祺管严

[Qi Guan Yan] Hội chứng gấu Teddy



Tác giả: https://nonsensility.lofter.com/ 

Hội chứng gấu Teddy: các triệu chứng biểu hiện ở việc thiếu năng lượng và khó chịu nếu một ngày bạn không dính lấy nó, dễ dẫn đến hành vi bất thường. Pin dự phòng của gấu có thể dùng thay thế Gấu trong 3-5 ngày.

"Á Hiên Nhi! Tống Á Hiên Nhi! Cậu đã nhìn thấy sạc dự phòng của tớ chưa!"

Chỉ có Tiểu Tống lão sư trong nhóm vẫn còn ở Trùng Khánh, Nghiêm Hạo Tường sợ Tiểu Tống một mình buồn chán nên sau khi cậu gỡ lớp thạch cao từ bệnh viện trở về đã chạy đến ký túc xá ở cùng. Tống Á Hiên đang quay video trong phòng, Hạo Tường ở bên ngoài đang chơi game thì điện thoại di động hết pin sập nguồn. Cậu quay đi quay lại nhiều lần cũng không tìm thấy cục sạc dự phòng của mình nên đã gọi cầu cứu Tiểu Tống lão sư nhờ giúp đỡ.

Tiểu Tống lão sư lập tức tắt nút quay video, quyết định giải cứu đồng đội tốt của mình trước, đặt cây đàn xuống rồi mở cửa, "Pin dự phòng của cậu là cái nào?"

"Tớ đã dán một hình dán lên trên đó, là cái mà tớ dùng từ trước đến giờ ấy, tớ chỉ có một cái đó thôi." Nghiêm Hạo Tường khuya tay múa chân hướng đến anh.

"Tớ không nhìn thấy." Tống Á Hiên nghĩ tới đây liền lắc đầu, "Tìm trên lầu chưa? Tìm dưới lầu rồi sao?"

"Tớ đã tìm khắp nơi rồi. Thật kỳ lạ, tớ đã để nó ở đâu chứ..."

Nghiêm Hạo Tường mở cửa từng căn phòng, lục soát cả căn nhà đếm cả đệm sofa gần như bị cậu nhấc lên để tìm kiếm. Tống Á Hiên lắc lư đi theo sau cậu phụ họa cho việc tìm kiếm cục sạc của cậu, cậu đi đâu Tiểu Tống cũng đi theo. Hai người đã đi được một vòng lớn. Cuối cùng, Tống Á Hiên cũng mệt mỏi vì tìm kiếm, ngồi phịch xuống ghế sô pha.

"Hãy nhớ lại, lần cuối cùng cậu nhìn thấy cục sạc dự phòng, có lẽ như thế cậu sẽ nhớ nó ở đâu."

Nghe có vẻ như là một ý tưởng hay. Cậu ngồi xuống bên cạnh Tống Á Hiên, từ từ nhớ lại theo dòng thời gian, cố gắng tìm ra dấu vết của sạc dự phòng.

Lần gần đây nhất cậu nhìn thấy hình như là ngày hôm qua, khi cậu đang về Bắc Kinh để tháo thạch cao và cậu đã lấy nó nhét vào túi khi thu dọn đồ đạc. Mã Gia Kỳ ở bên cạnh thấy cậu hai tay không tiện, đã tình nguyện gấp quần áo cho cậu, khi nhìn thấy hình dán trên cục sạc dự phòng còn cười nhạo cậu từ nhỏ đã trông giống một con gấu.

Sau đó họ cùng nhau ra sân bay, đôi bạn trẻ sắp phải chia xa hai nơi chỉ hận không thể bám chặt lấy nhau, tay khoác tay, vai sóng vai cùng nhau, vừa đi vừa thì thầm, ánh mắt họ chỉ có nhau. Nếu như họ quay đầu nhìn lại sẽ thấy một nụ cười khổ sở nở ra và đôi mắt bất lực của Hạ Tuấn Lâm - người đã quá mệt mỏi nhìn họ show ân ái, hắn chỉ muốn rời xa họ ngay lập tức.

—— Lúc đó, sạc dự phòng vẫn nằm trong tay Nghiêm Hạo Tường, chẳng lẽ cậu ném nó ở Bắc Kinh rồi quên lấy lại?

"Tường Ca." Tống Á Hiên lặng lẽ ngắt ngang dòng ký ức của cậu, đưa điện thoại di động.

"Tớ đang tìm sạc dự phòng của cậu, thật không ngờ tới..."

Trên màn hình là hình ảnh Mã Gia Kỳ đang làm việc, chiếc mặt nạ đen che nửa khuôn mặt, đuôi mắt màu hun khói, dây chuyền bạc trên cổ khiến anh trở nên lạnh lùng và hoang dã. Nghiêm Hạo Tường bị Tống Á Hiên dí sát vào điện thoại mà chỉ chỉ, cậu nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu mới nhận ra, không phải là sạc dự phòng của cậu sao? Sao nó lại trong tay Mã Gia Kỳ?

... Làm thế nào điều này có thể xảy ra? Nghiêm Hạo Tường khó khăn suy nghĩ với cái nhìn "giết người" của Tống Á Hiên. Mã Gia Kỳ đã lấy đi sạc dự phòng của mình từ khi nào, còn mang nó đếm nơi làm việc. Cái con người này, anh muốn làm gì?

Mã Gia Kỳ đã kiểm tra thời gian, chương trình phát sóng trực tiếp vẫn chưa bắt đầu, vì vậy khi anh nghe thấy tiếng điện thoại, là của Tiểu Tống lão sư gọi video đến. Phải mất một lúc để anh mới bắt máy, anh cầm điện thoại chắc đang đi đâu đó, ống kính hướng về mặt đất rung chuyển dữ dội về khiến cậu chóng mặt, rất may là giây sau nó đã chuyển sang khuôn mặt của Mã Gia Kỳ.

"Có chuyện gì vậy, Á Hiên ... Hả? Tường Ca?"

Mã Gia Kỳ hiển nhiên không ngờ đó là cậu, ánh mắt anh lập tức sáng lên.

"Anh xin lỗi, xin lỗi, anh chỉ muốn tìm một nơi không có người nên bị chậm một hồi. Nếu biết là em thì anh đã nghe nhanh hơn rồi. Sao không dùng điện thoại của em gọi cho anh?"

Tống Á Hiên ho sặc sụa bên cạnh cậu, bày tỏ sự phản đối cực độ trước hành vi tiêu chuẩn kép của anh.

"Điện thoại của em sập nguồn rồi, mà cục sạc dự phòng không ở bên em." Nghiêm Hạo Tường nhăn mặt, rất dữ tợn và tức giận, nhưng Mã Gia Kỳ thấy rằng cậu đang làm nũng với mình "Anh lấy đi sạc dự phòng của em, em không biết."

Mức độ dễ thương của Gấu đã lên một cấp độ khác, điều này làm an ủi người nuôi gấu rất nhiều, khi đã một ngày không ở cạnh gấu nhỏ của mình. Mã Gia Kỳ cười híp mắt cuối đầu, cố ý trêu chọc cậu, "Vô lý, em rõ ràng đã quên cất đi, còn trách anh?"

Nghiêm Hạo Tường mở to mắt vừa định phản bác, liền đầu hàng khi nghe Mã Gia Kỳ đã nói tiếp: "Anh tưởng là em cố ý bỏ lại nó để tìm cớ nghĩ về người ta."

"Em không cố ý ..."

Gấu con sững sờ trước nỗi khao khát nặng nề ẩn chứa trong ý "nhìn vật nhớ người". Cậu khó có thể nhịn được ánh mắt của Mã Gia Kỳ, bất giác nở một nụ cười, âm thanh lại vang lên, "Vậy anh cũng không nên đem đi làm, sẽ bị người khác nhìn thấy."

"Em biết rõ là vì điều gì chứ".

Mã Gia Kỳ nhướng mày, vẻ mặt ôn hòa nói: "Nhưng mà anh nhớ em, anh không thể không mang nó đi làm, dù sao em cũng giao cho anh."

Tống Á Hiên không thể chịu đựng được và kéo một cái gối lên, che mặt. "Ây da, mới một ngày không gặp."

"Sao em vẫn ở đó?" Mã Gia Kỳ bị Tiểu Tống làm cho giật mình, "Em có biết chỗ người lớn nói chuyện đang yêu đương, trẻ con không nên nghe lén không?

"Cậu ấy đang sử dụng điện thoại của em !!" Tiểu Tống lão sư bị bức hại, vùi đầu vào gối gào thét.

Nghiêm Hạo Tường cười tủm tỉm, đưa tay xoa xoa mái tóc của Tiểu Tống xin lỗi.

Từ màn hình, người nuôi gấu nhìn con gấu của mình ôm người khác, cố gắng duy trì sự bình tĩnh, vì vậy anh cố gắng thu hút sự chú ý của cậu trở lại trước khi anh bùng nổ.

"Đưa tay cho anh xem, sau khi tháo băng bột có khó chịu gì không?"

Quả nhiên, đầu gấu một lần nữa lại lọt vào ống kính.

"Không, em đã thích nghi tốt rồi." Cậu duỗi tay trái ra vẫy năm ngón tay "Nhìn xem, có giống như trước không."

Bàn tay của Nghiêm Hạo Tường được công nhận là đẹp, trắng nõn, mỏng manh. Những đầu ngón tay mảnh mai màu hồng nhạt đang đung đưa trước mắt Mã Gia Kỳ, nhưng anh lại không thể cầm được nên đành thở dài thườn thượt.

Cuối cùng đã hồi phục, chính xác là vừa mới hồi phục. Bây giờ nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy sợ mọi thứ diễn ra quá nhanh, giống như một cơn cuồng phong quét qua, không cho họ kịp phản ứng. Lúc Nghiêm Hạo Tường bị thương, Mã Gia Kỳ không có mặt ở đấy, khi biết tin từ Đinh Trình Hâm thì cậu đã được đưa đến bệnh viện từ lâu. Anh đã không gặp Nghiêm Hạo Tường từ lần chia tay trước đó. Sau khi ổn định, đứa nhỏ liền gọi điện cho anh báo cáo, trong lòng lo lắng cho cậu, vừa nhận điện thoại anh đã hơn tám trăm lần hỏi cậu có đau hay không, có nghiêm trọng không? Thay vào đó, nhờ Nghiêm Hạo Tường an ủi, nói rằng không có gì nghiêm trọng với anh, anh mới bình tĩnh được.

Cậu bé mười lăm tuổi luôn rất mạnh mẽ, chịu mọi mưa gió, luôn nở nụ cười hạnh phúc và không bao giờ rơi nước mắt trước ống kính dù bị thương. Nhưng Mã Gia Kỳ luôn nghĩ đến việc chăm sóc, quan tâm cậu nhiều hơn, để cậu có người dựa vào, đừng trưởng thành vội vàng như vậy.

Cuối cùng, anh chỉ nhẹ nhàng nói với những đứa trẻ đã phải chịu nhiều tổn thương rằng: "Sau này các cậu đừng bao giờ bị thương nữa".

Nghiêm Hạo Tường nghiêng đầu và cười với anh, "Được."

Đã đến lúc quay lại làm việc nhưng Mã Gia Kỳ cảm thấy dính lấy con gấu nhỏ chưa đủ, nên muốn treo video. Tiểu Nghiêm chầm chậm dỗ anh.

"Anh làm việc cho tốt rồi ngày mai gặp mặt."

"Vậy thì em ra cửa đón anh." Mã Gia Kỳ đưa ra lời đề nghị với cậu, "Em xem anh trai em tội nghiệp thế nào. Anh làm việc một mình ở Bắc Kinh và chỉ có một sạc dự phòng bên cạnh."

"Được thôi." Nghiêm Hạo Tường đồng ý, còn Mã Gia Kỳ thì chưa hài lòng, nhướng mày, lặng lẽ muốn tặng cậu một nụ hôn.

Nghiêm Hạo Tường bí mật liếc nhìn Tống Á Hiên, người đang bất động và giả vờ như một bức tượng, cậu lắc đầu biểu thị: Không, Á Hiên vẫn còn ở đây.

Mã Gia Kỳ lập tức lau nước mắt một cách giả tạo. Nghiêm Hạo Tường không khỏi bật cười, nhưng cậu vẫn không cam tâm mà từ chối, dù sao thì điện thoại cũng không phải của cậu nên cậu không thể lộn xộn. Gấu nhỏ thông minh nhanh chóng nghĩ ra cách, giơ ngón trỏ trái nghiêng về phía máy quay. Mã Gia Kỳ biết vậy liền hôn lên đầu ngón tay rồi đưa lên màn hình.

Đứa trẻ thu tay lại nheo mắt cười.

"Tạm biệt Mã ca hẹn gặp lại vào ngày mai."

Người nuôi gấu còn chưa nạp đầy năng lượng thì nhìn thấy cậu cúp video, anh ngồi thẩn người nhìn điện thoại đã được tắt đi, một lúc sau liền bị nhân viên kéo đi chuẩn bị phát sóng trực tiếp.

FIN

P.s: Mình xin phép dừng tại đây về CP này.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật