba con miệng thật ngọt a~ suốt ngày chỉ biết nịnh thôi~.!"

Nghe hai người trò chuyện, hai câu thì đã có một câu nịnh nọt cô rồi, quả lại ba nào con nấy, cô chịu thua với cả hai ba con, chỉ thích chọc cho cô ngại đỏ mặt mới thôi.

"Chị nói vậy là không đúng a~ Diudiu, chúng ta là nói sự thật, mama là tuyệt nhất đúng không, hửm~?!"

"Ân~"

"Được rồi, hai ba con có về không đây?! Mama đói lắm rồi đó a~.!"

"Baba về~... Mama đói~..."

"Hảo~ chúng ta về nhà~ *đưa tay về phía cô*..."

*Bật cười nắm lấy tay em ấy*

Cả ba cùng ra xe quay về biệt thự của Vương Dịch gần KTX của Châu Thi Vũ.

Trên xe, Châu Thi Vũ đặt Diudiu vào lòng, để con bé nghịch tay cô, còn em ấy ngồi kế bên mở điện thoại đọc lại những tin nhắn cầu cứu của Tả Tịnh Viện mà khó hiểu.

"Em có việc bận sao?!"

*Lắc đầu cất điện thoại vào túi*
"Nào, Diudiu lại đây với baba~.!"

Em ấy bế con bé từ tay cô, ôm vào lòng mỉm cười để con bé xem mình là đường đua cho xe chạy.

"Hôm nay, Diudiu của baba muốn ăn gì a~?!"

"Em bận thì cứ làm việc đi, chị và con ăn gì cũng được, em không cần đích thân nấu đâu."

"Không bận, là Tả Tả gọi, chị ấy gặp chút rắc rối gì đó ở nhà.!"

Vương Dịch vừa chơi với BuDiu vừa nhẹ giọng giải thích đến khi nhìn thấy khóe miệng của cô khẽ mỉm cười mới an tâm, cười theo.

------

Về đến nơi, để người làm mang đồ đã mua vào trong bếp, nhìn giày dép trước mặt, Nhất Nhất nhíu mày hỏi.

"Nhà có khách sao, bác Lâm?!"

"Dạ, là chủ tịch và phu nhân Tả thị cùng chủ tịch và phu nhân Tống thị ạ.!"

Em ấy nghe vậy cũng gật đầu như đã hiểu đưa balô của cô và Budiu cho bà cầm.

"Chị đưa con bé lên phòng tắm rửa đi.!"

"Ừm~, có gì từ từ nói, đều là trưởng bối cả~"

Cô ân cần dặn dò, nhận được cái gật đầu chắc nịch của em ấy, cô mỉm cười dịu dàng hôn vào má em ấy, sau đó, mới bế Budiu, bước lên phòng, lúc đi ngang phòng khách vẫn không quên cuối đầu chào bama Tả Tịnh Viện và hai trưởng bối của Tống thị.

Vương Dịch cười nhẹ nhìn bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa, rồi quay sang quản gia Lâm căn dặn.

"Bác cho người rửa sạch, lát cháu sẽ xử lý.!"

"Dạ vâng, tôi cho người làm ngay, thưa chủ tử.!"

Gật đầu hài lòng, em ấy bước vào phòng khách, nhìn những vị khách khá xa lạ, một mặt lạnh lùng, em ấy ngồi xuống sofa kế bên Tả Tả, lạnh giọng lên tiếng.

"Có chuyện gì vậy?!"

"À... Thật xin lỗi vì đã làm phiền ngài, Vương chủ tử, chỉ là chúng tôi..."

Chủ tịch Tống, giọng rụt rè nói.

"Quy tắc của Vương tộc không phải các người không biết, hơn nữa, đây lại là chỗ của tôi, vậy mà các người..." *nhướng mày nhìn họ*

"Xin ngài bớt giận, Vương chủ tử, bọn tôi đến đây, chỉ muốn nói chút chuyện với Tả Tịnh Viện thôi ạ.!"

Tống phu nhân nhẹ nhàng lên tiếng, mong làm dịu không khí căng thẳng mà em ấy tạo ra.

"Tả Tịnh Viện?! Chỉ vì như vậy?!"

Giọng nói không một tý độ ấm, lạnh lẽo đến cực độ, khiến họ không dám thở mạnh.

Vương tộc trước giờ có một quy tắc mà bạch đạo hay bất kỳ người nào muốn hợp tác với bọn họ, không ai không biết, đó chính là họ không bao giờ tiếp khách đến nhà, dù có hẹn trước hay đối tác thân thiết nhất cũng chỉ có thể ở vườn trò chuyện.

Quy tắc này được lập ra, từ khi Vương Dịch thay bà quản lý Vương tộc, em ấy không đồng ý tiếp chuyện với bất kỳ ai, cho dù là cổ đông hay đối tác lâu năm.

Không khí trầm mặc, dù tuổi đời còn trẻ, nhưng năng lực lãnh đạo Vương tộc trở nên lớn mạnh như hôm nay vẫn là không thể xem thương, cô bé này nắm trong tay toàn bộ nền kinh tế.

Một câu của em ấy cũng khiến các bật trưởng bối như họ cũng phải nể sợ vài phần.

Người giúp việc mang ra cho Vương Dịch một ly trà nóng, em ấy nhấp một ngụm rồi, chống tay nhìn bọn họ, thấp giọng nói.

"Hôm nay tâm tình tôi đang tốt,... Nói đi.! Chuyện gì?!"

...

######

Vương Dịch nằm trên giường, đọc sách, trên người là Diudiu đang ôm em ấy ngủ say.

Châu Thi Vũ đẩy cửa phòng, bước vào, nhìn em người yêu vẫn còn có thể điềm nhiên đọc sách, khi có cục bông tròn đang ngọ nguậy trên người.

"Con ngủ rồi, em có thể để con xuống giường mà.!"

"Chị xong việc rồi?!"

Đặt Budiu nhẹ nhàng xuống giường, em ấy nhẹ giọng hỏi cô.

"Ừm~, nhưng chị không có nhiều tư liệu, nên vẫn chưa hài lòng lắm."

"Vậy chúng ta đến đó, cũng không xa lắm.!"

Bài tập kế hoạch lần này của cô và mọi người là do trung tâm rèn luyện giao cho, bọn cô phải viết về trải nghiệm khi đến một ngôi làng trên núi, thiếu thốn và trò chuyện cùng những đứa trẻ và người dân ở đó.

"Chúng ta đến đó được sao?! *Ánh mắt mong chờ*"

Nhất Nhất bật cười nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô, gật đầu chắc nịch.

"Ừm~, có thể~.!"

"Hay quá, chị sẽ gọi báo cho mọi người.!!!"

Em ấy mỉm cười lắc đầu, tiếp tục đọc sách.

Bị nhốt trong nhà mấy ngày nay, chắc cô cũng cảm thấy khó chịu lắm, sau sự cố vừa rồi, em ấy đã không để cô rời khỏi mình quá lâu, và cũng không để cô ra ngoài nếu không có mình bên cạnh.

------

Đêm trước hôm đó,

Châu Thi Vũ ngồi trong lòng Vương Dịch, dựa vào ngực em ấy nhẹ giọng gọi.

"Tiểu Vương~?!"

"Hửm~?!"

"Ngày mai, em thật sự không thể cùng chị vào lớp sao a~?!"

*Bật cười* "Ừm~, ngày mai tôi có việc quan trọng phải làm.!"

"Hảo~ *giọng buồn hiu*"

Nâng mặt cô lên, em ấy hôn nhẹ vào môi cô cưng chiều, xoa nhẹ mái tóc dài của cô dỗ dành.

"Sao em lại cắt tóc ngắn đi vậy?!"

Nhìn mái tóc ngắn của Nhất Nhất, cô có chút đau lòng sờ vào nó.

"Chỉ là có chút nóng.! Chị thích nó chứ, Châu tỷ?!"

"Hmmm... Có a, nhưng em như vầy sẽ thu hút rất nhiều ong bướm đó, bình thường đã có rất nhiều rồi.!"

Càng về sau, giọng cô càng nhỏ, nhưng sao qua được tai em ấy, mỉm cười nhẹ, em ấy hôn lên tóc cô, gạt hết đống tài liệu ra một bên, em ấy bế cô lên giường.

"Ngủ ngon, Châu tỷ~.!"

"Ừm~ tiểu Vương, ngủ ngon~ *chụt*"

Cô ngướn người hôn vào môi em ấy.

Vuốt tóc cô cưng chiều, em ấy đắp chăn cho cô, rồi cũng nhanh chóng rời đi.

------

Sáng hôm sau, Vương Dịch đứng dưới KTX, với ngoại hình cool ngầu, soái khí hơn bình thường, mái tóc dài được cắt ngắn ngang vai, áo sơmi trắng cùng quần jean đen bó sát và boots đen quen thuộc, thêm áo vest và cà vạt, sự kết hợp khiến em ấy thu hút vô số ánh nhìn.

Nhưng nhân vật chính, thì điềm nhiên xem điện thoại dựa người vào xe, hờ hững chờ đợi, không tý cảm xúc gì quan tâm đến ánh nhìn xung quanh.

Lát sau, nhóm Trương Hân cùng nhóm Hứa Dương Ngọc Trác xuống, trông thấy em ấy cũng có chút bất ngờ.

"Tiểu Vương~?!"

Châu Thi Vũ thấy mọi người đứng lại nhìn gì đó, cũng ngước mắt về hướng mọi người nhìn xem thử thì thấy em người yêu của mình đang bị các học sinh trong KTX chụp trộm, nhưng em ấy hoàn toàn không để tâm đến, cô bước lại gần em ấy khẽ gọi.

Vương Dịch nghe giọng chị người yêu thì nhanh chóng ngước mặt lên nhìn, mỉm cười dang tay ôm lấy cô chạy đến.

"Em đợi có lâu không?!"

*Lắc đầu* "Chị ngủ có ngon không, Châu tỷ~?!"

*Cười híp mắt gật đầu*

Mọi người sau một hồi đứng hình, cũng bước tới chọc ghẹo cặp đôi vàng.

"Ây dô, ây dô~"

"Cặp đôi vàng lại phát cẩu lương rồi kìa~"

"Hai đứa mới sáng đã bắt tụi này ăn cơm chó rồi sao?!"

"Dao tỷ, tiền bối.! *cuối nhẹ đầu chào*"

Bọn họ cũng cười nhẹ, gật đầu đáp lễ, Thẩm Mộng Dao nhìn tóc mới của đứa em xém guột của mình, nhẹ giọng thắc mắc, vì theo như nàng nhớ, em ấy rất quý mái tóc của mình.

"Em cắt tóc ngắn khi nào vậy, tiểu Nhất?!"

"À,... Vài ngày trước.!"

"Nè, mọi người.!"

Tả Tịnh Viện từ xa chạy tới, tóc cậu ta cũng bị cắt ngắn đến ngang vai gần giống Nhất Nhất.

"Cả chị cũng cắt ngắn sao, Tả Tả?!"

"Hiếm khi, tiểu Nhất muốn cắt ngắn, nên chị cắt cùng.!"

"Nay cậu không đi cùng tụi mình sao, Tả Tả?!"

"Hôm nay?! Em chưa nói với họ sao, tiểu Nhất?!"

"Chị ấy phải đi cùng tôi có chút việc.!"

"Hai người đi đâu vậy a~?!"

Châu Thi Vũ trong lòng em ấy, nhẹ giọng hỏi.

"Tụi mình đi khảo sát các trung tâm giảng dạy do Vương tộc tài trợ.!"

"Vậy em phải đi bao nhiêu trung tâm?!"

"Cũng không nhiều lắm.!"

Vương Dịch xoa đầu cô nhoẻn miệng cười nói.

"Nè, còn không đi thì sẽ trễ đó.!"

Trần Kha nhìn đồng hồ trên điện thoại nhẹ giọng nhắc nhở.

"Vậy đi thôi.!"

Trương Hân đội mũ cho Hứa Dương Ngọc Trác, nhẹ giọng nói.

Nhất Nhất mở cửa xe cho Châu Châu, đồng thời quăng chìa khóa xe cho Tả Tịnh Viện, nhìn Thẩm Mộng Dao mỉm cười nói.

"Viên Nhất Kỳ, Dao tỷ làm phiền chị rồi.! Chỗ này *chỉ ghế phụ lái* là của Liga tiền bối.!"

Đường Lỵ Giai nghe xong thoáng bất ngờ, mọi người cũng ngạc nhiên với lời của em ấy, nhưng em ấy nói xong cũng không giải thích gì thêm, mà ngồi vào ghế sau, kế chị người yêu, cả hai nhìn nhau cười đầy ẩn ý.

"Em thật nghịch ngợm.! *nhéo mũi em người yêu*"

*Mỉm cười nhìn cô*

"*Thở dài* Chị nghe em ấy nói rồi đó.!"

Tả Tả hiểu ý của em ấy, liền mở cửa ghế phụ, nhìn Liga nhẹ giọng nói.

"Hả?! *hoang mang*"

"Lên xe đi.!"

Thấy cô nàng còn chần chừ, cậu ngay lặp tức kéo tay cô nàng lại, nhưng vì vẫn chưa load kịp thông tin nên cô nàng có chút ngại ngùng, không dám lên xe.

"Khoa- khoan... khoan đã... Tả... Tả Tịnh Viện..."

"Khoan đã gì nữa?! Chị cứ lên xe đi.!"

Cậu nhanh chóng đẩy cô nàng vào trong rồi nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người, mà ngãi đầu cười gượng vòng qua ghế lái.

"Tụi này đi trước nhá.!"

Nói xong thì Tả Tả phóng xe chạy đi, bọn họ nhìn nhau khó hiểu, chỉ có một người nãy giờ đứng phía xa nhìn mà nở một nụ cười buồn rồi xoay người bước đi.

"Vậy Dao Dao, chị..."

"Hửm?! Em muốn nói gì?!"

"Chị có muốn lên xe em ngồi không?!"

Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ ngại ngùng đỏ mặt hỏi nàng, trông vô cùng đáng yêu.

"Đành nhờ em rồi, tiểu Hắc.!"

Nàng mỉm cười xinh đẹp gật đầu, dịu dàng nói, cậu nghe vậy vui mừng, lập tức giúp nàng gài nón, rồi đỡ nàng lên xe, sau đó gồ xe rời đi, những người khác nhìn nhau rồi nhìn hai người vừa rời đi mà bật cười bất lực, sau đó, cho xe chạy theo.

------

Lát sau, họ cũng đã đến trung tâm, Vương Dịch cùng Tả Tịnh Viện xuống xe trước, rồi mở cửa xe cho Châu Thi Vũ và Đường Lỵ Giai, chào tạm biệt mọi người, đợi họ vào hẳn bên trong.

Em ấy lặp tức thay đi vẻ mặt tươi cười vừa rồi, thành vẻ mặt băng lãnh, dựa người vào xe.

Tả Tả lấy từ trong xe ra Ipad, quẹt vài đường, liền xuất hiện hình ảnh và thông tin mấy năm qua được báo cáo của trung tâm, đưa cho em ấy đọc.

Đợi được một lát, người đại diện đi khảo sát và thư ký của tổng giám đốc công ty cũng đến.

Cô thư ký này là người của Dương Diệp, vì bận rộn với công ty, chị ấy đã nhờ cô thư ký này đi thay mình, cũng dặn dò rất kỹ lưỡng em ấy vị chủ tịch này đại kỵ những gì cho cô ta biết.

"Chủ tịch, Tả tiểu thư.!" *đồng thanh cuối chào*

"Cô là thư ký của Diệp tỷ?!"

Tả Tịnh Viện nhìn cô ta từ trên xuống dưới hỏi, là người của Dương Diệp đương nhiên cậu rất yên tâm, nhưng mà vẫn cần phải đề phòng.

"Dạ phải là tôi ạ.!"

"Ừm, cô liên lạc với hiệu trưởng đi, nói hôm nay, đích thân chủ tịch sẽ đi khảo sát.!"

"Tôi đã có báo cho ông ấy lúc sáng nay rồi ạ.! Để tôi gọi lại một lần nữa.!"

"Ừm.! Cậu kia, lại đây.!"

"Dạ, Tả tiểu thư có gì dặn dò ạ?!"

"Cậu đại diện công ty đi khảo sát những nơi khác đi, không cần ở đây đâu.!"

"Dạ, tôi đi ngay ạ.!"

Sau khi, cậu ta lên xe rời đi, thì cô thư ký kia cũng quay lại, trên tay cô ta là một bảng báo cáo chi tiết, dùng để ghi lại toàn bộ cuộc khảo sát hôm nay.

"Ông ấy nói sẽ xuống đây ngay ạ.!"

Nhất Nhất nãy giờ yên lặng, một câu cũng không nói, chỉ chăm chăm đọc bảng báo cáo mấy năm qua, cũng không ngước lên nhìn cô thư ký lấy một lần.

Lời cô ta vừa dứt, hiệu trưởng lập tức xuất hiện, kế bên còn có phó hiệu trưởng, các lão sư có tiếng trong trường và hội học sinh, kéo đến, cuối người nịnh bợ chào hỏi em ấy và Tả Tả.

"Vương chủ tử đích thân đến đây, thật là vinh dự cho chúng tôi.! Tôi là hiệu trưởng trường.!"

Ông ta vừa cười lấy lòng vừa đưa hai tay ra trước mặt em ấy, tỏ ý muốn bắt tay.

Vương Dịch yên lặng, nhíu mày nhìn đôi tay trước mặt.

"Xin lỗi, những thủ tục này, không cần thiết, chủ tịch chúng tôi không thích động vào người khác, thất lễ rồi.!"

Cô thư ký bên cạnh thấy không khí có chút ngượng ngùng liền đứng ra giải vây, hành động này khiến Tả Tịnh Viện có chút hài lòng, quả là người của Diệp tỷ rất nhanh nhẹn và quan sát tốt.

"Vậy à?! Là lỗi của tôi, haha, chủ tử mời ngài vào trong.!"

Bọn họ nép sang một bên, để em ấy bước vào, từ đầu đến cuối thái độ em ấy rất lạnh nhạt, một chút cũng không muốn mở miệng nói chuyện với bọn họ, chỉ quan sát xung quanh, mọi câu hỏi hầu như đều là Tả Tả thay em ấy hỏi.

"Trung tâm này thời gian qua, có gì nổi bật?!"

"À, nói về nổi bật, rất may là trung tâm chúng ta, thời gian qua, số lượng học sinh và sinh viên của các trường đăng ký tham gia rất đông ạ.!"

"Ừm.!"

Tả Tả gật gù lắng nghe ông ta luyên thuyên.

Vương Dịch một bên quét mắt tìm kiếm, quan sát xung quanh, đến một lớp học thì đột ngột dừng lại, nhìn vào bên trong, khóe miệng không khỏi nhếch lên tạo thành một nụ cười ôn nhu.

"Chất lượng thì sao hả?!"

Câu nói đầu tiên kể từ khi bước vào đây của em ấy.

"Dạ đây ạ, đây là bảng thành tích của trung tâm, trong suốt thời gian qua.!"

Ông ta nhìn hội trưởng hội học sinh ra hiệu, cô ta ngay lặp tức bước lên vài bước, cố ý đẩy cô thư ký kia sang một bên, đưa tài liệu cho em ấy xem, mùi nước hoa trên người cô ta khiến em ấy khẽ nhíu mày.

Cô thư ký tinh ý nhận ra, liền giật lấy cuốn tài liệu, nhanh chóng lật đến trang thành tích đưa em ấy xem.

Nhất Nhất liếc mắt nhìn một cái liền ra hiệu mang đi, rồi quay người đi tiếp.

Cô thư ký quay người đưa xấp tài liệu cho cô học sinh vừa nghiêm giọng nói.

"Rửa cho sạch mùi nước hoa trên người cô đi.! Nồng chết đi được.!"

Nói xong liền đuổi theo em ấy và Tả Tả, hiệu trưởng cũng không vui liền cho cô ta lui xuống.

Vương Dịch đi cùng hiệu trưởng đến tất cả các phòng học, kiểm tra chất lượng từng nơi một, đến giờ ăn trưa, ông ta cũng đặc biệt cho người chuẩn bị một bàn ăn đầy món ngon cho em ấy cùng Tả Tả.

------

Ở căn tin lúc này, rất nhiều người bàn tán ra vào,

"Nè, nghe nói hôm nay, người tài trợ đích thân đến trung tâm khảo sát đó.!"

"Lần trước, đều là người đại diện đi thay, hôm nay không biết là dịp đặc biệt gì mà người tài trợ lại đích thân đến đây vậy?!"

"Trời ơi, bỏ qua mấy điều đó đi, mấy người không biết là người tài trợ rất soái hay sao hả?!" *mắt sáng rỡ*

"Lúc nãy tụi này đi vệ sinh, có gặp đó nha.!"

"Trông rất là soái luôn đó.!"

"Thật sao?! Tụi này cũng muốn gặp cho biết đó.!"

Nhóm Hứa Dương Ngọc Trác và Trương Hân lấy cơm cũng không khỏi tò mò, người bọn họ nói đến là ai, nhưng cũng không thắc mắc nhiều, đến khi một giọng nói có vẻ là ghen ăn tức ở vang lên nhằm về phía bọn cô.

"Mấy người không có cửa đâu.! Nghe đâu là đã có chủ rồi đó.!"

"Hả?! Ai lại may mắn như vậy thế?!"

"Thật là ghen tỵ mà.!"

"Đấy, là Châu Thi Vũ của K48 đó, có người thấy nhà tài trợ đưa cô ta tới đây đó.!"

"Không thể nào.!"

"Cô ta?! Sao có thể?!"

Lời vừa dứt, liền có người xì xầm bàn tán nói xấu cô, nhưng cô không quan tâm, tiểu Vương cả ngày nay không nhắn tin cho cô một câu nào, làm cô đang lo lắng đây, ai lại rảnh rỗi đi quan tâm đến tin đồn nhà tài trợ gì đó chứ.

"Chủ tử, mời ngài vào, đây là căn tin của trung tâm chúng ta.!"

Giọng của ông thầy nịnh bợ vang lên, Châu Châu vừa ngước mắt lên nhìn thì kinh ngạc khi em người yêu mang gương mặt lạnh lùng bước vào.

Nhìn thức ăn bày biện cho sinh viên, một ít miếng cá, thịt đơn giản, còn lại đa số đều là rau, củ, quả.

"Chỉ vậy thôi sao?!"

Tả Tịnh Viện nhìn phần ăn mà trâu mày, đơn điệu như vậy, cả cậu còn nuốt không trôi, huống chi là ai.

"Tiền tài trợ không đủ?!"

Em ấy thấp giọng hỏi, nghĩ đến chị người yêu phải ăn mấy món này mà em ấy đau lòng.

"Dạ, do năm nay phải sửa chữa nhiều thứ nên..."

"Liên lạc bên thực phẩm.!"

Nghe tới đây bọn họ có chút bất đắc dĩ, bên thực phẩm tức là đội ngũ thực phẩm riêng của công ty, em ấy muốn dùng người của mình nâng cao chất lượng thức ăn, tuy không phải là những đầu bếp tài giỏi, nhưng đều là những người có trình độ nấu nướng chuyên nghiệp.

Em ấy nói xong liền tiếp tục bước đi, quan sát xung quanh, đúng lúc lại chạm phải ánh mắt của chị người yêu đang nhìn mình chằm chằm, em ấy khẽ mỉm cười ánh mắt ôn nhu nhìn cô.

"Chủ tử, mời đi lối này, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi ạ.!"

Phó hiệu trưởng cuối người cười, hướng tay về phía bàn ăn gần đó, đầy đủ các món ăn ngon từ thịt cá đến rau củ, nhìn bàn thức ăn mà Tả Tả méo mặt, cả cô thư ký cũng không biết nói giúp họ thế nào.

Vừa rồi, còn nói là tiền tài trợ không đủ để nâng cao chất lượng ăn uống của căn tin mà giờ lại bày cả đống thức ăn ngon cho chủ tịch, như vậy thì không đủ chỗ nào chứ?!

Vương Dịch vừa nhìn thấy cũng có chút nhíu mày, cầm dĩa thịt đến bàn của Châu Thi Vũ đang ngồi, không nói không rằng đặt nửa phần thịt vào khây cơm của cô.

"Ăn nhiều một chút.!"

"Sao em lại ở đây?!"

"*Cưng chiều vuốt tóc cô* Đây cũng là một trong những trung tâm do Vương tộc tài trợ.!"

"Em... *đánh vào vai em ấy*... Em thật là hư a~.!"

*Bật cười xoa đầu cô, ánh mắt ôn nhu*

"Chủ tịch, ngài..."

Cô thư ký nhẹ giọng gọi nhìn chằm chằm Châu Châu thắc mắc.

Em ấy định mở miệng trả lời thì bị cô nắm lấy tay, mắt to tròn nhìn em ấy lắc đầu làm nũng, mỉm cười, em ấy vén tóc ra sau tai cho cô, rồi cùng cô thư ký đó rời đi.

Lát sau Tả Tịnh Viện lại mang đến bàn họ một dĩa thịt nữa, đặt tay lên vai Đường Lỵ Giai, mỉm cười nói.

"Không đủ thì cứ nói, đằng kia còn rất nhiều, có tiểu Nhất không ai dám ngăn cản mọi người đâu.! *Quay sang nhìn Liga* Chị cũng ăn đi.!"

Xong việc cậu liền quay lại bàn, lúc này cô gái hội học sinh mang đến bàn của Nhất Nhất, một tô canh, nhưng sơ ý thế nào lại vấp ngã, cả người và tô canh đổ ập về phía em ấy.

"Tiểu Vương~.!!!"

"Tiểu Nhất.!!!" x2

"Chủ tịch!!!"

...

######

Trời dần tối,

Đường Lỵ Giai đi phía trước, Tả Tịnh Viện nối bước theo sau một đoạn giữ khoảng cách an toàn, hai người họ một trước, một sau.

Cậu cứ suy nghĩ mãi về câu hỏi của cô nàng, thì bất ngờ nghe thấy tiếng hét, ngước mặt lên thì cậu nhìn thấy cô nàng bị một đám thanh niên ép vào tường.

"Đường Lỵ Giai, lâu rồi không gặp.!"

"Bỏ tôi ra.!"

Liga trâu mày khó chịu cố đẩy hắn ta ra.

"Sao hả?! Dù sao cũng từng là vị hôn thê của nhau, nể mặt chút đi.!"

"Bỏ tôi ra, Hoàng Nhật Long.!"

Cô nàng ánh mắt giận dữ nhìn thẳng hắn ta, gằn giọng nói.

"Coi cô kìa, kể từ lúc cô từ hôn tôi, xem cô đã khiến tập đoàn nhà mình thế nào đi.!"

Hắn ta bóp cằm cô nàng, giọng chế giễu.

*RẦM*

Tả Tịnh Viện bay tới đạp hắn ta ngã sõng sòi trên đất, cậu không tin những gì mình vừa nghe được, hắn ta chính là người năm đó, người chuẩn bị kết hôn cùng cô nàng.

(Ps: ai không nhớ xem lại chap 21 nha.! ^^)

"Mày.!!! Mày là tên chết tiệt nào hả?!"

Hắn ta được bạn đỡ đứng dậy, chỉ thẳng mặt Tả Tịnh Viện mắng.

"Tao là ai liên quan gì đến loại ức hiếp con gái, hèn hạ như mày hả!?"

"Mày!!!"

"Tả Tả.!"

Đường Lỵ Giải níu tay cậu lại, khẽ gọi, cô nàng lo cậu đã nghe thấy mọi việc.

"Tả Tả?! Mày là Tả Tịnh Viện?!"

Hắn ta nhíu mày khó tin hỏi lại.

"Thì sao hả?!"

"Ha?! Nực cười thật, Đường Lỵ Giai, năm đó cô chỉ vì cái đứa bệnh hoạn này, mà mặc kệ cả bama và Đường thị có ra sao à?!"

"Mày nói vậy là ý gì?!"

Tả Tịnh Viện trâu mày khó hiểu đẩy hắn ta ra hỏi.

"Ha?! Mày không biết gì hết sao, Tả Tịnh Viện?!"

"Thôi cái giọng giễu cợt đó đi, không tao sẽ đập mày một trận đó.!"

Tả Tả cuộn chặt nấm đấm gằn giọng.

"OK.!!! Tụi mày đi trước đi, lát tao qua đó.!"

Thấy cậu có vẻ căng, hắn cũng biết điều kêu bạn mình đi trước, dù sao đây cũng là chuyện của cả ba, không tiện cho người ngoài biết, bạn hắn nghe xong cũng kéo nhau rời đi, dù sao Tả thị cũng hơn tập đoàn của bọn chúng nhiều nên không dám đắc tội.

"Sao đây, Đường Lỵ Giai, cô vẫn chưa nói cho bé người tình trong mộng này biết à?!"

Cười khinh nhìn cả hai người họ.

"Anh nên câm miệng rồi biến đi, Hoàng Nhật Long.!"

Liga gắt gỏng nói, nhưng đáp lại cô nàng là cái lắc đầu cười chế giễu của hắn ta.

"Cô sợ gì chứ?! Cho cô ta biết cô đã trải qua những gì đi.!!!"

"Anh mau biến đi.!!!"

"Để hắn nói, tôi muốn nghe.!!!"

Tả Tả nhìn chằm chằm Liga, kìm nén cơn giận nói, hắn lại giở giọng khinh bỉ đó ra.

"Vì mày mà cô ta từ hôn tao, để Đường thị và bama cô ta gánh số nợ không thể trả hết, mấy năm qua cô ta từ một tiểu thư không động tay động chân, làm đủ việc để giúp bama, nếu không có Hồng Tĩnh Văn đứng ra giúp cô, cùng những người khác, cô có được như ngày hôm nay không hả, Đường tiểu thư?!"

"Lời hắn nói... Là thật sao?!"

"Chị..."

Cô nàng ấp úng không dám nhìn cậu.

"TÔI HỎI CHỊ CÓ THẬT KHÔNG?! TRẢ LỜI TÔI ĐI LIGA HỌC TỶ.!!!"

Tả Tịnh Viện tức giận quát lớn.

"Ha.!!! Đương nhiên là thật rồi, chuyện năm đó, còn có rất nhiều người ở Quảng Châu biết, không tin thì cứ hỏi thử xem?! Lúc đó Đường thị làm ăn thua lỗ, họ bắt buộc phải dùng đứa con gái duy nhất để trao đổi.! Mọi chuyện cứ nghĩ đã xong, không ngờ phút chót cô ta lại hủy hôn,..."

Tai cậu như ù đi, khi nghe thấy mấy lời hắn ta nói, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô nàng.

"Nực cười thật, cô ta từ bỏ vị trí phu nhân Hoàng thị, tiểu thư Đường thị, để chạy theo cái gọi là tình yêu kinh tởm của mày, vậy mà mày lại bỏ đi biệt tăm không ai hay biết, để cô ta một mình chống chọi những năm qua, chắc mày hận cô ta lắm phải không?! Hả?!"

"Mày... câm miệng lại cho tao.!!!"

Cậu quay sang đấm vào mặt Hoàng Nhật Long, hắn ngã xuống đất, khóe miệng bật máu.

"Cút!!!"

Tả Tịnh Viện quát lớn, hắn cũng chỉ biết tức giận bỏ đi, vì đằng sau Tả thị có Vương tộc chống đỡ, nếu đặc tội với cậu khác nào đắc tội đến Vương chủ tử của gia tộc quyền lực đó, nên hắn đành ngậm ngùi mang theo cơn tức bỏ chạy.

"Tại sao... Tại sao chị lại lừa tôi?!"

"Em biết để làm gì?!"

"Đường Lỵ Giai, rốt cuộc câu nào của chị mới là thật lòng, HẢ?!"

Cậu nổi giận chất vấn cô nàng.

"Chuyện ngày hôm nay, em cứ xem như chưa nghe thấy gì đi.!"

Đường Lỵ Giai toan rời đi, nhưng bị Tả Tịnh Viện kéo lại, cậu bị lừa dối trong suốt mấy năm qua, dặn lòng mình không được yêu cô nàng, dặn lòng mình rằng cả hai đã hoàn toàn chấm dứt, vậy thì tại sao? Lòng cậu lại đau đớn như vậy khi biết cô nàng đã khốn khó thế nào, vậy mà cậu còn hận cô nàng nhiều như thế?

"Tôi không làm được.!"

"Chuyện cũng đã xảy ra rất lâu rồi, em có thể xem như không có gì mà.!"

"Làm sao tôi có thể xem như không có gì?! Khi tôi vẫn luôn yêu chị chứ?!"

*Ngớ người nhìn chằm chằm Tả Tả*

"Suốt mấy năm qua, tôi cố ép bản thân phải hận chị, hận chị đã bỏ rơi tôi, hận chị đã nhẫn tâm như vậy, nhưng sao mỗi đêm, tôi đều mơ thấy chị quay về?! Mỗi ngày tôi sống với niềm tin đó, nhưng sự thật luôn khiến trái tim tôi vỡ nát, bên cạnh tôi, không còn có chị nữa.!"

Cậu đau đớn nói, nếu Liga suốt những năm đó phải chịu áp lực từ gia đình, thì chính cậu không khá hơn khi đấu tranh với lý trí của mình, ép trái tim không được nghĩ về cô nàng, không được tìm cô nàng và... không được yêu cô nàng.

Cậu trốn tránh, bỏ chạy, để rồi khi nghĩ bản thân đã có thể quên được cô nàng, thì khi quay về, trái tim cậu vẫn vô thức hướng về người học tỷ mà cậu luôn cất giữ ở góc nhỏ trong tim.

Nhìn Tả Tịnh Viện như vậy, cả trái tim Đường Lỵ Giai cũng đau đớn, cô nàng đưa tay ôm lấy mặt kim mao của mình xoa nhẹ.

"Xin lỗi,... Xin lỗi em, kim mao của chị.!"

Cậu cầm lấy tay cô nàng, ánh mắt chất chứa đầy nỗi nhớ, kéo cô nàng vào lòng, ôm chặt lấy, cảm nhận cái ôm mà bản thân đã chờ đợi từ rất lâu, cái ôm mà cả hai đã từng cùng nhau.

"TẢ TỊNH VIỆN.!!!"

Một tiếng hét oanh vàng của cô gái nào đó vang lên, làm gián đoạn cái ôm, khi cậu kịp nhận ra là ai thì đã ăn một cú trời giáng vào mặt.

"Tả Tả?!"

Liga hoảng hốt, liền đưa tay đỡ cậu dậy, nhưng bị cô gái lạ mặt đó đẩy ra, nắm cổ áo cậu kéo dậy, dùng túi xách đánh liên tiếp vào người cậu, miệng không ngừng chửi bới.

"Cái tên chết bầm này, cái tên chết tiệt này, cái tên mất nhân tính,..."
"Nè, đừng đánh nữa, cô làm gì vậy hả?!"

Liga ra sức ngăn cô gái này lại, nhưng hoàn toàn không đủ.

"A a a.!!! Đau, đau..."

Tả Tịnh Viện chỉ biết ôm đầu chịu trận kêu la, không thể phản kháng, thấy vậy cô nàng không thể cứ thế đứng nhìn, liền ra che chắn cho cậu, nhưng cậu cũng sợ cô nàng bị thương liền đưa tay lên đỡ, mãi đến khi có giọng can ngăn, thì cả hai mới thoát.

"Chị hai, được rồi, đừng đánh nữa, chị hai, đừng đánh nữa mà.!"

"Tả Tả, em có sao không?!"

Đường Lỵ Giai lo lắng, nắm tay Tả Tịnh Viện hỏi han, cậu bị đau đến nhíu mày, nhưng vẫn gượng cười lắc đầu, trấn an cô nàng.

"Nhiễm Nhiễm?! Thiến tỷ?! Sa- sao... sao hai người...?!"

Cậu vừa ngước mặt lên liền nhìn thấy hai người quen thuộc, chị em nhà Tống thị, nhị tiểu thư Tống Hân Nhiễm và đại tiểu thư Tống Thiến, như một bản năng, cậu liền kéo tay Liga về phía sau mình bảo vệ.

"Làm gì đấy?! Giờ phút này, em còn định bảo vệ cô ta?! Em xem Nhiễm Nhiễm của chúng tôi là gì hả?! Cô ra đây.!!!"

Tống Thiến nổi giận muốn kéo Đường Lỵ Giai ra nói chuyện, nhưng cậu nhất quyết không để chị ấy đến gần cô nàng.

"Ơ?! Thiến tỷ, đừng.!!! Ch- chị... chị muốn gì cứ nói với em là được rồi, đừ- đừng... đừng động vào chị ấy.!"

"Nói với tên tồi tệ như em hả?! Nhiễm Nhiễm yêu em nhiều như thế nào?! Em không biết hay sao?!"

Nghe chị ấy nói, cậu liền chột dạ nhìn Tống Hân Nhiễm, tình cảm chị ấy, đương nhiên cậu biết, biết rất rõ, nhưng chưa một lần cậu có đủ dũng khí để có thể làm tổn thương trái tim mong manh đó, và chính vì như vậy, đã vô tình cậu trao cho chị hy vọng.

"Nhiễm- Nhiễm... Nhiễm Nhiễm, em..."

"Em còn nhớ... lần đầu tiên, chúng ta gặp nhau chứ?!"

*Im lặng gật nhẹ đầu*

---Quá khứ---

Hôm đó, Vương tộc có hợp đồng cùng Tống thị, Vương Dịch đã giao cho Tả Tịnh Viện cùng Dương Diệp đến ký hợp đồng với Tống Thiến, trong suốt buổi trò chuyện, vô tình cậu được chị ấy nhờ vả tới sân bay, đón em gái chị ấy vừa đi du lịch về.

Vì bản thân có thời gian, nên cậu cũng không từ chối, nhưng nào ngờ vừa đến sân bay, chị đã kéo cậu đến khu vui chơi, rồi kéo cậu chạy khắp nơi, dù cả hai là lần đầu gặp nhau.

"Ờ?! Nhị tiểu thư?! Cô đã mệt chưa vậy?!"

"Sao hả?! Cô mệt rồi à?! Cô là vệ sĩ mới phải không?!"

Tống Hân Nhiễm giọng tiểu thư nhìn Tả Tịnh Viện hất mặt khinh thường.

"Tôi chỉ không muốn nhị tiểu thư vừa đáp xuống máy bay đã phải tốn nhiều sức lực như thế thôi.!"

Cậu bật cười đẩy nhẹ gọng kính nói.

"Mệt gì chứ? Tôi vẫn còn muốn đi tiếp đó... Á!!!"

Tống Hân Nhiễm vừa đi vừa ngoái đầu lại khiêu khích Tả Tả, không may lại bị vấp ngã, cũng may cậu phản ứng nhanh chạy lại kịp đỡ lấy.

"Nhị tiểu thư?! Cô không sao chứ?!"

"*Đỏ mặt* Hở?! À... Ờ... Khô- không... không sao.!"

Cậu nhìn phản ứng của nhị tiểu thư mà bật cười nhẹ, làm chị thẹn quá hóa giận liền vùng vằng bỏ đi, cậu cũng nhanh chân đuổi theo.

"Tôi đói rồi.!"

Đáng đi thì chị dừng lại quay đầu nhìn cậu, nhíu mày nói.

"Vậy nhị tiểu thư muốn đi ăn ở đâu?!"

Tả Tịnh Viện cũng không khó chịu vì tính khí thất thường của nhị tiểu thư này, mà chỉ đơn giản nhẹ nhàng hỏi lại, sau đó đưa chị ra xe.

"Nhà hàng gần đây đi.!"

Cậu gật đầu, cho nổ máy xe chạy tới nơi đó.

Đến nơi, Tả Tả mở cửa xe cho Tống Hân Nhiễm, đỡ chị bước xuống xe, giúp chị đẩy cửa vào nhà hàng, kéo ghế cho chị.

"Chị hai có mắt nhìn tốt đấy, cô là vệ sĩ không tệ tý nào.!"

Nhị tiểu thư nhẹ giọng khen ngợi, làm cậu phải cười bất lực muốn lên tiếng giải thích nhưng đều bị chị ấy lơ đi.

"Thật ra tôi là..."

"*Cắt ngang lời cậu* Phục vụ, gọi món.!"

Cậu lắc đầu cười trừ.

"Cô muốn ăn gì?!"

"Tôi không đói, lát tôi có hẹn.!"

"Có hẹn?! Với người yêu sao?!"

"Không, hơn cả người yêu, em ấy... gần như là mạng sống của tôi.!"

Nghĩ về Vương Dịch, cậu khẽ mỉm cười, với cậu em ấy như một đứa em gái đã trưởng thành, em ấy thật chất không cần sự bảo vệ nhỏ nhoi của cậu, nhưng em ấy luôn cho cậu cảm giác với em ấy cậu là một người thân, là một người không thể thiếu bên cạnh em ấy, dù em ấy chưa từng nói.

"*Gật đầu ra vẻ hiểu* Ừm, cô thích người đó lắm sao?!"

"Là thương.!"

"Ồ, tôi rất muốn gặp người thương của cô đó.! Để xem người đó thế nào?!"

"*Cười trừ* Tôi đi vệ sinh.! Nhị tiểu thư cứ dùng bữa.!"

"Ừm.! Đừng bỏ trốn đấy, tôi còn muốn mua sắm.!"

"Hảo, nhị tiểu thư không cần lo đâu.!"

Cậu nháy mắt tinh nghịch nói, rồi rời đi.

Tả Tịnh Viện vừa đi, điện thoại trên bàn liền reo lên, khó hiểu nhìn cái tên trước mặt, chần chừ giây lát, cuối cùng là quyết định thay cậu bắt máy.

"Wei?!"

"Nhị tiểu thư?!" *nhíu mày lạnh giọng*

"À, phải, Tả Tịnh Viện đi vệ sinh rồi, có muốn tôi chuyển lời gì không?!"

"Không cần.!" *lạnh băng*

"À... Vậ- vậy... vậy khi nào cô ấy quay lại, tôi sẽ nói cô ấy gọi lại.!"

"Cảm ơn.!" *Rụp*

"..."

Đầu dây bên kia lạnh lùng cúp máy.

Tống Hân Nhiễm nhìn cái tên [TIỂU BẢO BỐI❤] mà khó hiểu nghĩ.

"Người gì mà như cục băng ngàn năm.!"

"Hi?! Cô em?! Đi một mình à?!"

"Chứ chẳng lẽ đi nửa mình?!"

"Trông cô em có vẻ không mấy vui vẻ nhỉ?!"

"*Ghim một miếng thịt* Ừ, từ khi mấy người đến.! *bỏ vào miệng*"

"Wow, trông cô em như thế mà có vẻ kiêu căng quá nhể?!"

"Nếu các người còn ở đây nói nhảm, tôi sẽ kêu người đến tiễn các người đi đấy.!!!"

"Nè, đừng có quá đáng đó, tụi này chỉ muốn làm quen một chút thôi mà?!"

"Nhưng tôi không muốn?! Tỏ ý nãy giờ, các người thiểu năng nên không hiểu à?!"

"Cô..."

"Đừng cho rằng mình xinh thì muốn làm gì thì làm.!"

"Tôi xinh hay không, cũng không đến lượt mấy người nói.!"

"Nè, đừng nghĩ bọn này tốt tính thì cô em có thể nói móc nói xỉa gì cũng được.!!!"

"Bọn này nhịn cô em nhiều rồi đấy.!"

"Vậy đừng nhịn nữa.! Các người có thể làm gì tôi?!"

"Cô- cô... cô..."

"Tôi không phải em của baba các người mà kêu cô.!"

"Tao nhịn hết nổi rồi, cái con nhỏ này ngày càng quá quắc.!!!"

Một tên tức giận định đánh Tống Hân Nhiễm thì bất ngờ một cái khây lao đến đập thẳng vào mặt hắn ta.

"A.! CHẾT TIỆT, LÀ TÊN NÀO HẢ?!"

Tả Tịnh Viện vừa cầm khăn giấy lau tay vừa bước tới lạnh giọng.

"Các người đang làm phiền nhị tiểu thư của chúng tôi dùng bữa đó.!"

"Mày là con khốn nào mà dám vênh mặt ở đây hả?!"

"Vậy các người là ai mà dám động vào người hợp tác của Vương tộc?!"

"Vươ- Vương... Vương tộc..."

*Ánh nhìn lạnh lùng*

"Xì, đừng nghĩ nói như vậy là sẽ lừa được tụi này.! Vương tộc mày nghĩ mình là ai mà nhắc tới ngài ấy?!"

"Vậy cứ thử đi.!"

Tả Tả nhìn bọn chúng thách thức.

Ngày lúc bọn chúng khinh thường chạm bàn tay dơ bẩn vào Tống Hân Nhiễm liền bị cậu đạp mạnh một cái liền té chổng vó.

"Mày đúng là một đứa ngạo mạn.! Bây đâu?!"

Cậu nhíu mày nhìn đám người bước tới khoảng ba mươi tên, kéo chị ra sau lưng mình, âm thầm che đi cánh tay đang phát tin hiệu khẩn.

"Sao hả?! Hèn hạ như vậy?! Ỷ đông hiếp yếu?! Không đẹp mặt chút nào đâu.!"

Tả Tịnh Viện nhếch miệng cười khinh nói.

"Hừ, nãy giờ hai đứa bây quá vênh váo rồi, để tao xem tụi bây còn vênh váo được đến bao giờ.!"

"Các người không sợ sẽ bị Vương tộc phong sát trên thương trường hay sao hả?!"

"Mày đừng có mong mang Vương tộc ra để đe dọa bọn tao, loại người như mày?! Mà cũng quen biết Vương tộc sao?! Mày đùa vui đấy, con khốn.! Haha.!!!"

"Haha.!!!" xn

Tiếng cười khinh vang lên không ngừng.

Cậu nắm chặt tay mình tức giận nhìn bọn chúng, nhưng không dám manh động, nếu chỉ có một mình cậu chắc chắn sẽ dẹp được bọn chúng, nhưng mà đằng này lại có thêm nhị tiểu thư, nếu để chị bị thương, cậu e là không giữ được bản hợp đồng lần này, cậu rất muốn làm tốt công việc mà em ấy giao.

"Đánh nó cho tao.!!!"

Bọn chúng lao đến chỗ hai người họ, Tả Tịnh Viện xoay người ôm Tống Hân Nhiễm vào lòng đưa lưng về phía bọn chúng, cậu định nhẫn nhịn đến lúc có người tới giúp.

*ĐÙNG*

Tiếng súng nổ lên, làm các vị khách sợ hãi ngồi xuống ôm đầu la hét, những tên kia cũng bất ngờ ngưng lại hành động, quay sang nhìn.

"Loại người gì?!"

Chất giọng lạnh lẽo của Vương Dịch vang lên, đôi mắt như thần chết nhìn chằm chằm bọn chúng.

"Tiểu Nhất~?!"

Tả Tả vừa thấy em ấy liền vui vẻ gọi, hai tiếng 'Tiểu Nhất' liền khiến bọn chúng chấn kinh, cháu gái cưng của Vương tộc, người hiện nay đang nắm giữ gần như toàn bộ nền kinh tế đang ở đây, tên đó thật sự là người của Vương tộc.

Nhất Nhất dẫn theo Dương Diệp và Hách Tịnh Di người vừa nổ súng, bước ngang qua bọn chúng, tiến lại chỗ cậu.

"Nè đường đường là cánh tay phải của Vương tộc lại phải phát tín hiệu khẩn sao?! Hơi nhục nhã đó, Tả Tả.!"

"Cậu im đi, Tịnh Tịnh, mình dư sức đánh đấm với bọn chúng nhá, nhưng mà nhị tiểu thư bị thương thì sao hả?!"

"Xem ra em bảo vệ rất tốt đối tác của chúng ta đấy, Tả Tả.!"

"Đương nhiên rồi.!"

Cậu khoanh tay hất mặt tự hào.

Vương Dịch xoay sang nhìn bọn chúng, quét mắt một lượt, thấp giọng nói.

"Cả người của tôi, mà các người cũng dám động?!"

Em ấy vừa đưa tay lên, Hách Tịnh Di đã lên nòng súng, đứng bên trái, còn Tả Tịnh Viện cũng lấy ra một sợi roi quất mạnh xuống đất đứng bên phải.

"Bọn này cũng có chút ngứa tay rồi đó.!"

"Tiểu Nhất, chị đánh chết có được không?!"

"Muốn chết thì tới đây.!"

Ánh mắt và giọng nói không tý độ ấm của Nhất Nhất, khiến bọn họ run lẩy bẩy, hơi lùi về sau, rồi cắm đầu bỏ chạy.

Tống Hân Nhiễm nãy giờ thu hết vào mắt những gì vừa xảy ra, nhìn những hành động của cậu vô thức tim chị lại thấy rung động, nhưng rất nhanh chị đã gạt phăng nó đi.

Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Nhất Nhất để Tả Tả đưa nhị tiểu thư về, còn bản thân và hai người kia ở lại dọn dẹp rắc rối vừa rồi.

Đại tiểu thư Tống thị được Dương Diệp kể lại sự tình liền tức giận, ngay khi hai người vừa đến nơi đã mắng nhị tiểu thư không thương tiếc, chị chỉ biết im lặng cuối đầu oan ức chịu trận.

"Đại tiểu thư, xin bớt giận, là lỗi của tôi.!"

Thấy vậy, Tả Tịnh Viện vội lên tiếng nhận sai về mình, cậu nghĩ ít ra, với thân phận đối tác cậu sẽ không bị mắng nhiều, nào ngờ Tống Thiến vừa nghe xong liền chuyển hướng sang cậu bắt đầu dạy dỗ một trận.

"Xin lỗi vì tôi, mà cô bị chị ấy mắng.!"

"Không sao, nhị tiểu thư đừng bận tâm, dù sao cũng là lỗi của tôi, vì đã không đưa cô về sớm hơn.!"

"Cô là đối tác bên Vương tộc sao lại không nói từ đầu?! Làm tôi cứ tưởng cô là vệ sĩ do chị hai thuê đến..." *càng về sau càng nhỏ*

"À, chuyện đó... tôi quên mất.!"

Cậu ngãi đầu cười ngượng âm thầm nghĩ

"Cô có để tôi giải thích đâu chứ?!"

"Có như vậy mà cũng quên?!"

Nhị tiểu thư trề môi chê bai cậu.

"Hì hì, vậy tôi đi trước đây, em ấy đang đợi tôi.!"

"Êi?! Khoan đã.!"

"Hửm?! Còn chuyện gì sao, nhị tiểu thư?!"

"Em ấy là chủ tử Vương tộc, Vương Dịch, người cô thương sao?!"

"Phải a.! *cười vui vẻ* em ấy là gia đình, là tất cả của tôi.!"

"Cô thích em ấy nhiều vậy sao?!"

"Hưmmm... *lắc đầu* tôi đã nói rồi mà, là thương, như đứa em gái thôi.!"

"Cô không có tình cảm gì khác, phải không?! Kiểu tình yêu ấy.!"

"Với em ấy sao?! Chỉ là tình thân thôi.! Mà sao nhị tiểu thư lại hỏi vậy?!"

"Không có gì.! Có thể cho tôi số liên lạc với cô không?! Tôi cảm thấy đi với cô rất thoải mái.!"

"Cũng được, đây *đưa danh thiếp* có gì nhị tiểu thư cứ liên lạc với tôi.!"

"Hảo.!" *nhận lấy danh thiếp*

"Vậy tôi đi trước.!"

Tả Tịnh Viện lên xe rời đi, hoàn toàn không chú ý nhị tiểu thư Tống thị, Tống Hân Nhiễm đã để lộ một nụ cười rất tươi dành cho cậu, mà trước nay chưa từng có người lạ nào được nhiễm phúc có được.

Qua hôm sau, những người đã kiếm chuyện với hai người họ lập tức bị Vương tộc phong sát trên mọi mặt trận, thê thảm vô cùng.

---Hiện tại---

Trở về lúc này, không khí căng thẳng bao trùm bốn người họ.

"Em đã từng nói sẽ bảo vệ tôi?!"

"Phải.!"

"Đây là cách em thực hiện lời em nói?!"

"Xin lỗi chị, Nhiễm Nhiễm, em vẫn sẽ bảo vệ chị, nhưng trái tim em từ lâu chỉ có thể chứa duy nhất một người mà thôi.!"

"Cái tên này.!!!"

"Cô không được đánh em ấy.!"

Đường Lỵ Giai đứng ra che chắn cho Tả Tịnh Viện, mặt đối mặt với Tống Thiến.

"Cô tránh ra, đây là việc của bọn tôi.!"

"Tôi tuyệt đối không để cô làm em ấy bị thương.!"

Cô nàng nắm chặt tay cậu kiên quyết nói.

"Sau gần ấy chuyện cô ấy vẫn là người em yêu nhất?!"

"Xin lỗi chị, Nhiễm Nhiễm.!"

"Tôi không cần em xin lỗi.!!! Cô ta đối với em như vậy, tại sao?! Tại sao em vẫn còn yêu cô ta chứ?!"

Tống Hân Nhiễm tức giận chất vấn.

"Vì chị ấy là học tỷ trong lòng em, chị muốn mắng muốn đánh gì cũng được, nhưng em mong chị đừng vì một đứa như em mà khiến bản thân tổn thương.!"

Tả Tả đan chặt tay Liga, giọng đầy quả quyết nhìn thẳng vào chị, đôi mắt chị chứa đầy bi thương nhìn hai bàn tay, mười ngón đan chặt nhau.

"Cái tên nhóc này.!!!"

Tống Thiến nổi giận muốn dần cho cậu một trận, nhưng không ngờ cậu lại kéo Đường Lỵ Giai ra sau lưng, nhắm chặt mắt, chờ đợi để chị ấy đánh.

"Nếu có thể giúp hai người nguôi giận, thì muốn đánh em bao nhiêu, cứ đánh.!"

"Không được, Tả Tả.!"

"Không sao đâu, Liga, em sẽ ổn thôi.! Chị tránh sang một bên đi, đừng để bị thương.!"

"Chị không đi đâu cả, muốn đánh thì cứ đánh cả em và chị.!"

"Hai người.!!!"

Đại tiểu thư Tống thị nghiến chặt răng, tay nắm chặt, ý nghĩ muốn giết người hiện lên, nhưng lại bị tiếng của nhị tiểu thư kéo về.

"Chúng ta... về thôi, chị hai.!"

Tống Hân Nhiễm đau lòng quay người đi, không nhìn lấy cậu và cô nàng thêm lần nào nữa, dù cậu có muốn lên tiếng nhưng tất cả ngôn từ dường như đều bị nghẹn lại, chỉ biết âm thầm nói lời xin lỗi với chị.

------

Trên xe,

"Em định sao đây, Nhiễm Nhiễm?!"

*Im lặng*

"Tên nhóc đó, đã tỏ rõ thái độ, dù bản thân bị gì cũng nhất quyết bảo vệ cô ta, có vẻ như, hai người họ đã làm lành."

"Chị hai?!!!"

"Hửm~?! Sao đây em gái?!"

"Chị giúp em lập hôn ước với Tả thị được không?!"

"Hôn ước với Tả thị?! Không lẽ... em định.!!!"

...

######

*{ Tả Giai rồi sẽ ra sao?! Liệu Vương Dịch có giúp được Tả Tịnh Viện?! Và liệu Tống Hân Nhiễm sẽ chịu ngừng tay rồi chúc phúc cho họ như Phùng Tư Giai đã làm trước khi mọi thứ không thể cứu vãn?! Tại trung tâm rèn luyện chuyện gì sẽ xảy ra?! }*

£______ 🌱🌱🌱🌱🌱🌱 _______£

_ Mấy nay chắc mọi người cũng sốc lắm, mình cũng như mọi người, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, và mình vẫn chưa thật sự sẵn sàng cho chuyện này.! 😔

_ Mình không muốn nhắc quá trực tiếp đến vấn đề này, vì không chỉ với mình và với các bạn cũng là điều khó có thể chấp nhận, nhưng mình nghĩ mọi thứ rồi sẽ qua, người tốt sẽ được đền đáp, và 'chị ấy' xứng đáng có được những điều tốt nhất với những gì 'chị ấy' đã dành cho chúng ta.! Nên mọi người đừng để những thứ tiêu cực đó chiếm hết cảm xúc của chúng ta, hãy cười lên.! 😄

_ Thời gian biết đến 'chị' không quá dài, cũng không quá ngắn, nhưng trong lòng em, 'chị' là một người ôn nhu, dịu dàng, và vô cùng tình cảm, một người tuyệt vời mà ai cũng yêu thương và quý trọng, em sốc rất nhiều, nhưng vẫn sẽ ủng hộ 'chị', em không muốn nói lời tạm biệt, nhưng em mong con đường phía trước của 'chị' sẽ thành công, hạnh phúc và... đầy nụ cười.! Vị đội trưởng mạnh mẽ của tụi em, 'chị' vất vả rồi.! 🥀

💜💜💜
Tiền đồ như gấm, hạnh phúc vô vàn, 'chị' nhé~
💜💜💜


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật