HQ | Xuyên thành vai nữ sinh quần chúng!?

Chương 22: Chung nhịp



Lúc tôi vừa mở cửa bước vào thì Kita đang đứng ở quầy thanh toán. Cậu ấy khoác chiếc áo đồng phục của trường, bên dưới là chiếc quần ống suông màu trắng đơn giản và đôi giày thể thao cũ.

"Natsume-san?"

Kita có vẻ khá bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của tôi. Cũng phải thôi, 10 phút trước hẳn cậu ấy vẫn nghĩ tôi đang ở Hyogo mà.

"Haha~ Là mình đây. Chào buổi tối, Kita."

Tôi vừa quệt mồ hôi lấm tấm trên trán vừa ngượng ngùng chào hỏi. Cứ tưởng rằng Kita sẽ cảm thấy tôi là một đứa con gái kì cục vì chẳng nói chẳng rằng mà đột nhiên xuất hiện chứ, nhưng nhìn ánh mắt cậu ấy thì.... Xem ra cũng khá vui đấy chứ nhỉ?

Cứ như con cáo nhỏ nhận được đồ ăn ấy.

Kita lấy ra từ trong túi nylon vừa nhận từ nhân viên thu ngân một chai nước lọc, nhanh tay vặn nắp rồi đưa cho tôi.

"Cậu có mệt lắm không?"

Tôi nhận chai nước từ cậu ấy, uống liền mấy ngụm để lại sức. Quả nhiên ngừng việc luyện tập sau hội thao đã khiến sức bền của tôi yếu đi nhiều, mới mấy trăm mét mà đã thở không ra hơi.

"Natsume-san cứ từ từ thôi kẻo sặc."

Kita mỉm cười trước dáng vẻ giống như cá thiếu nước của tôi, ặc, khuôn mặt đẹp trai này khéo còn khiến tôi dễ bị sặc hơn ấy...

Sau khi cảm thấy cổ họng đỡ rát hơn một chút, tôi đưa lại chai nước cho Kita, cậu ấy cũng rất tự nhiên đóng nắp lại rồi cất vào túi.

"Bất ngờ thật. Natsume-san tới Tokyo từ bao giờ mà sao chẳng thông báo gì?"

Kita gặng hỏi, trong giọng nói không hề có ý trách móc.

"Thì mình có nói là mình ăn tối ở Hyogo đâu~" Tôi đáp lại bằng một câu đùa.

"Mình muốn đến xem giải Liên trường."

"Ồ, thì ra đó là lý do cậu rất nỗ lực trong kỳ thi cuối kỳ vừa rồi nhỉ? Natsume-san đã làm rất tốt đấy."

Kita nở một nụ cười dịu dàng, chẳng biết vì nụ cười ấy hay vì lời khen mà hai má tôi bỗng chốc nóng ran, cảm giác còn nóng hơn cả khi nãy phải chạy bộ.

"Nhưng vẫn chưa đủ mà."

Tôi sợ bản thân bị phát hiện ra là đang xấu hổ nên vội vàng xoay người, chạy ra chỗ tủ đông cách cửa ra vào không xa để chọn đồ.

"May mà Suzue - một người bạn cùng lớp của mình ngỏ ý rủ mình đi cùng đó. Gia đình cậu ấy đi để cổ vũ em trai, nghe nói cũng là một thành viên của CLB Bóng chuyền trường mình. Bố cậu ấy tự lái xe nên vẫn còn thừa vài chỗ."

Tôi vừa chọn kem và nước cho bọn Yuri vừa giải thích với Kita lý do tại sao bản thân lại xuất hiện ở nơi này.  Haiz, nghĩ lại đến giờ thì đây đúng là một kì tích. Cứ tưởng rằng xuyên vào tận trong manga rồi mà vẫn phải xem các nhân vật yêu thích thi đấu qua màn hình TV chứ.

Tôi ôm đống đồ lỉnh kỉnh trong tay, hơi lạnh truyền qua dây thần kinh khiến tôi nổi da gà. Chắc là trông tôi có vẻ lúng túng vụng về lắm nên Kita đỡ lấy hai chai nước từ trong tay tôi.

"Để tôi cầm giúp cho. Cậu còn cần mua thêm gì không?"

Tay của tuyển thủ bóng chuyền to thật, hai chai nước mà nằm gọn trong lòng bàn tay cậu ấy luôn...

"À... Không. Chúng mình thanh toán thôi."

Tôi rời tầm mắt, cố gắng chuyển sự chú ý của mình sang chuyện khác.

"Khách sạn Natsume-san thuê có cách đây xa không?"

"Không đâu, chỉ cách đây chừng 10 phút đi bộ thôi. Trên phố XX."

"À, tôi cũng biết chỗ đó. Vậy tôi tiễn Natsume-san về nhé? Dù sao con gái đi một mình vào ban đêm cũng không an toàn."

Kita chỉ vừa nói hết câu tôi đã vui vẻ gật đầu, chuyện tốt thế này chỉ có bị ngốc mới không đồng ý.

"Được được!"

Kita cao hơn tôi cả cái đầu, chân cũng dài hơn nên dù đã cố gắng thì thi thoảng tôi vẫn bị tụt lại phía sau cậu ấy. Dọc đường đi, tuy cả hai không nói thêm điều gì nhưng tôi cũng chẳng cảm thấy khó chịu trước bầu không khí im lặng này chút nào.

Đèn đường toả ra ánh sáng màu vàng huyền ảo, tôi nghe tiếng bước chân mình sột soạt hoà lẫn với tiếng xe cộ lướt qua. Bóng lưng Kita in trên mặt đường vừa thẳng vừa vững chãi, tôi nhìn hai chiếc bóng một trước một sau rồi lại nhìn sang hai chiếc túi nylon y hệt nhau trên tay tôi và cậu ấy, đột nhiên nghĩ liệu chúng tôi trông có giống một cặp đôi bình thường giữa thủ đô Tokyo đông đúc phồn hoa không nhỉ?

Chẳng biết từ bao giờ, bước chân của hai đứa đã cùng một nhịp.

"Tới nơi rồi! Cảm ơn Kita nhé! Hôm nay mình phiền cậu quá."

"Không có gì to tát đâu. Chúc cậu ngủ ngon, Natsume-san."

"Kita cũng vậy!"

Tôi chào tạm biệt cậu ấy rồi chạy về hướng cửa khách sạn, được nửa đường thì xoay người nhìn về phía Kita đang đứng.

"Suýt thì quên mất, ngày mai thi đấu thật tốt nhé! Mình sẽ cổ vũ cho cậu!"

Kita mỉm cười, nhẹ nhàng đáp một tiếng "ừm".

*

Lúc Kita Shinsuke trở về khu nhà trọ đội bóng chuyền thuê thì đã gần 10 giờ tối. Mấy thành viên năm hai đang ngồi ở phòng khách, chẳng biết vừa đi đâu về mà trông người ai cũng đầm đìa mồ hôi.

"Tôi đã nhắc là trước ngày thi đấu không cần luyện tập để hạn chế chấn thương rồi mà?"

"A, Kita-san! Đúng lúc em đang khát, anh quả nhiên là thiên thần giáng thế mà!"

Miya Atsumu ngó lơ câu hỏi của đàn anh, rất tự nhiên mở túi nylon trên tay Kita. Anh thở dài rồi ném luôn cả chiếc túi cho tên nhóc đầu vàng. CLB Bóng chuyền Cao trung Inarizaki nổi tiếng nghe lời đội trưởng nhưng chỉ có chuyện này là Kita nhắc đi nhắc lại mãi không được, anh bất lực nên cũng chỉ đành nhắm mắt cho qua.

"Ơ, Kita-san uống chai nước này rồi à?"

Atsumu cầm chai nước lọc đã vơi mất 1/3 trên tay, thắc mắc.

"Cái đó- Không được uống."

Kita giành lại chai nước từ tay Atsumu.

"Có gì mà không được? Anh khó tính thật đấy, Kita-san." Cậu chuyền hai thở dài, chọn một chai trà khác trong túi rồi vặn nắp.

"Nếu cậu uống chai nước dở của người khác thì không phải là hôn gián tiếp à?" Suna Rintarou đang bấm điện thoại trên sofa đột nhiên cất lời.

"Cái gì cơ!? Không được không được, tôi chỉ muốn hôn gián tiếp một cô gái xinh đẹp ngực bự thôi!"

"Ngớ ngẩn..."

"Mày tưởng tao không nghe thấy gì hả, Samu!?"

"..."

"Nhớ tắm rửa rồi mới đi ngủ, đừng để bị cảm lạnh."

Kita dặn dò mấy câu sau đó rời đi, không muốn xem cảnh cặp sinh đôi nhà Miya cãi nhau. Anh nhìn chai nước trong tay, mấy lời đàn em Suna nói khi nãy lại vang lên trong đầu khiến vành tai Kita chuyển sang màu đo đỏ.

Hôn gián tiếp.

Author's note: Không biết cảm xúc của mọi người khi thấy chương mới thế nào chứ đến bản thân mình cũng không tin được á =)))) Bản thảo ngâm cả năm, thật sự bí ơi là bí mà tự dưng đêm qua ngồi sửa một mạch được hơn nghìn chữ, thần kỳ ghê haha ('ω')


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật