( Thiên Yết Nữ ) Cách Sinh Tồn Của Nữ Phụ

Chương 52: Nửa đêm.



Phoebe rời khỏi khu nhà Chính thì lập tức nó trở nên yên tĩnh, Thiên Yết nhìn theo cái dáng lầm lũi của con bé đang từng bước ra khỏi khu nhà thì cũng chỉ có thể ở sau lưng cười khổ giúp nó mà thôi. Nhưng cũng đừng hiểu nhầm nàng đang thương hại cho nó, ít nhất Phoebe còn có mười ba năm an nhàn thoải mái đứng dưới cái ô bảo vệ của Ma Kết mà chẳng phải lo lắng gì. Đến tình thân chẳng có thể mãi mãi thì nó tự cho rằng quyền thế trong tay nó vẫn sẽ luôn có ở đó sao?

Thiên Yết rời khỏi khung cửa sổ, nàng ngồi trước gương lấy chiếc lược ở trên bàn trang điểm tự mình chải tóc cho mình. Sóng tóc của nàng rất đẹp nhưng hình như ngay từ ban đầu nó chẳng có thể cho ai đó một chút niềm tin vào nàng cả, đến Ma Kết là kẻ khôn ngoan nhất cũng chẳng thể nhìn ra nàng là đồng đội tốt nhất của hắn thì đương nhiên nàng cũng chẳng trông chờ gì vào những người khác có thể tin tưởng ở nàng. Chắc Reginald là trường hợp đặc biệt? Đằng nào thì anh ta cũng biết nàng giống anh ta, đều có khả năng mà những đứa con khác của Malignat không bao giờ có được.

Nàng chẳng hiểu sao lại bước ra ngoài ban công ngồi, cảm giác có gió thổi qua mát lạnh luôn khiến nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái. Cái đám mây nàng nhìn thấy vừa nãy hình như là càng lúc càng đến gần đây thì phải, gió đang mạnh lên dần dần và có chút lạnh hơn vừa nãy. Xem ra là đám mây kia sắp cho Dinh thự nhà nàng một cơn mưa thật là lớn, nếu như cơn mưa này kéo dài đến sáng mai thì không biết nàng còn có thể cùng Ma Kết đi đón vị vua mới của Eastenia về cho cung điện hay không? Hừm, cũng phải nói rằng Ma Kết rất biết cách tính toán, lợi dụng việc nàng có ma thuật giống như người của cung điện thì muốn đem nàng ra ngoài cùng, một mặt có thể khiến cung điện xào xáo nghi ngờ lẫn nhau cấu kết bên ngoài, còn mặt còn lại cũng coi như tự củng cố cái mối quan hệ có phần mập mờ này loan ra cho cả Dinh thự biết.

Hừ, hắn cần gì phải làm như thế? Nguyên cái tin hắn hôm nay dám hôn nàng mà loan ra thì cũng đủ cho tất cả đám người sống trong Dinh thự này tin vào hết rồi!

Tự nhiên từ đằng sau nàng vang lên một tiếng cách, ngoài cửa phòng của nàng tự nhiên ló vào một cái đầu có mái tóc vàng óng thả xõa xuống, sau đó là một cái vai áo lụa tay phồng len vào cùng với mái tóc vàng óng ấy. Thiên Yết nghiêng đầu khó hiểu, ai lại tới tìm nàng vào cái giờ này nhỉ? Mà, nàng cũng có người tìm đến ư?

"Elena? Muộn rồi mà sao lại tới đây?"

Elena hơi mím môi cười trừ, nàng lâu lắm mới chờ được chị gái nàng ra ngoài thế mà nháy mắt một cái thì đã bị ông anh trai cả đem đi mất, nói nàng không giận thì làm sao có thể được chứ? Chỉ có trong truyện cổ tích mới có chuyện ấy thôi. Thấy chị gái nhận ra mình, nàng lẻn cả người vào bên trong, trên người chỉ độc nhất một cái váy ngủ tay phồng cùng với một chiếc áo khoác dài còn đang vắt trên tay, nhìn cái là biết nàng đến đây với mục đích gì rồi đó.

"Em ở nhà đợi chị nhưng không thấy chị về, qua anh ba em mới biết được rằng chị ở chỗ này."

Thiên Yết nhìn Elena mà phải nhịn cười. Trong thời gian một tuần không gặp thì liền nghe thấy những chuyện nó nổi khùng lên, xem ra khi không có nàng nó giống như con hổ đói, ai lao vào lãnh địa của nó thì sẽ ngay lập tức bị xé thành ngàn mảnh. Nàng còn nghe thấy được một cái tin - Sofia bị Elena cạo sạch một bên lông mày và nhổ sạch lông mi, nàng đang thử tưởng tượng ra khuôn mặt của chị ta có một bên bị cạo sạch lông mày lông mi thì không biết trông có giống đóng hí kịch không nhỉ?

Thấy Elena vắt áo khoắc lên tay vịn của ghế mà Thiên Yết thở dài một cái, xem ra mục đích nó đến đây là chắc chắn một trăm phần trăm rồi, nàng cũng nên chuẩn bị một chút đi thôi. Thiên Yết đứng dậy, bỏ cái lược xuống bàn rồi tự đóng cửa số lớn dẫn ra ban công, một cơn gió lạnh còn thừa cơ lẻn vào khoảng trống giữa hai cánh cửa mà trêu đùa nàng một chút.

"Em muốn nằm đâu?"

Thiên Yết ngồi xuống giường, nàng thả tóc xuống và từ tốn tết chúng lại thành hai bím tóc dài, nàng có thói quen này từ khi mái tóc của nàng dài ra. Elena nhìn nàng rồi trèo lên giường nằm gọn sang một bên chừa lại một phần giường cho nàng, thì ra người xin ngủ ké cũng là có người này người kia nhưng Elena không nói không rằng trèo lên giường của nàng rồi kéo chăn lên đến tận cổ, hai mắt khép lại chặn luôn ánh sáng từ bên ngoài rồi thoải mái thở nhẹ ngủ sâu thin thít.

Nàng cười khúc khích, đưa tay vén nhẹ một cọng tóc của Elena đang bị lệch ngôi kia vào tai con bé. Xem ra trước khi đến đây nó cũng đã gội đầu tắm rửa đến nỗi thơm phức mùi tinh dầu hoa của nó lên. Nàng nhớ ra nàng chưa tắm, từ lúc được Reginald kéo thoát khỏi căn nhà giam lỏng đó cho đế bây giờ nàng còn không có thời gian để ngâm mình vào bồn nước nóng. Để yên đi ngủ thì có mà chịu được, Thiên Yết thở dài một cái, nàng lại cầm lược vấn tóc mình lên cao, lấy một bộ đồ ngủ khác rời phòng đến nhà tắm.

Nếu nàng nhớ không nhầm thì ở đây chỉ có một phòng tắm duy nhất, đương nhiên vì chủ nhân căn nhà này từ trước đến giờ vẫn chỉ có một, nàng chẳng qua là vớ được cái cọc, có chỗ ngủ qua đêm chứ chỗ này đâu có thuộc về nàng? Nàng đòi hỏi gì một phòng tắm riêng biệt đây?

Nó nằm ở cuối hành lang lầu hai, tức là nàng bước ra khỏi phòng, đi dọc qua hành lang qua cửa phòng của Ma Kết mới đến được đó. Tay cầm của nó trang trí bằng hình đầu sư tử, chỉ là phòng tắm thôi, có cần phải làm cái này ngay từ cửa ra vào không thế? Thiên Yết rờ tay lên đầu con sư tử, mắt của nó cũng là từ hai viên ngọc mà ra, dù chỉ là hạng ba nhưng không sợ bị ai đó cạy ra mà đem bán hay sao? Dù gì cũng là tiền mình bỏ ra, nên cẩn thận chút chứ.

Thiên Yết đẩy cánh cửa, môi nàng hé mở thì lập tức hơi ấm của nước xông vào vờn lấy da môi mềm mịn của nàng, len vào kẽ răng, khoang miệng nàng. Hơi nóng bốc lên mờ mờ ảo ảo lan ra cả phòng tắm. Nàng tặc lưỡi, Ma Kết sống cũng hơi xa hoa rồi đó, phòng tắm ở chỗ nàng không có thành một cái bể nước lớn như hắn đâu, chỉ là một cái bể nhỏ vừa một người nằm, đã vậy khi tắm còn phải nói cho người hầu phòng tắm trước thì mới có nước nóng, còn ở đây? Nàng chưa kịp báo thì trong cái hồ nước lớn này đã có sẵn nước nóng rồi!

"Tiểu thư, xin hãy đưa phục trang của ngài cho tôi."

Một hầu gái đứng bên cạnh nàng từ lúc nào không biết, nàng đưa cho cô ấy bộ váy ngủ còn cô ấy thì đã chuẩn bị xong khăn bông khô ráo cho nàng. Lát sau lại có ba bốn người đổ đầy cánh hoa hồng vào trong bồn giúp nàng ngâm mình, khoan đã hoa hồng đó có tí độc nào không đó? Khuôn viên dinh thự toàn là hoa không thể dùng để ngâm mình được, bọn họ lấy hoa đó từ đâu?

"Hoa này các ngươi lấy từ đâu?"

"Tiểu thư có thể yên tâm, cậu chủ đều cho chúng tôi lấy hoa từ bên ngoài dinh thự."

À, hóa ra Ma Kết cũng có sở thích ngâm mình với cánh hoa hồng sao? Lạ nhỉ.

Thiên Yết tặc lưỡi, hắn từ trước đến giờ vẫn sống một cách tốn kém như vậy nàng còn thấy lạ nữa sao, chẳng qua là nàng không ngờ nó lại đến thế này mà thôi. Nàng cởi bỏ áo khoác lông khỏi người mình, chạm ngón chân xuống dòng nước ấm nóng. Hương hoa hồng nhanh chóng lan tỏa ra khắp các ngõ ngách trong phòng và nàng như trút mọi phòng bị dìm nửa thân mình xuống hồ. Làn nước ấm nhanh chóng quấn quanh cơ thể của nàng khiến nàng thở ra một tiếng thật dài dễ chịu. Đám hầu gái vắt chiếc áo lông lên trên kệ cho nàng rồi nhanh chóng nối tiếp nhau rời khỏi phòng tắm, Thiên Yết không tò mò chuyện đó lắm vì cơ bản nàng cũng muốn tắm trong không gian mà chỉ có một mình mình mà thôi. Xem ra là giữa nàng và Ma Kết vẫn còn có thêm một điểm chung này.

Nàng hưởng thụ cái ấm này được phần tư vòng đồng hồ, cái không gian yên tĩnh này lại cho nàng có cơ hội nghĩ vẫn nghĩ vơ. Với tay lên con dấu mà nàng trước đó để trên thành hồ, một con dấu gỗ đặc và nặng. Neil đã từng nói cho nàng biết, con dấu trong tay Masha không chỉ đơn thuần là thứ khiến bà ta là người quyền lực nhất với đám người hầu mà còn là người nắm giữ gần một phần ba số tiền của Dinh thự, hay nói khác đi, hầm rượu, xưởng vải, tiệm thuốc đều nằm trong tay của Masha vào thời gian trước đó. Hừm, nàng còn đang thắc mắc mụ lấy đâu ra những loại thuốc kì lạ mà bỏ độc nàng đó, nhưng hình như có thêm con dấu này rồi thì mấy chuyện đó lại trở nên thật dễ hiểu. 

Để xem nào, mỗi tháng Dinh thự sẽ đưa đến từng khu nhà với từng phu nhân những mức tiền chi tiêu khác nhau, nàng biết bà mẹ hờ của nàng cũng nhận được món tiền cực hời do vị thế của bà ta trong đám vợ bé của Alva vẫn là cao nhất. Nhưng mà, thực sự với cái tính thích những thứ lấp lánh xa hoa đến phát cuồng của mụ mà lại có thể chỉ tiêu bằng ấy tiền? Tính ra số tiền nàng nhận hàng tháng thêm những món thưởng ngoài lề cũng còn phải tính thật cẩn thận nữa kia kìa.

Thiên Yết ngồi bó gối, nàng đặt con dấu thăng bằng trên đầu gối của mình và nhìn chằm chằm vào nó. Cái thứ đem đến quyền lực ma quỷ này, nó thực sự lại giúp nàng bắt thêm được một cái đuôi nữa trong tà váy của mẹ nàng rồi đó. Tiền thưởng cùng tiền bịt miệng đám người làm đã giúp bà ta hạ độc nàng mấy năm trước, tiền có thể bảo toàn cái mạng của Sally trong đêm Thanh Trừng, tiền cho đám hầu cận bên cạnh Alva. À, tính ra cũng là một khoản không nhỏ chút nào đâu, thời gian càng lâu thì tiền phải tiêu càng nhiều, mụ cũng được thưởng nhiều quá rồi thì phải?

"Con dấu đã nằm trong tay em rồi sao?"

Thiên Yết đang lau khô tóc thì nghe thấy đằng sau mình có tiếng nói. Nàng chẳng cần huy động quá nhiều năng lượng thần kinh để đoán chủ nhân của nó đâu, chỉ từ tốn nói.

"Đương nhiên phải lấy chứ, thứ này sẽ giúp em đá mẹ em nhanh nhất đấy. Một cái đá thôi là ngã ngay."

Ma Kết đứng ngoài cửa bật cười khanh khách, Masha nếu có chút gì đó yêu thương nàng thì sẽ không lâm vào hoàn cảnh thê thảm ngày hôm nay đâu. Thay vì đổ hết mọi tội lỗi về đứa con thứ đã chết lên đầu nàng thì mụ có thể coi nàng như con gái ruột cơ mà? Nàng lúc đó cũng chỉ là một đứa bé bị ép rời khỏi mẹ, sẽ gây hại gì cho mụ chứ? 

"Em không thấy bà ta đáng thương sao? Một người mẹ làm sao có thể chấp nhận việc con mình chết ngay trước mắt rồi lại phải nuôi con gái của người khác? Căm giận thì dễ hiểu cả mà."

Thiên Yết bật cười, đàn ông như anh ta có thể mang thai chín tháng mười ngày rồi đẻ ra một đứa trẻ đỏ hỏn sao? Tự nhiên lại ra vẻ tử tế như vậy chỉ có thể khiến nàng bỏ qua hình tượng mình và cười vào mặt anh ta thôi. Mấy cái triết lý làm mẹ này, không chừng một ngày nào đó sẽ là một cái lá chắn cho Masha trước mặt của cha nàng đó. Hừ, đến cuối cùng lại lấy cái thiêng liêng ra bao biện cho cái thối rữa từ trong sâu thẳm con người như thế, chỉ tổ làm vấy bẩn nó chứ nào khơi gợi lên được chút thương tâm?

Nàng mặc lại áo khoác và bật mở cánh cửa - nơi Ma Kết đang dựa vào ấy, nàng thật tâm cho hắn một cái cười khinh.

"Vậy ý anh, em là nguồn cơn đấy à? Tội lỗi của mụ đều bắt nguồn từ em? À, em là người giật dây đấy?" - Thiên Yết mở to mắt, giọng nàng mềm mỏng giống như đang hát kịch.

Đột nhiên khóe miệng nàng thu dần, ánh mắt nàng dần trở nên giống với Alva hơn - cái nhìn đầy khinh miệt với đôi mắt vàng sáng như nến đó. 

"Cứ làm như đứa trẻ đó làm ra chuyện gì độc ác ghê tởm lắm, đến cái chuyện được sinh ra nó còn không thể lường trước thì nó sẽ biết mình sau này phải tranh đấu, phải dẫm đạp hay sao vậy?" - Giọng nàng âm trầm cực độ. - "Bà ta đáng thương một nhưng đáng ghét đến mười, em hoàn toàn có thể vì thương cảm mà cho mụ sống yên ổn nhưng không, hạ độc, lệnh người làm nhục, suýt đẩy xuống vách đá, thả chó cắn đến máu chảy ròng ròng, lấy kéo cắt tóc đến lởm chởm, rút đi một cái móng tay út. Hà, anh thử qua cảm giác đấy chưa? Cái cảm giác mà anh chỉ muốn lao đến nuốt chửng cái đầu và con mắt đang trợn tròn của mụ già mà anh phải gọi là mẹ ấy?"

Chết rồi, chết rồi, nàng giận đến điên người rồi, đến từng câu từng chữ nàng nói ra nàng còn không thèm chọn lọc kìa, cứ thể để nó trơn tuột khỏi họng, ra đến lưỡi rồi thoát ra môi mềm mại của nàng. Ma Kết không khép được hai cánh môi của mình, ngây người nghe nàng nói. Hắn luôn luôn để mắt tới nàng nhưng những chuyện như cắt tóc của nàng, bị chó cắn đến chảy máu, bị đấy xuống vách đá, bị rút móng tay thì hắn không hề biết, Masha thật sự làm ra mấy cái trò quái đản đó với một con bé như nàng sao?

"Anh xin lỗi."

Thiên Yết quay qua nhìn hắn. Ôi chao, đây là lần đầu tiên hắn xin lỗi người khác đúng không? Vậy là nàng là người đầu tiên được hắn xin lỗi rồi chứ còn gì nữa, hãnh diện quá đi mất.

"Cứ coi như em được một lần rủa mắng đi, nhẹ cả người."

Nàng hít một hơi sâu, nàng biết tỏng trong Dinh thự này hình phạt quái đản hơn cũng sẽ có cả thôi, có điều là nàng không có nhìn thấy nó. Chỉ là nàng chắc rằng, chỉ có nàng mới biết bản thân mình chẳng có tội tình gì mà phải chịu mấy cái gọi là "trừng phạt" đó và nàng hoàn toàn có năng lực khiến bọn họ phải trả giá cho từng chuyện một, nàng chắc chắn là thế.

"Sáng ngày mai chúng ta rời đi sớm, đúng không?"

Ma Kết hình như vẫn chưa thoát khỏi trạng thái trùng xuống đó, đột nhiên hắn lại nói.

"Nếu em thấy cần nghỉ ngơi thì chúng ta có thể lùi lại."

"Lùi lại gì chứ, chúng ta còn cần phải nhanh chóng tiến hành nữa kìa, cung điện chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta đâu. Anh chắc hẳn lường trước được đúng chứ? Nếu không thì chẳng việc gì anh lại cho em giả dạng công chúa của bọn họ."

Thấy Ma Kết cười hừ mũi một cái, nàng tự nhiên lại thấy thoải mái hơn hẳn. Quả nhiên, hắn cứ đáng ghét như bình thường đi, còn tốt cho tâm trạng của nàng chán.

"Yên tâm đi, chúng ta đều có đủ khả năng làm cho kế hoạch chết tiệt của bọn chúng phải hủy bỏ hoàn toàn. Em chắc chắn đấy."

"Đương nhiên rồi."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật