[SoonHoon] Tuổi 17 Là Sao?

Gửi đến chúng ta của năm 17



Cái quần xì!

Yêu đương kiểu gì, chẳng ra cái đách họ.

Bảo yêu mình, bảo thích mình, mà mình đang ngủ thì...

"Thằng SoonYoung bây giờ mày dậy chưa? Mày có tin tao phá cửa không?"

Vậy là ghét mình rồi!

Chưa bao giờ tui từ bỏ cái ước mơ quay ngược thời gian, để thằng SoonYoung mười bảy tuổi này quay về nói cho thằng SoonYoung năm ba tuổi đó biết một điều:

"Bạn bè cái quần què, tỏ tình mẹ nó cho rồi đi. Nãy ba phát hiện tao chuốc rượu thằng Hoon để tỏ tình, ảnh cầm chổi dí tao chạy muốn xúc quần."

Tui nghĩ thằng SoonYoung ba tuổi đó nó sẽ nhìn tui một cách "đờ héo?" xong nó sẽ nói tui: "Mười bảy tuổi mà ngu!"

Ôi thế thì thằng SoonYoung mười bảy tuổi này xin trân trọng nói với thằng SoonYoung ba tuổi đó một câu nhá.

"Anh mày đếch có ngu đâu!"

Ngu vãi thôi...

"Lẹ coi, trễ học bây giờ!"

"Ơ đường vầy kêu lẹ thì lẹ kiểu nào?"

"Biết vậy thì tối qua ngủ sớm đi, làm ba chuyện tào lao rồi sáng dậy trễ."

"Ê ê, đạp xe đi mua kem cho mày chắc tào lao ha?"

"Chắc đạp cả đêm quá ha."

"Ủa thì tại mua kem cho mày tao mới vô trận đánh boss trễ chớ bộ."

"Ủa thì tao có kêu đâu tại mày tình nguyện chớ bộ."

"Ờ, không kêu mà đòi cho bằng được thôi."

"Ê, giờ sao?"

Tui sừng sộ lại: "Giờ mày sao?"

"Tao là bồ mày!"

Ôi cái đệt...all kill, cạn sạch ống máu, nước đi này tại hạ không lường trước được.

Kiểu này dù nó có chửi tui là thằng chó đẻ tui nghe cũng êm tai nữa, ít ra thằng chó đẻ này là bồ nó nè.

"Ờ, không nhờ mày tự nói, tao cũng quên mày là bồ tao mẹ nó rồi."

Tưởng từ bạn lên bồ thích lắm, ai dè khắm hơn chai nước mắm. Tưởng nó yêu mình, tưởng nó thương mình, ai dè nó chửi mình như con đẻ. Hai ngày thứ bảy chủ nhật, nó moi chuyện từ thời bốn năm tuổi ra chửi mình. Bốc phốt vụ hồi chín tuổi, mình được con nhỏ kia tỏ tình tới chuyện mình đi ghẹo gái. Hồi đó mà biết mốt nó là bồ tui, gan bự hơn con bò cũng đếch dám ghẹo gái.

"Ý kiến?"

"Thì hong giống...ờm, thằng MyungHo hay thằng WonWoo được hả? Thằng MyungHo sáng nào cũng đem đồ ăn sáng cho thằng JunHwi, thằng WonWoo vậy mà nó công khai nắm tay thằng MinGyu giữa trường kìa. " Tui đòi hỏi trong sự quan ngại nó sẽ giơ tay đánh tui cái...

Bốp!

Ờ, mẹ, nó đánh rồi.

Nó cầm nguyên ổ bánh mì trên tay nó đánh vô đầu tui, vầy mà bảo yêu, yêu chỗ nào không biết.

"Ói cơm cuộn, bánh mỳ, mỳ ý tao làm cho mày ra!"

"Thì..."

"Xin lỗi, nhỏ tới lớn chưa có bồ, hỏng quen, chịu không chịu thì thôi."

Nó nhéo eo tui, đệt, đau thấy mẹ mà hỏng dám la luôn, muốn gớt nước mắt luôn á.

"Thì chịu! Chịu, cực kỳ chịu."

Cam chịu á...

Muốn gớt nước mắt.

Chở nó tới trường, hai đứa vô lớp, tự nhiên giờ làm người yêu nhau cái thấy ngại kiểu đếch gì. Chả dám nắm tay nó, mà không phải ngại gì, ngại nó tháo giày ra chọi tui thôi.

Nhỏ Bông Cúng nhìn tui với nó như kiểu: "Ủa, sao đi chung?", tui với nó cũng nhìn nhỏ Bông Cúng như kiểu: "Tụi tui bắt bài bạn rồi, đồ xấu tánh."

Nhỏ đó liếc tới tụi tui, nói cái giọng mỉa mai:

"Xem được bao lâu, bạn bè thân thiết quá nhỉ?"

Tui thấy thằng JiHoon cứng người lại như chuẩn bị nói lại con nhỏ đó, nhưng tui nhanh tay đẩy thằng Hoon vô ấn người nó ngồi xuống chỗ của nó, ý bảo nó để tui trị con yêu ma nhền nhện này cho.

Tui cười thân thiện với nhỏ Bông Cúng:

"Chỉ cần bà đừng gần tụi tao thì tụi tao đi hơi bị lâu đấy, ráng chống mắt, à không, chống gậy chờ ha. Vậy nhé, chúc bà ngày mới sống tịnh."

"Ông!"

Thế là tui ngồi xuống chỗ bên cạnh JiHoon như trước giờ đã từng. Tui liếc qua nó, thấy nó im lặng chau đầu vô cuốn sách, mà để sách ngược mới hay. Tui cười cười chống tay lên bàn nghiêng đầu nhìn nó:

"Nay đọc sách ngược luôn ta. Giỏi thế?"

Nó giật mình, đóng cuốn sách nhét vô hộc bàn né tránh tui.

Tui nhỏ giọng:

"Giận à?"

"Không có, mắc gì giận." Nó lí nhí, "Sợ..."

Tui ngẩn người, nhích lại gần nó hơi nhíu mày:

"Sao sợ? Nói anh nghe."

Thấy nó cưng cưng sao ấy, nó mím môi nói:

"Không thích bị người ta ghét, không biết nữa, sợ..."

"Nhỏ đó ghen tị với em thôi, mới một đứa đã sợ vậy rồi. Làm người yêu anh em bị mấy chục đứa ghen tị, em phải tập như ông anh JeongHan đi chứ."

Nó liếc tui, chuẩn bị mắng rồi nhưng lại cắn môi thở hắt ra:

"Mẹ, không nói với mày nữa."

Tui chần chừ, định quàng tay ra ôm đó thì thầy Kim vô lớp.

Không hiểu sao tui thấy ảnh nay hí ha hí hửng kiểu nào. Ảnh thấy tui chuyển lên ngồi kế thằng JiHoon cũng không ý kiến, ngược lại còn nháy mắt với tui nữa. Cho đến khi gần tới giờ ra chơi, tui thấy thầy Kang thể dục chạy lên đứng ngoài cửa thở hổn hển rồi hắng giọng nói vào:

"Thầy...thầy Kim, tí nữa...tôi chờ thầy dưới căn tin."

Anh Kim nhìn ra, cười tươi hơn mặt trời 12 giờ trưa:

"Tí họp xong, tui xuống."

Tối về, tui rửa chén xong thì xách dép chạy sang nhà nó.

Mở cửa vào, thấy nó ngồi trên bàn học, tui chống nạnh mắng:

"Học gì học miết."

Nó giật mình: "Qua...qua đây chi vậy?"

Tui đóng cửa phòng lại mới đi một mạch tới nhảy lên ngồi trên bàn học nó.

"Ba mẹ tao đang định làm đứa nữa để rửa chén cho tao đi chơi. Tao tránh qua đây, sợ hai ảnh chỉ ngại."

"Hả? Thiệt hả? Mày đùa à?"

Tui bật cười nhéo má nó: "Nói cái mẹ gì cũng tin, ờ thiệt đó."

Khỏi phải nói, nó lại đánh tui: "Thiệt thì nói thiệt đi!"

"Tao nói tao đùa thiệt, mẹ, cái thằng quỷ nhỏ này."

"Tại mày, cái miệng hại cái thân, trách ai?"

"Tao nhớ mày, được chưa?"

"Nhớ thì nói nhớ đi!" Nó liếc tui nhưng cái bản mặt khoái ơi là khoái.

Tui nhìn nó, nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc lại chút:

"Vẫn còn khó chịu vụ trở thành mục tiêu của tụi con gái à?"

"Có..có đâu."

"Hoon, tao làm bồ mày mới ba ngày nhưng tao làm bạn mày tận 15 năm lận đó. Mày nghĩ gì, tao biết hết, đừng có mà giấu tao."

Giờ nó mới chịu lí nhí thừa nhận:

"Thì nói rồi đó, không thích bị người ta ghét...khó chịu lắm."

"Có gì mà không thích? Tụi nó ghét em vì người tụi nó thích đang thích em nên tụi nó càng ghét thì chứng tỏ anh càng thích em, bị ghét kiểu này, anh thề, anh mà là em, anh thích chết mẹ."

"Sao cũng nói được hết."

Rốt cuộc nó cũng chịu cười một cái, "Logic suy luận như mày, Albert Einstein còn sống thì ổng đã thắt cổ tự tử rồi."

Thà vậy chứ tui mà không nói ba cái logic quần què đó thì người thắt cổ tự tử là tui á. Ông Albert gì đó tự tử kệ mẹ ổng chứ không dỗ bồ tui, bồ tui sẽ dỗ tui bằng đôi dép lê của bồ tui. Bồ tui thương tui muốn chết luôn, muốn chết.

"Chứ logic sao mới đúng?" Tui kiếm chuyện hỏi cho nó vui lên.

Thế là nó vui thiệt, vui quá luôn. Nó lôi giấy bút ra, vẽ hẳn một cái sơ đồ suy luận đa luồng trên đó. Tui thấy nó hăng say là tui bắt đầu: "Thôi toang rồi, bu nó ạ."

Muốn gớt nước mắt.

"Này nhé, cái vòng tròn này là số người ghét em...à, tao. Còn cái hình méo xẹo này là mày, ờm...người thích tao. Giữa cái hình tròn này và cái hình méo này không có mối liên hệ tương quan vì lý do người ta ghét tao và lý do mày thích tao khồng cùng một tập hợp chung, cũng không thể bắt cầu. Nên người ta càng ghét tao thì cũng không đồng nghĩa, tương đương hay bằng hoặc suy ra mày càng thích tao được."

Tui bất mãn phì cười nhìn nó:

"Anh thấy sao em cũng nói được thì đúng hơn đó."

"Anh em gì? Đánh mày giờ! Vô vấn đề chính, giả sử có 50 người, lý do mọi người ghét tao thuộc tập hợp vô hạn không đếm được."

"Vãi đến tập hợp số vô tỉ luôn hả? Đâu, nói tao nghe lý do tại sao 50 đứa ngu ngục xàm xí đó ghét mày đi."

Cái nó lấy bút gạch mấy đường tỉa ra từ cái vòng tròn:

"Lý do ghét tao thứ nhất là tao lập dị, lý do ghét tao thứ hai là tao ít nói, khó gần, lý do ghét tao thứ ba là ba tao khiến ba tụi nó thua kiện, lý do ghét tao thứ tư là mẹ tao từng bắt tụi nó viết bản kiểm điểm, chà toilet hồi cấp hai, lý do ghét tao thứ năm là tao hay đưa tay nhắc thầy hôm nay kiểm tra, lý do ghét tao thứ sáu là..."

"Ày thôi thôi, chuyển sang cái hình méo xẹo này đi. Lý do chắc chắn cũng thuộc tập hợp số thực, phớ hôn?"

Cái nó gạch đúng một đường đậm lè tỉa ra từ cái hình méo xẹo đó rồi nói:

"Còn lý do mày thích tao lại thuộc tập hợp số tự nhiên bé hơn hoặc bằng một."

"Ơ cái đệt, có một lý do thôi á hả?" Tui trợn trừng mắt nhìn nó.

"Ờ, biết lý do đó là gì không?"

Tui lắc đầu.

Nó cười khịa tui: "Tại mày ngu."

"Ờ đúng."

Cái nó giận:

"Đúng cái đầu mày chứ đúng! Ý mày là mày ngu mới thích tao á hả?"

Tui cười hề hề ráng cù nhây với nó:

"Ê này là mày nói nha."

"Tao giỡn mà, ai kêu mày nói đúng?"

"Tại bất cứ thứ gì phọt ra từ cái mồm mày với tao đều đúng hết á, kể cả nó sai bét bèn bẹt ra thì vẫn đúng thôi. Tao có vô vàn lý do óc chó để thích mày, ờ thì...ngu là một trong số đó."

Tui điên máu giật cây bút của nó, xích người lại gần rồi gạch cái phẹt mấy cái lý do óc bò mà nó liệt kê tại sao người ta ghét nó. Nó giật mình tròn xoe mắt.

Tui rút cây bút lông đỏ độc quyền của của tui viết ngay giữa tờ giấy, chồng hẳn lên cái sơ đồ tư duy dở hơi cám lợn của nó đúng ba chữ đỏ lè bự chà bá lửa:

TAO YÊU MÀY!!!

"Tao yêu mày, lý do tụi nó ghét tao là vì tao yêu mày, lý do tao thích mày là vì tao yêu mày, tất cả đều là do tao yêu mày, ô kê?"

Cái nó dịu lại, gật gật đầu.

Tui lấy đầu bút gõ mạnh lên dòng chữ đỏ lè đó liên tục mấy lần như răn đe nó:

"Bất cứ lúc nào mày sợ bị người ta ghét, mày phải nhớ là tao yêu mày. Bất cứ lúc nào mày nghi ngờ tình cảm của tao, mày cũng chỉ được nhớ một lý do duy nhất, tao yêu mày."

Nó ngước mặt, hai con mắt tròn xoe chớp chớp nhìn tui.

"Ăn kem hong? Anh chở đi mua kem."

"Ò, ăn."

Vậy là 7 giờ tối, tui đạp con siêu xe của tui chở nó ra hẳn ngoài sông Hàn, nó đòi tui mua kem chỗ bà cô chủ nhà nghỉ bán bao cao su mới chịu.

"Thích kem gì, mua cho."

"Gì cũng được trừ kem chuối."

"Ờ, tao ghét kem chuối vãi."

Tui lại mua cho nó hết nửa tủ kem của bà cô đó cho nó, ngồi ở trên ghế đá với nó, khung cảnh sông Hàn lãng xẹt luôn.

Hết tiếng con nít khóc, tới tiếng nhạc tập thể dục cha cha cha của mấy bà dì gần đó rồi tiếng kèn xe trên đường inh ỏi.

Tui với nó nhìn nhau một nốt lặng thinh luôn.

"Hoon...ờm, về nhà không?"

Nó gật gật: "Hay lên nóc nhà đi."

"Dân chơi thế?" Tui chọc nó, "Muốn lên nóc nhà mới chịu hỏ? Cho hun cái đi rồi anh chở bé về."

Bép.

Ờ, đó là âm thanh bàn tay năm ngón em vẫn kiêu sa va chạm vào cái má của tui.

Nó là ông tổ của loại ngôn ngữ bạo lực hay gì ấy, muốn cũng bộp, không muốn cũng bộp, yêu thì bép, không yêu cũng bép, chịu thì bốp, không chịu cũng bốp.

Chỉ được cái ăn hiếp bồ nó, muốn gớt nước mắt.

Thỉnh nó ngồi lên nóc nhà an toàn rồi tui liếc năm cây kem chảy mềm èo méo xẹo trong tay nó rồi gõ vô đầu nó một cái.

"Ui da, ai cho mày đánh tao?"

Đánh người ta thì được, người ta đánh yêu có một cái là làm trời làm đất.

"Lắm chuyện, đòi ra tận ngoài đó mua kem ở tiệm bao cao su cho bằng được, xong đòi về nhà, mà còn đòi leo lên nóc nhà mới chịu. Rồi giờ kem nó chảy tè le tét lét, ăn kiểu đếch gì được."

"Tao ăn được, kệ tao."

"Không có ai chiều mày như tao đâu, tao nói rồi không tao thì ai, đố mày tìm được thằng thứ hai."

Nó tháo cây kem, kem chảy tèm lem dính hết lên hai tay nó, nó vừa liếm vừa nói:

"Có tìm ra thằng thứ hai thì tao chỉ yêu thằng thứ nhất."

Í chòy.

Í chòy chòy.

Nghe nói mà sướng muốn gớt nước mắt, tui kéo tay nó lấy áo mình lau kem dính trên tay nó, tui nói:

"Ừa, cái gì của mày cũng là nhất, tao cũng là nhất ha."

Nó ho một tiếng, chìa cây kem đậu đỏ cho tui: "Ăn hong?"

Tui phì cười: "Hong thích đậu đỏ."

"Vậy dưa lưới?"

"Thấy ghê."

"Dâu không?"

"Chua lè."

"Thôi nha, hết sự lựa chọn rồi á. Vani nè, ăn đi."

"Thôi giữ lấy ăn đi."

Nó bĩu môi:

"Không ăn thì thôi."

Cái nó lại cúi đầu liếm liếm cây kem si cu la trên tay nó, nhìn y hệt như con mèo, miệng mồm tèm lem. Tui bất giác liếm liếm môi dưới rồi lựa thời cơ nó đang lè lưỡi ra liếm kem tui chồm người qua cắn vào cây kem của nó.

"A.."

Nó giật mình ngồi thẳng lưng quay phắt qua nhìn tui, tui cười gian:

"Thích ăn kem si cu la thôi."

"Ơ, kem của tao?"

"Hong cho ăn chung hả?"

Nó lắc đầu kịch liệt.

"Sợ ăn chung có bầu à?" Tui nhây nhây.

Nó thẹn quá hóa giận chìa cây kem bị lõm vào một chỗ cho tui:

"Tao ăn cây khác."

"Mấy cây kia chảy hết rồi, mày cũng thích ăn kem si cu la nhất mà. Ăn chung đi."

Tui cầm cây kem đút lên miệng nó, nó chần chừ một hồi mới chịu lè lưỡi ra nhưng thay vì cây kem si cu la, tui nhanh tay rút cây kem ra, cúi xuống hôn vào môi nó.

Tui bầy mưu đưa lưỡi quấn lại cái lưỡi mèo nhỏ xíu của nó. Hai tay giữ chặt lấy vai nó không cho nó có đường trốn thoát khỏi cây kem có mùi vị si cu la đã sớm tan chảy vì nó.

"Ưm..."

Nó nhắm tịt mắt lại, vụng về với nụ hôn đầu bị tui đánh cắp một cách tráo trở. Nó cuộn tay đấm đấm vào người tui cầu xin buông tha. Nhưng nó nghĩ tui là ai, nó nghĩ cái môi nó dễ dứt ra lắm vậy á.

Liếm hết kem vương trên môi nó nhưng sao tui vẫn thấy ngọt như đường.

Dứt khỏi nụ hôn, nó xấu hổ cúi gằm mặt tránh né tui, tui khúc khích thì thầm vô tai nó:

"Tao không thích vị si cu la nữa, nhường mày đó, tao thích vị môi của mày."

Nó bất giác lấy tay sờ sờ đôi môi ửng đỏ vì bị cái môi khô queo của tui chà xát rồi ngước hai con mắt to tròn nhìn tôi, vẻ mặt ngơ ngơ ngố ngố:

"Mày mới làm gì tao?"

Tui cười nói: "Tao đút kem cho mày. Sao? Muốn ăn nữa không?"

Nó gật gật.

Chả bỏ phí giây nào, tui lấy tay vịn gáy nó kéo lại, nhìn nó nhắm tịt mắt tui không kiềm được mà cười khẽ.

Không có đứa con trai nào, thậm chí con gái cũng trình gì mà đáng yêu như nó.

Tui dừng lại, hôn nhẹ vào chóp mũi nó nói:

"Hoon, tao...ờm, anh, mẹ..." Gượng mồm quá, "Tao yêu mày!"

Khi tay nó đưa lên chạm vào ngực tui thay cho sự hồi đáp, tui không do dự lập tức hạ xuống, đáp cánh an toàn tại môi nó.

Và đó, coi như đó là nụ hôn đầu của bọn tui đi.

Đó, đó là đó.

Nếu năm ba tuổi, tui và Lee JiHoon dính lời nguyền làm bạn nhau bởi cục kẹo si cu la thì năm mười bảy tuổi, tui và Lee JiHoon dính lời nguyền làm người yêu nhau bởi nụ hôn có vị si cu la.

Rồi năm hai mươi bảy tuổi, tui và Lee JiHoon dính lời nguyền làm bạn đời với nhau bởi chiếc nhẫn cưới và bó hoa cưới toàn là kẹo si cu la.

Đêm tân hồn, tui và nó ngồi trên giường tháo kẹo si cu la từ bó hoa ra, thi xem đứa nào ăn nhanh hơn.

Luật chơi: Trong một phút, ăn hết 17 cây si cu la. Đứa nào nhanh nằm trên, đứa nào chậm nằm dưới.

Tui ăn hết 17 cây si cu la chỉ trong vòng 43 giây trong khi nó chỉ ăn tới cây si cu la thứ 6.

Vậy là đêm tân hồn, tui đút nó ăn nốt 11 cây còn lại.

Cứ thế, mỗi lần tui với nó lên giường, tui với nó đều thi ăn si cu la, và lúc nào tui cũng thắng để được đút nó ăn.

Nhưng ngoài chuyện trên giường ra thì cái quần gì tui cũng phải để nó thắng.

Thôi kệ, tui nghe theo ông anh SeungCheol, nhà là phải có nóc.

Tới năm cả hai ba mươi bảy, tui là giám đốc điều hành công ty game HOSHI, nó trở thành bác sĩ ở bệnh viện nổi tiếng AnSan.

Tụi tui quyết định rước một thằng cu về để nuôi vì chơi game một mình chán lắm, tui muốn có đứa chơi game cùng và sai nó đi chợ, rửa chén dùm tui. 

Rước thằng cu đó từ viện mồ côi Arirang, tui với nó cãi nhau ỏm tỏi hai ngày, tui muốn thằng cu đó họ Kwon, nó lại muốn thằng cu đó họ Lee.

Thế là tụi tui xách thằng cu qua nhà ba mẹ cả hai để bọn họ giải quyết.

Sau gần 90 phút, đủ để xem một trận bóng đá, nhưng thay vì xem bóng đá, cả đại gia đình ngồi nghe ba vợ tui, luật sư Lee SungHoon ngồi dẫn chứng mọi điều luật từ trong nước đến ngoài nước để đòi quyền đặt tên cho nhà gái.

Kết quả đã rõ, thằng cu đó tên Lee Chan.

Thua trận miết, muốn gớt nước mắt.

Thực ra ba vợ Lee đặt nó là Lee JungChan nhưng lúc đăng ký giấy khai sinh, tui lười quá, tui điền : Lee Chan.

Lúc rước về, thằng cu Lee Chan nhà tui mới 9 tháng, trong suốt ba năm tập làm cha nó, tui đã nuôi hi vọng mai mốt tui sẽ có thêm đồng minh để chống lại thế lực ông nội thiên hạ kia.

Và đến năm bốn tuổi, trong một lần tui đi nhậu với team Hurricane Tiger về, thằng cu Lee Chan với bố nhỏ của nó cầm chổi đứng trước cửa nhà.

Ngay khoảnh khắc đó, tui nhận ra ba năm thay tã, thức khuya cho cầm bình sữa đút cho nó, làm trâu làm ngựa cho nó cưỡi đã trôi mẹ qua ống cống rồi.

"Hoon, sao mày..." Tui chực nhớ có thằng cu con trai ở đây, "Sao em ác dạ~? Anh có mỗi thằng con."

"Đâu phải khi không Lee Chan có họ Lee mà không phải họ Kwon, đi đâu? Sao bây giờ mới về?"

"Anh đi với tụi thằng MinGyu mà, sao em bắt con ra đây đón anh, tội nghiệp nó. Chan, vô ngủ đi con."

"Ai rảnh đón mày...ờm, anh?"

Đợi thằng cu Chan vào phòng, tui moi trong túi ra cây kẹo si cu la chìa ra trước mặt nó, thài lãi cái giọng ra:

"Thôi mà, quề đi~"

"Tao muốn ăn kem."

"Không nói sớm, thôi ok, đợi chút, tao ra siêu thị tiện lợi mua cho mày."

"Không, tao muốn ăn kem, kem á á á."

Í chòy.

Không bỏ phí thêm một giây nào, tui cởi áo vest ra, hốt lẹ nó lên phòng.

"Kêu tao anh yêu đi."

"Đếch."

"Ê mày làm vợ tao, tao với mày có con rồi, không gọi một tiếng à?"

Làm dữ dằn vậy thôi chứ nửa đêm là...

"Ông xã...anh có yêu tui hong?"

"Yêu muốn chết."

Nhà là phải có nóc nhưng không có nhà thì sao có nóc, đúng hong cả nhà?

Chỉ cần nó làm một hành động nhỏ như nhích cái mông, quay cái đầu, gãi cái mũi là tui biết nó muốn gì liền.

Nếu nó nhún vai: "Tao ăn kem nào cũng được" thì có nghĩa là tui phải mua hết cái menu kem cho nó.

Nếu đột nhiên nó thở dài thì có nghĩa là:

Lựa chọn thứ nhất: Chiều tan học chở đi coi phim.

Lựa chọn thứ hai: Cuối tuần chở đi sở thú.

Lựa chọn thứ ba: Quay sang hôn má một cái rồi nói: "Thôi mà, 9,5 là giỏi rồi, mày luôn là niềm tự hào của tao."

Lựa chọn thứ tư: Làm tất.

Nếu nó trợn mắt lên: "Làm sao thì làm."

Thì có nghĩa là: "Nếu mày không làm theo ý tao thì mày chết chắc rồi con."

Còn tới hồi về chung một nhà, nếu nó cao giọng lên một tông: "Anh!"

Tui biết lúc đó là lời cảnh báo cấp một, nên tui thường sẽ ráng nhây với nó.

Nếu nó cao giọng lên hai tông và ngân dài một chút: "Anhhh!"

Tui biết lúc đó là lời cảnh báo cấp hai và tui có thể tiếp tục nhây, nếu hôm đó tui gan.

Nếu nó bỗng chốc hạ giọng một phát rơi xuống vực thẳm và gọi tên tôi: "Nghe không SoonYoung!"

Tui biết lúc này là lời cảnh báo cấp ba và tui hoàn toàn có 70% khả năng bị nó vặt đầu nhưng tui vẫn tiếp tục nhây với 30% khả năng sống sót còn lại.

Nếu nó đột ngột im lặng một phút rồi...

"Ê THẰNG KHỈ GIÓ KWON SOONYOUNG!!"

Thì oh shit, ô nô, ô nố nô nô.

Đây là lời cảnh báo cấp đại học, có nghĩa một là chết, hai là khó sống.

Nếu nó: "Sin thì sin cos cos sin."

Thì tui sẽ: "Cos thì cos cos sin sin coi chừng!"

Nếu nó: "Khi nào cần may áo giáp sắt."

Thì tui sẽ: "Nhớ sang phố hỏi cửa hàng Á Phi Âu."

Nếu nó: "Đưa tay đây nào."

Thì tui sẽ: "Mãi bên nhau bạn nhớ~"

Nếu nó: "Á ju."

Thì tui có đúng ba giây để nói: "Nái xừ."

Nếu đợi đến giây thứ bốn thì không đảm bảo được mạng sống đâu.

Nếu nó: "Baksu"

Thì tui phải: :Jjak jjak jjak!" ngay liền và lập tức.

Đó, đó là đó.

Hồi đó gáy với ba: "Đếch có vụ nhà có nóc con mẹ gì, cưới vợ về nó mà láo láo con cho nó lên nóc ở chứ ở đó mà nhà là phải có nóc."

Ai dè, giờ về nhà ba là ảnh cứ khịa lại tui:

"Đội nóc vui không con giai của ba?"


Cho đến bây giờ, nếu có một điều ước, tui vẫn ước được quay trở về quá khứ.

Để thằng SoonYoung 17 tuổi chửi thằng SoonYoung 7 tuổi rằng:

"Thằng ngu! Sao mày để Hoon bị té xe đạp! Sao mày để nó bị bắt nạt, sao mày để nó ra đường lớn? Sao mày không tỏ tình nó ngay từ lúc mày gặp nó lần đầu?"

Để thằng SoonYoung 27 tuổi chửi thằng SoonYoung 17 tuổi rằng:

"Thằng ngu ngục! Sao mày để nó thích con nhỏ đó? Sao mày để nó bị người ta từ chối tình cảm? Sao mày để nó khóc? Sao mày để nó dầm mưa? Sao mày không tỏ tình Hoon sớm hơn?"

Để thằng SoonYoung 37 tuổi chửi thằng SoonYoung 27 tuổi rằng:

"Thằng ngu này! Sao mày dám quên kỷ niệm ngày cưới? Sao mày để nó một mình ở nhà chờ mày về ăn cơm? Sao mày dám để nó tủi thân vì không được đón sinh nhật cùng với mày? Mày là thằng ngu, ngu nhất trong mấy thằng SoonYoung tao từng chửi."

Để thằng SoonYoung năm 47 tuổi chửi thằng SoonYoung năm 37 tuổi rằng:

"Mày vẫn là thằng ngu! Sao mày để con mày bị bệnh? Sao mày để con mày dám đánh đòn con mày? Sao mày để vợ con mày thức khuya chờ mày đi nhậu về? Sao mày quên ngày họp phụ huynh cho con mày vậy hả? Mày ngu quá thể rồi."

Để thằng SoonYoung 57 tuổi chửi thằng SoonYoung năm 47 tuổi rằng:

"Thằng này mày vẫn ngu! Sao mày lại bắt con trai mày tới công ty mày cực khổ bị người ta sai vặt, sao mày bắt con trai mày làm việc nhà cả tuần, trong khi thằng nhỏ chỉ muốn mượn chiếc xe mô tô của mày thôi hả? Nhưng sao mày lại cho thằng nhỏ chạy xe mô tô? Mày biết rất nguy hiểm không? Ôi nói chung, mày là một thằng ngu ngục."

Để thằng SoonYoung 67 tuổi chửi thằng SoonYoung năm 57 tuổi rằng:

"Tao hết nói nổi mày rồi...Thằng ông nội này, mày bị lú rồi hả? Sao JiHoon nói: "Roger that" mày không nói "yes sir"? Sao mày quên phải nói anh yêu em mỗi khi ra khỏi nhà? Sao mày lại to tiếng với JiHoon vì JiHoon muốn đưa mày đến bệnh viện khám bệnh chứ?"

Để thằng SoonYoung 77 tuổi chửi thằng SoonYoung năm 67 tuổi rằng:

"Mày bị gì vậy? Cái thằng dở hơi này! Sao mày lại dám quên tên của người mày yêu thương nhất cuộc đời này hả? Mày có thể quên tên mày, quên tất cả mọi thứ nhưng nhất định không được người đã ở bên mày suốt mấy chục năm qua. Mày không được quên lời nguyền giữa mày với người đó, mày nghe tao nói không?"

Và để thằng SoonYoung năm 87 tuổi quay về nói với thằng SoonYoung năm ba tuổi đó rằng:

"Mày không ngu đâu, mày đang làm một việc đúng đắn nhất cuộc đời mày đấy."


Gửi đến thằng SoonYoung của năm 17 tuổi:

"Cảm ơn mày vì đã nói tỏ tình cậu ấy."

Gửi đến thằng SoonYoung của năm 27 tuổi:

"Cảm ơn mày vì đã cầu hôn cậu ấy."

Gửi đến thằng SoonYoung của năm 37 tuổi:

"Cảm ơn mày vì đã làm một trụ cột vững chãi, tạo nên mái ấm cho cậu ấy."

Gửi đến thằng SoonYoung của năm 47 tuổi:

"Cảm ơn mày vì đã nói lời xin lỗi cậu ấy khi cái tôi của mày đã làm cậu ấy khóc."

Gửi đến thằng SoonYoung của năm 57 tuổi:

"Cảm ơn mày vì đã không quên đạp xe chở cậu ấy đến công viên mỗi sáng chủ nhật."

Gửi đến thằng SoonYoung của năm 67 tuổi:

"Cảm ơn mày vì đã đưa cậu ấy đi du lịch khắp Châu Âu, cho cậu ấy ngắm nhìn Paris, ngồi trên dòng sông Venice và chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Hà Lan vào thu."

Gửi đến thằng SoonYoung của năm 77 tuổi:

"Cảm ơn mày vì đã gọi cậu ấy một tiếng: "Em yêu" khi mày đã vô tình quên tên cậu ấy."

Gửi đến thằng SoonYoung của năm 87 tuổi:

"Cảm ơn mày vì đã dành cả đời để ở bên cậu ấy..."


Gửi đến chúng ta của tuổi 17:

"Chúng ta đã không lãng phí một giây phút nào của thanh xuân tươi đẹp."


XIN CHÀO VÀ TẠM BIỆT TUỔI 17 CỦA CHÚNG TA...

CHẤM HẾT.


"Ê thằng SoonYoung dậy đi học coi, trễ bây giờ!"

"Ôi đệt! Mấy giờ rồi? Lẹ lẹ."

"Đã bảo ngủ sớm không chịu, lúc nào cũng dậy trễ!"


"Ê SoonYoung, dậy coi hôm nay mày cưới đó mày quên rồi hả? Áo vest của mày đâu?"

"Ôi đệt! Nay tao cưới hả?"


"Ê dậy dậy, con khóc rồi, dậy phụ tao nấu nước pha sữa."

"Ôi cái đệt! Tao có con hồi nào?"


"Ê dậy coi nay con mày vào lớp một đó, coi chừng trễ giờ."

"Ôi đệt! Nay nó lớp một rồi hả?"


"Ê SoonYoung!"

"Đừng kêu nữa, anh yêu em, được chưa?"

"Ờ...thì ai nói gì đâu."



"Ê SoonYoung, đưa tay đây nào."

"Mãi bên nhau em nhớ~"


Gửi con nhỏ Bông Cúng tui gặp vào năm 17 tuổi:

"Cảm ơn vì đã xuất hiện để tao biết Lee JiHoon là duy nhất của cuộc đời tao. À, còn nữa, tụi tao đã ở bên nhau khá lâu đấy. Vậy hen."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật