[Countryhuman] MỘT LẦN CUỐI CÙNG

Chap 12: Sự quay lại (End)



Tại cuộc họp mặt của những bộ mặt đen như đít nồi. Không khí khó thở như bị 1 vật gì đó áp sát lại không cho người khác thở.

"Ta nên quay lại thôi !" - ???

"Cậu chắc chưa, cậu còn yếu lắm, hơn nữa.........." - ????

Hai người nhìn ra 1 góc giường có 1 người con gái đang nằm thở hổn hển trên giường kia. Người cô nóng ran, mặt đỏ ửng. Cậu con trai kia đi lại gần cô và đỡ dậy.

"Này, indonechina. Đừng ngồi dậy, em còn yếu lắm. " -Nam kì

"Anh Nam kì, em không sao đâu" - Indonechian

Giọng 1 người con gái vang lên "Đừng nói dối nữa Đông dương, em sốt quá rồi đó" - Bắc kì

"Chị Bắc kì, có nên đưa em ấ-" - Nam kì

"KHÔNG, EM KHÔNG ĐI" cô bé nắm chặt lấy tấm áo của người anh mình. Để lộ ra những vết băng, vết trầy trên cánh tay cô bé nhỏ xinh đó. Đông dương là con của Nhà France và nhà Đainam. Nhưng cô được hạnh phúc không, he he, tất nhiên là không rồi.

_____________Quá khứ____________

"Đừng mà cha ơi-i.......... Hức-c. Con.....con hứa sẽ làm tốt mà......" - bóng dáng 1 cô bé nhỏ với mái tóc vàng ngồi bệt xuống đất. Tay luôn giơ lên như muốn cản lại gì đấy. Dưới chân cô, sao lại có mảnh thủy tinh thế kia. Nhìn về đường trước kìa, người cha đó đang cầm 1 bình rượi nho đặc trưng đánh vào đầu cô

"MẸ MÀY, CON VÔ TÍCH SỰ. Có việc làm bài kiểm tra thôi cũng không nổi điểm 10. Mày vô ích như con mẹ người Viet mày vậy" Hắn văng cả cái bình vào đầu Indonechina. Máu đỏ từ từ chảy ra cùng những dòng nước nho tím đỏ kia.

Sao vậy, 1 cô gái nhỏ mà không được yêu thương, không sự chăm sóc. Chỉ có những trận đòn thừa sống thiếu chết. Lúc cô cầu xin không ai cứu lấy. Lúc cô muốn buông bỏ, lại bắt cô ở lại.

'Địa ngục hiện hữu trước mắt con người' - Tuyệt vọng với số phận cô chẳng còn làm gì khác, cô khóc. Khóc những giọt nước mắt của sự chịu đựng, nước mắt của những nỗi đau cô luôn phải chịu. Nước mắt cho số phận bi thảm của những con quỷ đột lốt người đã đánh đập cô.

Đó cũng là lúc, đôi mắt của thần chết được kích hoạt. Chính đôi mắt đó, đôi mắt của những viên ruby đỏ chót đứng giữa những vũng máu chảy trên sàn nhà. Nam kì - anh trai cùng mẹ khác cha của cô chạy đến.

" Rất vui được gặp anh, anh ba" - cô cười, 1 nụ cười ngây thơ, cho đu đôi bàn tay đã dính máu người tanh hôi. Cô vẫn quyết định sẽ cười.

________Kết thúc hồi tưởng_______

Kí ức về gia đình "hạnh phúc" đó đã tạo nên một nỗi ám ảnh cho 1 thế hệ trẻ như Indonechina đây. Bắc kì biết thế và hiểu thế. Cô nhẹ nhàng đến bên Indonechina nói nhỏ

"Lần này có 2 anh chị đây rồi mà. Đừng lo, và lần này ta sẽ về lại ngôi nhà thật của ta" - cô áp trán lên trán của người em gái đang run lên. Không phải vì cô bé sợ, mà là cô bé chưa bao giờ được nhìn thấy gia đình nhà ngoại mình.

'Em......em............Muốn gặp họ"

__________________________________

Tại ngôi nhà drama ngập trời đó, Việt đang ngồi nhìn vào khoảng không. Cậu từng là người tự kỉ mà, kí ức ha. Chỉ là 1 thứ gì đó như cuốn băng với cậu thôi. Thế giới mày thật khá biệt với những gì nó thể hiện.

Những toàn nhà cao trọc trời, toả ra mùi của tiền, mùi của máu. Máu của những người công nhân nghèo hi sinh để tạo ra cái công trình đó. Khiến những lũ trẻ kia mất cha, mất mẹ, mất người thân. Càng ngày từng tầng lớp bị phân biệt rõ rệt. Người nghèo bị đối xử như xúc vật

"Hày~........." - 'thế giới này thật là bẩn thỉu mà'

Cậu đưa tay lên mắt, che đi sự thật về thế giới này, che đi sự tàn nhẫn của con người với nhau. Người tốt thì bị hiểu nhầm, người xấu thì được thương hại. Thế rốt cuộc công bằng ở đâu.

1 công cụ, 1 thứ đồ vặt để họ dẫm lên. Đó là những từ để nói về thời gian khi xưa thôi. Nó đen tối không có ánh sáng.

"Đừng sợ.......Ó......Mình ở đ@y m!"

Việt tỉnh dậy, cậu bé đó là ai ? Cậu ta từng biết mình sao ? Đột nhiên cậu cảm thấy 1 thứ gì đó.............. Quen thuộc

__________________________________

"Việt, 3 đứa nhóc BTN biến mất rồi" - Laos

.

.

.

"Hả ?! C-ậu đùa hả ?" - Việt

__________________________________

.

.

"Indonechina, cận thận đằng sa-" - Nam kì

.

.

.

.

.

.
KÍPPPPP

.

.

.

.

.

.
Vũng nước màu đỏ thẫm kia chảy trên mảnh đất đầy hoa. Cô bé ra đi rồi nhỉ ?

.
__________________________________

Người đã từng mang ánh sáng cuộc đời cho rất nhiều người, người đã mang niềm tin đến trong cuộc sống đầy những kẻ "ngây thơ". Bốn người cùng 4 nụ cười sáng như những tia nắng của mặt trời. Sao có bốn người, vào 1 ngày mặt trời bị che lấp cũng là lúc bản tin đưa tin rằng thi thể 3 cậu bé được tìm thấy tại 1 bìa rừng. Họ cố bảo vệ 1 thứ gì đó, vì 1 trong những cái xác đó có tư thế ôm chặt lấy gì đấy.

Mọi thứ rất vất vả rồi, từ 3 con người luôn tràn đầy niềm tin vào thế giới, giờ chỉ còn 2 người với ánh mắt tuyệt vọng. Từ 1 gia đình đã đổ nát thành 1 gia đình đầy tiếng cười. Giờ sao, vết thương trồng chất vết thương. Nước mắt cay nhè cả đôi mắt người thương họ, người thân họ.

Đột nhiên những tiếng xì xào cứ liên tục vang lên, vì sao ư, họ thắc mắc người con trai kia sao vô tình thế. Đã đến đám tang người ta mà luôn cười thế kia. Sao họ biết được sau nụ cười đó, là những cảm xúc bị kìm nén 1 cách triệt để. Để làm gì sao, để họ yên tâm vào Việt, Vì 1 lời hứa sẽ không khóc nữa.

Cậu mệt mỏi, muốn nằm xuống giải toả toàn bộ mọi thứ thôi, ông trời thật biết trêu đùa người khác mà. Những giọt nước mắt bắt đầu tràn ra khỏi khoé mắt đỏ đó thì từ sau cậu được đưa dựa vào 1 bờ vai. Cậu ngước lên thì thấy là Cuba, anh đưa tay lên vai cậu mà ôm vào lòng.

"Đừng kìm nén nữa, có tôi ở đây rồi" - Cuba

Sao anh lại ở đây ? Cậu liền đặt ra 1 tá câu hỏi, chả phải anh thích Philippines hả. Sao giờ đối tốt với cậu thế ? Nhưng hơi ấm này quen thuộc, cậu cứ thế mà hét lên rồi từng giọt nước mắt cứ thế trào ra. Tiếng khóc của cậu to đến mức ở ngoài mọi người vẫn có thể nghe được, không ai ngăn được cậu cả.

Những gánh nặng kia, đè nén giờ được rũ bỏ hết khỏi đôi vai nhỏ bé ấy. Cuba đứng sau nhìn cậu bước đi mà cảm thấy mình thật vô tâm, bạn bè mà lại đối với bạn mình thế hả. Để sinh vật nhỏ này gánh mọi thứ chẳng phải quá đang lắm sao.

'Xin lỗi vì đã bỏ rơi cậu Việt'

__________________________________
Vậy là 2 năm từ sau lần cuối cậu gặp Vietnam. Sau cú sốc đó, Việt gần như rơi vào trầm cảm, chả ai biết cậu muốn gì, cần gì hay chỉ đơn giản là cảm nhận thấy gì. Sau mấy tháng có gia đình và bạn bè ở bên, cảm xúc của Việt cũng đã tốt lên kha khá, cậu đã có thể cười một chút, chỉ một chút thôi nhưng cũng khiến người thân cậu mừng. Vì từ sau đám tang, Việt như 1 con rối gỗ, không cười, không khóc cũng chả tức giận.

Chắc người mừng nhất chính là Cuba, sau ngày hôm đấy 2 người bắt đầu thân lại với nhau. Anh cũng luôn ở bên cậu khi Việt bị mọi người nói xấu. Nhưng dù gì do sự vô cảm với mọi người và cũng vô cảm với thân thể mình nên giờ tóc cậu đã dài đến vai rồi. Nhiều lúc chính do sự thản nhiên đó mà Việt đã làm bao con tim xao xuyến không nguôi.

Nhưng cuộc đời đâu như mơ, những ai tiếp cận cậu đều bị Cuba cho ăn nguồn bình khí nặng đè đầu. Thật thì cả người anh em kết nghĩa của Việt - Laos và Campuchia cũng đang làm thuyền trưởng cho con tàu mang tên CubaViệt.

Rồi cái gì cũng đến mà cái ngày mà Anh đã thổ lộ tình cảm này

"Việt Nam nè, tao thích mày" - Cuba

"Mày đùa đúng không ?" -Việt

"Tao không đùa, tao đã làm mày khóc mấy lần rồi. Nhưng trong đấy có đa phần là do mày tự khóc" - Cuba

"Thôi, tao đi đây" - Việt

"Ấy, đợi đã Việt nam, tao đùa mà" - Cuba

Nhưng lần đầu tiên sau 2 năm, Cuba thấy được nụ cười đẹp như muôn ngàng vì sao kia. Nó như mang sắc xuân tới vậy, thật sự rất đẹp. Anh mong anh có thế bù đắp cho Việt, lấp đầy trái tim trống rỗng đấy.

Còn bên Viethoa (Việt hoà) thì khá ổn, Hoà đã chính thức hẹn hò với Mặt trận (Vietcong, mình sẽ đổi cách gọi nha). Từ đó mà 2 người thành 1 cặp đôi đẹp nhất trong trường, mọi người nhìn 2 người với ánh mắt ghen tị. Nhưng dù có đẹp thế nào thì thể nào MT cũng phải vác chăn gối về ghế sofa thôi. Mọi khúc mắt hồi trước của cả 2 cũng đã được bãi bỏ hết rồi, nhìn họ như 1 gia đình nhỏ mới cưới ấy.

Sau khi Việt dẫn Cuba về ra mắt mọi người thì nhận thấy 1 sát khí không hề nhẹ về những con người này. Hãy nhìn ra rằng sau vẻ mặt của 4 con người kia đi, người thì đằng sau cầm chảo, chổi, tông lào, phóng lợn đã lên nòng chuẩn bị bắn vào tên cưới em/anh/con mình vậy. Còn Bắc kì và Nam kì được Đainam nhận về chăm sóc, sau cái chết của người em út 2 người họ thì mỗi người lại có cách vượt qua nỗi buồn khác nhau. Có người thì chọn cách bước tiếp nhưng cũng có người chọn vẫn ở lại trong khối chất nhờ đau khổ đó.

Thấm thoát cũng cả lũ các cậu cũng đã trở thành năm 3 rồi, vậy chỉ còn 2 năm nữa thôi bọn họ sẽ ra trường. Hôm nay là buổi lễ khai giảng của cả trường. Năm nay thêm 1 chương trình khen tặng học sinh xuất sắc mỗi lớp đã được cửa 1 người lên. Những người đứng chú ý đó là America, Ấn độ, Cuba, Singapore,....

Nhưng đột nhiên có 1 countryhuman lạc hoắc đi lên trên bục, thì ra đó là học sinh từ lớp E lớp cá biệt. Rồi giọng hiệu trưởng đã đọc tên "Lớp E, đại diện lên là em Vietnam"

'Hả' - Việt

Cậu như chết lặng, chả phải 3 tên nhóc kia chết cũng có nghĩ là vietnam cũng chết theo sao. Chả ai tin lời thầy hiệu trưởng đâu họ ồ ồ lên rằng đó là Vietnam fa ke, chứ làm gì có chuyện người chết sống lại. Cậu kia chả có í gì là sợ hãi mà vẫn bình thản tẩy lớp phấn đổ ở trên mặt đi để lộ 1 ngôi sao vàng chéo giữa mặt.

"Xin hân hạnh giới thiệu, tôi là Vietnam đến từ lớp E. Mong mọi người giúp đỡ"

Từng cử chỉ của hắn ta, kể cả lười nói cũng y chang. Việt lúc này điếng người, không tin nỗi vào sự thật này. Rốt cuộc thế giới này định làm gì ?
__________________________________

Kẻ phán quyết sẽ ám mọi người đầu năm. Hy hy, lại là cháu men đây. Lâu lắm rồi mới gặp lại các bác, cháu thề là tầm này cháu chán vì ít người nó chuyện cùng quá rồi. Bác nào muốn nói chuyện với cháu thì ib nha, chứ đầu năm đã chán thế này cả năm chán mất

BYE BYE MỌI NGƯỜI
(cháu sủi tiếp đây)


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật